Vân Thanh trằn trọc cả đêm, sau khi lên xe có chút buồn ngủ.
Cô thu mình trên ghế, nhắm chặt mí mắt cứ thế ngủ gật.
Trong khoảng thời gian này, cô rất dễ buồn ngủ.
Là chuyện từ khi nào?
Cỏ vẻ như vì đã đọc hai cuốn sách y học suốt đêm ỏ’ chỗ Tiêu Dao Tử vào ngày hôm đỏ … Không đúng, đỏ là kết quả, không phải nguyên nhân.
Vân Thanh theo bàn nàng cau mày, nghĩ về người đàn ông bí ẩn đã gặp trong rừng trúc.
Cô bị một tấm vải đen che mặt, không thề nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ giọng nói của người đàn ông và những lời khó hiểu khác.
‘Bỏ đi, năm sáu giác quan đều đóng lại, cũng không trách được cô..
‘Không được, tiểu gia tay em ngứa lâu quá, không kiên nhẫn được như họ, phải ra đòn thôi….’
‘Hy vọng chị lần này sẽ không làm tôi thất vọng….’
Giọng nói này rất dễ nhận biết, lại còn…đầy giận dữ.
“Chị nhìn đi, lần sau đến chơi a Giọng một người đàn ông đầy tán tỉnh đột nhiên truyền từ ngoài cửa kính xe.
Vân Thanh đột nhiên mở mi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bảng hiệu lộng lẫy và bắt mắt được trang trí bằng đèn neon bên đường – [Nơi mua vui].
Đây là một hộp đêm nổi tiếng ở Bắc Thành … Nói chính xác là một cửa hàng mua bán đồng tính luyến ái nam.
Nghe nói rằng bài trí rất rõ ràng cụ thể.
Lúc này, một người đàn ông đẹp trai nhưng lại trông rắt nữ tính trong bộ vest đính kim sa màu tím đang ném một người phụ nữ giàu có say xỉn vào chiếc xe hơi sang trọng của cô ta.
Người đàn ông có một nụ cười kinh doanh đặc trưng trên khuôn mặt cùa mình.
“Tạm biệt.” Anh ta nhiệt tình vẫy tay.
Vừa quay người, liền bắt gặp ánh mắt của Vân Thanh đang ngồi trong xe bên đường.
Lúc quay mặt đi, Vân Thanh nhìn thấy tấm poster cực lớn phía sau trước cửa tiệm. Ngôi sao chính cùa ngày hôm
nay: [Mr. Butterfly].
Trên tấm poster, khuôn mặt của người đàn ông được phóng to theo tỷ lệ tương tự.
Mr. Butterfly cười với Vân Thanh một nụ cười cực kỳ quyến rũ, thậm chí còn hôn gió.
Vân Thanh
Bình tĩnh!
Chắc chắn chì là giọng nói giống nhau mà thồi!
Rốt cuộc thì… người đàn ông đó không thế quyến rũ đến mức đi làm “vịt” được… “Người đàn ông đó, anh ta có đẹp trai không?” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên vang lên bên cạnh.
Vân Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người, khát vọng sống sót tràn đầy trong nháy mắt.
“Đàn ông? Người đàn ông nào chứ? Em đang ngần ngơ thôi…không chú ý, hơn nữa trên đời này làm sao có người đàn ông nào đẹp hơn chồng em chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm có chút đắc ý, lạnh lùng liếc ra ngoài cửa _ ị sô.
Chỉ thấy người đàn ông trong bộ vest màu tím quay người lại, bóng lưng cực kỳ quyến rũ và biến mất trong cánh cửa của nơi mua vui đó.
Và nghệ danh của anh ta được viết trên tấm poster lớn ở cửa: [Mr. Butterfly]…
Khi đèn xanh phía trước bật lên, Hoắc Cảnh Thâm ngơ ngác nhìn lại, đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Trên đường đi, Vân Thanh có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Hoắc Cảnh Thâm không được tốt.
Nhưng cô không hiểu, tại sao?
Chẳng lẽ liên quan đến Mr. Butterfly vừa rồi sao?
“Hoắc tiên sinh?” Vân Thanh vươn ngón tay chọc chọc vai Hoắc Cảnh Thâm “Anh khồng phải đang ghen đó chứ? Vừa rồi em thật sự không có nhìn Mr. Butterfly…”
Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái “Ngay cả tên cũng nhớ rõ?”
Vân Thanh
Tại sao vị đại ca này lại không đi theo đường cũ??
Rất nhanh, chiếc xe đã lái đến studio của Lục Kì Hữu, nơi mà trước đây anh sống.
Đến khi Vân Thanh bước vào cửa, mới phát hiện nơi này đã biến thành một biệt thự nhỏ dễ sống hơn.
Trên bàn trà có giấy tờ nhà.
Vân Thanh nhặt nó lên, nhìn thấy chủ nhân của ngồi nhà
này đã đồi từ Lục Kì Hữu thành tên của cô…
Rõ ràng là Hoắc Cảnh Thâm đã bí mật làm điều đó.
Trong lòng Vân Thanh có một luồng ấm áp chạy qua, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Cảnh Thâm thay áo khoác đi xuống cầu thang, một tay cầm điện thoại di động, dường như lại chuẩn bị ra ngoài.
“Anh đi đâu thế?”
“Anh đến công ty cỏ chút việc, em đi ngù trước đi…”
“Không cho anh đi!” Anh còn chưa nói xong đã bị Vân Thanh cắt ngang.
Cô gái dừng lại trước mặt anh, cau mày khó chịu, không thương lượng gì hết “Anh cần nghi ngơi. Có chuyện gì đợi sáng mai hãy làm.”
Cô đã biết rõ tình trạng sức khỏe của Hoắc Cành Thâm.
Nếu cô không thể tìm cách chữa trị cho Hoắc Cảnh Thâm càng sớm càng tốt, thì cách duy nhất có thể làm là thay máu… Nhưng ca phẫu thuật này, đừng nói đến cô, ngay cả Tiêu Dao Tử cũng không đảm bảo chắc chắn.
Trước mắt Vạn Tức Hoàn gần như không thề trì hoãn phát bệnh của Hoắc Cảnh Thâm, cho dù như vậy, cồ vẫn cần sự phối hợp của anh… Nhưng hiện tại anh đang ở trong tình trạng lao lực như vậy, một ngày mười viên Vạn Tức Hoàn cũng vô dụng!
Vân Thanh càng nghĩ càng thấy lo lẳng, nhất là khi Hoắc Cảnh Thâm đưa tay xoa đầu cô, như dỗ trẻ con “Ngoan, ngủ trước đi, em muốn ăn gì anh về sẽ nấu cho em cho em.
“Không!” Vân Thanh tức giận hất tay ra, chạy đến sô pha ngồi xuống, quay lưng lại với Hoắc Cảnh Thâm, đầy oán hận “Tối nay nếu anh ra ngoài, thì anh không có vợ nữa!”
Hàn Mặc vừa vào cửa “…??
Tại sao anh lúc nào cũng luôn đúng lúc như vậy chứ?
Cô thu mình trên ghế, nhắm chặt mí mắt cứ thế ngủ gật.
Trong khoảng thời gian này, cô rất dễ buồn ngủ.
Là chuyện từ khi nào?
Cỏ vẻ như vì đã đọc hai cuốn sách y học suốt đêm ỏ’ chỗ Tiêu Dao Tử vào ngày hôm đỏ … Không đúng, đỏ là kết quả, không phải nguyên nhân.
Vân Thanh theo bàn nàng cau mày, nghĩ về người đàn ông bí ẩn đã gặp trong rừng trúc.
Cô bị một tấm vải đen che mặt, không thề nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ giọng nói của người đàn ông và những lời khó hiểu khác.
‘Bỏ đi, năm sáu giác quan đều đóng lại, cũng không trách được cô..
‘Không được, tiểu gia tay em ngứa lâu quá, không kiên nhẫn được như họ, phải ra đòn thôi….’
‘Hy vọng chị lần này sẽ không làm tôi thất vọng….’
Giọng nói này rất dễ nhận biết, lại còn…đầy giận dữ.
“Chị nhìn đi, lần sau đến chơi a Giọng một người đàn ông đầy tán tỉnh đột nhiên truyền từ ngoài cửa kính xe.
Vân Thanh đột nhiên mở mi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bảng hiệu lộng lẫy và bắt mắt được trang trí bằng đèn neon bên đường – [Nơi mua vui].
Đây là một hộp đêm nổi tiếng ở Bắc Thành … Nói chính xác là một cửa hàng mua bán đồng tính luyến ái nam.
Nghe nói rằng bài trí rất rõ ràng cụ thể.
Lúc này, một người đàn ông đẹp trai nhưng lại trông rắt nữ tính trong bộ vest đính kim sa màu tím đang ném một người phụ nữ giàu có say xỉn vào chiếc xe hơi sang trọng của cô ta.
Người đàn ông có một nụ cười kinh doanh đặc trưng trên khuôn mặt cùa mình.
“Tạm biệt.” Anh ta nhiệt tình vẫy tay.
Vừa quay người, liền bắt gặp ánh mắt của Vân Thanh đang ngồi trong xe bên đường.
Lúc quay mặt đi, Vân Thanh nhìn thấy tấm poster cực lớn phía sau trước cửa tiệm. Ngôi sao chính cùa ngày hôm
nay: [Mr. Butterfly].
Trên tấm poster, khuôn mặt của người đàn ông được phóng to theo tỷ lệ tương tự.
Mr. Butterfly cười với Vân Thanh một nụ cười cực kỳ quyến rũ, thậm chí còn hôn gió.
Vân Thanh
Bình tĩnh!
Chắc chắn chì là giọng nói giống nhau mà thồi!
Rốt cuộc thì… người đàn ông đó không thế quyến rũ đến mức đi làm “vịt” được… “Người đàn ông đó, anh ta có đẹp trai không?” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên vang lên bên cạnh.
Vân Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người, khát vọng sống sót tràn đầy trong nháy mắt.
“Đàn ông? Người đàn ông nào chứ? Em đang ngần ngơ thôi…không chú ý, hơn nữa trên đời này làm sao có người đàn ông nào đẹp hơn chồng em chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm có chút đắc ý, lạnh lùng liếc ra ngoài cửa _ ị sô.
Chỉ thấy người đàn ông trong bộ vest màu tím quay người lại, bóng lưng cực kỳ quyến rũ và biến mất trong cánh cửa của nơi mua vui đó.
Và nghệ danh của anh ta được viết trên tấm poster lớn ở cửa: [Mr. Butterfly]…
Khi đèn xanh phía trước bật lên, Hoắc Cảnh Thâm ngơ ngác nhìn lại, đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Trên đường đi, Vân Thanh có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Hoắc Cảnh Thâm không được tốt.
Nhưng cô không hiểu, tại sao?
Chẳng lẽ liên quan đến Mr. Butterfly vừa rồi sao?
“Hoắc tiên sinh?” Vân Thanh vươn ngón tay chọc chọc vai Hoắc Cảnh Thâm “Anh khồng phải đang ghen đó chứ? Vừa rồi em thật sự không có nhìn Mr. Butterfly…”
Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái “Ngay cả tên cũng nhớ rõ?”
Vân Thanh
Tại sao vị đại ca này lại không đi theo đường cũ??
Rất nhanh, chiếc xe đã lái đến studio của Lục Kì Hữu, nơi mà trước đây anh sống.
Đến khi Vân Thanh bước vào cửa, mới phát hiện nơi này đã biến thành một biệt thự nhỏ dễ sống hơn.
Trên bàn trà có giấy tờ nhà.
Vân Thanh nhặt nó lên, nhìn thấy chủ nhân của ngồi nhà
này đã đồi từ Lục Kì Hữu thành tên của cô…
Rõ ràng là Hoắc Cảnh Thâm đã bí mật làm điều đó.
Trong lòng Vân Thanh có một luồng ấm áp chạy qua, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Cảnh Thâm thay áo khoác đi xuống cầu thang, một tay cầm điện thoại di động, dường như lại chuẩn bị ra ngoài.
“Anh đi đâu thế?”
“Anh đến công ty cỏ chút việc, em đi ngù trước đi…”
“Không cho anh đi!” Anh còn chưa nói xong đã bị Vân Thanh cắt ngang.
Cô gái dừng lại trước mặt anh, cau mày khó chịu, không thương lượng gì hết “Anh cần nghi ngơi. Có chuyện gì đợi sáng mai hãy làm.”
Cô đã biết rõ tình trạng sức khỏe của Hoắc Cành Thâm.
Nếu cô không thể tìm cách chữa trị cho Hoắc Cảnh Thâm càng sớm càng tốt, thì cách duy nhất có thể làm là thay máu… Nhưng ca phẫu thuật này, đừng nói đến cô, ngay cả Tiêu Dao Tử cũng không đảm bảo chắc chắn.
Trước mắt Vạn Tức Hoàn gần như không thề trì hoãn phát bệnh của Hoắc Cảnh Thâm, cho dù như vậy, cồ vẫn cần sự phối hợp của anh… Nhưng hiện tại anh đang ở trong tình trạng lao lực như vậy, một ngày mười viên Vạn Tức Hoàn cũng vô dụng!
Vân Thanh càng nghĩ càng thấy lo lẳng, nhất là khi Hoắc Cảnh Thâm đưa tay xoa đầu cô, như dỗ trẻ con “Ngoan, ngủ trước đi, em muốn ăn gì anh về sẽ nấu cho em cho em.
“Không!” Vân Thanh tức giận hất tay ra, chạy đến sô pha ngồi xuống, quay lưng lại với Hoắc Cảnh Thâm, đầy oán hận “Tối nay nếu anh ra ngoài, thì anh không có vợ nữa!”
Hàn Mặc vừa vào cửa “…??
Tại sao anh lúc nào cũng luôn đúng lúc như vậy chứ?
/427
|