Vân Thanh ở đầu dây bên kia yên lặng, yên ắng không hề trả lời lại.
“Không sao, chỉ là bỗng nhiên thấy nhớ anh.” Cô coi như không có chuyện gì mỉm cười hỏi, “Anh đang ờ đâu vậy?”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng, vứt giấy lau tay vào thùng rác, thuận miệng nói, “Có một vị trưởng bối bệnh tình nguy cấp, anh qua đây thăm.”
“Là người rất quan trọng với anh sao?”
“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm không phủ nhận.
Vân Thanh đứng bên ngoài cổng bệnh viện, quay đầu nhìn lại phòng bệnh có ánh sáng chiếu qua, lòng khẽ đau.
“Vậy anh ở bên trưởng bối nhé, em đi làm việc trước.”
“ừm.”
Không có chút bất thường nào trong giọng nói của cô, Hoắc Cành Thâm cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Thanh bước ra khỏi bệnh viện,
gọi một chiếc xe taxi.
Cô vừa mở cửa xe, phía sau đột nhiên vang lên giọng mỉa mai của Tần Dĩ Nhu.
“Vân tiểu thư, sao đã đi rồi?”
Vân Thanh mặt không chút biểu cảm quay đầu lại.
Tần Dĩ Nhu bước lên phía trước, cô ta vừa mới khóc, mắt mũi đỏ hoe, trồng có vẻ mong manh, yếu đuổi.
Nhưng những lời nói ra, lại khiến Vân Thanh muốn chà mặt cô xuống mặt đất.
“Cô đều thấy cả rồi nhỉ? Chỉ khi tồi cần, Hoắc Cảnh Thâm sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh tôi…tình cảm bao nhiêu nám qua của chúng tồi, cô tưởng mình thật sự có thể so bì sao?”
Tay Vân Thanh đang nắm cửa xe bỗng thắt chặt lại.
Tần Dĩ Nhu khoanh tay, nhìn chằm chằm Vân Thanh rồi lạnh lùng nói: “Nhắc nhỏ’ cô một chút, mấy ngày nay đừng tới làm phiền tôi và Hoắc Cảnh Thâm. Cha tôi bị bệnh, tôi rất buồn, cần Hoắc Cảnh Thâm ở bên mấy ngày.”
Vân Thanh lạnh lùng cất tiếng: “Cha bị bệnh, cô vẫn còn
tâm tư cướp người đàn ông. Đúng là đứa con gái hiếu thảo! Nếu tôi mà là cha cô, tôi đã cho cô một bạt tai, đế dạy cô nên người rồi.”
“Mày…!” Tần Dĩ Nhu tức lên trừng mắt, nhưng lại dịu dàng nói, “Cô nói sao cũng được. Dù sao giờ người và trái tim của Hoắc Cảnh Thâm đều đang ở chỗ tôi.”
Vân Thanh không nhẫn nại, cồ nhếch miệng, mỉa mai: “Cồ không thấy logic trong lời nói của mình có vấn đề sao? Hoắc Cảnh Thâm tới bệnh viện là vì cha cô, nhiều nhất chỉ chứng minh, người và trái tim anh ấy ỏ’ chỗ cha cô thôi.”
“…Cô!” Tần Dĩ Nhu vô cùng tức giận.
Vân Thanh cũng lười để ý tới cô ta, bước lên xe, “rầm – cánh cửa xe đóng lại.
Vân Thanh nói một địa chỉ, rồi giục: “Bác tài lái nhanh một chút, xui xẻo!”
Dù chế giễu Tần Dĩ Nhu một trận, nhưng trong lòng Vân Thanh cũng không thấy vui vẻ.
Lời nói của Tần Dĩ Nhu thực sự đã làm cô đau lòng…
Vân Thanh hạ cửa xe xuống, gió lạnh thổi vào, thổi bay sự
phiền muộn trong lòng cô.
Trong giây phút đó, cô thậm chí đã muốn gọi điện thoại hỏi Hoắc Cảnh Thâm.
Sự tức giận ghen tuông của cô, dường như không thể biến mất.
Vân Thanh trong lòng hỗn loạn.
Vừa hay đúng lúc đó, nhận được tin nhắn của Chung Ly.
A Ly: [Thanh Thanh bảo bối, cậu đang làm gì vậy? Lục Tu tổ chức một bữa tiệc, tới chơi không?]
Vân Thanh: [Địa chỉ.]
Nửa tiếng sau.
Xe taxi dừng trước cửa một quán karaoke cao cấp sang trọng.
Vân Thanh tới ngay phòng VIP ở trên tầng ba.
Vừa mở cửa, Lục Tu đang cầm mic hát.
ở đó ngoài Chung Ly ra, còn có những người bạn khác của Lục Tu.
Đều là những công tử cỏ tiếng ở Bắc Thành.
Ai cũng tay phải ôm một cồ, tay trái ôm một cô, Vân Thanh liếc mắt nhìn mấy cô gái án mặc sexy, trong đó có hai gương mặt quen thuộc – có lẽ là hai minh tinh đóng vai phụ trong bộ phim hot gần đây.
Cô thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên cạnh Chung Ly.
“Bảo bối, cậu sao thế? Không vui sao?” Chung Ly vừa nhìn đã biết Vân Thanh không vui.
“Không sao.” Vân Thanh tiện tay cầm chai rượu trước mặt, uống một ngụm, rồi tựa người vào ghế sofa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô quay đầu lại hỏi Chung Ly, “Đúng rồi,
cậu vẫn chưa nói cho tớ biết khi trước ở trên võ đài, đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Ly xấu hổ, nhớ lại lời cảnh cáo của Tư Mộ Bạch, cô mắt nhắm mắt mờ bịa chuyện, “Chẳng có chuyện gì, chỉ là cậu bị ngắt. Sau đó Hoắc Cảnh Thâm như thiên sứ hạ phàm tới vậy, kịp thời giải cứu chúng ta!”
Vân Thanh:
Cô nhớ lại gương mặt tuấn tú điến trai của Hoắc Cảnh Thâm, khịt khịt mũi.
“Chẳng phải anh ấy chỉ cứu mỗi mình…anh ấy còn rất tốt với Tần Dĩ Nhu nữa.”
Giọng hát quá ồn ào, Chung Ly không nghe rõ, sát lại gần: “Cậu nói gì thế bảo bối?”
“Không có gì.” Vân Thanh nâng chai rượu, “Uống rượu với mình.”
Chung Ly vẫn chưa nói gì, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bàn tay của một người.
“Xin lỗi Vân tiều thư.” Trợ lý riêng của Tư Mộ Bạch – An Triều Nhân không biết từ đâu lao ra, nghiêm nghị nói, “Tư
thiếu căn dặn, Chung tiều thư ở bên ngoài không thề uống rượu.”
Chung Ly trợn mắt không nói nên lời, cắn ống hút uống nước ép trái cây: “Còn coi mình là người thành niên…”
Vân Thanh một mình uống rượu.
Thẳng thắn mà nói, cô có chút ngưỡng mộ Chung Ly.
Tình yêu mà Tư Mộ Bạch dành cho Chung Ly, cả thế giới đều biết…
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm đối với cô?
“Không sao, chỉ là bỗng nhiên thấy nhớ anh.” Cô coi như không có chuyện gì mỉm cười hỏi, “Anh đang ờ đâu vậy?”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng, vứt giấy lau tay vào thùng rác, thuận miệng nói, “Có một vị trưởng bối bệnh tình nguy cấp, anh qua đây thăm.”
“Là người rất quan trọng với anh sao?”
“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm không phủ nhận.
Vân Thanh đứng bên ngoài cổng bệnh viện, quay đầu nhìn lại phòng bệnh có ánh sáng chiếu qua, lòng khẽ đau.
“Vậy anh ở bên trưởng bối nhé, em đi làm việc trước.”
“ừm.”
Không có chút bất thường nào trong giọng nói của cô, Hoắc Cành Thâm cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Thanh bước ra khỏi bệnh viện,
gọi một chiếc xe taxi.
Cô vừa mở cửa xe, phía sau đột nhiên vang lên giọng mỉa mai của Tần Dĩ Nhu.
“Vân tiểu thư, sao đã đi rồi?”
Vân Thanh mặt không chút biểu cảm quay đầu lại.
Tần Dĩ Nhu bước lên phía trước, cô ta vừa mới khóc, mắt mũi đỏ hoe, trồng có vẻ mong manh, yếu đuổi.
Nhưng những lời nói ra, lại khiến Vân Thanh muốn chà mặt cô xuống mặt đất.
“Cô đều thấy cả rồi nhỉ? Chỉ khi tồi cần, Hoắc Cảnh Thâm sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh tôi…tình cảm bao nhiêu nám qua của chúng tồi, cô tưởng mình thật sự có thể so bì sao?”
Tay Vân Thanh đang nắm cửa xe bỗng thắt chặt lại.
Tần Dĩ Nhu khoanh tay, nhìn chằm chằm Vân Thanh rồi lạnh lùng nói: “Nhắc nhỏ’ cô một chút, mấy ngày nay đừng tới làm phiền tôi và Hoắc Cảnh Thâm. Cha tôi bị bệnh, tôi rất buồn, cần Hoắc Cảnh Thâm ở bên mấy ngày.”
Vân Thanh lạnh lùng cất tiếng: “Cha bị bệnh, cô vẫn còn
tâm tư cướp người đàn ông. Đúng là đứa con gái hiếu thảo! Nếu tôi mà là cha cô, tôi đã cho cô một bạt tai, đế dạy cô nên người rồi.”
“Mày…!” Tần Dĩ Nhu tức lên trừng mắt, nhưng lại dịu dàng nói, “Cô nói sao cũng được. Dù sao giờ người và trái tim của Hoắc Cảnh Thâm đều đang ở chỗ tôi.”
Vân Thanh không nhẫn nại, cồ nhếch miệng, mỉa mai: “Cồ không thấy logic trong lời nói của mình có vấn đề sao? Hoắc Cảnh Thâm tới bệnh viện là vì cha cô, nhiều nhất chỉ chứng minh, người và trái tim anh ấy ỏ’ chỗ cha cô thôi.”
“…Cô!” Tần Dĩ Nhu vô cùng tức giận.
Vân Thanh cũng lười để ý tới cô ta, bước lên xe, “rầm – cánh cửa xe đóng lại.
Vân Thanh nói một địa chỉ, rồi giục: “Bác tài lái nhanh một chút, xui xẻo!”
Dù chế giễu Tần Dĩ Nhu một trận, nhưng trong lòng Vân Thanh cũng không thấy vui vẻ.
Lời nói của Tần Dĩ Nhu thực sự đã làm cô đau lòng…
Vân Thanh hạ cửa xe xuống, gió lạnh thổi vào, thổi bay sự
phiền muộn trong lòng cô.
Trong giây phút đó, cô thậm chí đã muốn gọi điện thoại hỏi Hoắc Cảnh Thâm.
Sự tức giận ghen tuông của cô, dường như không thể biến mất.
Vân Thanh trong lòng hỗn loạn.
Vừa hay đúng lúc đó, nhận được tin nhắn của Chung Ly.
A Ly: [Thanh Thanh bảo bối, cậu đang làm gì vậy? Lục Tu tổ chức một bữa tiệc, tới chơi không?]
Vân Thanh: [Địa chỉ.]
Nửa tiếng sau.
Xe taxi dừng trước cửa một quán karaoke cao cấp sang trọng.
Vân Thanh tới ngay phòng VIP ở trên tầng ba.
Vừa mở cửa, Lục Tu đang cầm mic hát.
ở đó ngoài Chung Ly ra, còn có những người bạn khác của Lục Tu.
Đều là những công tử cỏ tiếng ở Bắc Thành.
Ai cũng tay phải ôm một cồ, tay trái ôm một cô, Vân Thanh liếc mắt nhìn mấy cô gái án mặc sexy, trong đó có hai gương mặt quen thuộc – có lẽ là hai minh tinh đóng vai phụ trong bộ phim hot gần đây.
Cô thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên cạnh Chung Ly.
“Bảo bối, cậu sao thế? Không vui sao?” Chung Ly vừa nhìn đã biết Vân Thanh không vui.
“Không sao.” Vân Thanh tiện tay cầm chai rượu trước mặt, uống một ngụm, rồi tựa người vào ghế sofa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô quay đầu lại hỏi Chung Ly, “Đúng rồi,
cậu vẫn chưa nói cho tớ biết khi trước ở trên võ đài, đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Ly xấu hổ, nhớ lại lời cảnh cáo của Tư Mộ Bạch, cô mắt nhắm mắt mờ bịa chuyện, “Chẳng có chuyện gì, chỉ là cậu bị ngắt. Sau đó Hoắc Cảnh Thâm như thiên sứ hạ phàm tới vậy, kịp thời giải cứu chúng ta!”
Vân Thanh:
Cô nhớ lại gương mặt tuấn tú điến trai của Hoắc Cảnh Thâm, khịt khịt mũi.
“Chẳng phải anh ấy chỉ cứu mỗi mình…anh ấy còn rất tốt với Tần Dĩ Nhu nữa.”
Giọng hát quá ồn ào, Chung Ly không nghe rõ, sát lại gần: “Cậu nói gì thế bảo bối?”
“Không có gì.” Vân Thanh nâng chai rượu, “Uống rượu với mình.”
Chung Ly vẫn chưa nói gì, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bàn tay của một người.
“Xin lỗi Vân tiều thư.” Trợ lý riêng của Tư Mộ Bạch – An Triều Nhân không biết từ đâu lao ra, nghiêm nghị nói, “Tư
thiếu căn dặn, Chung tiều thư ở bên ngoài không thề uống rượu.”
Chung Ly trợn mắt không nói nên lời, cắn ống hút uống nước ép trái cây: “Còn coi mình là người thành niên…”
Vân Thanh một mình uống rượu.
Thẳng thắn mà nói, cô có chút ngưỡng mộ Chung Ly.
Tình yêu mà Tư Mộ Bạch dành cho Chung Ly, cả thế giới đều biết…
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm đối với cô?
/427
|