Bên ngoài cánh cửa gỗ chạm trồ khép kín.
Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới mái hiên, một người đàn ông với mái tóc đen, àn mặc uy nghiêm lạnh lùng.
Hành lang gấp khúc, cồ kính, khiến anh càng giống người trong tranh.
“Cảnh Thâm.” Tần Dĩ Nhu cầm hộp thuốc đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, lo lắng nói “Vết thu’O’ng trên tay anh sâu lắm, đế em xử lí giúp anh….”
Hoắc Cảnh Thâm không định đưa tay ra.
Anh đứng trên bậc thềm nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, càng cảm thấy khó chịu.
“Điều tôi hứa với cô chì còn là một.” Hoắc Cảnh Thâm vô tư nhắc nhở “Có thể dùng điều kiện này đề cứu mạng cô.”
Tần Dĩ Nhu tái mặt, lập tức hiểu ra ý của anh.
Bây giờ hội đồng đã bị giải tán, những người lớn tuồi đã
phải chịu trách nhiệm tập thể … Và cô ta là người gây ra tội ác lớn nhất….
Vì con khốn Vân Thanh đó, anh thực sự muốn giết cô?!
Trong lòng Tần Dĩ Nhu không cam lòng cùng bi thương, cô ta siết chặt hộp thuốc trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, ép mình phải bình tĩnh lại.
… Cô ta còn lâu mới đi vào ngõ cụt!
Ngược lại, cuộc chơi này chỉ vừa mới bắt đầu.
Lão phu nhân nhất định không thể dung thứ con khốn Vân Thanh kia!
Chỉ cần Vân Thanh bị đuổi đi, thì sẽ đến lúc lão phu nhân dùng tính mạng ép Hoắc Cảnh Thâm lấy cồ ta, đồng thời Tần gia, đặc biệt là cha cô ta sẽ gây áp lực… Hoắc Cảnh Thâm không thể không buông tay!
Tần Dĩ Nhu càng nghĩ càng hưng phấn, trong mắt tràn đầy hi vọng, tựa hồ nhìn thấy chính mình ngày đó trờ thành dáng vẻ Hoắc phu nhân là như thế nào…
Kỳ lạ, tại sao trong phòng lâu như vậy lại không có tiếng gì?
Tần Dĩ Nhu nghi ngờ cau mày, sau đó nghĩ lại: con khốn đó Vân Thanh chắc chắn đang giở trò gì đỏ, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, cầu xin sự tha thứ ư!
Nhưng cô ta đã chuẩn bị, tiêm cho lão phu nhân trước rồi.
Tần Dĩ Nhu cong khóe miệng tự hào.
Cho dù hồm nay Vân Thanh có dập nát đầu, lão phu nhân cũng sẽ chỉ cho rằng cô diễn trò lấy lòng!
Lúc này, chú Phúc quản gia cùng một bác sĩ mặc áo khoác trắng vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ Vương, mời đi lối này!”
Đây là bác sĩ phụ trách trước đây của lão phu, làm bạn với lão phu nhân nhiều nám.
Tại sao đột nhiên lại tìm bác sĩ?
Tần Dĩ Nhu cau mày khó hiểu.
Đợi bác sĩ Vương đi vào, chú Phúc từ cửa bước ra, cô ta lập tức đi lên đón chú.
“Chú Phúc, bà nội có chuyện gì sao? Tại sao chú lại tìm bác
sĩ Vương?”
Cô ta là bác sĩ, nếu như lão phu nhân xảy ra chuyện, không phải mở cửa mời cô ta vào là tiện nhất sao?
Tại sao phải gọi người từ bên ngoài?
Trong lòng của chú Phúc, phu nhân duy nhất là Vân Thanh, ông không thích Tần Dĩ Nhu.
Trước lời nói của Tần Dĩ Nhu, chú Phúc chì nói qua loa “Lão phu nhân không sao.”
Nói xong quay đầu cung kính nói với Hoắc Cảnh Thâm “Tứ gia đừng lo lắng, lão phu nhân và phu nhân đều tốt, có điều cho gọi bác sĩ Vương là muốn làm một số kiểm tra.:
…Kiềm tra?
Tần Dĩ Nhu có chút bối rối.
Đang yên lành, làm kiểm tra gì chứ?
Tần Dĩ Nhu cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy bất an.
Con khốn chết tiệt Vân Thanh đang âm mưu cái quái gì vậy?
“Tứ gia.” Hàn Mặc bước nhanh đi tới, khó hiểu liếc nhìn Tần Dĩ Nhu, sau đó thì thầm vài câu vào tai Hoắc Cảnh Thâm với vẻ mặt nghiêm túc.
Những người xung quanh đây đều là những người do Hoắc Cảnh Thâm sắp xếp bảo vệ nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Cảnh Thâm tạm thời cùng Hàn Mặc rời đi.
Sau khi Hoắc Cảnh Thâm rời đi, Tần Dĩ Nhu đã không thề đợi được nữa!
Con khốn Vân Thanh kia vẫn luôn bày mưu tính kế… Lẽ nào cô ta thật sự nghĩ đến chuyện dỗ ngọt lão phu nhân sao?!
Tần Dĩ Nhu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô ta giả bộ bối rối lo lắng, trực tiếp gõ cửa.
Người mở cửa là lão phu nhân, Tần Dĩ Nhu nhân cơ hội nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Vân Thanh đang thoải mái nằm trên ghế, ném nho vào miệng.
Chuyện gì vậy?!
“Làm sao vậy?” Lão phu nhân đối với cô ta thái độ cũng thay đổi 180 độ, thay đổi từ nghe lời như trước kia trỏ’ nên có chút cảnh giác.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn chết lặng.
… Chỉ trong nửa giờ, con khốn Vân Thanh đó đã cho đã cho lão phu nhân thuốc mê gì vậy chứ?!
Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới mái hiên, một người đàn ông với mái tóc đen, àn mặc uy nghiêm lạnh lùng.
Hành lang gấp khúc, cồ kính, khiến anh càng giống người trong tranh.
“Cảnh Thâm.” Tần Dĩ Nhu cầm hộp thuốc đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, lo lắng nói “Vết thu’O’ng trên tay anh sâu lắm, đế em xử lí giúp anh….”
Hoắc Cảnh Thâm không định đưa tay ra.
Anh đứng trên bậc thềm nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, càng cảm thấy khó chịu.
“Điều tôi hứa với cô chì còn là một.” Hoắc Cảnh Thâm vô tư nhắc nhở “Có thể dùng điều kiện này đề cứu mạng cô.”
Tần Dĩ Nhu tái mặt, lập tức hiểu ra ý của anh.
Bây giờ hội đồng đã bị giải tán, những người lớn tuồi đã
phải chịu trách nhiệm tập thể … Và cô ta là người gây ra tội ác lớn nhất….
Vì con khốn Vân Thanh đó, anh thực sự muốn giết cô?!
Trong lòng Tần Dĩ Nhu không cam lòng cùng bi thương, cô ta siết chặt hộp thuốc trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, ép mình phải bình tĩnh lại.
… Cô ta còn lâu mới đi vào ngõ cụt!
Ngược lại, cuộc chơi này chỉ vừa mới bắt đầu.
Lão phu nhân nhất định không thể dung thứ con khốn Vân Thanh kia!
Chỉ cần Vân Thanh bị đuổi đi, thì sẽ đến lúc lão phu nhân dùng tính mạng ép Hoắc Cảnh Thâm lấy cồ ta, đồng thời Tần gia, đặc biệt là cha cô ta sẽ gây áp lực… Hoắc Cảnh Thâm không thể không buông tay!
Tần Dĩ Nhu càng nghĩ càng hưng phấn, trong mắt tràn đầy hi vọng, tựa hồ nhìn thấy chính mình ngày đó trờ thành dáng vẻ Hoắc phu nhân là như thế nào…
Kỳ lạ, tại sao trong phòng lâu như vậy lại không có tiếng gì?
Tần Dĩ Nhu nghi ngờ cau mày, sau đó nghĩ lại: con khốn đó Vân Thanh chắc chắn đang giở trò gì đỏ, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, cầu xin sự tha thứ ư!
Nhưng cô ta đã chuẩn bị, tiêm cho lão phu nhân trước rồi.
Tần Dĩ Nhu cong khóe miệng tự hào.
Cho dù hồm nay Vân Thanh có dập nát đầu, lão phu nhân cũng sẽ chỉ cho rằng cô diễn trò lấy lòng!
Lúc này, chú Phúc quản gia cùng một bác sĩ mặc áo khoác trắng vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ Vương, mời đi lối này!”
Đây là bác sĩ phụ trách trước đây của lão phu, làm bạn với lão phu nhân nhiều nám.
Tại sao đột nhiên lại tìm bác sĩ?
Tần Dĩ Nhu cau mày khó hiểu.
Đợi bác sĩ Vương đi vào, chú Phúc từ cửa bước ra, cô ta lập tức đi lên đón chú.
“Chú Phúc, bà nội có chuyện gì sao? Tại sao chú lại tìm bác
sĩ Vương?”
Cô ta là bác sĩ, nếu như lão phu nhân xảy ra chuyện, không phải mở cửa mời cô ta vào là tiện nhất sao?
Tại sao phải gọi người từ bên ngoài?
Trong lòng của chú Phúc, phu nhân duy nhất là Vân Thanh, ông không thích Tần Dĩ Nhu.
Trước lời nói của Tần Dĩ Nhu, chú Phúc chì nói qua loa “Lão phu nhân không sao.”
Nói xong quay đầu cung kính nói với Hoắc Cảnh Thâm “Tứ gia đừng lo lắng, lão phu nhân và phu nhân đều tốt, có điều cho gọi bác sĩ Vương là muốn làm một số kiểm tra.:
…Kiềm tra?
Tần Dĩ Nhu có chút bối rối.
Đang yên lành, làm kiểm tra gì chứ?
Tần Dĩ Nhu cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy bất an.
Con khốn chết tiệt Vân Thanh đang âm mưu cái quái gì vậy?
“Tứ gia.” Hàn Mặc bước nhanh đi tới, khó hiểu liếc nhìn Tần Dĩ Nhu, sau đó thì thầm vài câu vào tai Hoắc Cảnh Thâm với vẻ mặt nghiêm túc.
Những người xung quanh đây đều là những người do Hoắc Cảnh Thâm sắp xếp bảo vệ nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Cảnh Thâm tạm thời cùng Hàn Mặc rời đi.
Sau khi Hoắc Cảnh Thâm rời đi, Tần Dĩ Nhu đã không thề đợi được nữa!
Con khốn Vân Thanh kia vẫn luôn bày mưu tính kế… Lẽ nào cô ta thật sự nghĩ đến chuyện dỗ ngọt lão phu nhân sao?!
Tần Dĩ Nhu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô ta giả bộ bối rối lo lắng, trực tiếp gõ cửa.
Người mở cửa là lão phu nhân, Tần Dĩ Nhu nhân cơ hội nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Vân Thanh đang thoải mái nằm trên ghế, ném nho vào miệng.
Chuyện gì vậy?!
“Làm sao vậy?” Lão phu nhân đối với cô ta thái độ cũng thay đổi 180 độ, thay đổi từ nghe lời như trước kia trỏ’ nên có chút cảnh giác.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn chết lặng.
… Chỉ trong nửa giờ, con khốn Vân Thanh đó đã cho đã cho lão phu nhân thuốc mê gì vậy chứ?!
/427
|