Vân Thanh thô bạo đẩy người đàn ông trên người ra.
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm tràn ngập tia máu, ánh sáng trong mắt anh nhìn cô sâu đến lạnh người.
Vân Thanh chỉnh lại quần áo, cảm thấy cồ họng có chút chua chát.
Cô nhếch môi mỉa mai “Hoắc tiên sinh, tôi không phải là gái gọi, cũng không định đề sau khi anh thỏa mãn vui vẻ rồi cho uống cỏ mây đen!”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt rực lửa không tự chủ được dần dần tiêu tan.
Anh không giải thích gì, có chút bực bội tùy tiện cởi cúc áo cồ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, lập tức đứng dậy đi tới quầy bar rót một cốc nước đá.
Dáng vẻ uống nước của người đàn ông này giống như ham muốn đến chết người….
Vân Thanh ủ rũ nhìn đi chỗ khác, cuộn tròn trên ghế sồ pha.
Hoắc Cảnh Thâm uống nước xong mới bình tĩnh lại một chút, quay đầu lại thì thấy cô bé đã quấn chiếc chán mỏng trên ghế sô pha thành.
Hoắc Cảnh Thâm rót cho cô một cốc nước ấm rồi đi lại đó.
“Vân Thanh, chúng ta nói chuyện chút.”
Anh vươn tay kéo chăn của cồ, người dưới chán vặn vẹo một vòng, giống như nhộng tằm, còn hung hăng mắng anh.
“Anh cút đi! Tên chó!”
Hoắc Cảnh Thâm cười giận dữ’.
Anh trực tiếp đưa tay thẳng kéo người ra khỏi tấm chán mỏng.
“Nói chuyện với anh.”
Vân Thanh vẫn còn tức giận “Không nói! Nhanh cút đi, em sẽ ly hôn với anh, sẽ đổi một thằng đàn ông khác sinh con cho họ.”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn trầm xuống, nồi gân
xanh trên người, gân trán co giật dữ dội.
“Em dám nói lại một chữ, anh sẽ làm em ở đây!”
Vân Thanh cười lạnh, nói lại “Vậy thì Hoắc tiên sinh tốt nhất anh nên kêu người đưa tới cho anh bao đi.”
Hàn Mặc đúng đúng vội vàng đi đến trước cửa “….”
Tại sao anh luôn va phải những lúc như thế này chứ??
Hàn Mặc run rẩy vươn tay, gõ cửa mấy lần.
“Tứ gia…”
“Cút ra ngoài!” Giọng nói tức giận của Hoắc Cảnh Thâm.
Trong lòng Hàn Mặc run lên, anh bất chất trực tiếp đẩy cửa ra, nói mọt hơi “Tứ gia, lão phu nhân vừa rồi treo cổ tự tử ở trong phòng!”
Lộ Mai Viên, vào cuối thu đầu đông, là lúc hàng ngàn bông hoa đang héo úa nhưng hoa mận của Aoxue Frost vẫn chưa nở rộ.
Khu vườn trong veo.
Vân Thanh đi theo Hoắc Cảnh Thâm vào phòng ngủ chính.
Hoắc lão phu nhân quấn khăn trùm đầu nằm trên chiếc giường êm ái làm bằng gỗ trắc.
Người già rất kĩ càng, sđầu đầy sợi bạc được cột lại tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ, Hoắc lão phu nhân đầu tóc rối bù, nhìn qua rất tiều tụy già nua, dường như đang thoi thóp thở, yếu ớt rên rĩ “Các ngươi cứu ta làm gì?! Cho ta chết đi! Cháu nội ta cũng không thèm quan tâm ta, các người quan tâm ta làm cái gì?!”
Tần Dĩ Nhu ngồi xổm bên cạnh lão phu nhân, nắm tay của
bà “Bà nội, người đừng như vậy… Cảnh Thâm, anh ấy sắp đến rồi ”
“Tứ gia.”
Người hầu phía sau run rẩy kêu một tiếng.
Tần Dĩ Nhu vui vẻ quay đầu đi về phía trước “Cảnhh Thâm, bà nội…”
Hoắc Cảnh Thâm không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái mà đi thẳng về phía lão phu nhân.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn bị phớt lờ, mặt cô ta đông cứng lại, nhưng cô ta lại không thể hiện bất kỳ sự khác thường nào, cô ta đứng sang một bên như thường lệ.
Cồ ta nghe đồn Hoắc Cảnh Thâm sẽ quy trách nhiệm cho toàn bộ hội đồng, vì vậy đã nương tay trước với lão phu nhân.
Nhân tiện … Tẩy não lão phu nhân, âm mưu giở trò khổ nhục kế với bà ta!”
“Con đến đây làm gì?!” Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện, lão phu nhân mừng rỡ nhưng lập tức nghiêm mặt, cay đắng nói: “Khồng phải con là người quy trách nhiệm cho hội
đồng sao, có phải còn muốn đối phó với bà già như ta không? Được, xương cốt của ta vẫn là cản trở con, không quấy rầy Hoắc tứ gia ra tay nữa, ta tự mình kết liễu!”
Vừa nói xong, lão phu nhân giãy dụa, chộp lấy chiếc kéo bà giấu dưới gối lúc sáng sớm.
Đương nhiên, đây cũng là do Tần Dĩ Nhu sắp xếp.
“Bà nội, người đừng như vậy!” Cô ta làm ra vẻ giả bộ bối rối, muốn ngán cản, nhưng ở màn tiếp theo, Tần Dĩ Nhu hai mắt kinh ngạc mờ to “Cảnh Thâm!”
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm tràn ngập tia máu, ánh sáng trong mắt anh nhìn cô sâu đến lạnh người.
Vân Thanh chỉnh lại quần áo, cảm thấy cồ họng có chút chua chát.
Cô nhếch môi mỉa mai “Hoắc tiên sinh, tôi không phải là gái gọi, cũng không định đề sau khi anh thỏa mãn vui vẻ rồi cho uống cỏ mây đen!”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt rực lửa không tự chủ được dần dần tiêu tan.
Anh không giải thích gì, có chút bực bội tùy tiện cởi cúc áo cồ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, lập tức đứng dậy đi tới quầy bar rót một cốc nước đá.
Dáng vẻ uống nước của người đàn ông này giống như ham muốn đến chết người….
Vân Thanh ủ rũ nhìn đi chỗ khác, cuộn tròn trên ghế sồ pha.
Hoắc Cảnh Thâm uống nước xong mới bình tĩnh lại một chút, quay đầu lại thì thấy cô bé đã quấn chiếc chán mỏng trên ghế sô pha thành.
Hoắc Cảnh Thâm rót cho cô một cốc nước ấm rồi đi lại đó.
“Vân Thanh, chúng ta nói chuyện chút.”
Anh vươn tay kéo chăn của cồ, người dưới chán vặn vẹo một vòng, giống như nhộng tằm, còn hung hăng mắng anh.
“Anh cút đi! Tên chó!”
Hoắc Cảnh Thâm cười giận dữ’.
Anh trực tiếp đưa tay thẳng kéo người ra khỏi tấm chán mỏng.
“Nói chuyện với anh.”
Vân Thanh vẫn còn tức giận “Không nói! Nhanh cút đi, em sẽ ly hôn với anh, sẽ đổi một thằng đàn ông khác sinh con cho họ.”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn trầm xuống, nồi gân
xanh trên người, gân trán co giật dữ dội.
“Em dám nói lại một chữ, anh sẽ làm em ở đây!”
Vân Thanh cười lạnh, nói lại “Vậy thì Hoắc tiên sinh tốt nhất anh nên kêu người đưa tới cho anh bao đi.”
Hàn Mặc đúng đúng vội vàng đi đến trước cửa “….”
Tại sao anh luôn va phải những lúc như thế này chứ??
Hàn Mặc run rẩy vươn tay, gõ cửa mấy lần.
“Tứ gia…”
“Cút ra ngoài!” Giọng nói tức giận của Hoắc Cảnh Thâm.
Trong lòng Hàn Mặc run lên, anh bất chất trực tiếp đẩy cửa ra, nói mọt hơi “Tứ gia, lão phu nhân vừa rồi treo cổ tự tử ở trong phòng!”
Lộ Mai Viên, vào cuối thu đầu đông, là lúc hàng ngàn bông hoa đang héo úa nhưng hoa mận của Aoxue Frost vẫn chưa nở rộ.
Khu vườn trong veo.
Vân Thanh đi theo Hoắc Cảnh Thâm vào phòng ngủ chính.
Hoắc lão phu nhân quấn khăn trùm đầu nằm trên chiếc giường êm ái làm bằng gỗ trắc.
Người già rất kĩ càng, sđầu đầy sợi bạc được cột lại tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ, Hoắc lão phu nhân đầu tóc rối bù, nhìn qua rất tiều tụy già nua, dường như đang thoi thóp thở, yếu ớt rên rĩ “Các ngươi cứu ta làm gì?! Cho ta chết đi! Cháu nội ta cũng không thèm quan tâm ta, các người quan tâm ta làm cái gì?!”
Tần Dĩ Nhu ngồi xổm bên cạnh lão phu nhân, nắm tay của
bà “Bà nội, người đừng như vậy… Cảnh Thâm, anh ấy sắp đến rồi ”
“Tứ gia.”
Người hầu phía sau run rẩy kêu một tiếng.
Tần Dĩ Nhu vui vẻ quay đầu đi về phía trước “Cảnhh Thâm, bà nội…”
Hoắc Cảnh Thâm không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái mà đi thẳng về phía lão phu nhân.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn bị phớt lờ, mặt cô ta đông cứng lại, nhưng cô ta lại không thể hiện bất kỳ sự khác thường nào, cô ta đứng sang một bên như thường lệ.
Cồ ta nghe đồn Hoắc Cảnh Thâm sẽ quy trách nhiệm cho toàn bộ hội đồng, vì vậy đã nương tay trước với lão phu nhân.
Nhân tiện … Tẩy não lão phu nhân, âm mưu giở trò khổ nhục kế với bà ta!”
“Con đến đây làm gì?!” Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện, lão phu nhân mừng rỡ nhưng lập tức nghiêm mặt, cay đắng nói: “Khồng phải con là người quy trách nhiệm cho hội
đồng sao, có phải còn muốn đối phó với bà già như ta không? Được, xương cốt của ta vẫn là cản trở con, không quấy rầy Hoắc tứ gia ra tay nữa, ta tự mình kết liễu!”
Vừa nói xong, lão phu nhân giãy dụa, chộp lấy chiếc kéo bà giấu dưới gối lúc sáng sớm.
Đương nhiên, đây cũng là do Tần Dĩ Nhu sắp xếp.
“Bà nội, người đừng như vậy!” Cô ta làm ra vẻ giả bộ bối rối, muốn ngán cản, nhưng ở màn tiếp theo, Tần Dĩ Nhu hai mắt kinh ngạc mờ to “Cảnh Thâm!”
/427
|