“Không có nếu như!”
Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng.
Ánh mắt đó khiến trái tim Hoắc Cảnh Thâm không khỏi đau nhói.
Nhưng có một số hy vọng viển vông, nếu nói ra sẽ chỉ khiến cô càng tuyệt vọng hơn…
Anh thực sự cỏ thế khỏi bệnh.
Nếu dùng mạng sống của cô để đánh đổi….vậy anh không cần.
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay vuốt đuôi mắt cồ.
“Ăn cơm tối chưa?”
Anh đổi chủ đề, giọng điệu tự nhiên đến mức khiến Vân Thanh vô thức bị dẫn đi.
“Chưa.”
Vừa dứt lời, bụng cô lại được dịp réo rắt.
Đôi môi mỏng của Hoắc Cảnh Thâm cong lên một vòng cung xinh đẹp.
“Muốn án cái gì?”
“Cái gì cũng được.” Vân Thanh đối với đồ ăn cũng không quá đặc biệt.
Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ một chút: “Tủ lạnh dưới lầu hằn là có đồ ăn,ăn tùy ý?”
Hai mắt Vân Thanh sáng lên “Anh nấu à?”
Lúc này, ngoài cửa phòng làm việc.
Lục Tu cả người dán vào cửa, áp tai vào cửa, cố gắng nghe lén động tĩnh bên trong.
Một tay vẫn đang gửi tin nhắn cho anh trai mình báo cáo tình hình.
Lục Tu [Anh, chị dâu đến rồi! Cô ấy kéo anh Tư vào trong phòng, bên trong không có động tĩnh thì phải làm sao đây?]
Lục Kì Hữu [Chỉ cần họ không đánh nhau, đừng lo lắng về
điều đỏ.]
Lục Tu [Nếu đánh nhau thì sao? ]
Lục Kì Hữu […Gọi xe cấp cứu cho Hoắc Cảnh Thâm.]
Lục Tu nhìn chằm chằm vào câu trả lời cùa Lục Kì Hữu trên màn hình, anh ta càng nhìn càng thấy bối rối.
Anh mình đánh sai tên sao?
Phải biết ngay cả khi Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh nặng, Tư Mộ Bạch và Lục Kì Hữu cộng lại chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Với thân hình nhỏ bé của Vân Thanh, nếu có thể vượt qua ba chiêu thức của Hoắc Cảnh Thâm dưới tay Hoắc Cảnh Thâm …không, bỏ xuống biển.
Lục Tu muốn sửa lỗi cho anh trai vì đã gõ sai tên, nhưng tin nhắn còn chưa được gửi đi, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.
Không chuẩn bị trước, Lục Tu ngã nhào.
Trước mắt là một đôi chân dài mặc quần đen.
Lục Tu cứng ngắc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt đen láy lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, suýt chút nữa thì hoàng hồn.
“Anh …Anh Tư.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tồi… tập thể dục!”
Lục Tu làn tại chỗ rồi làn ra khỏi phòng làm việc.
Anh ta vội vàng đứng dậy, cười khan nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nên là tôi đi trức nhé, nếu có gì cần cứ việc nói cho tôi.”
Vân Thanh cũng không thèm để ý tới anh ta.
Hoắc Cảnh Thâm muốn nấu cơm cho cô ăn, hình như đây là lần đầu tiên!
Cô hào hứng mở tủ lạnh, trong đó có rắt nhiều trái cây tươi, rau củ và thịt bò tươi.
“Lục Kì Hữu thỉnh thoảng đến đây sống vài ngày, vì vậy sẽ có người thường xuyên đến để đầy tủ lạnh.”
Hoắc Cảnh Thâm giải thích ngắn gọn, đồng thời lấy miếng thịt bò còn máu ra đế rã đông.
Vân Thanh chống cằm, dựa vào bàn nấu án, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Cảnh Thâm.
…Tại sao người đàn ông này ngay cả khi anh nấu án mà vẫn đẹp trai như vậy chứ?
“Thanh Thanh, lại đây.” Hoắc Cảnh Thâm dùng đầu ngón tay nâng chiếc tạp dề treo bên cạnh đưa cho cô “Đeo cho anh.”
Chiếc tạp dề này màu lam hồng, có in hoa, chắc là do người giúp việc chuẩn bị.
Khí chất của Hoắc Cảnh Thâm vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng, trông anh không giống con gái khi đeo kiếu tạp dề này.
Ngược lại,lúc ở nhà lại có một sự tương phản dễ thương, thật sự là chết người.
Vân Thanh nhịn không được tiến lên, ôm lấy eo thon của người đàn ông từ phía sau, dán mặt vào lưng của anh.
“Sao vậy?”
Tay thái rau củ của Hoắc Cảnh Thâm hơi khựng lại, anh đưa con dao ra xa hơn.
“Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh.”
Anh cười tủm tĩm: “Không có gì, Hoắc phu nhân.”
Vân Thanh dụi dụi vào tấm lưng rộng lớn của anh, giống như một con mèo con, nhỏ giọng nói: “Em không phải đang cảm ơn bữa cơm này của anh.”
Cô đang cảm ơn anh đã cho cô một mái nhà.
Sự Vân Thanh sẽ đói, Hoắc Cảnh Thâm đã chuẩn bị một bữa ăn kiểu Âu đơn giản chỉ trong nửa tiếng.
Bít tết được chiên vừa phải, mềm và ngọt.
Hoắc Cảnh Thâm cắt cho cô.
Một mình Vân Thanh ăn hai miếng.
Hoắc Cảnh Thâm không có hứng thú ăn uống, cho nên hầu hết thời gian anh đều nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn cô ăn.
Pháo hoa nhân gian thu hút là an ủi lòng người nhất.
Một thời gian đơn giản và thoải mái như vậy, giữa họ rất hiếm có.
Còn sau này, e rằng điều đó sẽ không xảy ra thường xuyên.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm rơi vào chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc, cũng nhuốm màu máu đen… Anh phải cho những người trong hội đồng đỏ biết càng sớm càng tốt, cho dù anh không có ở đó, Vân Thanh vẫn là không phải là người mà họ có thể đụng vào!
Sau bữa tối, Vân Thanh gọi điện cho sư phụ Tiêu Dao Tử, muốn ông đến..
“Sư phụ, nhớ mang theo thuốc của Hoắc Cảnh Thâm!” Cô lo lắng thúc giục.
Tiêu Dao Tử tức giận đến mức bốc khói.
“Tiểu bạch đáng ghét! Bởi vì thằng nhóc bệnh tậ đó, con mới gọi sư phụ tới!”
Vân Thanh nghiêm túc sửa sai: “Đó là chồng con, xin sư phụ sửa lại thái độ, đừng mắng anh ấy! Nếu không, con sẽ kéo râu của người!”
Tiêu Dao Tử “ ”
Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng.
Ánh mắt đó khiến trái tim Hoắc Cảnh Thâm không khỏi đau nhói.
Nhưng có một số hy vọng viển vông, nếu nói ra sẽ chỉ khiến cô càng tuyệt vọng hơn…
Anh thực sự cỏ thế khỏi bệnh.
Nếu dùng mạng sống của cô để đánh đổi….vậy anh không cần.
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay vuốt đuôi mắt cồ.
“Ăn cơm tối chưa?”
Anh đổi chủ đề, giọng điệu tự nhiên đến mức khiến Vân Thanh vô thức bị dẫn đi.
“Chưa.”
Vừa dứt lời, bụng cô lại được dịp réo rắt.
Đôi môi mỏng của Hoắc Cảnh Thâm cong lên một vòng cung xinh đẹp.
“Muốn án cái gì?”
“Cái gì cũng được.” Vân Thanh đối với đồ ăn cũng không quá đặc biệt.
Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ một chút: “Tủ lạnh dưới lầu hằn là có đồ ăn,ăn tùy ý?”
Hai mắt Vân Thanh sáng lên “Anh nấu à?”
Lúc này, ngoài cửa phòng làm việc.
Lục Tu cả người dán vào cửa, áp tai vào cửa, cố gắng nghe lén động tĩnh bên trong.
Một tay vẫn đang gửi tin nhắn cho anh trai mình báo cáo tình hình.
Lục Tu [Anh, chị dâu đến rồi! Cô ấy kéo anh Tư vào trong phòng, bên trong không có động tĩnh thì phải làm sao đây?]
Lục Kì Hữu [Chỉ cần họ không đánh nhau, đừng lo lắng về
điều đỏ.]
Lục Tu [Nếu đánh nhau thì sao? ]
Lục Kì Hữu […Gọi xe cấp cứu cho Hoắc Cảnh Thâm.]
Lục Tu nhìn chằm chằm vào câu trả lời cùa Lục Kì Hữu trên màn hình, anh ta càng nhìn càng thấy bối rối.
Anh mình đánh sai tên sao?
Phải biết ngay cả khi Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh nặng, Tư Mộ Bạch và Lục Kì Hữu cộng lại chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Với thân hình nhỏ bé của Vân Thanh, nếu có thể vượt qua ba chiêu thức của Hoắc Cảnh Thâm dưới tay Hoắc Cảnh Thâm …không, bỏ xuống biển.
Lục Tu muốn sửa lỗi cho anh trai vì đã gõ sai tên, nhưng tin nhắn còn chưa được gửi đi, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.
Không chuẩn bị trước, Lục Tu ngã nhào.
Trước mắt là một đôi chân dài mặc quần đen.
Lục Tu cứng ngắc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt đen láy lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, suýt chút nữa thì hoàng hồn.
“Anh …Anh Tư.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tồi… tập thể dục!”
Lục Tu làn tại chỗ rồi làn ra khỏi phòng làm việc.
Anh ta vội vàng đứng dậy, cười khan nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nên là tôi đi trức nhé, nếu có gì cần cứ việc nói cho tôi.”
Vân Thanh cũng không thèm để ý tới anh ta.
Hoắc Cảnh Thâm muốn nấu cơm cho cô ăn, hình như đây là lần đầu tiên!
Cô hào hứng mở tủ lạnh, trong đó có rắt nhiều trái cây tươi, rau củ và thịt bò tươi.
“Lục Kì Hữu thỉnh thoảng đến đây sống vài ngày, vì vậy sẽ có người thường xuyên đến để đầy tủ lạnh.”
Hoắc Cảnh Thâm giải thích ngắn gọn, đồng thời lấy miếng thịt bò còn máu ra đế rã đông.
Vân Thanh chống cằm, dựa vào bàn nấu án, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Cảnh Thâm.
…Tại sao người đàn ông này ngay cả khi anh nấu án mà vẫn đẹp trai như vậy chứ?
“Thanh Thanh, lại đây.” Hoắc Cảnh Thâm dùng đầu ngón tay nâng chiếc tạp dề treo bên cạnh đưa cho cô “Đeo cho anh.”
Chiếc tạp dề này màu lam hồng, có in hoa, chắc là do người giúp việc chuẩn bị.
Khí chất của Hoắc Cảnh Thâm vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng, trông anh không giống con gái khi đeo kiếu tạp dề này.
Ngược lại,lúc ở nhà lại có một sự tương phản dễ thương, thật sự là chết người.
Vân Thanh nhịn không được tiến lên, ôm lấy eo thon của người đàn ông từ phía sau, dán mặt vào lưng của anh.
“Sao vậy?”
Tay thái rau củ của Hoắc Cảnh Thâm hơi khựng lại, anh đưa con dao ra xa hơn.
“Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh.”
Anh cười tủm tĩm: “Không có gì, Hoắc phu nhân.”
Vân Thanh dụi dụi vào tấm lưng rộng lớn của anh, giống như một con mèo con, nhỏ giọng nói: “Em không phải đang cảm ơn bữa cơm này của anh.”
Cô đang cảm ơn anh đã cho cô một mái nhà.
Sự Vân Thanh sẽ đói, Hoắc Cảnh Thâm đã chuẩn bị một bữa ăn kiểu Âu đơn giản chỉ trong nửa tiếng.
Bít tết được chiên vừa phải, mềm và ngọt.
Hoắc Cảnh Thâm cắt cho cô.
Một mình Vân Thanh ăn hai miếng.
Hoắc Cảnh Thâm không có hứng thú ăn uống, cho nên hầu hết thời gian anh đều nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn cô ăn.
Pháo hoa nhân gian thu hút là an ủi lòng người nhất.
Một thời gian đơn giản và thoải mái như vậy, giữa họ rất hiếm có.
Còn sau này, e rằng điều đó sẽ không xảy ra thường xuyên.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm rơi vào chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc, cũng nhuốm màu máu đen… Anh phải cho những người trong hội đồng đỏ biết càng sớm càng tốt, cho dù anh không có ở đó, Vân Thanh vẫn là không phải là người mà họ có thể đụng vào!
Sau bữa tối, Vân Thanh gọi điện cho sư phụ Tiêu Dao Tử, muốn ông đến..
“Sư phụ, nhớ mang theo thuốc của Hoắc Cảnh Thâm!” Cô lo lắng thúc giục.
Tiêu Dao Tử tức giận đến mức bốc khói.
“Tiểu bạch đáng ghét! Bởi vì thằng nhóc bệnh tậ đó, con mới gọi sư phụ tới!”
Vân Thanh nghiêm túc sửa sai: “Đó là chồng con, xin sư phụ sửa lại thái độ, đừng mắng anh ấy! Nếu không, con sẽ kéo râu của người!”
Tiêu Dao Tử “ ”
/427
|