Sau khi Tiêu Dao Tử đi, Vân Thanh ngồi cuộn tròn phía ngoài cửa phòng bệnh.
Rất lâu sau, cô mới ổn định được cảm xúc của mình, đứng dậy, quay trở về phòng bệnh.
Hàn Mặc đứng ở đầu giường nhìn thấy Vân Thanh bước vào, ánh mắt phức tạp khẽ cúi đầu, rồi lùi ra ngoài.
Trong căn phòng, chỉ còn cô và Hoắc Cảnh Thâm.
Vân Thanh im lặng đi về phía anh, kéo chàn, rồi chui vào lòng Hoắc Cảnh Thâm.
Cơ thể anh lạnh ngắt.
Hoắc Cảnh Thâm nằm dịch sang bên cạnh, khẽ nhíu mày: “Thanh Thanh, cách xa anh ra. Sẽ lạnh đỏ…”
Vân Thanh cũng nằm dịch sang, hai tay ôm lấy eo anh, nằm sát cạnh người anh, buồn bực nói: “Người em nóng!”
“…” Hoắc Cảnh Thâm ngây người cười, bàn tay to lớn xoa đầu cô, cuối cùng cũng không đẩy cô ra.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Không ai phá vỡ bầu không gian yên tĩnh hiếm có này.
Lúc lâu sau…
Giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm, nhẹ nhàng vang lên: “Khong có gì muốn hỏi sao?”
Anh biết, cô đã nhìn thấy chiếc quan tài đó, tất cả mọi chuyện, cô đều biết hết.
Bàn tay ôm eo anh của Vân Thanh càng siết chặt hơn, rất lâu vẫn không lên tiếng.
Hoắc Cảnh Thâm đồi mắt sâu thẳm trầm lặng, gương mặt anh tuấn tái nhợt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Anh nói: “Nếu sợ, em cứ rời khỏi đây.”
“Hoắc, Cảnh, Thâm!” Vân Thanh cắn ràng nghiến lợi, tay nắm chặt vạt áo anh, nói rõ từng chữ một, “Nếu anh dám nói mấy lời đuổi em đi thế này, em sẽ cắn chết anh!”
Co’ thể lạnh ngắt của Hoắc Cảnh Thâm ngây ra.
Anh cảm nhận được, có một chất lỏng ấm nóng, làm ướt
vải áo trước ngực anh, tràn vào trái tim anh.
Những góc cạnh vốn lạnh lùng sắc nhọn, giờ đã dần tan chảy, mềm nhũn.
Hoắc Cảnh Thâm nâng cằm cô, không chút sức lực: “Đừng khóc nũ’a, anh vẫn chưa chết mà.”
“ô hay” Vân Thanh tức tới mức chìa tay ra bịt miệng anh lại, đôi mắt đỏ hoe của cò sưng lên, còn hung dữ cảnh cáo anh, “Không cho phép anh án nói lung tung. Em sẽ không để anh chết!”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta hồi hộp.
Trong lòng Vân Thanh như thể có làn sóng trào dâng.
Người này…sao có thể điềm tĩnh như vậy?
Anh trải qua biết bao giày vò đau khổ, sao vẫn có thể coi như không có chuyện gì như vậy?!
Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kéo tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Vân Thanh sững sờ.
Nụ hôn dịu dàng ấm áp, lần lượt từng cái một, từ mí mắt sưng đỏ, tới mũi, rồi cuối cùng, tới đôi môi cô.
“Không cần lo cho anh.” Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng hôn cô, rồi nói: “Dù anh là Hoắc Cảnh Thâm hay Bạc Cảnh Sâm, thì cũng đều kết thúc rồi.”
Sao anh có thể nói nhẹ nhàng đến thế?
Vân Thanh áp trán vào cồ anh, bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phản chiếu rõ gương mặt của Hoắc Cảnh Thâm.
Anh nhắm mắt, hàng mi dài chạm lên mí mắt.
Gương mặt anh trắng bệnh tái nhợt.
Vân Thanh ngẩn ngơ nhớ lại, khi vừa gặp Hoắc Cảnh Thâm.
Anh tàn ác, lại luôn cảnh giác…cô vô cùng sợ hãi.
Nhưng giờ, Vân Thanh nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của anh, lại cảm thấy tim đau nhói.
Cô không khỏi giơ tay, chạm vào gương mặt cùa Hoắc Cảnh Thâm.
Khi ngón tay chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đột nhiên, có hơi nóng lan tỏa trên cổ tay mảnh khảnh của cồ, giọng nói khàn khàn của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.
“Đang nghĩ gì thế?”
Anh vẫn chưa ngủ.
Vân Thanh chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, tại sao không quen anh sớm hơn…”
Hoắc Cảnh Thâm cong khóe miệng: “Hoắc Cảnh Thâm chắc quên rồi, lần đầu tiên gặp mặt, anh suýt chút nữa chết trong tay em.”
“…Ai bảo anh lưu manh!” Vân Thanh nhớ tới lúc gặp mặt ở
trong sơn động vừa tửc giận vừa buồn cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm chào đón Hoắc Cảnh Thâm, nhưng khi đánh, lại không nỡ dùng lực.
Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, nhớ lại lần đầu tiên, đúng là thật xúc động.
Khi đó, đúng là anh có hơi quá đáng.
Hoắc Cảnh Thâm nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, đã mạo phạm Hoắc phu nhân.”
Nếu là bây giờ, anh biết có người nào khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, anh sẽ xé xác tên đó thành trám mảnh.
Cô sớm đã không trách anh.
Vân Thanh dựa vào lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm, nghe nhịp tim đập đều đều, chì thấy đau lòng.
Cô tiếp tục nói lời vẫn đang dang dở.
“Nếu gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy…” Vân Thanh nói khẽ, “Như vậy, em đã có thề bảo vệ anh, không đề anh chịu khồ như vậy.”
Hoắc Cảnh Thâm yên lặng lắng nghe, không nói gì hết.
Dường như rất lâu trước đây, cô gái bẻ nhỏ này, đã luôn miệng nói muốn bảo vệ anh…
Vân Thanh nằm sâu trong lòng anh, buồn bực nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh kề chuyện của anh cho em nghe.”
Rất lâu sau, cô mới ổn định được cảm xúc của mình, đứng dậy, quay trở về phòng bệnh.
Hàn Mặc đứng ở đầu giường nhìn thấy Vân Thanh bước vào, ánh mắt phức tạp khẽ cúi đầu, rồi lùi ra ngoài.
Trong căn phòng, chỉ còn cô và Hoắc Cảnh Thâm.
Vân Thanh im lặng đi về phía anh, kéo chàn, rồi chui vào lòng Hoắc Cảnh Thâm.
Cơ thể anh lạnh ngắt.
Hoắc Cảnh Thâm nằm dịch sang bên cạnh, khẽ nhíu mày: “Thanh Thanh, cách xa anh ra. Sẽ lạnh đỏ…”
Vân Thanh cũng nằm dịch sang, hai tay ôm lấy eo anh, nằm sát cạnh người anh, buồn bực nói: “Người em nóng!”
“…” Hoắc Cảnh Thâm ngây người cười, bàn tay to lớn xoa đầu cô, cuối cùng cũng không đẩy cô ra.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Không ai phá vỡ bầu không gian yên tĩnh hiếm có này.
Lúc lâu sau…
Giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm, nhẹ nhàng vang lên: “Khong có gì muốn hỏi sao?”
Anh biết, cô đã nhìn thấy chiếc quan tài đó, tất cả mọi chuyện, cô đều biết hết.
Bàn tay ôm eo anh của Vân Thanh càng siết chặt hơn, rất lâu vẫn không lên tiếng.
Hoắc Cảnh Thâm đồi mắt sâu thẳm trầm lặng, gương mặt anh tuấn tái nhợt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Anh nói: “Nếu sợ, em cứ rời khỏi đây.”
“Hoắc, Cảnh, Thâm!” Vân Thanh cắn ràng nghiến lợi, tay nắm chặt vạt áo anh, nói rõ từng chữ một, “Nếu anh dám nói mấy lời đuổi em đi thế này, em sẽ cắn chết anh!”
Co’ thể lạnh ngắt của Hoắc Cảnh Thâm ngây ra.
Anh cảm nhận được, có một chất lỏng ấm nóng, làm ướt
vải áo trước ngực anh, tràn vào trái tim anh.
Những góc cạnh vốn lạnh lùng sắc nhọn, giờ đã dần tan chảy, mềm nhũn.
Hoắc Cảnh Thâm nâng cằm cô, không chút sức lực: “Đừng khóc nũ’a, anh vẫn chưa chết mà.”
“ô hay” Vân Thanh tức tới mức chìa tay ra bịt miệng anh lại, đôi mắt đỏ hoe của cò sưng lên, còn hung dữ cảnh cáo anh, “Không cho phép anh án nói lung tung. Em sẽ không để anh chết!”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta hồi hộp.
Trong lòng Vân Thanh như thể có làn sóng trào dâng.
Người này…sao có thể điềm tĩnh như vậy?
Anh trải qua biết bao giày vò đau khổ, sao vẫn có thể coi như không có chuyện gì như vậy?!
Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kéo tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Vân Thanh sững sờ.
Nụ hôn dịu dàng ấm áp, lần lượt từng cái một, từ mí mắt sưng đỏ, tới mũi, rồi cuối cùng, tới đôi môi cô.
“Không cần lo cho anh.” Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng hôn cô, rồi nói: “Dù anh là Hoắc Cảnh Thâm hay Bạc Cảnh Sâm, thì cũng đều kết thúc rồi.”
Sao anh có thể nói nhẹ nhàng đến thế?
Vân Thanh áp trán vào cồ anh, bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phản chiếu rõ gương mặt của Hoắc Cảnh Thâm.
Anh nhắm mắt, hàng mi dài chạm lên mí mắt.
Gương mặt anh trắng bệnh tái nhợt.
Vân Thanh ngẩn ngơ nhớ lại, khi vừa gặp Hoắc Cảnh Thâm.
Anh tàn ác, lại luôn cảnh giác…cô vô cùng sợ hãi.
Nhưng giờ, Vân Thanh nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của anh, lại cảm thấy tim đau nhói.
Cô không khỏi giơ tay, chạm vào gương mặt cùa Hoắc Cảnh Thâm.
Khi ngón tay chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đột nhiên, có hơi nóng lan tỏa trên cổ tay mảnh khảnh của cồ, giọng nói khàn khàn của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.
“Đang nghĩ gì thế?”
Anh vẫn chưa ngủ.
Vân Thanh chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, tại sao không quen anh sớm hơn…”
Hoắc Cảnh Thâm cong khóe miệng: “Hoắc Cảnh Thâm chắc quên rồi, lần đầu tiên gặp mặt, anh suýt chút nữa chết trong tay em.”
“…Ai bảo anh lưu manh!” Vân Thanh nhớ tới lúc gặp mặt ở
trong sơn động vừa tửc giận vừa buồn cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm chào đón Hoắc Cảnh Thâm, nhưng khi đánh, lại không nỡ dùng lực.
Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, nhớ lại lần đầu tiên, đúng là thật xúc động.
Khi đó, đúng là anh có hơi quá đáng.
Hoắc Cảnh Thâm nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, đã mạo phạm Hoắc phu nhân.”
Nếu là bây giờ, anh biết có người nào khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, anh sẽ xé xác tên đó thành trám mảnh.
Cô sớm đã không trách anh.
Vân Thanh dựa vào lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm, nghe nhịp tim đập đều đều, chì thấy đau lòng.
Cô tiếp tục nói lời vẫn đang dang dở.
“Nếu gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy…” Vân Thanh nói khẽ, “Như vậy, em đã có thề bảo vệ anh, không đề anh chịu khồ như vậy.”
Hoắc Cảnh Thâm yên lặng lắng nghe, không nói gì hết.
Dường như rất lâu trước đây, cô gái bẻ nhỏ này, đã luôn miệng nói muốn bảo vệ anh…
Vân Thanh nằm sâu trong lòng anh, buồn bực nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh kề chuyện của anh cho em nghe.”
/427
|