Tiểu Bảo bất an nắm chặt lấy tay Nghê Hoan.
“Mẹ…”
Nghê Hoan xoa đầu cậu: “Mẹ đi cùng bọn họ, con ở với chị Vân Thanh nhé…”
“Vâng.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn theo Nghê Hoan bước lên cầu thang, tới hành lang tầng 2 thì không còn thấy người đâu nữa…
Cậu bé nhíu mày, dù Chung Ly trêu thế nào cậu cũng không cười
10 phút sau, Vân Thanh không thể ngồi yên.
Cô đứng dậy, nói: “A Ly, cậu trông nhóc con. Mình lên trên xem thử.”
“…Cậu cần thận.” Chung Ly nhắc, “Đừng đối đầu với Lục Kỳ Hữu.”
Lục Kỳ Hữu trước giờ luôn cấm dục, trông có vẻ lạnh nhạt, nghiêm túc, đối xử lịch sử với người khác.
Nhưng Lục Kỳ Hữu chưa tới 30 tuồi, đã quản Lục gia, biết rõ tốt xấu, thông minh sắc sảo. Hơn nữa Lục Tu không sợ bố mẹ, chỉ sợ mình anh trai…Có thề thấy sự đáng sợ của Lục Kỳ Hữu.
Vân Thanh bước lên lầu, hỏi phục vụ, phòng của Lục Kỳ Hữu ỏ’ cuối hành lang.
Phòng đã đặt trước trống không, Vân Thanh vừa bước tới cửa, bất chợt nghe thấy tiếng vỡ bên trong.
Lồng ngực cô thắt chặt, từ khe cửa nhìn vào, chỉ thấy cả căn phòng lặng im.
Vài chai rượu vang đắt tiền đổ dưới đất, trong không khí toàn mùi rượu, Nghê Hoan đứng ở giữa mảnh vỡ, chiếc mũ trùm đầu bị bỏ ra, trông vô cùng thàm hại.
Mắt Nghê Hoan đỏ rực, nhìn trừng trừng người đàn ông đang ngồi trên ghế soía.
Chính là Lục Kỳ Hữu.
Cổ áo sơ mi của anh ta được nới lỏng, để lộ cơ ngực săn chắc, một tay cầm điếu thuốc, trong làn khói mờ ảo, gương mặt anh tuấn của người đàn ông trông rất hung dữ.
Lục Kỳ Hữu chậm rãi nói: “Quỳ xuống, xin tôi.”
Giọng nói quyến rũ nhưng hơi khàn, giống như con dao cùn cứa vào dây thần kinh.
Nghê Hoan gân cổ cười khẩy: “Dựa vào đâu? Lục Kỳ Hữu, anh nghĩ mình thật sự là ông trời sao? Tôi ngồi tù 7 năm, nợ ai chứ không nợ anh!”
Đôi chân dài của Lục Kỳ Hữu đang đặt trên bàn trà, từ từ thu lại, anh ta đứng dậy.
Thân hình cao lớn của người đàn ông, mang theo cảm giác áp bức tới nghẹt thờ, từng bước đi tới chỗ Nghê Hoan…
Vân Thanh nhìn mà sợ hãi, định đầy cửa bước vào, phía sau, một bàn tay lạnh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô.
Vân Thanh quay đầu thấy Hoắc Cảnh Thâm ở bên cạnh.
Cô vốn dĩ lo lắng bất an, giờ đã an tâm hơn.
“Nghê Hoan, cô ấy…”
“Đó là chuyện của cô ta và Lục Kỳ Hữu.” Hoắc Cảnh Thâm dường như biết gì đó, nhìn vào trong phòng, không có ý muốn nhúng tay vào.
Vân Thanh cau mày: “Anh không định lo?”
Hoắc Cảnh Thâm chán nản: “Không liên quan tới anh.”
“Vậy em có liên quan tới anh không?”
Vân Thanh bỏ lại câu đó, không đợi Hoắc Cảnh Thâm phản ứng, dùng lực đẩy cửa bước vào trong.
Hoắc Cảnh Thâm:
Trong căn phòng, tất cả ánh mắt tập trung vào người con gái đột nhiên xông vào.
Lục Kỳ Hữu tất nhiên quen Vân Thanh, anh ta nhíu mày, nhìn Hoắc Cảnh Thâm bước vào phía sau Vân Thanh.
Lúc này, trong phòng không ai dám ngồi xuống.
Vân Thanh tiến lên phía trước, kéo tay Nghê Hoan, vẻ mặt không hề sợ hãi, thật ra cả người đang run rẩy…
Vân Thanh có chút thương xót cho cô.
“Lục tiên sinh.” Vân Thanh mỉm cười nói với Lục Kỳ Hữu, “Nghê Hoan là bạn của tồi, con trai cô ấy đang ở bên dưới tìm mẹ, tôi không cản được, nếu anh không còn chuyện gì khác, để tôi đưa cồ ấy đi.”
Lục Kỳ Hữu sắc mặt u ám, khồng nói gì, vệ sĩ của anh ta chặn ở cửa.
Vân Thanh có thề cảm nhận được sự run rẩy của Nghê Hoan., một người con gái, càng không phải là thần, con trai của cô ấy vẫn đang ở bên dưới, sao cô có thể không sợ?
Vân Thanh nắm chặt tay Nghê Hoan, quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn bảo an giữ cửa: “Tránh ra!”
Cho dù Hoắc Cảnh Thâm không ra tay, hôm nay, cô cũng không thể để Nghê Hoan ở lại đây.
Tay còn lại của Vân Thanh, đã sờ vào kim châm, đúng lúc đó, giọng nói trầm lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.
“Lục Kỳ”. Cả cán phòng chỉ có mình anh dám gọi tên Lục Kỳ Hữu như vậy, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nói, “Hôm nay tới đây thôi.”
Hoắc Cảnh Thâm trước giờ đều không nhúng tay vào chuyên này, anh thiếu đi sự đồng cảm, chỉ là lần này… vì cái gì, trong lòng Lục Kỳ Hữu đã có tính toán.
Anh ta nhoẻn miệng cười.
“Cồ thật may mắn.” Anh ta nói với Nghê Hoan, nửa câu sau, “Để tôi xem xem, sau này bản lĩnh của cô lớn thế nào.”
Nghê Hoan nhắm mắt, lòng đầy sợ hãi.
…Anh ta sẽ không bỏ qua cho cồ.
Cuối cùng, Vân Thanh kéo Nghê Hoan xuống lầu.
“Mẹ!” Tiếu Bảo lao vào lòng Nghê Hoan, cậu bé lo lắng, mắt đỏ hết cả lên, “Mẹ, có phải Lục tiên sinh bắt nạt mẹ?”
“Mẹ không sao, ai có thể bắt nạt mẹ chứ?” Nghê Hoan ôm con trai vào lòng, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, ánh mắt ắm áp, “Cảm ơn cô, Vân tiểu thư.”
Cô không cảm ơn Hoắc Cảnh Thâm, chỉ miễn cưỡng cúi
đầu với anh.
Tư Mộ Bạch cho xe tới đón Chung Ly, Chung Ly tiện đường đưa Nghê Hoan và Tiểu Bảo về nhà.
Vân Thanh tắt nhiên lên xe của Hoắc Cảnh Thâm.
Cô uống không ít rượu, lúc đó hơi buồn, sau khi lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đầu, bị một bàn tay lớn man mát ở bên cạnh kéo, dựa vào chiếc vai rộng của người đàn ông.
Cô nghe thấy giọng của Hoắc Cành Thâm.
“Sao lại uống rượu?”
“Mẹ…”
Nghê Hoan xoa đầu cậu: “Mẹ đi cùng bọn họ, con ở với chị Vân Thanh nhé…”
“Vâng.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn theo Nghê Hoan bước lên cầu thang, tới hành lang tầng 2 thì không còn thấy người đâu nữa…
Cậu bé nhíu mày, dù Chung Ly trêu thế nào cậu cũng không cười
10 phút sau, Vân Thanh không thể ngồi yên.
Cô đứng dậy, nói: “A Ly, cậu trông nhóc con. Mình lên trên xem thử.”
“…Cậu cần thận.” Chung Ly nhắc, “Đừng đối đầu với Lục Kỳ Hữu.”
Lục Kỳ Hữu trước giờ luôn cấm dục, trông có vẻ lạnh nhạt, nghiêm túc, đối xử lịch sử với người khác.
Nhưng Lục Kỳ Hữu chưa tới 30 tuồi, đã quản Lục gia, biết rõ tốt xấu, thông minh sắc sảo. Hơn nữa Lục Tu không sợ bố mẹ, chỉ sợ mình anh trai…Có thề thấy sự đáng sợ của Lục Kỳ Hữu.
Vân Thanh bước lên lầu, hỏi phục vụ, phòng của Lục Kỳ Hữu ỏ’ cuối hành lang.
Phòng đã đặt trước trống không, Vân Thanh vừa bước tới cửa, bất chợt nghe thấy tiếng vỡ bên trong.
Lồng ngực cô thắt chặt, từ khe cửa nhìn vào, chỉ thấy cả căn phòng lặng im.
Vài chai rượu vang đắt tiền đổ dưới đất, trong không khí toàn mùi rượu, Nghê Hoan đứng ở giữa mảnh vỡ, chiếc mũ trùm đầu bị bỏ ra, trông vô cùng thàm hại.
Mắt Nghê Hoan đỏ rực, nhìn trừng trừng người đàn ông đang ngồi trên ghế soía.
Chính là Lục Kỳ Hữu.
Cổ áo sơ mi của anh ta được nới lỏng, để lộ cơ ngực săn chắc, một tay cầm điếu thuốc, trong làn khói mờ ảo, gương mặt anh tuấn của người đàn ông trông rất hung dữ.
Lục Kỳ Hữu chậm rãi nói: “Quỳ xuống, xin tôi.”
Giọng nói quyến rũ nhưng hơi khàn, giống như con dao cùn cứa vào dây thần kinh.
Nghê Hoan gân cổ cười khẩy: “Dựa vào đâu? Lục Kỳ Hữu, anh nghĩ mình thật sự là ông trời sao? Tôi ngồi tù 7 năm, nợ ai chứ không nợ anh!”
Đôi chân dài của Lục Kỳ Hữu đang đặt trên bàn trà, từ từ thu lại, anh ta đứng dậy.
Thân hình cao lớn của người đàn ông, mang theo cảm giác áp bức tới nghẹt thờ, từng bước đi tới chỗ Nghê Hoan…
Vân Thanh nhìn mà sợ hãi, định đầy cửa bước vào, phía sau, một bàn tay lạnh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô.
Vân Thanh quay đầu thấy Hoắc Cảnh Thâm ở bên cạnh.
Cô vốn dĩ lo lắng bất an, giờ đã an tâm hơn.
“Nghê Hoan, cô ấy…”
“Đó là chuyện của cô ta và Lục Kỳ Hữu.” Hoắc Cảnh Thâm dường như biết gì đó, nhìn vào trong phòng, không có ý muốn nhúng tay vào.
Vân Thanh cau mày: “Anh không định lo?”
Hoắc Cảnh Thâm chán nản: “Không liên quan tới anh.”
“Vậy em có liên quan tới anh không?”
Vân Thanh bỏ lại câu đó, không đợi Hoắc Cảnh Thâm phản ứng, dùng lực đẩy cửa bước vào trong.
Hoắc Cảnh Thâm:
Trong căn phòng, tất cả ánh mắt tập trung vào người con gái đột nhiên xông vào.
Lục Kỳ Hữu tất nhiên quen Vân Thanh, anh ta nhíu mày, nhìn Hoắc Cảnh Thâm bước vào phía sau Vân Thanh.
Lúc này, trong phòng không ai dám ngồi xuống.
Vân Thanh tiến lên phía trước, kéo tay Nghê Hoan, vẻ mặt không hề sợ hãi, thật ra cả người đang run rẩy…
Vân Thanh có chút thương xót cho cô.
“Lục tiên sinh.” Vân Thanh mỉm cười nói với Lục Kỳ Hữu, “Nghê Hoan là bạn của tồi, con trai cô ấy đang ở bên dưới tìm mẹ, tôi không cản được, nếu anh không còn chuyện gì khác, để tôi đưa cồ ấy đi.”
Lục Kỳ Hữu sắc mặt u ám, khồng nói gì, vệ sĩ của anh ta chặn ở cửa.
Vân Thanh có thề cảm nhận được sự run rẩy của Nghê Hoan., một người con gái, càng không phải là thần, con trai của cô ấy vẫn đang ở bên dưới, sao cô có thể không sợ?
Vân Thanh nắm chặt tay Nghê Hoan, quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn bảo an giữ cửa: “Tránh ra!”
Cho dù Hoắc Cảnh Thâm không ra tay, hôm nay, cô cũng không thể để Nghê Hoan ở lại đây.
Tay còn lại của Vân Thanh, đã sờ vào kim châm, đúng lúc đó, giọng nói trầm lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.
“Lục Kỳ”. Cả cán phòng chỉ có mình anh dám gọi tên Lục Kỳ Hữu như vậy, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nói, “Hôm nay tới đây thôi.”
Hoắc Cảnh Thâm trước giờ đều không nhúng tay vào chuyên này, anh thiếu đi sự đồng cảm, chỉ là lần này… vì cái gì, trong lòng Lục Kỳ Hữu đã có tính toán.
Anh ta nhoẻn miệng cười.
“Cồ thật may mắn.” Anh ta nói với Nghê Hoan, nửa câu sau, “Để tôi xem xem, sau này bản lĩnh của cô lớn thế nào.”
Nghê Hoan nhắm mắt, lòng đầy sợ hãi.
…Anh ta sẽ không bỏ qua cho cồ.
Cuối cùng, Vân Thanh kéo Nghê Hoan xuống lầu.
“Mẹ!” Tiếu Bảo lao vào lòng Nghê Hoan, cậu bé lo lắng, mắt đỏ hết cả lên, “Mẹ, có phải Lục tiên sinh bắt nạt mẹ?”
“Mẹ không sao, ai có thể bắt nạt mẹ chứ?” Nghê Hoan ôm con trai vào lòng, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, ánh mắt ắm áp, “Cảm ơn cô, Vân tiểu thư.”
Cô không cảm ơn Hoắc Cảnh Thâm, chỉ miễn cưỡng cúi
đầu với anh.
Tư Mộ Bạch cho xe tới đón Chung Ly, Chung Ly tiện đường đưa Nghê Hoan và Tiểu Bảo về nhà.
Vân Thanh tắt nhiên lên xe của Hoắc Cảnh Thâm.
Cô uống không ít rượu, lúc đó hơi buồn, sau khi lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đầu, bị một bàn tay lớn man mát ở bên cạnh kéo, dựa vào chiếc vai rộng của người đàn ông.
Cô nghe thấy giọng của Hoắc Cành Thâm.
“Sao lại uống rượu?”
/427
|