Cuối cùng Vân Thanh vẫn phải lên xe cùng Bạc Cảnh Sâm.
Đám phóng viên ờ trước mặt Bạc Cảnh Sâm cũng coi như đã kiềm chế, nhưng nếu như cô ở một mình, nhất định sẽ bị họ nuốt sống.
Hon nữa, món đồ cồ muốn vẫn đang trong tay Bạc Cảnh Sâm.
“Bí kíp điều chế hương đâu?” Vân Thanh đưa tay về phía Bạc Cảnh Sâm.
Bạc Cảnh Sâm không đưa tài xế theo, tự mình lái xe, tay nắm chặt vô láng, mắt chàm chú nhìn về con đường phía trước, tranh thủ liếc cô một cái.
“Trong áo trong của tôi, tự lấy.”
Bộ vest đen của anh ta mở rộng, phía trong là một chiếc áo sơ mi màu sẫm, gió lạnh từ cửa sổ sát vào da thịt, dường như có thể lộ ra cơ bụng…trước mặt cô, Bạc Cảnh Sâm không hề phòng bị chút nào.
Thế nên, cô mới có ảo giác, người đàn ông này mặc dù biến thái nhưng khồng hề đáng sợ!
Vân Thanh tự nhắc bản thân, không thể đề sự giả tạo trước mặt mê hoặc.
Bạc Cảnh Sâm không chì biến thái mà còn là ác quỷ…
Vân Thanh vừa rụt rè đưa tay vào phía trong bộ vest của anh ta, vừa lạnh lùng nói: “Cảnh gia, làm phiền anh tới giao lộ cho tôi xuống xe…!”
Khi cô mò được cuốn bí kíp điều chế hương, Bạc Cảnh Sâm bất ngờ đạp phanh, Vân Thanh theo quán tính đập đầu xuống vô làng, nhưng không hề đau chút nào…Bạc Cảnh Sâm đã dùng tay giữ lấy sau đầu cô.
Vân Thanh sợ hãi toát cả mồ hôi, lần này không thể kiềm chế được nữa, chửi thề.
“Bạc Cảnh Sâm, tên khốn kiếp nhà anh…giày vò tôi như vậy chưa đủ sao?!”
Bạc Cảnh Sâm lướt nhìn cô một cái.
“Sói mắt trắng.”
Giọng điệu còn có chút giận hờn.
Anh trách cái gì!
Vân Thanh vẫn chưa kịp nói ra những lời trong lòng, bàn tay lạnh của Bạc Cảnh Sâm đã nắm chặt hàm dưới của cô: “Lại thầm chửi tôi cái gì? Nói ra nghe xem.”
“…” Vân Thanh hất tay anh ra, vẻ mặt giận dữ, nổi nóng, “Bạc Cảnh Sâm, tôi biết anh có thù với Hoắc Cảnh Thâm. Chuyện đàn ông các người, mấy người tự giải quyết! Nhưng cái cách trả thù Hoắc Cảnh Thâm thông qua tôi của anh khiến tôi vô cùng coi thường!”
Bạc Cảnh Sâm yên lặng nhìn cồ, ánh mắt phức tạp, khó mà nhận ra.
Anh giơ tay ra, lấy hộp thuốc lá trong ngán kéo, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
“Cô biết, cỏ bao cô gái muốn dính tới tôi không?”
“Tôi không muốn, không có hứng thú với anh!” Vân Thanh quả quyết.
Bạc Cảnh Sâm nhìn xuống, sự chế nhạo trong ánh mắt anh khiến Vân Thanh không thoải mái chút nào.
“Tên Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh lao, sống không được bao lâu nữa, thứ anh ta đề lại cho cô toàn là thù oán…Những người đó có thể xuống tay với Hoắc phu nhân, nhưng
không dám đối phó với người con gái của Bạc Cảnh Sâm.” Giọng điệu của Bạc Cảnh Sâm bình tĩnh như thế đang bàn chuyện làm ăn, “Vân tiều thư là một người con gái thông minh, món nợ này tính thế nào, cô chắc biết rất rõ.”
Vân Thanh cười khẩy: “Nói hết rồi?”
Sau đó lấy cuốn bí kíp trong người anh ta, quay người đẩy cửa xe.
Bạc Cảnh Sâm mím môi, bàn tay lớn nắm chặt lấy cánh tay cô.
Anh vẫn có lời muốn nói, nhưng, vào giây phút này, trái tim như đang bốc cháy, cơn đau nhói quen thuộc ập tới,…bàn tay lớn nắm lấy cánh tay của Bạc Cảnh Sâm rút lại.
Vân Thanh đau đớn, quay đầu, định nói gì đó, Bạc Cảnh Sâm buông tay cô ra, lạnh lùng quát: “Xuống xe!”
Đúng là tên điên vui buồn thất thường.
Vân Thanh lười không thèm để ý tới cô ta, đẩy cửa bước xuống xe, dường như đúng lúc đó, Bạc Cảnh Sâm cởi mặt nạ, để lộ gương mặt anh tuấn trắng bệch, giống như ma cà rồng hút máu quanh nám ở trong tòa lâu đài không thấy ánh mặt trời.
Đeo chiếc kính đen lên anh là Bạc Cảnh Sâm, cởi chiếc mặt nạ, anh là Hoắc Cảnh Thâm…
ở bên ngoài, Vân Thanh vẫn chưa đi xa.
Hoắc Cảnh Thâm dùng khàn tay màu đen che miệng và mũi, sau khi hết ho, trên chiếc khán tay màu đen là một vết máu đen lớn.
Cơn đau dữ dội ỏ’ tim lan ra toàn thân.
Anh dựa lưng vào ghế nghỉ một lúc, gửi định vị cho Hàn Mặc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Vân Thanh đi sát con đường nhỏ, phát hiện ở nơi này không dễ bắt xe, cô chì đành gọi điện cho Tạ Lãng, đế anh tới đón.
Cô quay đầu nhìn xe Bạc Cảnh Sâm vẫn đỗ ờ chỗ cũ, đã lâu mà vẫn không động tĩnh, không cả khởi động máy.
Một người một xe, cách hơn chục mét, yên lặng khác thường dưới ánh đèn đường.
Vân Thanh dần nhớ ra, khi nãy Bạc Cảnh Sâm để cồ xuống xe, trạng thái không được tốt lắm…Lúc đó, bàn tay nắm tay cô của anh đang run rấy.
…Tên biến thái đó sẽ không giấu bệnh phát tác chứ?
Vân Thanh cau mày, không định để ý tới anh.
Nhưng Vân Thanh nhìn vào cuốn bí kíp trong tay, tâm trạng phức tạp, cũng có chút mềm lòng.
Mặc dù Bạc Cảnh Sâm không tham gia vào chuyện của người khác, nhưng anh hết lần này tới lần khác giúp cô là sự thật…
Hơn nữa cô là bác sĩ, thật sự có thề giương mắt nhìn anh chết sao?
Vân Thanh do dự mấy phút, quay đầu lại, đi về hướng chiếc xe hơi đắt tiền của Bạc Cảnh Sâm.
Cửa sồ xe đóng chặt, ở phía bên ngoài không thấy rõ bên trong, Vân Thanh vòng qua bên ghế lại, đưa tay vào kéo cửa xe, chỉ nghe thấy tiếng “ráng rắc-’’, cửa xe không khóa…
Đám phóng viên ờ trước mặt Bạc Cảnh Sâm cũng coi như đã kiềm chế, nhưng nếu như cô ở một mình, nhất định sẽ bị họ nuốt sống.
Hon nữa, món đồ cồ muốn vẫn đang trong tay Bạc Cảnh Sâm.
“Bí kíp điều chế hương đâu?” Vân Thanh đưa tay về phía Bạc Cảnh Sâm.
Bạc Cảnh Sâm không đưa tài xế theo, tự mình lái xe, tay nắm chặt vô láng, mắt chàm chú nhìn về con đường phía trước, tranh thủ liếc cô một cái.
“Trong áo trong của tôi, tự lấy.”
Bộ vest đen của anh ta mở rộng, phía trong là một chiếc áo sơ mi màu sẫm, gió lạnh từ cửa sổ sát vào da thịt, dường như có thể lộ ra cơ bụng…trước mặt cô, Bạc Cảnh Sâm không hề phòng bị chút nào.
Thế nên, cô mới có ảo giác, người đàn ông này mặc dù biến thái nhưng khồng hề đáng sợ!
Vân Thanh tự nhắc bản thân, không thể đề sự giả tạo trước mặt mê hoặc.
Bạc Cảnh Sâm không chì biến thái mà còn là ác quỷ…
Vân Thanh vừa rụt rè đưa tay vào phía trong bộ vest của anh ta, vừa lạnh lùng nói: “Cảnh gia, làm phiền anh tới giao lộ cho tôi xuống xe…!”
Khi cô mò được cuốn bí kíp điều chế hương, Bạc Cảnh Sâm bất ngờ đạp phanh, Vân Thanh theo quán tính đập đầu xuống vô làng, nhưng không hề đau chút nào…Bạc Cảnh Sâm đã dùng tay giữ lấy sau đầu cô.
Vân Thanh sợ hãi toát cả mồ hôi, lần này không thể kiềm chế được nữa, chửi thề.
“Bạc Cảnh Sâm, tên khốn kiếp nhà anh…giày vò tôi như vậy chưa đủ sao?!”
Bạc Cảnh Sâm lướt nhìn cô một cái.
“Sói mắt trắng.”
Giọng điệu còn có chút giận hờn.
Anh trách cái gì!
Vân Thanh vẫn chưa kịp nói ra những lời trong lòng, bàn tay lạnh của Bạc Cảnh Sâm đã nắm chặt hàm dưới của cô: “Lại thầm chửi tôi cái gì? Nói ra nghe xem.”
“…” Vân Thanh hất tay anh ra, vẻ mặt giận dữ, nổi nóng, “Bạc Cảnh Sâm, tôi biết anh có thù với Hoắc Cảnh Thâm. Chuyện đàn ông các người, mấy người tự giải quyết! Nhưng cái cách trả thù Hoắc Cảnh Thâm thông qua tôi của anh khiến tôi vô cùng coi thường!”
Bạc Cảnh Sâm yên lặng nhìn cồ, ánh mắt phức tạp, khó mà nhận ra.
Anh giơ tay ra, lấy hộp thuốc lá trong ngán kéo, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
“Cô biết, cỏ bao cô gái muốn dính tới tôi không?”
“Tôi không muốn, không có hứng thú với anh!” Vân Thanh quả quyết.
Bạc Cảnh Sâm nhìn xuống, sự chế nhạo trong ánh mắt anh khiến Vân Thanh không thoải mái chút nào.
“Tên Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh lao, sống không được bao lâu nữa, thứ anh ta đề lại cho cô toàn là thù oán…Những người đó có thể xuống tay với Hoắc phu nhân, nhưng
không dám đối phó với người con gái của Bạc Cảnh Sâm.” Giọng điệu của Bạc Cảnh Sâm bình tĩnh như thế đang bàn chuyện làm ăn, “Vân tiều thư là một người con gái thông minh, món nợ này tính thế nào, cô chắc biết rất rõ.”
Vân Thanh cười khẩy: “Nói hết rồi?”
Sau đó lấy cuốn bí kíp trong người anh ta, quay người đẩy cửa xe.
Bạc Cảnh Sâm mím môi, bàn tay lớn nắm chặt lấy cánh tay cô.
Anh vẫn có lời muốn nói, nhưng, vào giây phút này, trái tim như đang bốc cháy, cơn đau nhói quen thuộc ập tới,…bàn tay lớn nắm lấy cánh tay của Bạc Cảnh Sâm rút lại.
Vân Thanh đau đớn, quay đầu, định nói gì đó, Bạc Cảnh Sâm buông tay cô ra, lạnh lùng quát: “Xuống xe!”
Đúng là tên điên vui buồn thất thường.
Vân Thanh lười không thèm để ý tới cô ta, đẩy cửa bước xuống xe, dường như đúng lúc đó, Bạc Cảnh Sâm cởi mặt nạ, để lộ gương mặt anh tuấn trắng bệch, giống như ma cà rồng hút máu quanh nám ở trong tòa lâu đài không thấy ánh mặt trời.
Đeo chiếc kính đen lên anh là Bạc Cảnh Sâm, cởi chiếc mặt nạ, anh là Hoắc Cảnh Thâm…
ở bên ngoài, Vân Thanh vẫn chưa đi xa.
Hoắc Cảnh Thâm dùng khàn tay màu đen che miệng và mũi, sau khi hết ho, trên chiếc khán tay màu đen là một vết máu đen lớn.
Cơn đau dữ dội ỏ’ tim lan ra toàn thân.
Anh dựa lưng vào ghế nghỉ một lúc, gửi định vị cho Hàn Mặc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Vân Thanh đi sát con đường nhỏ, phát hiện ở nơi này không dễ bắt xe, cô chì đành gọi điện cho Tạ Lãng, đế anh tới đón.
Cô quay đầu nhìn xe Bạc Cảnh Sâm vẫn đỗ ờ chỗ cũ, đã lâu mà vẫn không động tĩnh, không cả khởi động máy.
Một người một xe, cách hơn chục mét, yên lặng khác thường dưới ánh đèn đường.
Vân Thanh dần nhớ ra, khi nãy Bạc Cảnh Sâm để cồ xuống xe, trạng thái không được tốt lắm…Lúc đó, bàn tay nắm tay cô của anh đang run rấy.
…Tên biến thái đó sẽ không giấu bệnh phát tác chứ?
Vân Thanh cau mày, không định để ý tới anh.
Nhưng Vân Thanh nhìn vào cuốn bí kíp trong tay, tâm trạng phức tạp, cũng có chút mềm lòng.
Mặc dù Bạc Cảnh Sâm không tham gia vào chuyện của người khác, nhưng anh hết lần này tới lần khác giúp cô là sự thật…
Hơn nữa cô là bác sĩ, thật sự có thề giương mắt nhìn anh chết sao?
Vân Thanh do dự mấy phút, quay đầu lại, đi về hướng chiếc xe hơi đắt tiền của Bạc Cảnh Sâm.
Cửa sồ xe đóng chặt, ở phía bên ngoài không thấy rõ bên trong, Vân Thanh vòng qua bên ghế lại, đưa tay vào kéo cửa xe, chỉ nghe thấy tiếng “ráng rắc-’’, cửa xe không khóa…
/427
|