Phùng Bình Chi đã tính toán trước.
“ Hắn vì mày mà bỏ ra 8 tỷ cứu Tập đoàn Vân thị, điều này khẳng định vị trí của mày trong lòng hắn! Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Bắc thành, ai dám gây khó dễ với vị thiếu gia kia chứ? Chỉ cần hắn ra mặt giúp mày, một khi quyến rũ được người có quyền có thế của Tập đoàn Để Vương, chút khó khăn bây giờ có là gì?! Vân gia chúng ta vẫn có thể một bước lên mây như trước!”
Phùng Bình Chi càng nói càng đắc ý, dường như có thể nhìn thấy sự giàu có, phú quý sắp tới Vân gia.
Mắt bà ta sáng rực.
Vân Nghiên Thư không dám cười.
Nghĩ tới Bạc Cảnh Sâm… người đàn ồng đáng sợ đỏ, cô ta không khỏi rùng mình.
Người đàn ông đó, là chủ nhân cô ta không dám động vào.
“Bà, thật ra…” Cô ta muốn nói sự thật cho Phùng Bình Chi, rằng cô ta không quen biết Bạc Cảnh Sâm…
“Nghiên Thư, mặc dù con không phải cháu gái ruột của ta, nhưng những năm qua, ta đã coi con như người kế thừa Vân gia!” Phùng Bình Chi nói ra bí mật, “Chắc con biết rõ, những năm qua bố con chơi bời tráng hoa thế nào, nó vẫn còn một đứa con trai, mưu tính muốn quay trờ lại thừa hưởng gia tài! Nhưng người thừa kế trong lòng ta chỉ có mình con, Nghiên Thư, bà nội tin con sẽ không khiến bà thất vọng?”
Nói rồi, Phùng Bình Chi nắm tay Vân Nghiên Thư khá thân mật, giọng điệu ân cần nhưng cũng có sự đe dọa.
“…” Vân Nghiên Thư định nói nhưng rồi lại thôi. Cô ta không thể giải thích gì trong hoàn cảnh này!
Trước mắt, trong lòng Phùng Bình Chi, giá trị duy nhất của cô ta là mối quan hệ với Tập đoàn Đế Vương, nếu như để Phùng Bình Chi biết, việc này là giả, bà già lòng dạ nham hiểm này nhất định sẽ không để cô ta sống yên!
Cô ta không trông mong gì vào Tần Dĩ Nhu.
Tần gia sớm đã coi cô ta như nghiệt chủng, là nỗi nhục của gia tộc, không giết cô ta đã là may rồi…Cô ta nhất định phải ở lại Vân gia! Đây là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta!
“Bà, thật ra mối quan hệ cùa con với Cảnh gia cùa Tập
đoàn Đế Vương vẫn chưa ồn định…”
“Cái này không quan trọng, chỉ cần trong lòng hắn có con, hắn sẽ không lạnh nhạt với con!” Trong lòng Phùng Bình Chi đã có tính toán từ trước, “Tối ngày kia, có một bữa tiệc lớn quy tụ những người có tiếng trong giới, con sửa soạn rồi tham gia, ở đó con phải kết thân với nhiều người, để lấy được các khoản đầu tư lớn! Như vậy, có thể giảm được những ảnh hưởng tiêu cực của con đối với công ty trong mấy ngày qua. Con không cần lo lắng phía dư luận, ta đã cho người tung tin ra ngoài, nói rằng con chính là nữ chủ nhân tương lai cùa Tập đoàn Đế Vương!”
Tới lúc đó, những ông lớn cho dù có coi thường Vân gia, nhưng để kết thân với Tập đoàn Đế Vương, cũng sẽ bằng lòng chi tiền!
Nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của Phùng Bình Chi, Vân Nghiên Thư không dám nói nhiều, chỉ có thề bất chấp trả lời: “Con biết chứ, con sẽ chuần bị thật tốt.”
Phùng Bình Chi vui vẻ gật đầu khen ngợi: “Tốt, không hồ là cháu gái chính tay ta nuôi dưỡng! Đợi công ty ồn định, chúng ta sẽ trừng trị con tiện nhân Vân Thanh và Khương Như Tâm kia!”
“Vâng, con sẽ nghe lời bà.” Vân Nghiên Thư lanh trí trả lòi,
trong lòng cũng có những tính toán riêng.
Bạc Cảnh Sâm bí ẩn, không xuất hiện trước công chúng, vì thế nhất định sẽ không tham gia hoạt động này!
Cho dù sau này Bạc Cảnh Sâm có nghe thấy điều này, nhưng chỉ cần cô ta tới cầu xin Tần Dĩ Nhu, bảo Tần Dĩ Nhu nói giúp vài câu trước mặt Bạc Cảnh Sâm… Có lẽ, sẽ không có vấn đề gì.
Vân Nghiên Thư tự an ủi chính mình, dần trở nên yên tâm hơn.
Trời sẽ không triệt đường sống của cồ ta, chỉ cần cô ta chuẩn bị thật tốt cho bữa tiệc tối ngày kia là được!
Bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp.
Chung Ly đã thay xong trang phục đang ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại, cau mày.
Hai ngày qua, có tin đồn Vân Nghiên Thư là nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Đế Vương.
Nhưng những tin này chỉ xuất hiện trên những tờ báo lá cải, không được lên mặt báo uy tín.
Rốt cuộc, vẫn có những tạp chí không sợ chết, dám đáng tin đồn về vị thiếu gia của Tập đoàn Đế Vương.
Chung Ly phàn nàn với Vân Thanh đang thay váy trong phòng: “Thanh Thanh, vị chủ tịch Tập đoàn Đế Vương gu cũng nặng thật? Thích trà xanh Vân Nghiên Thư?! Chắc mắt với não hắn có vấn đề rồi.”
Vân Thanh xem tin đồn trên mạng.
Trong lòng cô, Bạc Cảnh Sâm chính là một tên biến thái.
Nhưng gu của hắn cũng không tệ tới mức thích Vân Nghiên Thư.
Những tin này, chắc chắn là do Vân gia tung ra.
Vân Thanh kéo khóa bên hông, nhìn mình trong gương, đôi mắt tinh ranh, giống như một con cáo nhỏ.
Giả vờ khoe khoang, cô cũng chẳng để tâm người khác nghĩ gì.
Vân Thanh cầm chiếc điện thoại trên ghế, tìm số điện của Bạc Cảnh Sâm trong danh sách chặn, rồi gửi cho anh ta tin đồn anh ta thích Vân Nghiên Thư.
Tiện thể nhắn thêm.
[Cảnh gia, không nhìn ra, gu này của anh…]
“ Hắn vì mày mà bỏ ra 8 tỷ cứu Tập đoàn Vân thị, điều này khẳng định vị trí của mày trong lòng hắn! Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Bắc thành, ai dám gây khó dễ với vị thiếu gia kia chứ? Chỉ cần hắn ra mặt giúp mày, một khi quyến rũ được người có quyền có thế của Tập đoàn Để Vương, chút khó khăn bây giờ có là gì?! Vân gia chúng ta vẫn có thể một bước lên mây như trước!”
Phùng Bình Chi càng nói càng đắc ý, dường như có thể nhìn thấy sự giàu có, phú quý sắp tới Vân gia.
Mắt bà ta sáng rực.
Vân Nghiên Thư không dám cười.
Nghĩ tới Bạc Cảnh Sâm… người đàn ồng đáng sợ đỏ, cô ta không khỏi rùng mình.
Người đàn ông đó, là chủ nhân cô ta không dám động vào.
“Bà, thật ra…” Cô ta muốn nói sự thật cho Phùng Bình Chi, rằng cô ta không quen biết Bạc Cảnh Sâm…
“Nghiên Thư, mặc dù con không phải cháu gái ruột của ta, nhưng những năm qua, ta đã coi con như người kế thừa Vân gia!” Phùng Bình Chi nói ra bí mật, “Chắc con biết rõ, những năm qua bố con chơi bời tráng hoa thế nào, nó vẫn còn một đứa con trai, mưu tính muốn quay trờ lại thừa hưởng gia tài! Nhưng người thừa kế trong lòng ta chỉ có mình con, Nghiên Thư, bà nội tin con sẽ không khiến bà thất vọng?”
Nói rồi, Phùng Bình Chi nắm tay Vân Nghiên Thư khá thân mật, giọng điệu ân cần nhưng cũng có sự đe dọa.
“…” Vân Nghiên Thư định nói nhưng rồi lại thôi. Cô ta không thể giải thích gì trong hoàn cảnh này!
Trước mắt, trong lòng Phùng Bình Chi, giá trị duy nhất của cô ta là mối quan hệ với Tập đoàn Đế Vương, nếu như để Phùng Bình Chi biết, việc này là giả, bà già lòng dạ nham hiểm này nhất định sẽ không để cô ta sống yên!
Cô ta không trông mong gì vào Tần Dĩ Nhu.
Tần gia sớm đã coi cô ta như nghiệt chủng, là nỗi nhục của gia tộc, không giết cô ta đã là may rồi…Cô ta nhất định phải ở lại Vân gia! Đây là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta!
“Bà, thật ra mối quan hệ cùa con với Cảnh gia cùa Tập
đoàn Đế Vương vẫn chưa ồn định…”
“Cái này không quan trọng, chỉ cần trong lòng hắn có con, hắn sẽ không lạnh nhạt với con!” Trong lòng Phùng Bình Chi đã có tính toán từ trước, “Tối ngày kia, có một bữa tiệc lớn quy tụ những người có tiếng trong giới, con sửa soạn rồi tham gia, ở đó con phải kết thân với nhiều người, để lấy được các khoản đầu tư lớn! Như vậy, có thể giảm được những ảnh hưởng tiêu cực của con đối với công ty trong mấy ngày qua. Con không cần lo lắng phía dư luận, ta đã cho người tung tin ra ngoài, nói rằng con chính là nữ chủ nhân tương lai cùa Tập đoàn Đế Vương!”
Tới lúc đó, những ông lớn cho dù có coi thường Vân gia, nhưng để kết thân với Tập đoàn Đế Vương, cũng sẽ bằng lòng chi tiền!
Nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của Phùng Bình Chi, Vân Nghiên Thư không dám nói nhiều, chỉ có thề bất chấp trả lời: “Con biết chứ, con sẽ chuần bị thật tốt.”
Phùng Bình Chi vui vẻ gật đầu khen ngợi: “Tốt, không hồ là cháu gái chính tay ta nuôi dưỡng! Đợi công ty ồn định, chúng ta sẽ trừng trị con tiện nhân Vân Thanh và Khương Như Tâm kia!”
“Vâng, con sẽ nghe lời bà.” Vân Nghiên Thư lanh trí trả lòi,
trong lòng cũng có những tính toán riêng.
Bạc Cảnh Sâm bí ẩn, không xuất hiện trước công chúng, vì thế nhất định sẽ không tham gia hoạt động này!
Cho dù sau này Bạc Cảnh Sâm có nghe thấy điều này, nhưng chỉ cần cô ta tới cầu xin Tần Dĩ Nhu, bảo Tần Dĩ Nhu nói giúp vài câu trước mặt Bạc Cảnh Sâm… Có lẽ, sẽ không có vấn đề gì.
Vân Nghiên Thư tự an ủi chính mình, dần trở nên yên tâm hơn.
Trời sẽ không triệt đường sống của cồ ta, chỉ cần cô ta chuẩn bị thật tốt cho bữa tiệc tối ngày kia là được!
Bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp.
Chung Ly đã thay xong trang phục đang ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại, cau mày.
Hai ngày qua, có tin đồn Vân Nghiên Thư là nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Đế Vương.
Nhưng những tin này chỉ xuất hiện trên những tờ báo lá cải, không được lên mặt báo uy tín.
Rốt cuộc, vẫn có những tạp chí không sợ chết, dám đáng tin đồn về vị thiếu gia của Tập đoàn Đế Vương.
Chung Ly phàn nàn với Vân Thanh đang thay váy trong phòng: “Thanh Thanh, vị chủ tịch Tập đoàn Đế Vương gu cũng nặng thật? Thích trà xanh Vân Nghiên Thư?! Chắc mắt với não hắn có vấn đề rồi.”
Vân Thanh xem tin đồn trên mạng.
Trong lòng cô, Bạc Cảnh Sâm chính là một tên biến thái.
Nhưng gu của hắn cũng không tệ tới mức thích Vân Nghiên Thư.
Những tin này, chắc chắn là do Vân gia tung ra.
Vân Thanh kéo khóa bên hông, nhìn mình trong gương, đôi mắt tinh ranh, giống như một con cáo nhỏ.
Giả vờ khoe khoang, cô cũng chẳng để tâm người khác nghĩ gì.
Vân Thanh cầm chiếc điện thoại trên ghế, tìm số điện của Bạc Cảnh Sâm trong danh sách chặn, rồi gửi cho anh ta tin đồn anh ta thích Vân Nghiên Thư.
Tiện thể nhắn thêm.
[Cảnh gia, không nhìn ra, gu này của anh…]
/427
|