“ Cốc! Cốc! Cốc!” Thiên khẽ gõ cửa 3 cái. Ly đang lim dim, thấy có người gõ cửa phòng, nghĩ là bọn Linh: -“ Cửa không khóa!” Ly đáp. Thiên tiến vào, thấy Ly đang lim dim, cũng không dám đi mạnh, đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ôm bọc lớn bọc nhỏ, Thiên mở túi, sắp xếp đồ lên bàn. Nghe tiếng động, Ly mở mắt ra, thấy là Thiên, thoáng giật mình: -“ Sao lại là cậu?” - “Là tôi thì sao?” Thiên đáp nhưng không quay lại nhìn Ly. -“Tôi cứ nghĩ…” “Là bọn Linh, Tâm” nhưng những lời này Ly không nói ra. “Cậu vào đây làm gì?” Ly ngồi dậy, dựa đầu vào tường. -“ Nếu mệt thì cứ nằm xuống đi! Tôi vào đưa cho cậu mấy thứ này…” Thiên chỉ đống đồ trên bàn “Đây là thuốc trị ho, uống hơi đắng chút nhưng mà hiệu quả nhanh, nếu cậu sợ đắng thì có sẵn kẹo đây” Thiên lại chỉ vào một cái bọc bên cạnh “Nếu không thì dung kẹo ngậm này cũng được… Đây là thuốc trị cảm, uống sau ăn, tí nữa cậu uống luôn đi! Còn đây là ít đồ ăn vặt, nếu nhàm chán thì cậu nhâm nhi cho đỡ buồn… Vừa nãy cậu mới ăn có một miếng đã đứng dậy rồi, ở đây có cháo nè! Không biết cậu thích ăn loại gì nên tôi mua đủ các loại, đều được đặt trong hộp giữ ấm rồi nên lúc nào muốn thì cậu lấy ra ăn là được… Còn gì nữa không nhỉ..???” Thiên nói một lèo, vừa nói vừa chỉ vào đống đồ chất đầy trên bàn, giới thiệu hết xong túi này anh lại lục lọi sang bọc khác. -“ Đây là mấy hộp nước ép hoa quả! Người ốm thường hay háo nước, tôi cũng không biết cậu thích uống loại gì nên mua hết về đây! Cậu muốn uống loại gì?” Ly cứ ngây người nghe Thiên nói, Thiên nói nhiều như vậy mà không thấy khát nhưng Ly nhìn Thiên nói cũng thấy khát nước thay: -“Tôi thích sữa chua!” Ly trả lời một câu không hề liên quan. -“Hả? Ở đây không có rồi! Đợi chút tôi đi mua!” Thiên lục tìm một lúc, thấy không có, định chạy đi mua. -“ Để lần sau đi! Có nước ổi không?” Ly thều thào. -“ Hình như có!” Nghe Ly yêu cầu, Thiên vội vàng tìm trong đống hỗn độn. “Đây rồi!” Tìm ra được hộp nước ổi cho Ly mà Thiên vui mừng hết cỡ, vui hơn nhặt được hộp vàng vậy. -“ Cám ơn!” Ly vươn tay định lấy hộp nước ép, nhưng Thiên vẫn giữ, cho ống hút, đưa tới trước mặt cho Ly uống, nhưng không có ý gì là đưa cho Ly cầm cả (phục vụ tận tình hé hé). Ly nhíu mày, tỏ vẻ không vui: -“ Tôi không yếu đến mức không cầm nổi ly nước chứ?” -“ Đương nhiên! Nhưng bà đang cần giữ sức! Sức cầm cốc nước thì… để dành đi!” Thiên cười đáp, mặt tỉnh bơ. Ly nhíu mày càng chặt, định mặc kệ Thiên, đi ngủ tiếp, thì Thiên lại kéo Ly dậy: -“ Nể tình tôi phóng xe một đoạn đường dài, dậy uống đi! Tôi phục vụ bà bây giờ, khi nào tôi ốm bà phục vụ lại, nói cho bà biết, tôi chưa phải phục vụ ai bao giờ đâu đấy!” Thiên phụng phịu. -“ Ai cần! Là tự ông làm thế chứ tôi yêu cầu đâu? Phục vụ ông? Mơ đi!” Vốn dĩ là những lời gắt gỏng, nhưng bây giờ Ly nói chẳng hết hơi, nghe vào tai Thiên như đang làm nũng vậy, Thiên cười xoa đầu Ly. -“ Phải! Tôi tự nguyện! Cũng không bắt bà phục vụ lại tôi, vậy được chưa? Uống đi nào!” Hiếm khi Thiên nhượng bộ, mà Ly cũng đang rất khát, nên nó miễn cưỡng uống vậy!. Ly cứ im lặng uống, nhẹ nhàng từng hớp, từng hớp, cho đến hết cốc. -“ Bà muốn ăn cháo gì? Có cháo gà, cá, trứng, thịt…” Thiên lại bắt đầu liệt kê. -“ Không muốn ăn!” Ly từ chối thẳng thừng. Thiên nhìn Ly, vẻ mặt đáng thương, ánh mắt như đang nói “Tôi đã mất công mua, thế mà…” Nhìn mãi cho đến khi Ly cảm giác toàn thân nổi da gà, chịu không nổi. -“ Chỉ một chút thôi đấy nhé!” Thiên gật lia lịa, cười sung sướng. Ly khó hiểu, “nó ăn hay không? Ốm hay không? Liên quan gì đến Thiên mà hắn quan tâm nó dữ vậy? Hay là hắn đang có âm mưu gì?” Ly nhìn Thiên dè chừng. Tội nghiệp Thiên không biết lòng tốt đang bị hiểu lầm, còn hí hửng lấy cháo cho Ly. -“ Bà ăn cháo gì?” -“ Gì cũng được!” Bây giờ nó ăn gì cũng không có cảm giác, mồm đắng ngắt, khô khốc. Thiên loay hoay một hồi rồi bê một bát đến. Thiên xúc từng thìa, thổi nguội rồi đút cho Ly ăn. Lần này Ly không ý kiến gì nữa, để mặc Thiên đút cho mình. -“ Ông đi cả chiều là vì mua mấy thứ này hả?” Ly vừa nuốt vừa hỏi. -“ Quanh đây không có hàng quán nào! Phải đi khỏi khu du lịch đến huyện gần đây mới có!” Thiên giải thích. -“ Cũng không lâu đến vậy đi?” Ly khó hiểu, dù có xa thì phóng ô tô cũng không đến mức lâu vậy đi? -“ Tại… tôi không đem tiền mặt… mà mấy hàng đó không cho quẹt thẻ… Nên… nên tôi phải đi tìm điểm rút tiền” Thiên cười ngượng, gãi đầu gãi tai. Ly im lặng. tiếp tục ăn cháo. Cứ từng thìa, cho đến hết. Thiên lại chạy đi lấy thuốc cho Ly uống, Ly cũng ngoan ngoãn uống, Thiên có chút kinh ngạc, nhưng phần nhiều là vui mừng. Đợi Ly nằm xuống, Thiên sửa sang lại chăn cho Ly, đứng dậy định đi. -“ Vừa nãy… Xin lỗi!” Ly muốn nói xin lỗi vì đã bảo Thiên là vô trách nhiệm. -“ Nghỉ sớm đi!” Thiên mỉm cười, rồi bước ra khỏi phòng. Mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười trở nên lạnh như băng. -“ Xem đủ chưa?” Thiên nói lạnh lùng. Huy cười đầy nhăn nhở. Kiệt đăm chiêu như đang suy nghĩ. Yến cũng nhìn Thiên đầy chăm chú, Linh gãi đầu gãi tai đầy bối rối, ngược lại Tâm có chút thản nhiên. -“ Cuối cùng cũng được về phòng!” Tâm nói khi đi lướt qua Thiên, cười bí ẩn. Rất nhanh, ai về phòng nấy. Thường nói, khi người ta ốm là lúc người ta yếu đuối nhất. Giờ Ly mới thấy thật là đúng. Sau khi Thiên đi, Ly trằn trọc hoài không ngủ được, cứ nghĩ mãi không biết rốt cuộc Thiên lên cơn hay chập mạch gì mà hành động vậy, nếu Ly nói không cảm động chỉ là nói dối, nhưng mà, “cũng chỉ là cảm động, tuyệt không có ý gì khác, mà hắn ta chắc cũng chẳng có ý gì đâu” Ly liên tục thôi miên mình như vậy. -“ Cốc! Cốc! Cốc!” Lại có tiếng gõ cửa. Tâm đang tắm, mà Linh hay Yến không có thói quen lịch sự là gõ cửa trước khi vào phòng bây giờ “Chẳng lẽ…?” -“ Ai đó?” Ly hỏi. -“ Minh đây! Ly ngủ chưa?” “Không phải hắn” Thấy người tới không phải Thiên, Ly tự dưng hơi có chút thất vọng. Nó uể oải xuống giường ra mở cửa. Minh bưng một bát cháo nghi ngút, cười tươi: -“ Vừa nãy thấy Ly không ăn gì! Mình nấu ít cháo cho Ly, Ly ăn còn uống thuốc!” -“ Cảm ơn Minh, mình ăn rồi!” Ly cười đau khổ. -“ Ăn như Ly vậy mà cũng tính là ăn sao? Ăn mấy thìa để uống thuốc cũng được mà!” Minh kiên trì khuyên nhủ. -“ Mình không nói lúc ăn cơm, Thiên vừa mua cháo, mình ăn rồi, cũng uống thuốc rồi, cảm ơn Minh!” Ly tựa vào cạnh cửa, nói thều thào. -“ Ồ! Vậy mình làm điều thừa rồi!” Tươi cười như cứng lại trên môi, Minh thoáng buồn nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, Ly cũng không kịp nhận ra những thay đổi của Minh. -“ Vậy Ly nghỉ đi, mình về phòng đây. Cố gắng mai khỏe lại còn đi lên núi chơi!” -“ Ừm! Ngủ ngon!” Nói rồi Ly xoay người đóng cửa vào phòng. Có lẽ lúc đó thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng, chưa kịp kéo chăn Ly đã chìm vào trong giấc ngủ rồi. Do đi đường xa mệt mỏi, mà toàn thành phần ngủ nướng nên hôm sau lúc bọn nó dậy thì đã là giữa trưa. Ly là người dậy đầu tiên. Không phụ công chăm sóc của Thiên, Ly đỡ hơn nhiều, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, người cũng bớt mệt mỏi hơn, Ly hào hứng nhảy nhót vài cái rồi đánh thức Tâm: -“ Dậy! Dậy! Mặt trời lên đến mông rồi kìa! Dậy mau!” Tâm từ từ mở mắt. -“ Ly hả? Khỏi ốm rồi hả?” Tâm dụi dụi mắt cho tỉnh, tươi cười nhìn Ly. -“ Ừm! Đỡ nhiều rồi! Dậy chuẩn bị đi rồi qua gọi mấy đứa kia!” Ly chạy vào wc chuẩn bị trước, sau đó đi từng phòng gọi mọi người dậy. Qua phòng Yến, Linh. Rồi lại qua phòng Minh, Kiệt, cuối cùng đến phòng Thiên, Huy. Thấy phòng không khóa, Ly mở cửa vào -“ Dậy…” Câu sau chưa kịp nói, Ly bị cảnh trước mắt dọa cho mất hồn…. Huy… đang dựa vào vòng ngực Thiên… Thiên… đang vòng tay ôm Huy… cả hai đang không mặc áo… cảnh tượng hết sức mờ ám… Thiên từ từ mở mắt, thấy Ly đứng cửa phòng, Thiên tươi cười đang định bật dậy, chợt thấy trước ngực nặng nề, cúi đầu xuống, Huy đang ôm Thiên, nằm dựa vào ngưcj Thiên ngủ ngon lành, Thiên nhìn lại Ly đang ngây ngốc đứng ở cửa phòng, thầm nghĩ: “Không tốt!”. Thiên ra sức đẩy Huy ra mà không được, hít 1 hơi thật sâu, Thiên dung toàn bộ sức dồn về phía chân… và đá thẳng Huy xuống giường. -“AAAAAAAAAAAAAAA!”
/40
|