BỆNH VIỆN
Ngọc Hạ cải trang vào trong với bộ dạng lén lút ...
" Cạch "
Ngọc Hạ mở cửa vào trong thở phào nhẹ nhỏm ...
Nhìn người phụ nữ đã lớn tuổi nằm trên giường ... Gương mặt hốc hác xanh xao đến tội nghiệp ...
Cô bước vào trong ... Nắm lấy tay người phụ nữ kia mà áp vào má ... Hai hàng nước mắt chảy dài ...
" Mẹ à ... Mẹ tỉnh lại đi ... Mẹ đừng mở mắt nhìn lên trần nhà như vậy ... Mẹ nhìn con đi mẹ ... " - Ngọc Hạ đưa tay sờ lên gương mặt kia mà quặn lòng ...
Ngọc Hạ nhìn mẹ mình một chút rồi đứng dậy ... Bắt đầu dọn dẹp đồ ... Thay quần áo cho mẹ sau đó cô bắt đầu kể chuyện cho mẹ cô nghe ... Kể hết mọi chuyện cô giấu trong lòng ...
Được một lúc khá lâu ... Cô đứng dậy ra về ... Không quên nhìn lại gương mặt xanh xao của mẹ mình ...
Đối với cô ... Mỗi ngày chỉ cần gặp mẹ ... Là cô có thể vui vẻ rồi ...
Tuy bà đang sống một cuộc sống thực vật ... Nhưng như vậy cũng tốt ... Ít ra vẫn không cấm cản cô trả thù ...
***********
The Royal
" Thưa chủ tịch ... Có Hàn Tổng đến tìm ạ ... " - Cô thư kí vào phòng thông báo ...
" Gọi anh ta vào ... " - Hắn đóng laptop đứng dậy sang ghế sofa ngồi ...
" Đã lâu không gặp ... " - Thiên Phúc mỉm cười nói rồi ung dung ngồi xuống sofa
" Lão già kia thế nào. " - Hắn vào thẳng vấn đề
" Có lẻ phải nhờ đến The Royal đây thôi ... " - Thiên Phúc không ngần ngại đáp ...
" Gan to vậy sao ... Đã dằn mặt một lần mà vẫn chưa sợ sao ... " - Hắn nhếch mép
" Chỉ e là có người đằng sau mà giúp đỡ lão ta thôi ... " - Thiên Phúc đáp
" Để xem lần này đến đâu ... Mở một cuộc họp hội đồng quản trị ... Lần này có sự góp mặt của Phan Ngọc và Royal ... " - Hắn nhìn sâu vào trong mắt Hàn Thiên Phúc nói ...
Dường như đã hiểu được ẩn ý ... Hàn Thiên Phúc nhếch mép cười khẩy ...
" Haha ... Có lẽ hàn tổng tôi đây phải học hỏi thêm rồi ... " - Thiên Phúc cười to ...
**********
" Cạch "
Jey và Thiên bước vào ...
Jey hình như đơ từ khi nhìn thấy Nó đang ngủ ... Hoàng thì chốc chốc lại lau mồ hôi cho Nó ... Còn có cả hát nữa chứ ...
" Xem ra chủ tịch vẫn còn trẻ chán nhỉ " - Jey đặt túi trái cây xuống mỉm cười ...
" Cô ấy ngủ lâu chưa ... " - Thiên lo lắng nhìn sắc mặt của Nó ... Đã có phần đỡ ... May là Hoàng về nước kịp ...
" Cũng được một lúc ... " - Hoàng đáp ... Vừa lúc đó Linh và Ba nó bước vào ...
" Ba có việc phải giải quyết chuyện công ty ... Con ở lại chăm em nó ... Xong việc ba sẽ quay lại ... " - Ba Nó nói rồi dọm sạch thức ăn thừa lúc nãy rồi ra về
" Jey ... Tôi có chuyện cần nói với cậu ... " - Linh kéo tay Jey ra ngoài ...
" Có chuyện gì sao ... " - Jey hỏi
" Ngọc Hạ ... Tôi muốn hỏi về danh tính của cô ta ... " - Linh
" Cô là chính là người tình của Lão già kia ... Bạn bên Mỹ của Uyên ... " - Jey
" Jersey nó không biết sao ... " - Linh thắc mắc ...
" Tất nhiên biết ... Nhưng quả thật chủ tịch suy nghĩ gì tôi không đoán được " - Jey tựa lưng vào tường chán nản ...
" Khó hiểu ... " - Linh chau mày ...
" Chủ tịch đang có suy nghĩ riêng ... Tôi không xen vào ... Tôi chỉ cần cô ấy sống tốt ... Mạng sống của tôi ... Là do cô ấy cứu ... Tôi cho chủ tịch toàn quyền định đoạt ... " - Jey
" Jey ... "
" Tôi chẳng muốn nghe gì nữa ... Xin lỗi ... " - Jey đáp lững sau đó bỏ ra về ...
........
" Hoàng ... " - Thiên gọt trái cây ... Ấp úng hỏi ...
Hoàng không đáp nhướn mày ý hỏi chuyện gì ...
" Có cách nào giúp cô ấy thoát khỏi cái vòng tròn trả thù này hay không " - Thiên chau mày
" Chỉ có nó mới có thể tự mình thoát ra ... Cậu có biết vì hai chữ "Trả Thù" mà Nó mới có thể nuôi hy vọng sống tới hôm nay không ... Nếu không vì sự trả thù ... Nó đã dằn vặt đau khổ mà chết rồi ... " - Hoàng nhìn vào khuôn mặt đáng thương của em gái mình mà đau lòng ...
" Sẽ rất nguy hiểm ... " - Thiên
" Tôi biết ... Nhưng mẹ đã vì cứu Nó mà ... Chết ... Từ khi mẹ mất ... Tôi và ba chỉ biết bù đắp cho Nó những tình thương từ mẹ ... Ngoài việc quan tâm và chăm sóc ... Tôi chỉ biết âm thầm đứng sau ủng hộ và bải vệ cho Nó ... Nhưng hình như ... Vẫn không thể xoa dịu nổi đau thiếu vắng mẹ ... " - Khóe mắt Hoàng đã cay cay ... " Anh thử nói xem ... Tôi phải làm sao đây hả ... " - Hoàng hai mắt đã đỏ hoe ...
" Thiên ... Nếu cậu còn thích Nó ... Thì ... " - Hoàng chua xót nói
" Tôi sẽ luôn ở cạnh cô ấy ... Hoàng ... Tôi biết chắc lúc đó cậu chỉ nói đùa ... Kelvin ... Tốt hơn tôi ... " - Thiên cười buồn
" Rồi cũng sẽ có người con gái tốt hơn Nó đến với cậu ... " - Hoàng kéo chăn đắp cho Nó ... Sau đó cùng Thiên ra ngoài
**********
" Ngọc Hạ à ... Con làm tốt lắm ... " - Lão già kia luồng tay vào trong váy cô ... Từng đợt thám hiểm ...
" Lão già biến thái này ... Từ từ đã ... " - Ngọc Hạ gỡ bỏ bàn tay dơ bẩn kia khỏi người mình ... Đưa cái lưỡi vào trêu chọc bên trong
" Ưm ... " - Lão già kia đột nhiên mắt nhòe đi ... Cơ thể rạo rực hơn ...
Ngọc Hạ đưa chân đến cánh cửa tủ đồ ... Một cô gái khác bước ra ...
Ngọc Hạ đẩy lão già kia xuống ... Ra hiệu cho cô gái kia tiếp lão ...
Ngọc Hạ chỉnh lại trang phục ... Tháo cái lớp lưỡi cao su dính thuốc làm nhòe mắt ra khỏi miệng ... Tay lắc lư ly rượu mà uống ...
" Hừ ... Rồi ông sẽ phải trả giá cho những gì ông đã làm với mẹ tôi ... " - Ngọc Hạ lấy cái áo khoát sau đó lẻn ra khỏi khách sạn ...
********
Ngọc Hạ cải trang vào trong với bộ dạng lén lút ...
" Cạch "
Ngọc Hạ mở cửa vào trong thở phào nhẹ nhỏm ...
Nhìn người phụ nữ đã lớn tuổi nằm trên giường ... Gương mặt hốc hác xanh xao đến tội nghiệp ...
Cô bước vào trong ... Nắm lấy tay người phụ nữ kia mà áp vào má ... Hai hàng nước mắt chảy dài ...
" Mẹ à ... Mẹ tỉnh lại đi ... Mẹ đừng mở mắt nhìn lên trần nhà như vậy ... Mẹ nhìn con đi mẹ ... " - Ngọc Hạ đưa tay sờ lên gương mặt kia mà quặn lòng ...
Ngọc Hạ nhìn mẹ mình một chút rồi đứng dậy ... Bắt đầu dọn dẹp đồ ... Thay quần áo cho mẹ sau đó cô bắt đầu kể chuyện cho mẹ cô nghe ... Kể hết mọi chuyện cô giấu trong lòng ...
Được một lúc khá lâu ... Cô đứng dậy ra về ... Không quên nhìn lại gương mặt xanh xao của mẹ mình ...
Đối với cô ... Mỗi ngày chỉ cần gặp mẹ ... Là cô có thể vui vẻ rồi ...
Tuy bà đang sống một cuộc sống thực vật ... Nhưng như vậy cũng tốt ... Ít ra vẫn không cấm cản cô trả thù ...
***********
The Royal
" Thưa chủ tịch ... Có Hàn Tổng đến tìm ạ ... " - Cô thư kí vào phòng thông báo ...
" Gọi anh ta vào ... " - Hắn đóng laptop đứng dậy sang ghế sofa ngồi ...
" Đã lâu không gặp ... " - Thiên Phúc mỉm cười nói rồi ung dung ngồi xuống sofa
" Lão già kia thế nào. " - Hắn vào thẳng vấn đề
" Có lẻ phải nhờ đến The Royal đây thôi ... " - Thiên Phúc không ngần ngại đáp ...
" Gan to vậy sao ... Đã dằn mặt một lần mà vẫn chưa sợ sao ... " - Hắn nhếch mép
" Chỉ e là có người đằng sau mà giúp đỡ lão ta thôi ... " - Thiên Phúc đáp
" Để xem lần này đến đâu ... Mở một cuộc họp hội đồng quản trị ... Lần này có sự góp mặt của Phan Ngọc và Royal ... " - Hắn nhìn sâu vào trong mắt Hàn Thiên Phúc nói ...
Dường như đã hiểu được ẩn ý ... Hàn Thiên Phúc nhếch mép cười khẩy ...
" Haha ... Có lẽ hàn tổng tôi đây phải học hỏi thêm rồi ... " - Thiên Phúc cười to ...
**********
" Cạch "
Jey và Thiên bước vào ...
Jey hình như đơ từ khi nhìn thấy Nó đang ngủ ... Hoàng thì chốc chốc lại lau mồ hôi cho Nó ... Còn có cả hát nữa chứ ...
" Xem ra chủ tịch vẫn còn trẻ chán nhỉ " - Jey đặt túi trái cây xuống mỉm cười ...
" Cô ấy ngủ lâu chưa ... " - Thiên lo lắng nhìn sắc mặt của Nó ... Đã có phần đỡ ... May là Hoàng về nước kịp ...
" Cũng được một lúc ... " - Hoàng đáp ... Vừa lúc đó Linh và Ba nó bước vào ...
" Ba có việc phải giải quyết chuyện công ty ... Con ở lại chăm em nó ... Xong việc ba sẽ quay lại ... " - Ba Nó nói rồi dọm sạch thức ăn thừa lúc nãy rồi ra về
" Jey ... Tôi có chuyện cần nói với cậu ... " - Linh kéo tay Jey ra ngoài ...
" Có chuyện gì sao ... " - Jey hỏi
" Ngọc Hạ ... Tôi muốn hỏi về danh tính của cô ta ... " - Linh
" Cô là chính là người tình của Lão già kia ... Bạn bên Mỹ của Uyên ... " - Jey
" Jersey nó không biết sao ... " - Linh thắc mắc ...
" Tất nhiên biết ... Nhưng quả thật chủ tịch suy nghĩ gì tôi không đoán được " - Jey tựa lưng vào tường chán nản ...
" Khó hiểu ... " - Linh chau mày ...
" Chủ tịch đang có suy nghĩ riêng ... Tôi không xen vào ... Tôi chỉ cần cô ấy sống tốt ... Mạng sống của tôi ... Là do cô ấy cứu ... Tôi cho chủ tịch toàn quyền định đoạt ... " - Jey
" Jey ... "
" Tôi chẳng muốn nghe gì nữa ... Xin lỗi ... " - Jey đáp lững sau đó bỏ ra về ...
........
" Hoàng ... " - Thiên gọt trái cây ... Ấp úng hỏi ...
Hoàng không đáp nhướn mày ý hỏi chuyện gì ...
" Có cách nào giúp cô ấy thoát khỏi cái vòng tròn trả thù này hay không " - Thiên chau mày
" Chỉ có nó mới có thể tự mình thoát ra ... Cậu có biết vì hai chữ "Trả Thù" mà Nó mới có thể nuôi hy vọng sống tới hôm nay không ... Nếu không vì sự trả thù ... Nó đã dằn vặt đau khổ mà chết rồi ... " - Hoàng nhìn vào khuôn mặt đáng thương của em gái mình mà đau lòng ...
" Sẽ rất nguy hiểm ... " - Thiên
" Tôi biết ... Nhưng mẹ đã vì cứu Nó mà ... Chết ... Từ khi mẹ mất ... Tôi và ba chỉ biết bù đắp cho Nó những tình thương từ mẹ ... Ngoài việc quan tâm và chăm sóc ... Tôi chỉ biết âm thầm đứng sau ủng hộ và bải vệ cho Nó ... Nhưng hình như ... Vẫn không thể xoa dịu nổi đau thiếu vắng mẹ ... " - Khóe mắt Hoàng đã cay cay ... " Anh thử nói xem ... Tôi phải làm sao đây hả ... " - Hoàng hai mắt đã đỏ hoe ...
" Thiên ... Nếu cậu còn thích Nó ... Thì ... " - Hoàng chua xót nói
" Tôi sẽ luôn ở cạnh cô ấy ... Hoàng ... Tôi biết chắc lúc đó cậu chỉ nói đùa ... Kelvin ... Tốt hơn tôi ... " - Thiên cười buồn
" Rồi cũng sẽ có người con gái tốt hơn Nó đến với cậu ... " - Hoàng kéo chăn đắp cho Nó ... Sau đó cùng Thiên ra ngoài
**********
" Ngọc Hạ à ... Con làm tốt lắm ... " - Lão già kia luồng tay vào trong váy cô ... Từng đợt thám hiểm ...
" Lão già biến thái này ... Từ từ đã ... " - Ngọc Hạ gỡ bỏ bàn tay dơ bẩn kia khỏi người mình ... Đưa cái lưỡi vào trêu chọc bên trong
" Ưm ... " - Lão già kia đột nhiên mắt nhòe đi ... Cơ thể rạo rực hơn ...
Ngọc Hạ đưa chân đến cánh cửa tủ đồ ... Một cô gái khác bước ra ...
Ngọc Hạ đẩy lão già kia xuống ... Ra hiệu cho cô gái kia tiếp lão ...
Ngọc Hạ chỉnh lại trang phục ... Tháo cái lớp lưỡi cao su dính thuốc làm nhòe mắt ra khỏi miệng ... Tay lắc lư ly rượu mà uống ...
" Hừ ... Rồi ông sẽ phải trả giá cho những gì ông đã làm với mẹ tôi ... " - Ngọc Hạ lấy cái áo khoát sau đó lẻn ra khỏi khách sạn ...
********
/70
|