Bảo Khánh xoa nhẹ bàn tay của Diệu Anh, ngoài mặt tuy vui vẻ, nhưng tròng lòng chợt nghĩ xa hơn về câu nói đùa chưa tốt nghiệp cấp ba của Diệu Anh. Người như bọn họ, từ nhỏ đã tách xa môi trường bình thường, chương trình học nếu không phải nâng cao thì cũng là tăng cường. Họ phải học gấp biết bao nhiêu lần để cạnh tranh, đừng nói cấp ba, kể cả chương trình đại học cũng học qua rồi, nếu thêm hai ba năm nữa chắc có thể hoàn thành phần cao học. Cứ như vậy, mỗi người như họ, phải chịu biết bao nhiêu là loại áp lực. Áp lực từ xã hội, áp lực từ tâm lí của người gánh trên vai công ty lớn,… Mặc dù bình thường trông anh chính là bộ dạng của một tên ăn chơi hời hợt, nhưng những gì anh phải gánh vác không phải nói ra là sẽ có người hiểu. Đó là lí do anh không có bạn, và rồi anh gặp Nam Phong. Lần lượt đến lúc có tình cảm với Diệu Anh, Bảo Khánh lúc này mới cảm thấy cuộc sống thêm một phần nào dễ thở.
Bọn họ đều là những người trẻ, nhưng những người trẻ như bọn họ phải « sống trước », phải suy nghĩ nhiều, làm nhiều hơn những người cùng lứa. Tuổi tác bây giờ không phải là cái nói lên một người nữa mà cách họ sống, họ làm và họ yêu thương mới có thể thể hiện rõ bản chất của họ.
Cuộc nói chuyện của Bảo Khánh và Diệu Anh đột nhiên bị gián đoạn bởi sự trầm mặc của anh. Cô khẽ động bàn tay Bảo Khánh đang nắm tay mình, hỏi :
-Sao vậy ?
-À, anh đột nhiên nhớ một số chuyện, không có gì đâu.
Nghe Bảo Khánh nói vậy, Diệu Anh cũng không tò mò hỏi nhiều mà cô chợt nói một chuyện khác :
-Anh cảm thấy chúng ta như thế này có bồng bột quá không ? Chúng ta còn trẻ, nếu không muốn nói là nhỏ, em trước giờ quả thật cũng chưa từng yêu ai, nếu…
-Ngốc quá, không có nếu gì cả. Phải, chúng ta còn rất trẻ, nhưng đâu có nghĩa em chưa từng yêu ai là bồng bột ? Cũng không phải là bồng bột, mà là chúng ta gặp nhau, cảm thấy đúng người, đúng thời điểm, cho nên tất cả những gì chúng ta làm chính là không thể để mất nhau. Em cũng đừng lo người ta nghĩ gì cả, chúng ta không có gì hổ thẹn cả.
-Có khi nào sau này anh chính chắn hơn thì anh sẽ nghĩ khác không ?
-Vậy còn em thì sao ? Có khi nào em sẽ hối hận không ?
-Em nghĩ là mình sẽ không. Em đủ lớn để quyết định và chịu trách nhiệm cho việc của mình rồi.
-Anh cũng vậy. Diệu Anh, quyết định của chúng ta là cho hết quãng đời sau này, cho nên dù có làm gì cũng phải tin tưởng vào đối phương mới được. Nhưng mà nếu một ngày em cảm thấy không được nữa, anh chắc chắn tôn trọng quyết định của em.
-Anh vừa nói là không có nếu mà. Không cần phải hứa hẹn cái gì cả, nhưng em tin tưởng bản thân mình, càng tin tưởng anh hơn, cứ như vậy ở cạnh nhau là được rồi.
-Được, chúng ta sẽ cứ như vậy ảnh cạnh nhau.
Bọn họ, không cần thề non hẹn biển, chỉ cần tin tưởng tuyệt đối vào đối phương là đã đủ mãn nguyện rồi.
[…]
Hôm nay là ngày Bảo Khánh và Diệu Anh trở lại trường học sau vài ngày nghỉ dưỡng ở nhà. Sân trường vẫn cứ thể phủ một màu vàng ấm áp của ánh nắng. Cảnh tấp nập của học sinh ra vào trong bộ đồng phục được là phẳng phiu vẫn dễ dàng gây ấn tượng cho tất cả mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy vậy, một số thay đổi là không thể tránh khỏi.
Trên bảng tin của trường, tin đầu tiên có thể thấy chính là việc Hội trưởng hội học sinh hiện tại đã là do Nguyệt Cầm đảm nhiệm, Khải Hoàng từ chức vì lí do cá nhân. Khối 11 có bốn học sinh chuyển trường, nom na Bảo Khánh và Diệu Anh cũng đoán được ba người, cho đến khi vào lớp mới biết người thứ tư là Thanh Thúy.
Tan học, Bảo Khánh chở Diệu Anh trên xe máy, đi đến một thư viện cũ ở bìa thành phố tìm Khải Hoàng theo lời của mấy người ở khối 12, trên trán anh ta còn đang dán một miếng gạc tương đối lớn.
-Chào anh, đã lâu không gặp! – Diệu Anh nói.
-À, chào hai em. – Khải Hoàng lịch sự đáp lại.
-Thật ra em có chuyện muốn hỏi anh. – Diệu Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
-Có chuyện gì em cứ hỏi đi.
-Anh dạo trước có gặp Nam Phong hay Yến Nguyên không? Bọn em không liên lạc với họ được. – Lần này là Bảo Khánh lên tiếng.
Nghe vậy, Khải Hoàng có chút sững sờ, ánh mắt có vẻ hốt hoảng nhìn hai người họ, nói:
-Hai em thật sự không biết gì sao? Yến Nguyên và Yến Vy bị bắt cóc.
Một câu nghe có vẻ bâng quơ, nhưng mà trực tiếp nhận được hai ánh mắt như muốn xuyên thủng người khác của Bảo Khánh và Diệu Anh. Thấy vậy, Khải Hoàng liền kéo họ đến một quán café có phòng riêng, kể lại những việc kinh khủng mà anh đã trải qua, tất nhiên không bao gồm những việc sau khi anh ngất đi.
-Vậy sau đó anh không nghe tin gì nữa sao? – Bảo Khánh nhăn mày hỏi.
-Anh chỉ biết cuối cùng người phụ nữ bắt cóc bọn anh bị đồng bọn giết chết, cái này là cảnh sát nói lại, có bấy nhiêu đó. – Khải Hoàng lộ ra vẻ bất lực.
-Nói vậy anh cũng không biết tin của Nam Phong cùng chị em Yến Nguyên? – Diệu Anh.
-Anh thật sự không biết. À… Sao hai em không đi tìm ba mẹ của họ?
-Bọn em có tìm rồi, nhưng ba của Yến Nguyên đi công tác, hỏi người làm thì họ nói không biết, ông nội của Nam Phong thì bảo cậu ấy và Yến Nguyên đi Canada, Yến Vy thì bọn em đành chịu. – Bảo Khánh.
-Vậy các em cũng biết đi Canada còn gì? – Khải Hoàng ngạc nhiên.
-Người đi Canada mà cả mail cũng không trả lời, anh không thấy lạ sao? – Diệu Anh.
-Thì ra là như vậy!
Khải Hoàng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang cả hai, nói :
-Anh bây giờ phải đi bệnh viện, nếu có tin gì thì phiền hai em nói với anh với nhé. Hôm nay anh mời. – Nói xong cũng quay đầu đi.
Còn lại hai người trong phòng, trầm mặc.
[…]
Pháp…
-Burel, chú nói bức tranh này nên đặt ở đâu thì tốt ?
Một cô gái có nụ cười tinh ranh, trên người mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh da trời thoải mái, chìa bức tranh vừa mua được cho người trước mặt xem.
Người được gọi là Burel là một người đàn ông tóc vàng mắt nâu gần năm mươi tuổi có dáng người cao lớn, là một hình mẫu quý ông Pháp tiêu chuẩn, trên mặt đeo một chiếc kính gọng bạc chăm chú nghe cô gái kia hỏi xong, vui vẻ đáp :
-Shanton à, cháu không thích tranh, chú cũng không thích tranh, vậy cháu mua làm gì đây ?
-Ở một mình buồn chán nên cháu mua thôi mà. Là mua trên mạng đó, người ta vừa giao tới nè chú. Với lại đây là hoa cẩm tú, chị cháu thích. Một thời gian nữa chị ấy sang đây cháu sẽ nói là cháu mua tặng chị ấy.
Cô gái được gọi là Shanton hồ hởi đáp, sau đó lại loay hoay tìm một chỗ thích hợp để treo tranh lên.
Burel đứng phía sau vẫn một mực mỉm cười đôn hậu, nghĩ thầm : « Khí hậu ở đây quả là quá tốt để người ta hồi phục mà ! ».
Bọn họ đều là những người trẻ, nhưng những người trẻ như bọn họ phải « sống trước », phải suy nghĩ nhiều, làm nhiều hơn những người cùng lứa. Tuổi tác bây giờ không phải là cái nói lên một người nữa mà cách họ sống, họ làm và họ yêu thương mới có thể thể hiện rõ bản chất của họ.
Cuộc nói chuyện của Bảo Khánh và Diệu Anh đột nhiên bị gián đoạn bởi sự trầm mặc của anh. Cô khẽ động bàn tay Bảo Khánh đang nắm tay mình, hỏi :
-Sao vậy ?
-À, anh đột nhiên nhớ một số chuyện, không có gì đâu.
Nghe Bảo Khánh nói vậy, Diệu Anh cũng không tò mò hỏi nhiều mà cô chợt nói một chuyện khác :
-Anh cảm thấy chúng ta như thế này có bồng bột quá không ? Chúng ta còn trẻ, nếu không muốn nói là nhỏ, em trước giờ quả thật cũng chưa từng yêu ai, nếu…
-Ngốc quá, không có nếu gì cả. Phải, chúng ta còn rất trẻ, nhưng đâu có nghĩa em chưa từng yêu ai là bồng bột ? Cũng không phải là bồng bột, mà là chúng ta gặp nhau, cảm thấy đúng người, đúng thời điểm, cho nên tất cả những gì chúng ta làm chính là không thể để mất nhau. Em cũng đừng lo người ta nghĩ gì cả, chúng ta không có gì hổ thẹn cả.
-Có khi nào sau này anh chính chắn hơn thì anh sẽ nghĩ khác không ?
-Vậy còn em thì sao ? Có khi nào em sẽ hối hận không ?
-Em nghĩ là mình sẽ không. Em đủ lớn để quyết định và chịu trách nhiệm cho việc của mình rồi.
-Anh cũng vậy. Diệu Anh, quyết định của chúng ta là cho hết quãng đời sau này, cho nên dù có làm gì cũng phải tin tưởng vào đối phương mới được. Nhưng mà nếu một ngày em cảm thấy không được nữa, anh chắc chắn tôn trọng quyết định của em.
-Anh vừa nói là không có nếu mà. Không cần phải hứa hẹn cái gì cả, nhưng em tin tưởng bản thân mình, càng tin tưởng anh hơn, cứ như vậy ở cạnh nhau là được rồi.
-Được, chúng ta sẽ cứ như vậy ảnh cạnh nhau.
Bọn họ, không cần thề non hẹn biển, chỉ cần tin tưởng tuyệt đối vào đối phương là đã đủ mãn nguyện rồi.
[…]
Hôm nay là ngày Bảo Khánh và Diệu Anh trở lại trường học sau vài ngày nghỉ dưỡng ở nhà. Sân trường vẫn cứ thể phủ một màu vàng ấm áp của ánh nắng. Cảnh tấp nập của học sinh ra vào trong bộ đồng phục được là phẳng phiu vẫn dễ dàng gây ấn tượng cho tất cả mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy vậy, một số thay đổi là không thể tránh khỏi.
Trên bảng tin của trường, tin đầu tiên có thể thấy chính là việc Hội trưởng hội học sinh hiện tại đã là do Nguyệt Cầm đảm nhiệm, Khải Hoàng từ chức vì lí do cá nhân. Khối 11 có bốn học sinh chuyển trường, nom na Bảo Khánh và Diệu Anh cũng đoán được ba người, cho đến khi vào lớp mới biết người thứ tư là Thanh Thúy.
Tan học, Bảo Khánh chở Diệu Anh trên xe máy, đi đến một thư viện cũ ở bìa thành phố tìm Khải Hoàng theo lời của mấy người ở khối 12, trên trán anh ta còn đang dán một miếng gạc tương đối lớn.
-Chào anh, đã lâu không gặp! – Diệu Anh nói.
-À, chào hai em. – Khải Hoàng lịch sự đáp lại.
-Thật ra em có chuyện muốn hỏi anh. – Diệu Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
-Có chuyện gì em cứ hỏi đi.
-Anh dạo trước có gặp Nam Phong hay Yến Nguyên không? Bọn em không liên lạc với họ được. – Lần này là Bảo Khánh lên tiếng.
Nghe vậy, Khải Hoàng có chút sững sờ, ánh mắt có vẻ hốt hoảng nhìn hai người họ, nói:
-Hai em thật sự không biết gì sao? Yến Nguyên và Yến Vy bị bắt cóc.
Một câu nghe có vẻ bâng quơ, nhưng mà trực tiếp nhận được hai ánh mắt như muốn xuyên thủng người khác của Bảo Khánh và Diệu Anh. Thấy vậy, Khải Hoàng liền kéo họ đến một quán café có phòng riêng, kể lại những việc kinh khủng mà anh đã trải qua, tất nhiên không bao gồm những việc sau khi anh ngất đi.
-Vậy sau đó anh không nghe tin gì nữa sao? – Bảo Khánh nhăn mày hỏi.
-Anh chỉ biết cuối cùng người phụ nữ bắt cóc bọn anh bị đồng bọn giết chết, cái này là cảnh sát nói lại, có bấy nhiêu đó. – Khải Hoàng lộ ra vẻ bất lực.
-Nói vậy anh cũng không biết tin của Nam Phong cùng chị em Yến Nguyên? – Diệu Anh.
-Anh thật sự không biết. À… Sao hai em không đi tìm ba mẹ của họ?
-Bọn em có tìm rồi, nhưng ba của Yến Nguyên đi công tác, hỏi người làm thì họ nói không biết, ông nội của Nam Phong thì bảo cậu ấy và Yến Nguyên đi Canada, Yến Vy thì bọn em đành chịu. – Bảo Khánh.
-Vậy các em cũng biết đi Canada còn gì? – Khải Hoàng ngạc nhiên.
-Người đi Canada mà cả mail cũng không trả lời, anh không thấy lạ sao? – Diệu Anh.
-Thì ra là như vậy!
Khải Hoàng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang cả hai, nói :
-Anh bây giờ phải đi bệnh viện, nếu có tin gì thì phiền hai em nói với anh với nhé. Hôm nay anh mời. – Nói xong cũng quay đầu đi.
Còn lại hai người trong phòng, trầm mặc.
[…]
Pháp…
-Burel, chú nói bức tranh này nên đặt ở đâu thì tốt ?
Một cô gái có nụ cười tinh ranh, trên người mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh da trời thoải mái, chìa bức tranh vừa mua được cho người trước mặt xem.
Người được gọi là Burel là một người đàn ông tóc vàng mắt nâu gần năm mươi tuổi có dáng người cao lớn, là một hình mẫu quý ông Pháp tiêu chuẩn, trên mặt đeo một chiếc kính gọng bạc chăm chú nghe cô gái kia hỏi xong, vui vẻ đáp :
-Shanton à, cháu không thích tranh, chú cũng không thích tranh, vậy cháu mua làm gì đây ?
-Ở một mình buồn chán nên cháu mua thôi mà. Là mua trên mạng đó, người ta vừa giao tới nè chú. Với lại đây là hoa cẩm tú, chị cháu thích. Một thời gian nữa chị ấy sang đây cháu sẽ nói là cháu mua tặng chị ấy.
Cô gái được gọi là Shanton hồ hởi đáp, sau đó lại loay hoay tìm một chỗ thích hợp để treo tranh lên.
Burel đứng phía sau vẫn một mực mỉm cười đôn hậu, nghĩ thầm : « Khí hậu ở đây quả là quá tốt để người ta hồi phục mà ! ».
/115
|