Ánh nắng từ ngoài chiếu thẳng vào phòng ngủ của nó. Nó nằm nheo mắt trên giường một lúc rồi bật dậy với nụ cười vui vẻ hơn bao giờ hết. Nó làm vệ sinh cá nhân xong thì ngồi trước bàn gương.
- Mình làm con trai chắc nhiều cô mê tít. - Nói rồi chụp ảnh tự sướng đăng lên facebook và twitter mới lập lại của nó.
Nó đứng dậy, lấy trong tủ ra bộ đồng phục của trường nó rồi vào nhà tắm để thay. Giờ đây chính xác nó giống một mỹ nam vô cùng đẹp trai với gương mặt baby của mình. Nó mỉm cười rồi xách balo đến trường với một cái bụng đói meo mà thật ra nó quên không ăn.
Lúc đi ra khỏi nhà, nó đã chuẩn bị rất chu đáo để giống một thằng còn trai. Tay đút vào túi quần, bước đi cũng không nhẹ nhàng (nó đi vốn dĩ đã vậy). Trông nó còn giống con trai hơn cả con trai chính gốc. Những nữ sinh đi trên đường cũng ngoái lại nhìn nó. Một phần cũng vì nó giả trai quá ư là giống con trai, một phần là bộ đồng phục nó mặc trên người. Đó là bộ đồng phục của trường Havin, một trường dành cho nam sinh. Đang đi thì nó có điện thoại, nó bắt máy.
- Này! Có cần anh đưa em đi học không? – Thường Lâm gọi cho nó.
- Anh tưởng em là con nít hả? Em có chân, em tự đi được chứ bộ. – Nó cãi lại.
- Anh tưởng em bắt taxi đi chứ?
- Đi bộ cho khỏe.
- Tiểu thư họ Triệu cũng có lúc đi bộ cơ á?
- Tiểu thư thì tiểu thư. Thế đi shopping không đi bộ thì đi gì? Ai cho đi xe vào trung tâm mua sắm chứ.
- Thôi! Anh chịu em rồi. Thế nhé! Cứ đi bộ đi nhé! Mỏi chân thì đừng kêu anh ra đón.
Hai anh em nó nói xong rồi tắt máy. Anh nó thì chuẩn bị tới lớp. Nó thì ung dung đến trường.
- Trường Havin cũng được đầu tư nhiều gớm. – Nó đã đến cổng trường. Nhìn ngôi trường như vừa mới xây, khang trang, sạch sẽ.
- Ê cậu kia! Học sinh lớp nào mà bây giờ mới đến. – Tiếng nói nghiêm khắc của một ông thầy.
“Chắc là thầy giám thị.” Nó nghĩ rồi cười tươi chào thầy rồi nói:
- Em là học sinh mới chuyển đến học trường này.
- Học sinh mới? Tiểu thư Triệu. Rất hân hạnh được gặp tiểu thư. Tôi là người phụ trách làm hô sơ nhập học cho tiểu thư. Mời tiểu thư đi lối này. – Thầy giám thị là người mà ba nó nhờ để làm hồ sơ cho nó vào trường.
Nó đi theo thầy giám thị lên phòng giáo viên và gặp giáo viên chủ nhiệm lớp nó. Đó là một cô giáo. Hình như là cô giáo mới ra trường. Trông còn trẻ lắm.
- Cô Lan. Đây là học sinh mới của lớp cô. – Thầy giám thị giới thiệu rồi quay sang nó nói nhỏ. – Tôi đi trước, tiểu thư cứ ở lại đây.
Thầy giám thị đi ra khỏi phòng.
- Cô là Cao Ngọc Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp em, lớp 11A4. Cô sẽ dẫn em đến lớp. À! Ở trường này có một quy định là chỉ được dùng tên tiếng Anh, không được dùng tên thật để tránh mạo danh. Vậy tên em là gì? – Cô Lan hỏi.
- Em là Jun. – Nó đáp.
- Jun! Theo cô.
Cô Lan đứng dậy dẫn nó vào lớp. Lớp lúc này rất ồn, được cái toàn bọn nhà giàu và học sinh giỏi. Cô Lam mở cửa lớp, bảo nó đợi ở ngoài để cô giới thiệu với lớp. Nó đứng ở ngoài xem một cái lớp toàn con trai thì như thế nào. Con trai có khác, quậy không chịu nổi. Nhưng đó là tính của nó nên nó cũng chẳng sao hết. Lúc cô giáo vào thì im phăng phắc và để cô giới thiệu học sinh mới.
- Jun! Em vào đi! – Cô Lan gọi.
Jun bước vào. Cả lớp ầm ầm lên theo bản năng của một lớp có học sinh mới. Chỉ duy nhất một người im lặng như tờ. Đó là Thường Lâm.
- Jun! Em ngồi cạnh Alex nhé! – Alex là tên tiếng Anh của anh nó (giờ gọi Thường Lâm là Alex). Bên New York nó cũng gọi là Alex nên nó biết rõ ai là Alex trong lớp này.
Nó nở nụ cười của một mỹ nam với cô Lan làm cô sựng mất vài giây vì cô Lan là giáo viên mới ra trường. Còn teen lắm. Rồi nó đi về bàn của mình, nở một nụ cười với anh trai nó rồi ngồi xuống.
- Các em giữ trật tự. Giáo viên bộ môn sắp lên lớp rồi. – Nói xong thì thầy giáo môn hóa vừa đến. Cô Lan nhường lớp cho thầy rồi đi ra.
Tiết học đầu tiên của nó cũng không tệ lắm. Thầy giáo môn hóa muốn thử lực học của học sinh mới nên thầy lúc nào cũng gọi nó lên bảng. May mắn là nó giỏi tất cả các môn không ngoại trừ hóa nên nó trả lời được tuốt. Thầy nhìn nó với ánh mắt hài lòng.
“Reng… reng… reng…” Giờ nghỉ giải lao đã đến. Nó cất sách vở rồi nằm gục xuống bàn. Bỗng có một tờ giấy chạm vào tay nó. Nó mở tờ giấy ra. Không nằm ngoài dự đoán của nó, đó là anh trai đã gửi cho nó bảo nó xuống bãi đất trống đằng sau trường. Nhìn quanh thấy Alex đã đi từ lâu rồi, nên nó đứng dậy rồi đi ra đó.
- Mình làm con trai chắc nhiều cô mê tít. - Nói rồi chụp ảnh tự sướng đăng lên facebook và twitter mới lập lại của nó.
Nó đứng dậy, lấy trong tủ ra bộ đồng phục của trường nó rồi vào nhà tắm để thay. Giờ đây chính xác nó giống một mỹ nam vô cùng đẹp trai với gương mặt baby của mình. Nó mỉm cười rồi xách balo đến trường với một cái bụng đói meo mà thật ra nó quên không ăn.
Lúc đi ra khỏi nhà, nó đã chuẩn bị rất chu đáo để giống một thằng còn trai. Tay đút vào túi quần, bước đi cũng không nhẹ nhàng (nó đi vốn dĩ đã vậy). Trông nó còn giống con trai hơn cả con trai chính gốc. Những nữ sinh đi trên đường cũng ngoái lại nhìn nó. Một phần cũng vì nó giả trai quá ư là giống con trai, một phần là bộ đồng phục nó mặc trên người. Đó là bộ đồng phục của trường Havin, một trường dành cho nam sinh. Đang đi thì nó có điện thoại, nó bắt máy.
- Này! Có cần anh đưa em đi học không? – Thường Lâm gọi cho nó.
- Anh tưởng em là con nít hả? Em có chân, em tự đi được chứ bộ. – Nó cãi lại.
- Anh tưởng em bắt taxi đi chứ?
- Đi bộ cho khỏe.
- Tiểu thư họ Triệu cũng có lúc đi bộ cơ á?
- Tiểu thư thì tiểu thư. Thế đi shopping không đi bộ thì đi gì? Ai cho đi xe vào trung tâm mua sắm chứ.
- Thôi! Anh chịu em rồi. Thế nhé! Cứ đi bộ đi nhé! Mỏi chân thì đừng kêu anh ra đón.
Hai anh em nó nói xong rồi tắt máy. Anh nó thì chuẩn bị tới lớp. Nó thì ung dung đến trường.
- Trường Havin cũng được đầu tư nhiều gớm. – Nó đã đến cổng trường. Nhìn ngôi trường như vừa mới xây, khang trang, sạch sẽ.
- Ê cậu kia! Học sinh lớp nào mà bây giờ mới đến. – Tiếng nói nghiêm khắc của một ông thầy.
“Chắc là thầy giám thị.” Nó nghĩ rồi cười tươi chào thầy rồi nói:
- Em là học sinh mới chuyển đến học trường này.
- Học sinh mới? Tiểu thư Triệu. Rất hân hạnh được gặp tiểu thư. Tôi là người phụ trách làm hô sơ nhập học cho tiểu thư. Mời tiểu thư đi lối này. – Thầy giám thị là người mà ba nó nhờ để làm hồ sơ cho nó vào trường.
Nó đi theo thầy giám thị lên phòng giáo viên và gặp giáo viên chủ nhiệm lớp nó. Đó là một cô giáo. Hình như là cô giáo mới ra trường. Trông còn trẻ lắm.
- Cô Lan. Đây là học sinh mới của lớp cô. – Thầy giám thị giới thiệu rồi quay sang nó nói nhỏ. – Tôi đi trước, tiểu thư cứ ở lại đây.
Thầy giám thị đi ra khỏi phòng.
- Cô là Cao Ngọc Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp em, lớp 11A4. Cô sẽ dẫn em đến lớp. À! Ở trường này có một quy định là chỉ được dùng tên tiếng Anh, không được dùng tên thật để tránh mạo danh. Vậy tên em là gì? – Cô Lan hỏi.
- Em là Jun. – Nó đáp.
- Jun! Theo cô.
Cô Lan đứng dậy dẫn nó vào lớp. Lớp lúc này rất ồn, được cái toàn bọn nhà giàu và học sinh giỏi. Cô Lam mở cửa lớp, bảo nó đợi ở ngoài để cô giới thiệu với lớp. Nó đứng ở ngoài xem một cái lớp toàn con trai thì như thế nào. Con trai có khác, quậy không chịu nổi. Nhưng đó là tính của nó nên nó cũng chẳng sao hết. Lúc cô giáo vào thì im phăng phắc và để cô giới thiệu học sinh mới.
- Jun! Em vào đi! – Cô Lan gọi.
Jun bước vào. Cả lớp ầm ầm lên theo bản năng của một lớp có học sinh mới. Chỉ duy nhất một người im lặng như tờ. Đó là Thường Lâm.
- Jun! Em ngồi cạnh Alex nhé! – Alex là tên tiếng Anh của anh nó (giờ gọi Thường Lâm là Alex). Bên New York nó cũng gọi là Alex nên nó biết rõ ai là Alex trong lớp này.
Nó nở nụ cười của một mỹ nam với cô Lan làm cô sựng mất vài giây vì cô Lan là giáo viên mới ra trường. Còn teen lắm. Rồi nó đi về bàn của mình, nở một nụ cười với anh trai nó rồi ngồi xuống.
- Các em giữ trật tự. Giáo viên bộ môn sắp lên lớp rồi. – Nói xong thì thầy giáo môn hóa vừa đến. Cô Lan nhường lớp cho thầy rồi đi ra.
Tiết học đầu tiên của nó cũng không tệ lắm. Thầy giáo môn hóa muốn thử lực học của học sinh mới nên thầy lúc nào cũng gọi nó lên bảng. May mắn là nó giỏi tất cả các môn không ngoại trừ hóa nên nó trả lời được tuốt. Thầy nhìn nó với ánh mắt hài lòng.
“Reng… reng… reng…” Giờ nghỉ giải lao đã đến. Nó cất sách vở rồi nằm gục xuống bàn. Bỗng có một tờ giấy chạm vào tay nó. Nó mở tờ giấy ra. Không nằm ngoài dự đoán của nó, đó là anh trai đã gửi cho nó bảo nó xuống bãi đất trống đằng sau trường. Nhìn quanh thấy Alex đã đi từ lâu rồi, nên nó đứng dậy rồi đi ra đó.
/18
|