Công viên lên đèn. Phố xá đông vui, người người đi lại tấp nập, ai cũng mong muốn nhanh về nhà quây quần bên gia đình. Nghĩ đến cảnh ấy mà nó lại thấy chạnh lòng. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua mát rượi. Nó đưa tay xoa xoa chân cho bớt đau. Cũng do nó quá tốt bụng không thể làm ngơ khi thấy người khác gặp nạn và để rồi hậu quả đổi lại cái chỗ đau. Còn người nó cứu đi mất hút mặc nó ở đây, ngồi bơ vơ một mình trên ghế đá. Nó thở dài ngắm nhìn vòi rồng phun nước, ánh đèn hắt vào vòi rồng trông thật lung linh, huyền ảo.
Chợt có cái gì mát mát, lành lạnh chạm vào má nó, giọt nước lăn dài trên má nó. Nó giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Mạnh đang đứng bên cạnh, nhếch mép cười, tay đưa túi bóng đen chảy nước tòng tòng về phía nó. Thấy nó nhìn chằm chằm vào túi bóng đen, Mạnh khẽ hắng giọng:
- E hèm, tôi đưa sao cậu không cầm?
- Đó là thứ gì vậy? - Nó hỏi.
- Yên tâm cầm lấy đi, tôi không bỏ độc vào đâu. Cậu không cầm nhanh là nó chảy nước đấy.
- Nghe cậu nói tôi đã biết đây là thứ ăn được rồi. - Nó cười, nhận lấy túi bóng đen từ tay Mạnh. Nó mở túi bóng đen ra, bên trong có hai hộp kem tỏa hơi mát lạnh phả vào mặt nó.
- Quà cảm ơn cậu đấy! - Mạnh khoanh tay trước ngực.
- Biết rồi, cầm lấy đi! - Nó đưa một hộp kem giơ trước mặt Mạnh.
- Không ăn sao? Tôi mua cho cậu mà.
- Vậy có nghĩa là cậu không ăn phải không? Tôi cất đi vậy. - Nó toan cất hộp kem vào chỗ cũ thì bị Mạnh kéo tay, giật lại hộp kem từ tay nó.
- Ai nói tôi không ăn chứ! - Mạnh mở hộp kem ra, múc vội một thìa kem cho vào miệng và từ từ ngồi xuống ghế đá cạnh nó.
- Thích còn giả bộ. Vừa nhìn hai hộp kem là biết ngay cậu mua một hộp cho tôi, một hộp cho cậu rồi.
Ăn được một nửa, Mạnh sực nhớ ra điều gì liền bỏ hộp kem xuống ghế, đứng dậy. Cậu quỳ xuống, nâng chân nó lên làm nó ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Chân cậu bị đau ở đâu? - Mạnh không để tâm đến câu hỏi của nó. Hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng vén quần lên, chỉ chỗ đau cho Mạnh. Mạnh nhíu mày nhìn bắp chân nó đang đỏ ửng lên. Cậu lôi từ trong túi quần hai miếng Salonpas, dán vào chân cho nó. Xong xuôi, cậu đứng dậy, ngồi về chỗ cũ tiếp tục ăn kem một cách ngon lành. Nó mỉm cười, lẳng lặng ăn kem theo. Bầu không khí trở nên yên lặng...
Mạnh đột nhiên lên tiếng phá hoại bầu không khí:
- Tôi vừa chợt nhận ra, nơi này chính là nơi tôi gặp cậu lần đầu tiên. Hèn gì tôi thấy quen như vậy!
- Hả? - Nó ngưng ăn kem lại, nhìn Mạnh.
- Đến bây giờ không nhớ sao, cô bán cà phê? - Mạnh nhếch mép cười bộ mặt ngạc nhiên của nó. - Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta gặp mặt lần đầu khi tôi chuyển trường lớp. Thực ra không phải vậy, tôi đã gặp cậu vào hôm tôi bị đám vệ sĩ đuổi theo rồi chạy đến nơi này. Bỗng cậu từ đây đi đến nhận nhầm tôi với khách hàng của cậu còn bắt tôi thanh toán và hai chúng ta đã cãi nhau rất to tiếng. - Nói rồi Mạnh đứng dậy, ném hộp kem vào thùng rác:
- Thôi, chơi thế là đủ rồi! Tôi về đây!
Mạnh bỏ đi nhưng trước khi đi cậu không quên để lại một câu:
- Hẹn gặp cậu vào ngày mai.
- Gì chứ, mai là ngày nghỉ mà tôi đâu có gặp cậu được. - Nó nói với lên.
Mạnh không đáp lại cứ thế mà đi... Vừa nãy khi nghe Mạnh kể lại nó đã loáng thoáng nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của nó với Mạnh. Trời quả thật trêu người, mới hôm nào cãi cọ ngoài công viên nay đã thành bạn cùng bàn suốt ngày chí chóe nhau. Sau buổi chiều hôm nay, nó đã dần có thiện cảm với người bạn mới này hơn.
Nhìn bóng Mạnh mờ dần trong ánh đèn đường phố, nó chợt nhận ra sự cô đơn ở cái bóng đó y hệt như sự cô đơn trong bóng dáng của Nhật Tú. Phải chăng các thiếu gia nhà giàu đều như vậy?
Tại căn biệt thự sang trọng.
Nhật Tú mệt mỏi, vứt cặp lên bàn học, nằm phịch xuống giường. Cậu nhắm mắt lại để thư giãn trên chiếc đệm êm ái được thiết kế đặc biệt cho cậu do Tú thường xuyên bị mất ngủ. Mỗi đêm khi nhắm mắt lại cậu đều thấy hình ảnh người con gái đó xuất hiện trong đầu và mơ thấy ác mộng cô ấy với khuôn mặt đầm đìa nước mắt không ngừng gọi tên cậu.
Tú mở mắt, nhìn đồ đạc xung quanh phòng. Cậu ngồi dậy với tay lấy khung ảnh được đặt đầu giường. Đó là ảnh của cô bé có nụ cười tỏa nắng, khá xinh xắn, đáng yêu. Tú đưa tay chạm vào khung ảnh lạnh buốt trái ngược với hình ảnh bên trong lòng nhói đau.
"Chun à, hiện giờ em đang ở đâu? Mỗi ngày trôi qua với anh thật mệt mỏi và nặng nề. Anh luôn phải cố gắng làm hài lòng người khác để tự làm khổ bản thân mình. Họ luôn tôn anh lên thứ nhất của mọi chuẩn mực mà không suy nghĩ đến cảm nhận anh. Giá như em ở đây có thể cho anh lời khuyên thì tốt biết mấy."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Tú.
- Thiếu gia, tôi vào được không ạ?
- Vào đi!
Cô giúp việc mở cử phòng thật khẽ nhưng chỉ dám đứng ngoài, không vào hẳn trong.
- Thiếu gia, phu nhân kêu tôi mời thiếu gia xuống ăn cơm.
- Tôi muốn tắm trước bảo bà ta ăn cơm trước đi.
- Dạ!
- À, khoan đã!
Cô giúp việc định khép cửa đi xuống nhà thì bị Tú gọi giật lại.
- Dạ, thiếu gia có gì sai bảo ạ?
- Gói bưu phẩm đặt trên bàn tôi là thế nào? - Tú cầm gói bưu phẩm lên hỏi.
- Dạ, là cô Hải Nguyệt gửi cho thiếu gia hồi chiều đấy ạ!
- Là Hải Nguyệt gửi. Thôi được rồi cô xuống nhà trước đi.
Cô giúp việc vâng dạ đóng cửa lại. Tú nhíu mày nhìn gói bưu phẩm, phân vân lúc lâu quyết định mở ra...
Một buổi sáng ngày nghỉ đẹp trời, nó đi bộ thong trên lối đi quen thuộc để đi làm thêm. Sáng đầu thu mát lạnh ngấm đều trên da nó. Không khí đầu sáng trong lành vô cùng, thật dễ chịu khi hít thở. Cảnh vật khô khốc, không sinh động vì thiếu đi ánh nắng của mùa thu.
"Mong sao ngày nghỉ diễn ra thật êm đềm và suôn sẻ". Nghĩ đến thế nó thấy tinh thần nó trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết. Nó đi nhanh hơn chút nữa kịp đến chỗ làm. Đi chừng được khoảng ba, bốn bước thì ở đâu ra chiếc xe milo lao vút qua mặt nó rồi bất chợt dừng lại. Hai người đàn ông vạm vỡ, cao to, mặc vest đen, đeo kính râm tiến đến gần chỗ nó. Nhanh như chớp mỗi người hai bên cầm tay nó lôi đi vào trong xe. Nó hốt hoảng la lên, cố vùng vẫy khỏi hai tên lạ mặt:
- Hai người đang làm gì vậy? Thả tôi ra! Nếu không thả tôi sẽ la lên đấy! Có ai không, cứu tôi với! Có hai kẻ lạ mặt ban ngày ban mặt đi bắt cóc con gái nhà lành này! Cứu tôi với!
Dù nó có ra sức vùng vẫy thì cũng chỉ vô ích, sức nó sao đấu lại được hai thân hình vạm vỡ kia. Và họ nhanh chóng lôi được nó lên xe rồi đóng sầm cánh cửa lại.
- Không ngờ ngày nghỉ mà chúng ta vẫn có thể gặp nhau.
Bên cạnh nó đột nhiên có giọng nam trầm ấm vang lên. Nó đang cố gắng mở cửa xe chạy ra ngoài, nghe tiếng nói nó liền quay lại. Mạnh đang ung dung ngồi vắt chéo chân, tay chống vào cửa xe.
- Thì ra là cậu! Cậu bắt tôi lên xe làm gì?
- Muốn rủ cậu đi chơi thôi cần gì phải nóng thế! - Mạnh nhún vai.
- Tôi không rảnh để đi chơi. Có đi cậu đi một mình đi, tôi còn phải đi... - Nó suýt nữa nói hớ.
- Đi làm thêm tôi nói đúng chứ? Tuy tôi mới vào học nhưng nội quy của trường tôi có đọc qua rồi. Nhớ không nhầm có quy định cấm học sinh trong trường làm thêm, buôn bán ngoài trường nếu ai vi phạm sẽ bị đuổi học ngay lập tức. Cậu đã vi phạm nếu tôi báo cho nhà trường biết thì sao đây? - Mạnh đe dọa.
- Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
- Muốn tôi đồng ý giữ bí mật rất dễ. Cậu hãy trở thành bạn gái của tôi!
- Hả? - Nó rơi vào tình trạng sốc toàn tập.
Chiếc xe milo tiếp tục lăn bánh đều đều...
Chợt có cái gì mát mát, lành lạnh chạm vào má nó, giọt nước lăn dài trên má nó. Nó giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Mạnh đang đứng bên cạnh, nhếch mép cười, tay đưa túi bóng đen chảy nước tòng tòng về phía nó. Thấy nó nhìn chằm chằm vào túi bóng đen, Mạnh khẽ hắng giọng:
- E hèm, tôi đưa sao cậu không cầm?
- Đó là thứ gì vậy? - Nó hỏi.
- Yên tâm cầm lấy đi, tôi không bỏ độc vào đâu. Cậu không cầm nhanh là nó chảy nước đấy.
- Nghe cậu nói tôi đã biết đây là thứ ăn được rồi. - Nó cười, nhận lấy túi bóng đen từ tay Mạnh. Nó mở túi bóng đen ra, bên trong có hai hộp kem tỏa hơi mát lạnh phả vào mặt nó.
- Quà cảm ơn cậu đấy! - Mạnh khoanh tay trước ngực.
- Biết rồi, cầm lấy đi! - Nó đưa một hộp kem giơ trước mặt Mạnh.
- Không ăn sao? Tôi mua cho cậu mà.
- Vậy có nghĩa là cậu không ăn phải không? Tôi cất đi vậy. - Nó toan cất hộp kem vào chỗ cũ thì bị Mạnh kéo tay, giật lại hộp kem từ tay nó.
- Ai nói tôi không ăn chứ! - Mạnh mở hộp kem ra, múc vội một thìa kem cho vào miệng và từ từ ngồi xuống ghế đá cạnh nó.
- Thích còn giả bộ. Vừa nhìn hai hộp kem là biết ngay cậu mua một hộp cho tôi, một hộp cho cậu rồi.
Ăn được một nửa, Mạnh sực nhớ ra điều gì liền bỏ hộp kem xuống ghế, đứng dậy. Cậu quỳ xuống, nâng chân nó lên làm nó ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Chân cậu bị đau ở đâu? - Mạnh không để tâm đến câu hỏi của nó. Hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng vén quần lên, chỉ chỗ đau cho Mạnh. Mạnh nhíu mày nhìn bắp chân nó đang đỏ ửng lên. Cậu lôi từ trong túi quần hai miếng Salonpas, dán vào chân cho nó. Xong xuôi, cậu đứng dậy, ngồi về chỗ cũ tiếp tục ăn kem một cách ngon lành. Nó mỉm cười, lẳng lặng ăn kem theo. Bầu không khí trở nên yên lặng...
Mạnh đột nhiên lên tiếng phá hoại bầu không khí:
- Tôi vừa chợt nhận ra, nơi này chính là nơi tôi gặp cậu lần đầu tiên. Hèn gì tôi thấy quen như vậy!
- Hả? - Nó ngưng ăn kem lại, nhìn Mạnh.
- Đến bây giờ không nhớ sao, cô bán cà phê? - Mạnh nhếch mép cười bộ mặt ngạc nhiên của nó. - Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta gặp mặt lần đầu khi tôi chuyển trường lớp. Thực ra không phải vậy, tôi đã gặp cậu vào hôm tôi bị đám vệ sĩ đuổi theo rồi chạy đến nơi này. Bỗng cậu từ đây đi đến nhận nhầm tôi với khách hàng của cậu còn bắt tôi thanh toán và hai chúng ta đã cãi nhau rất to tiếng. - Nói rồi Mạnh đứng dậy, ném hộp kem vào thùng rác:
- Thôi, chơi thế là đủ rồi! Tôi về đây!
Mạnh bỏ đi nhưng trước khi đi cậu không quên để lại một câu:
- Hẹn gặp cậu vào ngày mai.
- Gì chứ, mai là ngày nghỉ mà tôi đâu có gặp cậu được. - Nó nói với lên.
Mạnh không đáp lại cứ thế mà đi... Vừa nãy khi nghe Mạnh kể lại nó đã loáng thoáng nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của nó với Mạnh. Trời quả thật trêu người, mới hôm nào cãi cọ ngoài công viên nay đã thành bạn cùng bàn suốt ngày chí chóe nhau. Sau buổi chiều hôm nay, nó đã dần có thiện cảm với người bạn mới này hơn.
Nhìn bóng Mạnh mờ dần trong ánh đèn đường phố, nó chợt nhận ra sự cô đơn ở cái bóng đó y hệt như sự cô đơn trong bóng dáng của Nhật Tú. Phải chăng các thiếu gia nhà giàu đều như vậy?
Tại căn biệt thự sang trọng.
Nhật Tú mệt mỏi, vứt cặp lên bàn học, nằm phịch xuống giường. Cậu nhắm mắt lại để thư giãn trên chiếc đệm êm ái được thiết kế đặc biệt cho cậu do Tú thường xuyên bị mất ngủ. Mỗi đêm khi nhắm mắt lại cậu đều thấy hình ảnh người con gái đó xuất hiện trong đầu và mơ thấy ác mộng cô ấy với khuôn mặt đầm đìa nước mắt không ngừng gọi tên cậu.
Tú mở mắt, nhìn đồ đạc xung quanh phòng. Cậu ngồi dậy với tay lấy khung ảnh được đặt đầu giường. Đó là ảnh của cô bé có nụ cười tỏa nắng, khá xinh xắn, đáng yêu. Tú đưa tay chạm vào khung ảnh lạnh buốt trái ngược với hình ảnh bên trong lòng nhói đau.
"Chun à, hiện giờ em đang ở đâu? Mỗi ngày trôi qua với anh thật mệt mỏi và nặng nề. Anh luôn phải cố gắng làm hài lòng người khác để tự làm khổ bản thân mình. Họ luôn tôn anh lên thứ nhất của mọi chuẩn mực mà không suy nghĩ đến cảm nhận anh. Giá như em ở đây có thể cho anh lời khuyên thì tốt biết mấy."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Tú.
- Thiếu gia, tôi vào được không ạ?
- Vào đi!
Cô giúp việc mở cử phòng thật khẽ nhưng chỉ dám đứng ngoài, không vào hẳn trong.
- Thiếu gia, phu nhân kêu tôi mời thiếu gia xuống ăn cơm.
- Tôi muốn tắm trước bảo bà ta ăn cơm trước đi.
- Dạ!
- À, khoan đã!
Cô giúp việc định khép cửa đi xuống nhà thì bị Tú gọi giật lại.
- Dạ, thiếu gia có gì sai bảo ạ?
- Gói bưu phẩm đặt trên bàn tôi là thế nào? - Tú cầm gói bưu phẩm lên hỏi.
- Dạ, là cô Hải Nguyệt gửi cho thiếu gia hồi chiều đấy ạ!
- Là Hải Nguyệt gửi. Thôi được rồi cô xuống nhà trước đi.
Cô giúp việc vâng dạ đóng cửa lại. Tú nhíu mày nhìn gói bưu phẩm, phân vân lúc lâu quyết định mở ra...
Một buổi sáng ngày nghỉ đẹp trời, nó đi bộ thong trên lối đi quen thuộc để đi làm thêm. Sáng đầu thu mát lạnh ngấm đều trên da nó. Không khí đầu sáng trong lành vô cùng, thật dễ chịu khi hít thở. Cảnh vật khô khốc, không sinh động vì thiếu đi ánh nắng của mùa thu.
"Mong sao ngày nghỉ diễn ra thật êm đềm và suôn sẻ". Nghĩ đến thế nó thấy tinh thần nó trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết. Nó đi nhanh hơn chút nữa kịp đến chỗ làm. Đi chừng được khoảng ba, bốn bước thì ở đâu ra chiếc xe milo lao vút qua mặt nó rồi bất chợt dừng lại. Hai người đàn ông vạm vỡ, cao to, mặc vest đen, đeo kính râm tiến đến gần chỗ nó. Nhanh như chớp mỗi người hai bên cầm tay nó lôi đi vào trong xe. Nó hốt hoảng la lên, cố vùng vẫy khỏi hai tên lạ mặt:
- Hai người đang làm gì vậy? Thả tôi ra! Nếu không thả tôi sẽ la lên đấy! Có ai không, cứu tôi với! Có hai kẻ lạ mặt ban ngày ban mặt đi bắt cóc con gái nhà lành này! Cứu tôi với!
Dù nó có ra sức vùng vẫy thì cũng chỉ vô ích, sức nó sao đấu lại được hai thân hình vạm vỡ kia. Và họ nhanh chóng lôi được nó lên xe rồi đóng sầm cánh cửa lại.
- Không ngờ ngày nghỉ mà chúng ta vẫn có thể gặp nhau.
Bên cạnh nó đột nhiên có giọng nam trầm ấm vang lên. Nó đang cố gắng mở cửa xe chạy ra ngoài, nghe tiếng nói nó liền quay lại. Mạnh đang ung dung ngồi vắt chéo chân, tay chống vào cửa xe.
- Thì ra là cậu! Cậu bắt tôi lên xe làm gì?
- Muốn rủ cậu đi chơi thôi cần gì phải nóng thế! - Mạnh nhún vai.
- Tôi không rảnh để đi chơi. Có đi cậu đi một mình đi, tôi còn phải đi... - Nó suýt nữa nói hớ.
- Đi làm thêm tôi nói đúng chứ? Tuy tôi mới vào học nhưng nội quy của trường tôi có đọc qua rồi. Nhớ không nhầm có quy định cấm học sinh trong trường làm thêm, buôn bán ngoài trường nếu ai vi phạm sẽ bị đuổi học ngay lập tức. Cậu đã vi phạm nếu tôi báo cho nhà trường biết thì sao đây? - Mạnh đe dọa.
- Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
- Muốn tôi đồng ý giữ bí mật rất dễ. Cậu hãy trở thành bạn gái của tôi!
- Hả? - Nó rơi vào tình trạng sốc toàn tập.
Chiếc xe milo tiếp tục lăn bánh đều đều...
/26
|