Chỗ của 11 đứa :
Băng thấy cả trên xe ngủ hết (trừ Phượng vì nó lái xe). Băng lôi cái mp3, cắm vào tai hát :
"Và đôi khi em muốn khóc … Vì em nào đâu hay biết … Sẽ có lúc tình ta … Vỡ tan khi anh dối lừa...
Khóc khóc khóc cho vơi hết đi nỗi buồn
Giọt nước mắt em sao ko thể ngừng tuôn
Cố níu kéo một tình yêu đã không còn gì nữa
Nỗi đau này và con tim này đã tan nát theo mưa
Anh đã từng yêu em rất nhiều … Điều đó là thật chứ?
Em vẫn tin là như vậy đến một ngày anh rời xa
Tiếc cho em vẫn nhớ kỉ niệm của đôi ta
Phôi pha … chia xa … em là người thứ ba
Ngắm mưa đêm lạnh thêm em lại nhớ về một người
Một người em đã từng yêu mà chỉ xem em là trò cười
Vậy thôi hết rồi cuộc tình ta chia đôi
Lời dối gian đầu môi thì ai là người có lỗi ?
Không có anh thì em vẫn vậy thôi
Một cuộc sống đơn giản anh không thể nào hiểu nổi
Chỉ là đáy tim em nay đã cạn mất rồi
Một vết thương chưa đứt , một ước mơ xa
Có anh có em hạnh phúc mà em yêu ha
Trách sao ước vọng không thành lại tan theo mây
Giá như một lần được thấy anh ở nơi đây
Không có em anh phải tự chăm sóc lấy
Người ta có lo cho anh như em đã từng lo không ?
Những câu hỏi này em mãi mãi luôn khắc sâu trong lòng
Và tình yêu này cũng chỉ còn là hoài mong
cầu mong mãi cho anh
Tình iu sẽ thắp sáng bay đến nơi thiên đường
Là nơi có anh vs ai tình iu đắm say
Còn em vẫn nơi đây
Chờ anh mãi mãi trong đêm buồn tênh
Dối gian chia đôi tình ta
Đã không còn yêu thì em chúc anh hạnh phúc
Hai con người , hai thế giới riêng biệt rồi cũng sẽ có lúc
Nhận lấy câu chia tay như một đặc ân sẵn có
Em chấp nhận tất cả miễn sao anh được yên vui
Bài hát này là sau cuối em viết tặng cho anh
Dẫu đắng cay em phải chịu đựng rồi cũng sẽ vượt qua nhanh
Một cái tên , một giọng nói mà em sẽ mãi nhớ đến
Dẫu một ngày tình yêu trở lại , em vẫn sẽ không quên
Tháng ngày đó mình đã có những phút giây hạnh phúc biết bao
Ánh mắt anh lần đầu gặp gỡ làm tim em xuyến xao
Những ngày đầu mình quen nhau dâng tràn trong em bao khát khao
Em hỏi sao trời lấy đi tất cả hóa thành 1 giấc chiêm bao
Chắc anh cũng sẽ nhớ em dù ko nhìu phảii ko anh
Giá mà anh sẽ lại chờ em khi cơn mưa đã tạnh
Dẫu tất cả lỗi lầm em nghĩ sẽ không thể bỏ qua
Vẫn muốn 1 lần ôm anh thật chặt , như không muốn rời xa
Từng lời ca mà em hát đều xuất phát từ trong lòng
Không phải là những điều giả dối sẽ vội hóa hư không
Em còn nhớ , anh nói rằng , anh thích nghe một bài hát
Một trái tim , một tình yêu , nhưng bây giờ thì đã khác.
Đừng suy nghĩ , hãy bước đi , em ko trách anh đâu
Dù có lúc đã rất tức giận nhưng nghĩ đến lại thêm đau
Em sẽ cố tập quên anh quên đi những điều tuyệt vời nhất
Sẽ ko có anh trong đời em như 1 người đã mất............."
Hát xong Băng gọi con Bông với con Đào cả Tuyết dạy hát chung với mình. Long + Moon + Cường từ lâu lắm lắm lắm........... rồi mới nghe thấy Băng hát một lần (giả ngủ chăng?) nhưng 3 chàng ở tít cuối xe nên ko bị phát hiện.
Do mấy chàng ngồi sau, mấy con đứa ngồi trước nên dễ hát + dễ nghe
Chúng nó hát bài này này vì dọng Tuyết với Đào ko giỏi rap nên chúng nó phải thay nhau hát): (ai bjk cách chèn nhạc và hình ảnh thì chỉ cho mình với)...........................................
Két..............................Đến nơi, Băng hớn hở mở cửa chạy xuống biển mà mặc kệ 10 con người đang thi nhau gào thét.
Vứt dép lên xe, Băng lao xuống bên, dẫm bài bãi cát mịn như nhung rồi ngồi vào chiếc bàn mà papa Tuyết đặt.
Băng ngồi trên bàn, cầm lấy chiếc dây chuyền đang đeo ở cổ, siết chặt nó như sợ nó biến mất...................
Quá khứ của Băng, năm 14 tuổi .........
- Mama đang nấu cơm à cần con phụ giúp hông - Phượng nói.
- Thôi đi công chúa. Lên chơi với Băng giúp bác đi - Mama Băng cười.
- Ứ ừ mama phải gọi Phượng là con mới lên cơ - Phượng phụng phịu!!! (hết nói)
- Được rồi. Con ngoan, lên chơi với chị con đi kìa. - Bà lè lưỡi trêu Phượng. (mẹ Băng trẻ con phết!!!)
- Vâng - Phượng cười, vì dù sao Băng cũng sinh trứơc Phượng 1 tuần 8 tháng.
Ngày hôm đấy là sinh nhật Băng....Buổi tối :
- Happy Birthday Băng!!!!! - Cả nhóm Cool girl & Boy style (trừ Long) đều nói. (Các bạn đừng thắc mắc nha, đơn giản vì Long không có ở đấy, có chap nào đó mình nói rồi)
- Cảm ơn các cậu - Băng ôm chầm lấy mấy đứa bạn của mình thì mama Băng từ trên gác lấy hộp quà nhỏ đưa cho Băng.
- Đây là món quà mama muốn tặng cho con từ lâu lắm rồi. Con đeo vào đi.
Băng lấy dây chuyền từ tay mama mình rồi đeo vào:
- Đẹp không các cậu ? - Băng cười tươi nói.
- Đẹp lắm! - Tất cả đồng thanh nói. Trông Băng lúc này xinh như một thiên thần với nụ cười rạng rỡ - một nụ cười mà giờ đây không biết nó có tìm lại được không!
- Con sẽ coi nó là bùa hộ mệnh của mình...............-Băng chưa nói hết câu thì...
Đ-O-À-N-G .............tiếng súng nổ ....... mùi thuốc súng xộc vào mũi mấy đứa trẻ đang giật mình ngơ ngác ....................
Băng thấy cả trên xe ngủ hết (trừ Phượng vì nó lái xe). Băng lôi cái mp3, cắm vào tai hát :
"Và đôi khi em muốn khóc … Vì em nào đâu hay biết … Sẽ có lúc tình ta … Vỡ tan khi anh dối lừa...
Khóc khóc khóc cho vơi hết đi nỗi buồn
Giọt nước mắt em sao ko thể ngừng tuôn
Cố níu kéo một tình yêu đã không còn gì nữa
Nỗi đau này và con tim này đã tan nát theo mưa
Anh đã từng yêu em rất nhiều … Điều đó là thật chứ?
Em vẫn tin là như vậy đến một ngày anh rời xa
Tiếc cho em vẫn nhớ kỉ niệm của đôi ta
Phôi pha … chia xa … em là người thứ ba
Ngắm mưa đêm lạnh thêm em lại nhớ về một người
Một người em đã từng yêu mà chỉ xem em là trò cười
Vậy thôi hết rồi cuộc tình ta chia đôi
Lời dối gian đầu môi thì ai là người có lỗi ?
Không có anh thì em vẫn vậy thôi
Một cuộc sống đơn giản anh không thể nào hiểu nổi
Chỉ là đáy tim em nay đã cạn mất rồi
Một vết thương chưa đứt , một ước mơ xa
Có anh có em hạnh phúc mà em yêu ha
Trách sao ước vọng không thành lại tan theo mây
Giá như một lần được thấy anh ở nơi đây
Không có em anh phải tự chăm sóc lấy
Người ta có lo cho anh như em đã từng lo không ?
Những câu hỏi này em mãi mãi luôn khắc sâu trong lòng
Và tình yêu này cũng chỉ còn là hoài mong
cầu mong mãi cho anh
Tình iu sẽ thắp sáng bay đến nơi thiên đường
Là nơi có anh vs ai tình iu đắm say
Còn em vẫn nơi đây
Chờ anh mãi mãi trong đêm buồn tênh
Dối gian chia đôi tình ta
Đã không còn yêu thì em chúc anh hạnh phúc
Hai con người , hai thế giới riêng biệt rồi cũng sẽ có lúc
Nhận lấy câu chia tay như một đặc ân sẵn có
Em chấp nhận tất cả miễn sao anh được yên vui
Bài hát này là sau cuối em viết tặng cho anh
Dẫu đắng cay em phải chịu đựng rồi cũng sẽ vượt qua nhanh
Một cái tên , một giọng nói mà em sẽ mãi nhớ đến
Dẫu một ngày tình yêu trở lại , em vẫn sẽ không quên
Tháng ngày đó mình đã có những phút giây hạnh phúc biết bao
Ánh mắt anh lần đầu gặp gỡ làm tim em xuyến xao
Những ngày đầu mình quen nhau dâng tràn trong em bao khát khao
Em hỏi sao trời lấy đi tất cả hóa thành 1 giấc chiêm bao
Chắc anh cũng sẽ nhớ em dù ko nhìu phảii ko anh
Giá mà anh sẽ lại chờ em khi cơn mưa đã tạnh
Dẫu tất cả lỗi lầm em nghĩ sẽ không thể bỏ qua
Vẫn muốn 1 lần ôm anh thật chặt , như không muốn rời xa
Từng lời ca mà em hát đều xuất phát từ trong lòng
Không phải là những điều giả dối sẽ vội hóa hư không
Em còn nhớ , anh nói rằng , anh thích nghe một bài hát
Một trái tim , một tình yêu , nhưng bây giờ thì đã khác.
Đừng suy nghĩ , hãy bước đi , em ko trách anh đâu
Dù có lúc đã rất tức giận nhưng nghĩ đến lại thêm đau
Em sẽ cố tập quên anh quên đi những điều tuyệt vời nhất
Sẽ ko có anh trong đời em như 1 người đã mất............."
Hát xong Băng gọi con Bông với con Đào cả Tuyết dạy hát chung với mình. Long + Moon + Cường từ lâu lắm lắm lắm........... rồi mới nghe thấy Băng hát một lần (giả ngủ chăng?) nhưng 3 chàng ở tít cuối xe nên ko bị phát hiện.
Do mấy chàng ngồi sau, mấy con đứa ngồi trước nên dễ hát + dễ nghe
Chúng nó hát bài này này vì dọng Tuyết với Đào ko giỏi rap nên chúng nó phải thay nhau hát): (ai bjk cách chèn nhạc và hình ảnh thì chỉ cho mình với)...........................................
Két..............................Đến nơi, Băng hớn hở mở cửa chạy xuống biển mà mặc kệ 10 con người đang thi nhau gào thét.
Vứt dép lên xe, Băng lao xuống bên, dẫm bài bãi cát mịn như nhung rồi ngồi vào chiếc bàn mà papa Tuyết đặt.
Băng ngồi trên bàn, cầm lấy chiếc dây chuyền đang đeo ở cổ, siết chặt nó như sợ nó biến mất...................
Quá khứ của Băng, năm 14 tuổi .........
- Mama đang nấu cơm à cần con phụ giúp hông - Phượng nói.
- Thôi đi công chúa. Lên chơi với Băng giúp bác đi - Mama Băng cười.
- Ứ ừ mama phải gọi Phượng là con mới lên cơ - Phượng phụng phịu!!! (hết nói)
- Được rồi. Con ngoan, lên chơi với chị con đi kìa. - Bà lè lưỡi trêu Phượng. (mẹ Băng trẻ con phết!!!)
- Vâng - Phượng cười, vì dù sao Băng cũng sinh trứơc Phượng 1 tuần 8 tháng.
Ngày hôm đấy là sinh nhật Băng....Buổi tối :
- Happy Birthday Băng!!!!! - Cả nhóm Cool girl & Boy style (trừ Long) đều nói. (Các bạn đừng thắc mắc nha, đơn giản vì Long không có ở đấy, có chap nào đó mình nói rồi)
- Cảm ơn các cậu - Băng ôm chầm lấy mấy đứa bạn của mình thì mama Băng từ trên gác lấy hộp quà nhỏ đưa cho Băng.
- Đây là món quà mama muốn tặng cho con từ lâu lắm rồi. Con đeo vào đi.
Băng lấy dây chuyền từ tay mama mình rồi đeo vào:
- Đẹp không các cậu ? - Băng cười tươi nói.
- Đẹp lắm! - Tất cả đồng thanh nói. Trông Băng lúc này xinh như một thiên thần với nụ cười rạng rỡ - một nụ cười mà giờ đây không biết nó có tìm lại được không!
- Con sẽ coi nó là bùa hộ mệnh của mình...............-Băng chưa nói hết câu thì...
Đ-O-À-N-G .............tiếng súng nổ ....... mùi thuốc súng xộc vào mũi mấy đứa trẻ đang giật mình ngơ ngác ....................
/65
|