Trở lại phòng Vân Phi Vũ tại Nam Uyển, y vẫn chưa giải thích cho Bích Nha mà ngồi trước bàn, nhàn nhã nhấp một chung trà thiết Quan Âm, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu đối diện đang nghi hoặc nhìn mình.
Trà ngon, có điều, y chỉ mượn cớ thưởng trà để lấy thời gian suy nghĩ. Hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào để giải thích việc “một vị thiên kim tiểu thư lại biết làm cơm”, còn là giải thích với một nha hoàn hầu cận mình tới bảy, tám năm nay. Tuy trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười, nhưng vầng trán rịn mồ lại tố cáo nội tâm đen tối của y.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cả nửa canh giờ. Đến lúc không kiên trì nổi nữa, Vân Phi Vũ than lên một tiếng, buông chung trà trong tay, lắc lắc cổ tay nhức mỏi, đầu đau vô cùng.
“Không phải muội muốn biết vì sao ta có thể nấu ăn ư? Có cần phải trừng mắt nhìn ta như vậy không?”
“Tiểu thư đã biết như vậy thì đừng hỏi.” Bích Nha không cam chịu yếu thế, đáp lại một câu.
Dường như phải bó tay với sự kiên nhẫn của Bích Nha, Vân Phi Vũ đành phải bắt đầu bịa chuyện, chỉ mong có thể đánh lừa nàng.
“Muội không biết tiểu thư nhà muội là thiên tài sao? Đây gọi là không dạy cũng biết, hiểu chưa.”
“Không hiểu!”
Một câu ngắn ngủi khiến Vân Phi Vũ nhất thời á khẩu không trả lời được, nghẹn ứ cả ngày trời mới nói được vài từ: “Được rồi, nói thật cho muội biết, là do nương dạy ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xuống bếp nha. Kỳ thực ta không dám chắc hương vị ngon hay dở, nhưng nhìn qua lần này ta dám chắc mình có tài năng thiên bẩm. Hắc hắc, cho nên mới nói ta là thiên tài.”
Bích Nha nghi hoặc nhìn y, cho đến khi y “xù lông”, nhịn không được: “Nói thật muội cũng không tin. Thực sự là do nương của ta dạy mà, nhưng muội hỏi vì sao nương của ta lại biết nấu ăn thì ta cũng chịu thôi.”
Nhìn bộ dạng thề thốt của y, Bích Nha bỏ biểu tình nghi hoặc xuống, bắt đầu nở nụ cười: “Tiểu thư thực là… nô tỳ chỉ hỏi một chút thôi. Dù sao lúc ở sơn trang cũng chưa từng thấy người xuống bếp, ngay cả vệc ra khỏi Lan Uyển cũng ít cho nên mới tò mò thôi mà.”
Thấy nàng chịu tin tưởng, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói dối: “Đây đều là bí quyết mà nương dạy ta lúc nói chuyện phiếm. Nàng dạy ta không ít, về sau sẽ chậm rãi thí nghiệm cho muội ăn.”
“Được! Từ nay về sau nô tỳ sẽ theo học hỏi tiểu thư, học được rồi sẽ không để người tự mình xuống bếp.”
“Được được! Bổn tiểu thư ta thu muội làm khai sơn đại đệ tử. Trước tiên, muội kêu một tiếng sư phụ cho ta nghe thử.”
“Tiểu thư, người thực là…”
Buổi tối, bữa ăn của Vân Phi Vũ rốt cuộc cũng khôi phục như ba ngày trước, không cần tự mình xuống bếp cũng có người mang tới ba mặn một canh. Tuy rằng hương vị không bằng y làm nhưng có đồ ăn sẵn cũng tốt thôi, quan trọng nhất là y không muốn khiến cho nhiều người chú ý.
Đầu tháng mười là thời gian hoa cúc đua nhau nở rộ. Toàn bộ Diệp Hương viên đều chìm trong mùi hương thơm ngát. Tích Ngưng Sương ngồi trong tiểu đình giữa hồ, nàng chẳng ngửi thấy hương thơm đó, chỉ ngồi ngẩn người ngắm đàn cá tung tăng trong hồ.
“Tiểu thư, tiểu thư……”
Thanh âm già nua từ xa vọng tới. Tích Ngưng Sương nhìn lão giả đang lảo đảo chạy lại đây, đôi mày nhíu chặt dần giãn ra.
Chờ lão giả đến gần, nàng đứng dậy lo lắng hỏi: “Sao rồi Vi bá? Nghiêm Thiên Mẫn khi nào thì đến?”
“Khụ khụ.” Lão quản gia vuốt ngực hai cái, chậm rãi mở miệng: “Nghe quản gia Nghiêm phủ nói, Nghiêm nhị công tử cùng bằng hữu tới ngọn núi lân cận săn thú, đã xuất phát từ ngày hôm trước, sợ là muốn trở về ngay cũng mất hai, ba ngày.”
Tích Ngưng Sương vừa nghe lời này liền buồn bực không thôi, đem khăn lụa vò đến khi rách bươm, gương mặt vô cùng phẫn hận: “Cái tên ăn chơi này. Khi cần thì không thấy, lúc không cần thì như ruồi bọ vây quanh. Thật tức chết ta.”
Lão quản gia lần đầu thấy nàng tức giận như vậy, ngây ra một lúc, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng khuyên giải: “Tiểu thư đừng nóng giận. Kỳ thực sớm hai ngày, muộn hai ngày cũng không sao, chúng ta cần là kết quả, mà tình cảm không phải chuyện ngày một ngày hai. Cho dù Nghiêm nhị thiếu gia có đồng ý giúp người, nhưng Vân gia tiểu thư không phản ứng thì cũng chẳng có hiệu quả, cho nên mọi việc cần phài từ tốn.”
“Nhưng mà… nhưng mà chín ngày sau đại ca sẽ trở lại…”
“Ha hả! Nha đầu ngốc. Nếu hai người họ nảy sinh cảm tình, cho dù đại ca người ở bên cạnh cũng không có cách nào ngăn cản, mà nhìn biểu hiện của thiếu gia, xem ra hắn cũng chỉ muốn đem vị Vân gia tiểu thư này cung phụng như Bồ Tát, cho nên người phải kiên nhẫn một chút.”
“…Ân!”
Dùng xong bữa tối, Vân Phi Vũ ngồi trước bàn sách, gió lạnh thổi nhè nhẹ, ngửi hương hoa thơm mát, một tay nâng má, nhắm mắt hưởng thụ.
Bích Nha bưng một khay hoa quả tiến vào phòng: “Tiểu thư, người muốn ăn một chút mật quất không?”
Vân Phi Vũ mở mắt nhìn về phía nàng, vươn tay cười tủm tỉm.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi cạnh chiếc bàn, vừa nói chuyện phiếm, vừa cùng nhau ăn những quả mật quất non mềm, ăn tới quả thứ tư Vân Phi Vũ mới chịu dừng lại.
“Đúng rồi Tiểu Nha, hiện tại chúng ta có bao nhiêu ngân lượng?” Y đột nhiên hỏi.
“………….”
Bích Nha bị câu hỏi của y dọa tới mức thất thần, một lúc sau mới trả lời: “Đại khái có hai trăm lượng, tại sao tiểu thư lại hỏi cái này chứ?”
“Hả? Mới có hai trăm lượng bạc? Vậy khi ta thành thân, lão gia hỏa kia cho cái gì?”
“Dạ… trên đường tới đây nô tỳ có hỏi qua, nghe nói là năm mã xa chứa đầy vật phẩm. Đại khái là có một ít họa thư cổ, ngọc ngà châu báu, tơ lụa gấm vóc gì đó. Hình như y phục mới của tiểu thư cũng có tới hai mã xa nha.”
Vân Phi Vũ run run khóe miệng. Trang phục y mang theo không ít, chẳng ngờ tới lại có thêm hai xe y phục nữa. Thật là… đưa y nhiều y phục nữ nhân như vậy thì có ích gì, chẳng bằng quy thành ngân lượng trực tiếp đưa cho y.
Thử hỏi một chút: “Chẳng lẽ trong đám đồ hồi môn không có vàng, bạc hoặc là ngân phiếu sao?”
Bích Nha mở to hai mắt nhìn y: “Tiểu thư, mấy thứ kia đều là bảo bối vô giá nha, gấm vóc đều là loại cung cấp cho hoàng thân quốc thích, hơn nữa, vị Tích công tử kia còn nhận dược liệu từ lão gia, nghe nói trị giá tới năm vạn lượng vàng, đổi thành ngân lượng chính là năm mươi vạn lượng, vậy mà người còn chê ít?”
“Năm mươi vạn lượng…?”
Trước mắt Vân Phi Vũ lóe lên màu trắng sáng bóng của bạc, tuy nhiên, câu nói sau đó của Bích Nha lại dội cho y một gáo nước lạnh.
“…Nhưng mà nghe nói đã đưa cho Tích tiểu thư ăn để chữa bệnh rồi. Chậc chậc, ăn một lần lại ăn luôn năm mươi vạn lượng. Số mệnh của vị Tích tiểu thư kia đúng là tôn quý.”
Vân Phi Vũ lập tức ngây dại, bất chợt thốt lên: “Muội xem ta có đáng giá năm mươi vạn lượng không?”
Bích Nha khẽ giật mình, tưởng rằng y đã biết được chân tướng, thật cẩn thận nói: “Tiểu thư, người xem người vừa nói gì chứ. Đương nhiên tiểu thư của ta so với vị Tích tiểu thư kia càng thêm tôn quý, nếu không tại sao lão gia lại đưa giải dược kia ra, lại còn thêm mấy xe đồ hồi môn chứ.”
Kỳ thực Vân Phi Vũ cũng không biết hôn sự này của y chỉ dùng để đổi lấy viên dược liệu kia, y còn tự cho rằng mình bị Vân Kính Thiên bán cho Tích Vô Nhai, chân chính mà nói: y xuất giá, Vân gia chỉ có mất chứ không có thu, xem như lần này làm ăn lỗ vốn.
“Đúng rồi, mấy đồ vật trước khi thành thân các uyển đưa tới muội để đâu?”
“Người muốn xem luôn bây giờ sao?”
Vân Phi Vũ gật gật đầu, Bích Nha đứng lên đóng lại cửa sổ, sau đó đi tới trước tủ y phục, mở cánh cửa, tìm kiếm một lúc mới lấy một chiếc hòm gỗ từ ngăn dưới cùng ra, ôm tới trước mặt y.
Mở nắp trên, ‘phần phật’ một chút, toàn bộ tặng phẩm đều nằm trên bàn, nhìn kỹ cũng không có thứ gì đặc biệt, đều là trâm cài châu hoa gì đó, nhưng trong đó lại có một hộp gấm khiến Vân Phi Vũ chú ý. Chiếc hộp chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, khắc họa vô cùng *** xảo, thầm nghĩ đồ vật bên trong chắc hẳn không hề tầm thường.
Cẩn thận mở ra, trước mắt là một mảnh Bạch Ngọc trong suốt sáng long lanh. Vân Phi Vũ cầm lên, trái nhìn phải ngắm, thất vọng bĩu môi: “Tưởng có thứ gì tốt chứ, thì ra lại là một mảnh ngọc vô dụng.”
Nói xong, định thuận tay ném trở về hòm lại bị Bích Nha đoạt lấy, khẩn trương nâng niu trong lòng bàn tay.
Trà ngon, có điều, y chỉ mượn cớ thưởng trà để lấy thời gian suy nghĩ. Hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào để giải thích việc “một vị thiên kim tiểu thư lại biết làm cơm”, còn là giải thích với một nha hoàn hầu cận mình tới bảy, tám năm nay. Tuy trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười, nhưng vầng trán rịn mồ lại tố cáo nội tâm đen tối của y.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cả nửa canh giờ. Đến lúc không kiên trì nổi nữa, Vân Phi Vũ than lên một tiếng, buông chung trà trong tay, lắc lắc cổ tay nhức mỏi, đầu đau vô cùng.
“Không phải muội muốn biết vì sao ta có thể nấu ăn ư? Có cần phải trừng mắt nhìn ta như vậy không?”
“Tiểu thư đã biết như vậy thì đừng hỏi.” Bích Nha không cam chịu yếu thế, đáp lại một câu.
Dường như phải bó tay với sự kiên nhẫn của Bích Nha, Vân Phi Vũ đành phải bắt đầu bịa chuyện, chỉ mong có thể đánh lừa nàng.
“Muội không biết tiểu thư nhà muội là thiên tài sao? Đây gọi là không dạy cũng biết, hiểu chưa.”
“Không hiểu!”
Một câu ngắn ngủi khiến Vân Phi Vũ nhất thời á khẩu không trả lời được, nghẹn ứ cả ngày trời mới nói được vài từ: “Được rồi, nói thật cho muội biết, là do nương dạy ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xuống bếp nha. Kỳ thực ta không dám chắc hương vị ngon hay dở, nhưng nhìn qua lần này ta dám chắc mình có tài năng thiên bẩm. Hắc hắc, cho nên mới nói ta là thiên tài.”
Bích Nha nghi hoặc nhìn y, cho đến khi y “xù lông”, nhịn không được: “Nói thật muội cũng không tin. Thực sự là do nương của ta dạy mà, nhưng muội hỏi vì sao nương của ta lại biết nấu ăn thì ta cũng chịu thôi.”
Nhìn bộ dạng thề thốt của y, Bích Nha bỏ biểu tình nghi hoặc xuống, bắt đầu nở nụ cười: “Tiểu thư thực là… nô tỳ chỉ hỏi một chút thôi. Dù sao lúc ở sơn trang cũng chưa từng thấy người xuống bếp, ngay cả vệc ra khỏi Lan Uyển cũng ít cho nên mới tò mò thôi mà.”
Thấy nàng chịu tin tưởng, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói dối: “Đây đều là bí quyết mà nương dạy ta lúc nói chuyện phiếm. Nàng dạy ta không ít, về sau sẽ chậm rãi thí nghiệm cho muội ăn.”
“Được! Từ nay về sau nô tỳ sẽ theo học hỏi tiểu thư, học được rồi sẽ không để người tự mình xuống bếp.”
“Được được! Bổn tiểu thư ta thu muội làm khai sơn đại đệ tử. Trước tiên, muội kêu một tiếng sư phụ cho ta nghe thử.”
“Tiểu thư, người thực là…”
Buổi tối, bữa ăn của Vân Phi Vũ rốt cuộc cũng khôi phục như ba ngày trước, không cần tự mình xuống bếp cũng có người mang tới ba mặn một canh. Tuy rằng hương vị không bằng y làm nhưng có đồ ăn sẵn cũng tốt thôi, quan trọng nhất là y không muốn khiến cho nhiều người chú ý.
Đầu tháng mười là thời gian hoa cúc đua nhau nở rộ. Toàn bộ Diệp Hương viên đều chìm trong mùi hương thơm ngát. Tích Ngưng Sương ngồi trong tiểu đình giữa hồ, nàng chẳng ngửi thấy hương thơm đó, chỉ ngồi ngẩn người ngắm đàn cá tung tăng trong hồ.
“Tiểu thư, tiểu thư……”
Thanh âm già nua từ xa vọng tới. Tích Ngưng Sương nhìn lão giả đang lảo đảo chạy lại đây, đôi mày nhíu chặt dần giãn ra.
Chờ lão giả đến gần, nàng đứng dậy lo lắng hỏi: “Sao rồi Vi bá? Nghiêm Thiên Mẫn khi nào thì đến?”
“Khụ khụ.” Lão quản gia vuốt ngực hai cái, chậm rãi mở miệng: “Nghe quản gia Nghiêm phủ nói, Nghiêm nhị công tử cùng bằng hữu tới ngọn núi lân cận săn thú, đã xuất phát từ ngày hôm trước, sợ là muốn trở về ngay cũng mất hai, ba ngày.”
Tích Ngưng Sương vừa nghe lời này liền buồn bực không thôi, đem khăn lụa vò đến khi rách bươm, gương mặt vô cùng phẫn hận: “Cái tên ăn chơi này. Khi cần thì không thấy, lúc không cần thì như ruồi bọ vây quanh. Thật tức chết ta.”
Lão quản gia lần đầu thấy nàng tức giận như vậy, ngây ra một lúc, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng khuyên giải: “Tiểu thư đừng nóng giận. Kỳ thực sớm hai ngày, muộn hai ngày cũng không sao, chúng ta cần là kết quả, mà tình cảm không phải chuyện ngày một ngày hai. Cho dù Nghiêm nhị thiếu gia có đồng ý giúp người, nhưng Vân gia tiểu thư không phản ứng thì cũng chẳng có hiệu quả, cho nên mọi việc cần phài từ tốn.”
“Nhưng mà… nhưng mà chín ngày sau đại ca sẽ trở lại…”
“Ha hả! Nha đầu ngốc. Nếu hai người họ nảy sinh cảm tình, cho dù đại ca người ở bên cạnh cũng không có cách nào ngăn cản, mà nhìn biểu hiện của thiếu gia, xem ra hắn cũng chỉ muốn đem vị Vân gia tiểu thư này cung phụng như Bồ Tát, cho nên người phải kiên nhẫn một chút.”
“…Ân!”
Dùng xong bữa tối, Vân Phi Vũ ngồi trước bàn sách, gió lạnh thổi nhè nhẹ, ngửi hương hoa thơm mát, một tay nâng má, nhắm mắt hưởng thụ.
Bích Nha bưng một khay hoa quả tiến vào phòng: “Tiểu thư, người muốn ăn một chút mật quất không?”
Vân Phi Vũ mở mắt nhìn về phía nàng, vươn tay cười tủm tỉm.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi cạnh chiếc bàn, vừa nói chuyện phiếm, vừa cùng nhau ăn những quả mật quất non mềm, ăn tới quả thứ tư Vân Phi Vũ mới chịu dừng lại.
“Đúng rồi Tiểu Nha, hiện tại chúng ta có bao nhiêu ngân lượng?” Y đột nhiên hỏi.
“………….”
Bích Nha bị câu hỏi của y dọa tới mức thất thần, một lúc sau mới trả lời: “Đại khái có hai trăm lượng, tại sao tiểu thư lại hỏi cái này chứ?”
“Hả? Mới có hai trăm lượng bạc? Vậy khi ta thành thân, lão gia hỏa kia cho cái gì?”
“Dạ… trên đường tới đây nô tỳ có hỏi qua, nghe nói là năm mã xa chứa đầy vật phẩm. Đại khái là có một ít họa thư cổ, ngọc ngà châu báu, tơ lụa gấm vóc gì đó. Hình như y phục mới của tiểu thư cũng có tới hai mã xa nha.”
Vân Phi Vũ run run khóe miệng. Trang phục y mang theo không ít, chẳng ngờ tới lại có thêm hai xe y phục nữa. Thật là… đưa y nhiều y phục nữ nhân như vậy thì có ích gì, chẳng bằng quy thành ngân lượng trực tiếp đưa cho y.
Thử hỏi một chút: “Chẳng lẽ trong đám đồ hồi môn không có vàng, bạc hoặc là ngân phiếu sao?”
Bích Nha mở to hai mắt nhìn y: “Tiểu thư, mấy thứ kia đều là bảo bối vô giá nha, gấm vóc đều là loại cung cấp cho hoàng thân quốc thích, hơn nữa, vị Tích công tử kia còn nhận dược liệu từ lão gia, nghe nói trị giá tới năm vạn lượng vàng, đổi thành ngân lượng chính là năm mươi vạn lượng, vậy mà người còn chê ít?”
“Năm mươi vạn lượng…?”
Trước mắt Vân Phi Vũ lóe lên màu trắng sáng bóng của bạc, tuy nhiên, câu nói sau đó của Bích Nha lại dội cho y một gáo nước lạnh.
“…Nhưng mà nghe nói đã đưa cho Tích tiểu thư ăn để chữa bệnh rồi. Chậc chậc, ăn một lần lại ăn luôn năm mươi vạn lượng. Số mệnh của vị Tích tiểu thư kia đúng là tôn quý.”
Vân Phi Vũ lập tức ngây dại, bất chợt thốt lên: “Muội xem ta có đáng giá năm mươi vạn lượng không?”
Bích Nha khẽ giật mình, tưởng rằng y đã biết được chân tướng, thật cẩn thận nói: “Tiểu thư, người xem người vừa nói gì chứ. Đương nhiên tiểu thư của ta so với vị Tích tiểu thư kia càng thêm tôn quý, nếu không tại sao lão gia lại đưa giải dược kia ra, lại còn thêm mấy xe đồ hồi môn chứ.”
Kỳ thực Vân Phi Vũ cũng không biết hôn sự này của y chỉ dùng để đổi lấy viên dược liệu kia, y còn tự cho rằng mình bị Vân Kính Thiên bán cho Tích Vô Nhai, chân chính mà nói: y xuất giá, Vân gia chỉ có mất chứ không có thu, xem như lần này làm ăn lỗ vốn.
“Đúng rồi, mấy đồ vật trước khi thành thân các uyển đưa tới muội để đâu?”
“Người muốn xem luôn bây giờ sao?”
Vân Phi Vũ gật gật đầu, Bích Nha đứng lên đóng lại cửa sổ, sau đó đi tới trước tủ y phục, mở cánh cửa, tìm kiếm một lúc mới lấy một chiếc hòm gỗ từ ngăn dưới cùng ra, ôm tới trước mặt y.
Mở nắp trên, ‘phần phật’ một chút, toàn bộ tặng phẩm đều nằm trên bàn, nhìn kỹ cũng không có thứ gì đặc biệt, đều là trâm cài châu hoa gì đó, nhưng trong đó lại có một hộp gấm khiến Vân Phi Vũ chú ý. Chiếc hộp chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, khắc họa vô cùng *** xảo, thầm nghĩ đồ vật bên trong chắc hẳn không hề tầm thường.
Cẩn thận mở ra, trước mắt là một mảnh Bạch Ngọc trong suốt sáng long lanh. Vân Phi Vũ cầm lên, trái nhìn phải ngắm, thất vọng bĩu môi: “Tưởng có thứ gì tốt chứ, thì ra lại là một mảnh ngọc vô dụng.”
Nói xong, định thuận tay ném trở về hòm lại bị Bích Nha đoạt lấy, khẩn trương nâng niu trong lòng bàn tay.
/290
|