Đi đến trước doanh trướng, Vân Phi Vũ muốn giao cho thủ vệ rồi quay về, nhưng người này lại xốc cửa lên để y tự mình đưa vào, bất đắc dĩ, y đành phải tiến vào trong.
Mới đi vào đã bị vài ánh đao ngăn chặn trước mặt, Trì Phượng Thanh thấy y, vui mừng lên tiếng: “Là ngươi sao.”
Thiếu niên cười cười: “Dạ.”
“À, tướng quân chưa ăn, chúng ta đều ăn xong rồi.” Người nọ nhắc nhở.
Thiếu niên hạ thấp người cảm tạ, lập tức đem bát mỳ đi tới, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tướng quân nhanh ăn nhân lúc còn nóng, mỳ lạnh đi sẽ nở.”
Mạc Ngôn dời tầm mắt, cảm ơn y: “Được, đa tạ.”
Vân Phi Vũ mỉm cười, thi lễ, xoay người đi ra ngoài như xong nợ. Từ đầu đến cuối, y không dám nhìn Duẫn Lạc, bởi vì ánh mắt người nọ quá mức đường hoàng, nóng bỏng, khiến cho y không thể tiếp nhận. Tuy nhiên, rời doanh trướng không bao xa đã bị người phía sau gọi lại: “Tiểu Vũ.”
Thiếu niên mỉm cười xoay người: “Duẫn đại ca, sao lại ra đây, không phải đang họp sao?”
“Uhm.” Người nọ gắt gao quan sát y: “Không thể coi là họp, chỉ thương nghị một số việc vặt, ách… cho nên hôm nay không có thời gian đi tìm đệ.”
“Thì ra là vì chuyện này.” Thiếu niên có chút bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười: “Không sao, chiến sự quan trọng hơn, sau khi bàn luận xong sẽ có thời gian.”
Duẫn Lạc chăm chú nhìn thiếu niên một lúc lâu, ngay khi y không chịu nổi mà phải hít thở thông khí, nam nhân gật đầu: “Ừ.”
Để xua tan không khí xấu hổ giữa hai người, Vân Phi Vũ thuận miệng hỏi: “Duẫn đại ca, vì sao chỉ có tướng quân chưa ăn khuya? Không phải bình thường… A, ta không có ý gì đâu, huynh đừng bận tâm.”
Đột nhiên nhớ tới một việc, luận chức vụ thì Duẫn Lạc là người có chức quan nhỏ nhất, mặc dù ở trước mặt đương kim hoàng đế, hắn là người được trọng dụng nhất trong số những người còn lại. Nhưng dù sao làm như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Không có việc gì.” Nam nhân ôn nhu nhìn y, giải thích: “Tướng quân luôn luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ tới thuộc hạ đầu tiên, cuối cùng mới lo lắng đến mình. Cho nên chúng quân sĩ vô cùng tôn kính hắn.”
“Thì ra là vậy.”
Thiếu niên có chút đăm chiêu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề y vẫn thường xuyên thắc mắc.
Lần đâu tiên thấy Mạc Ngôn liền cảm thấy hắn rất quen mặt. Sau đó nhớ tới vị Mạc Bạch tiên sinh ở trướng phòng trong phủ Tích Vô Nhai, hai người quả rất giống nhau, vậy nên y liền suy nghĩ, không biết hai người họ có phải là huynh đệ hay không. Tuy rất muốn hỏi, nhưng e sợ thân phận bại lội nên đành phải chịu đựng. Nhìn người trước mắt, đang suy nghĩ có nên hỏi hắn hay không lại nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Bắt lấy hắn!”
Hai người nghi hoặc, cùng nhau nhìn về nơi phát ra âm thanh lại thấy Tống Tử Ương đứng trước lều trại, hung tợn chỉ vào thiếu niên: “Người này mưu hại tướng quân, mau bắt lấy hắn.”
Theo tiếng thét của người nọ, binh sĩ chung quanh lập tức chạy tới, vây quanh thiếu niên. Ánh mắt Duẫn Lạc lạnh như băng, lạnh giọng hỏi: “Tống phó tướng, ngài có ý gì?”
Tống Tử Ương đến gần hai người, trừng mắt oán hận nhìn thiếu niên: “Nếu tướng quân có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.” Sau đó gọi mọi người tới: “Người đâu, áp giải tên này vào lao phòng.”
“Chờ đã.” Duẫn Lạc chắn trước người thiếu niên: “Tướng quân làm sao vậy, chuyện này liên quan gì tới Tiểu Vũ?”
Tống Tử Ương hừ lạnh một tiếng: “Duẫn đô úy, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào việc này, nếu không sẽ bị liên lụy đấy.”
“Có ý gì?” Duẫn Lạc trầm giọng hỏi.
“Hắn là kẻ khả nghi mưu hại tướng quân.” Tống Tử Ương hừ lạnh nhìn hai người: “Tướng quân vừa ăn xong bát mỳ hắn đưa liền bắt đầu ói máu đen, nếu như trong mỳ không hạ độc thì tại sao tướng quân lại bị như vậy?”
“Chỉ dựa vào đó mà ngài đã phán…”
“Được rồi!” Một tiếng quát ngăn hai người cãi vã, không biết Trì Phượng Thanh đã ra ngoài từ lúc nào: “Quân y đang ở bên trong chẩn bệnh, các người ở ngoài này làm ồn cái gì. Tuy nhiên, xét theo tình hình thì tướng quân quả thật đã ăn mỳ mới trúng độc.”
Sau đó, hắn chuyển hướng nhìn thiếu niên: “Mỳ này là ngươi làm?”
Vân Phi Vũ khó hiểu, bị hắn hỏi như vậy nên gật đầu theo bản năng.
“Có qua tay người khác hay không?”
Thiếu niên bỏ qua tạp niệm, cẩn thận suy nghĩ: “Không có.”
Trì Phượng Thanh nhíu mày, cẩn thận quan sát y, tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì, nhưng nhìn ánh mắt cùng biểu hiện thản nhiên của thiếu niên, đành thở dài: “Được rồi, việc này vẫn chưa rõ ràng. Tuy không thể khẳng định là do ngươi làm nhưng ngươi không thể thoát khỏi can hệ. Cho nên đành tạm thời ủy khuất ngươi, hy vọng ngươi hiểu được.”
Nói xong, hắn tức khắc xoay người: “Người đâu, đem Hạ Vũ tạm thời giam giữ.”
Thiếu niên cười khổ, cho dù bản thân có thay đổi thế nào thì phiền toái vẫn tự mình tìm đến. Tuy biết rõ không phải do mình gây nên, nhưng hết thảy đầu mũi giáo đều hướng về phía mình. Y nhìn chung quanh, âm thầm thở dài: “Quên đi, xem xét tình huống rồi nói sau.”
Tùy ý hai gã binh sĩ áp giải. Trước khi đi, Vân Phi Vũ chỉ liếc nhìn Duẫn Lạc. Người nọ vừa thấy thiếu niên nhìn về phía mình, hắn không chút do dự mở miệng: “Ta sẽ tìm ra thủ phạm, cố gắng nhẫn nại.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Phi Vũ không khỏi ấm áp. Mặc kệ người này ôm loại tình cảm gì với mình, nhưng ít ra hắn vẫn tin tưởng mình. Y không tự chủ được, gật đầu.
Lao phòng của doanh trại chính là một chiếc ***g sắt. Tuy xem trong TV đều được làm từ gỗ, nhưng nơi này lại làm bằng sắt. Xem ra đây là nơi chuyên môn giam giữ những người đặc biệt. Thiếu niên tự giễu cong lên khóe môi, bước vào, ngồi một góc, bắt đầu ngẫm lại các tình tiết từ đầu tới cuối.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Thanh âm than khóc nức nở vang lên phía sau.
Vân Phi Vũ kinh ngạc xoay người: “Tiểu Bảo, sao ngươi lại tới đây?”
Bốn gã binh lính trông coi thiếu niên không ngăn trở hai người, chỉ nói một câu: “Nhanh lên” liền đứng thẳng một bên, không nói.
Trần Bảo Quanh ghé vào bên ngoài ***g sắt, nhìn thiếu niên, khóc không thành tiếng, căn bản không thể nói nổi một câu.
“Hắn vừa nghe thấy ngươi bị bắt giam liền vội vàng chạy tới.” Triệu Nhất Thanh đứng một bên đành phải mở miệng giải thích.
“Nga!”
Nhìn Trần Bảo Quang khóc như mưa, Vân Phi Vũ xoa xoa đầu hắn: “Tên ngốc này, hiện tại chỉ là giám thị thôi, còn chưa chắc chắn là do ta làm. Cây ngay không sợ chết đứng, không sao.”
“Ô ô, ta biết… Tiểu Vũ căn bản không có khả năng làm những chuyện như vậy. Nhất định là có tên hỗn đản nào ghen tị với Tiểu Vũ… cho nên hắn muốn hại Tiểu Vũ… Ô ô ô…” Trần Bảo Quang dùng tay áo xoa mặt, ánh mắt đỏ bừng nhìn thiếu niên, mím đôi môi nhỏ nhắn, thề thốt: “Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bắt lấy tên hại ngươi, lột da hắn, róc xương hắn để báo thù cho ngươi.”
Nghe Trần Bảo Quang nói những lời tựa tiểu hài tử, trái tim thiếu niên ấm áp, cười cười, xoa đôi mắt sưng đỏ của hắn: “Lúc về phải lấy nước lạnh chườm lên, nếu không ngày mai rất khó chịu.”
“Ân.” Trần Bảo Quang ngoan ngoãn gật đầu.
Nhớ tới hiện tại đã là nửa đêm, Vân Phi Vũ ôn nhu lên tiếng: “Tiểu Bảo, trở về đi, sáng mai còn dậy sớm. Ta không sao, ngươi mau trở về ngủ đi.”
“Ta không về, ta muốn ở bên…” còn không chờ Trần Bảo Quang nói xong, Triệu Nhất Thanh đã kéo hắn, ngữ khí có chút khó chịu: “Được rồi, đừng náo loạn, chẳng phải ngày mai lại tới thăm là được rồi sao?”
Trần Bảo Quang chớp mắt mấy cái, lập tức đẩy hắn ra: “Ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta muốn ở bên Tiểu Vũ.”
“…” Thân hình Triệu Nhất Thanh cứng đờ, thần sắc có chút ảm đạm, đứng ở một bên, không nói lời nào.
Nhìn hai người vì mình mà khắc khẩu, thiếu niên bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay với Trần Bảo Quang: “Tiểu Bảo, lại đây.”
Trần Bảo Quang trừng mắt liếc Triệu Nhất Thanh một cái, thở phì phì chạy tới trước mặt thiếu niên, đôi mặt lại ngập hơi nước.
“Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc.” Thiếu niên vươn tay lau nước mắt cho hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Bảo, nơi này là lao phòng của doanh trại, người bình thường không được phép tới gần. Các vị ca ca ở đây tốt bụng nên mới cho ngươi vào, ngươi cũng không muốn làm khó bọn họ đi? Hơn nữa, Triệu sư huynh nói đúng mà, mai cũng có thể đến. Ngoan, trở về ngủ đi.”
“Nhưng mà…” Trần Bảo Quang nhìn ***g sắt lạnh như băng, lại nhìn chung quanh, mấp máy môi nhưng không nói một lời, tựa hồ không biết biểu đạt như thế nào.
Thiếu niên hiểu được ý tứ của hắn, cười: “Tiểu Bảo ngốc, hiện tại đã là tháng năm rồi, sao có thể lạnh được. Hơn nữa, ta đã luyện được tuyệt chiêu ngủ ngồi, cho nên không cần nệm.”
Trần Bảo Quang cắn môi dưới, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt thiếu niên, rốt cuộc gật đầu: “Uhm, vậy ta về trước, mai lại tới thăm Tiểu Vũ.”
“Ngoan.” Thiếu niên sờ đầu hắn: “Nhanh đi đi!”
Mắt nhìn hai người rời đi đến khi không thấy bóng dáng, lúc này Vân Phi Vũ mới ngồi xuống, lẳng lặng tựa vào song sắt, nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
“Chén mỳ kia là do ta tự làm, sau đó tự mình đưa tới, trừ bỏ Tiểu Bảo có giúp đỡ một chút, nhưng không hề qua tay người khác, vậy người ta hạ độc từ lúc nào? Trong mỳ có độc? Sẽ không, trong lúc làm ta có thử qua, chẳng lẽ trong đồ ăn? Lại càng không thể, về đám đồ ăn này, Tiểu Bảo vừa làm lại vừa ăn vụng, vậy thì vì sao? Là đũa? Là bát? Cũng không thể nào, đũa này là do ta tiện tay lấy tới, nhiều người dùng như vậy, tại sao chỉ có tướng quân trúng độc? Khả năng nhỏ nhất là trong bát. Có điều, chiếc bát kia cũng do Tiểu Bảo tùy tiện lấy tới, vậy tại sao lại mang trúng chiếc bát bị hạ độc? Tuy nhiên….”
Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ: “Nếu có người cố ý động tay động chân, sau đó canh chuẩn thời gian khiến cho ta phải dùng tới chiếc chén kia… không ngoài khả năng này, mà nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu như không phải có người cố ý an bài thì tại sao trong bốn bát trước không vấn đề, cố tình tới chiếc cuối cùng mới xảy ra chuyện? Chắc chắn người nọ biết rõ thói quen chăm sóc thuộc hạ của tướng quân, hơn nữa, việc gian lận này nhất định bắt đầu từ lúc đem bốn bát mỳ kia đi, vậy là… hắn?”
Hình ảnh một người thoáng hiện lên trong đầu: “Là hắn sao?” Thiếu niên nhíu chặt hàng mày, vẫn không nhớ ra hắn đã làm chuyện gì đáng nghi ngờ. “Hiện tại hắn lại ở bên Tiểu Bảo, chắc hẳn không có lý do gì để làm như vậy. Dù sao ta với hắn cũng không thù không oán, hơn nữa, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ hại tướng quân?”
“Nếu….” một ý niệm thoảng qua trong đầu thiếu niên. “Nếu hắn không phải là người của triều đình mà là gian tế của bên kia, vậy khả năng lớn nhất chính là người của Vân gia. Với tình thế hiện tại, trừ bỏ Vân gia thì còn ai vào đây? Một người căn bản không có hứng thú với quyền thế, một người dây dưa không dứt với triều đình, trừ bỏ người còn lại của Vân gia….”
Vân Phi Vũ chậm rãi mở mắt, vươn tay sờ mặt mình: “Đã ngụy trang thành như vậy, vẫn không thể tránh khỏi Vân gia sao?”
Mới đi vào đã bị vài ánh đao ngăn chặn trước mặt, Trì Phượng Thanh thấy y, vui mừng lên tiếng: “Là ngươi sao.”
Thiếu niên cười cười: “Dạ.”
“À, tướng quân chưa ăn, chúng ta đều ăn xong rồi.” Người nọ nhắc nhở.
Thiếu niên hạ thấp người cảm tạ, lập tức đem bát mỳ đi tới, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tướng quân nhanh ăn nhân lúc còn nóng, mỳ lạnh đi sẽ nở.”
Mạc Ngôn dời tầm mắt, cảm ơn y: “Được, đa tạ.”
Vân Phi Vũ mỉm cười, thi lễ, xoay người đi ra ngoài như xong nợ. Từ đầu đến cuối, y không dám nhìn Duẫn Lạc, bởi vì ánh mắt người nọ quá mức đường hoàng, nóng bỏng, khiến cho y không thể tiếp nhận. Tuy nhiên, rời doanh trướng không bao xa đã bị người phía sau gọi lại: “Tiểu Vũ.”
Thiếu niên mỉm cười xoay người: “Duẫn đại ca, sao lại ra đây, không phải đang họp sao?”
“Uhm.” Người nọ gắt gao quan sát y: “Không thể coi là họp, chỉ thương nghị một số việc vặt, ách… cho nên hôm nay không có thời gian đi tìm đệ.”
“Thì ra là vì chuyện này.” Thiếu niên có chút bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười: “Không sao, chiến sự quan trọng hơn, sau khi bàn luận xong sẽ có thời gian.”
Duẫn Lạc chăm chú nhìn thiếu niên một lúc lâu, ngay khi y không chịu nổi mà phải hít thở thông khí, nam nhân gật đầu: “Ừ.”
Để xua tan không khí xấu hổ giữa hai người, Vân Phi Vũ thuận miệng hỏi: “Duẫn đại ca, vì sao chỉ có tướng quân chưa ăn khuya? Không phải bình thường… A, ta không có ý gì đâu, huynh đừng bận tâm.”
Đột nhiên nhớ tới một việc, luận chức vụ thì Duẫn Lạc là người có chức quan nhỏ nhất, mặc dù ở trước mặt đương kim hoàng đế, hắn là người được trọng dụng nhất trong số những người còn lại. Nhưng dù sao làm như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Không có việc gì.” Nam nhân ôn nhu nhìn y, giải thích: “Tướng quân luôn luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ tới thuộc hạ đầu tiên, cuối cùng mới lo lắng đến mình. Cho nên chúng quân sĩ vô cùng tôn kính hắn.”
“Thì ra là vậy.”
Thiếu niên có chút đăm chiêu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề y vẫn thường xuyên thắc mắc.
Lần đâu tiên thấy Mạc Ngôn liền cảm thấy hắn rất quen mặt. Sau đó nhớ tới vị Mạc Bạch tiên sinh ở trướng phòng trong phủ Tích Vô Nhai, hai người quả rất giống nhau, vậy nên y liền suy nghĩ, không biết hai người họ có phải là huynh đệ hay không. Tuy rất muốn hỏi, nhưng e sợ thân phận bại lội nên đành phải chịu đựng. Nhìn người trước mắt, đang suy nghĩ có nên hỏi hắn hay không lại nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Bắt lấy hắn!”
Hai người nghi hoặc, cùng nhau nhìn về nơi phát ra âm thanh lại thấy Tống Tử Ương đứng trước lều trại, hung tợn chỉ vào thiếu niên: “Người này mưu hại tướng quân, mau bắt lấy hắn.”
Theo tiếng thét của người nọ, binh sĩ chung quanh lập tức chạy tới, vây quanh thiếu niên. Ánh mắt Duẫn Lạc lạnh như băng, lạnh giọng hỏi: “Tống phó tướng, ngài có ý gì?”
Tống Tử Ương đến gần hai người, trừng mắt oán hận nhìn thiếu niên: “Nếu tướng quân có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.” Sau đó gọi mọi người tới: “Người đâu, áp giải tên này vào lao phòng.”
“Chờ đã.” Duẫn Lạc chắn trước người thiếu niên: “Tướng quân làm sao vậy, chuyện này liên quan gì tới Tiểu Vũ?”
Tống Tử Ương hừ lạnh một tiếng: “Duẫn đô úy, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào việc này, nếu không sẽ bị liên lụy đấy.”
“Có ý gì?” Duẫn Lạc trầm giọng hỏi.
“Hắn là kẻ khả nghi mưu hại tướng quân.” Tống Tử Ương hừ lạnh nhìn hai người: “Tướng quân vừa ăn xong bát mỳ hắn đưa liền bắt đầu ói máu đen, nếu như trong mỳ không hạ độc thì tại sao tướng quân lại bị như vậy?”
“Chỉ dựa vào đó mà ngài đã phán…”
“Được rồi!” Một tiếng quát ngăn hai người cãi vã, không biết Trì Phượng Thanh đã ra ngoài từ lúc nào: “Quân y đang ở bên trong chẩn bệnh, các người ở ngoài này làm ồn cái gì. Tuy nhiên, xét theo tình hình thì tướng quân quả thật đã ăn mỳ mới trúng độc.”
Sau đó, hắn chuyển hướng nhìn thiếu niên: “Mỳ này là ngươi làm?”
Vân Phi Vũ khó hiểu, bị hắn hỏi như vậy nên gật đầu theo bản năng.
“Có qua tay người khác hay không?”
Thiếu niên bỏ qua tạp niệm, cẩn thận suy nghĩ: “Không có.”
Trì Phượng Thanh nhíu mày, cẩn thận quan sát y, tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì, nhưng nhìn ánh mắt cùng biểu hiện thản nhiên của thiếu niên, đành thở dài: “Được rồi, việc này vẫn chưa rõ ràng. Tuy không thể khẳng định là do ngươi làm nhưng ngươi không thể thoát khỏi can hệ. Cho nên đành tạm thời ủy khuất ngươi, hy vọng ngươi hiểu được.”
Nói xong, hắn tức khắc xoay người: “Người đâu, đem Hạ Vũ tạm thời giam giữ.”
Thiếu niên cười khổ, cho dù bản thân có thay đổi thế nào thì phiền toái vẫn tự mình tìm đến. Tuy biết rõ không phải do mình gây nên, nhưng hết thảy đầu mũi giáo đều hướng về phía mình. Y nhìn chung quanh, âm thầm thở dài: “Quên đi, xem xét tình huống rồi nói sau.”
Tùy ý hai gã binh sĩ áp giải. Trước khi đi, Vân Phi Vũ chỉ liếc nhìn Duẫn Lạc. Người nọ vừa thấy thiếu niên nhìn về phía mình, hắn không chút do dự mở miệng: “Ta sẽ tìm ra thủ phạm, cố gắng nhẫn nại.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Phi Vũ không khỏi ấm áp. Mặc kệ người này ôm loại tình cảm gì với mình, nhưng ít ra hắn vẫn tin tưởng mình. Y không tự chủ được, gật đầu.
Lao phòng của doanh trại chính là một chiếc ***g sắt. Tuy xem trong TV đều được làm từ gỗ, nhưng nơi này lại làm bằng sắt. Xem ra đây là nơi chuyên môn giam giữ những người đặc biệt. Thiếu niên tự giễu cong lên khóe môi, bước vào, ngồi một góc, bắt đầu ngẫm lại các tình tiết từ đầu tới cuối.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Thanh âm than khóc nức nở vang lên phía sau.
Vân Phi Vũ kinh ngạc xoay người: “Tiểu Bảo, sao ngươi lại tới đây?”
Bốn gã binh lính trông coi thiếu niên không ngăn trở hai người, chỉ nói một câu: “Nhanh lên” liền đứng thẳng một bên, không nói.
Trần Bảo Quanh ghé vào bên ngoài ***g sắt, nhìn thiếu niên, khóc không thành tiếng, căn bản không thể nói nổi một câu.
“Hắn vừa nghe thấy ngươi bị bắt giam liền vội vàng chạy tới.” Triệu Nhất Thanh đứng một bên đành phải mở miệng giải thích.
“Nga!”
Nhìn Trần Bảo Quang khóc như mưa, Vân Phi Vũ xoa xoa đầu hắn: “Tên ngốc này, hiện tại chỉ là giám thị thôi, còn chưa chắc chắn là do ta làm. Cây ngay không sợ chết đứng, không sao.”
“Ô ô, ta biết… Tiểu Vũ căn bản không có khả năng làm những chuyện như vậy. Nhất định là có tên hỗn đản nào ghen tị với Tiểu Vũ… cho nên hắn muốn hại Tiểu Vũ… Ô ô ô…” Trần Bảo Quang dùng tay áo xoa mặt, ánh mắt đỏ bừng nhìn thiếu niên, mím đôi môi nhỏ nhắn, thề thốt: “Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bắt lấy tên hại ngươi, lột da hắn, róc xương hắn để báo thù cho ngươi.”
Nghe Trần Bảo Quang nói những lời tựa tiểu hài tử, trái tim thiếu niên ấm áp, cười cười, xoa đôi mắt sưng đỏ của hắn: “Lúc về phải lấy nước lạnh chườm lên, nếu không ngày mai rất khó chịu.”
“Ân.” Trần Bảo Quang ngoan ngoãn gật đầu.
Nhớ tới hiện tại đã là nửa đêm, Vân Phi Vũ ôn nhu lên tiếng: “Tiểu Bảo, trở về đi, sáng mai còn dậy sớm. Ta không sao, ngươi mau trở về ngủ đi.”
“Ta không về, ta muốn ở bên…” còn không chờ Trần Bảo Quang nói xong, Triệu Nhất Thanh đã kéo hắn, ngữ khí có chút khó chịu: “Được rồi, đừng náo loạn, chẳng phải ngày mai lại tới thăm là được rồi sao?”
Trần Bảo Quang chớp mắt mấy cái, lập tức đẩy hắn ra: “Ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta muốn ở bên Tiểu Vũ.”
“…” Thân hình Triệu Nhất Thanh cứng đờ, thần sắc có chút ảm đạm, đứng ở một bên, không nói lời nào.
Nhìn hai người vì mình mà khắc khẩu, thiếu niên bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay với Trần Bảo Quang: “Tiểu Bảo, lại đây.”
Trần Bảo Quang trừng mắt liếc Triệu Nhất Thanh một cái, thở phì phì chạy tới trước mặt thiếu niên, đôi mặt lại ngập hơi nước.
“Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc.” Thiếu niên vươn tay lau nước mắt cho hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Bảo, nơi này là lao phòng của doanh trại, người bình thường không được phép tới gần. Các vị ca ca ở đây tốt bụng nên mới cho ngươi vào, ngươi cũng không muốn làm khó bọn họ đi? Hơn nữa, Triệu sư huynh nói đúng mà, mai cũng có thể đến. Ngoan, trở về ngủ đi.”
“Nhưng mà…” Trần Bảo Quang nhìn ***g sắt lạnh như băng, lại nhìn chung quanh, mấp máy môi nhưng không nói một lời, tựa hồ không biết biểu đạt như thế nào.
Thiếu niên hiểu được ý tứ của hắn, cười: “Tiểu Bảo ngốc, hiện tại đã là tháng năm rồi, sao có thể lạnh được. Hơn nữa, ta đã luyện được tuyệt chiêu ngủ ngồi, cho nên không cần nệm.”
Trần Bảo Quang cắn môi dưới, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt thiếu niên, rốt cuộc gật đầu: “Uhm, vậy ta về trước, mai lại tới thăm Tiểu Vũ.”
“Ngoan.” Thiếu niên sờ đầu hắn: “Nhanh đi đi!”
Mắt nhìn hai người rời đi đến khi không thấy bóng dáng, lúc này Vân Phi Vũ mới ngồi xuống, lẳng lặng tựa vào song sắt, nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
“Chén mỳ kia là do ta tự làm, sau đó tự mình đưa tới, trừ bỏ Tiểu Bảo có giúp đỡ một chút, nhưng không hề qua tay người khác, vậy người ta hạ độc từ lúc nào? Trong mỳ có độc? Sẽ không, trong lúc làm ta có thử qua, chẳng lẽ trong đồ ăn? Lại càng không thể, về đám đồ ăn này, Tiểu Bảo vừa làm lại vừa ăn vụng, vậy thì vì sao? Là đũa? Là bát? Cũng không thể nào, đũa này là do ta tiện tay lấy tới, nhiều người dùng như vậy, tại sao chỉ có tướng quân trúng độc? Khả năng nhỏ nhất là trong bát. Có điều, chiếc bát kia cũng do Tiểu Bảo tùy tiện lấy tới, vậy tại sao lại mang trúng chiếc bát bị hạ độc? Tuy nhiên….”
Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ: “Nếu có người cố ý động tay động chân, sau đó canh chuẩn thời gian khiến cho ta phải dùng tới chiếc chén kia… không ngoài khả năng này, mà nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu như không phải có người cố ý an bài thì tại sao trong bốn bát trước không vấn đề, cố tình tới chiếc cuối cùng mới xảy ra chuyện? Chắc chắn người nọ biết rõ thói quen chăm sóc thuộc hạ của tướng quân, hơn nữa, việc gian lận này nhất định bắt đầu từ lúc đem bốn bát mỳ kia đi, vậy là… hắn?”
Hình ảnh một người thoáng hiện lên trong đầu: “Là hắn sao?” Thiếu niên nhíu chặt hàng mày, vẫn không nhớ ra hắn đã làm chuyện gì đáng nghi ngờ. “Hiện tại hắn lại ở bên Tiểu Bảo, chắc hẳn không có lý do gì để làm như vậy. Dù sao ta với hắn cũng không thù không oán, hơn nữa, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ hại tướng quân?”
“Nếu….” một ý niệm thoảng qua trong đầu thiếu niên. “Nếu hắn không phải là người của triều đình mà là gian tế của bên kia, vậy khả năng lớn nhất chính là người của Vân gia. Với tình thế hiện tại, trừ bỏ Vân gia thì còn ai vào đây? Một người căn bản không có hứng thú với quyền thế, một người dây dưa không dứt với triều đình, trừ bỏ người còn lại của Vân gia….”
Vân Phi Vũ chậm rãi mở mắt, vươn tay sờ mặt mình: “Đã ngụy trang thành như vậy, vẫn không thể tránh khỏi Vân gia sao?”
/290
|