Vua Roenxi nghe vậy không nói gì và tiếp tục đi.Ren tức tối chạy đến bên Tulip nói nhanh
_Em không đồng ý đúng không...Tulip....trả lời anh đi...
Tulip nhìn Ren im lặng.Cô nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười buồn buồn nói
_Anh ghét em lắm mà.Người anh yêu là Laura không phải em.Cớ gì anh phải như thế chứ.Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây
Vừa dứt câu,Ren nhìn Tuilip như không thể tin đó chính là Tulip.Cậu không nói gì liền nhìn qua Layon,Nicky,Mery,Pyo,Julia và Laura.Nhưng đáp trả cái nhìn của Ren,mọi người đều lắc đầu không biết làm gì.Ren nắm chặt cái cổ áo nhìn xuống đất rồi nói.
_Thôi,tôi hiểu cô rồi.Thì ra khi xưa cô nói cô yêu tôi có lẽ là vì tôi là hoàng tử.Thì ra cô là vậy...hahha....giờ tôi đã biết cô là con người tham của cải.Thôi....tạm biệt cô....
Tulip sững sờ nhìn Ren khi nghe Ren nói vậy.Cô vẫn im lặng mỉm cười.Nụ cười thật buồn
Đợi Ren dứt câu,Tulip nói
_Em là thế mà,anh mới biết hả....hahahah.....hoàng tử gì mà ngốc thế
Ren không nói gì để mặc Tulip đứng đó,cậu bỏ ra ngoài một cách nhanh chóng.Chưa đầy 1 phút sau,Pyo nhìn Tulip lắc đầu rồi nắm tay Julia bước ra.Kế đến là Laura và Mery và sau cùng là Nicky và Layon.Nicky không nói không rằng chỉ bỏ ra ngoài,để Layon đứng lại.Layon nhìn Tulip bằng ánh mắt trách móc...Cô buông xuống một câu rồi bỏ đi
_Mày có còn là Tulip không vậy?
Layon vừa rời cô,cô đã nhìn qua Lu mỉm cười buồn
_Hì....em bị người ta ghét rồi
_Em không sao chứ?Em muốn khóc thì khóc đi,đừng có gắng gượng cười.
_Em mà khóc à,anh nghĩ gì á...hahaha....Tulip phá lên cười trong sự lo lắng của Lu.
Thấy cô bé cười,Lu cũng phì cười.Cậu xoa đầu Tulip nói
_Em đúng là một công chúa bướng bỉnh và đáng yêu
_Anh cứ nói quá...haizzzzzzzz....một tháng nữa chúng ta là vợ chồng rồi....thật bất ngờ anh ha
_Ừm...anh cũng bất ngờ khi em chọn anh...hì....Lu mỉm cười vui vẻ
_Hì...thôi,anh về phòng trước đi,...em cần đi dạo cho khuây khỏa
Biết Tulip cần yên tĩnh,Lu gật đầu nhẹ nhàng chấp nhận
_Ừ...em cẩn thận nha....Nhớ là đi dạo một lát rồi về ngủ,khuya lắm rồi đó....Sáng mai anh qua đón em ăn điểm tâm ngoài với anh
_Ừm......Tulip mỉm cười,rồi chào Lu và quay lưng đi.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo,cô rảo bước dưới khuôn viên của đám cây um tùm mà lòng chùng xuống.Đang thững thờ đi,bỗng,cô nghe thấy giọng của Ren.Tulip im lặng đi đến gần nơi Ren đang đứng.Cô xúc động khi thấy tình cảnh của Ren.Trước mặt cô là đám lá cây trơ trụi lá với cây kiếm nằm lăn lóc của Ren.Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống,Tulip run run cắn chặt môi để tiếng khóc không phát thành lời.Côt nhìn Ren thút thít lẩm bẩm.....
_Ren....em xin lỗi....em xin lỗi....em thật lòng xin lỗi anh....em không muốn nhưng chỉ tại vì....hix....
Tulip từ từ ngẩng mặt lên nhìn Ren...và trong làn nước mắt mờ ảo ấy,cô thấy xuất hiện đằng sau lưng Ren rất nhiều người con gái trẻ mặt áo trắng....Chợt những người con gái nhìn qua cô và tiến lại rít lên rõ to....Tulip bỗng nghe lẫn trong tiếng rít đó là 2 tiếng nói quen thuộc mà cô đã từng nghe....đó chính là mẹ cô và Nike...Lại một lần nữa làn sóng điện chạy vào người cô....cô sợ hãi hét lên và ngã lăn xuống dưới sàn......Xung quanh một lớp sương trắng mờ bao phủ lấy cô như ăn trọn cả con người cô.....
_Em không đồng ý đúng không...Tulip....trả lời anh đi...
Tulip nhìn Ren im lặng.Cô nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười buồn buồn nói
_Anh ghét em lắm mà.Người anh yêu là Laura không phải em.Cớ gì anh phải như thế chứ.Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây
Vừa dứt câu,Ren nhìn Tuilip như không thể tin đó chính là Tulip.Cậu không nói gì liền nhìn qua Layon,Nicky,Mery,Pyo,Julia và Laura.Nhưng đáp trả cái nhìn của Ren,mọi người đều lắc đầu không biết làm gì.Ren nắm chặt cái cổ áo nhìn xuống đất rồi nói.
_Thôi,tôi hiểu cô rồi.Thì ra khi xưa cô nói cô yêu tôi có lẽ là vì tôi là hoàng tử.Thì ra cô là vậy...hahha....giờ tôi đã biết cô là con người tham của cải.Thôi....tạm biệt cô....
Tulip sững sờ nhìn Ren khi nghe Ren nói vậy.Cô vẫn im lặng mỉm cười.Nụ cười thật buồn
Đợi Ren dứt câu,Tulip nói
_Em là thế mà,anh mới biết hả....hahahah.....hoàng tử gì mà ngốc thế
Ren không nói gì để mặc Tulip đứng đó,cậu bỏ ra ngoài một cách nhanh chóng.Chưa đầy 1 phút sau,Pyo nhìn Tulip lắc đầu rồi nắm tay Julia bước ra.Kế đến là Laura và Mery và sau cùng là Nicky và Layon.Nicky không nói không rằng chỉ bỏ ra ngoài,để Layon đứng lại.Layon nhìn Tulip bằng ánh mắt trách móc...Cô buông xuống một câu rồi bỏ đi
_Mày có còn là Tulip không vậy?
Layon vừa rời cô,cô đã nhìn qua Lu mỉm cười buồn
_Hì....em bị người ta ghét rồi
_Em không sao chứ?Em muốn khóc thì khóc đi,đừng có gắng gượng cười.
_Em mà khóc à,anh nghĩ gì á...hahaha....Tulip phá lên cười trong sự lo lắng của Lu.
Thấy cô bé cười,Lu cũng phì cười.Cậu xoa đầu Tulip nói
_Em đúng là một công chúa bướng bỉnh và đáng yêu
_Anh cứ nói quá...haizzzzzzzz....một tháng nữa chúng ta là vợ chồng rồi....thật bất ngờ anh ha
_Ừm...anh cũng bất ngờ khi em chọn anh...hì....Lu mỉm cười vui vẻ
_Hì...thôi,anh về phòng trước đi,...em cần đi dạo cho khuây khỏa
Biết Tulip cần yên tĩnh,Lu gật đầu nhẹ nhàng chấp nhận
_Ừ...em cẩn thận nha....Nhớ là đi dạo một lát rồi về ngủ,khuya lắm rồi đó....Sáng mai anh qua đón em ăn điểm tâm ngoài với anh
_Ừm......Tulip mỉm cười,rồi chào Lu và quay lưng đi.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo,cô rảo bước dưới khuôn viên của đám cây um tùm mà lòng chùng xuống.Đang thững thờ đi,bỗng,cô nghe thấy giọng của Ren.Tulip im lặng đi đến gần nơi Ren đang đứng.Cô xúc động khi thấy tình cảnh của Ren.Trước mặt cô là đám lá cây trơ trụi lá với cây kiếm nằm lăn lóc của Ren.Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống,Tulip run run cắn chặt môi để tiếng khóc không phát thành lời.Côt nhìn Ren thút thít lẩm bẩm.....
_Ren....em xin lỗi....em xin lỗi....em thật lòng xin lỗi anh....em không muốn nhưng chỉ tại vì....hix....
Tulip từ từ ngẩng mặt lên nhìn Ren...và trong làn nước mắt mờ ảo ấy,cô thấy xuất hiện đằng sau lưng Ren rất nhiều người con gái trẻ mặt áo trắng....Chợt những người con gái nhìn qua cô và tiến lại rít lên rõ to....Tulip bỗng nghe lẫn trong tiếng rít đó là 2 tiếng nói quen thuộc mà cô đã từng nghe....đó chính là mẹ cô và Nike...Lại một lần nữa làn sóng điện chạy vào người cô....cô sợ hãi hét lên và ngã lăn xuống dưới sàn......Xung quanh một lớp sương trắng mờ bao phủ lấy cô như ăn trọn cả con người cô.....
/113
|