Trước mắt Nicky, Layon vẫn vậy, vẫn an toàn nhưng sao dường như cô trông rất khác lạ..và trước mắt NIcky, điều mà không ai muốn đã xảy ra
_Senita....anh làm gì ở đây vậy?
_Tới kiếm em chứ gì...
_Nhớ em hay là sao vậy...hahai...
_Không nhớ thì tới đây làm gì...
NÓi rồi Senita đến cạnh Layon và ôm cô bé vào lòng.Layon dựa đầu vào vai Senita và nói
_Em cũng nhớ anh lắm....Layon đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Senita và thế là trước mắt NIcky đó...Senita và Layon hôn nhau. VÀ chính điều này, khiến NIcky tức tối. CẬu đến cạnh Layon và nói
_Em làm gì vậy hả?
Đến lúc này, Layon mới nhận ra có người trong phòng.Thế nên, cô xoay người qua nhìn Senita hỏi
_Ủa...ai vậy?
_Ta là Chồng em nè...sao em không nhớ ta?...Nicky cố nuốt cục tức vào lòng mà nhẹ nhàng nói với Layon
_Gì chứ....người ta còn nhỏ mà chồng gì chứ...đừng nói mà thằng bạn trai tui ghen đó
_Em sao vậy Layon...Nicky nheo mắt nhìn Layon hỏi với giọng buồn buồn
_Haha...cô ấy chọn tao chứ không phải mày...Senita phá lên cười khiến cho Nicky bị tổn thương...Cậu dùng nắm đấm định chọi vào mặt Senita thì nhanh như chớp, Senita đỡ lại và nói
_Tao không dễ để cho mày đánh đâu.Những thứ quan trọng của mày, tao sẽ dành hết.
_Layon à...em tỉnh lại đi...Nicky gào thét...Nhưng đáp lại Nicky là cái ánh mắt thờ ơ của Layon.NIcky nhìn Layon một cách buồn bã.Cậu cố nhớ xem phụ hoàng đã có khi nào từng nói về chuyện này không thì kết quả cậu nhận được là con số không.Bất chợt nhận ra chiếc nhẫn trên tay của Layon....NIcky chạy vội đến và cầm tay Layon nói
_Em nhìn đi...chiếc nhẫn này...chính nó là báu vật anh dùng để cưới em đó...em nhìn đi...
Layon đưa mắt nhìn xuống và thấy chiếc nhẫn trên tay Nicky và mình giống nhau...Cô im lặng một lúc rồi ngước nhìn lên Senita và Nicky.Đôi mắt thờ ơ ấy đã thay đổi.Và thay vào đó là đôi mắt đẫm lệ.Layon nhanh như bay ôm lấy Nicky và òa khóc lên
_EM xiin lỗi...em không biết mình bị gì nữa....
_Không sao đâu...Nicky mỉm cười hiền từ và ôm chầm lấy Layon...Thấy vậy, Senita mỉm cười nói
_Lãng mạn quá...nhưng ta đành phải chia rẽ em một lần nữa thôi...
_Không...Layon vừa hét lên thì có cái gì đó vô hình đã đưa cô đi sang một phòng khác....và ở tại phòng kia, NIcky hét lên
_LAyon......
_Senita....anh làm gì ở đây vậy?
_Tới kiếm em chứ gì...
_Nhớ em hay là sao vậy...hahai...
_Không nhớ thì tới đây làm gì...
NÓi rồi Senita đến cạnh Layon và ôm cô bé vào lòng.Layon dựa đầu vào vai Senita và nói
_Em cũng nhớ anh lắm....Layon đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Senita và thế là trước mắt NIcky đó...Senita và Layon hôn nhau. VÀ chính điều này, khiến NIcky tức tối. CẬu đến cạnh Layon và nói
_Em làm gì vậy hả?
Đến lúc này, Layon mới nhận ra có người trong phòng.Thế nên, cô xoay người qua nhìn Senita hỏi
_Ủa...ai vậy?
_Ta là Chồng em nè...sao em không nhớ ta?...Nicky cố nuốt cục tức vào lòng mà nhẹ nhàng nói với Layon
_Gì chứ....người ta còn nhỏ mà chồng gì chứ...đừng nói mà thằng bạn trai tui ghen đó
_Em sao vậy Layon...Nicky nheo mắt nhìn Layon hỏi với giọng buồn buồn
_Haha...cô ấy chọn tao chứ không phải mày...Senita phá lên cười khiến cho Nicky bị tổn thương...Cậu dùng nắm đấm định chọi vào mặt Senita thì nhanh như chớp, Senita đỡ lại và nói
_Tao không dễ để cho mày đánh đâu.Những thứ quan trọng của mày, tao sẽ dành hết.
_Layon à...em tỉnh lại đi...Nicky gào thét...Nhưng đáp lại Nicky là cái ánh mắt thờ ơ của Layon.NIcky nhìn Layon một cách buồn bã.Cậu cố nhớ xem phụ hoàng đã có khi nào từng nói về chuyện này không thì kết quả cậu nhận được là con số không.Bất chợt nhận ra chiếc nhẫn trên tay của Layon....NIcky chạy vội đến và cầm tay Layon nói
_Em nhìn đi...chiếc nhẫn này...chính nó là báu vật anh dùng để cưới em đó...em nhìn đi...
Layon đưa mắt nhìn xuống và thấy chiếc nhẫn trên tay Nicky và mình giống nhau...Cô im lặng một lúc rồi ngước nhìn lên Senita và Nicky.Đôi mắt thờ ơ ấy đã thay đổi.Và thay vào đó là đôi mắt đẫm lệ.Layon nhanh như bay ôm lấy Nicky và òa khóc lên
_EM xiin lỗi...em không biết mình bị gì nữa....
_Không sao đâu...Nicky mỉm cười hiền từ và ôm chầm lấy Layon...Thấy vậy, Senita mỉm cười nói
_Lãng mạn quá...nhưng ta đành phải chia rẽ em một lần nữa thôi...
_Không...Layon vừa hét lên thì có cái gì đó vô hình đã đưa cô đi sang một phòng khác....và ở tại phòng kia, NIcky hét lên
_LAyon......
/113
|