Nó có thể là bất kỳ ai. Nó có thể là nữ thần báo thù cuộn mình trong chiếc áo choàng dài màu đen, dùng thứ nước đen ngòm trong mắt nuôi dưỡng sự báo thù điên cuồng trong tim vạn vật; nó cũng có thể là Gaia – nữ thần đất mẹ, nó có thể được sinh ra giữa tầng trời theo sát phía sau nữ thần bóng đêm, sáng tạo nên đất mẹ, bầu trời và biển cả, nó là một trong những vị thần sáng tạo nên thế giới. Nó có thể là Pandora, nó cũng có thể là Athena. Nó đa tình lẳng lơ, giả dối vô hạn.
Tôi từng nói, Nam Tương giống như chiếc hộp ma thuật Pandora.
Chẳng ai có thể dễ dàng cạy nó ra. Nhưng một khi nắp hộp bật mở, cũng chẳng ai đoán được, bên trong rốt cuộc sẽ nhảy ra con yêu thú gì, anpaca[1] hay là cá cóc, người nhện hay là Bạch Cốt Tinh, chẳng có phần dưới, cũng chẳng có đỉnh trên.
[1] Một loài thú có hình dáng gần giống với lạc đà, lại vừa giống ngựa, tên tiếng Anh là Grass Mud Hors, còn người Trung Quốc gọi nó là Thảo Nê Mã.
Việc Cung Minh và Nam Tương cùng ăn cơm với nhau trong dinh thự Tư Nam, chẳng khác nào làm đầu tôi phóng ra một quả bom hạt nhân có tính quyết định, giống như quả bom nguyên tử phóng về thành phố Hiroshima của Nhật Bản, và chỉ sau mấy ngày Nhật đã phải vẫy cờ trắng đầu hàng. Lúc này chút lý trí còn sót lại trong tôi đang gắng gượng gào khóc, giống như trên chiến trường ngổn ngang thi thể, giống như lá chiến kỳ đang phất phơ không ngừng trong giờ phút sau cùng của cuộc chiến vậy.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp năng lực sát thương của Nam Tương.
Sau khi hoàn thành công việc chỉ hướng cho quả bom ấy, nó lại lái một chiếc xe bọc thép, ung dung thỏa thích san bằng chiến trường đẫm máu mấp mô này, lý trí của tôi bị đè bẹp dưới bánh xích không lồ, biến thành một đống cát bằng phẳng.
Nó đứng lên, gật đầu về phía cửa, tôi nhìn theo ánh mắt nó, Cố Hoài mặc vest màu đen kịt, vừa gọi điện, vừa bước vào. Khi đến chỗ ngồi, cậu ta lịch sự tắt điện thoại, sau đó đưa tay qua bắt tay Cung Minh.
… Đây là nhóm gì vậy?
Đây là nhóm vừa hát vừa nhảy với ba người Thái Y Lâm, An Ni Bảo Bối, Viên Long Bình.
Tôi quay sang nhìn mấy người đang ngồi cạnh tôi, Cố Ly, Đường Uyển Như, Sùng Quang, Vệ Hải, chẳng ánh mắt của ai giống nhau. Tuy trong lòng mỗi người đều có mối toan tính riêng, nhưng họ cùng trầm lặng cực kỳ ăn ý.
Tôi chỉ thấy đáng tiếc cho món sườn bê tối đó.
Sườn bê của nhà hàng này vốn rất nổi tiếng – nổi tiếng ngon, nổi tiếng sang trọng, nổi tiếng đắt đỏ. Nếu bạn biết giá của nó, bạn sẽ suy ra ngay cái miếng nhỏ xíu vuông vắn đen sì đang nằm trong đĩa này thực ra là một chiếc iPhone 4S. Nhưng tôi như một người mắc chứng chán ăn, đối diện với thứ sơn hào hải vị mà người ta ham hố này lại chẳng thấy hứng thú chút nào. Ngay cả thứ đang được cắt dưới dao nĩa của mình là thịt bò hay măng sậy, tôi cũng chẳng phân biệt nổi nữa, chứ đừng nói gì đến việc nhắm nghiền hai mắt, đóng kín mọi giác quan khác chỉ còn lại vị giác nơi đầu lưỡi và khứu giác đầu mũi để cảm nhận hết vị ngon của món ăn trước mặt như bao thực khách khác.
Mặt tôi như đang dính vào ba con người áo quần đúng điệu, cử chỉ lịch thiệp, dáng vẻ ưa nhìn đến mức bất bình thường đang ngồi cách tôi mấy mươi mét phía bên trái trước mặt tôi kia, trông như một con nhái bén xấu xí lò dò trong bụi cỏ, dán mắt vào ba con bướm thanh thoát lanh lẹ đậu trên lá cây.
Cố Hoài và Cung Minh có thể cùng xếp vào diện “trắng bệch”, nhưng điểm khác là, Cố Hoài giống như tử thần trẻ tuổi đến nhân gian để tìm niềm vui, từ đầu đến chân cậu ta khoác chất liệu đen, mái tóc đen ánh, con ngươi đen nhánh, đôi mắt rậm với hàng lông mi đen kịt, bộ trang phục giống như kéo tuột cậu ta vào bóng đêm của một thế giới khác. Làn da trắng nõn tươi trẻ mà căng tràn của cậu ta dưới lớp sắc đen này, được tôn lên trông như lớp tuyết mỏng trắng muốt phủ trên đỉnh núi, đằng sau nụ cười mỉm bí hiểm nơi khóe môi kia hàm chứa một sự tao nhã khiến người ta không cảm thấy lành lạnh nhưng sẽ thoáng run rẩy, cậu ta giống như một tử thần mặc vest bằng chất liệu lông cứng của loài cừu đen, đem theo lưỡi hái nhưng lại giấu vào trong người. Còn thứ mà gương mặt gầy gò trắng bệch của Cung Minh để lộ ra lại là một vẻ đẹp mỏng manh. Mái tóc của anh ta mềm mại, đôi mắt hẹp sâu đến quyến rũ quá đỗi, vì vậy cũng giảm đi sức sát thương, hơn nữa mỗi khi mỉm cười khóe mắt của anh ta sẽ để lộ những nếp nhăn mỏng manh riêng có ở đàn ông trưởng thành, đây là hình bóng của năm tháng mà kẻ vừa mới ra lò chưa sạch nước mũi như Cố Hoài không thể có được, đôi môi luôn khép mở giống như đang ngậm một đóa tử kim hoa vừa tinh tế vừa quyến rũ, dưới ánh sáng mái tóc của anh ta ửng lên một thứ màu như gỗ cao su tao nhã, giống một tách cà phê Silk nồng nàn. Anh ta giống như một đại thiên sứ cuộn mình trong trang phục lông cừu núi mềm mại màu xám, thu gọn đôi cánh, cùng vầng trán mãi bao trùm sự đau buồn.
Còn Nam Tương ư? Nó có thể là bất kỳ ai.
Nó có thể là nữ thần báo thù cuộn mình trong chiếc áo choàng dài màu đen, dùng thứ nước đen ngòm trong mắt nuôi dưỡng sự báo thù điên cuồng trong tim vạn vật; nó cũng có thể là Gaia – nữ thần đất mẹ, nó có thể được sinh ra giữa tầng trời theo sát phía sau nữ thần bóng đêm, sáng tạo nên đất mẹ, bầu trời và biển cả, nó là một trong những vị thần sáng tạo nên thế giới.
Nó có thể là Pandora, nó cũng có thể là Athena. Nó đa tình lẳng lơ, giả dối vô hạn.
Tôi cảm thấy nếu tốn chút suy nghĩ, chắc có thể hiểu được Cố Ly. Nhưng tôi có dốc cạn sức lực và trí tuệ bình sinh đi nữa, cũng chẳng thể nào nắm bắt được Nam Tương.
Tôi hoàn toàn không rõ mấy người ngồi cạnh tôi lúc này đang dùng bữa với tâm trạng thế nào. Những bữa cơm nổi tiếng trên thế giới từ xưa đến nay, từ bữa tối cuối cùng, đến Hồng Môn yến, từ bữa sáng của Tiffani, đến tiệc của nhà Phật, hay tiệc đãi khách trông như tâm thần của Thạch Sùng, tôi nghĩ còn phải thêm vào buổi tối ở dinh thự Tư Nam.
Khi Cung Minh ngẩng đầu lên, đã thấy chúng tôi. Ánh đèn mờ ảo khiến anh ta có chút ngập ngừng không dám khẳng định, nhất là người đang đối diện với anh ta lại là Đường Uyển Như, tôi nghĩ trong mấy giây đầu, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng Sùng Quang đưa tay lên ra dấu. Sùng Quang đứng lên, có lẽ anh ta cần phải bước qua chào hỏi, anh ta cúi đầu rồi dùng ánh mắt thoáng chất vấn Cố Ly đang ngồi bên tôi, Cố Ly gật gật đầu, sau đó quay sang cũng ra hiệu cho tôi.
Với tín hiệu của Cố Ly, tôi cũng kéo ghế ra đứng lên.
Khoảng cách mười mét ngắn ngủi, tôi liên tục điều chỉnh tâm trạng của mình. Thế giới này luôn luôn tồn tại một số lộ trình chắc chắn khiến bạn khó mà cất bước, một khoảng đất mấy mét vuông cũng đủ uy hiếp mạng già của bạn. Chẳng hạn như đoạn tam cấp cuối cùng bước lên giá treo cổ, chẳng hạn bảy bước trên tam cấp đá trước vương vị của lễ đăng cơ, chẳng hạn đoạn thảm đỏ như máu nơi cử hành hôn lễ.
Cung Minh và Cố Hoài, cùng lúc khi chúng tôi bước qua đã lịch thiệp kéo ghế ra đứng lên, Nam Tương quay lưng về phía chúng tôi, mà lập tức không chút do dự bỏ dao nĩa xuống, rút khăn ăn khỏi đầu gối, nhẹ nhàng bỏ trên bàn ăn, sau đó nó lịch sự đứng lên xoay người quay mặt trực diện với chúng tôi. Khi thấy tôi và Cố Ly, nó chẳng chút ngạc nhiên. Tôi nhìn nó tao nhã mà xinh đẹp, trong lòng chợt dấy lên lòng ghen tị. Nó đã đọc nhiều sách “nghi thức cơm tây” và “đại toàn lễ tiết xã giao” như thế, nên chắc chắn cũng bị đủ thứ điều khoản trong ấy làm cho đầu óc mê muội – thấy chiếc đĩa kích thước nào thì phải cầm cái nĩa số mấy lên; cho dù cùng một món, có thể bạn cũng sẽ gặp phải cảnh khó xử không thể phân biệt nổi sự khác biệt giữa dao dùng ăn thịt và dao dùng ăn cá; thấy nước khoáng có ga, thì phải ăn món ăn nào trước; khi trải khăn ăn trên đầu gối phải như thế nào; trò chuyện với người ngồi bên trái và người ngồi bên phải nên luân phiên thế nào hay cách sắp xếp dao nĩa ra sao…
Nhưng tất cả những kiến thức này, đều như bản năng sinh ra đã có, được Nam Tương vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Tôi không tin.
Tôi không muốn tin.
Tôi không muốn tin đây là hình ảnh của đứa đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ, cái đứa đứng trong nhà bếp chỉ rộng mấy mét vuông với bốn vách tường đầy mùi dầu khói, đầu bù tóc rối bê đĩa dùng đũa hoặc dùng tay bốc cơm ăn trước đây, lúc này lại giống như công chúa Monaco lấp lánh rạng rỡ. Tôi thậm chí không nhìn ra nhãn hiệu trên bộ trang phục kia của nó, cái chất liệu tựa như tơ lụa bóng ấy không thể là thứ nó kiếm được ở ZARA hay H&M, nhưng tôi cũng không tin khả năng của nó đã đến mức giống Kitty hoặc Cố Ly, có thể tùy theo sở thích trộm đồ đạc trong tủ trang phục mẫu dùng cho chụp ảnh của công ty.
Trong lòng tôi tuy chẳng đốt lên nổi ngọn lửa sáng xanh lét, nhưng đã sớm trào dâng thứ hồng nhiệt tựa thép sôi.
Tôi không thể giống Cố Ly và Sùng Quang, hàn huyên với mọi người làm như không có chuyện gì. Sùng Quang đã thay bộ mặt tiêu chuẩn đại diện cho Lục Thiêu kia, phần lớn thời gian đều dùng tiếng Anh để nói chuyện, thi thoảng dùng tiếng phổ thông. Cố Ly cũng tương tự, là gương mặt ngàn năm không đổi tựa như giao diện khởi động của hệ điều hành Window.
Tôi không nói chuyện được với họ, suy cho cùng, vẫn là đạo hạnh của tôi chưa đủ. Việc tôi có thể làm chỉ là miễn cưỡng duy trì nụ cười mỉm trên mặt, cố gắng hết sức không để bản thân bốc cháy ngay tại trận giống như cái lò thiêu. Tin tôi đi, chỉ cố gắng duy trì nụ cười bình thản thôi, cũng đã là giới hạn cực điểm trong bản lĩnh của tôi rồi.
Khi Cung Minh nghe nói hôm nay là tiệc chúc mừng Đường Uyển Như chuyển nhà, anh ta đã quay sang tự nhiên dặn dò Nam Tương là cần thêm chai rượu nữa, đưa đến bàn bên kia của chúng tôi – đây chính là cọng cỏ khô cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tình cảnh này giống như một chiếc đục dùng phá băng, trong chớp mắt đã đục thủng một lỗ lớn trên lớp vỏ băng ở điểm ranh giới mà tôi đang cố gắng duy trì, tôi không thể kìm nén hơn được nữa, nên đã buột miệng nói: “Anh Cung à, hôm nay Kitty không có ở đây, hay là để tôi đi. Rõ ràng tôi hiểu hơn anh, Nam Tương đâu biết gì chứ.”
Tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy. Trong tiềm thức của mình, tôi muốn nắm bắt những gì, chiếm cứ những gì. Giống như một con mèo khi đột nhiên có loài động vật khác xâm chiếm lãnh thổ của mình sẽ lập tức xù lông lên vậy. Tôi khẽ khàng giật giật tà áo mình, để giảm bớt những vết nhăn trên người. Tôi rất bực khi hôm nay mình đã mặc một chiếc áo lông màu lam cũ kỹ để ra ngoài, nó khiến tôi trông như bị một trận mưa to gió lớn đưa đến đây vậy.
“Không cần, cứ để Nam Tương đi đi, hôm nay ở đây cũng là cô ấy đặt.” Cung Minh nói mà như không có chuyện gì, thậm chí còn chẳng thèm ngoái lại khi vẫn tiếp tục trò chuyện với Cố Ly, Sùng Quang, anh ta chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Sắc mặt của Nam Tương có chút bối rối, trong mắt nó như đang truyền tín hiệu gì đó về phía tôi, nhưng trái tim tôi đã cháy thành một đống than hồng nên lúc này trong đầu ngoài sự kích động điên khùng muốn chứng minh điều gì đó ra, thì tất cả đều trống rỗng.
Tôi không cam chịu mà xuất kích lần nữa, nói thẳng thắn nghiêm chỉnh, cần phải sỉ nhục mình thêm lần nữa. Tôi nói: “Nam Tương, có thể đây là lần đầu tiên cậu đến dịch quán Tư Nam, trước đây tớ đã tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan đến địa điểm dành cho anh Cung, tớ cũng khá am hiểu thức ăn và đồ uống của nhà hàng này, hay để tớ đi cho. Dẫu sao ở những nơi như thế này, để cậu đi lo liệu, thì có chút làm khó khó. Hơn nữa, tớ là trợ lý của anh Cung, theo lý tớ phải đi lo những việc vụn vặt này.”
Trong ánh mắt của Nam Tương nhìn tôi, bất ngờ toát lên vẻ đồng tình và đáng thương.
Cung Minh đang nói chuyện với bọn họ liền quay đầu lại, ánh mắt không lạnh cũng chẳng nóng, giống như một cốc nước chẳng cảm xúc chẳng sủi tăm thậm chí chẳng có gas. Anh ta nói: “Thực ra tôi biết nơi này cũng là do Nam Tương giới thiệu với tôi. Tôi lần đầu đến đây, cũng do cô ấy đưa đi. Lâm Tiêu, không phải hôm nay cô đang nghỉ cuối tuần sao? Cô cứ để Nam Tương lo đi, không cần nhúng tay vào.”
Nam Tương chẳng thèm nhìn tôi, trực tiếp quay người bước về phía quầy bar. Hình bóng của nó có chút bối rối, nhưng chủ yếu là không muốn đối mặt với tình huống khó xử này. Hình bóng yểu điệu hoạt bát của nó, búi tóc quý phái bóng mượt của nó, đều giống như đôi bàn tay đang làm việc, vừa vuốt ve an ủi, vừa nói với tôi: “Đồ nhiều chuyện.”
Tôi xoay người: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát.”
Tôi cố sức che giấu tiếng bước chân của mình, cũng cố kìm nén để nước mắt mình không rơi xuống.
Tôi cũng chỉ còn lại chút lòng tự trọng cuối cùng này, nó giống như lá cờ đã bị rách, phần phật bay giữa bầu trời ngập tràn khói súng, nó đại diện cho quang vinh từng có, và cảm giác ô nhục lúc này.
Sau này, khi tôi đã đổi việc, đổi nơi cư trú, đổi mọi thói quen sinh hoạt trong quá khứ, thậm chí đổi trái tim đổi mạng sống, thi thoảng tôi lại suy xét lại bản thân mình hồi đó.
Thực ra tôi là một cô gái hay tự ti mà thích đố kỵ.
Sự kết hợp của tôi và Cố Ly, Nam Tương, Đường Uyển Như, nhìn bề ngoài tôi ở vào vị trí cao không tới thấp chẳng xong, về điều kiện kinh tế, địa vị gia thế của tôi đều thua xa Cố Ly; về diện mạo dung nhan của tôi, càng bị Nam Tương bỏ xa. Nhưng tôi cũng có Đường Uyển Như lót đường, có thể khiến tôi nhìn lên không bằng ai nhìn xuống không ai bằng mình mà gật gù đắc ý sống trong một thế giới bình yên khép kín. Nhưng sau này, tôi luôn nhớ lại quá khứ của chúng tôi, tôi mới dần ý thức được rằng, kỳ thực trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy ba người họ tốt hơn tôi.
Trước hết là Cố Ly, sự ỷ lại của tôi đối với Cố Ly thực ra là một thứ tác dụng ngược, đó là kiểu dựa trên nền tảng sự ỷ lại của Cố Ly đối với tôi, những biểu hiện khó chia khó lìa, không rời không bỏ của tôi đối với nó, thực ra toàn bộ đều là cái bóng của nó đổ lên người tôi. Cố Ly hiểu rất rõ cảm giác vượt trội của tôi đều xuất phát từ trong lòng tôi, bất kể nó trông có rực rỡ xán lạn, kiên cường rắn rỏi, lập địa thành Phật đến mức nào, nhưng rắn có điểm yếu của rắn, rồng có nhược điểm của rồng, bao trùm lên nó là sự cô độc. Nó là một kẻ hoàn toàn thất bại trong việc thỏa mãn nhu cầu động vật quần cư cơ bản nhất của loài người. Nó chẳng bạn bè, thiếu người quan tâm, người bạn trai duy nhất của nó cũng như nó là một chiếc máy tính. Còn tôi, là người bạn duy nhất trong sinh mạng của nó. Cho dù nó cũng hòa đồng với Nam Tương, Đường Uyển Như, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ vì tôi cũng hòa đồng với Nam Tương, Đường Uyển Như. Mọi sự ỷ lại của tôi đối với nó đều là để nó càng ỷ lại tôi hơn, sâu trong tiềm thức của tôi đang có một con quái vật nham hiểm, con quái vật ấy muốn chiếm đoạt nó, muốn nuốt chửng nó, muốn ăn tươi nuốt sống cả da lẫn máu nó, muốn nuốt cả thân xác và tâm hồn nó vào bụng để biến thành của riêng mình. Đó cũng là vì, mỗi lần chỉ cần tôi cảm thấy nó có bí mật gì đang giấu tôi, có việc gì lừa dối tôi, tôi sẽ nổi khùng lên bừng bừng tức giận. Vì tôi tự cho rằng, Cố Ly không được giữ riêng điều gì trong mối quan hệ với tôi, nếu trên thế giới này còn một người có thể chia sẻ với nó, thì người đó chỉ có thể là tôi. Nhưng khi tôi nghĩ thông suốt tất cả, thì mọi việc đều đã quá muộn.
Thế còn Đường Uyển Như thì sao, càng không cần phải nói. Với nó, cảm giác vượt trội của tôi có thể đến từ nhiều phương diện, mỗi tấc, mỗi chân lông trên cơ thể da tóc của tôi, đều toát lên dáng vẻ cao hơn hẳn và vênh mặt hất hàm với Đường Uyển Như. Tôi cho rằng mình đang cứu rỗi nó, trong tiềm thức tôi cho rằng, nếu chẳng có tôi nó không thể trở thành bạn của Nam Tương và Cố Ly, nếu chẳng có tôi, nó chỉ có thể ngày ngày ở trên sân tập cầu lông đến mức miệng sùi bọt mép như con ngựa hoang tuột dây cương mà nhảy nhót đánh cầu cho đến lúc tuổi già sức yếu thê thảm rồi về vườn. Làm sao nó có thể sống trong mùa giáng sinh để đến biệt thự Từ Sơn cùng chúc mừng sinh nhật với Cung Minh, Sùng Quang? Nó làm sao có thể có được vinh hạnh khiến Sùng Quang giúp nó chuyển nhà rửa bát?
Cuối cùng là Nam Tương. Nó đúng là da dẻ trắng hơn tuyết, mịn màng tựa mỡ đông, dễ thương vô cùng, tôi không sánh kịp, đứng cạnh nó thì tôi chỉ như con cóc ghẻ đứng cạnh thiên nga mà thôi. Nhưng từ trong sâu thẳm tôi tin rằng, hồng nhan bạc mệnh, xấu mới có phúc. Nam Tương hồng nhan, nhưng nó mệnh bạc; tôi đích thực là gái xấu, nhưng tôi có phúc. Đó vẫn luôn là khuôn mẫu để tôi và Nam Tương sống chung, cũng là giới tuyến cuối cùng trong tiềm thức của tôi. Hai mươi mấy năm trước trong cuộc đời nó, quả thực quá xui xẻo quá bi kịch, nó bị tên Tịch Thành kia bám riết không rời. Gia cảnh của nó bần hàn, tài năng bị mai một. Cuộc đời nó chính là hai chữ “bi kịch” in đậm. Tôi hâm mộ vẻ đẹp của nó, nhưng tôi lại đồng tình với cảnh ngộ của nó, cán cân trong lòng tôi duy trì một trạng thái cân bằng thiện ác khéo léo. Nhưng đến một ngày, nó có thể tao nhã ngồi cùng với Cung Minh ăn sườn bò cao cấp, có thể vượt mặt tôi, rồi trực tiếp bước vào thế giới mà hai mươi mấy năm nó chưa từng được tiếp xúc, cái cán cân công bằng kia trong lòng tôi đã nghiêng lệch dữ dội, nó đang đứng trên vách trong trái tim tôi, phá ra một rãnh sâu vĩ đại, những vết nứt hình mạng nhện trên vách ấy như sắp bóp nát tôi. Tôi mơ màng cảm thấy nó ngày càng tỉnh táo để nhận thức được vẻ đẹp của nó sẽ là vũ khí lợi hại bách chiến bách thắng trong xã hội tanh mùi máu xám xịt này, nữ thần giết chóc tay cầm kiếm lớn đang thức tỉnh trong nó.
Cảm giác tự ti khiến tôi không thể chấp nhận tất cả những điều này.
Tôi sợ sẽ trở thành một kẻ tầm thường trong lòng họ, tôi sợ sẽ trở thành người mà họ không cần nữa.
Cảm giác tự ti của tôi đã sinh ra đố kỵ, sự đố kỵ trong tôi bốc lên thành ngọn lửa.
Cuối cùng nó sẽ đốt hết tất cả mọi thứ chúng tôi từng có thành tro tàn xám ngắt.
Tôi mới là kẻ đáng chết nhất.
Sau khi ăn xong món chính, còn chưa đợi món tráng miệng đưa lên, Cung Minh đã rời đi trước. Tôi không hề thấy lạ trước việc này, khi hẹn ăn cơm với người ta, hầu hết trường hợp đều kết thúc trước so với dự kiến. Trường hợp anh ta có thể kết thúc bữa ăn cùng đối phương ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Có nhiều lần, thậm chí chỉ vừa ăn xong món đầu tiên và uống mấy ngụm rượu khai vị, anh ta đã vội vã rời đi. Tệ hơn là có lần anh ta vừa ngồi xuống, uống hai ngụm nước suối, rồi đi mất, bỏ lại tôi và Kitty cùng bảy vị khách trên bàn ăn ngồi ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi vẫn luôn tin trong cơ thể anh ta có một chiếc đồng số lúc nào cũng tích tắc tích tắc bấm giờ để thôi thúc anh ta làm việc, trong đầu anh ta có một chiếc máy nhắc nhở tự động, màn hình luôn ở chế độ chạy run down. Bên ngoài, cơ thể anh ta còn có hai cái đồng hồ bấm giây đang vận hành chính xác: tôi và Kitty.
Nhưng bây giờ tôi có chút hoài nghi là đã có thêm một chiếc đồng hồ bấm giây thứ ba.
Sau khi Cung Minh rời đi, thần sắc của Sùng Quang và Cố Ly rõ ràng cũng được thả lỏng đôi chút. Họ thoải mái nói chuyện với Đường Uyển Như và Vệ Hải, nhưng tôi chẳng nghe được gì dù chỉ một câu. Mắt tôi vẫn như hai chiếc đinh tán đóng lên thân thể mỏng manh thon thả như thể tivi màn hình tinh thể lỏng kia của Nam Tương.
Nhìn nghiêng Nam Tương như một món đồ gốm được điêu khắc tỉ mỉ, còn tôi đứng thẳng ngay đơ lại thêm cái đầu không chút động đậy nữa, khiến tôi trông như chiếc búa sắt. Tôi thật sự muốn đập vỡ cái gì đó.
Nam Tương và Cố Hoài vẫn tiếp tục tốc độ nói chuyện không gấp cũng chẳng chậm, như vậy khiến nó trông cực kỳ thanh lịch, không quá nhanh để khiến người ta cảm thấy nó tùy tiện, cũng không quá chậm để làm người ta cảm thấy mất hứng thú. Trong khi mỗi ngày chúng tôi đều mệt mỏi khổ sở như một con chó, rốt cuộc nó đang làm những gì? Giống như nó đã tham gia một lớp huấn luyện đặc công vậy.
Nó chẳng thèm để ý gì đến tôi. Sự lơ là của nó càng như đốt thêm sự phẫn nộ trong tôi, tôi nhìn chằm chằm vào nó, như muốn chớp lấy khoảnh khắc nó quay đầu lại nhìn mình, sau đó dùng ngọn lửa trong mắt tôi phụt mạnh một phát. Nhưng nó thông minh lắm, nó đâu cho tôi cơ hội như thế, thậm chí ngay cả ngoái đầu lại liếc tôi một cái nó cũng chẳng có thời gian – hoặc là nó không thèm. Đôi mắt giận dữ của tôi kiên trì từng giây từng giây nhưng cuối cùng vẫn không được hồi đáp, đã càng lúc càng buồn cười và đáng thương. Giống như tôi đang đấm túi bụi điên cuồng, trong một màn đêm tối tăm trống rỗng, đáp lại tôi chỉ là sự thinh không và thất vọng, tôi cảm thấy mình như chiếc vỏ sò khô cạn nằm há ra phơi nắng, bị thủy triều từng cơn từng cơn quét vào, tôi ngây ngô cắm mình trên bãi biển thê lương lạnh lẽo này.
Tôi cầm dao nĩa trên tay ném mạnh vào đĩa ăn.
Tiếng rơi cực lớn không ngờ đã thu hút những cái liếc xéo của mọi người, mấy người nước ngoài bàn bên chau mày nhìn tôi, Cố Ly chẳng nói lời nào đẩy ghế ra đứng lên đi thanh toán, trong giọng nói của Sùng Quang rõ ràng có ý bực bội nhưng được kiểm soát chặt chẽ, anh ấy bao bọc nó bằng sự dịu dàng ấm áp đến mức không làm tổn thương người khác, nhẹ nhàng ghé qua hỏi nhỏ tôi: “Em định làm gì vậy?”
Tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ muốn món đồ gốm được trang trí tinh tế trước mặt kia quay đầu qua nhìn tôi một cái, như vậy tôi có thể nhảy bổ vào nó như kẻ thất tình, như chúng tôi của mười năm trước, đầu bù tóc rối cấu véo nhau rồi sau đó lại ôm đầu mà khóc nức nở.
Nhưng nó không hề.
Nam Tương từ đầu đến cuối chẳng liếc tôi một cái.
Ngược lại là Cố Hoài trong khi nói chuyện với Nam Tương, đã khẽ khàng ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát, cái nhìn lướt qua không chủ ý ấy, tràn đầy sự thông cảm và đồng tình.
Sùng Quang kéo tôi rời khỏi nhà hàng.
Đường Uyển Như và Vệ Hải cũng bối rối rời bàn. Khi đi nó đã tiện tay cầm luôn chai rượu đỏ mới uống hết một phần ba kia, vì nó liếc thấy giá của chai rượu này trên thực đơn, “Cậu bỏ hai ngàn đồng trên bàn rồi cứ tưng tửng mà đi sao?”
Sau này, khi đã uống sạch hai ngàn đồng ấy, chúng tôi lại lục rượu trong tủ rượu của Cố Ly ra uống.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ đã buông, đúng lúc này trời lại bắt đầu đổ mưa. Những cột đèn màu đồng vàng có niên đại xa lắc xa lơ đã bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng cũ kỹ, ánh đèn màu vàng cam ẩn phía sau tán cây, giống như những con mắt đầy lông lá đang nhìn trộm chúng tôi. Tầm nhìn của tôi sau khi đã uống bay mấy chai rượu đỏ bắt đầu chếnh choáng, đã như có thêm lớp phim lọc lờ mờ, những chiếc đèn đường đầy lông lá ấy, trong màn mưa rét mướt nhìn tôi đầy bi thương, cảnh sắc trong mưa gió ngoài cửa sổ, trông vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã từng gặp ở đâu.
Hai giờ trước, chúng tôi chuyển từ dịch quán Tư Nam về nhà Cố Ly. Kể từ khoảnh khắc tôi ném dao nĩa đánh cạch một cái lên đĩa ăn ấy, tôi đã biết mình thua. Tôi đã biến thành một tên hề vừa từ trên xe một bánh ngã xuống mà bị sa thải: buồn cười, mất mặt, bi kịch. Cho nên, chuốc say chính mình, trở thành việc duy nhất còn lại mà tôi có thể làm, vì với tác dụng của men rượu, mọi người đều sẽ trở nên buồn cười, mất mặt, bi kịch.
Tôi không còn cô độc nữa.
Khi uống đến chai thứ hai, Neil đột nhiên bước qua. Hắn mặc một bộ vest màu đen, cà-vạt cởi ra vắt trên cổ, cổ áo bật tung, để lộ làn da trắng nõn hồng hào, hắn mà uống rượu vào thì toàn thân ửng đỏ. Cặp mắt quyến rũ của hắn lúc này giống như được quét một lớp keo dính cứ sững sờ nhìn chúng tôi chằm chằm, trên tay còn xách một chai rượu đỏ đã uống hết một nửa. Hắn ngã đùng lên ghế sofa, đưa đầu gác lên bắp đùi Cố Ly: “Chị gái! Em uống say rồi!”
Tôi chân nam đá chân chiêu cũng nhào qua, trong miệng phát ra tiếng cười dâm đãng “hê hê ha ha hi hi”, điệu bộ của tôi lúc này nhất định giống một con gà hoa điêu đã ngâm trong hũ rượu ba ngày ba đêm, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng cười mỉa mai của Sùng Quang phát ra sau lưng. Mỗi lần tôi uống say, anh ấy đều vô cùng vui vẻ, như một người bạn nhỏ lớp ba đang xem “Chuột da xanh và Mèo mặt bự” vậy.
Tôi từng nói, Nam Tương giống như chiếc hộp ma thuật Pandora.
Chẳng ai có thể dễ dàng cạy nó ra. Nhưng một khi nắp hộp bật mở, cũng chẳng ai đoán được, bên trong rốt cuộc sẽ nhảy ra con yêu thú gì, anpaca[1] hay là cá cóc, người nhện hay là Bạch Cốt Tinh, chẳng có phần dưới, cũng chẳng có đỉnh trên.
[1] Một loài thú có hình dáng gần giống với lạc đà, lại vừa giống ngựa, tên tiếng Anh là Grass Mud Hors, còn người Trung Quốc gọi nó là Thảo Nê Mã.
Việc Cung Minh và Nam Tương cùng ăn cơm với nhau trong dinh thự Tư Nam, chẳng khác nào làm đầu tôi phóng ra một quả bom hạt nhân có tính quyết định, giống như quả bom nguyên tử phóng về thành phố Hiroshima của Nhật Bản, và chỉ sau mấy ngày Nhật đã phải vẫy cờ trắng đầu hàng. Lúc này chút lý trí còn sót lại trong tôi đang gắng gượng gào khóc, giống như trên chiến trường ngổn ngang thi thể, giống như lá chiến kỳ đang phất phơ không ngừng trong giờ phút sau cùng của cuộc chiến vậy.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp năng lực sát thương của Nam Tương.
Sau khi hoàn thành công việc chỉ hướng cho quả bom ấy, nó lại lái một chiếc xe bọc thép, ung dung thỏa thích san bằng chiến trường đẫm máu mấp mô này, lý trí của tôi bị đè bẹp dưới bánh xích không lồ, biến thành một đống cát bằng phẳng.
Nó đứng lên, gật đầu về phía cửa, tôi nhìn theo ánh mắt nó, Cố Hoài mặc vest màu đen kịt, vừa gọi điện, vừa bước vào. Khi đến chỗ ngồi, cậu ta lịch sự tắt điện thoại, sau đó đưa tay qua bắt tay Cung Minh.
… Đây là nhóm gì vậy?
Đây là nhóm vừa hát vừa nhảy với ba người Thái Y Lâm, An Ni Bảo Bối, Viên Long Bình.
Tôi quay sang nhìn mấy người đang ngồi cạnh tôi, Cố Ly, Đường Uyển Như, Sùng Quang, Vệ Hải, chẳng ánh mắt của ai giống nhau. Tuy trong lòng mỗi người đều có mối toan tính riêng, nhưng họ cùng trầm lặng cực kỳ ăn ý.
Tôi chỉ thấy đáng tiếc cho món sườn bê tối đó.
Sườn bê của nhà hàng này vốn rất nổi tiếng – nổi tiếng ngon, nổi tiếng sang trọng, nổi tiếng đắt đỏ. Nếu bạn biết giá của nó, bạn sẽ suy ra ngay cái miếng nhỏ xíu vuông vắn đen sì đang nằm trong đĩa này thực ra là một chiếc iPhone 4S. Nhưng tôi như một người mắc chứng chán ăn, đối diện với thứ sơn hào hải vị mà người ta ham hố này lại chẳng thấy hứng thú chút nào. Ngay cả thứ đang được cắt dưới dao nĩa của mình là thịt bò hay măng sậy, tôi cũng chẳng phân biệt nổi nữa, chứ đừng nói gì đến việc nhắm nghiền hai mắt, đóng kín mọi giác quan khác chỉ còn lại vị giác nơi đầu lưỡi và khứu giác đầu mũi để cảm nhận hết vị ngon của món ăn trước mặt như bao thực khách khác.
Mặt tôi như đang dính vào ba con người áo quần đúng điệu, cử chỉ lịch thiệp, dáng vẻ ưa nhìn đến mức bất bình thường đang ngồi cách tôi mấy mươi mét phía bên trái trước mặt tôi kia, trông như một con nhái bén xấu xí lò dò trong bụi cỏ, dán mắt vào ba con bướm thanh thoát lanh lẹ đậu trên lá cây.
Cố Hoài và Cung Minh có thể cùng xếp vào diện “trắng bệch”, nhưng điểm khác là, Cố Hoài giống như tử thần trẻ tuổi đến nhân gian để tìm niềm vui, từ đầu đến chân cậu ta khoác chất liệu đen, mái tóc đen ánh, con ngươi đen nhánh, đôi mắt rậm với hàng lông mi đen kịt, bộ trang phục giống như kéo tuột cậu ta vào bóng đêm của một thế giới khác. Làn da trắng nõn tươi trẻ mà căng tràn của cậu ta dưới lớp sắc đen này, được tôn lên trông như lớp tuyết mỏng trắng muốt phủ trên đỉnh núi, đằng sau nụ cười mỉm bí hiểm nơi khóe môi kia hàm chứa một sự tao nhã khiến người ta không cảm thấy lành lạnh nhưng sẽ thoáng run rẩy, cậu ta giống như một tử thần mặc vest bằng chất liệu lông cứng của loài cừu đen, đem theo lưỡi hái nhưng lại giấu vào trong người. Còn thứ mà gương mặt gầy gò trắng bệch của Cung Minh để lộ ra lại là một vẻ đẹp mỏng manh. Mái tóc của anh ta mềm mại, đôi mắt hẹp sâu đến quyến rũ quá đỗi, vì vậy cũng giảm đi sức sát thương, hơn nữa mỗi khi mỉm cười khóe mắt của anh ta sẽ để lộ những nếp nhăn mỏng manh riêng có ở đàn ông trưởng thành, đây là hình bóng của năm tháng mà kẻ vừa mới ra lò chưa sạch nước mũi như Cố Hoài không thể có được, đôi môi luôn khép mở giống như đang ngậm một đóa tử kim hoa vừa tinh tế vừa quyến rũ, dưới ánh sáng mái tóc của anh ta ửng lên một thứ màu như gỗ cao su tao nhã, giống một tách cà phê Silk nồng nàn. Anh ta giống như một đại thiên sứ cuộn mình trong trang phục lông cừu núi mềm mại màu xám, thu gọn đôi cánh, cùng vầng trán mãi bao trùm sự đau buồn.
Còn Nam Tương ư? Nó có thể là bất kỳ ai.
Nó có thể là nữ thần báo thù cuộn mình trong chiếc áo choàng dài màu đen, dùng thứ nước đen ngòm trong mắt nuôi dưỡng sự báo thù điên cuồng trong tim vạn vật; nó cũng có thể là Gaia – nữ thần đất mẹ, nó có thể được sinh ra giữa tầng trời theo sát phía sau nữ thần bóng đêm, sáng tạo nên đất mẹ, bầu trời và biển cả, nó là một trong những vị thần sáng tạo nên thế giới.
Nó có thể là Pandora, nó cũng có thể là Athena. Nó đa tình lẳng lơ, giả dối vô hạn.
Tôi cảm thấy nếu tốn chút suy nghĩ, chắc có thể hiểu được Cố Ly. Nhưng tôi có dốc cạn sức lực và trí tuệ bình sinh đi nữa, cũng chẳng thể nào nắm bắt được Nam Tương.
Tôi hoàn toàn không rõ mấy người ngồi cạnh tôi lúc này đang dùng bữa với tâm trạng thế nào. Những bữa cơm nổi tiếng trên thế giới từ xưa đến nay, từ bữa tối cuối cùng, đến Hồng Môn yến, từ bữa sáng của Tiffani, đến tiệc của nhà Phật, hay tiệc đãi khách trông như tâm thần của Thạch Sùng, tôi nghĩ còn phải thêm vào buổi tối ở dinh thự Tư Nam.
Khi Cung Minh ngẩng đầu lên, đã thấy chúng tôi. Ánh đèn mờ ảo khiến anh ta có chút ngập ngừng không dám khẳng định, nhất là người đang đối diện với anh ta lại là Đường Uyển Như, tôi nghĩ trong mấy giây đầu, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng Sùng Quang đưa tay lên ra dấu. Sùng Quang đứng lên, có lẽ anh ta cần phải bước qua chào hỏi, anh ta cúi đầu rồi dùng ánh mắt thoáng chất vấn Cố Ly đang ngồi bên tôi, Cố Ly gật gật đầu, sau đó quay sang cũng ra hiệu cho tôi.
Với tín hiệu của Cố Ly, tôi cũng kéo ghế ra đứng lên.
Khoảng cách mười mét ngắn ngủi, tôi liên tục điều chỉnh tâm trạng của mình. Thế giới này luôn luôn tồn tại một số lộ trình chắc chắn khiến bạn khó mà cất bước, một khoảng đất mấy mét vuông cũng đủ uy hiếp mạng già của bạn. Chẳng hạn như đoạn tam cấp cuối cùng bước lên giá treo cổ, chẳng hạn bảy bước trên tam cấp đá trước vương vị của lễ đăng cơ, chẳng hạn đoạn thảm đỏ như máu nơi cử hành hôn lễ.
Cung Minh và Cố Hoài, cùng lúc khi chúng tôi bước qua đã lịch thiệp kéo ghế ra đứng lên, Nam Tương quay lưng về phía chúng tôi, mà lập tức không chút do dự bỏ dao nĩa xuống, rút khăn ăn khỏi đầu gối, nhẹ nhàng bỏ trên bàn ăn, sau đó nó lịch sự đứng lên xoay người quay mặt trực diện với chúng tôi. Khi thấy tôi và Cố Ly, nó chẳng chút ngạc nhiên. Tôi nhìn nó tao nhã mà xinh đẹp, trong lòng chợt dấy lên lòng ghen tị. Nó đã đọc nhiều sách “nghi thức cơm tây” và “đại toàn lễ tiết xã giao” như thế, nên chắc chắn cũng bị đủ thứ điều khoản trong ấy làm cho đầu óc mê muội – thấy chiếc đĩa kích thước nào thì phải cầm cái nĩa số mấy lên; cho dù cùng một món, có thể bạn cũng sẽ gặp phải cảnh khó xử không thể phân biệt nổi sự khác biệt giữa dao dùng ăn thịt và dao dùng ăn cá; thấy nước khoáng có ga, thì phải ăn món ăn nào trước; khi trải khăn ăn trên đầu gối phải như thế nào; trò chuyện với người ngồi bên trái và người ngồi bên phải nên luân phiên thế nào hay cách sắp xếp dao nĩa ra sao…
Nhưng tất cả những kiến thức này, đều như bản năng sinh ra đã có, được Nam Tương vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Tôi không tin.
Tôi không muốn tin.
Tôi không muốn tin đây là hình ảnh của đứa đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ, cái đứa đứng trong nhà bếp chỉ rộng mấy mét vuông với bốn vách tường đầy mùi dầu khói, đầu bù tóc rối bê đĩa dùng đũa hoặc dùng tay bốc cơm ăn trước đây, lúc này lại giống như công chúa Monaco lấp lánh rạng rỡ. Tôi thậm chí không nhìn ra nhãn hiệu trên bộ trang phục kia của nó, cái chất liệu tựa như tơ lụa bóng ấy không thể là thứ nó kiếm được ở ZARA hay H&M, nhưng tôi cũng không tin khả năng của nó đã đến mức giống Kitty hoặc Cố Ly, có thể tùy theo sở thích trộm đồ đạc trong tủ trang phục mẫu dùng cho chụp ảnh của công ty.
Trong lòng tôi tuy chẳng đốt lên nổi ngọn lửa sáng xanh lét, nhưng đã sớm trào dâng thứ hồng nhiệt tựa thép sôi.
Tôi không thể giống Cố Ly và Sùng Quang, hàn huyên với mọi người làm như không có chuyện gì. Sùng Quang đã thay bộ mặt tiêu chuẩn đại diện cho Lục Thiêu kia, phần lớn thời gian đều dùng tiếng Anh để nói chuyện, thi thoảng dùng tiếng phổ thông. Cố Ly cũng tương tự, là gương mặt ngàn năm không đổi tựa như giao diện khởi động của hệ điều hành Window.
Tôi không nói chuyện được với họ, suy cho cùng, vẫn là đạo hạnh của tôi chưa đủ. Việc tôi có thể làm chỉ là miễn cưỡng duy trì nụ cười mỉm trên mặt, cố gắng hết sức không để bản thân bốc cháy ngay tại trận giống như cái lò thiêu. Tin tôi đi, chỉ cố gắng duy trì nụ cười bình thản thôi, cũng đã là giới hạn cực điểm trong bản lĩnh của tôi rồi.
Khi Cung Minh nghe nói hôm nay là tiệc chúc mừng Đường Uyển Như chuyển nhà, anh ta đã quay sang tự nhiên dặn dò Nam Tương là cần thêm chai rượu nữa, đưa đến bàn bên kia của chúng tôi – đây chính là cọng cỏ khô cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tình cảnh này giống như một chiếc đục dùng phá băng, trong chớp mắt đã đục thủng một lỗ lớn trên lớp vỏ băng ở điểm ranh giới mà tôi đang cố gắng duy trì, tôi không thể kìm nén hơn được nữa, nên đã buột miệng nói: “Anh Cung à, hôm nay Kitty không có ở đây, hay là để tôi đi. Rõ ràng tôi hiểu hơn anh, Nam Tương đâu biết gì chứ.”
Tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy. Trong tiềm thức của mình, tôi muốn nắm bắt những gì, chiếm cứ những gì. Giống như một con mèo khi đột nhiên có loài động vật khác xâm chiếm lãnh thổ của mình sẽ lập tức xù lông lên vậy. Tôi khẽ khàng giật giật tà áo mình, để giảm bớt những vết nhăn trên người. Tôi rất bực khi hôm nay mình đã mặc một chiếc áo lông màu lam cũ kỹ để ra ngoài, nó khiến tôi trông như bị một trận mưa to gió lớn đưa đến đây vậy.
“Không cần, cứ để Nam Tương đi đi, hôm nay ở đây cũng là cô ấy đặt.” Cung Minh nói mà như không có chuyện gì, thậm chí còn chẳng thèm ngoái lại khi vẫn tiếp tục trò chuyện với Cố Ly, Sùng Quang, anh ta chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Sắc mặt của Nam Tương có chút bối rối, trong mắt nó như đang truyền tín hiệu gì đó về phía tôi, nhưng trái tim tôi đã cháy thành một đống than hồng nên lúc này trong đầu ngoài sự kích động điên khùng muốn chứng minh điều gì đó ra, thì tất cả đều trống rỗng.
Tôi không cam chịu mà xuất kích lần nữa, nói thẳng thắn nghiêm chỉnh, cần phải sỉ nhục mình thêm lần nữa. Tôi nói: “Nam Tương, có thể đây là lần đầu tiên cậu đến dịch quán Tư Nam, trước đây tớ đã tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan đến địa điểm dành cho anh Cung, tớ cũng khá am hiểu thức ăn và đồ uống của nhà hàng này, hay để tớ đi cho. Dẫu sao ở những nơi như thế này, để cậu đi lo liệu, thì có chút làm khó khó. Hơn nữa, tớ là trợ lý của anh Cung, theo lý tớ phải đi lo những việc vụn vặt này.”
Trong ánh mắt của Nam Tương nhìn tôi, bất ngờ toát lên vẻ đồng tình và đáng thương.
Cung Minh đang nói chuyện với bọn họ liền quay đầu lại, ánh mắt không lạnh cũng chẳng nóng, giống như một cốc nước chẳng cảm xúc chẳng sủi tăm thậm chí chẳng có gas. Anh ta nói: “Thực ra tôi biết nơi này cũng là do Nam Tương giới thiệu với tôi. Tôi lần đầu đến đây, cũng do cô ấy đưa đi. Lâm Tiêu, không phải hôm nay cô đang nghỉ cuối tuần sao? Cô cứ để Nam Tương lo đi, không cần nhúng tay vào.”
Nam Tương chẳng thèm nhìn tôi, trực tiếp quay người bước về phía quầy bar. Hình bóng của nó có chút bối rối, nhưng chủ yếu là không muốn đối mặt với tình huống khó xử này. Hình bóng yểu điệu hoạt bát của nó, búi tóc quý phái bóng mượt của nó, đều giống như đôi bàn tay đang làm việc, vừa vuốt ve an ủi, vừa nói với tôi: “Đồ nhiều chuyện.”
Tôi xoay người: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát.”
Tôi cố sức che giấu tiếng bước chân của mình, cũng cố kìm nén để nước mắt mình không rơi xuống.
Tôi cũng chỉ còn lại chút lòng tự trọng cuối cùng này, nó giống như lá cờ đã bị rách, phần phật bay giữa bầu trời ngập tràn khói súng, nó đại diện cho quang vinh từng có, và cảm giác ô nhục lúc này.
Sau này, khi tôi đã đổi việc, đổi nơi cư trú, đổi mọi thói quen sinh hoạt trong quá khứ, thậm chí đổi trái tim đổi mạng sống, thi thoảng tôi lại suy xét lại bản thân mình hồi đó.
Thực ra tôi là một cô gái hay tự ti mà thích đố kỵ.
Sự kết hợp của tôi và Cố Ly, Nam Tương, Đường Uyển Như, nhìn bề ngoài tôi ở vào vị trí cao không tới thấp chẳng xong, về điều kiện kinh tế, địa vị gia thế của tôi đều thua xa Cố Ly; về diện mạo dung nhan của tôi, càng bị Nam Tương bỏ xa. Nhưng tôi cũng có Đường Uyển Như lót đường, có thể khiến tôi nhìn lên không bằng ai nhìn xuống không ai bằng mình mà gật gù đắc ý sống trong một thế giới bình yên khép kín. Nhưng sau này, tôi luôn nhớ lại quá khứ của chúng tôi, tôi mới dần ý thức được rằng, kỳ thực trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy ba người họ tốt hơn tôi.
Trước hết là Cố Ly, sự ỷ lại của tôi đối với Cố Ly thực ra là một thứ tác dụng ngược, đó là kiểu dựa trên nền tảng sự ỷ lại của Cố Ly đối với tôi, những biểu hiện khó chia khó lìa, không rời không bỏ của tôi đối với nó, thực ra toàn bộ đều là cái bóng của nó đổ lên người tôi. Cố Ly hiểu rất rõ cảm giác vượt trội của tôi đều xuất phát từ trong lòng tôi, bất kể nó trông có rực rỡ xán lạn, kiên cường rắn rỏi, lập địa thành Phật đến mức nào, nhưng rắn có điểm yếu của rắn, rồng có nhược điểm của rồng, bao trùm lên nó là sự cô độc. Nó là một kẻ hoàn toàn thất bại trong việc thỏa mãn nhu cầu động vật quần cư cơ bản nhất của loài người. Nó chẳng bạn bè, thiếu người quan tâm, người bạn trai duy nhất của nó cũng như nó là một chiếc máy tính. Còn tôi, là người bạn duy nhất trong sinh mạng của nó. Cho dù nó cũng hòa đồng với Nam Tương, Đường Uyển Như, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ vì tôi cũng hòa đồng với Nam Tương, Đường Uyển Như. Mọi sự ỷ lại của tôi đối với nó đều là để nó càng ỷ lại tôi hơn, sâu trong tiềm thức của tôi đang có một con quái vật nham hiểm, con quái vật ấy muốn chiếm đoạt nó, muốn nuốt chửng nó, muốn ăn tươi nuốt sống cả da lẫn máu nó, muốn nuốt cả thân xác và tâm hồn nó vào bụng để biến thành của riêng mình. Đó cũng là vì, mỗi lần chỉ cần tôi cảm thấy nó có bí mật gì đang giấu tôi, có việc gì lừa dối tôi, tôi sẽ nổi khùng lên bừng bừng tức giận. Vì tôi tự cho rằng, Cố Ly không được giữ riêng điều gì trong mối quan hệ với tôi, nếu trên thế giới này còn một người có thể chia sẻ với nó, thì người đó chỉ có thể là tôi. Nhưng khi tôi nghĩ thông suốt tất cả, thì mọi việc đều đã quá muộn.
Thế còn Đường Uyển Như thì sao, càng không cần phải nói. Với nó, cảm giác vượt trội của tôi có thể đến từ nhiều phương diện, mỗi tấc, mỗi chân lông trên cơ thể da tóc của tôi, đều toát lên dáng vẻ cao hơn hẳn và vênh mặt hất hàm với Đường Uyển Như. Tôi cho rằng mình đang cứu rỗi nó, trong tiềm thức tôi cho rằng, nếu chẳng có tôi nó không thể trở thành bạn của Nam Tương và Cố Ly, nếu chẳng có tôi, nó chỉ có thể ngày ngày ở trên sân tập cầu lông đến mức miệng sùi bọt mép như con ngựa hoang tuột dây cương mà nhảy nhót đánh cầu cho đến lúc tuổi già sức yếu thê thảm rồi về vườn. Làm sao nó có thể sống trong mùa giáng sinh để đến biệt thự Từ Sơn cùng chúc mừng sinh nhật với Cung Minh, Sùng Quang? Nó làm sao có thể có được vinh hạnh khiến Sùng Quang giúp nó chuyển nhà rửa bát?
Cuối cùng là Nam Tương. Nó đúng là da dẻ trắng hơn tuyết, mịn màng tựa mỡ đông, dễ thương vô cùng, tôi không sánh kịp, đứng cạnh nó thì tôi chỉ như con cóc ghẻ đứng cạnh thiên nga mà thôi. Nhưng từ trong sâu thẳm tôi tin rằng, hồng nhan bạc mệnh, xấu mới có phúc. Nam Tương hồng nhan, nhưng nó mệnh bạc; tôi đích thực là gái xấu, nhưng tôi có phúc. Đó vẫn luôn là khuôn mẫu để tôi và Nam Tương sống chung, cũng là giới tuyến cuối cùng trong tiềm thức của tôi. Hai mươi mấy năm trước trong cuộc đời nó, quả thực quá xui xẻo quá bi kịch, nó bị tên Tịch Thành kia bám riết không rời. Gia cảnh của nó bần hàn, tài năng bị mai một. Cuộc đời nó chính là hai chữ “bi kịch” in đậm. Tôi hâm mộ vẻ đẹp của nó, nhưng tôi lại đồng tình với cảnh ngộ của nó, cán cân trong lòng tôi duy trì một trạng thái cân bằng thiện ác khéo léo. Nhưng đến một ngày, nó có thể tao nhã ngồi cùng với Cung Minh ăn sườn bò cao cấp, có thể vượt mặt tôi, rồi trực tiếp bước vào thế giới mà hai mươi mấy năm nó chưa từng được tiếp xúc, cái cán cân công bằng kia trong lòng tôi đã nghiêng lệch dữ dội, nó đang đứng trên vách trong trái tim tôi, phá ra một rãnh sâu vĩ đại, những vết nứt hình mạng nhện trên vách ấy như sắp bóp nát tôi. Tôi mơ màng cảm thấy nó ngày càng tỉnh táo để nhận thức được vẻ đẹp của nó sẽ là vũ khí lợi hại bách chiến bách thắng trong xã hội tanh mùi máu xám xịt này, nữ thần giết chóc tay cầm kiếm lớn đang thức tỉnh trong nó.
Cảm giác tự ti khiến tôi không thể chấp nhận tất cả những điều này.
Tôi sợ sẽ trở thành một kẻ tầm thường trong lòng họ, tôi sợ sẽ trở thành người mà họ không cần nữa.
Cảm giác tự ti của tôi đã sinh ra đố kỵ, sự đố kỵ trong tôi bốc lên thành ngọn lửa.
Cuối cùng nó sẽ đốt hết tất cả mọi thứ chúng tôi từng có thành tro tàn xám ngắt.
Tôi mới là kẻ đáng chết nhất.
Sau khi ăn xong món chính, còn chưa đợi món tráng miệng đưa lên, Cung Minh đã rời đi trước. Tôi không hề thấy lạ trước việc này, khi hẹn ăn cơm với người ta, hầu hết trường hợp đều kết thúc trước so với dự kiến. Trường hợp anh ta có thể kết thúc bữa ăn cùng đối phương ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Có nhiều lần, thậm chí chỉ vừa ăn xong món đầu tiên và uống mấy ngụm rượu khai vị, anh ta đã vội vã rời đi. Tệ hơn là có lần anh ta vừa ngồi xuống, uống hai ngụm nước suối, rồi đi mất, bỏ lại tôi và Kitty cùng bảy vị khách trên bàn ăn ngồi ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi vẫn luôn tin trong cơ thể anh ta có một chiếc đồng số lúc nào cũng tích tắc tích tắc bấm giờ để thôi thúc anh ta làm việc, trong đầu anh ta có một chiếc máy nhắc nhở tự động, màn hình luôn ở chế độ chạy run down. Bên ngoài, cơ thể anh ta còn có hai cái đồng hồ bấm giây đang vận hành chính xác: tôi và Kitty.
Nhưng bây giờ tôi có chút hoài nghi là đã có thêm một chiếc đồng hồ bấm giây thứ ba.
Sau khi Cung Minh rời đi, thần sắc của Sùng Quang và Cố Ly rõ ràng cũng được thả lỏng đôi chút. Họ thoải mái nói chuyện với Đường Uyển Như và Vệ Hải, nhưng tôi chẳng nghe được gì dù chỉ một câu. Mắt tôi vẫn như hai chiếc đinh tán đóng lên thân thể mỏng manh thon thả như thể tivi màn hình tinh thể lỏng kia của Nam Tương.
Nhìn nghiêng Nam Tương như một món đồ gốm được điêu khắc tỉ mỉ, còn tôi đứng thẳng ngay đơ lại thêm cái đầu không chút động đậy nữa, khiến tôi trông như chiếc búa sắt. Tôi thật sự muốn đập vỡ cái gì đó.
Nam Tương và Cố Hoài vẫn tiếp tục tốc độ nói chuyện không gấp cũng chẳng chậm, như vậy khiến nó trông cực kỳ thanh lịch, không quá nhanh để khiến người ta cảm thấy nó tùy tiện, cũng không quá chậm để làm người ta cảm thấy mất hứng thú. Trong khi mỗi ngày chúng tôi đều mệt mỏi khổ sở như một con chó, rốt cuộc nó đang làm những gì? Giống như nó đã tham gia một lớp huấn luyện đặc công vậy.
Nó chẳng thèm để ý gì đến tôi. Sự lơ là của nó càng như đốt thêm sự phẫn nộ trong tôi, tôi nhìn chằm chằm vào nó, như muốn chớp lấy khoảnh khắc nó quay đầu lại nhìn mình, sau đó dùng ngọn lửa trong mắt tôi phụt mạnh một phát. Nhưng nó thông minh lắm, nó đâu cho tôi cơ hội như thế, thậm chí ngay cả ngoái đầu lại liếc tôi một cái nó cũng chẳng có thời gian – hoặc là nó không thèm. Đôi mắt giận dữ của tôi kiên trì từng giây từng giây nhưng cuối cùng vẫn không được hồi đáp, đã càng lúc càng buồn cười và đáng thương. Giống như tôi đang đấm túi bụi điên cuồng, trong một màn đêm tối tăm trống rỗng, đáp lại tôi chỉ là sự thinh không và thất vọng, tôi cảm thấy mình như chiếc vỏ sò khô cạn nằm há ra phơi nắng, bị thủy triều từng cơn từng cơn quét vào, tôi ngây ngô cắm mình trên bãi biển thê lương lạnh lẽo này.
Tôi cầm dao nĩa trên tay ném mạnh vào đĩa ăn.
Tiếng rơi cực lớn không ngờ đã thu hút những cái liếc xéo của mọi người, mấy người nước ngoài bàn bên chau mày nhìn tôi, Cố Ly chẳng nói lời nào đẩy ghế ra đứng lên đi thanh toán, trong giọng nói của Sùng Quang rõ ràng có ý bực bội nhưng được kiểm soát chặt chẽ, anh ấy bao bọc nó bằng sự dịu dàng ấm áp đến mức không làm tổn thương người khác, nhẹ nhàng ghé qua hỏi nhỏ tôi: “Em định làm gì vậy?”
Tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ muốn món đồ gốm được trang trí tinh tế trước mặt kia quay đầu qua nhìn tôi một cái, như vậy tôi có thể nhảy bổ vào nó như kẻ thất tình, như chúng tôi của mười năm trước, đầu bù tóc rối cấu véo nhau rồi sau đó lại ôm đầu mà khóc nức nở.
Nhưng nó không hề.
Nam Tương từ đầu đến cuối chẳng liếc tôi một cái.
Ngược lại là Cố Hoài trong khi nói chuyện với Nam Tương, đã khẽ khàng ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát, cái nhìn lướt qua không chủ ý ấy, tràn đầy sự thông cảm và đồng tình.
Sùng Quang kéo tôi rời khỏi nhà hàng.
Đường Uyển Như và Vệ Hải cũng bối rối rời bàn. Khi đi nó đã tiện tay cầm luôn chai rượu đỏ mới uống hết một phần ba kia, vì nó liếc thấy giá của chai rượu này trên thực đơn, “Cậu bỏ hai ngàn đồng trên bàn rồi cứ tưng tửng mà đi sao?”
Sau này, khi đã uống sạch hai ngàn đồng ấy, chúng tôi lại lục rượu trong tủ rượu của Cố Ly ra uống.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ đã buông, đúng lúc này trời lại bắt đầu đổ mưa. Những cột đèn màu đồng vàng có niên đại xa lắc xa lơ đã bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng cũ kỹ, ánh đèn màu vàng cam ẩn phía sau tán cây, giống như những con mắt đầy lông lá đang nhìn trộm chúng tôi. Tầm nhìn của tôi sau khi đã uống bay mấy chai rượu đỏ bắt đầu chếnh choáng, đã như có thêm lớp phim lọc lờ mờ, những chiếc đèn đường đầy lông lá ấy, trong màn mưa rét mướt nhìn tôi đầy bi thương, cảnh sắc trong mưa gió ngoài cửa sổ, trông vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã từng gặp ở đâu.
Hai giờ trước, chúng tôi chuyển từ dịch quán Tư Nam về nhà Cố Ly. Kể từ khoảnh khắc tôi ném dao nĩa đánh cạch một cái lên đĩa ăn ấy, tôi đã biết mình thua. Tôi đã biến thành một tên hề vừa từ trên xe một bánh ngã xuống mà bị sa thải: buồn cười, mất mặt, bi kịch. Cho nên, chuốc say chính mình, trở thành việc duy nhất còn lại mà tôi có thể làm, vì với tác dụng của men rượu, mọi người đều sẽ trở nên buồn cười, mất mặt, bi kịch.
Tôi không còn cô độc nữa.
Khi uống đến chai thứ hai, Neil đột nhiên bước qua. Hắn mặc một bộ vest màu đen, cà-vạt cởi ra vắt trên cổ, cổ áo bật tung, để lộ làn da trắng nõn hồng hào, hắn mà uống rượu vào thì toàn thân ửng đỏ. Cặp mắt quyến rũ của hắn lúc này giống như được quét một lớp keo dính cứ sững sờ nhìn chúng tôi chằm chằm, trên tay còn xách một chai rượu đỏ đã uống hết một nửa. Hắn ngã đùng lên ghế sofa, đưa đầu gác lên bắp đùi Cố Ly: “Chị gái! Em uống say rồi!”
Tôi chân nam đá chân chiêu cũng nhào qua, trong miệng phát ra tiếng cười dâm đãng “hê hê ha ha hi hi”, điệu bộ của tôi lúc này nhất định giống một con gà hoa điêu đã ngâm trong hũ rượu ba ngày ba đêm, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng cười mỉa mai của Sùng Quang phát ra sau lưng. Mỗi lần tôi uống say, anh ấy đều vô cùng vui vẻ, như một người bạn nhỏ lớp ba đang xem “Chuột da xanh và Mèo mặt bự” vậy.
/23
|