Tiếng nói vừa dứt, bàn tay ma quỷ liền sờ soạng nàng.
“Khốn kiếp, cút ngay!” Cung Tuyết Thiến liền nhấc chân hung hăng đá vào hạ thân của hắn.
Nam nhân lập tức bắt lấy chân nàng, đẩy mạnh khiến nàng ngã nhào xuống đất rồi dùng tay xé rách y phục của nàng, y phục lập tức bị rách đi, cánh tay trắng nõn tức khắc lộ ra ngoài.
“Da thịt thật trắng, sờ vào nhất định rất thoải mái.” Tên hắc y nhân cười vang.
“Ngươi cút ngay, không được đụng đến ta!” Cung Tuyết Thiến vẫn còn chút sợ hãi, dùng tay nắm chặt vạt áo của mình, sau đó lùi về phía sau.
“Tiểu thư, cứu mạng!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu thê thảm của Tiểu Vân.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nhìn về phía Tiểu Vân, liền thấy hai tên hắc y nhân khác cũng đang không ngừng xé rách y phục của nàng, Tiểu Vân hoàn toàn không có khả năng đánh trả, chỉ là liên tiếp kêu gào, y phục trên người cũng xộc xệch vô cùng.
“Tiểu Vân, các ngươi buông nàng ra.” Cung Tuyết Thiến hô to lên, chạy về phía Tiểu Vân, nàng không thể để cho Tiểu Vân bị thương tổn. Đều tại nàng, tự nhiên lại gây bất hòa với Mộ Dung Trần làm gì, khiến hắn bỏ về, nếu Tiểu Vân bị tổn thương, nàng làm sao có thể tha thứ cho mình được.
“Ngươi quay lại đây, chính bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, giảm bớt sức lực đi, hầu hạ đại gia thật tốt, nói không chừng ta sẽ thương ngươi thật nhiều.” Tên hắc y nhân ôm lấy nàng.
Cung Tuyết Thiến thật sự rất sợ, lúc này nàng chỉ nghĩ đến một người: “Mộ Dung Trần, ngươi ở đâu, mau tới cứu ta.”
“Tiểu thư.” Bên tai vẫn văng vẳng tiếng la khóc của Tiểu Vân.
“Mỹ nhân, sẽ không ai tới cứu nàng đâu, cứ ngoan ngoãn hầu hạ ông đây đi.” Hắc y nhân nói xong, lấy tay sờ lên mặt nàng.
Mộ Dung Trần phẫn nộ xoay người bỏ đi, nhưng đi không bao lâu lại đột nhiên nhớ tới bọn cướp vừa rồi, cuối cùng vẫn không an tâm xoay người trở lại, từ rất xa chợt nghe thấy tiếng la khóc của nàng, mặt liền biến sắc, không dám tiếp tục chần chừ, lập tức phi thân đuổi tới.
Cung Tuyết Thiến gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng sao đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như vậy, Tiểu Vân cũng ngừng khóc, giống như không còn người động thủ với nàng.
Sao lại thế này, nàng bỗng mở to mắt thì liền thấy bốn tên cướp đều đứng ở đó cùng dùng đao chỉ vào Mộ Dung Trần. Là hắn, hắn đã trở lại. Hắn giống như một thiên thần hạ phàm ngay trước mặt nàng. Nước mắt nàng chợt chảy dài. Chỉ cần chậm một chút nữa, chút nữa thôi là đã xảy ra chuyện.
“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện người khác đi, hôm nay bổn đại gia không muốn đại khai sát giới.” Hắc y nhân đe dọa nói, tuy rằng người trước mắt làm bọn chúng cảm thấy một loại uy nghiêm không thể xâm phạm được.
“Vậy sao? Nhưng mà bổn Vương thì ngược lại, hôm nay bổn Vương muốn đại khai sát giới.” Trong mắt Mộ Dung Trần lóe ra hàn khí lạnh như băng khiến cho người khác sợ hãi, vừa nãy lúc hắn nhìn thấy bọn chúng dám cả gan động thủ với nàng, thì mạng của bọn chúng liền thuộc về Diêm Vương.
Tiếng nói vừa dứt, bảo kiếm trong tay áo cũng xuất ra, Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn thấy ánh kiếm của hắn chợt loé lên trước mắt, bốn tên hắc y nhân chưa kịp động, liền đó nàng nhìn thấy những vệt máu trên cổ bọn chúng, theo sau là một tiếng “rầm” ngã trên mặt đất tắt thở chết, mà nàng căn bản không thấy rõ hắn ra tay như thế nào.
Giết người….Cung Tuyết Thiến lộ ra tia hoảng sợ. Tiểu Vân…lúc này nàng mới đột nhiên nhớ đến Tiểu Vân, liền nhìn thấy Tiểu Vân đang ngồi ở đó, dùng tay ôm lấy thân thể của mình không ngừng run rẩy, trên mặt toàn là nước mắt. Nàng lập tức đi đến ôm lấy Tiểu Vân: “Xin lỗi, thật xin lỗi, đừng sợ nữa, tất cả đều đã qua rồi!” Vừa nói Cung Tuyết Thiến vừa giúp Tiểu Vân sửa sang lại quần áo xộc xệch.
“Oa oa…” Lúc này Tiểu Vân mới ôm nàng, khóc rống lên, “Tiểu thư, nô tỳ sợ.”
“Ta biết, ta biết, Tiểu Vân đều tại ta không tốt, ngươi đánh ta, đánh ta đi!” Cung Tuyết Thiến vô cùng ray rứt, cầm lấy tay nàng đánh lên mặt mình, nếu không phải nàng không chịu đi thì các nàng cũng sẽ không chịu cảnh nhục nhã như vậy.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Tiểu Vân vội vàng dùng sức rút tay lại ôm nàng mà khóc, vừa rồi nàng thật sự rất sợ hãi.
“Tiểu Vân, thật xin lỗi. Đừng khóc nữa, may là chúng ta chưa xảy ra chuyện gì.” Cung Tuyết Thiến lấy tay vỗ nhẹ sau lưng của Tiểu Vân, đây là cách duy nhất khiến Tiểu Vân cảm thấy được an ủi.
“Dạ, không khóc nữa.” Tiểu Vân cũng lau nước mắt.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới buông Tiểu Vân ra, chậm rãi bước về phía Mộ Dung Trần. Nàng hẳn là nên cảm tạ hắn, cảm tạ hắn trong thời điểm mấu chốt đã cứu Tiểu Vân, nàng có thể không màng đến bản thân, nhưng không thể không để ý đến Tiểu Vân. Nếu Tiểu Vân bị làm nhục thì cả đời nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình, vĩnh viễn sống trong áy náy.
Mộ Dung Trần nhìn nàng dáng vẻ chật vật, y phục trên người đều bị xé nát, trên mặt còn in dấu tay đỏ hồng, tóc cũng rối xù lên. Thấy bộ dạng nàng thê thảm như vậy, tim của hắn đột nhiên đau nhói, không suy nghĩ nhiều liền cởi áo khoác, choàng lên người nàng.
Cung Tuyết Thiến hơi ngẩn ra, nước mắt ủy khuất lập tức chảy xuống, nàng bổ nhào vào trong ngực hắn, khóc òa lên, lấy tay đánh vào hắn, chất vấn: “Tại sao lại bỏ ta, tại sao không đợi ta chứ?”
Mộ Dung Trần vốn định nói là vì nàng không muốn đi, nhưng xét thấy lúc này nàng cũng đã nhận được một bài học, coi như cũng đủ rồi, liền an ủi: “Không có chuyện gì nữa, đi thôi, chúng ta trở về.”
“Ta đi không nổi, thật sự là đi không nổi mà.” Cung Tuyết Thiến nức nở. “Ngươi cõng ta.” Giọng nói có chút hờn dỗi, có chút làm nũng.
“Mạnh Tâm Nghi, nàng thật là lòng tham không đáy.” Mộ Dung Trần trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn khom người xuống cõng nàng lên.
Tiểu Vân lặng lẽ đi theo phía sau.
Cung Tuyết Thiến ghé vào tấm lưng rộng lớn của hắn, áp mặt mình vào trên vai hắn. Nàng cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có, lấy tay ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
“Giờ mới biết cảm ơn bổn Vương sao?” Mộ Dung Trần vẫn còn hơi tức giận do nàng không biết điều cố chấp, nếu nàng chịu đi thì tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đối với nàng, hắn vừa thương yêu lại vừa hận.
“Ta là vì Tiểu Vân mới cảm tạ ngươi, nếu không cũng chẳng cám ơn, tuy rằng ngươi đã cứu ta nhưng cũng bởi vì ngươi đã bỏ rơi ta trước thôi.” Cung Tuyết Thiến bất mãn nói.
“Mạnh Tâm Nghi, có tin bổn Vương ném nàng xuống không?” Mộ Dung Trần dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, nàng không thể nhận sai sao?
“Ngươi ném được sao?” Cung Tuyết Thiến lại dùng tay ôm chặt hắn, tuy rằng ngoài miệng không chịu thua, nhưng thật tình nàng cũng hơi sợ.
“Sợ thì đừng có cãi bướng!” Mộ Dung Trần cảm nhận được động tác rất nhỏ của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi.
“Khốn kiếp, cút ngay!” Cung Tuyết Thiến liền nhấc chân hung hăng đá vào hạ thân của hắn.
Nam nhân lập tức bắt lấy chân nàng, đẩy mạnh khiến nàng ngã nhào xuống đất rồi dùng tay xé rách y phục của nàng, y phục lập tức bị rách đi, cánh tay trắng nõn tức khắc lộ ra ngoài.
“Da thịt thật trắng, sờ vào nhất định rất thoải mái.” Tên hắc y nhân cười vang.
“Ngươi cút ngay, không được đụng đến ta!” Cung Tuyết Thiến vẫn còn chút sợ hãi, dùng tay nắm chặt vạt áo của mình, sau đó lùi về phía sau.
“Tiểu thư, cứu mạng!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu thê thảm của Tiểu Vân.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nhìn về phía Tiểu Vân, liền thấy hai tên hắc y nhân khác cũng đang không ngừng xé rách y phục của nàng, Tiểu Vân hoàn toàn không có khả năng đánh trả, chỉ là liên tiếp kêu gào, y phục trên người cũng xộc xệch vô cùng.
“Tiểu Vân, các ngươi buông nàng ra.” Cung Tuyết Thiến hô to lên, chạy về phía Tiểu Vân, nàng không thể để cho Tiểu Vân bị thương tổn. Đều tại nàng, tự nhiên lại gây bất hòa với Mộ Dung Trần làm gì, khiến hắn bỏ về, nếu Tiểu Vân bị tổn thương, nàng làm sao có thể tha thứ cho mình được.
“Ngươi quay lại đây, chính bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, giảm bớt sức lực đi, hầu hạ đại gia thật tốt, nói không chừng ta sẽ thương ngươi thật nhiều.” Tên hắc y nhân ôm lấy nàng.
Cung Tuyết Thiến thật sự rất sợ, lúc này nàng chỉ nghĩ đến một người: “Mộ Dung Trần, ngươi ở đâu, mau tới cứu ta.”
“Tiểu thư.” Bên tai vẫn văng vẳng tiếng la khóc của Tiểu Vân.
“Mỹ nhân, sẽ không ai tới cứu nàng đâu, cứ ngoan ngoãn hầu hạ ông đây đi.” Hắc y nhân nói xong, lấy tay sờ lên mặt nàng.
Mộ Dung Trần phẫn nộ xoay người bỏ đi, nhưng đi không bao lâu lại đột nhiên nhớ tới bọn cướp vừa rồi, cuối cùng vẫn không an tâm xoay người trở lại, từ rất xa chợt nghe thấy tiếng la khóc của nàng, mặt liền biến sắc, không dám tiếp tục chần chừ, lập tức phi thân đuổi tới.
Cung Tuyết Thiến gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng sao đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như vậy, Tiểu Vân cũng ngừng khóc, giống như không còn người động thủ với nàng.
Sao lại thế này, nàng bỗng mở to mắt thì liền thấy bốn tên cướp đều đứng ở đó cùng dùng đao chỉ vào Mộ Dung Trần. Là hắn, hắn đã trở lại. Hắn giống như một thiên thần hạ phàm ngay trước mặt nàng. Nước mắt nàng chợt chảy dài. Chỉ cần chậm một chút nữa, chút nữa thôi là đã xảy ra chuyện.
“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện người khác đi, hôm nay bổn đại gia không muốn đại khai sát giới.” Hắc y nhân đe dọa nói, tuy rằng người trước mắt làm bọn chúng cảm thấy một loại uy nghiêm không thể xâm phạm được.
“Vậy sao? Nhưng mà bổn Vương thì ngược lại, hôm nay bổn Vương muốn đại khai sát giới.” Trong mắt Mộ Dung Trần lóe ra hàn khí lạnh như băng khiến cho người khác sợ hãi, vừa nãy lúc hắn nhìn thấy bọn chúng dám cả gan động thủ với nàng, thì mạng của bọn chúng liền thuộc về Diêm Vương.
Tiếng nói vừa dứt, bảo kiếm trong tay áo cũng xuất ra, Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn thấy ánh kiếm của hắn chợt loé lên trước mắt, bốn tên hắc y nhân chưa kịp động, liền đó nàng nhìn thấy những vệt máu trên cổ bọn chúng, theo sau là một tiếng “rầm” ngã trên mặt đất tắt thở chết, mà nàng căn bản không thấy rõ hắn ra tay như thế nào.
Giết người….Cung Tuyết Thiến lộ ra tia hoảng sợ. Tiểu Vân…lúc này nàng mới đột nhiên nhớ đến Tiểu Vân, liền nhìn thấy Tiểu Vân đang ngồi ở đó, dùng tay ôm lấy thân thể của mình không ngừng run rẩy, trên mặt toàn là nước mắt. Nàng lập tức đi đến ôm lấy Tiểu Vân: “Xin lỗi, thật xin lỗi, đừng sợ nữa, tất cả đều đã qua rồi!” Vừa nói Cung Tuyết Thiến vừa giúp Tiểu Vân sửa sang lại quần áo xộc xệch.
“Oa oa…” Lúc này Tiểu Vân mới ôm nàng, khóc rống lên, “Tiểu thư, nô tỳ sợ.”
“Ta biết, ta biết, Tiểu Vân đều tại ta không tốt, ngươi đánh ta, đánh ta đi!” Cung Tuyết Thiến vô cùng ray rứt, cầm lấy tay nàng đánh lên mặt mình, nếu không phải nàng không chịu đi thì các nàng cũng sẽ không chịu cảnh nhục nhã như vậy.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Tiểu Vân vội vàng dùng sức rút tay lại ôm nàng mà khóc, vừa rồi nàng thật sự rất sợ hãi.
“Tiểu Vân, thật xin lỗi. Đừng khóc nữa, may là chúng ta chưa xảy ra chuyện gì.” Cung Tuyết Thiến lấy tay vỗ nhẹ sau lưng của Tiểu Vân, đây là cách duy nhất khiến Tiểu Vân cảm thấy được an ủi.
“Dạ, không khóc nữa.” Tiểu Vân cũng lau nước mắt.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới buông Tiểu Vân ra, chậm rãi bước về phía Mộ Dung Trần. Nàng hẳn là nên cảm tạ hắn, cảm tạ hắn trong thời điểm mấu chốt đã cứu Tiểu Vân, nàng có thể không màng đến bản thân, nhưng không thể không để ý đến Tiểu Vân. Nếu Tiểu Vân bị làm nhục thì cả đời nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình, vĩnh viễn sống trong áy náy.
Mộ Dung Trần nhìn nàng dáng vẻ chật vật, y phục trên người đều bị xé nát, trên mặt còn in dấu tay đỏ hồng, tóc cũng rối xù lên. Thấy bộ dạng nàng thê thảm như vậy, tim của hắn đột nhiên đau nhói, không suy nghĩ nhiều liền cởi áo khoác, choàng lên người nàng.
Cung Tuyết Thiến hơi ngẩn ra, nước mắt ủy khuất lập tức chảy xuống, nàng bổ nhào vào trong ngực hắn, khóc òa lên, lấy tay đánh vào hắn, chất vấn: “Tại sao lại bỏ ta, tại sao không đợi ta chứ?”
Mộ Dung Trần vốn định nói là vì nàng không muốn đi, nhưng xét thấy lúc này nàng cũng đã nhận được một bài học, coi như cũng đủ rồi, liền an ủi: “Không có chuyện gì nữa, đi thôi, chúng ta trở về.”
“Ta đi không nổi, thật sự là đi không nổi mà.” Cung Tuyết Thiến nức nở. “Ngươi cõng ta.” Giọng nói có chút hờn dỗi, có chút làm nũng.
“Mạnh Tâm Nghi, nàng thật là lòng tham không đáy.” Mộ Dung Trần trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn khom người xuống cõng nàng lên.
Tiểu Vân lặng lẽ đi theo phía sau.
Cung Tuyết Thiến ghé vào tấm lưng rộng lớn của hắn, áp mặt mình vào trên vai hắn. Nàng cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có, lấy tay ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
“Giờ mới biết cảm ơn bổn Vương sao?” Mộ Dung Trần vẫn còn hơi tức giận do nàng không biết điều cố chấp, nếu nàng chịu đi thì tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đối với nàng, hắn vừa thương yêu lại vừa hận.
“Ta là vì Tiểu Vân mới cảm tạ ngươi, nếu không cũng chẳng cám ơn, tuy rằng ngươi đã cứu ta nhưng cũng bởi vì ngươi đã bỏ rơi ta trước thôi.” Cung Tuyết Thiến bất mãn nói.
“Mạnh Tâm Nghi, có tin bổn Vương ném nàng xuống không?” Mộ Dung Trần dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, nàng không thể nhận sai sao?
“Ngươi ném được sao?” Cung Tuyết Thiến lại dùng tay ôm chặt hắn, tuy rằng ngoài miệng không chịu thua, nhưng thật tình nàng cũng hơi sợ.
“Sợ thì đừng có cãi bướng!” Mộ Dung Trần cảm nhận được động tác rất nhỏ của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi.
/225
|