Bọn họ cùng lúc quay người lại, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần với sắc mặt phẫn nộ đang đứng ở phía sau, nắm tay siết chặt lại, vang lên tiếng răng rắc.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, tại sao hắn lại ở đây? Không phải hắn nên ở cùng một chỗ với Liễu Nhu hay sao? Lẽ nào là đến tìm nàng ư? Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, nàng đang nghĩ gì vậy? Vẫn còn ôm hi vọng sao?
“Hoàng huynh, Tâm Nghi không có bạc cho nên đệ đưa cho nàng một ít, phòng trường hợp cần dùng gấp.” Mộ Dung Vũ giải thích.
Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong vòng một ngày, quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất. Nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng nàng vẫn đau như vậy, đau không kiềm chế nổi. Nàng cố nén nước mắt trong khóe mắt, cất kỹ ngân phiếu đang cầm trong tay, nói với Mộ Dung Vũ: “Thập tứ Vương gia, cám ơn ngươi.” Nói xong liền xoay người muốn đi, nàng cùng hắn đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nàng cũng không muốn tiếp tục gặp hắn nữa.
“Đứng lại.” Mộ Dung Trần ở phía sau đột nhiên gọi nàng lại, nàng cứ yên tâm thoải mái mà nhận ngân phiếu của thập tứ đệ như vậy sao? Nàng cứ thờ ơ mà nhìn hắn như vậy sao?
“Còn có việc gì sao?” Thân thể của nàng cứng ngắc lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại.
Mộ Dung Trần bước vài bước đã tới gần nàng, không nói hai lời liền lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực nàng.
“Ngươi làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hiện tại hắn có tư cách gì mà quản nàng nữa chứ.
“Trả lại ngân phiếu cho thập tứ đệ, ngươi cầm lấy chỗ này đi, đừng nói bổn Vương bạc đãi ngươi. Yên tâm, chỗ này đủ cho ngươi sống cả đời.” Mộ Dung Trần nói xong liền dúi một bọc nhỏ trong tay vào tay nàng.
Vốn dĩ sau khi đưa Liễu Nhu về, trở lại Vương phủ, quản gia mới nói là nàng đã rời đi. Lúc này hắn mới nhớ tới cuộc sống sau khi xuất phủ của nàng. Rốt cuộc không yên lòng nên bảo quản gia đi lấy ngân phiếu và châu báu để hắn tự mình đưa đến cho nàng. Không nghĩ tới nàng lại đang ở cùng Thập tứ đệ, vừa nhìn thấy trong tay nàng cầm ngân phiếu của Thập tứ đệ, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại vô cùng tức giận.
“Cám ơn Vương gia, nhưng mà ta sẽ không dùng những thứ này, ta sẽ tự nuôi sống bản thân mình.” Cung Tuyết Thiến liền nhét lại bọc nhỏ đó vào trong tay hắn. Nàng không cần hắn thương hại.
“Ngươi sẽ tự nuôi sống mình? Làm sao ngươi làm được? Chính là bảo Thập tứ đệ cứu tế ngươi sao?” Mộ Dung Trần trào phúng nói, một nữ nhân như nàng sao có thể tự nuôi mình được? Thật sự là đầm rồng hang hổ.
“Vương gia, việc ta làm thế nào để nuôi sống bản thân không cần người phải lo, về phần ta có cần thập tứ Vương gia cứu tế hay không càng không liên quan đến người. Đừng quên, ta không còn là người của Trần Vương phủ nữa, hiện tại chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào. Tốt nhất người nên ít quản chuyện của ta thôi.” Cung Tuyết Thiến cũng châm chọc nhìn hắn, nàng không muốn làm vậy nhưng lại nhịn không được.
“Ngươi cho là bổn Vương muốn quản ngươi sao? Bổn Vương chỉ là không muốn để người ta nói bổn Vương cay nghiệt thôi. Ngươi không cần sĩ diện nhưng bổn Vương cần.” Mộ Dung Trần mặt lạnh nhìn nàng, trong lòng hắn vốn luôn cảm thấy áy náy với nàng, nhưng hắn chỉ có thể dùng sự tức giận để che dấu sự áy náy của mình.
“Vương gia, có phải người đã quản quá nhiều hay không? Ta đã nói rồi, ta với người không còn bất cứ quan hệ nào nữa, người có mất mặt hay không cũng không liên quan gì đến ta cả. Tránh ra, ta phải đi.” Vẻ mặt của Cung Tuyết Thiến lạnh lùng, nàng cũng dùng sự tức giận để ngụy trang bản thân như hắn.
“Cầm lấy những thứ này đi, bổn Vương không muốn chuốc lấy cái danh bạc tình bạc nghĩa.” Mộ Dung Trần đưa bọc nhỏ trong tay đến trước mặt nàng.
Cung Tuyết Thiến thật sự rất muốn tát cho hắn một cái. Gì chứ? Đây xem như là bồi thường sao? Nàng không cần, nhưng mà, nàng không muốn cùng hắn dây dưa nữa, nàng không muốn khiến cho trái tim đã tan nát của mình đau đớn thêm nữa, liền cầm lấy chiếc bọc nói: “ Ta hi vọng sau này chúng ta không gặp lại nữa.”
Nói xong, không thèm quay đầu mà bước lên phía trước, nhưng trong nháy mắt khi rời khỏi tầm mắt của bọn họ, nước mắt của nàng vẫn nhịn không được tuôn trào.
“Thập tứ đệ, cất bạc của đệ vào đi.” Mộ Dung Trần lập tức ném ngân phiếu trong tay cho hắn rồi xoay người rời đi.
Mộ Dung Vũ nhìn ngân phiếu trong tay, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rồi cũng xoay người rời đi.
Cửa Mạnh phủ.
“Tiểu thư, người đã trở lại, mau vào đi.” Lý bá mở cửa, nhìn thấy các nàng liền vui mừng.
“Lý bá, người vất vả rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
“Tiểu thư, sao lão nô có thể vất vả được? Đây là việc lão nô nên làm. Tiểu thư, người chờ một lát, lão nô đi pha trà cho người.” Tuy rằng Lý bá đã già nhưng kinh nghiệm lại rất nhiều, nhìn thấy tay nải trên tay Tiểu Vân liền hiểu được, không hỏi gì cả, xoay người đi vào pha trà.
“Tiểu thư, nô tỳ đi dọn dẹp phòng một chút, người ngồi xuống trước đi.” Tiểu Vân mang theo tay nải nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu
Đợi Tiểu Vân rời khỏi, chỉ còn một mình nàng ngồi trong đại sảnh, nàng mới nhớ tới chiếc bọc Mộ Dung Trần đưa cho nàng, vội vàng mở ra nhìn, liền nhìn thấy một xấp ngân phiếu, tùy tiện đếm, phỏng chừng cũng có mấy vạn lượng, rồi lại thấy còn có trân châu, vòng ngọc, trâm cài, phỏng chừng giá trị liên thành.
Xem ra hắn vẫn còn lương tâm, ít nhất còn nghĩ tới cuộc sống sau này của nàng.
Nhìn một lát, rồi lại cất chiếc bọc đi, nàng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, dù sao cuộc sống sau này vẫn cần dùng.
Nàng nhìn xung quanh căn nhà mà mình không hề quen thuộc này, đời người thật là biến đổi vô thường, bây giờ nàng cũng coi như là bị chồng ruồng bỏ, nghĩ đến điều này, trong lòng vẫn rất đau xót.
“Tiểu thư, dọn dẹp xong hết rồi, để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người, sau khi tắm xong, người nghỉ ngơi sớm một chút.” Tiểu Vân đi tới nói.
“Được, cám ơn ngươi Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến thật tình cảm ơn nàng, cảm ơn nàng không rời xa mình, bầu bạn và chăm sóc mình.
“Tiểu thư, người nói gì vậy, hầu hạ người là việc nô tỳ nên làm.” Mắt của Tiểu Vân hơi đỏ lên, một nô tỳ như nàng mà lại được chủ tử cảm ơn, đời này đã đủ rồi. Nàng sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, tại sao hắn lại ở đây? Không phải hắn nên ở cùng một chỗ với Liễu Nhu hay sao? Lẽ nào là đến tìm nàng ư? Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, nàng đang nghĩ gì vậy? Vẫn còn ôm hi vọng sao?
“Hoàng huynh, Tâm Nghi không có bạc cho nên đệ đưa cho nàng một ít, phòng trường hợp cần dùng gấp.” Mộ Dung Vũ giải thích.
Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong vòng một ngày, quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất. Nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng nàng vẫn đau như vậy, đau không kiềm chế nổi. Nàng cố nén nước mắt trong khóe mắt, cất kỹ ngân phiếu đang cầm trong tay, nói với Mộ Dung Vũ: “Thập tứ Vương gia, cám ơn ngươi.” Nói xong liền xoay người muốn đi, nàng cùng hắn đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nàng cũng không muốn tiếp tục gặp hắn nữa.
“Đứng lại.” Mộ Dung Trần ở phía sau đột nhiên gọi nàng lại, nàng cứ yên tâm thoải mái mà nhận ngân phiếu của thập tứ đệ như vậy sao? Nàng cứ thờ ơ mà nhìn hắn như vậy sao?
“Còn có việc gì sao?” Thân thể của nàng cứng ngắc lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại.
Mộ Dung Trần bước vài bước đã tới gần nàng, không nói hai lời liền lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực nàng.
“Ngươi làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hiện tại hắn có tư cách gì mà quản nàng nữa chứ.
“Trả lại ngân phiếu cho thập tứ đệ, ngươi cầm lấy chỗ này đi, đừng nói bổn Vương bạc đãi ngươi. Yên tâm, chỗ này đủ cho ngươi sống cả đời.” Mộ Dung Trần nói xong liền dúi một bọc nhỏ trong tay vào tay nàng.
Vốn dĩ sau khi đưa Liễu Nhu về, trở lại Vương phủ, quản gia mới nói là nàng đã rời đi. Lúc này hắn mới nhớ tới cuộc sống sau khi xuất phủ của nàng. Rốt cuộc không yên lòng nên bảo quản gia đi lấy ngân phiếu và châu báu để hắn tự mình đưa đến cho nàng. Không nghĩ tới nàng lại đang ở cùng Thập tứ đệ, vừa nhìn thấy trong tay nàng cầm ngân phiếu của Thập tứ đệ, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại vô cùng tức giận.
“Cám ơn Vương gia, nhưng mà ta sẽ không dùng những thứ này, ta sẽ tự nuôi sống bản thân mình.” Cung Tuyết Thiến liền nhét lại bọc nhỏ đó vào trong tay hắn. Nàng không cần hắn thương hại.
“Ngươi sẽ tự nuôi sống mình? Làm sao ngươi làm được? Chính là bảo Thập tứ đệ cứu tế ngươi sao?” Mộ Dung Trần trào phúng nói, một nữ nhân như nàng sao có thể tự nuôi mình được? Thật sự là đầm rồng hang hổ.
“Vương gia, việc ta làm thế nào để nuôi sống bản thân không cần người phải lo, về phần ta có cần thập tứ Vương gia cứu tế hay không càng không liên quan đến người. Đừng quên, ta không còn là người của Trần Vương phủ nữa, hiện tại chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào. Tốt nhất người nên ít quản chuyện của ta thôi.” Cung Tuyết Thiến cũng châm chọc nhìn hắn, nàng không muốn làm vậy nhưng lại nhịn không được.
“Ngươi cho là bổn Vương muốn quản ngươi sao? Bổn Vương chỉ là không muốn để người ta nói bổn Vương cay nghiệt thôi. Ngươi không cần sĩ diện nhưng bổn Vương cần.” Mộ Dung Trần mặt lạnh nhìn nàng, trong lòng hắn vốn luôn cảm thấy áy náy với nàng, nhưng hắn chỉ có thể dùng sự tức giận để che dấu sự áy náy của mình.
“Vương gia, có phải người đã quản quá nhiều hay không? Ta đã nói rồi, ta với người không còn bất cứ quan hệ nào nữa, người có mất mặt hay không cũng không liên quan gì đến ta cả. Tránh ra, ta phải đi.” Vẻ mặt của Cung Tuyết Thiến lạnh lùng, nàng cũng dùng sự tức giận để ngụy trang bản thân như hắn.
“Cầm lấy những thứ này đi, bổn Vương không muốn chuốc lấy cái danh bạc tình bạc nghĩa.” Mộ Dung Trần đưa bọc nhỏ trong tay đến trước mặt nàng.
Cung Tuyết Thiến thật sự rất muốn tát cho hắn một cái. Gì chứ? Đây xem như là bồi thường sao? Nàng không cần, nhưng mà, nàng không muốn cùng hắn dây dưa nữa, nàng không muốn khiến cho trái tim đã tan nát của mình đau đớn thêm nữa, liền cầm lấy chiếc bọc nói: “ Ta hi vọng sau này chúng ta không gặp lại nữa.”
Nói xong, không thèm quay đầu mà bước lên phía trước, nhưng trong nháy mắt khi rời khỏi tầm mắt của bọn họ, nước mắt của nàng vẫn nhịn không được tuôn trào.
“Thập tứ đệ, cất bạc của đệ vào đi.” Mộ Dung Trần lập tức ném ngân phiếu trong tay cho hắn rồi xoay người rời đi.
Mộ Dung Vũ nhìn ngân phiếu trong tay, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rồi cũng xoay người rời đi.
Cửa Mạnh phủ.
“Tiểu thư, người đã trở lại, mau vào đi.” Lý bá mở cửa, nhìn thấy các nàng liền vui mừng.
“Lý bá, người vất vả rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
“Tiểu thư, sao lão nô có thể vất vả được? Đây là việc lão nô nên làm. Tiểu thư, người chờ một lát, lão nô đi pha trà cho người.” Tuy rằng Lý bá đã già nhưng kinh nghiệm lại rất nhiều, nhìn thấy tay nải trên tay Tiểu Vân liền hiểu được, không hỏi gì cả, xoay người đi vào pha trà.
“Tiểu thư, nô tỳ đi dọn dẹp phòng một chút, người ngồi xuống trước đi.” Tiểu Vân mang theo tay nải nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu
Đợi Tiểu Vân rời khỏi, chỉ còn một mình nàng ngồi trong đại sảnh, nàng mới nhớ tới chiếc bọc Mộ Dung Trần đưa cho nàng, vội vàng mở ra nhìn, liền nhìn thấy một xấp ngân phiếu, tùy tiện đếm, phỏng chừng cũng có mấy vạn lượng, rồi lại thấy còn có trân châu, vòng ngọc, trâm cài, phỏng chừng giá trị liên thành.
Xem ra hắn vẫn còn lương tâm, ít nhất còn nghĩ tới cuộc sống sau này của nàng.
Nhìn một lát, rồi lại cất chiếc bọc đi, nàng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, dù sao cuộc sống sau này vẫn cần dùng.
Nàng nhìn xung quanh căn nhà mà mình không hề quen thuộc này, đời người thật là biến đổi vô thường, bây giờ nàng cũng coi như là bị chồng ruồng bỏ, nghĩ đến điều này, trong lòng vẫn rất đau xót.
“Tiểu thư, dọn dẹp xong hết rồi, để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người, sau khi tắm xong, người nghỉ ngơi sớm một chút.” Tiểu Vân đi tới nói.
“Được, cám ơn ngươi Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến thật tình cảm ơn nàng, cảm ơn nàng không rời xa mình, bầu bạn và chăm sóc mình.
“Tiểu thư, người nói gì vậy, hầu hạ người là việc nô tỳ nên làm.” Mắt của Tiểu Vân hơi đỏ lên, một nô tỳ như nàng mà lại được chủ tử cảm ơn, đời này đã đủ rồi. Nàng sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt.
/225
|