Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, Mộ Dung Trần đưa tay ra nói: “Xuống đi, tới rồi.”
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến đặt tay lên trên tay hắn, xuống xe.
Cung nữ thái giám bên cạnh lập tức hành lễ: “Nô tì tham kiến Vương gia…Nô tài tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên hết đi.” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó liền cầm tay nàng rời đi.
Cung Tuyết Thiến không ngừng quan sát khắp Hoàng cung, đúng thật là rất xa hoa, chỉ có thể dùng bốn từ nguy nga lộng lẫy để hình dung.
“Tam hoàng huynh, Tâm Nghi, hai người cũng đến vấn an mẫu phi?” Giọng nói của Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Vũ, đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?” Cung Tuyết Thiến rất niềm nở xoay người lại chào hỏi.
“Khỏe.” Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng đáp lời, nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt không nỡ rời đi, nhưng rồi lại nhìn thấy bàn tay nàng đang được hoàng huynh nắm, sắc mặt liền hơi ảm đạm.
“Mạnh Tâm Nghi, chú ý lời nói của mình. Đây là hoàng cung, phải gọi đệ ấy là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần đột nhiên nghiêm túc cảnh cáo. Kỳ thật hắn cũng có mục đích riêng, không hi vọng nàng thân thiết với Thập tứ đệ như vậy, vừa đúng lúc mượn chuyện này để nói khéo. Hắn cũng để ý thấy sự mất mát trong đôi mắt của Thập tứ đệ, nhưng để bọn họ hiểu được thân phận của đối phương thì sẽ tốt hơn cho cả hai.
“Biết rồi, sao lại lắm quy củ thế chứ.” Cung Tuyết Thiến ương ngạnh nói.
“Thập tứ đệ, hôm nay không phải Thập nhị đệ đến vấn an mẫu phi sao? Đệ ấy đi đâu rồi?” Mộ Dung Trần nhìn hắn hỏi. Thật ra hắn đã cố ý không để nàng và Thập tứ đệ chạm mặt nhau. Không ngờ người tính không bằng trời tính, vẫn là tránh không thoát.
“Thập nhị hoàng huynh nói hôm nay huynh ấy có việc nên bảo đệ đến vấn an mẫu phi thay huynh ấy.” Mộ Dung Vũ đáp.
“Vậy đi thôi, cùng nhau đi vào.” Mộ Dung Trần nói, tay lại siết chặt tay Cung Tuyết Thiến.
“Dạ.” Mộ Dung Vũ gật đầu đi theo phía sau bọn họ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cố gắng tự nói với mình rằng nàng là nữ nhân của hoàng huynh, hắn không thể, cũng không được phép nghĩ đến nàng. Tuy nhiên, mỗi lần hắn đều thân bất do kỷ.
Cung Tuyết Thiến thấy Mộ Dung Trần đưa mình đến trước một cung điện rất hoa lệ, hẳn là nơi ở của mẫu phi bọn họ.
“Nô tài tham kiến Tam Vương gia, tham kiến Thập tứ Vương gia.” Một vị công công già vội vàng hành lễ.
“Lưu công công, đứng lên đi, mẫu phi đã dậy chưa?” Mộ Dung Vũ hỏi, bởi hắn biết chắc hoàng huynh sẽ không hỏi.
“Bẩm Thập tứ Vương gia, nương nương đã dậy rồi, người bảo nô tài chờ ở đây nghênh đón Tam Vương gia cùng Mạnh cô nương. Mời các vị vào trong.” Lưu công công làm động tác mời.
“Được.” Mộ Dung Vũ gật đầu, sau đó nói với Mộ Dung Trần: “Hoàng huynh, chúng ta vào thôi.”
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại lặng lẽ giữ chặt tay hắn hỏi: “Ta nên gọi bà ấy là gì?” Nàng không muốn bị mất mặt, nàng cũng biết nếu căn cứ theo thân phận thì hẳn nên gọi bà là mẫu phi, nhưng mà chỉ có Vương phi mới xưng hô như vậy, còn nàng chỉ là tiểu thiếp, hẳn không có tư cách đó.
“Quý phi nương nương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Mộ Dung Vũ quay đầu lại nhìn hoàng huynh, bất đắc dĩ lắc đầu. Rốt cuộc mẫu phi đã làm gì khiến hoàng huynh hận người như vậy?
Trong nháy mắt đã vào đến đại sảnh, Cung Tuyết Thiến liền nhìn thấy một nữ tử ung dung sang trọng, cực kỳ xinh đẹp chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đang ngồi ở phía trên. Nàng không khỏi kinh ngạc than, có phải là quá trẻ hay không? Kỹ thuật dưỡng dung thật sự quá cao siêu.
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.” Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ cùng nhau hành lễ.
“Thiếp thân tham kiến Quý phi nương nương.” Cung Tuyết Thiến cũng vội vàng hành lễ.
“Đứng lên hết đi.” Quý phi nương nương phân phó.
“Dạ.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, nhìn thấy Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ ngồi vào chỗ bên cạnh nhưng nàng lại không hề ngồi xuống.
“Nàng không nghe thấy sao? Lại đây ngồi đi.” Mộ Dung Trần trực tiếp kéo nàng qua ngồi vào bên cạnh mình.
Cung Tuyết Thiến biết Mộ Dung Trần đang khiêu khích mẫu phi của hắn nên có chút áy náy nhìn về phía Quý phi, nhung lại phát hiện ánh mắt sắc bén của bà đang nhìn mình chằm chằm khiến cả người nàng nhất thời không được tự nhiên.
“Mạnh Tâm Nghi phải không? Lại đây để cho ta nhìn kỹ xem.” Giọng nói dịu dàng của Quý phi nương nương đột nhiên vang lên.
“Dạ.” Cung Tuyết Thiến vừa định đi đến thì đã bị Mộ Dung Trần ôm vào trong ngực, không khách khí nói: “Đã thấy rồi, còn có cái gì đáng nhìn nữa chứ?”
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy sắc mặt Quý phi nương nương trong nháy mắt lập tức trở nên lúng túng khó xử, trong lòng liền có chút oán trách. Cho dù là có khúc mắc ân oán gì đi nữa thì tóm lại bà vẫn là mẹ của hắn. Sao hắn lại có thể đối xử với bà như vậy được, nàng liền giãy ra khỏi ngực hắn, dịu dàng nói: “Vương gia, Quý phi nương nương muốn nhìn thiếp thân là phúc phận của thiếp thân, muốn cầu cũng không được.”
Dưới tình huống như vậy không thể đắc tội với bất kỳ ai, thể diện của ai cũng phải kiêng dè.
Cung Tuyết Thiến xoay người liền đi đến trước mặt Quý phi nương nương hành lễ nói: “Nương nương, thiếp thân có gì không hiểu xin nương nương dạy bảo.”
“Ngươi đã rất hiểu chuyện rồi.” Quý phi nương nương nhìn nàng hài lòng gật đầu, sự thông minh hiểu chuyện của nàng khiến bà rất thích. Ngôi vị chính phi không thể hi vọng nhưng dù thế nào bà cũng sẽ cho nàng danh phận trắc phi.
“Tạ ơn nương nương, người không biết đâu, vừa rồi lúc thiếp thân mới bước vào liền không thể tin được, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ, thiếu chút nữa đã gọi người là tỷ tỷ rồi.” Cung Tuyết Thiến nịnh nọt nói, người nào cũng đều thích nghe những lời tán dương, ngàn sai vạn sai nhưng điều này không thể sai.
“Ha ha…” Tâm tình của Quý phi nương nương bỗng nhiên rất tốt, cười rộ lên: “Nha đầu nhà ngươi, cái miệng nhỏ cũng rất biết nói chuyện.”
“Nương nương, người ta nói thật mà, người xem da của người còn đẹp hơn da của thiếp thân nữa, khiến cho người ta thật ghen tỵ.” Cung Tuyết Thiến lập tức chớp mắt vô tội nói.
Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới nàng lại có thể dụ mẫu phi vui vẻ như vậy. Tuy rằng hắn không cần biết mẫu phi thích hay không thích nàng, nhưng mà không nghĩ tới nàng lại khôn khéo khiến người khác thích như vậy, khiến cho hắn giảm đi không ít phiền toái.
Trong mắt Mộ Dung Vũ chứa vẻ ôn nhu, hắn đã biết rằng không có ai là không thích nàng mà.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến đặt tay lên trên tay hắn, xuống xe.
Cung nữ thái giám bên cạnh lập tức hành lễ: “Nô tì tham kiến Vương gia…Nô tài tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên hết đi.” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó liền cầm tay nàng rời đi.
Cung Tuyết Thiến không ngừng quan sát khắp Hoàng cung, đúng thật là rất xa hoa, chỉ có thể dùng bốn từ nguy nga lộng lẫy để hình dung.
“Tam hoàng huynh, Tâm Nghi, hai người cũng đến vấn an mẫu phi?” Giọng nói của Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Vũ, đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?” Cung Tuyết Thiến rất niềm nở xoay người lại chào hỏi.
“Khỏe.” Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng đáp lời, nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt không nỡ rời đi, nhưng rồi lại nhìn thấy bàn tay nàng đang được hoàng huynh nắm, sắc mặt liền hơi ảm đạm.
“Mạnh Tâm Nghi, chú ý lời nói của mình. Đây là hoàng cung, phải gọi đệ ấy là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần đột nhiên nghiêm túc cảnh cáo. Kỳ thật hắn cũng có mục đích riêng, không hi vọng nàng thân thiết với Thập tứ đệ như vậy, vừa đúng lúc mượn chuyện này để nói khéo. Hắn cũng để ý thấy sự mất mát trong đôi mắt của Thập tứ đệ, nhưng để bọn họ hiểu được thân phận của đối phương thì sẽ tốt hơn cho cả hai.
“Biết rồi, sao lại lắm quy củ thế chứ.” Cung Tuyết Thiến ương ngạnh nói.
“Thập tứ đệ, hôm nay không phải Thập nhị đệ đến vấn an mẫu phi sao? Đệ ấy đi đâu rồi?” Mộ Dung Trần nhìn hắn hỏi. Thật ra hắn đã cố ý không để nàng và Thập tứ đệ chạm mặt nhau. Không ngờ người tính không bằng trời tính, vẫn là tránh không thoát.
“Thập nhị hoàng huynh nói hôm nay huynh ấy có việc nên bảo đệ đến vấn an mẫu phi thay huynh ấy.” Mộ Dung Vũ đáp.
“Vậy đi thôi, cùng nhau đi vào.” Mộ Dung Trần nói, tay lại siết chặt tay Cung Tuyết Thiến.
“Dạ.” Mộ Dung Vũ gật đầu đi theo phía sau bọn họ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cố gắng tự nói với mình rằng nàng là nữ nhân của hoàng huynh, hắn không thể, cũng không được phép nghĩ đến nàng. Tuy nhiên, mỗi lần hắn đều thân bất do kỷ.
Cung Tuyết Thiến thấy Mộ Dung Trần đưa mình đến trước một cung điện rất hoa lệ, hẳn là nơi ở của mẫu phi bọn họ.
“Nô tài tham kiến Tam Vương gia, tham kiến Thập tứ Vương gia.” Một vị công công già vội vàng hành lễ.
“Lưu công công, đứng lên đi, mẫu phi đã dậy chưa?” Mộ Dung Vũ hỏi, bởi hắn biết chắc hoàng huynh sẽ không hỏi.
“Bẩm Thập tứ Vương gia, nương nương đã dậy rồi, người bảo nô tài chờ ở đây nghênh đón Tam Vương gia cùng Mạnh cô nương. Mời các vị vào trong.” Lưu công công làm động tác mời.
“Được.” Mộ Dung Vũ gật đầu, sau đó nói với Mộ Dung Trần: “Hoàng huynh, chúng ta vào thôi.”
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại lặng lẽ giữ chặt tay hắn hỏi: “Ta nên gọi bà ấy là gì?” Nàng không muốn bị mất mặt, nàng cũng biết nếu căn cứ theo thân phận thì hẳn nên gọi bà là mẫu phi, nhưng mà chỉ có Vương phi mới xưng hô như vậy, còn nàng chỉ là tiểu thiếp, hẳn không có tư cách đó.
“Quý phi nương nương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Mộ Dung Vũ quay đầu lại nhìn hoàng huynh, bất đắc dĩ lắc đầu. Rốt cuộc mẫu phi đã làm gì khiến hoàng huynh hận người như vậy?
Trong nháy mắt đã vào đến đại sảnh, Cung Tuyết Thiến liền nhìn thấy một nữ tử ung dung sang trọng, cực kỳ xinh đẹp chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đang ngồi ở phía trên. Nàng không khỏi kinh ngạc than, có phải là quá trẻ hay không? Kỹ thuật dưỡng dung thật sự quá cao siêu.
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.” Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ cùng nhau hành lễ.
“Thiếp thân tham kiến Quý phi nương nương.” Cung Tuyết Thiến cũng vội vàng hành lễ.
“Đứng lên hết đi.” Quý phi nương nương phân phó.
“Dạ.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, nhìn thấy Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ ngồi vào chỗ bên cạnh nhưng nàng lại không hề ngồi xuống.
“Nàng không nghe thấy sao? Lại đây ngồi đi.” Mộ Dung Trần trực tiếp kéo nàng qua ngồi vào bên cạnh mình.
Cung Tuyết Thiến biết Mộ Dung Trần đang khiêu khích mẫu phi của hắn nên có chút áy náy nhìn về phía Quý phi, nhung lại phát hiện ánh mắt sắc bén của bà đang nhìn mình chằm chằm khiến cả người nàng nhất thời không được tự nhiên.
“Mạnh Tâm Nghi phải không? Lại đây để cho ta nhìn kỹ xem.” Giọng nói dịu dàng của Quý phi nương nương đột nhiên vang lên.
“Dạ.” Cung Tuyết Thiến vừa định đi đến thì đã bị Mộ Dung Trần ôm vào trong ngực, không khách khí nói: “Đã thấy rồi, còn có cái gì đáng nhìn nữa chứ?”
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy sắc mặt Quý phi nương nương trong nháy mắt lập tức trở nên lúng túng khó xử, trong lòng liền có chút oán trách. Cho dù là có khúc mắc ân oán gì đi nữa thì tóm lại bà vẫn là mẹ của hắn. Sao hắn lại có thể đối xử với bà như vậy được, nàng liền giãy ra khỏi ngực hắn, dịu dàng nói: “Vương gia, Quý phi nương nương muốn nhìn thiếp thân là phúc phận của thiếp thân, muốn cầu cũng không được.”
Dưới tình huống như vậy không thể đắc tội với bất kỳ ai, thể diện của ai cũng phải kiêng dè.
Cung Tuyết Thiến xoay người liền đi đến trước mặt Quý phi nương nương hành lễ nói: “Nương nương, thiếp thân có gì không hiểu xin nương nương dạy bảo.”
“Ngươi đã rất hiểu chuyện rồi.” Quý phi nương nương nhìn nàng hài lòng gật đầu, sự thông minh hiểu chuyện của nàng khiến bà rất thích. Ngôi vị chính phi không thể hi vọng nhưng dù thế nào bà cũng sẽ cho nàng danh phận trắc phi.
“Tạ ơn nương nương, người không biết đâu, vừa rồi lúc thiếp thân mới bước vào liền không thể tin được, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ, thiếu chút nữa đã gọi người là tỷ tỷ rồi.” Cung Tuyết Thiến nịnh nọt nói, người nào cũng đều thích nghe những lời tán dương, ngàn sai vạn sai nhưng điều này không thể sai.
“Ha ha…” Tâm tình của Quý phi nương nương bỗng nhiên rất tốt, cười rộ lên: “Nha đầu nhà ngươi, cái miệng nhỏ cũng rất biết nói chuyện.”
“Nương nương, người ta nói thật mà, người xem da của người còn đẹp hơn da của thiếp thân nữa, khiến cho người ta thật ghen tỵ.” Cung Tuyết Thiến lập tức chớp mắt vô tội nói.
Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới nàng lại có thể dụ mẫu phi vui vẻ như vậy. Tuy rằng hắn không cần biết mẫu phi thích hay không thích nàng, nhưng mà không nghĩ tới nàng lại khôn khéo khiến người khác thích như vậy, khiến cho hắn giảm đi không ít phiền toái.
Trong mắt Mộ Dung Vũ chứa vẻ ôn nhu, hắn đã biết rằng không có ai là không thích nàng mà.
/225
|