Mỗi một bước đi, Yến Vũ Nhi liền cảm thấy được chỗ mắt cá chân chỗ đau như kim châm muối xát, lửa cháy hỏa thiêu. Tạ Hàn Phong bước chân quá nhanh, nàng sắp theo không kịp rồi.
“Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?” Yến Vũ Nhi vô cùng đau đớn, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống.
Tạ Hàn Phong lấy lại tinh thần, luôn miệng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Thôi, ngươi chậm một chút!” Yến Vũ Nhi cắn răng nói.
Chờ hai người đi về, Liễu Nhứ đang lo lắng nhìn xung quanh, trông thấy hai người, vội vàng nghênh đón.
“Tỷ tỷ, các ngươi đi chỗ nào vậy?” Nàng vội vàng nói, phát hiện Tạ Hàn Phong đỡ Yến Vũ Nhi, vội vàng bước lên phía trước đỡ nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ bị thương?”
“Ừm,“ nàng gật gật đầu, an ủi nàng, “Chỉ là chân bị trật.”
“Tạ công tử, tỷ tỷ ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao có thể bị thương chứ?” Liễu Nhứ trách cứ nhìn Tạ Hàn Phong.
“Được, để ta đến đi!” Liễu Nhứ chuyển cả người Yến Vũ Nhi dựa vào trên thân mình, để cho nàng đỡ mệt như thế nữa.
Mặt Tạ Hàn Phong ửng hồng lên, “Ta. . .” Hắn xoa xoa tay, không biết nên làm sao mới tốt.
Yến Vũ Nhi vội vàng giải thích: “Liễu Nhứ, không liên quan tới hắn. Ta muốn đi lấy nước, không nghĩ tới thoáng cái đã bị trật chân. Là Tạ công tử tìm được ta rồi đưa ta trở về.”
Nàng áy náy cười cười với Tạ Hàn Phong, lát sau mặt càng đỏ hơn.
“Người chưa từng làm qua việc này, sao lại không gọi ta đi cùng chứ?” Liễu Nhứ tự trách mình không thôi, công chúa của nàng từ lúc nào mà đi lấy nước chứ, đều là người thị nữ là nàng sai cấp dưới đi làm.
“Mấy ngày nay ngươi cũng đã rất mệt rồi.” Nàng không thể lại coi mình là công chúa, không nghĩ tới cái thân thể này đã vậy còn rất không tốt.
Liễu Nhứ bôi chút thuốc trị thương cho Yến Vũ Nhi, cũng tạm, trước đó các nàng cũng có chuẩn bị một chút, chỉ chốc lát sau, mắt cá chân Yến Vũ Nhi tiêu sưng đỏ liền rất nhiều.
“Liễu cô nương ngươi nhẫn nhịn chịu đựng trước, đợi đến lúc vào thành trấn chúng ta tìm một y quán nhìn xem!” Tạ Hàn Phong ở phía trước vừa đánh xe vừa trấn an nàng.
Yến Vũ Nhi và Liễu Nhứ liếc nhìn nhau, cười nói: “Không có việc gì, không quá đau, ngươi yên tâm đi!” Ngọc Cơ Cao này là vật trong cung, là hoàng tỷ Yến Tử Nhi của nàng tự tay phối chế, bên ngoài hoàn toàn là không có cách nào mua được.
Tạ Hàn Phong cho rằng nàng đang an ủi hắn, vung roi da lên quát to một tiếng, xe ngựa chạy băng băng về phía trước.
Đến chỗ y quán, một lão lang trung tóc bạc mặt hồng hào kiểm tra tỉ mỉ, lại hỏi một chút, nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi.
“Làm sao vậy, tiên sinh, chẳng lẽ vết thương của ta cực kỳ nghiêm trọng sao?” Yến Vũ Nhi bị nhìn không hiểu ra sao cả, hỏi hắn.
Lão lang trung vuốt vuốt râu dài nói: “Không có, cô nương dùng Ngọc Cơ Cao, là thuốc tiên trần gian, lão phu đã từng nghe nói, có chút tò mò mà thôi.”
Yến Vũ Nhi sửng sốt, lang trung này vậy mà biết Ngọc Cơ Cao, giọng điệu lại còn khẳng định như vậy, nhất định là rất có lai lịch.
“Được, được rồi, lão tiên sinh, ngươi còn chưa xem bệnh cho người ta đó, nói lời vô ích gì chứ?” Tạ Hàn Phong ở bên cạnh hiếm khi nhíu mày nói to.
“Vị công tử này đã lo lắng, vậy lão phu nối xương cho cô nương này.” Lão lang trung nói xong, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của Yến Vũ Nhi, đau đớn trong dự đoán cũng không có tới, liền nghe lang trung nói: “Được rồi, cô nương, ngươi đứng dậy đi vài bước đi.”
Yến Vũ Nhi cực kì kinh ngạc, không phải nối xương rất đau sao? Nàng vậy mà cũng không cảm giác được một chút nào!
Đi vài bước, Yến Vũ Nhi cảm thấy được quả thực giống y như lúc không bị thương, y thuật của lang trung này thật tốt!
Liễu Nhứ thấy vậy, vui vẻ dâng lên phí khám bệnh, Lão lang trung lại khoát tay cự tuyệt nói: “Lão hủ mở y quán này không vì tiền tài, cô nương chỉ cần trả lời một nghi vấn của ta là được.” Nói xong, hắn quay sang nhìn về phía Yến Vũ Nhi nói: “Cô nương, ngươi và Quỷ Cốc Tử là quan hệ gì?”
“Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?” Yến Vũ Nhi vô cùng đau đớn, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống.
Tạ Hàn Phong lấy lại tinh thần, luôn miệng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Thôi, ngươi chậm một chút!” Yến Vũ Nhi cắn răng nói.
Chờ hai người đi về, Liễu Nhứ đang lo lắng nhìn xung quanh, trông thấy hai người, vội vàng nghênh đón.
“Tỷ tỷ, các ngươi đi chỗ nào vậy?” Nàng vội vàng nói, phát hiện Tạ Hàn Phong đỡ Yến Vũ Nhi, vội vàng bước lên phía trước đỡ nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ bị thương?”
“Ừm,“ nàng gật gật đầu, an ủi nàng, “Chỉ là chân bị trật.”
“Tạ công tử, tỷ tỷ ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao có thể bị thương chứ?” Liễu Nhứ trách cứ nhìn Tạ Hàn Phong.
“Được, để ta đến đi!” Liễu Nhứ chuyển cả người Yến Vũ Nhi dựa vào trên thân mình, để cho nàng đỡ mệt như thế nữa.
Mặt Tạ Hàn Phong ửng hồng lên, “Ta. . .” Hắn xoa xoa tay, không biết nên làm sao mới tốt.
Yến Vũ Nhi vội vàng giải thích: “Liễu Nhứ, không liên quan tới hắn. Ta muốn đi lấy nước, không nghĩ tới thoáng cái đã bị trật chân. Là Tạ công tử tìm được ta rồi đưa ta trở về.”
Nàng áy náy cười cười với Tạ Hàn Phong, lát sau mặt càng đỏ hơn.
“Người chưa từng làm qua việc này, sao lại không gọi ta đi cùng chứ?” Liễu Nhứ tự trách mình không thôi, công chúa của nàng từ lúc nào mà đi lấy nước chứ, đều là người thị nữ là nàng sai cấp dưới đi làm.
“Mấy ngày nay ngươi cũng đã rất mệt rồi.” Nàng không thể lại coi mình là công chúa, không nghĩ tới cái thân thể này đã vậy còn rất không tốt.
Liễu Nhứ bôi chút thuốc trị thương cho Yến Vũ Nhi, cũng tạm, trước đó các nàng cũng có chuẩn bị một chút, chỉ chốc lát sau, mắt cá chân Yến Vũ Nhi tiêu sưng đỏ liền rất nhiều.
“Liễu cô nương ngươi nhẫn nhịn chịu đựng trước, đợi đến lúc vào thành trấn chúng ta tìm một y quán nhìn xem!” Tạ Hàn Phong ở phía trước vừa đánh xe vừa trấn an nàng.
Yến Vũ Nhi và Liễu Nhứ liếc nhìn nhau, cười nói: “Không có việc gì, không quá đau, ngươi yên tâm đi!” Ngọc Cơ Cao này là vật trong cung, là hoàng tỷ Yến Tử Nhi của nàng tự tay phối chế, bên ngoài hoàn toàn là không có cách nào mua được.
Tạ Hàn Phong cho rằng nàng đang an ủi hắn, vung roi da lên quát to một tiếng, xe ngựa chạy băng băng về phía trước.
Đến chỗ y quán, một lão lang trung tóc bạc mặt hồng hào kiểm tra tỉ mỉ, lại hỏi một chút, nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi.
“Làm sao vậy, tiên sinh, chẳng lẽ vết thương của ta cực kỳ nghiêm trọng sao?” Yến Vũ Nhi bị nhìn không hiểu ra sao cả, hỏi hắn.
Lão lang trung vuốt vuốt râu dài nói: “Không có, cô nương dùng Ngọc Cơ Cao, là thuốc tiên trần gian, lão phu đã từng nghe nói, có chút tò mò mà thôi.”
Yến Vũ Nhi sửng sốt, lang trung này vậy mà biết Ngọc Cơ Cao, giọng điệu lại còn khẳng định như vậy, nhất định là rất có lai lịch.
“Được, được rồi, lão tiên sinh, ngươi còn chưa xem bệnh cho người ta đó, nói lời vô ích gì chứ?” Tạ Hàn Phong ở bên cạnh hiếm khi nhíu mày nói to.
“Vị công tử này đã lo lắng, vậy lão phu nối xương cho cô nương này.” Lão lang trung nói xong, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của Yến Vũ Nhi, đau đớn trong dự đoán cũng không có tới, liền nghe lang trung nói: “Được rồi, cô nương, ngươi đứng dậy đi vài bước đi.”
Yến Vũ Nhi cực kì kinh ngạc, không phải nối xương rất đau sao? Nàng vậy mà cũng không cảm giác được một chút nào!
Đi vài bước, Yến Vũ Nhi cảm thấy được quả thực giống y như lúc không bị thương, y thuật của lang trung này thật tốt!
Liễu Nhứ thấy vậy, vui vẻ dâng lên phí khám bệnh, Lão lang trung lại khoát tay cự tuyệt nói: “Lão hủ mở y quán này không vì tiền tài, cô nương chỉ cần trả lời một nghi vấn của ta là được.” Nói xong, hắn quay sang nhìn về phía Yến Vũ Nhi nói: “Cô nương, ngươi và Quỷ Cốc Tử là quan hệ gì?”
/14
|