Khuất Tư luôn có một loại cảm giác, sau khi Ngô Khiết Tào rời khỏi Tuần Hướng thì đêm nào nàng cũng vụng trộm khóc không thành tiếng.
Nếu không thì vì sao mỗi sáng hai mắt nàng đều sưng lên như vậy.
Suy đoán này nhất định không sai! Khẳng định giữa Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng có tư tình!
Ý nghĩ đó làm cho Khuất Tư sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ khó nói thành lời.
Nếu Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng thực sự có cái gì đó thì có lẽ hắn cũng không có cách nào ngăn cản được cảm xúc của bọn họ. Nhưng không ngăn cản được không có nghĩa là Khuất Tư hắn bỏ cuộc.
Lúc này, Ngô Khiết Tào đang cầm khăn lau trên tay, ngẩn người đứng ở trước mặt Khuất Tư.
“Ánh mắt của ngươi là sao hả?!”
“......”
“Đừng tưởng rằng ngươi vẫn còn là công chúa, hiện tại mạng của ngươi đang nằm trong tay bổn vương đấy.”
“......”
“Không được phép dùng ánh mắt đó nhìn bổn vương, nếu không bổn vương sẽ sai người móc mắt ngươi ra!”
“......”
“Ngươi còn nhìn?!” Khuất Tư phẫn nộ đập mạnh tay xuống mặt bàn.
Mắt thấy Khuất Tư tức giận tới mức sắp quăng hết tấu chương, Ngô Khiết Tào mới nhận ra kỳ thực Sở vương khá là ngây thơ, ngay cả việc bới móc tìm lỗi quát mắng cũng làm...... kém cỏi đến thế này.
Ngô Khiết Tào hừ lạnh một tiếng, dời tầm mắt, một câu cũng không nói, bắt đầu cầm khăn lau lau cây cột. Ống tay áo theo động tác của nàng chậm rãi trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn, phối hợp với những ngón tay mảnh khảnh đủ để khiến cho bất kỳ người nào nhìn vào cũng thấy mê mẩn.
Đáng tiếc Khuất Tư chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc’: “Hôm nay ngươi không lau sạch mấy cái cột đó thì đừng có ăn cơm. Sở quốc ta không nuôi không những kẻ rảnh rỗi.”
...... Thì ra hắn thật sự có thể ngây thơ, ấu trĩ tới mức này!
Tuy ngày nào cũng kiếm chuyện bắt bẻ Ngô Khiết Tào khá là trẻ con, nhưng Khuất Tư lại rất vừa lòng với sự sắp xếp của mình. Hắn cho rằng Ngô Khiết Tào sẽ rất nhanh biết khó mà lui, nàng sẽ sớm hiểu ra Tuần Hướng không phải là người mà nàng có thể vọng tưởng.
Nhưng trên thực tế, hắn sai hoàn toàn, bởi vì ngày hôm sau, đôi mắt của Ngô Khiết Tào lại sưng lên, vành mắt hồng hồng. Thế này tức là đã tương tư đến tận xương rồi sao?
Khuất Tư nói muốn Ngô Khiết Tào hầu hạ cũng không phải là nói đùa, ngày này qua ngày khác đều nghĩ ra đủ trò hành hạ nàng.
Vậy nên việc đến chỗ các phi tử theo thông lệ để “tạo ra người thừa kế” đều bị hoãn lại. Đây chính là chuyện lớn động trời!
Vấn đề nằm ở chỗ, ngay chính đương sự còn không nhận ra hành vi của mình có gì bất thường, vẫn như cũ hào hứng chơi “trò chơi”, còn đắc ý tự cho mình là mèo to đang đùa giỡn chuột nhỏ.
Cứ như thế, chính bản thân Khuất Tư lại vô ý tạo ra một chút mờ ám.
Buổi sáng một ngày nào đó, Khuất Tư âm thầm dặn thái giám bên người gọi hắn dậy sớm hơn nửa canh giờ. Vậy nên khi Ngô Khiết Tào còn đang ngái ngủ, mang theo đôi mắt sưng húp, tay cầm khăn lau tiến vào phòng ngủ của Khuất Tư đã thấy hắn ngồi an ổn trước bàn rồi.
Khuất Tư lại phẫn nộ thể hiện kỹ năng đập bàn, cũng phải công nhận thể chất của hắn tốt, nghe một tiếng “bốp” kia đã thấy ghê cả người, vậy mà mặt của hắn chả nhăn lại một chút nào: “Bổn vương cho ngươi ở đây là để hầu hạ bổn vương chứ không phải để người khác hầu hạ ngươi! Xem bộ dạng đó của ngươi là đợi người đến hầu hạ hả? Còn nhàn nhã hơn cả chủ tử nữa?”
Chỉ có những lúc như thế này, Ngô Khiết Tào mới thực sự dám tin bên trong một Sở vương tà mị tàn nhẫn lại là một ‘tiểu quỷ’ vô cùng nhàm chán.
Nhận ra điều này không thể không khiến cho Ngô Khiết Tào thay đổi các kế hoạch chinh phục đã định ra trước đó, bởi vì nếu thực sự làm theo kế hoạch cũ thì sẽ không có tác dụng, thậm chí còn làm cho Khuất Tư cảm thấy phản cảm, nàng sẽ không đạt được mục đích công lược.
Hiện thực vốn tàn khốc, bởi vậy, bên cạnh lượng việc bị sai bảo tăng lên, Ngô Khiết Tào còn phải dành thời gian để tập trung cho việc lập ra kế hoạch mới; mà kế hoạch này so với chuyện dụ dỗ trẻ con cũng không khác là bao! — đã vậy còn là loại trẻ con theo kiểu “tiểu bá vương” hiếm thấy.
Ngô Khiết Tào nhìn thoáng qua Khuất Tư đang bới móc mắng mỏ liếc mắt một cái, cơn tức nổi lên, phẫn nộ ra sức chà lau mặt bàn.
Ngày hôm sau.
Ngô Khiết Tào khẽ dụi mắt rồi bưng một cái chậu kim loại trơn bóng lên, mơ mơ màng màng đi đến tẩm cung của Khuất Tư. Đi tới trước cửa còn bị hai thị vệ gác đêm dùng đao cản lại.
Nàng giơ giơ cái chậu đựng nước, bóng trăng phản chiếu trên mặt nước lay động đến biến dạng. Ngô Khiết Tào không nói gì nhưng hành động biểu thị rất rõ ràng -- nàng chỉ muốn thực hiện chức trách của một “thị nữ”.
Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn lùi xuống một bước để cho nàng đi qua. Bây giờ thực sự quá sớm, trời còn tối đen như mực.
Khó khăn lắm mới vào được tẩm cung, Ngô Khiết Tào vừa vào đã thấy tiểu thái giám với đôi mắt sưng đỏ đang ngồi canh thời gian.
Hắn chính là tiểu thái giám chuyên đưa đồ đến tặng cho Tuần Hướng, đang ngồi thần người gật gù, nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn nhìn người vào là Ngô Khiết Tào thì giật mình trợn tròn mắt, suýt nữa kêu lên, may mà vẫn còn giữ được một chút lý trí, kịp thời bịt miệng lại.
Ngô Khiết Tào mỉm cười, yêu kiều yếu ớt nói: “Hôm qua Đại vương nói ta rời giường quá muộn, hôm nay chắc là sớm phải không?”
Tiếng nói không lớn, nhưng trong khoảng thời gian và không gian đặc biệt yên tĩnh này, chỉ một âm thanh nho nhỏ phát ra cũng được phóng đại lên mấy lần. Tiểu thái giám ra sức phẩy tay lắc đầu, còn thiếu chút quỳ xuống cầu xin vị công chúa này ngậm miệng lại.
Thấy Ngô Khiết Tào không nói gì nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi xác nhận không kinh động gì đến Khuất Tư, hắn liền vội vã bước đến trước mặt nàng, tự tay nhận lấy chậu nước: “Ôi, bà nội của ta ơi, ngài thật đúng là khắc tinh của Đại vương mà.”
Ngô Khiết Tào rảnh tay, nhìn tiểu thái giám bưng chậu nước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tài tên là Tiểu Lưu Tử.”
“Aiz...... Bản công chúa...... à không, là ta, ta đã không còn là công chúa nữa rồi, ngươi khách khí như vậy để làm gì?”
Tiểu Lưu Tử đảo mắt mấy vòng, ánh nến mờ ảo hắt vào mắt hắn, hắn thông minh trả lời: “Đây chẳng phải là thói quen hay sao?”
Ngô Khiết Tào nghe xong không nói thêm gì, nàng quen thuộc đi đến trước giường của Khuất Tư.
Tốt xấu gì Khuất Tư cũng là người tập võ, kỳ thực lúc Ngô Khiết Tào vừa bước vào hắn đã tỉnh lại, chỉ là có chút mông lung chưa rõ ràng. Lúc này Ngô Khiết Tào tiến lại gần, hắn đột nhiên mở to mắt.
Sau đó hắn cứ thế trừng mắt thật lớn nhìn Ngô Khiết Tào. Thấy nàng còn nhãn nhã vuốt vuốt tấm rèm che trước giường!
Khuất Tư bất giác hơi hạ tầm mắt.
Tốt lắm, tuy mắt có chút quầng thâm nhưng không có dấu hiệu bị sưng.
Tiểu Lưu Tử đứng nghiêm trang kính cẩn ở bên giường, thấy hai người đang đọ mắt không để đến hắn, liền vụng trộm lấy tay che miệng hắt xì một cái.
Đợi đến lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Khuất Tư mới khàn khàn mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ngô Khiết Tào cười tủm tỉm: “Không phải ngày hôm qua ngươi mắng ta vì dậy muộn hay sao?” Nàng chỉ về phía chậu nước đã được Tiểu Lưu Tử đặt trên mặt bàn, khẽ cao giọng: “Bởi vậy hôm nay ta tới ‘hầu hạ’ ngươi sớm đây.”
Chẳng biết Ngô Khiết Tào quá ngây thơ khờ khạo hay là nàng cố tình làm như vậy nữa, một câu nói rõ ràng hợp tình hợp lý, không hề có sơ hở, nhưng không hiểu sao nghe vào lại có chút gì đó không thích hợp.
Khuất Tư nhất thời nghẹn lời, một lúc sau, hắn chỉ ra cửa nói: “Quét rác đi.”
Ngô Khiết Tào “vui vẻ nhận mệnh”, trước khi đi còn “tranh công” nói: “Nước rửa mặt hôm nay là do ta bưng tới.”
Khuất Tư phất phất tay như đang đuổi ruồi bọ, ý là muốn nàng đi ra ngoài nhanh một chút.
Ngô Khiết Tào quét qua quét lại cuối cùng cũng trở thành cung nữ quét rác, điểm khác biệt duy nhất chính là thuận theo yêu cầu của Quốc sư, mỗi lần Sở vương đến chỗ hắn đều phải dẫn cung nữ quét rác này đi theo.
Tuy rằng Khuất Tư hết sức bất mãn, nhưng cũng không có dị nghị gì.
Nếu không phải vài lần vô tình bắt gặp ánh mắt chán ghét không thể che giấu của Ngô Khiết Tào dành cho hắn, thì có lẽ trong suy nghĩ của hắn, vị công chúa nhu nhược trốn trong mật thất lòng mang đầy thù hận đã biến mất rồi.
Trong một thời gian ngắn, dường như giữa hai người đang diễn ra một “cuộc chiến” ác liệt không có vũ khí, nhưng Khuất Tư cũng không dồn hết tinh lực của hắn vào việc này. Khoác lên người Long bào cao quý, hắn lại là một Sở vương lãnh huyết vô tình, vẻ mặt khắc nghiệt lạnh lùng, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào động tĩnh của các nước láng giềng để thừa dịp phát động chiến tranh, mà đã ra quân là sẽ tiêu diệt -- giống như tiêu diệt Yên quốc vậy.
Mặc dù mỗi ngày đều bận rộn trăm việc nhưng Khuất Tư nhất định sẽ bớt chút thời gian đi tới chỗ của Quốc sư, nói dễ nghe đó chính là đến để thảo luận chiến lược. Về phần nói khó nghe thì...... Ai dám nói khó nghe chứ?
Ngô Khiết Tào cầm chổi, quét lá trúc khô rụng trên sân. Một trận gió thổi qua, phần lá đã được quét gọn vào một chỗ lại tung ra. Tóc mai theo làn gió bay vờn cùng lá trúc, có thể khẳng định, hình ảnh mỹ nhân yêu kiều đứng giữa gió và lá này tràn ngập phong tình.
Thoáng thở dài một hơi, Ngô Khiết Tào vén gọn lại tóc mai, quét lại một lần nữa.
Khuất Tư thấy Tuần Hướng đột nhiên không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm về một hướng, hắn cũng đưa mắt nhìn qua.
Bức tranh mỹ nhân thật đẹp, nhưng không hiểu vì sao Khuất Tư chỉ cảm thấy nó rất chói mắt.
Đây thực sự là một mỹ nhân, chỉ tiếc mỹ nhân này lại quá gai góc, giống như một đóa hoa độc, hái cũng không được, nhưng nhìn lại chẳng có tác dụng gì.
Khuất Tư trầm mặt, đặt tay mình lên mu bàn tay của Tuần Hướng.
Tuần Hướng hoàn hồn, nhìn thoáng qua Khuất Tư rồi lạnh nhạt thu tay về.
Khuất Tư cũng không thấy xấu hổ, chỉ hỏi: “Ngươi cảm thấy vị công chúa mất nước này như thế nào?”
“Ẩn nhẫn đạm mạc, là một người biết an phận thủ thường.”
“Bổn vương không tin ngươi không nhìn ra.”
“Thần không biết.”
Kì thực trong lòng Tuần Hướng biết rất rõ. Ngô Khiết Tào chung quy vẫn là một tai hoạ ngầm. Nhìn lại lịch sử của các vương triều, phàm là người muốn hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, trong mắt tuyệt đối không chấp nhận một hạt cát. Tuy rằng hiện tại vì để trấn an thần dân của Yên quốc, Khuất Tư không động đến Ngô Khiết Tào, nhưng khi thế lực đã ổn định, kết cục của Ngô Khiết Tào khẳng định không có gì tốt đẹp.
Vẻ mặt của Khuất Tư đột nhiên trở nên khó hiểu: “Không hối hận chứ?”
“...... Ta không còn đường lui.”
Ngoại trừ hai người đang nói, bất kỳ ai cũng không hiểu được đoạn đối thoại này.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Một người ngày thường vẫn luôn đối chọi gay gắt không có khả năng đột nhiên trở nên dịu dàng.
Cho dù có lấy cái gọi là “Tình yêu” ra để giải thích thì chỉ sợ cũng chẳng được mấy người.
Hai người đang liên tục cãi nhau, bỗng dưng một người trong đó lại quay ra đối xử tốt với người còn lại, đương nhiên sẽ khiến cho đối phương cảm thấy người kia đang làm chuyện xấu ở sau lưng.
Cũng giống như việc quyến rũ vậy, mối quan hệ trước đó chẳng tốt đẹp gì, đột nhiên quyến rũ sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên.
Chúng ta không nói yêu nhưng cũng không nói là không thương; cứ mơ hồ, mập mờ như vậy, một ngày nào đó...... con mồi sẽ mắc câu.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Nếu không thì vì sao mỗi sáng hai mắt nàng đều sưng lên như vậy.
Suy đoán này nhất định không sai! Khẳng định giữa Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng có tư tình!
Ý nghĩ đó làm cho Khuất Tư sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ khó nói thành lời.
Nếu Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng thực sự có cái gì đó thì có lẽ hắn cũng không có cách nào ngăn cản được cảm xúc của bọn họ. Nhưng không ngăn cản được không có nghĩa là Khuất Tư hắn bỏ cuộc.
Lúc này, Ngô Khiết Tào đang cầm khăn lau trên tay, ngẩn người đứng ở trước mặt Khuất Tư.
“Ánh mắt của ngươi là sao hả?!”
“......”
“Đừng tưởng rằng ngươi vẫn còn là công chúa, hiện tại mạng của ngươi đang nằm trong tay bổn vương đấy.”
“......”
“Không được phép dùng ánh mắt đó nhìn bổn vương, nếu không bổn vương sẽ sai người móc mắt ngươi ra!”
“......”
“Ngươi còn nhìn?!” Khuất Tư phẫn nộ đập mạnh tay xuống mặt bàn.
Mắt thấy Khuất Tư tức giận tới mức sắp quăng hết tấu chương, Ngô Khiết Tào mới nhận ra kỳ thực Sở vương khá là ngây thơ, ngay cả việc bới móc tìm lỗi quát mắng cũng làm...... kém cỏi đến thế này.
Ngô Khiết Tào hừ lạnh một tiếng, dời tầm mắt, một câu cũng không nói, bắt đầu cầm khăn lau lau cây cột. Ống tay áo theo động tác của nàng chậm rãi trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn, phối hợp với những ngón tay mảnh khảnh đủ để khiến cho bất kỳ người nào nhìn vào cũng thấy mê mẩn.
Đáng tiếc Khuất Tư chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc’: “Hôm nay ngươi không lau sạch mấy cái cột đó thì đừng có ăn cơm. Sở quốc ta không nuôi không những kẻ rảnh rỗi.”
...... Thì ra hắn thật sự có thể ngây thơ, ấu trĩ tới mức này!
Tuy ngày nào cũng kiếm chuyện bắt bẻ Ngô Khiết Tào khá là trẻ con, nhưng Khuất Tư lại rất vừa lòng với sự sắp xếp của mình. Hắn cho rằng Ngô Khiết Tào sẽ rất nhanh biết khó mà lui, nàng sẽ sớm hiểu ra Tuần Hướng không phải là người mà nàng có thể vọng tưởng.
Nhưng trên thực tế, hắn sai hoàn toàn, bởi vì ngày hôm sau, đôi mắt của Ngô Khiết Tào lại sưng lên, vành mắt hồng hồng. Thế này tức là đã tương tư đến tận xương rồi sao?
Khuất Tư nói muốn Ngô Khiết Tào hầu hạ cũng không phải là nói đùa, ngày này qua ngày khác đều nghĩ ra đủ trò hành hạ nàng.
Vậy nên việc đến chỗ các phi tử theo thông lệ để “tạo ra người thừa kế” đều bị hoãn lại. Đây chính là chuyện lớn động trời!
Vấn đề nằm ở chỗ, ngay chính đương sự còn không nhận ra hành vi của mình có gì bất thường, vẫn như cũ hào hứng chơi “trò chơi”, còn đắc ý tự cho mình là mèo to đang đùa giỡn chuột nhỏ.
Cứ như thế, chính bản thân Khuất Tư lại vô ý tạo ra một chút mờ ám.
Buổi sáng một ngày nào đó, Khuất Tư âm thầm dặn thái giám bên người gọi hắn dậy sớm hơn nửa canh giờ. Vậy nên khi Ngô Khiết Tào còn đang ngái ngủ, mang theo đôi mắt sưng húp, tay cầm khăn lau tiến vào phòng ngủ của Khuất Tư đã thấy hắn ngồi an ổn trước bàn rồi.
Khuất Tư lại phẫn nộ thể hiện kỹ năng đập bàn, cũng phải công nhận thể chất của hắn tốt, nghe một tiếng “bốp” kia đã thấy ghê cả người, vậy mà mặt của hắn chả nhăn lại một chút nào: “Bổn vương cho ngươi ở đây là để hầu hạ bổn vương chứ không phải để người khác hầu hạ ngươi! Xem bộ dạng đó của ngươi là đợi người đến hầu hạ hả? Còn nhàn nhã hơn cả chủ tử nữa?”
Chỉ có những lúc như thế này, Ngô Khiết Tào mới thực sự dám tin bên trong một Sở vương tà mị tàn nhẫn lại là một ‘tiểu quỷ’ vô cùng nhàm chán.
Nhận ra điều này không thể không khiến cho Ngô Khiết Tào thay đổi các kế hoạch chinh phục đã định ra trước đó, bởi vì nếu thực sự làm theo kế hoạch cũ thì sẽ không có tác dụng, thậm chí còn làm cho Khuất Tư cảm thấy phản cảm, nàng sẽ không đạt được mục đích công lược.
Hiện thực vốn tàn khốc, bởi vậy, bên cạnh lượng việc bị sai bảo tăng lên, Ngô Khiết Tào còn phải dành thời gian để tập trung cho việc lập ra kế hoạch mới; mà kế hoạch này so với chuyện dụ dỗ trẻ con cũng không khác là bao! — đã vậy còn là loại trẻ con theo kiểu “tiểu bá vương” hiếm thấy.
Ngô Khiết Tào nhìn thoáng qua Khuất Tư đang bới móc mắng mỏ liếc mắt một cái, cơn tức nổi lên, phẫn nộ ra sức chà lau mặt bàn.
Ngày hôm sau.
Ngô Khiết Tào khẽ dụi mắt rồi bưng một cái chậu kim loại trơn bóng lên, mơ mơ màng màng đi đến tẩm cung của Khuất Tư. Đi tới trước cửa còn bị hai thị vệ gác đêm dùng đao cản lại.
Nàng giơ giơ cái chậu đựng nước, bóng trăng phản chiếu trên mặt nước lay động đến biến dạng. Ngô Khiết Tào không nói gì nhưng hành động biểu thị rất rõ ràng -- nàng chỉ muốn thực hiện chức trách của một “thị nữ”.
Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn lùi xuống một bước để cho nàng đi qua. Bây giờ thực sự quá sớm, trời còn tối đen như mực.
Khó khăn lắm mới vào được tẩm cung, Ngô Khiết Tào vừa vào đã thấy tiểu thái giám với đôi mắt sưng đỏ đang ngồi canh thời gian.
Hắn chính là tiểu thái giám chuyên đưa đồ đến tặng cho Tuần Hướng, đang ngồi thần người gật gù, nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn nhìn người vào là Ngô Khiết Tào thì giật mình trợn tròn mắt, suýt nữa kêu lên, may mà vẫn còn giữ được một chút lý trí, kịp thời bịt miệng lại.
Ngô Khiết Tào mỉm cười, yêu kiều yếu ớt nói: “Hôm qua Đại vương nói ta rời giường quá muộn, hôm nay chắc là sớm phải không?”
Tiếng nói không lớn, nhưng trong khoảng thời gian và không gian đặc biệt yên tĩnh này, chỉ một âm thanh nho nhỏ phát ra cũng được phóng đại lên mấy lần. Tiểu thái giám ra sức phẩy tay lắc đầu, còn thiếu chút quỳ xuống cầu xin vị công chúa này ngậm miệng lại.
Thấy Ngô Khiết Tào không nói gì nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi xác nhận không kinh động gì đến Khuất Tư, hắn liền vội vã bước đến trước mặt nàng, tự tay nhận lấy chậu nước: “Ôi, bà nội của ta ơi, ngài thật đúng là khắc tinh của Đại vương mà.”
Ngô Khiết Tào rảnh tay, nhìn tiểu thái giám bưng chậu nước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tài tên là Tiểu Lưu Tử.”
“Aiz...... Bản công chúa...... à không, là ta, ta đã không còn là công chúa nữa rồi, ngươi khách khí như vậy để làm gì?”
Tiểu Lưu Tử đảo mắt mấy vòng, ánh nến mờ ảo hắt vào mắt hắn, hắn thông minh trả lời: “Đây chẳng phải là thói quen hay sao?”
Ngô Khiết Tào nghe xong không nói thêm gì, nàng quen thuộc đi đến trước giường của Khuất Tư.
Tốt xấu gì Khuất Tư cũng là người tập võ, kỳ thực lúc Ngô Khiết Tào vừa bước vào hắn đã tỉnh lại, chỉ là có chút mông lung chưa rõ ràng. Lúc này Ngô Khiết Tào tiến lại gần, hắn đột nhiên mở to mắt.
Sau đó hắn cứ thế trừng mắt thật lớn nhìn Ngô Khiết Tào. Thấy nàng còn nhãn nhã vuốt vuốt tấm rèm che trước giường!
Khuất Tư bất giác hơi hạ tầm mắt.
Tốt lắm, tuy mắt có chút quầng thâm nhưng không có dấu hiệu bị sưng.
Tiểu Lưu Tử đứng nghiêm trang kính cẩn ở bên giường, thấy hai người đang đọ mắt không để đến hắn, liền vụng trộm lấy tay che miệng hắt xì một cái.
Đợi đến lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Khuất Tư mới khàn khàn mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ngô Khiết Tào cười tủm tỉm: “Không phải ngày hôm qua ngươi mắng ta vì dậy muộn hay sao?” Nàng chỉ về phía chậu nước đã được Tiểu Lưu Tử đặt trên mặt bàn, khẽ cao giọng: “Bởi vậy hôm nay ta tới ‘hầu hạ’ ngươi sớm đây.”
Chẳng biết Ngô Khiết Tào quá ngây thơ khờ khạo hay là nàng cố tình làm như vậy nữa, một câu nói rõ ràng hợp tình hợp lý, không hề có sơ hở, nhưng không hiểu sao nghe vào lại có chút gì đó không thích hợp.
Khuất Tư nhất thời nghẹn lời, một lúc sau, hắn chỉ ra cửa nói: “Quét rác đi.”
Ngô Khiết Tào “vui vẻ nhận mệnh”, trước khi đi còn “tranh công” nói: “Nước rửa mặt hôm nay là do ta bưng tới.”
Khuất Tư phất phất tay như đang đuổi ruồi bọ, ý là muốn nàng đi ra ngoài nhanh một chút.
Ngô Khiết Tào quét qua quét lại cuối cùng cũng trở thành cung nữ quét rác, điểm khác biệt duy nhất chính là thuận theo yêu cầu của Quốc sư, mỗi lần Sở vương đến chỗ hắn đều phải dẫn cung nữ quét rác này đi theo.
Tuy rằng Khuất Tư hết sức bất mãn, nhưng cũng không có dị nghị gì.
Nếu không phải vài lần vô tình bắt gặp ánh mắt chán ghét không thể che giấu của Ngô Khiết Tào dành cho hắn, thì có lẽ trong suy nghĩ của hắn, vị công chúa nhu nhược trốn trong mật thất lòng mang đầy thù hận đã biến mất rồi.
Trong một thời gian ngắn, dường như giữa hai người đang diễn ra một “cuộc chiến” ác liệt không có vũ khí, nhưng Khuất Tư cũng không dồn hết tinh lực của hắn vào việc này. Khoác lên người Long bào cao quý, hắn lại là một Sở vương lãnh huyết vô tình, vẻ mặt khắc nghiệt lạnh lùng, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào động tĩnh của các nước láng giềng để thừa dịp phát động chiến tranh, mà đã ra quân là sẽ tiêu diệt -- giống như tiêu diệt Yên quốc vậy.
Mặc dù mỗi ngày đều bận rộn trăm việc nhưng Khuất Tư nhất định sẽ bớt chút thời gian đi tới chỗ của Quốc sư, nói dễ nghe đó chính là đến để thảo luận chiến lược. Về phần nói khó nghe thì...... Ai dám nói khó nghe chứ?
Ngô Khiết Tào cầm chổi, quét lá trúc khô rụng trên sân. Một trận gió thổi qua, phần lá đã được quét gọn vào một chỗ lại tung ra. Tóc mai theo làn gió bay vờn cùng lá trúc, có thể khẳng định, hình ảnh mỹ nhân yêu kiều đứng giữa gió và lá này tràn ngập phong tình.
Thoáng thở dài một hơi, Ngô Khiết Tào vén gọn lại tóc mai, quét lại một lần nữa.
Khuất Tư thấy Tuần Hướng đột nhiên không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm về một hướng, hắn cũng đưa mắt nhìn qua.
Bức tranh mỹ nhân thật đẹp, nhưng không hiểu vì sao Khuất Tư chỉ cảm thấy nó rất chói mắt.
Đây thực sự là một mỹ nhân, chỉ tiếc mỹ nhân này lại quá gai góc, giống như một đóa hoa độc, hái cũng không được, nhưng nhìn lại chẳng có tác dụng gì.
Khuất Tư trầm mặt, đặt tay mình lên mu bàn tay của Tuần Hướng.
Tuần Hướng hoàn hồn, nhìn thoáng qua Khuất Tư rồi lạnh nhạt thu tay về.
Khuất Tư cũng không thấy xấu hổ, chỉ hỏi: “Ngươi cảm thấy vị công chúa mất nước này như thế nào?”
“Ẩn nhẫn đạm mạc, là một người biết an phận thủ thường.”
“Bổn vương không tin ngươi không nhìn ra.”
“Thần không biết.”
Kì thực trong lòng Tuần Hướng biết rất rõ. Ngô Khiết Tào chung quy vẫn là một tai hoạ ngầm. Nhìn lại lịch sử của các vương triều, phàm là người muốn hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, trong mắt tuyệt đối không chấp nhận một hạt cát. Tuy rằng hiện tại vì để trấn an thần dân của Yên quốc, Khuất Tư không động đến Ngô Khiết Tào, nhưng khi thế lực đã ổn định, kết cục của Ngô Khiết Tào khẳng định không có gì tốt đẹp.
Vẻ mặt của Khuất Tư đột nhiên trở nên khó hiểu: “Không hối hận chứ?”
“...... Ta không còn đường lui.”
Ngoại trừ hai người đang nói, bất kỳ ai cũng không hiểu được đoạn đối thoại này.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Một người ngày thường vẫn luôn đối chọi gay gắt không có khả năng đột nhiên trở nên dịu dàng.
Cho dù có lấy cái gọi là “Tình yêu” ra để giải thích thì chỉ sợ cũng chẳng được mấy người.
Hai người đang liên tục cãi nhau, bỗng dưng một người trong đó lại quay ra đối xử tốt với người còn lại, đương nhiên sẽ khiến cho đối phương cảm thấy người kia đang làm chuyện xấu ở sau lưng.
Cũng giống như việc quyến rũ vậy, mối quan hệ trước đó chẳng tốt đẹp gì, đột nhiên quyến rũ sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên.
Chúng ta không nói yêu nhưng cũng không nói là không thương; cứ mơ hồ, mập mờ như vậy, một ngày nào đó...... con mồi sẽ mắc câu.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
/33
|