Editor: Mộc Du
Hoa gia gia, người nói vậy là sao? Mộ Lương híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ thử mình có biết người nào có loại thuốc này không.
Mười mấy năm trước, nguyên nhân mà phụ hoàng ngươi đưa ngươi rời đi, ngươi còn nhớ rõ không? Hoa Liên Phong cười nhạt.
Liệt Viêm quyết? Mộ Lương giận tái mặt.
Hậu cung tranh đấu, luôn luôn không thể tránh khỏi sử dụng dược vật hại người, ý của sư phụ ‘Mị Hồng Nhan’ này là từ trong cung tới. Hoa Khấp Tuyết biết ban đầu Mộ Lương là bị người ta hạ Liệt Viêm quyết, nên mới tới mang sơn cầu cứu.
Không sai, ‘Mị Hồng Nhan’ này chính là đồ ở trong hậu cung, nó là do một phi tần thất sủng chế tạo ra. Hoa Liên Phong thở dài, mặt đen tối ở trong hậu cung, không phải một lời là có thể nói rõ.
Đầu tiên là Liệt Viêm quyết, sau nữa là ‘Mị Hồng Nhan’, chuyện này, không đơn giản. Mộ Lương cũng không biết có phải là mình đã suy nghĩ nhiều hay không nhưng hắn không thể không đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau, xem ra trong cung có người nhìn hắn rất không thuận mắt.
Binh đến tướng chặn, lần sau chúng ta nên cẩn thận một chút. Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái, không muốn để cho hắn tiếp tục nhớ lại những quá khứ không tốt kia, hơn nữa trực giác nói cho nàng biết, chuyện này cùng chuyện Mộ Lương bị hại trước kia là không có liên quan.
Được. Mộ Lương thản nhiên nhếch môi, dịu dàng nhìn nàng.
Sư phụ, nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta xuống núi. Hoa Khấp Tuyết sửa sang quần áo lại một chút, tính toán muốn rời đi, Hoa Trảm Lãng sẽ đoán ra bọn họ ở mang sơn nhưng cho dù là biết họ đang ở đâu, chắc chắn mọi người cũng sẽ lo lắng.
Ha ha, là sợ các bằng hữu lo lắng sao? Tuyết nha đầu lần này quay lại mang sơn, trên người đã có nhân khí hơn rồi, Lương tiểu tử, ngươi là chiếm đầu công nhé! Hoa Liên Phong trêu ghẹo cười.
A. Mộ Lương bật cười, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không nói chuyện nữa, chỉ là từ từ đứng dậy nhưng hai chân nhức buốt làm cho nàng lần nữa ngã xuống.
A noãn! Mộ Lương tiếp được nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng qua nét đau đớn.
Vẫn là ở lại một lát nữa đi, Lương tiểu tử, Lão Đầu Nhân ta đi lấy thuốc cho Tuyết nha đầu, chút nữa ngươi thoa thuốc cho nó. Hoa Liên Phong mờ ám nhìn hai người liếc mắt một cái, cười lớn rời đi.
A noãn, thật xin lỗi, ta. . . . . .
Không được nói! Hoa Khấp Tuyết đưa tay lên che miệng của hắn lại, có chút tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hai tai ửng hồng, nàng biết, nàng cái gì cũng biết, hắn không cần nói nữa.
Được được được, ta không nói, ta ôm nàng đi nghỉ, được không? Mộ Lương biết nàng xấu hổ nhưng không dám trêu chọc nàng nữa, dưới tay dùng lực ôm ngang nàng lên.
Hoa Khấp Tuyết yên tĩnh dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn ôm mình trở về phòng, nhìn cái cằm xinh đẹp của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
A noãn, nếu nàng còn nhìn ta như vậy, cũng đừng trách ta hóa thành sắc lang, đem nàng ăn sạch sẽ. Mộ Lương đá văng cửa phòng, cười ranh mãnh.
Hoa Khấp Tuyết chống lại ánh mắt tươi cười của hắn, trên mặt nóng lên nhưng cũng không né tránh ánh mắt của hắn nữa, chỉ là nhẹ nhàng bĩu môi nói: Ta bây giờ đã rất khó chịu rồi.
Thật xin lỗi, ngày hôm qua là do ta không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa. Mộ Lương nhìn thấy nàng làm nũng, tâm đều mềm nhũn ra, đặt nàng lên trên giường, dịu dàng hôn lên trán của nàng một cái.
Cái gì về sau? Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu liếc hắn, ngày hôm qua còn chưa đủ sao, còn có về sau?
Không được đâu, A noãn, nàng muốn để cho ta nhịn đến hỏng sao? Mộ Lương đau khổ cúi mặt, làm sao không có về sau được hắn là một nam nhân bình thường mà.
Tâm ma vẫn chưa có giải trừ, còn phải tiếp tục uống canh Tuyết Liên. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, kéo chăn lên, từ từ nằm xuống, lấy bàn tay mà hắn đang đặt ở bên hông mình ra, xem ra thực sự là muốn để cho hắn thanh tâm quả dục rồi.
Ai nói vẫn chưa giải trừ, Hoa gia gia nói, tâm ma của ta đã được giải trừ rồi. Mộ Lương lập tức giải thích.
Thật sao? Hoa Khấp Tuyết trừng lớn mắt, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ, tâm ma của Mộ Lương đã giải trừ? Vậy sau này hắn sẽ không bị nó hành hạ nữa?
Nha đầu ngốc. Mộ Lương biết nàng đang vì mình mà vui vẻ, trong lòng dâng lên cảm động, ngồi ở đầu giường, ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: A noãn, tâm ma của ta được giải trừ nhưng lại làm liên luỵ đến nàng.
Có ý tứ gì? Hoa Khấp Tuyết không hiểu.
Mộ Lương bị hỏi liền sửng sốt, hai tai tự dưng đỏ ửng, vội ho một tiếng, nhìn
Hoa gia gia, người nói vậy là sao? Mộ Lương híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ thử mình có biết người nào có loại thuốc này không.
Mười mấy năm trước, nguyên nhân mà phụ hoàng ngươi đưa ngươi rời đi, ngươi còn nhớ rõ không? Hoa Liên Phong cười nhạt.
Liệt Viêm quyết? Mộ Lương giận tái mặt.
Hậu cung tranh đấu, luôn luôn không thể tránh khỏi sử dụng dược vật hại người, ý của sư phụ ‘Mị Hồng Nhan’ này là từ trong cung tới. Hoa Khấp Tuyết biết ban đầu Mộ Lương là bị người ta hạ Liệt Viêm quyết, nên mới tới mang sơn cầu cứu.
Không sai, ‘Mị Hồng Nhan’ này chính là đồ ở trong hậu cung, nó là do một phi tần thất sủng chế tạo ra. Hoa Liên Phong thở dài, mặt đen tối ở trong hậu cung, không phải một lời là có thể nói rõ.
Đầu tiên là Liệt Viêm quyết, sau nữa là ‘Mị Hồng Nhan’, chuyện này, không đơn giản. Mộ Lương cũng không biết có phải là mình đã suy nghĩ nhiều hay không nhưng hắn không thể không đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau, xem ra trong cung có người nhìn hắn rất không thuận mắt.
Binh đến tướng chặn, lần sau chúng ta nên cẩn thận một chút. Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái, không muốn để cho hắn tiếp tục nhớ lại những quá khứ không tốt kia, hơn nữa trực giác nói cho nàng biết, chuyện này cùng chuyện Mộ Lương bị hại trước kia là không có liên quan.
Được. Mộ Lương thản nhiên nhếch môi, dịu dàng nhìn nàng.
Sư phụ, nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta xuống núi. Hoa Khấp Tuyết sửa sang quần áo lại một chút, tính toán muốn rời đi, Hoa Trảm Lãng sẽ đoán ra bọn họ ở mang sơn nhưng cho dù là biết họ đang ở đâu, chắc chắn mọi người cũng sẽ lo lắng.
Ha ha, là sợ các bằng hữu lo lắng sao? Tuyết nha đầu lần này quay lại mang sơn, trên người đã có nhân khí hơn rồi, Lương tiểu tử, ngươi là chiếm đầu công nhé! Hoa Liên Phong trêu ghẹo cười.
A. Mộ Lương bật cười, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không nói chuyện nữa, chỉ là từ từ đứng dậy nhưng hai chân nhức buốt làm cho nàng lần nữa ngã xuống.
A noãn! Mộ Lương tiếp được nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng qua nét đau đớn.
Vẫn là ở lại một lát nữa đi, Lương tiểu tử, Lão Đầu Nhân ta đi lấy thuốc cho Tuyết nha đầu, chút nữa ngươi thoa thuốc cho nó. Hoa Liên Phong mờ ám nhìn hai người liếc mắt một cái, cười lớn rời đi.
A noãn, thật xin lỗi, ta. . . . . .
Không được nói! Hoa Khấp Tuyết đưa tay lên che miệng của hắn lại, có chút tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hai tai ửng hồng, nàng biết, nàng cái gì cũng biết, hắn không cần nói nữa.
Được được được, ta không nói, ta ôm nàng đi nghỉ, được không? Mộ Lương biết nàng xấu hổ nhưng không dám trêu chọc nàng nữa, dưới tay dùng lực ôm ngang nàng lên.
Hoa Khấp Tuyết yên tĩnh dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn ôm mình trở về phòng, nhìn cái cằm xinh đẹp của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
A noãn, nếu nàng còn nhìn ta như vậy, cũng đừng trách ta hóa thành sắc lang, đem nàng ăn sạch sẽ. Mộ Lương đá văng cửa phòng, cười ranh mãnh.
Hoa Khấp Tuyết chống lại ánh mắt tươi cười của hắn, trên mặt nóng lên nhưng cũng không né tránh ánh mắt của hắn nữa, chỉ là nhẹ nhàng bĩu môi nói: Ta bây giờ đã rất khó chịu rồi.
Thật xin lỗi, ngày hôm qua là do ta không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa. Mộ Lương nhìn thấy nàng làm nũng, tâm đều mềm nhũn ra, đặt nàng lên trên giường, dịu dàng hôn lên trán của nàng một cái.
Cái gì về sau? Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu liếc hắn, ngày hôm qua còn chưa đủ sao, còn có về sau?
Không được đâu, A noãn, nàng muốn để cho ta nhịn đến hỏng sao? Mộ Lương đau khổ cúi mặt, làm sao không có về sau được hắn là một nam nhân bình thường mà.
Tâm ma vẫn chưa có giải trừ, còn phải tiếp tục uống canh Tuyết Liên. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, kéo chăn lên, từ từ nằm xuống, lấy bàn tay mà hắn đang đặt ở bên hông mình ra, xem ra thực sự là muốn để cho hắn thanh tâm quả dục rồi.
Ai nói vẫn chưa giải trừ, Hoa gia gia nói, tâm ma của ta đã được giải trừ rồi. Mộ Lương lập tức giải thích.
Thật sao? Hoa Khấp Tuyết trừng lớn mắt, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ, tâm ma của Mộ Lương đã giải trừ? Vậy sau này hắn sẽ không bị nó hành hạ nữa?
Nha đầu ngốc. Mộ Lương biết nàng đang vì mình mà vui vẻ, trong lòng dâng lên cảm động, ngồi ở đầu giường, ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: A noãn, tâm ma của ta được giải trừ nhưng lại làm liên luỵ đến nàng.
Có ý tứ gì? Hoa Khấp Tuyết không hiểu.
Mộ Lương bị hỏi liền sửng sốt, hai tai tự dưng đỏ ửng, vội ho một tiếng, nhìn
/147
|