Trong căn phòng nhỏ ở mang sơn, có hai bóng người đang ôm nhau ngủ, thân mật vô cùng.
Mặt trời dâng lên, ánh dương ấm áp chiếu rọi vào trong căn phòng, từ từ dát lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Lương, cặp mi thật dài và dày khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt đen như mực.
Nhẹ nhàng hạ mắt, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết nhu thuận gối đầu lên cánh tay của mình, ngủ say sưa, khóe miệng còn khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, đôi môi anh đào hơi cong lên, ít đi vẻ lạnh lùng của ngày thường lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, nhìn rất đáng yêu.
Mộ Lương lười biếng nâng lên khóe môi, mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, bên trong đầy tràn nhu tình, vài sợi tóc rũ xuống cộng thêm mấy phần lười biếng mị hoặc, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng.
Nhớ tới ngày hôm qua ở Hàn Trì triền miên, nụ cười trên khóe miệng hắn không nhịn được càng sâu hơn, A noãn rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn đây là chuyện tuyệt vời nhất thế gian, sợ là sẽ cùng người trong lòng này liều chết mà triền miên, chỉ là. . . . . . Mệt mỏi nàng.
Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lương hơi nhíu mày lại đôi mắt đẹp hơi khó coi, trong mắt đều là ảo não, ở trước mặt A noãn thật là một chút tự chủ hắn cũng không có, không biết bao nhiêu lần thưởng thức nàng mà không biết thoả mãn.
Mộ Lương. . . . . . Hoa Khấp Tuyết đột nhiên bật ra tiếng nỉ non, đem đầu chui chui vào trong ngực Mộ Lương, còn yếu ớt cọ xát, sau hô hấp lại trở nên bình thường, nặng nề thiếp đi.
Mặc dù A noãn đang ngủ nhưng vẫn còn muốn mình sao? Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng bởi vì vặn vẹo mà để lộ ra bả vai, một cái vết đỏ đập vào tầm mắt của hắn, làm cho tròng mắt hắn tối sầm lại, nhớ lại một màn kia ở Hàn Trì quấn quýt say mê, trên người không tự chủ được liền nóng lên.
Thật là một tiểu yêu tinh. Mộ Lương cúi đầu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má mịn màng của nàng, thấy nàng nhíu nhíu mày, nhu quang trong mắt càng đậm, hôm nay cô gái nhỏ này coi như đã là nương tử của hắn rồi, có thiên địa làm chứng. . . . . .
Lương tiểu tử, ra ngoài! Âm thanh của Hoa Liên Phong từ bên ngoài truyền vào, không lớn nhưng lại làm cho Hoa Khấp Tuyết nhăn mày lại nỉ non mấy câu.
Mộ Lương nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, đắp kín mền cho Hoa Khấp Tuyết, cúi đầu ở bên môi nàng hôn một cái, lúc này mới cầm áo khoác lên, không đành lành bước ra khỏi phòng.
Hoa Liên Phong thấy Mộ Lương đi ra ngoài, cười đến híp cả mắt, râu bạc run run lên.
Hoa gia gia, có chuyện gì? Mộ Lương híp mắt nhìn Hoa Liên Phong, không biết là mới sáng tinh mơ mà ông lại muốn làm gì.
Năng lực có phải là tăng lên rất nhiều không? Hoa Liên Phong cũng không quanh co lòng vòng nữa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần hắn sảng khoái, ánh mắt mát lạnh, vừa nhìn liền biết tăng lên không phải một cảnh giới.
Ừ. Ánh mắt Mộ Lương giật giật, trong mắt xẹt qua ý cười, hắn coi như là
Mặt trời dâng lên, ánh dương ấm áp chiếu rọi vào trong căn phòng, từ từ dát lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Lương, cặp mi thật dài và dày khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt đen như mực.
Nhẹ nhàng hạ mắt, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết nhu thuận gối đầu lên cánh tay của mình, ngủ say sưa, khóe miệng còn khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, đôi môi anh đào hơi cong lên, ít đi vẻ lạnh lùng của ngày thường lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, nhìn rất đáng yêu.
Mộ Lương lười biếng nâng lên khóe môi, mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, bên trong đầy tràn nhu tình, vài sợi tóc rũ xuống cộng thêm mấy phần lười biếng mị hoặc, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng.
Nhớ tới ngày hôm qua ở Hàn Trì triền miên, nụ cười trên khóe miệng hắn không nhịn được càng sâu hơn, A noãn rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn đây là chuyện tuyệt vời nhất thế gian, sợ là sẽ cùng người trong lòng này liều chết mà triền miên, chỉ là. . . . . . Mệt mỏi nàng.
Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lương hơi nhíu mày lại đôi mắt đẹp hơi khó coi, trong mắt đều là ảo não, ở trước mặt A noãn thật là một chút tự chủ hắn cũng không có, không biết bao nhiêu lần thưởng thức nàng mà không biết thoả mãn.
Mộ Lương. . . . . . Hoa Khấp Tuyết đột nhiên bật ra tiếng nỉ non, đem đầu chui chui vào trong ngực Mộ Lương, còn yếu ớt cọ xát, sau hô hấp lại trở nên bình thường, nặng nề thiếp đi.
Mặc dù A noãn đang ngủ nhưng vẫn còn muốn mình sao? Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng bởi vì vặn vẹo mà để lộ ra bả vai, một cái vết đỏ đập vào tầm mắt của hắn, làm cho tròng mắt hắn tối sầm lại, nhớ lại một màn kia ở Hàn Trì quấn quýt say mê, trên người không tự chủ được liền nóng lên.
Thật là một tiểu yêu tinh. Mộ Lương cúi đầu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má mịn màng của nàng, thấy nàng nhíu nhíu mày, nhu quang trong mắt càng đậm, hôm nay cô gái nhỏ này coi như đã là nương tử của hắn rồi, có thiên địa làm chứng. . . . . .
Lương tiểu tử, ra ngoài! Âm thanh của Hoa Liên Phong từ bên ngoài truyền vào, không lớn nhưng lại làm cho Hoa Khấp Tuyết nhăn mày lại nỉ non mấy câu.
Mộ Lương nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, đắp kín mền cho Hoa Khấp Tuyết, cúi đầu ở bên môi nàng hôn một cái, lúc này mới cầm áo khoác lên, không đành lành bước ra khỏi phòng.
Hoa Liên Phong thấy Mộ Lương đi ra ngoài, cười đến híp cả mắt, râu bạc run run lên.
Hoa gia gia, có chuyện gì? Mộ Lương híp mắt nhìn Hoa Liên Phong, không biết là mới sáng tinh mơ mà ông lại muốn làm gì.
Năng lực có phải là tăng lên rất nhiều không? Hoa Liên Phong cũng không quanh co lòng vòng nữa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần hắn sảng khoái, ánh mắt mát lạnh, vừa nhìn liền biết tăng lên không phải một cảnh giới.
Ừ. Ánh mắt Mộ Lương giật giật, trong mắt xẹt qua ý cười, hắn coi như là
/147
|