Muội muội. . . . . . Có gì ăn không? dáng vẻ Bạch Thánh Vũ nhìn chằm chằm ghé sát vào Bạch Thánh Diêu, hắn đói bụng lắm rồi , sáng giờ vào triều làm giúp đỡ tới giờ mới có thể trở lại!
Khụ khụ, Ca, Ca chờ chút, muội giúp ca lấy chút điểm tâm ăn đỡ. Bạch Thánh Diêu đẩy hắn ra, khóe miệng không nhịn được liền co rút.
Chậc chậc, tiểu muội cùng ca ca cũng đã từng hôn qua, ta nhớ được khi còn bé muội rất đáng yêu còn đòi ta. . . . . . Bạch Thánh Vũ vẫy vẫy quạt hồi tưởng lại chuyện cũ.
Đại ca. Bạch Thánh Diêu hung hăng trợn mắt, tay thì cầm xẻng gõ mạnh xuống chảo kêu lên Ka kia thật lớn.
Muội đừng vội Muội đừng vội! Bạch Thánh Vũ liền không nói nữa, híp mắt cười nhìn tiểu muội của mình, hiện tại mình đừng nên chọc nàng giận thì tốt hơn.
Lưu Nguyệt, lấy rổ lại đây. Hoa Khấp Tuyết lườiddlqd quan tâm đôi huynh muội này, nhận lấy rổ Lưu Nguyệt đưa tới, từ trong rổ chọn ra mấy đóa Tuyết Liên, bỏ vào trong nồi.
Oa, Tuyết Liên a, Tuyết cô nương, ngài đang muốn. . . . . . Bạch Thánh Vũ từ trong rổ cầm lên một đóa, khẽ nhíu mày.
Thời tiết quá nóng, hạ hoả. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, lại thêm một muỗng phấn màu trắng không biết là cái gì vào.
Mộ Lương đuổi theo nàng dâu, đầu tư thật không nhỏ. Bạch Thánh Vũ nghĩ giá tiền mấy đóa Tuyết Liên này, âm thầm lắc đầu, bản chất thương nhân liền lộ ra.
Cưới được Tuyết Tuyết về nhà, tuyệt đối sẽ không lỗ vốn. Bạch Thánh Diêu bưng tới một dĩa cơm chiên cho Bạch Thánh Vũ, sùng bái nhìn về phái Hoa Khấp Tuyết, nàng đã ngửi được mùi thơm rồi.
Hy vọng là. . . . . . Bạch Thánh Vũ bĩu môi, liền rước lấy ánh mắt lạnh băng của Lưu Nguyệt cùng Bạch Thánh Diêu, lập tức xấu hổ cười cười, Ta ra ngoài ăn cơm, các ngươi cứ nấu tiếp, các ngươi nấu tiếp!
Hừ, nếu ta là nam nhân, nếu không phải Tuyết Tuyết thì không cưới! Bạch Thánh Diêu hừ nhẹ, đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, Tuyết Tuyết, Vương Gia thật là hạnh phúc.
Mộ Lê hôm nay sẽ đến. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, quả nhiên là thấy sắc mặt nàng liền biến đổi, lui về bếp của mình, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn sáng.
Bạch Thánh Diêu buồn bã nhìn Hoa Khấp Tuyết, bị Tuyết Tuyết bắt được nhược điểm, nàng về sau phải làm thế nào đây.
Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, dựa theo phương thuốc đã ghi tiếp tục nấu canh Tuyết Liên.
Cũng không lâu sau, Mộ Lương liền dẫn theo một đám người trở lại.
Mộ Lương, cùng ta trở về phòng. Hoa Khấp Tuyết bưng một chén ngọc, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, triều phục màu tím còn chưa kịp thay ra, tôn quý khác thường.
Được. Mộ Lương cười dịu dàng, nhận lấy chén trong tay nàng, ôm lấy nàng rời đi.
Chậc chậc, hai vợ chồng son này đang muốn làm gì nha? Mộ Lê mập mờ cười , đùa bỡn bánh trôi trong chén.
Hắc hắc, vương phi đang muốn Vương Gia chứ sao. vẻ mặt Trạch Linh cũng mập mờ.
Đây đều do là Thánh Diêu nấu? Mộ Lê đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, liền nhíu mày.
Ừ. Bạch Thánh Diêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không biết hắn muốn làm gì.
Cảnh Duệ, ta sẽ đều ngự trù qua đây, nàng chỉ là một vị cô nương mà cả ngày phải phục vụ các ngươi như Đại lão như vậy, các ngươi cũng không biết xấu hổ. Mộ Lê hừ nhẹ.
A a, đầu bếp kia không phải bảo bối của người sao? Cảnh Duệ bật cười, gần đây hoàng thượng có chuyện gì thế không biết?
Có ý kiến? Mộ Lê hừ nhẹ, dù là bảo bối gì đi nữa cũng không quý trọng bằng Thánh Diêu. . . . . . Nghĩ đến đây,ddlqd Mộ Lê ngẩn người, tại sao trong đầu mình lại toát ra loại suy nghĩ này?
Như vậy là tốt nhất, tránh cho có người cho nghĩ tiểu muội của ta là nữ đầu bếp, khi dễ nàng. Bạch Thánh Vũ lành lùng nhìn về phía Mộ Lê, thấy hắn mặt liền biến sắc, trong mắt liền hiện lên tia quỷ dị.
Ai dám khi dễ nàng? Mộ Lê liền giận đến tái mặt.
Các ngươi còn ăn hay không? đột nhiên Bạch Thánh Diêu vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng lướt nhìn mọi người.
Ăn, ăn. . . . . . Cảnh Duệ ho khan một cái, tiếp tục ăn cơm.
Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai, bày tỏ với tiểu muội là không muốn hắn nói.
Mắt Mộ Lê liền nguy hiểm, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Lưu Nguyệt bên cạnh khinh thường hừ nhẹ, Còn không phải công chúa phách lối kia sao, cả ngày nàng ta chỉ kiếm chuyện.
Sắc mặt Mộ Lê trầm hơn, thì ra là Đông Phương Vũ, nàng trêu chọc hoàng thúc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả Thánh Diêu cũng dám trêu chọc tới!
Bạch Thánh Diêu thở dài, giương mắt nhìn sắc mặt Mộ Lê trở nên không tốt lắm, nụ cười liền có chút khổ sở, tại sao lại lo lắng nàng, hắn có biết hay không cứ như vậy sẽ làm cho nàng ngừng không được . . . . . .
Theo tim của mình mà làm.
Bạch Thánh Diêu lại nghĩ tới lời hôm nay Hoa Khấp
Khụ khụ, Ca, Ca chờ chút, muội giúp ca lấy chút điểm tâm ăn đỡ. Bạch Thánh Diêu đẩy hắn ra, khóe miệng không nhịn được liền co rút.
Chậc chậc, tiểu muội cùng ca ca cũng đã từng hôn qua, ta nhớ được khi còn bé muội rất đáng yêu còn đòi ta. . . . . . Bạch Thánh Vũ vẫy vẫy quạt hồi tưởng lại chuyện cũ.
Đại ca. Bạch Thánh Diêu hung hăng trợn mắt, tay thì cầm xẻng gõ mạnh xuống chảo kêu lên Ka kia thật lớn.
Muội đừng vội Muội đừng vội! Bạch Thánh Vũ liền không nói nữa, híp mắt cười nhìn tiểu muội của mình, hiện tại mình đừng nên chọc nàng giận thì tốt hơn.
Lưu Nguyệt, lấy rổ lại đây. Hoa Khấp Tuyết lườiddlqd quan tâm đôi huynh muội này, nhận lấy rổ Lưu Nguyệt đưa tới, từ trong rổ chọn ra mấy đóa Tuyết Liên, bỏ vào trong nồi.
Oa, Tuyết Liên a, Tuyết cô nương, ngài đang muốn. . . . . . Bạch Thánh Vũ từ trong rổ cầm lên một đóa, khẽ nhíu mày.
Thời tiết quá nóng, hạ hoả. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, lại thêm một muỗng phấn màu trắng không biết là cái gì vào.
Mộ Lương đuổi theo nàng dâu, đầu tư thật không nhỏ. Bạch Thánh Vũ nghĩ giá tiền mấy đóa Tuyết Liên này, âm thầm lắc đầu, bản chất thương nhân liền lộ ra.
Cưới được Tuyết Tuyết về nhà, tuyệt đối sẽ không lỗ vốn. Bạch Thánh Diêu bưng tới một dĩa cơm chiên cho Bạch Thánh Vũ, sùng bái nhìn về phái Hoa Khấp Tuyết, nàng đã ngửi được mùi thơm rồi.
Hy vọng là. . . . . . Bạch Thánh Vũ bĩu môi, liền rước lấy ánh mắt lạnh băng của Lưu Nguyệt cùng Bạch Thánh Diêu, lập tức xấu hổ cười cười, Ta ra ngoài ăn cơm, các ngươi cứ nấu tiếp, các ngươi nấu tiếp!
Hừ, nếu ta là nam nhân, nếu không phải Tuyết Tuyết thì không cưới! Bạch Thánh Diêu hừ nhẹ, đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, Tuyết Tuyết, Vương Gia thật là hạnh phúc.
Mộ Lê hôm nay sẽ đến. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, quả nhiên là thấy sắc mặt nàng liền biến đổi, lui về bếp của mình, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn sáng.
Bạch Thánh Diêu buồn bã nhìn Hoa Khấp Tuyết, bị Tuyết Tuyết bắt được nhược điểm, nàng về sau phải làm thế nào đây.
Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, dựa theo phương thuốc đã ghi tiếp tục nấu canh Tuyết Liên.
Cũng không lâu sau, Mộ Lương liền dẫn theo một đám người trở lại.
Mộ Lương, cùng ta trở về phòng. Hoa Khấp Tuyết bưng một chén ngọc, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, triều phục màu tím còn chưa kịp thay ra, tôn quý khác thường.
Được. Mộ Lương cười dịu dàng, nhận lấy chén trong tay nàng, ôm lấy nàng rời đi.
Chậc chậc, hai vợ chồng son này đang muốn làm gì nha? Mộ Lê mập mờ cười , đùa bỡn bánh trôi trong chén.
Hắc hắc, vương phi đang muốn Vương Gia chứ sao. vẻ mặt Trạch Linh cũng mập mờ.
Đây đều do là Thánh Diêu nấu? Mộ Lê đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, liền nhíu mày.
Ừ. Bạch Thánh Diêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không biết hắn muốn làm gì.
Cảnh Duệ, ta sẽ đều ngự trù qua đây, nàng chỉ là một vị cô nương mà cả ngày phải phục vụ các ngươi như Đại lão như vậy, các ngươi cũng không biết xấu hổ. Mộ Lê hừ nhẹ.
A a, đầu bếp kia không phải bảo bối của người sao? Cảnh Duệ bật cười, gần đây hoàng thượng có chuyện gì thế không biết?
Có ý kiến? Mộ Lê hừ nhẹ, dù là bảo bối gì đi nữa cũng không quý trọng bằng Thánh Diêu. . . . . . Nghĩ đến đây,ddlqd Mộ Lê ngẩn người, tại sao trong đầu mình lại toát ra loại suy nghĩ này?
Như vậy là tốt nhất, tránh cho có người cho nghĩ tiểu muội của ta là nữ đầu bếp, khi dễ nàng. Bạch Thánh Vũ lành lùng nhìn về phía Mộ Lê, thấy hắn mặt liền biến sắc, trong mắt liền hiện lên tia quỷ dị.
Ai dám khi dễ nàng? Mộ Lê liền giận đến tái mặt.
Các ngươi còn ăn hay không? đột nhiên Bạch Thánh Diêu vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng lướt nhìn mọi người.
Ăn, ăn. . . . . . Cảnh Duệ ho khan một cái, tiếp tục ăn cơm.
Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai, bày tỏ với tiểu muội là không muốn hắn nói.
Mắt Mộ Lê liền nguy hiểm, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Lưu Nguyệt bên cạnh khinh thường hừ nhẹ, Còn không phải công chúa phách lối kia sao, cả ngày nàng ta chỉ kiếm chuyện.
Sắc mặt Mộ Lê trầm hơn, thì ra là Đông Phương Vũ, nàng trêu chọc hoàng thúc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả Thánh Diêu cũng dám trêu chọc tới!
Bạch Thánh Diêu thở dài, giương mắt nhìn sắc mặt Mộ Lê trở nên không tốt lắm, nụ cười liền có chút khổ sở, tại sao lại lo lắng nàng, hắn có biết hay không cứ như vậy sẽ làm cho nàng ngừng không được . . . . . .
Theo tim của mình mà làm.
Bạch Thánh Diêu lại nghĩ tới lời hôm nay Hoa Khấp
/147
|