Trạch Linh thấy bộ dạng Vương Gia đút Vương Phi ăn cá, há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào, lần đầu tiên hắn thấy Vương Gia nhà đút người ta ăn, lại còn rất vui vẻ. . . . . .
Vương Gia, sao không để Vương Phi tự mình ăn ? Trạch Linh không hiểu hỏi, hắn nhớ là tay của Vương Phi hề không bị thương nha?
Trạch Linh, ngươi đúng là người không hiểu phong tình gì cả! Bạch Thánh Vũ thất bại vỗ trán, Mộ Lương là người đầy thông minh lạnh lợi lại xảo trá, tại sao lại không dạy ra được loại thuộc hạ này.
Hả? Trạch Linh ngu ngốc nhìn hắn, vẻ lạnh lùng bên ngoài bị phá vỡ.
Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nhíu mày, thì ra Trạch Linh không phải là người có cá tính lạnh lùng,xem ra nàng nhìn lầm rồi.
A Noãn, ngoan ngoãn ăn đi, đừng nhìn người khác. Mộ Lương cười híp mắt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo nét cưng chiều trong đó, chỉ là tại đây đều là người thông minh, làm sao nghe không ra giọng này đầy mùi dấm.
Hoàng thúc, lưu động trong thân thể người, toàn là giấm chua. Mộ lê cắn chiếc đũa trêu ghẹo, đột nhiên bị mắc xương cá, không ngừng ho khan.
Lê nhi, có phải hay không hoàng thúc đã từng dạy ngươi, tự gây nghiệt, không thể sống? Mộ Lương hừ nhẹ, nở nụ cười với vẻ đắc ý.
Lê ca ca, người không sao chứ. Bạch Thánh Diêu vội vàng đưa một chén nước qua, vỗ lưng cho hắn.
Không, không có việc gì. Mộ lê uống nước xong, tốt hơn nhiều, thở hổn hển, đột nhiên phát cách Bạch Thánh Diêu mới vừa xưng hô, mắt liền tràn đầy ý cười, cuối cùng cũng không gọi mình là hoàng thượng, dễ nghe hơn nhiều.
Bạch Thánh Diêu không ý thức được vấn đề xưng hô, chỉ thấy hắn không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại rất là ảo não, rõ ràng muốn quên hắn, rõ ràng nói sẽ không quan tâm hắn, nhưng vì cái gì mà chính nàng không kìm lòng được?
Bạch Thánh Vũ cười ranh mãnh, trong lòng cũng đang than thở, hắn chợt nhớ lúc trước khi hắn cũng bị mắc xương cá ngay cổ họng, không được quan tâm như vậy nha.
Có muội muội đúng là không dùng đươc, đúng với câu cùi chỏ lúc nào cũng hướng ra ngoài a!
Các ngươi phải quen với phẩm chất này của Vương Gia các ngươi biết không? Mộ lê tốt lên liền quên vết thương đau khổ hồi nãy, lại bắt đầu trêu ghẹo, Các ngươi đi theo Vương Gia học nhiều thêm một ít, để tương lai cũng biết yêu thương nàng dâu của mình như vâỵ mới là nam nhân tốt.
Lê nhi , lần này sinh nhật ngươi, mỹ nhân tới đây cũng không ít, hoàng thúc nhất định sẽ giúp tìm người tốt cho con. Mộ Lương cười rất từ ái, chỉ còn kém không có sờ lên đầu của hắn mà thôi.
Hoàng thúc, ta sai lầm rồi. . . . . . Mộ lê bĩu môi, vẻ mặt đưa đám, Nhìn những đám người trong cung liền muốn ói, đừng giày vò ta thêm nữa.
Mộ Lương nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, trên mặt vẫn cười rất ôn nhu, tiếp tục đút cá cho Hoa Khấp Tuyết.
Bạch Thánh Diêu mấp máy môi, sắc mặt rất không tốt, Đúng vậy a, hắn là hoàng thượng, hắn không thể như thời thiếu niên suốt ngày quấn quít bên mình chỉ biết có mình mình, cũng không vĩnh viễn chỉ thuộc về một người. . . . . . Nàng nên quên, nàng phải quên hắn!
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, Bạch Thánh Diêu chậm rãi để đũa xuống, đi ra ngoài khoang thuyền.
Tuyết Tuyết, ta đi ra ngoài hóng gió một chút.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng ngồi dậy, ngăn cản động tác Mộ Lương đang đút nàng lại, Mộ Lương, ta ăn no, chàng nên ăn đi.
Được. Mộ Lương được giai nhân quan tâm, tâm tình rất tốt, mỉm cười nhìn cá trên bàn, đoán chừng cá này dù có còn sống, hắn cũng sẽ rất thích.
Vương Gia, giữ hình tượng. Cảnh Duệ ho khan một tiếng, tốt bụng nhắc nhở, Lưu Nguyệt được, Xì một tiếng nở nụ cười.
Mộ Lương thu lại nụ cười lành lùng nhìn hai người, sống lưng của hai người liền tê dại một trận, cười gượng hai tiếng cúi đầu tiếp tục ăn.
Thức ăn đều bị nguội rồi. Hoa Khấp Tuyết nhìn cá trên bàn , liền nhíu mày, Mộ Lương, đừng ăn, ta đi nấu cho chàng món khác Dứt lời, liền đứng dậy đi về phía bếp, dù là
Vương Gia, sao không để Vương Phi tự mình ăn ? Trạch Linh không hiểu hỏi, hắn nhớ là tay của Vương Phi hề không bị thương nha?
Trạch Linh, ngươi đúng là người không hiểu phong tình gì cả! Bạch Thánh Vũ thất bại vỗ trán, Mộ Lương là người đầy thông minh lạnh lợi lại xảo trá, tại sao lại không dạy ra được loại thuộc hạ này.
Hả? Trạch Linh ngu ngốc nhìn hắn, vẻ lạnh lùng bên ngoài bị phá vỡ.
Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nhíu mày, thì ra Trạch Linh không phải là người có cá tính lạnh lùng,xem ra nàng nhìn lầm rồi.
A Noãn, ngoan ngoãn ăn đi, đừng nhìn người khác. Mộ Lương cười híp mắt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo nét cưng chiều trong đó, chỉ là tại đây đều là người thông minh, làm sao nghe không ra giọng này đầy mùi dấm.
Hoàng thúc, lưu động trong thân thể người, toàn là giấm chua. Mộ lê cắn chiếc đũa trêu ghẹo, đột nhiên bị mắc xương cá, không ngừng ho khan.
Lê nhi, có phải hay không hoàng thúc đã từng dạy ngươi, tự gây nghiệt, không thể sống? Mộ Lương hừ nhẹ, nở nụ cười với vẻ đắc ý.
Lê ca ca, người không sao chứ. Bạch Thánh Diêu vội vàng đưa một chén nước qua, vỗ lưng cho hắn.
Không, không có việc gì. Mộ lê uống nước xong, tốt hơn nhiều, thở hổn hển, đột nhiên phát cách Bạch Thánh Diêu mới vừa xưng hô, mắt liền tràn đầy ý cười, cuối cùng cũng không gọi mình là hoàng thượng, dễ nghe hơn nhiều.
Bạch Thánh Diêu không ý thức được vấn đề xưng hô, chỉ thấy hắn không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại rất là ảo não, rõ ràng muốn quên hắn, rõ ràng nói sẽ không quan tâm hắn, nhưng vì cái gì mà chính nàng không kìm lòng được?
Bạch Thánh Vũ cười ranh mãnh, trong lòng cũng đang than thở, hắn chợt nhớ lúc trước khi hắn cũng bị mắc xương cá ngay cổ họng, không được quan tâm như vậy nha.
Có muội muội đúng là không dùng đươc, đúng với câu cùi chỏ lúc nào cũng hướng ra ngoài a!
Các ngươi phải quen với phẩm chất này của Vương Gia các ngươi biết không? Mộ lê tốt lên liền quên vết thương đau khổ hồi nãy, lại bắt đầu trêu ghẹo, Các ngươi đi theo Vương Gia học nhiều thêm một ít, để tương lai cũng biết yêu thương nàng dâu của mình như vâỵ mới là nam nhân tốt.
Lê nhi , lần này sinh nhật ngươi, mỹ nhân tới đây cũng không ít, hoàng thúc nhất định sẽ giúp tìm người tốt cho con. Mộ Lương cười rất từ ái, chỉ còn kém không có sờ lên đầu của hắn mà thôi.
Hoàng thúc, ta sai lầm rồi. . . . . . Mộ lê bĩu môi, vẻ mặt đưa đám, Nhìn những đám người trong cung liền muốn ói, đừng giày vò ta thêm nữa.
Mộ Lương nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, trên mặt vẫn cười rất ôn nhu, tiếp tục đút cá cho Hoa Khấp Tuyết.
Bạch Thánh Diêu mấp máy môi, sắc mặt rất không tốt, Đúng vậy a, hắn là hoàng thượng, hắn không thể như thời thiếu niên suốt ngày quấn quít bên mình chỉ biết có mình mình, cũng không vĩnh viễn chỉ thuộc về một người. . . . . . Nàng nên quên, nàng phải quên hắn!
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, Bạch Thánh Diêu chậm rãi để đũa xuống, đi ra ngoài khoang thuyền.
Tuyết Tuyết, ta đi ra ngoài hóng gió một chút.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng ngồi dậy, ngăn cản động tác Mộ Lương đang đút nàng lại, Mộ Lương, ta ăn no, chàng nên ăn đi.
Được. Mộ Lương được giai nhân quan tâm, tâm tình rất tốt, mỉm cười nhìn cá trên bàn, đoán chừng cá này dù có còn sống, hắn cũng sẽ rất thích.
Vương Gia, giữ hình tượng. Cảnh Duệ ho khan một tiếng, tốt bụng nhắc nhở, Lưu Nguyệt được, Xì một tiếng nở nụ cười.
Mộ Lương thu lại nụ cười lành lùng nhìn hai người, sống lưng của hai người liền tê dại một trận, cười gượng hai tiếng cúi đầu tiếp tục ăn.
Thức ăn đều bị nguội rồi. Hoa Khấp Tuyết nhìn cá trên bàn , liền nhíu mày, Mộ Lương, đừng ăn, ta đi nấu cho chàng món khác Dứt lời, liền đứng dậy đi về phía bếp, dù là
/147
|