Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn diện mạo thật của Hoa Khấp Tuyết dưới lớp mặt nạ, hô hấp đều đình chỉ lại.
Chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể đẹp đến mức này, trong trẻo lạnh lùng đến xuất trần, linh dật như tiên.
Tay Đông Phương Vũ cầm mặt nạ da người không ngừng run rẩy, không thể tin nhìn diện mạo chân thực của Hoa Khấp Tuyết, nàng cho là với khuôn mặt xinh đẹp của mình nàng sẽ thắng, lại không nghĩ rằng diện mạo bên ngoài của mình ở trước mặt nàng chẳng đáng là gì, nàng xinh đẹp đến kinh ngạc như vậy, mặc dù nàng là nữ tử tim cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Trong mắt thoáng qua không cam lòng, ghen tỵ và oán hận, lại có chút tự ti, tâm tình Đông Phương Vũ bây giờ rất phức tạp.
Tiểu thư! Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng vẫn cho là dung mạo của tiểu thư là bình thường, lại không nghĩ rằng diện mạo thật của nàng lại xinh đẹp đến trình độ nhiều người phải ngưng cả hô hấp.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn các nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ không có một tia cảm xúc.
A noãn, thế nào lại tháo mặt nạ ra rồi? Mộ Lương đột nhiên từ ngoài hoa viên đi vào, thoáng lên sự cưng chiều sủng nịch mà cười, khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tha.
Nóng. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, lại bao hàm thâm ý nhìn về phía Đông Phương Vũ.
Mệt mỏi sao? Tối hôm qua. . . . . . Không nghỉ ngơi cho tốt. Mộ Lương dịu dàng cười, thế nhưng lời nói rất là mập mờ, nhẹ nhàng ôm chầm Hoa Khấp Tuyết.
Đông Phương Vũ nghe vậy, xanh cả mặt, hạ xuống tầm mắt trong đó tất cả đều là ghen tỵ.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, cười như không cười nhìn hắn một cái.
Người tới, dẫn công chúa đi viện ở phía đông, công chúa đi đường mệt nhọc, cũng phải nên nghỉ ngơi rồi. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng.
Bổn cung không mệt, còn muốn ở lại đây thêm chốc lát nữa. Đông Phương Vũ áp chế sự không cam lòng trong lòng, dịu dàng mà cười.
Nga? Mộ Lương nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: Công chúa xin cứ tự nhiên, Bổn vương mang A noãn đi nghỉ ngơi. Nói xong, liền ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người.
Đây chính là đạo đãi khách của Vương gia? Đông Phương Vũ không cam lòng trợn mắt nhìn hắn, Hoa Khấp Tuyết mệt mỏi, chính nàng không tự đi nghỉ ngơi được sao, nàng nói thế nào cũng là khách quý, hắn cứ như vậy đối đãi với nàng?
Nơi này chỉ là Vương phủ nho nhỏ, tự nhiên không so được với trong cung, công chúa nếu không tập quen được, có thể trở về trong cung. Mộ Lương thản nhiên trả lời.
Ha ha, Vương gia lời nói vừa rồi, chỉ là bổn cung muốn đùa một chút thôi. Đông Phương Vũ sững sờ, ngay sau đó liền cười châm biếm.
Vậy bổn vương trước hết xin thất bồi. Mộ Lương cũng không quay đầu lại, liền muốn đi ra ngoài.
Tuyết cô nương! Đông Phương Vũ hơi híp mắt nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết nói: Bổn cung còn có một chuyện muốn hỏi.
Công chúa mời nói. Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng.
Cô nương, vì sao phải mang mặt nạ che giấu diện mạo của mình. Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng tràn đầy ghen tỵ.
Hoa Khấp Tuyết cười như không cười nhìn nàng, cuối cùng khẽ cong lên khóe môi nói: Mặt trời lớn, ta sợ bị rám đen.
Đông Phương Vũ thấy nụ cười của nàng, hơi sững sờ lại nghe thấy câu trả lời của nàng, giật mình ngây ngẩn cả người, đợi nàng khôi phục bình tĩnh thì trong hoa viên chỉ còn lại mình nàng và Liên nhi.
Đông Phương Vũ
/147
|