Đông Phương Vũ không thể tin nhìn nữ tử áo trắng ở trong lòng Mộ Lương, mặc dù thân mình ở trong lòng Mộ Lương nhưng dáng vẻ kia vẫn là lạnh nhạt tự nhiên như cũ, cứ như động tác này đã sớm là thói quen. Chỉ là khuôn mặt này rõ ràng rất bình thường nhưng đứng ở bên cạnh Mộ Lương cũng không phải là bị lưu mờ.
Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này sẽ là tình địch lớn nhất của nàng!
Công chúa. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng một cái, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.
Ngươi, là ai? Đông Phương Vũ khuôn mặt trắng bệch, thật lâu mới tìm về thanh âm của mình.
Công chúa, việc này thật không phải lễ? Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng.
Ngươi! Đông Phương Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa bộc lộ tính khí nhưng nhìn thấy Mộ Lương ở bên cạnh thì đành đem giọng điệu ép xuống, cũng rất nhanh điều chỉnh ra một chút tươi cười nói: Cô nương chê cười rồi, Bổn cung không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào, sợ xưng hô sai thân phận của cô nương.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là loại người biết đóng kịch, sợ xưng hô sai thân phận của nàng? Sợ là nàng ta không chịu được thì đúng hơn.
Công chúa tùy ý là tốt rồi. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: Hoàng thượng, Vương gia, công chúa đường xa mà đến, chúng ta lại ngăn người ở cửa chính thế này, sợ là không tốt.
Mộ Lương vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, khá lắm cô gái nhỏ, đúng là độc miệng, một câu Chúng ta liền phân biệt thân phận của nàng và Đông Phương Vũ một cách rõ ràng, Đường xa mà đến , Chúng ta ý chỉ nàng mới là chủ tử ở đây.
A noãn nói rất đúng là Bổn vương thất lễ, công chúa, mời. Mộ Lương đầu tiên là đối với Hoa Khấp Tuyết cười dịu dàng một tiếng, chuyển sang Đông Phương Vũ thì lập tức trở nên lạnh nhạt, trước sau chênh lệch, người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ trong đó.
Đông Phương Vũ là một người thông minh, thấy vậy khuôn mặt không khỏi trắng bệch, cố nặn ra một nụ cười, cúi mình vái chào tạ lễ, ôn nhu dịu dàng nói: Đa tạ Vương gia.
Mộ Lê đứng ở một bên là mất sức của chín trâu hai hổ mới cố nhịn cười được, dẫn đầu đi vào Vương phủ, nhân tiện giao cái hộp đang cầm trên tay cho Cảnh Duệ căn dặn: Cảnh Duệ a, cầm đồ đi vào cùng trẫm.
Cảnh Duệ đồng ý rồi bước nhanh đi theo, mà trong lúc xoay người hai người cũng không nhịn được nữa, yên lặng nở nụ cười.
Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người, từ từ đi vào Vương phủ bằng cửa chính, nhìn bóng lưng của bọn họ, trong mắt Đông Phương Vũ dần hiện ra tia sáng ghen tỵ, tại sao, nữ nhân đó là ai, dựa vào cái gì lại được đứng ở bên cạnh của Vương gia, xem ra hình như là Vương gia và Hoàng thượng cũng đã chấp nhận nàng ta, nàng ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì!
Công chúa, phải bình tĩnh. Tỳ nữ sau lưng tiến lên, lôi kéo tay áo của Đông Phương Vũ.
Liên nhi nói rất đúng. Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục lại tư thế công chúa tước quốc mà nàng nên có, oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hừ lạnh nhủ thầm: Bổn cung thật muốn xem, nha đầu bình thường này căn bản là lấy cái gì mà tranh với bổn cung. Nàng không có ở đây, cho nên bên cạnh Mộ Lương có nữ nhân khác, hôm nay nàng đến đây, hừ, liền nhất định phải đoạt lại!
Công chúa, nô tỳ nhất định sẽ giúp cho người. Liên nhi khinh thường nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chỉ bằng nàng, cũng muốn tranh cùng công chúa?
Đông Phương Vũ tự tin cười một tiếng, để Liên nhi đỡ bước vào Vương phủ.
A noãn, chơi vui không? Mộ Lương cúi đầu nhìn qua mắt vô nét mặt tiểu nữ nhân, nhíu mày.
Tạm được. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, sau khi nghe bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt lóe lên, gần đây cuộc sống rất nhàn rỗi có người đến để tiêu khiển cũng không tồi.
Công chúa
Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này sẽ là tình địch lớn nhất của nàng!
Công chúa. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng một cái, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.
Ngươi, là ai? Đông Phương Vũ khuôn mặt trắng bệch, thật lâu mới tìm về thanh âm của mình.
Công chúa, việc này thật không phải lễ? Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng.
Ngươi! Đông Phương Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa bộc lộ tính khí nhưng nhìn thấy Mộ Lương ở bên cạnh thì đành đem giọng điệu ép xuống, cũng rất nhanh điều chỉnh ra một chút tươi cười nói: Cô nương chê cười rồi, Bổn cung không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào, sợ xưng hô sai thân phận của cô nương.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là loại người biết đóng kịch, sợ xưng hô sai thân phận của nàng? Sợ là nàng ta không chịu được thì đúng hơn.
Công chúa tùy ý là tốt rồi. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: Hoàng thượng, Vương gia, công chúa đường xa mà đến, chúng ta lại ngăn người ở cửa chính thế này, sợ là không tốt.
Mộ Lương vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, khá lắm cô gái nhỏ, đúng là độc miệng, một câu Chúng ta liền phân biệt thân phận của nàng và Đông Phương Vũ một cách rõ ràng, Đường xa mà đến , Chúng ta ý chỉ nàng mới là chủ tử ở đây.
A noãn nói rất đúng là Bổn vương thất lễ, công chúa, mời. Mộ Lương đầu tiên là đối với Hoa Khấp Tuyết cười dịu dàng một tiếng, chuyển sang Đông Phương Vũ thì lập tức trở nên lạnh nhạt, trước sau chênh lệch, người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ trong đó.
Đông Phương Vũ là một người thông minh, thấy vậy khuôn mặt không khỏi trắng bệch, cố nặn ra một nụ cười, cúi mình vái chào tạ lễ, ôn nhu dịu dàng nói: Đa tạ Vương gia.
Mộ Lê đứng ở một bên là mất sức của chín trâu hai hổ mới cố nhịn cười được, dẫn đầu đi vào Vương phủ, nhân tiện giao cái hộp đang cầm trên tay cho Cảnh Duệ căn dặn: Cảnh Duệ a, cầm đồ đi vào cùng trẫm.
Cảnh Duệ đồng ý rồi bước nhanh đi theo, mà trong lúc xoay người hai người cũng không nhịn được nữa, yên lặng nở nụ cười.
Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người, từ từ đi vào Vương phủ bằng cửa chính, nhìn bóng lưng của bọn họ, trong mắt Đông Phương Vũ dần hiện ra tia sáng ghen tỵ, tại sao, nữ nhân đó là ai, dựa vào cái gì lại được đứng ở bên cạnh của Vương gia, xem ra hình như là Vương gia và Hoàng thượng cũng đã chấp nhận nàng ta, nàng ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì!
Công chúa, phải bình tĩnh. Tỳ nữ sau lưng tiến lên, lôi kéo tay áo của Đông Phương Vũ.
Liên nhi nói rất đúng. Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục lại tư thế công chúa tước quốc mà nàng nên có, oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hừ lạnh nhủ thầm: Bổn cung thật muốn xem, nha đầu bình thường này căn bản là lấy cái gì mà tranh với bổn cung. Nàng không có ở đây, cho nên bên cạnh Mộ Lương có nữ nhân khác, hôm nay nàng đến đây, hừ, liền nhất định phải đoạt lại!
Công chúa, nô tỳ nhất định sẽ giúp cho người. Liên nhi khinh thường nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chỉ bằng nàng, cũng muốn tranh cùng công chúa?
Đông Phương Vũ tự tin cười một tiếng, để Liên nhi đỡ bước vào Vương phủ.
A noãn, chơi vui không? Mộ Lương cúi đầu nhìn qua mắt vô nét mặt tiểu nữ nhân, nhíu mày.
Tạm được. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, sau khi nghe bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt lóe lên, gần đây cuộc sống rất nhàn rỗi có người đến để tiêu khiển cũng không tồi.
Công chúa
/147
|