editor: thao1504
Một ngày sau, bội quan lần nữa khai chiến, hai bên phái hết toàn bộ chủ lực, có thể nói là liều chết đánh một trận, Cảnh Duệ, mấy người Trạch Lương cũng không hề tạo vòng phòng hộ để ngăn trở máu tươi văng tung tóe nữa, mặc cho máu tươi nhuộm đỏ quần áo, chung quanh tràn ngập máu tanh và sát khí.
Đánh tới buổi trưa, đội quân Mộ quốc dường như đang thắng lọi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không cách nào đánh bại Tước Quốc.
Trạch Linh! Cảnh Duệ đang chém giết phía trước thì mắt thấy bóng dáng một người nhìn lại thì thấy Trạch Linh từ chân trời bay tới, liền có chút kích động rống to.
Trạch Lương cùng Trạch Hàn nghe tiếng la, rối rít nhìn qua, quả nhiên thấy Trạch Linh phi thân tới bên cạnh bọn họ, bởi vì không ngừng giết người mà mặt trở nên vô cảm, ngay sao đó liền hiện lên sắc mặt vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã buông xuống.
Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ ở đâu? Cảnh Duệ chạy đến bên người hắn, gấp gáp hỏi, lại thấy vẻ mặt hắn ngốc trệ, trong lòng cả kinh.
Vẫn đắm chìm trong trong thế giới của mình Trạch Linh, đột nhiên nghe được ba chữ Bạch Thánh Vũ , hốc mắt khẽ ửng hồng, về sau đẩy ra Cảnh Duệ, vọt vào trong trung tâm chiến trường, liều mạng chém giết kẻ địch, đao kiếm tới cũng theo bản năng không muốn tránh đi, nhưng bởi vì bản thân hắn huyễn lực cường đại, nên không có người nào có thể đến gần thân thể của hắn, không bị thương tổn, hắn bây giờ tựa như một công cụ sát nhân một người không có tình cảm, kết thúc từng sinh mạng.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trạch Lương chưa từng thấy qua Trạch Linh mất khống chế như thế, chân mày hung hăng nhíu lại.
Ngươi đi bảo vệ hắn, ta xem cái bộ dáng này của hắn căn bản là không muốn sống nữa! Cảnh Duệ trầm giọng nói, tăng nhanh tốc độ ra chiêu, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, mới có thể hảo hảo hỏi rõ ràng chuyện này.
Cảnh Duệ, Trạch Linh đâu? Trạch Lương vừa định động thân, Bạch Thánh Vũ liền chạy đến, gấp gáp hỏi.
Cảnh Duệ thật sâu nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn trong mắt của hắn đầy nóng nảy, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng tình huống bây giờ không để cho hắn suy nghĩ nhiều, đưa ngón tay chỉ Liễu Chỉ Trạch Linh, Ngươi đã đến rồi vừa đúng, Trạch Linh có cái gì không đúng, ngươi đi bảo vệ hắn, đừng làm cho hắn bị thương.
Nghe vậy, Bạch Thánh Vũ nhìn về phía Trạch Linh, thấy hắn đang liều chết mà đánh, thiếu chút nữa giận đến hộc máu, Ừ một tiếng, người đã ở bên cạnh Trạch Linh.
Ngươi không cần mệnh sao? Bạch Thánh Vũ giúp hắn ngăn cản rơi đao kiếm bay tới, mắt đỏ lên rống to.
Trạch Linh giống như không nghe thấy, tay đánh không ngừng chút nào, vẻ mặt ngây ngô có chút dọa người, trên mặt trên áo đều là máu tươi, nổi bật lên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của hắn .
Nhìn Trạch Linh như vậy, Bạch Thánh Vũ trong lòng không còn tức giận nữa, chỉ còn lại đau lòng, chua xót cười, có phải hay không, thật sự là hắn làm sai, cho nên mới khiến cho Trạch Linh trở nên như thế. . . . . .
Trong nháy mắt thất thần, Trạch Linh đã vọt vào quân địch, bị đông đảo kẻ địch bao vây, đao kiếm cùng nhau đâm về phía hắn, nhưng hắn vẫn không trốn không tránh, chỉ là một sức lực mà vọt tới trước, người một bên nhìn phải kinh hãi.
Khốn kiếp! Bạch Thánh Vũ khẽ nguyền rủa một tiếng, đột nhiên bay vọt đến phía trên hắn, một cỗ Huyễn Lực màu vàng nhạt từ trong cơ thể hắn chậm rãi lan tràn ra, bao bọc Trạch Linh vào trong đó, tất cả công kích đụng phải Huyễn Lực màu vàng nhạt, tất cả đều thay đổi phương hướng, hướng về phía người khác.
Trời ơi, thì ra Bạch Thánh Vũ lại mạnh như vậy, hắn trước kia đều ẩn dấu thực lực! Trạch Lương bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt.
Cảnh Duệ bĩu môi, lạnh nhạt nói, Hắn ở đâu mà ẩn núp, đó là không có cơ hội dùng. Trước kia Bạch Thánh Vũ thiếu chút nữa bị vương phi bóp chết, sợ là bọn họ đều nhìn sai rồi, Bạch Thánh Vũ mặc dù thua thiệt, nhưng cuối cùng vẫn là có thể bảo vệ tánh mạng, sớm biết. . . . . . Hắn cũng không đi vào cứu người.
Ặc, đúng thế. . . . . . Trạch Lương sờ mũi một cái, bình thường Bạch Thánh Vũ chính là dáng vẻ một thương nhân vô hại, chỗ nào cần dùng đến ảo thuật cao mạnh như vậy.
Nguyên soái! Tước Quốc thu binh rồi !
Tước Quốc đột nhiên đánh trống thu binh, tất cả tướng sĩ nhanh chóng rút lui, Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, đang muốn nói thừa thắng truy kích, lại nghe nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc.
Cảnh Duệ, Tước Quốc cùng Mộ Quốc đã lập được hiệp nghị trăm năm bất chiến, không cần nữa đuổi theo.
Vương Gia, vương phi! Cảnh Duệ ngẩn người, nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đột nhiên xuất hiện, có chút bất ngờ.
Mộ Lương chỉ là cười nhạt, nhíu mày, nhìn về phía Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ.
Màu vàng nhạt ánh sáng tản đi, Huyễn lực đang bảo hộ Trạch Linh đột nhiên mất đi làm hắn xụi xuống, sau đó liền ngã vào trong ngực ấm áp.
Bạch Thánh Vũ đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, mắt đỏ nói, Trạch Linh, ta không buộc ngươi có được hay không, chớ khó chịu. Hắn khó chịu, mình so với hắn càng khó chịu hơn, lần đầu tiên, hắn oán hận thân của mình là nam nhi, nếu trong bọn họ có một người là nữ, không phải hôm nay sẽ rất hạnh phúc?
Trạch Linh nghe vậy, con mắt giật giật, hơi bi thương nhìn Bạch Thánh Vũ trước mắt, Ngươi...ngươi không cần ta nữa?
Ta làm sao sẽ không cần! Là Ngươi không quan tâm ta. Bạch Thánh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, có thể thấy được phản ứng của hắn, âm thầm mà thở dài một hơi.
Ta không có không thích ngươi, ta chỉ là trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận. Trạch Linh mím môi than nhẹ, trong mắt khẽ ửng hồng, Bạch Thánh Vũ, cho ta chút thời gian đi. Thích chính là thích, mặc dù trong lòng còn có chút kỳ cục, nhưng hắn vẫn không muốn buông Bạch Thánh Vũ ra, mọi người đều là ích kỷ, hắn muốn thỏa mãn lòng riêng của mình.
Ngươi...ngươi cũng yêu thích ta, có đúng hay không? khuôn mặt Bạch Thánh Vũ vui mừng, tay đang vuốt hắn mặt có chút run rẩy.
Trạch Linh thật sâu nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, đột nhiên cảm giác muốn ngất xỉu, nắm thật chặt y phục của Bạch Thánh Vũ, đã nửa tháng không được nghỉ ngơi tốt, ăn cơm, mới vừa mất quá nhiều hơi sức, thể lực của hắn tiêu hao hết rồi.
Bạch Thánh Vũ thấy hắn gật đầu, vui sướng trong lòng tới cực điểm, trong lúc nhất thời tình không thể ngăn được hành động của mình, hung hăng hôn hắn, lại thấy ánh mắt của người trong ngực hoảng hốt, về sau lại té xỉu trong ngực mình ——
Bên trong trại chủ soái.
Bạch Thánh Vũ ôm Trạch Linh đang nghiêng người dựa vào trên giường, dịu dàng cười, còn mọi người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi chút gì, nhưng lại không biết làm như thế nào mở miệng.
Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hắng giọng một cái, nhàn nhạt ra tiếng, Hai người các ngươi, tốt hơn rồi hả ?
Ừ. Bạch Thánh Vũ tốt bụng thưởng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, tiếp theo lại dịu dàng nhìn về phía Trạch Linh vẫn còn đang hôn mê, mới vừa cho hắn ăn mấy viên bổ đan, hiện tại chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.
Khụ khụ, các ngươi. . . . . . Trạch Lương cười xấu hổ nói, mở miệng, nhưng không biết nên nói chút gì.
Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, tâm tình gia tốt, hễ hỏi thì đáp. Bạch Thánh Vũ cười tủm tỉm nói.
Các ngươi. . . . . . Đều là nam nhân. Trạch Hàn có chút rối rắm nhắc nhở.
Bạch Thánh Vũ gương mặt thản nhiên, Không sai, chúng ta đều là nam nhân, ai nói nam nhân không thể yêu nhau! Ta lại không quan tâm những quy định thế tục cứng nhắc kia.
Vậy còn Trạch Linh? Hắn có thể tiếp nhận? Trạch Lương cau mày, nếu hắn nhớ không lầm, Trạch Linh Nhất rất muốn cưới nàng dâu, sau đó yên ổn sinh sống qua cả đời, nhưng hắn hôm nay cùng Bạch Thánh Vũ. . . . . .
Cuối cùng cho dù hắn có thể tiếp nhận, hay không thể tiếp nhận, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn. con mắt Bạch Thánh Vũ tối đen, trong giọng nói đều là tình thế bắt buộc, Ta tin tưởng, Trạch Linh sẽ không để cho ta thất vọng.
Ngươi thật sự thương hắn? Lưu Nguyệt đối với tình cảm đầy ngu ngốc đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cả Cảnh Duệ bên cạnh cũng giật mình trợn mắt.
Bạch Thánh Vũ chỉ cười không nói.
Nếu Trạch Linh không thể tiếp nhận, ngươi có thể vì hắn, mà biến thành nữ nhân? Mộ Lương cười có chút khó hiểu, nói ra một giả thiết.
Được. Bạch Thánh Vũ ôm sát Trạch Linh, không chút do dự trả lời, Chỉ cần hắn muốn ta việc làm, ta đều có thể làm được, trừ chuyện bắt ta rời đi.
A, hai người các ngươi
Một ngày sau, bội quan lần nữa khai chiến, hai bên phái hết toàn bộ chủ lực, có thể nói là liều chết đánh một trận, Cảnh Duệ, mấy người Trạch Lương cũng không hề tạo vòng phòng hộ để ngăn trở máu tươi văng tung tóe nữa, mặc cho máu tươi nhuộm đỏ quần áo, chung quanh tràn ngập máu tanh và sát khí.
Đánh tới buổi trưa, đội quân Mộ quốc dường như đang thắng lọi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không cách nào đánh bại Tước Quốc.
Trạch Linh! Cảnh Duệ đang chém giết phía trước thì mắt thấy bóng dáng một người nhìn lại thì thấy Trạch Linh từ chân trời bay tới, liền có chút kích động rống to.
Trạch Lương cùng Trạch Hàn nghe tiếng la, rối rít nhìn qua, quả nhiên thấy Trạch Linh phi thân tới bên cạnh bọn họ, bởi vì không ngừng giết người mà mặt trở nên vô cảm, ngay sao đó liền hiện lên sắc mặt vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã buông xuống.
Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ ở đâu? Cảnh Duệ chạy đến bên người hắn, gấp gáp hỏi, lại thấy vẻ mặt hắn ngốc trệ, trong lòng cả kinh.
Vẫn đắm chìm trong trong thế giới của mình Trạch Linh, đột nhiên nghe được ba chữ Bạch Thánh Vũ , hốc mắt khẽ ửng hồng, về sau đẩy ra Cảnh Duệ, vọt vào trong trung tâm chiến trường, liều mạng chém giết kẻ địch, đao kiếm tới cũng theo bản năng không muốn tránh đi, nhưng bởi vì bản thân hắn huyễn lực cường đại, nên không có người nào có thể đến gần thân thể của hắn, không bị thương tổn, hắn bây giờ tựa như một công cụ sát nhân một người không có tình cảm, kết thúc từng sinh mạng.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trạch Lương chưa từng thấy qua Trạch Linh mất khống chế như thế, chân mày hung hăng nhíu lại.
Ngươi đi bảo vệ hắn, ta xem cái bộ dáng này của hắn căn bản là không muốn sống nữa! Cảnh Duệ trầm giọng nói, tăng nhanh tốc độ ra chiêu, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, mới có thể hảo hảo hỏi rõ ràng chuyện này.
Cảnh Duệ, Trạch Linh đâu? Trạch Lương vừa định động thân, Bạch Thánh Vũ liền chạy đến, gấp gáp hỏi.
Cảnh Duệ thật sâu nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn trong mắt của hắn đầy nóng nảy, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng tình huống bây giờ không để cho hắn suy nghĩ nhiều, đưa ngón tay chỉ Liễu Chỉ Trạch Linh, Ngươi đã đến rồi vừa đúng, Trạch Linh có cái gì không đúng, ngươi đi bảo vệ hắn, đừng làm cho hắn bị thương.
Nghe vậy, Bạch Thánh Vũ nhìn về phía Trạch Linh, thấy hắn đang liều chết mà đánh, thiếu chút nữa giận đến hộc máu, Ừ một tiếng, người đã ở bên cạnh Trạch Linh.
Ngươi không cần mệnh sao? Bạch Thánh Vũ giúp hắn ngăn cản rơi đao kiếm bay tới, mắt đỏ lên rống to.
Trạch Linh giống như không nghe thấy, tay đánh không ngừng chút nào, vẻ mặt ngây ngô có chút dọa người, trên mặt trên áo đều là máu tươi, nổi bật lên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của hắn .
Nhìn Trạch Linh như vậy, Bạch Thánh Vũ trong lòng không còn tức giận nữa, chỉ còn lại đau lòng, chua xót cười, có phải hay không, thật sự là hắn làm sai, cho nên mới khiến cho Trạch Linh trở nên như thế. . . . . .
Trong nháy mắt thất thần, Trạch Linh đã vọt vào quân địch, bị đông đảo kẻ địch bao vây, đao kiếm cùng nhau đâm về phía hắn, nhưng hắn vẫn không trốn không tránh, chỉ là một sức lực mà vọt tới trước, người một bên nhìn phải kinh hãi.
Khốn kiếp! Bạch Thánh Vũ khẽ nguyền rủa một tiếng, đột nhiên bay vọt đến phía trên hắn, một cỗ Huyễn Lực màu vàng nhạt từ trong cơ thể hắn chậm rãi lan tràn ra, bao bọc Trạch Linh vào trong đó, tất cả công kích đụng phải Huyễn Lực màu vàng nhạt, tất cả đều thay đổi phương hướng, hướng về phía người khác.
Trời ơi, thì ra Bạch Thánh Vũ lại mạnh như vậy, hắn trước kia đều ẩn dấu thực lực! Trạch Lương bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt.
Cảnh Duệ bĩu môi, lạnh nhạt nói, Hắn ở đâu mà ẩn núp, đó là không có cơ hội dùng. Trước kia Bạch Thánh Vũ thiếu chút nữa bị vương phi bóp chết, sợ là bọn họ đều nhìn sai rồi, Bạch Thánh Vũ mặc dù thua thiệt, nhưng cuối cùng vẫn là có thể bảo vệ tánh mạng, sớm biết. . . . . . Hắn cũng không đi vào cứu người.
Ặc, đúng thế. . . . . . Trạch Lương sờ mũi một cái, bình thường Bạch Thánh Vũ chính là dáng vẻ một thương nhân vô hại, chỗ nào cần dùng đến ảo thuật cao mạnh như vậy.
Nguyên soái! Tước Quốc thu binh rồi !
Tước Quốc đột nhiên đánh trống thu binh, tất cả tướng sĩ nhanh chóng rút lui, Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, đang muốn nói thừa thắng truy kích, lại nghe nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc.
Cảnh Duệ, Tước Quốc cùng Mộ Quốc đã lập được hiệp nghị trăm năm bất chiến, không cần nữa đuổi theo.
Vương Gia, vương phi! Cảnh Duệ ngẩn người, nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đột nhiên xuất hiện, có chút bất ngờ.
Mộ Lương chỉ là cười nhạt, nhíu mày, nhìn về phía Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ.
Màu vàng nhạt ánh sáng tản đi, Huyễn lực đang bảo hộ Trạch Linh đột nhiên mất đi làm hắn xụi xuống, sau đó liền ngã vào trong ngực ấm áp.
Bạch Thánh Vũ đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, mắt đỏ nói, Trạch Linh, ta không buộc ngươi có được hay không, chớ khó chịu. Hắn khó chịu, mình so với hắn càng khó chịu hơn, lần đầu tiên, hắn oán hận thân của mình là nam nhi, nếu trong bọn họ có một người là nữ, không phải hôm nay sẽ rất hạnh phúc?
Trạch Linh nghe vậy, con mắt giật giật, hơi bi thương nhìn Bạch Thánh Vũ trước mắt, Ngươi...ngươi không cần ta nữa?
Ta làm sao sẽ không cần! Là Ngươi không quan tâm ta. Bạch Thánh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, có thể thấy được phản ứng của hắn, âm thầm mà thở dài một hơi.
Ta không có không thích ngươi, ta chỉ là trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận. Trạch Linh mím môi than nhẹ, trong mắt khẽ ửng hồng, Bạch Thánh Vũ, cho ta chút thời gian đi. Thích chính là thích, mặc dù trong lòng còn có chút kỳ cục, nhưng hắn vẫn không muốn buông Bạch Thánh Vũ ra, mọi người đều là ích kỷ, hắn muốn thỏa mãn lòng riêng của mình.
Ngươi...ngươi cũng yêu thích ta, có đúng hay không? khuôn mặt Bạch Thánh Vũ vui mừng, tay đang vuốt hắn mặt có chút run rẩy.
Trạch Linh thật sâu nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, đột nhiên cảm giác muốn ngất xỉu, nắm thật chặt y phục của Bạch Thánh Vũ, đã nửa tháng không được nghỉ ngơi tốt, ăn cơm, mới vừa mất quá nhiều hơi sức, thể lực của hắn tiêu hao hết rồi.
Bạch Thánh Vũ thấy hắn gật đầu, vui sướng trong lòng tới cực điểm, trong lúc nhất thời tình không thể ngăn được hành động của mình, hung hăng hôn hắn, lại thấy ánh mắt của người trong ngực hoảng hốt, về sau lại té xỉu trong ngực mình ——
Bên trong trại chủ soái.
Bạch Thánh Vũ ôm Trạch Linh đang nghiêng người dựa vào trên giường, dịu dàng cười, còn mọi người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi chút gì, nhưng lại không biết làm như thế nào mở miệng.
Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hắng giọng một cái, nhàn nhạt ra tiếng, Hai người các ngươi, tốt hơn rồi hả ?
Ừ. Bạch Thánh Vũ tốt bụng thưởng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, tiếp theo lại dịu dàng nhìn về phía Trạch Linh vẫn còn đang hôn mê, mới vừa cho hắn ăn mấy viên bổ đan, hiện tại chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.
Khụ khụ, các ngươi. . . . . . Trạch Lương cười xấu hổ nói, mở miệng, nhưng không biết nên nói chút gì.
Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, tâm tình gia tốt, hễ hỏi thì đáp. Bạch Thánh Vũ cười tủm tỉm nói.
Các ngươi. . . . . . Đều là nam nhân. Trạch Hàn có chút rối rắm nhắc nhở.
Bạch Thánh Vũ gương mặt thản nhiên, Không sai, chúng ta đều là nam nhân, ai nói nam nhân không thể yêu nhau! Ta lại không quan tâm những quy định thế tục cứng nhắc kia.
Vậy còn Trạch Linh? Hắn có thể tiếp nhận? Trạch Lương cau mày, nếu hắn nhớ không lầm, Trạch Linh Nhất rất muốn cưới nàng dâu, sau đó yên ổn sinh sống qua cả đời, nhưng hắn hôm nay cùng Bạch Thánh Vũ. . . . . .
Cuối cùng cho dù hắn có thể tiếp nhận, hay không thể tiếp nhận, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn. con mắt Bạch Thánh Vũ tối đen, trong giọng nói đều là tình thế bắt buộc, Ta tin tưởng, Trạch Linh sẽ không để cho ta thất vọng.
Ngươi thật sự thương hắn? Lưu Nguyệt đối với tình cảm đầy ngu ngốc đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cả Cảnh Duệ bên cạnh cũng giật mình trợn mắt.
Bạch Thánh Vũ chỉ cười không nói.
Nếu Trạch Linh không thể tiếp nhận, ngươi có thể vì hắn, mà biến thành nữ nhân? Mộ Lương cười có chút khó hiểu, nói ra một giả thiết.
Được. Bạch Thánh Vũ ôm sát Trạch Linh, không chút do dự trả lời, Chỉ cần hắn muốn ta việc làm, ta đều có thể làm được, trừ chuyện bắt ta rời đi.
A, hai người các ngươi
/147
|