Ải Trầm Bích.
Phong Vụ Niên, hiện tại ngươi còn muốn phản kháng như thế nào? Mộ Lương cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên đang bị Khiêu Hồng biến thành dây đỏ trói chặt nằm trên đất.
Cuộc chiến này kết thúc rất nhanh, cuối cùng gần nửa tháng, Phong Vụ Niên không có thế trận kỳ quái kia hiệp trợ, binh lính Phong Quốc binh bại như núi, Phong Vụ Niên dẫn theo quân đội Phong Quốc rút về Phong Quốc, dọc đường lại bị Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết bắt được.
Nếu bị các ngươi bắt được, muốn đánh muốn giết muốn làm gì thì cứ tự nhiên đi, dài dòng cái gì! Phong Vụ Niên tức giận nhìn hai người, trong lòng rất là không cam lòng, tại sao, mặc kệ từ lúc nào, hắn đều bị bại bởi Mộ Lương!
Ngươi chết hay sống, vốn là phải nghe chúng ta. Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở miệng, lạnh lùng mà nói.
Phốc! Mộ Lương phum ngụm trà đang uống ra ngoài, buồn cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, A Noãn thật là thật tài tình, cái miệng nhỏ nhắn thật thật là độc, giết người không hề thấy máu.
Quả nhiên, Phong Vụ Niên giận đến cặp mắt xung huyết, hơi thở cũng trở nên gấp gáp rồi.
Hoa Khấp Tuyết, tiện nhân này. . . . . . Phong Vụ Niên hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, mắng to một tiếng.
Pằng một tiếng, Mộ Lương tát một cái Phong Vụ Niên liền ngã trên mặt, hai mắt ánh lên ánh sáng lạnh, A Noãn không phải là người ngươi có thể mắng. Không đúng, là tất cả mọi người đều không thể mắng.
Mộ Lương, ngươi không nên dùng tay để đánh hắn. Hoa Khấp Tuyết cầm lấy tay Mộ Lương, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn khuôn mặt của Phong Vụ Niên sưng lên lớn một khối như vậy, tay của Mộ Lương không bị đau chứ?
Mộ Lương không biết nàng đang suy nghĩ gì, liền nhanh chóng hỏi nàng, Hoa Khấp Tuyết, nàng đang giúp hắn?
Ha ha ha, phi, nữ nhân của ngươi chính là lo lắng cho ta, Mộ Lương, cho dù ngươi bắt được ta thì thế nào? hả? Phong Vụ Niên cũng không biết Hoa Khấp Tuyết đang suy nghĩ gì, cho là nàng đang giúp mình, mặc dù như vậy cũng không thể giảm bớt hận ý của hắn đối nàng, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái.
Mộ Lương lạnh lùng nhìn Phong Vụ Niên một cái, quay đầu ủy khuất nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, A Noãn. . . . . .
Thiếp còn chưa có nói xong, chàng gấp cái gì chứ? Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên nụ cười, nếu như nàng nói, mới vừa nàng là cố ý nói chuyện hơi lớn tiếng, Mộ Lương có tđánh nàng hay không nha?
Hoa Khấp Tuyết từ từ đi tới trước mặt Phong Vụ Niên, trên cao cuối đầu xuống nhìn hắn, lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nhíu mày, gót sen nhẹ giơ lên, hung hăng dậm lên miệng Phong Vụ Niên, dùng sức nghiền nghiền.
Phong Vụ Niên tức giận, bị Hoa Khấp Tuyết hành động giận đến toàn thân cũng run rẩy, trong mắt tất cả đều là hận ý, Hoa Khấp Tuyết a Hoa Khấp Tuyết, hôm nay nàng cho hắn sỉ nhục, hắn nhất định sẽ tăng gấp bội phụng hoàn!
Một cước này của Hoa Khấp Tuyết đi xuống, nhìn như êm ái, nhưng kì thực nội lực trong đó đến mười phần, trực tiếp đạp vỡ cằm của Phong Vụ Niên, chỉ nghe hắn rên rỉ khổ sở , lại không thể thốt nên lời, vốn là khuôn mặt anh tuấn, lúc này đã hoàn toàn biến dạng
Đúng là phụ nữ là độc ác nhất . . . . . Khiêu Hồng đang quấn quanh người Phong Vụ Niên léo léo Hồng Quang.
Câm miệng. Ánh mắt Mộ Lương lạnh lùng liếc Khiêu Hồng, ngay sau đó cười híp mắt ôm chầm lấy Hoa Khấp Tuyết, A Noãn, nàng thật giỏi.
Khiêu Hồng nói ta độc ác, còn chàng không cảm thấy như vậy sao? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Đó là đương nhiên, nam nhân của nàng là bách độc bất xâm, tiếp tục đi, cứ tiếp tục độc thêm một chút nữa đi, ta liền giao cho Phong Vụ Niên nàng, ta còn chưa bao giờ thấy A Noãn của chúng ta ra tay tàn ác bao giờ! Mộ Lương đá đá Phong Vụ Niên đang kêu đau không ngừng.
Hắn ta không phải thích A Noãn nhà hắn sao? Vậy liền giao hắn cho A Noãn là tốt nhất.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, nàng làm sao có thể không biết Mộ Lương đang suy nghĩ cái gì chứ, bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu, nhưng khi
Phong Vụ Niên, hiện tại ngươi còn muốn phản kháng như thế nào? Mộ Lương cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên đang bị Khiêu Hồng biến thành dây đỏ trói chặt nằm trên đất.
Cuộc chiến này kết thúc rất nhanh, cuối cùng gần nửa tháng, Phong Vụ Niên không có thế trận kỳ quái kia hiệp trợ, binh lính Phong Quốc binh bại như núi, Phong Vụ Niên dẫn theo quân đội Phong Quốc rút về Phong Quốc, dọc đường lại bị Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết bắt được.
Nếu bị các ngươi bắt được, muốn đánh muốn giết muốn làm gì thì cứ tự nhiên đi, dài dòng cái gì! Phong Vụ Niên tức giận nhìn hai người, trong lòng rất là không cam lòng, tại sao, mặc kệ từ lúc nào, hắn đều bị bại bởi Mộ Lương!
Ngươi chết hay sống, vốn là phải nghe chúng ta. Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở miệng, lạnh lùng mà nói.
Phốc! Mộ Lương phum ngụm trà đang uống ra ngoài, buồn cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, A Noãn thật là thật tài tình, cái miệng nhỏ nhắn thật thật là độc, giết người không hề thấy máu.
Quả nhiên, Phong Vụ Niên giận đến cặp mắt xung huyết, hơi thở cũng trở nên gấp gáp rồi.
Hoa Khấp Tuyết, tiện nhân này. . . . . . Phong Vụ Niên hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, mắng to một tiếng.
Pằng một tiếng, Mộ Lương tát một cái Phong Vụ Niên liền ngã trên mặt, hai mắt ánh lên ánh sáng lạnh, A Noãn không phải là người ngươi có thể mắng. Không đúng, là tất cả mọi người đều không thể mắng.
Mộ Lương, ngươi không nên dùng tay để đánh hắn. Hoa Khấp Tuyết cầm lấy tay Mộ Lương, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn khuôn mặt của Phong Vụ Niên sưng lên lớn một khối như vậy, tay của Mộ Lương không bị đau chứ?
Mộ Lương không biết nàng đang suy nghĩ gì, liền nhanh chóng hỏi nàng, Hoa Khấp Tuyết, nàng đang giúp hắn?
Ha ha ha, phi, nữ nhân của ngươi chính là lo lắng cho ta, Mộ Lương, cho dù ngươi bắt được ta thì thế nào? hả? Phong Vụ Niên cũng không biết Hoa Khấp Tuyết đang suy nghĩ gì, cho là nàng đang giúp mình, mặc dù như vậy cũng không thể giảm bớt hận ý của hắn đối nàng, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái.
Mộ Lương lạnh lùng nhìn Phong Vụ Niên một cái, quay đầu ủy khuất nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, A Noãn. . . . . .
Thiếp còn chưa có nói xong, chàng gấp cái gì chứ? Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên nụ cười, nếu như nàng nói, mới vừa nàng là cố ý nói chuyện hơi lớn tiếng, Mộ Lương có tđánh nàng hay không nha?
Hoa Khấp Tuyết từ từ đi tới trước mặt Phong Vụ Niên, trên cao cuối đầu xuống nhìn hắn, lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nhíu mày, gót sen nhẹ giơ lên, hung hăng dậm lên miệng Phong Vụ Niên, dùng sức nghiền nghiền.
Phong Vụ Niên tức giận, bị Hoa Khấp Tuyết hành động giận đến toàn thân cũng run rẩy, trong mắt tất cả đều là hận ý, Hoa Khấp Tuyết a Hoa Khấp Tuyết, hôm nay nàng cho hắn sỉ nhục, hắn nhất định sẽ tăng gấp bội phụng hoàn!
Một cước này của Hoa Khấp Tuyết đi xuống, nhìn như êm ái, nhưng kì thực nội lực trong đó đến mười phần, trực tiếp đạp vỡ cằm của Phong Vụ Niên, chỉ nghe hắn rên rỉ khổ sở , lại không thể thốt nên lời, vốn là khuôn mặt anh tuấn, lúc này đã hoàn toàn biến dạng
Đúng là phụ nữ là độc ác nhất . . . . . Khiêu Hồng đang quấn quanh người Phong Vụ Niên léo léo Hồng Quang.
Câm miệng. Ánh mắt Mộ Lương lạnh lùng liếc Khiêu Hồng, ngay sau đó cười híp mắt ôm chầm lấy Hoa Khấp Tuyết, A Noãn, nàng thật giỏi.
Khiêu Hồng nói ta độc ác, còn chàng không cảm thấy như vậy sao? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Đó là đương nhiên, nam nhân của nàng là bách độc bất xâm, tiếp tục đi, cứ tiếp tục độc thêm một chút nữa đi, ta liền giao cho Phong Vụ Niên nàng, ta còn chưa bao giờ thấy A Noãn của chúng ta ra tay tàn ác bao giờ! Mộ Lương đá đá Phong Vụ Niên đang kêu đau không ngừng.
Hắn ta không phải thích A Noãn nhà hắn sao? Vậy liền giao hắn cho A Noãn là tốt nhất.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, nàng làm sao có thể không biết Mộ Lương đang suy nghĩ cái gì chứ, bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu, nhưng khi
/147
|