Độc tố của mãng xà đã sớm xâm nhập vào máu, nhưng bởi vì trong tim Mộ Lương có chứa huyễn lực cực đại nên không có cách nào nhanh chóng xâm nhập vào tim, lúc này độc tố đã xâm nhập toàn thân đang cùng nội lực trong trái tim đối nghịch, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại, nhưng bởi vì huyễn lực của tim không mở ra được, nên chuyện bị độc tính ăn mòn cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đương nhiên Mộ Lương có thể cảm nhận được hai cỗ huyễn lực đang đối đầu trong cơ thể, hắn biết nếu cần phải làm cho huyễn lực trong tim bộc phát ra, dù là chỉ là một chút, cũng có thể áp chế những độc tính này, nhưng hắn nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng khóc kể lể của Hoa Khấp Tuyết, trái tim Mộ Lương liền co rút không ngừng, trước giờ A Noãn chưa từng bi thương như lúc này, nhưng hắn không thể nhúc nhích được, muốn ôm nàng vào trong ngực, nói một tiếng Đừng khóc , nhưng cũng không làm được, hắn thật là vô dụng. . . . . .
Mộ Lương, nếu đến tối chàng còn chưa tỉnh lại, thiếp liền đi cùng chàng, được không? Đã một ngày, Mộ Lương vẫn chưa hề tỉnh lại, ánh mắt Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía Mộ Lương có chút trống rỗng vô lực, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, lẩm bẩm nói.
Đừng! trong lòng Mộ Lương cả kinh, sốt ruột vô cùng, hắn không biết hiện tại đã là canh mấy, không biết hiện tại cách buổi tối còn bao lâu, hắn biết A Noãn nói được là làm được, nếu hắn còn chưa có tỉnh lại, A Noãn nhất định sẽ làm chuyện điên rồ.
Mộ Lương cảm nhận được sức lực nàng đang vuốt ve gương mặt mình, chỉ cảm thấy càng ngày càng nhẹ, mà nàng cũng không nói thêm gì nữa, bốn phía an tĩnh làm cho hắn cực kỳ hoảng hốt.
Mộ Lương. . . . . . Trời tối rồi. . . . . . Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng tản ra không khí trong trẻo lạnh lùng, trời đã tối, tại sao Mộ Lương còn chưa tỉnh , hắn không cần nàng nữa hay sao?
Hai tay Mộ Lương nghe rõ ràng trong tiếng than nhẹ của Hoa Khấp Tuyết có chút tuyệt vọng, trong lòng kinh hãi, liều mạng muốn mở mắt, nhưng bởi vì tác dụng của độc tố, chuyện mở mắt đơn giản như vậy cũng làm không được, hắn rất hận, tại sao có một thân huyễn lực lại không thể dùng được, tại sao nội lực kia hắn dùng không được.
Mộ Lương, chàng đúng là một đứa ngốc, tại sao lại cản cho ta chứ? Chúng ta cùng nhau hôn mê, hoặc là. . . . . . Cùng chết, thì cái nào so với hiện tại cũng đều tốt hơn. sắc mặt của Hoa Khấp Tuyết đã tái nhợt gần như trong suốt, ở trong kết giới hao phí nhiều sức lực như vậy, lại chẳng thèm ăn cơm cũng không hề ngủ, nàng đã mệt mỏi tới cực điểm, vì vậy giọng nói gần như không phát ra âm thanh.
Âm thanh Cùng chết kia truyền vào trong tai của Mộ Lương, trong lòng bất giác xông lên cảm giác đau đớn cùng đầy bi thương, không thể, không thể chết được, hắn không thể chết được, vì A Noãn, hắn nhất định phải sống tiếp!
Ý muốn phải sống nhờ đó mà càng kiên định hơn, trái tim của hắn dần dần nóng lên, một cỗ huyễn lực cũng giống như tựa như luồng nhiệt lượng, chậm rãi phóng ra, chậm lan ra khắp các lục phủ ngũ tạng rồi đến tứ chi của hắn, huyễn lực kia mạnh đến mức, độc tố trong nháy mắt đều bị thanh trừ.
Nhưng Hoa Khấp Tuyết chỉ nhìn thấy, trên người của Mộ Lương nổi lên một cỗ Tử Quang nhàn nhạt, bắt đầu từ tim, rồi sau đó bao bọc toàn thân hắn lại.
Thấy vậy, trong ánh mắt đang vô hồn của Hoa Khấp Tuyết liền có chút thần thái, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn to mắt ngây ngốc nhìn Mộ Lương trước mặt, không dám nháy mắt, cũng không dám hô hấp, chỉ sợ đây là ảo giác.
Mộ Lương chỉ cảm thấy trong cơ thể lập tức tràn đầy sức lực, toàn thân tê dại do độc tố đều bị thanh trừ sạch sẽ, đột nhiên không còn cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàn của A Noãn bên cạnh, trong lòng của hắn liền hiện lên một khả năng mà hắn không muốn nhất, trong lòng đau xót, liền mở mắt, cũng không đợi thích ứng với ánh sáng, vội vàng tìm kiếm Hoa Khấp Tuyết, lại thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, trong mắt không khỏi cảm giác vui sướng khi cái tưởng mất đi mà có lại được, khuôn mặt hiện lên ấm áp, nhìn về phía nàng chậm rãi nở nụ cười.
Ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết không hề chớp nhìn hắn, lúc đầu không thể tin, bây giờ biến thành mừng rỡ như điên, kích động đến nói không ra lời, tay nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có thể có được sự chú ý của nàng.
Mộ Lương thấy vậy, cười đầy đau lòng, trong khoảng thời gian hắn hôn mê này, A Noãn, nhất định rất đau khổ, nghĩ đến đây, hốc mắt liền nóng lên, giọng nói cũng có chút khàn khàn, A Noãn.
Vốn cho là khi nàng nghe được giọng nói của hắn, sẽ không để ý chuyện gì mà xông vào ngực mình, lại không nghĩ kết quả sẽ là như vậy.
Mộ Lương chợt đứng dậy, tiếp được Hoa Khấp Tuyết đã té xỉu, trong lòng nhất thời như lửa đốt, A Noãn, nàng làm sao vậy?
Người trong Thiên Điện nghe được giọng nói của Mộ Lương, mới đầu là không thể tin, ngay sau đó trên mặt liền mừng như điên, từng người một bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới, lại thấy Hoa Khấp Tuyết té xỉu ở trong ngực Mộ Lương, người vốn đang trúng độc lúc này khuôn mặt đầy nóng nảy, nhưng lại không che giấu được dáng vẻ đầy sức sống trên người.
Hoàng thẩm cũng trúng độc? Mộ Lê cùng Bạch Thánh Dao chạy đến trước giường, khẩn trương nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Trảm Lãng, mau tới đây xem cho A Noãn một chút! Mộ Lương rống to nhìn về phía Hoa Trảm Lãng nghiêng người dựa vào cửa cười nhạt.
Gấp cái gì, y thuật của ngươi so với ta còn cao hơn. Hoa Trảm Lãng cười như không cười nhìn hắn, khi hắn tỉnh lại cảm thấy vui mừng, lại thấy hiện tại hắn đang luống cuống tay chân cảm thấy buồn cười, lúc nào thì Mộ Lương lại hoảng loạn luống cuống như vậy chứ, hiện tại không hảo hảo nhìn một chút, về sau cũng không có mà xem rồi.
Mộ Lương sững sờ, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhanh chóng nắm cổ tay lên Hoa Khấp Tuyết, bắt mạch cho nàng.
Tuyết Tuyết như thế nào? Bạch Thánh Dao nhìn vẻ mặt của Mộ Lương có chút rối rắm, lo lắng hỏi.
Mộ Lương nhẹ nhàng buông cổ tay nàng xuống, đột nhiên lạnh lùng lướt nhìn mọi người, Tại sao các ngươi không cho A Noãn ăn cơm?
Mỗi bữa ăn chúng ta đều có đưa a! Trạch Linh khi thấy Vương Gia mình đã khỏe mạnh cường trán, trong mắt đầy ý cười, nhưng vừa nghe câu hỏi của hắn, lập tức phản bác, mỗi một bữa ăn đều do hắn tự mình đưa đến cửa làm sao có thể nói bọn họ không cho vương phi ăn cơm đây?
Đói đến choáng váng mà xỉu sao? Hoa Trảm Lãng chậm rãi đi lên phía trước, nhàn nhạt nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, nhíu nhíu mày, bộ dáng mệt mỏi thành cái dạng này, chỉ sợ là không ăn không uống cũng không ngủ, đúng là tự làm khổ.
Bạch Thánh Dao cũng không hiểu, đồ ăn của Tuyết Tuyết đều do nàng tự mình xuống bếp nấu, tại sao lại không ăn.
Nãy giờ Mộ Lê ở bên cạnh Mộ Lương đang ngây ngô cười liền tỉnh lại, nhìn khắp bốn
Đương nhiên Mộ Lương có thể cảm nhận được hai cỗ huyễn lực đang đối đầu trong cơ thể, hắn biết nếu cần phải làm cho huyễn lực trong tim bộc phát ra, dù là chỉ là một chút, cũng có thể áp chế những độc tính này, nhưng hắn nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng khóc kể lể của Hoa Khấp Tuyết, trái tim Mộ Lương liền co rút không ngừng, trước giờ A Noãn chưa từng bi thương như lúc này, nhưng hắn không thể nhúc nhích được, muốn ôm nàng vào trong ngực, nói một tiếng Đừng khóc , nhưng cũng không làm được, hắn thật là vô dụng. . . . . .
Mộ Lương, nếu đến tối chàng còn chưa tỉnh lại, thiếp liền đi cùng chàng, được không? Đã một ngày, Mộ Lương vẫn chưa hề tỉnh lại, ánh mắt Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía Mộ Lương có chút trống rỗng vô lực, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, lẩm bẩm nói.
Đừng! trong lòng Mộ Lương cả kinh, sốt ruột vô cùng, hắn không biết hiện tại đã là canh mấy, không biết hiện tại cách buổi tối còn bao lâu, hắn biết A Noãn nói được là làm được, nếu hắn còn chưa có tỉnh lại, A Noãn nhất định sẽ làm chuyện điên rồ.
Mộ Lương cảm nhận được sức lực nàng đang vuốt ve gương mặt mình, chỉ cảm thấy càng ngày càng nhẹ, mà nàng cũng không nói thêm gì nữa, bốn phía an tĩnh làm cho hắn cực kỳ hoảng hốt.
Mộ Lương. . . . . . Trời tối rồi. . . . . . Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng tản ra không khí trong trẻo lạnh lùng, trời đã tối, tại sao Mộ Lương còn chưa tỉnh , hắn không cần nàng nữa hay sao?
Hai tay Mộ Lương nghe rõ ràng trong tiếng than nhẹ của Hoa Khấp Tuyết có chút tuyệt vọng, trong lòng kinh hãi, liều mạng muốn mở mắt, nhưng bởi vì tác dụng của độc tố, chuyện mở mắt đơn giản như vậy cũng làm không được, hắn rất hận, tại sao có một thân huyễn lực lại không thể dùng được, tại sao nội lực kia hắn dùng không được.
Mộ Lương, chàng đúng là một đứa ngốc, tại sao lại cản cho ta chứ? Chúng ta cùng nhau hôn mê, hoặc là. . . . . . Cùng chết, thì cái nào so với hiện tại cũng đều tốt hơn. sắc mặt của Hoa Khấp Tuyết đã tái nhợt gần như trong suốt, ở trong kết giới hao phí nhiều sức lực như vậy, lại chẳng thèm ăn cơm cũng không hề ngủ, nàng đã mệt mỏi tới cực điểm, vì vậy giọng nói gần như không phát ra âm thanh.
Âm thanh Cùng chết kia truyền vào trong tai của Mộ Lương, trong lòng bất giác xông lên cảm giác đau đớn cùng đầy bi thương, không thể, không thể chết được, hắn không thể chết được, vì A Noãn, hắn nhất định phải sống tiếp!
Ý muốn phải sống nhờ đó mà càng kiên định hơn, trái tim của hắn dần dần nóng lên, một cỗ huyễn lực cũng giống như tựa như luồng nhiệt lượng, chậm rãi phóng ra, chậm lan ra khắp các lục phủ ngũ tạng rồi đến tứ chi của hắn, huyễn lực kia mạnh đến mức, độc tố trong nháy mắt đều bị thanh trừ.
Nhưng Hoa Khấp Tuyết chỉ nhìn thấy, trên người của Mộ Lương nổi lên một cỗ Tử Quang nhàn nhạt, bắt đầu từ tim, rồi sau đó bao bọc toàn thân hắn lại.
Thấy vậy, trong ánh mắt đang vô hồn của Hoa Khấp Tuyết liền có chút thần thái, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn to mắt ngây ngốc nhìn Mộ Lương trước mặt, không dám nháy mắt, cũng không dám hô hấp, chỉ sợ đây là ảo giác.
Mộ Lương chỉ cảm thấy trong cơ thể lập tức tràn đầy sức lực, toàn thân tê dại do độc tố đều bị thanh trừ sạch sẽ, đột nhiên không còn cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàn của A Noãn bên cạnh, trong lòng của hắn liền hiện lên một khả năng mà hắn không muốn nhất, trong lòng đau xót, liền mở mắt, cũng không đợi thích ứng với ánh sáng, vội vàng tìm kiếm Hoa Khấp Tuyết, lại thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, trong mắt không khỏi cảm giác vui sướng khi cái tưởng mất đi mà có lại được, khuôn mặt hiện lên ấm áp, nhìn về phía nàng chậm rãi nở nụ cười.
Ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết không hề chớp nhìn hắn, lúc đầu không thể tin, bây giờ biến thành mừng rỡ như điên, kích động đến nói không ra lời, tay nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có thể có được sự chú ý của nàng.
Mộ Lương thấy vậy, cười đầy đau lòng, trong khoảng thời gian hắn hôn mê này, A Noãn, nhất định rất đau khổ, nghĩ đến đây, hốc mắt liền nóng lên, giọng nói cũng có chút khàn khàn, A Noãn.
Vốn cho là khi nàng nghe được giọng nói của hắn, sẽ không để ý chuyện gì mà xông vào ngực mình, lại không nghĩ kết quả sẽ là như vậy.
Mộ Lương chợt đứng dậy, tiếp được Hoa Khấp Tuyết đã té xỉu, trong lòng nhất thời như lửa đốt, A Noãn, nàng làm sao vậy?
Người trong Thiên Điện nghe được giọng nói của Mộ Lương, mới đầu là không thể tin, ngay sau đó trên mặt liền mừng như điên, từng người một bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới, lại thấy Hoa Khấp Tuyết té xỉu ở trong ngực Mộ Lương, người vốn đang trúng độc lúc này khuôn mặt đầy nóng nảy, nhưng lại không che giấu được dáng vẻ đầy sức sống trên người.
Hoàng thẩm cũng trúng độc? Mộ Lê cùng Bạch Thánh Dao chạy đến trước giường, khẩn trương nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Trảm Lãng, mau tới đây xem cho A Noãn một chút! Mộ Lương rống to nhìn về phía Hoa Trảm Lãng nghiêng người dựa vào cửa cười nhạt.
Gấp cái gì, y thuật của ngươi so với ta còn cao hơn. Hoa Trảm Lãng cười như không cười nhìn hắn, khi hắn tỉnh lại cảm thấy vui mừng, lại thấy hiện tại hắn đang luống cuống tay chân cảm thấy buồn cười, lúc nào thì Mộ Lương lại hoảng loạn luống cuống như vậy chứ, hiện tại không hảo hảo nhìn một chút, về sau cũng không có mà xem rồi.
Mộ Lương sững sờ, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhanh chóng nắm cổ tay lên Hoa Khấp Tuyết, bắt mạch cho nàng.
Tuyết Tuyết như thế nào? Bạch Thánh Dao nhìn vẻ mặt của Mộ Lương có chút rối rắm, lo lắng hỏi.
Mộ Lương nhẹ nhàng buông cổ tay nàng xuống, đột nhiên lạnh lùng lướt nhìn mọi người, Tại sao các ngươi không cho A Noãn ăn cơm?
Mỗi bữa ăn chúng ta đều có đưa a! Trạch Linh khi thấy Vương Gia mình đã khỏe mạnh cường trán, trong mắt đầy ý cười, nhưng vừa nghe câu hỏi của hắn, lập tức phản bác, mỗi một bữa ăn đều do hắn tự mình đưa đến cửa làm sao có thể nói bọn họ không cho vương phi ăn cơm đây?
Đói đến choáng váng mà xỉu sao? Hoa Trảm Lãng chậm rãi đi lên phía trước, nhàn nhạt nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, nhíu nhíu mày, bộ dáng mệt mỏi thành cái dạng này, chỉ sợ là không ăn không uống cũng không ngủ, đúng là tự làm khổ.
Bạch Thánh Dao cũng không hiểu, đồ ăn của Tuyết Tuyết đều do nàng tự mình xuống bếp nấu, tại sao lại không ăn.
Nãy giờ Mộ Lê ở bên cạnh Mộ Lương đang ngây ngô cười liền tỉnh lại, nhìn khắp bốn
/147
|