Editor: Mộc Du
A Noãn. Mộ Lương chậm rãi ngẩng đầu lên, để đồ trong tay xuống, sâu kín nhìn về phương xa.
Ừ, có phát hiện gì sao? Hoa Khấp Tuyết là người ngu ngốc về dược lý, cho nên vào lúc này nàng chỉ có thể đứng nhìn.
Đây không phải là ôn dịch. Ánh mắt Mộ Lương u lãnh: Là độc.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, vẻ mặt nhu hòa trong nháy mắt lạnh xuống: Phong Vụ Niên?
Không phải là hắn. Mộ Lương lắc đầu: Tình báo của ta nói, mấy ngày nay, Phong Vụ Niên là đi theo quân.
Vân Tự! Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết càng lạnh hơn, ngoại địch đã đành, nội tặc càng làm cho người ta chán ghét hơn.
Mộ Lương cười lạnh: Hảo cho tên Vân Tự, mặc kệ hắn là vì lý do gì, hy sinh tánh mạng của nhiều người một cách vô ích như vậy. . . . . .
Dịu dàng một chút. Hoa Khấp Tuyết thu lại ý lạnh quanh thân, đưa tay xoa mặt của hắn.
Mộ Lương sững sốt, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận sự thật A Noãn lại trở nên dịu dàng như vậy, mặc dù nàng như vậy là rất lạ nhưng cũng không phải là khác biệt quá lớn.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt hít một hơi thật sâu, hung hăng vỗ lên đầu hắn một chưởng: Hồi hồn, thuốc giải cần gì? Ta sẽ đi tìm.
Mộ Lương thấy nàng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mới bĩu môi nói: Cần ba vị dược liệu, có chút khó tìm.
Chàng nói đi, ta sẽ đi tìm. Hoa Khấp Tuyết hắng giọng hỏi.
Khụ khụ, A Noãn hay là cứ để ta đi đi, nàng căn bản là không biết gì về cỏ thuốc, nàng. . . . . . Mộ Lương càng nói càng cao hứng, còn sắc mặt Hoa Khấp Tuyết thì càng lúc càng đen, đến lúc cuối Mộ Lương đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói.
“Khụ khụ, nam chủ tử, người cho Liệp Tử nhìn thấy hình dáng của thảo dược đó đi, thì ta cũng sẽ biết được, ta chỉ cho chủ tử là được rồi. Thiêu Hồng cũng biết Hoa Khấp Tuyết không biết gì về thảo dược, nhanh chóng giải vây.
Mộ Lương ngưng cười, gật đầu một cái, nhắm hai mắt lại.
Hoa Khấp Tuyết ở một bên tức giận tới mức nghiến răng, nàng thề về sau có rãnh rỗi, nhất định phải cố gắng học tập y thuật!
Vương gia, Vương gia!
Vương Khôi từ xa nhìn thấy Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết ở chỗ này, liền chạy tới chỗ hai người thở hồng hộc, lớn tiếng kêu.
Câm miệng, có chuyện gì thì cứ nói, chớ hô to gọi nhỏ. Mộ Lương lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vương gia, không xong rồi, đại quân của Phong quốc đã tiến đến! Vẻ mặt Vương Khôi nóng nảy: Thi thể đã sắp xếp ổn thỏa, đang chờ ngài hạ lệnh.
Phong Vụ Niên tới rồi sao? A, đúng như ta dự đoán. Mộ Lương cười châm chọc, ngược lại thản nhiên nhìn về phía Vương Khôi nói: Trước hết giải quyết những thi thể kia đi, Phong Vụ Niên sẽ không vội công thành đâu.
Mộ Lương, ta đi tìm dược liệu. Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn Vương Khôi liếc mắt một cái.
A. . . . . . Mộ Lương nhíu nhíu mày.
Chậm nhất là mấy ngày thì phải có? Hoa Khấp Tuyết chặn ngang lời của hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn biết tình huống bây giờ đặc biệt, đừng có cùng nàng giận dỗi.
Ba ngày, chậm nhất là ba ngày. Mộ Lương nghiêm mặt nói.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái: Được, ta đi tìm dược liệu cho chàng, chàng ở đây khống chế bệnh tình và ngăn cản đội quân của Phong quốc. Dứt lời, liền lắc mình rời đi.
Mộ Lương nhìn bóng dáng nàng biến mất thật nhanh, bất mãn bĩu môi.
Vương gia? Vương Khôi thấy hắn nhìn phương hướng mà Vương phi biến mất đến mất hồn, lúng túng lên tiếng.
Phái người bảo vệ thành trì, thời khắc đều phải chú ý tới động tĩnh của Phong quốc, nếu như Phong quốc mà biết hiện tại ôn dịch đang hoành hành ở Trầm Bích Quan thì nhất định sẽ có hành động, bây giờ ta đi đến nơi tập trung thi thể giải quyết những thi thể kia. Mộ Lương phân phó xong, tung người một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Vương Khôi nhìn tốc độ Mộ Lương biến mất, trong lòng cảm thán huyễn thuật của Vương gia và Vương phi thật cao cường.
Toàn bộ đều tập trung ở chỗ này? Mùi hôi thối của thi thể bốc lên làm cho Mộ Lương cau mày lại.
Vâng, Vương gia, đều ở đây hết rồi! Binh lính vận chuyển thi thể cùng những bách tính kia cũng phải đứng khá xa, nghe Mộ Lương hỏi thì dùng quần áo che lại miệng mũi tiến lên trả lời.
Mộ Lương gật đầu, không nói gì nữa, giơ tay lên tạo ra một phòng hộ tráo, bao bọc người dân và binh lính ở bên trong, ngăn lại mùi hôi thối.
Mọi người nhìn thấy phòng hộ tráo màu tím ở không trung, không khí đã khôi phục tinh khiết không còn mùi hôi thối, trong lòng càng thêm kính sợ Mộ Lương. Cũng chính vì vậy mà nhiều năm sau, thời điểm ôn dịch lại lần nữa bộc phát ở Mộ quốc, Mộ Lê tự mình đi xem xét, thì nghe được một câu làm cho hắn cực kỳ tức tối.
Tại sao người tới không phải là Thánh vương. . . . . . Hoàng thượng cũng đâu có tạo ra được phòng hộ tráo màu tím.
Mộ Lương thản nhiên nhìn về đống thi thể ở phía trước chất thành ngọn núi nhỏ, trong mắt xẹt qua một đạo sắc lạnh, hai tay giao nhau, lòng bàn tay ngưng tụ ra một cỗ huyễn lực cường đại màu tím, hai tay hơi giơ lên, chậm rãi chưởng vào núi thi thể, một cỗ tử quang vây núi thi thể lại, không lâu sau, từ giữa đống thi thể bốc lên một ngọn lửa đỏ, ngọn lửa ở bên trong tử quang thiêu đốt, nhưng không cháy ra khỏi phạm vi tử quang.
Mộ Lương nhìn đống thi thể đang không ngừng biến thành tro bụi, ý lạnh trong mắt càng ngày càng nhạt, cuối cùng thì bình tĩnh lại nhưng mà hắn càng bình tĩnh thì lại càng nguy hiểm.
Mọi người nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộ Lương, không một ai đoán ra được là hắn đang nghĩ cái gì.
Chờ núi thi thể cháy sạch, đến tro bụi cũng không chừa, Mộ Lương mới chậm rãi xoay người, thản nhiên lướt nhìn mọi người nói: Thi thể đã xử lý tốt, bây giờ, các ngươi ai về nhà nấy, lấy hết những vật dụng trong nhà mà bệnh nhân đã chạm qua đều đốt hết, sau đó quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đừng để lưu lại khí độc.
Hắn không có nói cho bọn họ biết đây là độc chứ không phải ôn dịch là vì để cho bọn họ được an tâm, bước này vẫn còn cần, ôn dịch thì ít nhất còn có thể ngăn chặn nhưng độc thì ai dám đảm bảo, hắn không muốn tạo thành khủng hoảng không đáng có.
Vâng, Vương gia! Mọi người thấy đống thi thể kia bị thiêu hủy, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Đúng rồi, Trầm Dương, sau nửa canh giờ nữa, đi tới quân doanh lấy thuốc, dược liệu trị tận gốc thì còn phải đợi vài ngày nữa, hiện tại Bổn vương đã tìm ra phương thuốc hóa giải bệnh tình.
Vâng, Vương gia! Trầm Dương gật đầu một cái, nghiêm túc đáp.
Ban đêm, Mộ Lương một mình bước đi chậm rãi ở trên đường cái, nhìn họ đã dọn dẹp sạch sẽ đường cái trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có chút cô độc, nhìn lên bầu trời trăng sáng, trong lòng liền bộc phát nỗi nhớ nhung A Noãn.
Haiz, Liệp Tử, bây giờ ta và A Noãn có thể truyền âm trò chuyện không? Mộ Lương nghịch cây sáo ngọc trong tay, khẽ trừng mắt, bĩu môi.
Chủ tử, không được, người chỉ mới khai phá ra được một phần ba lực lượng, cho nên không thể trò chuyện ở cách xa được. Liệp Tử lạnh nhạt nói.
Gần đây ta phát hiện ra ngươi nói chuyện đã không
A Noãn. Mộ Lương chậm rãi ngẩng đầu lên, để đồ trong tay xuống, sâu kín nhìn về phương xa.
Ừ, có phát hiện gì sao? Hoa Khấp Tuyết là người ngu ngốc về dược lý, cho nên vào lúc này nàng chỉ có thể đứng nhìn.
Đây không phải là ôn dịch. Ánh mắt Mộ Lương u lãnh: Là độc.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, vẻ mặt nhu hòa trong nháy mắt lạnh xuống: Phong Vụ Niên?
Không phải là hắn. Mộ Lương lắc đầu: Tình báo của ta nói, mấy ngày nay, Phong Vụ Niên là đi theo quân.
Vân Tự! Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết càng lạnh hơn, ngoại địch đã đành, nội tặc càng làm cho người ta chán ghét hơn.
Mộ Lương cười lạnh: Hảo cho tên Vân Tự, mặc kệ hắn là vì lý do gì, hy sinh tánh mạng của nhiều người một cách vô ích như vậy. . . . . .
Dịu dàng một chút. Hoa Khấp Tuyết thu lại ý lạnh quanh thân, đưa tay xoa mặt của hắn.
Mộ Lương sững sốt, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận sự thật A Noãn lại trở nên dịu dàng như vậy, mặc dù nàng như vậy là rất lạ nhưng cũng không phải là khác biệt quá lớn.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt hít một hơi thật sâu, hung hăng vỗ lên đầu hắn một chưởng: Hồi hồn, thuốc giải cần gì? Ta sẽ đi tìm.
Mộ Lương thấy nàng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mới bĩu môi nói: Cần ba vị dược liệu, có chút khó tìm.
Chàng nói đi, ta sẽ đi tìm. Hoa Khấp Tuyết hắng giọng hỏi.
Khụ khụ, A Noãn hay là cứ để ta đi đi, nàng căn bản là không biết gì về cỏ thuốc, nàng. . . . . . Mộ Lương càng nói càng cao hứng, còn sắc mặt Hoa Khấp Tuyết thì càng lúc càng đen, đến lúc cuối Mộ Lương đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói.
“Khụ khụ, nam chủ tử, người cho Liệp Tử nhìn thấy hình dáng của thảo dược đó đi, thì ta cũng sẽ biết được, ta chỉ cho chủ tử là được rồi. Thiêu Hồng cũng biết Hoa Khấp Tuyết không biết gì về thảo dược, nhanh chóng giải vây.
Mộ Lương ngưng cười, gật đầu một cái, nhắm hai mắt lại.
Hoa Khấp Tuyết ở một bên tức giận tới mức nghiến răng, nàng thề về sau có rãnh rỗi, nhất định phải cố gắng học tập y thuật!
Vương gia, Vương gia!
Vương Khôi từ xa nhìn thấy Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết ở chỗ này, liền chạy tới chỗ hai người thở hồng hộc, lớn tiếng kêu.
Câm miệng, có chuyện gì thì cứ nói, chớ hô to gọi nhỏ. Mộ Lương lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vương gia, không xong rồi, đại quân của Phong quốc đã tiến đến! Vẻ mặt Vương Khôi nóng nảy: Thi thể đã sắp xếp ổn thỏa, đang chờ ngài hạ lệnh.
Phong Vụ Niên tới rồi sao? A, đúng như ta dự đoán. Mộ Lương cười châm chọc, ngược lại thản nhiên nhìn về phía Vương Khôi nói: Trước hết giải quyết những thi thể kia đi, Phong Vụ Niên sẽ không vội công thành đâu.
Mộ Lương, ta đi tìm dược liệu. Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn Vương Khôi liếc mắt một cái.
A. . . . . . Mộ Lương nhíu nhíu mày.
Chậm nhất là mấy ngày thì phải có? Hoa Khấp Tuyết chặn ngang lời của hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn biết tình huống bây giờ đặc biệt, đừng có cùng nàng giận dỗi.
Ba ngày, chậm nhất là ba ngày. Mộ Lương nghiêm mặt nói.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái: Được, ta đi tìm dược liệu cho chàng, chàng ở đây khống chế bệnh tình và ngăn cản đội quân của Phong quốc. Dứt lời, liền lắc mình rời đi.
Mộ Lương nhìn bóng dáng nàng biến mất thật nhanh, bất mãn bĩu môi.
Vương gia? Vương Khôi thấy hắn nhìn phương hướng mà Vương phi biến mất đến mất hồn, lúng túng lên tiếng.
Phái người bảo vệ thành trì, thời khắc đều phải chú ý tới động tĩnh của Phong quốc, nếu như Phong quốc mà biết hiện tại ôn dịch đang hoành hành ở Trầm Bích Quan thì nhất định sẽ có hành động, bây giờ ta đi đến nơi tập trung thi thể giải quyết những thi thể kia. Mộ Lương phân phó xong, tung người một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Vương Khôi nhìn tốc độ Mộ Lương biến mất, trong lòng cảm thán huyễn thuật của Vương gia và Vương phi thật cao cường.
Toàn bộ đều tập trung ở chỗ này? Mùi hôi thối của thi thể bốc lên làm cho Mộ Lương cau mày lại.
Vâng, Vương gia, đều ở đây hết rồi! Binh lính vận chuyển thi thể cùng những bách tính kia cũng phải đứng khá xa, nghe Mộ Lương hỏi thì dùng quần áo che lại miệng mũi tiến lên trả lời.
Mộ Lương gật đầu, không nói gì nữa, giơ tay lên tạo ra một phòng hộ tráo, bao bọc người dân và binh lính ở bên trong, ngăn lại mùi hôi thối.
Mọi người nhìn thấy phòng hộ tráo màu tím ở không trung, không khí đã khôi phục tinh khiết không còn mùi hôi thối, trong lòng càng thêm kính sợ Mộ Lương. Cũng chính vì vậy mà nhiều năm sau, thời điểm ôn dịch lại lần nữa bộc phát ở Mộ quốc, Mộ Lê tự mình đi xem xét, thì nghe được một câu làm cho hắn cực kỳ tức tối.
Tại sao người tới không phải là Thánh vương. . . . . . Hoàng thượng cũng đâu có tạo ra được phòng hộ tráo màu tím.
Mộ Lương thản nhiên nhìn về đống thi thể ở phía trước chất thành ngọn núi nhỏ, trong mắt xẹt qua một đạo sắc lạnh, hai tay giao nhau, lòng bàn tay ngưng tụ ra một cỗ huyễn lực cường đại màu tím, hai tay hơi giơ lên, chậm rãi chưởng vào núi thi thể, một cỗ tử quang vây núi thi thể lại, không lâu sau, từ giữa đống thi thể bốc lên một ngọn lửa đỏ, ngọn lửa ở bên trong tử quang thiêu đốt, nhưng không cháy ra khỏi phạm vi tử quang.
Mộ Lương nhìn đống thi thể đang không ngừng biến thành tro bụi, ý lạnh trong mắt càng ngày càng nhạt, cuối cùng thì bình tĩnh lại nhưng mà hắn càng bình tĩnh thì lại càng nguy hiểm.
Mọi người nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộ Lương, không một ai đoán ra được là hắn đang nghĩ cái gì.
Chờ núi thi thể cháy sạch, đến tro bụi cũng không chừa, Mộ Lương mới chậm rãi xoay người, thản nhiên lướt nhìn mọi người nói: Thi thể đã xử lý tốt, bây giờ, các ngươi ai về nhà nấy, lấy hết những vật dụng trong nhà mà bệnh nhân đã chạm qua đều đốt hết, sau đó quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đừng để lưu lại khí độc.
Hắn không có nói cho bọn họ biết đây là độc chứ không phải ôn dịch là vì để cho bọn họ được an tâm, bước này vẫn còn cần, ôn dịch thì ít nhất còn có thể ngăn chặn nhưng độc thì ai dám đảm bảo, hắn không muốn tạo thành khủng hoảng không đáng có.
Vâng, Vương gia! Mọi người thấy đống thi thể kia bị thiêu hủy, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Đúng rồi, Trầm Dương, sau nửa canh giờ nữa, đi tới quân doanh lấy thuốc, dược liệu trị tận gốc thì còn phải đợi vài ngày nữa, hiện tại Bổn vương đã tìm ra phương thuốc hóa giải bệnh tình.
Vâng, Vương gia! Trầm Dương gật đầu một cái, nghiêm túc đáp.
Ban đêm, Mộ Lương một mình bước đi chậm rãi ở trên đường cái, nhìn họ đã dọn dẹp sạch sẽ đường cái trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có chút cô độc, nhìn lên bầu trời trăng sáng, trong lòng liền bộc phát nỗi nhớ nhung A Noãn.
Haiz, Liệp Tử, bây giờ ta và A Noãn có thể truyền âm trò chuyện không? Mộ Lương nghịch cây sáo ngọc trong tay, khẽ trừng mắt, bĩu môi.
Chủ tử, không được, người chỉ mới khai phá ra được một phần ba lực lượng, cho nên không thể trò chuyện ở cách xa được. Liệp Tử lạnh nhạt nói.
Gần đây ta phát hiện ra ngươi nói chuyện đã không
/147
|