Băng Nhi đi đến khách điếm dưới chân núi, hoàn cảnh thanh nhã, râm mát không nóng, xác thực rất thích hợp cho Trần Đại công tử tĩnh dưỡng.
Băng Nhi đến trước cửa nói với thị vệ, “Phiền các ngươi thông báo một tiếng, nói Lạc Băng Nhi thế ngoại đào nguyên cầu kiến.”
Ánh mắt hai người thị vệ quan sát trên người Băng Nhi, không biết nữ đệ tử thế ngoại đào nguyên vì sao lại tìm đến thiếu gia, cúi đầu nói: “Cô nương chờ một chút.”
Một lát sau, thị vệ ra ngoài nói: “Thiếu gia đang ở khách phòng chờ cô nương, xin mời vào.”
Băng Nhi đi theo sau lưng người thị vệ, thật không ngờ khách điếm này còn có thư phòng và khách phòng, thật là khách điếm hạng nhất. Nhưng mà giữa khách phòng cũng không có màn trướng thật dày che, chỉ có một tầng lụa mỏng. Ánh mắt nam tử từ trong lộ ra, ánh mắt kia vô cùng trong suốt, giống như nước chậm rãi chảy xuôi, lại đen như mực như phát họa ra. Đôi mắt của hắn bởi vì cách một tầng sa mỏng, lại mang theo một chút xa cách, giống như nhìn thế nhân bằng nửa con mắt, có loại hàm xúc cao cao tại thượng.
Băng Nhi tiến lên thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Lạc Băng Nhi xin chào Trần Đại công tử.”
Ừ, hôm nay ta đã gặp qua cô nương, không biết cô nương đến có gì chỉ giáo?” Giọng nói nam tử vẫn thanh nhã trong suốt.
Ta là tới tự đề cử mình.”
“A? Trần gia tuy rằng thích thu nhận và giúp đỡ thực khách, nhưng nơi này của ta chưa bao giờ từng, chẳng lẽ cô nương muốn tự tiến cử bản thân đến làm ấm giường hay sao?” Trần Đại công tử nhẹ nhàng cười, giống như là đang đùa, nhưng lời nói đùa này đã có chút ý tứ khinh miệt.
Công tử sai lầm rồi, người như ngươi thật sự không thích hợp nói đùa.” Băng Nhi mím môi, nhìn đối diện hắn.
Ánh mắt của nam tử hình như có chút lay động, lại bí hiểm nhìn nàng một cái. “Ta nghĩ sai lầm cái gì?”
Băng Nhi ý vị thâm trường nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, hơi nở nụ cười một chút, “Ta luôn luôn xem công tử như một người thầy.”
Trần Đại công tử nhíu mày. Hắn chưa từng nghe thấy loại ý kiến này, hỏi: “A? Chỉ giáo cho?”
Băng Nhi chậm rãi nói: “Trong ba người tất có người làm thầy ta, người thông hiểu đủ để làm thầy người khác.”
Trần Đại công tử liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi dựa vào ghế dựa sau lưng, giọng điệu ngạo nghễ nói: “Thật khá một câu “người thông hiểu có thể làm thầy người khác”, ta lại hỏi cô nương, cô nương có thể học được cái gì từ trên người ta?”
Băng Nhi khẽ lắc đầu, nói: “Có vài thứ không cần cố sức cũng có thể học được, nhưng lại có vài thứ lại rất khó học.”
Trong mắt nam tử nhiều hơn một tia hứng thú, Là cái gì?
Băng Nhi từ tốn nói: “Nhìn lời nói cử chỉ của Trần Đại công tử, thái độ làm người, liền có thể trở thành gương tốt. Công tử ở Trần gia cũng không mua danh trục lợi đồ đệ, vả lại đối với sắc đẹp thờ ơ, chính là một quân tử thẳng thắn. Công tử nhìn rõ mọi việc, trợ giúp người yếu, ra tay hào phóng, xem tiền tài như cặn bã, lấy việc hiệp nghĩa làm phong phạm, khí khái tuyệt hảo. Công tử đối với người trong gia tộc tình cảm sâu nặng, nhưng công tử lại thủy chung vân đạm phong khinh, xem nhẹ thiên hạ. Có thể thấy được công tử khí độ bất phàm. Tuy rằng Trần gia an bày hộ vệ cho công tử, nhưng bên cạnh công tử lại chưa bao giờ mang theo hộ vệ, có thể thấy được bản lĩnh võ nghệ của bản thân là tuyệt luân, văn võ song toàn, tuyệt đối không ngoa. Công tử tuy rằng khiêm tốn, nhưng trời sinh mang khí tức cao quý, đúng là sáng tỏ ánh trăng, lộng lẫy minh châu, khó có thể che lấp.”
Nghe vậy, Trần Đại công tử không hỏi trầm ngâm một lát, trên mặt hiện lên tia ý tứ hàm xúc không rõ.
Sau một lúc lâu, nam tử cười ha ha, tiếng cười như tra kiếm vào vỏ, gió mát trăng sáng. “Tốt lắm tốt lắm, cô nương quả nhiên thú vị, cũng không biết mục đích của cô nương là gì?”
Tiểu nữ hy vọng có thể đi cùng công tử tới Tần quốc để học hỏi.”
Băng Nhi cũng không nói nàng sẽ đi đến xem bệnh cho Trần lão gia, cũng không nói bản thân có hứng thú với cấm địa, nhưng ý tứ hàm xúc lại cực kỳ rõ ràng.
Có thể, nhưng mà đường sá xa xôi, ta hy vọng cô nương có thể mang theo một trợ thủ.”
Vâng.
Nếu như cô nương tư mình đi theo cũng không tốt, nhớ phải nói một tiếng với trưởng bối cùng các bằng hữu.” Hắn ngụ ý bản thân đã đồng ý.
Vâng, đa tạ công tử.”
Ngày mai ta liền lên đường, cô nương nhớ tới sớm.”
Băng Nhi thi lễ với hắn, đồng thời lúc cúi đầu, khóe miệng giương lên ý cười. Lại ngẩng đầu, khí tức ngày thường thu liễm không khỏi toát rra ba phần. Lúc nàng rời đi, ánh mắt thị vệ hai bên nhìn nàng không khỏi lộ ra tia kinh diễm. Lúc thiếu nữ này tiến vào vẫn không thấy gì đặc biệt, nhưng sau khi rời đi lại như một mỹ nhân tuyệt sắc.
Giờ phút này, Trần Đại công tử chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như ánh trăng lưu chuyển, sau một lúc lâu cười nói: “Đưa Trần Phong vào đây.”
Chỉ thấy khuôn mặt Trần Phong ảm đạm, thất tha thất thểu đi vào.
Trần Đại công tử không khỏi cau mày, mà Trần Phong thì nơm nớp lo sợ, giơ tay vô thố nhìn hắn, gọi một tiếng “Đại ca”
Phụ thân ngã bệnh, ngươi lại ở đây làm bộ như người vô sự, cư nhiên cùng người ta đi ra ngoài ăn cơm lại thiếu bạc, còn báo tên của phụ thân cùng ta, thật sự là làm ta mất mặt.”
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Cả người Trần Phong run lẩy bẩy. Người đại ca này hắn không dám ngỗ nghịch.
Phụ mẫu ở đây, không xa, đi đâu cũng phải nói, ngươi lại tự mình chủ trương đến thế ngoại đào nguyên, cuối cùng là ai cho phép?”
Là thúc phụ an bài.
A, ngươi thế nhưng lại nghe theo an bày của người khác. Có đôi khi ta thật muốn biết ngươi là nhi tử của ai? Ngươi đây là muốn bản thân thành con thừa tự đưa qua?”
Đại ca, ta biết sai rồi.” Trần Phong vội vàng lắc đầu.
Được rồi, ngươi trở về cùng ta, không cần ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ.”
Vâng…… Vâng……” Trần Phong vội vàng khúm núm vâng dạ, đột nhiên thấy nhân sinh của chính mình thật vô vọng. Chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ thúc phụ an bày, cũng không được phụ thân cùng đại ca tán thưởng, nội tâm tràn ngập thê lương.
Nhưng mà, hắn không biết trên đường lại đi cùng Băng Nhi, đương nhiên, một đường này hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Sau đó, Trần Đại công tử nói: “Đi gọi Trần Nhu tới, hai người các ngươi tất cả theo ta trở về, đừng lại xuất đầu lộ diện.”
Băng Nhi đến trước cửa nói với thị vệ, “Phiền các ngươi thông báo một tiếng, nói Lạc Băng Nhi thế ngoại đào nguyên cầu kiến.”
Ánh mắt hai người thị vệ quan sát trên người Băng Nhi, không biết nữ đệ tử thế ngoại đào nguyên vì sao lại tìm đến thiếu gia, cúi đầu nói: “Cô nương chờ một chút.”
Một lát sau, thị vệ ra ngoài nói: “Thiếu gia đang ở khách phòng chờ cô nương, xin mời vào.”
Băng Nhi đi theo sau lưng người thị vệ, thật không ngờ khách điếm này còn có thư phòng và khách phòng, thật là khách điếm hạng nhất. Nhưng mà giữa khách phòng cũng không có màn trướng thật dày che, chỉ có một tầng lụa mỏng. Ánh mắt nam tử từ trong lộ ra, ánh mắt kia vô cùng trong suốt, giống như nước chậm rãi chảy xuôi, lại đen như mực như phát họa ra. Đôi mắt của hắn bởi vì cách một tầng sa mỏng, lại mang theo một chút xa cách, giống như nhìn thế nhân bằng nửa con mắt, có loại hàm xúc cao cao tại thượng.
Băng Nhi tiến lên thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Lạc Băng Nhi xin chào Trần Đại công tử.”
Ừ, hôm nay ta đã gặp qua cô nương, không biết cô nương đến có gì chỉ giáo?” Giọng nói nam tử vẫn thanh nhã trong suốt.
Ta là tới tự đề cử mình.”
“A? Trần gia tuy rằng thích thu nhận và giúp đỡ thực khách, nhưng nơi này của ta chưa bao giờ từng, chẳng lẽ cô nương muốn tự tiến cử bản thân đến làm ấm giường hay sao?” Trần Đại công tử nhẹ nhàng cười, giống như là đang đùa, nhưng lời nói đùa này đã có chút ý tứ khinh miệt.
Công tử sai lầm rồi, người như ngươi thật sự không thích hợp nói đùa.” Băng Nhi mím môi, nhìn đối diện hắn.
Ánh mắt của nam tử hình như có chút lay động, lại bí hiểm nhìn nàng một cái. “Ta nghĩ sai lầm cái gì?”
Băng Nhi ý vị thâm trường nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, hơi nở nụ cười một chút, “Ta luôn luôn xem công tử như một người thầy.”
Trần Đại công tử nhíu mày. Hắn chưa từng nghe thấy loại ý kiến này, hỏi: “A? Chỉ giáo cho?”
Băng Nhi chậm rãi nói: “Trong ba người tất có người làm thầy ta, người thông hiểu đủ để làm thầy người khác.”
Trần Đại công tử liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi dựa vào ghế dựa sau lưng, giọng điệu ngạo nghễ nói: “Thật khá một câu “người thông hiểu có thể làm thầy người khác”, ta lại hỏi cô nương, cô nương có thể học được cái gì từ trên người ta?”
Băng Nhi khẽ lắc đầu, nói: “Có vài thứ không cần cố sức cũng có thể học được, nhưng lại có vài thứ lại rất khó học.”
Trong mắt nam tử nhiều hơn một tia hứng thú, Là cái gì?
Băng Nhi từ tốn nói: “Nhìn lời nói cử chỉ của Trần Đại công tử, thái độ làm người, liền có thể trở thành gương tốt. Công tử ở Trần gia cũng không mua danh trục lợi đồ đệ, vả lại đối với sắc đẹp thờ ơ, chính là một quân tử thẳng thắn. Công tử nhìn rõ mọi việc, trợ giúp người yếu, ra tay hào phóng, xem tiền tài như cặn bã, lấy việc hiệp nghĩa làm phong phạm, khí khái tuyệt hảo. Công tử đối với người trong gia tộc tình cảm sâu nặng, nhưng công tử lại thủy chung vân đạm phong khinh, xem nhẹ thiên hạ. Có thể thấy được công tử khí độ bất phàm. Tuy rằng Trần gia an bày hộ vệ cho công tử, nhưng bên cạnh công tử lại chưa bao giờ mang theo hộ vệ, có thể thấy được bản lĩnh võ nghệ của bản thân là tuyệt luân, văn võ song toàn, tuyệt đối không ngoa. Công tử tuy rằng khiêm tốn, nhưng trời sinh mang khí tức cao quý, đúng là sáng tỏ ánh trăng, lộng lẫy minh châu, khó có thể che lấp.”
Nghe vậy, Trần Đại công tử không hỏi trầm ngâm một lát, trên mặt hiện lên tia ý tứ hàm xúc không rõ.
Sau một lúc lâu, nam tử cười ha ha, tiếng cười như tra kiếm vào vỏ, gió mát trăng sáng. “Tốt lắm tốt lắm, cô nương quả nhiên thú vị, cũng không biết mục đích của cô nương là gì?”
Tiểu nữ hy vọng có thể đi cùng công tử tới Tần quốc để học hỏi.”
Băng Nhi cũng không nói nàng sẽ đi đến xem bệnh cho Trần lão gia, cũng không nói bản thân có hứng thú với cấm địa, nhưng ý tứ hàm xúc lại cực kỳ rõ ràng.
Có thể, nhưng mà đường sá xa xôi, ta hy vọng cô nương có thể mang theo một trợ thủ.”
Vâng.
Nếu như cô nương tư mình đi theo cũng không tốt, nhớ phải nói một tiếng với trưởng bối cùng các bằng hữu.” Hắn ngụ ý bản thân đã đồng ý.
Vâng, đa tạ công tử.”
Ngày mai ta liền lên đường, cô nương nhớ tới sớm.”
Băng Nhi thi lễ với hắn, đồng thời lúc cúi đầu, khóe miệng giương lên ý cười. Lại ngẩng đầu, khí tức ngày thường thu liễm không khỏi toát rra ba phần. Lúc nàng rời đi, ánh mắt thị vệ hai bên nhìn nàng không khỏi lộ ra tia kinh diễm. Lúc thiếu nữ này tiến vào vẫn không thấy gì đặc biệt, nhưng sau khi rời đi lại như một mỹ nhân tuyệt sắc.
Giờ phút này, Trần Đại công tử chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như ánh trăng lưu chuyển, sau một lúc lâu cười nói: “Đưa Trần Phong vào đây.”
Chỉ thấy khuôn mặt Trần Phong ảm đạm, thất tha thất thểu đi vào.
Trần Đại công tử không khỏi cau mày, mà Trần Phong thì nơm nớp lo sợ, giơ tay vô thố nhìn hắn, gọi một tiếng “Đại ca”
Phụ thân ngã bệnh, ngươi lại ở đây làm bộ như người vô sự, cư nhiên cùng người ta đi ra ngoài ăn cơm lại thiếu bạc, còn báo tên của phụ thân cùng ta, thật sự là làm ta mất mặt.”
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Cả người Trần Phong run lẩy bẩy. Người đại ca này hắn không dám ngỗ nghịch.
Phụ mẫu ở đây, không xa, đi đâu cũng phải nói, ngươi lại tự mình chủ trương đến thế ngoại đào nguyên, cuối cùng là ai cho phép?”
Là thúc phụ an bài.
A, ngươi thế nhưng lại nghe theo an bày của người khác. Có đôi khi ta thật muốn biết ngươi là nhi tử của ai? Ngươi đây là muốn bản thân thành con thừa tự đưa qua?”
Đại ca, ta biết sai rồi.” Trần Phong vội vàng lắc đầu.
Được rồi, ngươi trở về cùng ta, không cần ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ.”
Vâng…… Vâng……” Trần Phong vội vàng khúm núm vâng dạ, đột nhiên thấy nhân sinh của chính mình thật vô vọng. Chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ thúc phụ an bày, cũng không được phụ thân cùng đại ca tán thưởng, nội tâm tràn ngập thê lương.
Nhưng mà, hắn không biết trên đường lại đi cùng Băng Nhi, đương nhiên, một đường này hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Sau đó, Trần Đại công tử nói: “Đi gọi Trần Nhu tới, hai người các ngươi tất cả theo ta trở về, đừng lại xuất đầu lộ diện.”
/88
|