Lạc Hồn Giản các động Cổ Nguyệt không xa lắm, là một cái khe núi sâu tới sát mặt đất. Hai bên vách thẳng như tuột, dưới khe núi sương mù bốc lên như mây. Nhưng có một chỗ lên xuống rất thuận tiện, nơi đó không khác gì một cầu thang thiên nhiên vậy.
Thái Hà sinh trưởng nơi đây đương nhiên thuộc hết đường lối, cho nên y dẫn mọi người xuống dưới đáy mà không có chút khó khăn nào.
Nơi đó là một chỗ rất hiểm yếu, dễ mai phục vậy mà Vạn Dương Sơn chủ lại không mai phục gì cả, khiến mọi người ngạc nhiên và càng để cao cảnh giác hơn. Khi xuống tới đáy thì thấy những giường đá và các đồ dùng đã bị đập tan tành hết.
Ngọc Nữ cau mày lại, khẽ thở dài và nói:
- Núi non này có tội tình gì đâu mà chúng nỡ phá tan thành như thế này. Ứng Thành Luân là loài cầm thú.
Thái Hà đi trước vẻ mặt rất nghiêm nghị, đi được một quãng y bỗng ngừng bước và quay đầu lại nói:
- Phía trước mặt đây là nơi bí ẩn nhất của Lạc Hồn Giản này, xưa nay vẫn được tiếng là Cửu U Tuyệt Địa, địa điểm mà trong bản đồ đó chỉ chính là nơi đây, trong đó có chín cái động thông nhau rất phức tạp
Y vừa nói tới đó liền có một ngọn gió lạnh lẽo thổi tới, Nguyên Thông ngửi thấy sặc những mùi ẩm thấp liền nói:
- Trong Cửu Y Tuyệt Địa chắc là giam tù nhân của địch, bá mẫu phải cẩn thận lắm mới được.
Nói xong chàng tiến lên một bước, theo sát Thái Hà để bảo vệ.
Mọi người đi được một quãng đường, thấy phía đằng trước sáng hẳn, thì ra nơi đó là một bãi đất trống, đi tới đó không còn đường đi nữa. Nhưng Thái Hà vẫn tiến thẳng đến chân vách núi, chỗ đầu nguồn nước, và chỉ thấy thị tung mình một cái người đã mất tích.
Thì ra nơi đó lại có một cái hang động. Nguyên Thông vẫy tay gọi người đi ở phía sau cũng qua làn nước chui vào hang động. Cửa động vừa, thấp vửa ướt bắt buộc mọi người phải khom lưng mới đi qua được. Trong ham động đủ mùi hôi hám đưa ra đủ thấy đây chính là nơi giam giữ tù nhân. Nguyên Thông đang thắc mắc tại sao dọc đường lại không thấy người của Vạn Dương Sơn canh giữ, bỗng bên trong có hai luồng ánh sáng đèn ló ra. Thái Hà cũng dừng bước lại thắc măc vô cùng. Đàm Anh đi sau cùng thấy có người dừng chân vội nói:
- Mau rút lui đi, trong này toàn là những hơi người.
Nhưng Thái Hà vẫn cứ nghiến răng mím môi tiến vào bên trong.
Sáu người đi vào trong nội động, dưới ánh sáng đèn lờ mờ, ai nhìn thấy cũng đều kinh hoàng toát mồ hôi ra, Nguyên Thông là người công lực cao siêu như thế mà cũng phải rùng mình. Tích Tố, Đàm Anh hoảng sợ đến nỗi hét rù lên rồi lấy tay che mặt, không dám nhìn nữa.
Thì ra trong đó toàn những xác cụt chân cụt tay, mất đi mũi, tai trông rất thảm khốc, mùi hôi thối là từ những xác đó phát ra. Trên vách động lại treo mấy cái đèn lờ mờ trông càng đáng sợ. Nguyên Thông cau mày lại tỏ vẻ rầu rĩ và tự khiển trách mình. Nếu tôi không giết chết tên ác tặc kia thì thực hổ thẹn với các người.
Ngọc Nữ cũng đau lòng, rầu rĩ không nói lời nào.
Ngọc Tiên Tử bỗng rú lên một tiếng thật lớn rồi nghiêm nghị nói:
- Vạn Dương Sơn chủ độc ác đa mưu lắm kế, phen này y đã tự đào mồ chôn mình. Bây giờ y đã giết sạch những con tin như vậy, chúng ta không còn phải do dự gì nữa mà cứ việc thẳng tay trừng trị hắn.
Nguyên Thông nghĩ đến mọi người bị giết trong lòng lại đau xót nức nở nói tiếp:
- Dù có chém Ứng Thành Luân ra làm muôn mảnh hay đem y đi thiêu. Nguyên Thông tôi cũng không nguôi được mối hận này.
Thái Hà nói với Nguyên Thông:
- Bây giờ chúng ta hãy kiếm xác của Ngọc gia gia và Ngụy bá bá đem về núi chôn cất.
Nguyên Thông và Thái Hà tìm kiếm đã hơn cả trăm cái xác mà vẫn không thấy xác của Nhất Tâm Cư Sĩ và Long Hồ Dị Cái đâu cả. Mọi người đều cho rằng còn một số người chưa bị giết và bị Ứng Thành Luân di chuyển tới một nơi bí mật khác.
Sau đó sáu người đào một cái hố thật lớn đem chôn xác những người chết. Công việc này phải mất gần một ngày mới xong.
Lúc đó trời đã tối, sáu người vái lạy ngôi mộ lớn và khấn thầm vài câu rồi quay trở lại hang động Cổ Nguyệt.
Sáng hôm sau, mọi người bàn tán một hồi, liền quyết định chờ đến mùng năm tháng năm sang năm, ngày sáng lập môn phái của tên ác tặc Ứng Thành Luân mới biết được địa điểm của tên ác tặc ấy ở đâu. Chứ bây giờ cứ tìm kiếm như thế này mãi cũng chỉ hoài công.
Mấy người đoán chắc đến ngày đó Ứng Thành Luân sẽ xếp đặt rất chu đáo, bằng không khi nào y lại chịu mời cả thiên hạ anh hùng tới để tự mang cái chết vào thân. Ngọc Nữ có lòng muốn hoàn thành tâm nguyện của Ngọc Tiêu Tiên Tử, nên bà ta mới tuyên bố không muốn can thiệp vào hành động của bọn trẻ mà khuyên Ngọc Tiêu Tiên Tử cùng với Thái Hà trở về Lư Sơn trước.
Nguyên Thông thấy còn nhiều thì giờ liền quyết định đi thăm Đàm Kỳ Ngu xem có cách gì cứu được ông ta không, rồi mới tới núi Cửu Nghi tìm kiếm Tôn Hoản Nhiên và Tăng Bật.
Tích Tố và Đàm Anh đi cùng Nguyên Thông, ba người không rời nhau ra nữa, mọi người đã quyết định như vậy, liền rời khỏi núi Tuyết Phong.
Nguyên Thông từ biệt mẹ rồi lên đường đi ngay, giữa đường gặp đệ tử Võ Đang, với địa vị Hộ Pháp chàng dặn người đệ tử đó về nói với chưởng môn là hãy chuẩn bị sẵn sàng để mùng năm tháng năm sang năm dự ngày khai phái Vạn Dương để cùng diệt trừ tên ác ma đó.
Tích Tố nhớ Lý Nhược Hoa liền nhờ người đệ tử đó báo tin cho Nhược Hoa hay và mời nàng tới Hồ Nam gặp gỡ.
Bọn Nguyên Thông ba người vì không có những bề trên đi cùng nên tự do khoan thái hơn trước nhiều.
Lại nói về Ứng Thành Luân bấy lâu nay luôn bị Nguyên Thông truy tìm. Sau khi Vô Lăng Biệt Thủ bị phát giác, y vội mang các con tin ở Cửu U trên núi Tuyết Phong, tưởng Nguyên Thông không thể khám phá ra được. Ngờ đâu Vương Nhị, Lý Ngũ lại báo tin cho biết...
Trong lúc vội vã y không thể nào mang hết con tin đi được, đành mang đi một số có giá trị còn lại bao nhiêu y nhẫn tâm giết sạch. Y định mang những cái xác đem chôn thì bọn Nguyên Thông đã tới.
Ứng Thành Luân rút lui ra khỏi núi Phong Tuyết, dặn dò thuộc hạ mấy việc quan trọng. Mấy việc đó tất nhiền không ngoài việc dò xét xem trong nội bộ có ai phản loạn không, nếu có người phản loạn thì diệt trừ ngay như bọn Vương Nhị, Lý Ngũ. Xong đâu đấy, y tạm bỏ thân phận Vạn Dương Sơn Chủ, lại dùng cái tên Vạn Gia Sinh Phật và xuất hiện ở vùng Trường Sa.
Trường Sa là một thị trấn rất quan trọng của tỉnh Hồ Đông, đường thủy đều có, thực là thuận tiện.Ứng Thành Luân đã dùng danh nghĩa Vạn Gia Sinh Phật bỏ tiền ra mua đất, xây một tòa nhà đồ sộ là Hoài Viễn Sơn Trang để dùng làm chỗ kết nạp anh hùng và tăng thanh thế. Những người có mặt trong Hoài Viễn Sơn Trang có khá nhiều kì nhân dị sĩ, anh hùng hào kiệt quang minh lỗi lạc.
Trong bọn trang khách có một nhân vật rất kỳ lạ, người đó chính là Ngãi Chiêm, lão nhị của nhóm Kính Môn Song Anh, y được Vạn Dương Sơn Chủ phái tới để làm tai mắt.
Vì Vạn Gia Sinh Phật rất tin cậy y, và y hầu như là nhị trang chủ Hoài Viễn Sơn Trang. Y rất kính trọng Vạn Gia Sinh Phật nên rất trung thành xử lý mọi việc ở Hoài Viễn Sơn Trang, ngoài ra y không còn làm một việc nào khác.
Chính y cũng không ngờ Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân người y tâm phục nhất lại là Vạn Dương Sơn Chủ ngấm ngầm bắt y nhập bọn. Y ở trước một hoàn cảnh phức tạp, lúc nào cũng nhớ đến lời hẹn ước với Nguyên Thông, y chỉ sợ không lấy được lòng tin của Vạn Dương Sơn Chủ không sao đạt được kế hoạch của mình và Nguyên Thông đã định.
Hôm đó y đang tiếp mấy cao thủ trứ danh trên giang hồ, đang khi đàm đạo đến đại sự của võ lâm, bỗng có tráng đinh dẫn một ông già gầy gò mặc áo dài màu lam vào. Ông già này già đến nỗi hai mắt lòi ra, đôi mắt phát ra hai luồng ánh sáng màu lam, khiến cho ai nhìn thấy cũng rùng mình kinh sợ. Hiển nhiên ông già này có võ công rất cao siêu. Ngãi Chiêm vội tiến lên chào và cất tiếng hỏi:
- Lão trượng tới đây có việc gì thế?
Ông già vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh càng sáng thêm với giọng khàn khàn đáp:
- Chẳng lẽ không có việc không được phép đến đây sao?
Ngãi Chiêm nghe nói ngẩn người ra giây lát, rồi ngượng nghịu đáp:
- Lão trượng khiển trách như vậy cũng phải, nguyên lai Hoài Viễn Sơn Trang là nơi tiếp đãi thiên hạ anh hùng, mời lão tiên sinh ngồi.
Ông già quái dị vênh váo ngồi xuống ghế trên nhất, đưa mắt liếc nhìn quần hùng, giọng mũi kêu hừ hai tiếng rồi vênh váo hỏi:
- Hoài Viễn Sơn Trang này xưa nay vẫn được gọi là cửa hiệp nghĩa và cũng là nơi tiếp hiền nạp sĩ, vậy sao lão phu đến đã nửa ngày rồi mà không thấy ai ra tiếp đãi thế này?
Ngãi Chiêm là người có tên tuổi khá nổi tiếng trên giang hồ, nên các khách đến thăm ai cũng kiêng nể y ba phần. Nhưng chưa có ai vô lễ với y như thế này, y hơi tỏ vẻ không vui đáp:
- Đây là Vạn Gia Sinh Phật Ứng lão tiền bối sai tại hạ đón tiếp quý khách.
Ông già quái dị đưa mắt nhìn thẳng ra sân nhà ở chỗ chính sảnh nói tiếp:
- Ngươi đủ tư cách tiếp đón lão phu hay sao?
Lời sỉ nhục ấy không những Ngãi Chiêm nhị không nổi mà ngay cả các tân khách có mặt tại đó cũng đều nổi giận. Nhưng Ngãi Chiêm vẫn cố nhị không giở mặt vội. Tuy vậy y không lễ phép như trước nữa mà cất tiếng đáp:
- Lão phũ là Ngãi Chiêm được người xưng là Kính Môn Song Anh, xưa nay tiếp đãi các vị chưởng môn của các môn phái chưa thấy là mình không xứng đáng.
Ông già gầy gò vẫn vênh váo như cũ, mồm chỉ cười nhạt, hình như y không định trả lời Ngãi Chiêm vậy.
Ngãi Chiêm không sao chịu nhịn được nữa, tức giận đến người lầy bầy, nhưng vì nể chủ nhân nên y không dám nổi khùng ngay thôi. Khiết Trưởng Chấn Tam Xương Ngô Hàm tuy là người miền nam nhưng lại cao to như người miền bắc, ngồi cạnh đó thấy vậy liền bước ra nói:
- Chẳng hay ngươi có tài ba cao siêu tới mức nào mà dám làm bộ làm tịch như thế.
Ông già nọ vẫn ngồi yên, hai mắt cứ nhìn ngược chứ không thèm để ý gì đến Ngô Hàm. Ngô Hàm là khách mà Ngãi Chiêm thay mặt chủ chịu nhịn được thì khi nào y lại nổi khùng trước, nhưng thái độ ngông cuồng của lão già này thực làm y không sao nhịn được, liền bước đi đến gần đối phương, bước đi rất nặng khiến nền đất và nhà cửa đều phải rung, đủ thấy nội công của y thâm hậu biết bao, rồi y đưa tả chưởng lên toan đẩy vào đối phương một cái.
Thực không ai tin ông già gầy gò như thế mà chịu nổi một chưởng của Ngô Hàm mạnh như vậy.
Ai nấy đều trố mắt ra nhìn Ngô Hàm ra tay, vì thái độ của ông quá ngông nên không ai đứng ra can ngăn.
Ngờ đâu chưởng lực của Ngô Hàm chưa đẩy tới thì ông già đã trừng mắt lên nhìn y nhe răng cười, tiếng cười như tiếng khóc, với giọng khàn khàn và xoa tay hỏi:
- Hãy khoan đã! Lão gầy gò như vậy làm sao chịu được 1 chưởng của ngươi, lão chịu người hùng hơn lão đấy, chẳng hay ngươi đã vừa lòng chưa.
Mọi người trong sảnh nghe thấy đều cười ồ, nhờ vậy mà không khí bớt gay cấn.
Ngô Hàm thấy ông già quái dị nói như vậy thật không tiện ra tay, đứng ngẩn ra đó hồi lâu, rốt cục cũng phải rút tay lại rồi quát lớn:
- Nếu vậy ngươi mau bước xuống dưới kia ngồi ghế chót đi.
Ông già nhún vai một cái rồi nói:
- Ủa, thế ra bạn tranh chỗ của lão đó, thôi được lão đổi chỗ với bạn cũng được.
Ngô Hàm thấy y trả lời như vậy càng thêm tức giận đành hậm hực quay trở về chỗ ngồi chứ không thèm cãi với lão nữa.
Ông già ấy kể mặt cũng dày thật. Y không coi sự bị sỉ nhục đó vào đâu cả, vẫn cứ kiêu ngạo ngồi yên như cũ, không khác gì một con gà mái, tha hồ mọi người nhìn y và nhạo báng y cũng mặc.
Mọi người vui vẻ như thường riêng chỉ có Ngãi Chiêm là vẫn hậm hực và để ý nhìn mãi mà không nhận ra lai lịch ông già, cho nên y cứ cau mày ngồi yên. Y ngẫm nghĩ một lát bỗng dậm chân một cái, thở dài một tiếng, gọi người hầu pha một ấm trà ngon bưng ra, y định thân chinh đi bưng trà mời ông già kia uống.
Khi người hầu pha nước và Ngãi Chiêm rót nước vào một cái chén nhỏ rồi tay phải cầm chén, và ngón tay trỏ với ngón tay cái của bàn tay trái giao đầu vào nhau tạo thành một cái vòng tròn, còn ba ngón tay kia thì khẽ đụng vào mép chén nước.
Đây là một kiểu chào hỏi ngầm của các nhân vật cao cấp của Vạn Dương Sơn, y nghi ngờ ông già này là cao thủ của Vạn Dương Sơn Chủ sai phái đến để gây hấn.
Ông già quái dị đưa tay đỡ lấy chén nước nhưng không dùng ám hiệu để trả lời. Tuy vậy mắt y vẫn nhìn vào tay trái của Ngãi Chiêm khiến Ngãi Chiêm rất hối hận là mình làm như thế đã thất cách và không sao biết được lai lịch của đối phương.
Có lẽ ông già nọ đã biết ám hiệu của Ngãi Chiêm nên chỉ thấy y cười nhạt và đặt chén nước xuống bàn quát lớn hỏi:
- Trong chén nước này có độc hay không?
Thái Hà sinh trưởng nơi đây đương nhiên thuộc hết đường lối, cho nên y dẫn mọi người xuống dưới đáy mà không có chút khó khăn nào.
Nơi đó là một chỗ rất hiểm yếu, dễ mai phục vậy mà Vạn Dương Sơn chủ lại không mai phục gì cả, khiến mọi người ngạc nhiên và càng để cao cảnh giác hơn. Khi xuống tới đáy thì thấy những giường đá và các đồ dùng đã bị đập tan tành hết.
Ngọc Nữ cau mày lại, khẽ thở dài và nói:
- Núi non này có tội tình gì đâu mà chúng nỡ phá tan thành như thế này. Ứng Thành Luân là loài cầm thú.
Thái Hà đi trước vẻ mặt rất nghiêm nghị, đi được một quãng y bỗng ngừng bước và quay đầu lại nói:
- Phía trước mặt đây là nơi bí ẩn nhất của Lạc Hồn Giản này, xưa nay vẫn được tiếng là Cửu U Tuyệt Địa, địa điểm mà trong bản đồ đó chỉ chính là nơi đây, trong đó có chín cái động thông nhau rất phức tạp
Y vừa nói tới đó liền có một ngọn gió lạnh lẽo thổi tới, Nguyên Thông ngửi thấy sặc những mùi ẩm thấp liền nói:
- Trong Cửu Y Tuyệt Địa chắc là giam tù nhân của địch, bá mẫu phải cẩn thận lắm mới được.
Nói xong chàng tiến lên một bước, theo sát Thái Hà để bảo vệ.
Mọi người đi được một quãng đường, thấy phía đằng trước sáng hẳn, thì ra nơi đó là một bãi đất trống, đi tới đó không còn đường đi nữa. Nhưng Thái Hà vẫn tiến thẳng đến chân vách núi, chỗ đầu nguồn nước, và chỉ thấy thị tung mình một cái người đã mất tích.
Thì ra nơi đó lại có một cái hang động. Nguyên Thông vẫy tay gọi người đi ở phía sau cũng qua làn nước chui vào hang động. Cửa động vừa, thấp vửa ướt bắt buộc mọi người phải khom lưng mới đi qua được. Trong ham động đủ mùi hôi hám đưa ra đủ thấy đây chính là nơi giam giữ tù nhân. Nguyên Thông đang thắc mắc tại sao dọc đường lại không thấy người của Vạn Dương Sơn canh giữ, bỗng bên trong có hai luồng ánh sáng đèn ló ra. Thái Hà cũng dừng bước lại thắc măc vô cùng. Đàm Anh đi sau cùng thấy có người dừng chân vội nói:
- Mau rút lui đi, trong này toàn là những hơi người.
Nhưng Thái Hà vẫn cứ nghiến răng mím môi tiến vào bên trong.
Sáu người đi vào trong nội động, dưới ánh sáng đèn lờ mờ, ai nhìn thấy cũng đều kinh hoàng toát mồ hôi ra, Nguyên Thông là người công lực cao siêu như thế mà cũng phải rùng mình. Tích Tố, Đàm Anh hoảng sợ đến nỗi hét rù lên rồi lấy tay che mặt, không dám nhìn nữa.
Thì ra trong đó toàn những xác cụt chân cụt tay, mất đi mũi, tai trông rất thảm khốc, mùi hôi thối là từ những xác đó phát ra. Trên vách động lại treo mấy cái đèn lờ mờ trông càng đáng sợ. Nguyên Thông cau mày lại tỏ vẻ rầu rĩ và tự khiển trách mình. Nếu tôi không giết chết tên ác tặc kia thì thực hổ thẹn với các người.
Ngọc Nữ cũng đau lòng, rầu rĩ không nói lời nào.
Ngọc Tiên Tử bỗng rú lên một tiếng thật lớn rồi nghiêm nghị nói:
- Vạn Dương Sơn chủ độc ác đa mưu lắm kế, phen này y đã tự đào mồ chôn mình. Bây giờ y đã giết sạch những con tin như vậy, chúng ta không còn phải do dự gì nữa mà cứ việc thẳng tay trừng trị hắn.
Nguyên Thông nghĩ đến mọi người bị giết trong lòng lại đau xót nức nở nói tiếp:
- Dù có chém Ứng Thành Luân ra làm muôn mảnh hay đem y đi thiêu. Nguyên Thông tôi cũng không nguôi được mối hận này.
Thái Hà nói với Nguyên Thông:
- Bây giờ chúng ta hãy kiếm xác của Ngọc gia gia và Ngụy bá bá đem về núi chôn cất.
Nguyên Thông và Thái Hà tìm kiếm đã hơn cả trăm cái xác mà vẫn không thấy xác của Nhất Tâm Cư Sĩ và Long Hồ Dị Cái đâu cả. Mọi người đều cho rằng còn một số người chưa bị giết và bị Ứng Thành Luân di chuyển tới một nơi bí mật khác.
Sau đó sáu người đào một cái hố thật lớn đem chôn xác những người chết. Công việc này phải mất gần một ngày mới xong.
Lúc đó trời đã tối, sáu người vái lạy ngôi mộ lớn và khấn thầm vài câu rồi quay trở lại hang động Cổ Nguyệt.
Sáng hôm sau, mọi người bàn tán một hồi, liền quyết định chờ đến mùng năm tháng năm sang năm, ngày sáng lập môn phái của tên ác tặc Ứng Thành Luân mới biết được địa điểm của tên ác tặc ấy ở đâu. Chứ bây giờ cứ tìm kiếm như thế này mãi cũng chỉ hoài công.
Mấy người đoán chắc đến ngày đó Ứng Thành Luân sẽ xếp đặt rất chu đáo, bằng không khi nào y lại chịu mời cả thiên hạ anh hùng tới để tự mang cái chết vào thân. Ngọc Nữ có lòng muốn hoàn thành tâm nguyện của Ngọc Tiêu Tiên Tử, nên bà ta mới tuyên bố không muốn can thiệp vào hành động của bọn trẻ mà khuyên Ngọc Tiêu Tiên Tử cùng với Thái Hà trở về Lư Sơn trước.
Nguyên Thông thấy còn nhiều thì giờ liền quyết định đi thăm Đàm Kỳ Ngu xem có cách gì cứu được ông ta không, rồi mới tới núi Cửu Nghi tìm kiếm Tôn Hoản Nhiên và Tăng Bật.
Tích Tố và Đàm Anh đi cùng Nguyên Thông, ba người không rời nhau ra nữa, mọi người đã quyết định như vậy, liền rời khỏi núi Tuyết Phong.
Nguyên Thông từ biệt mẹ rồi lên đường đi ngay, giữa đường gặp đệ tử Võ Đang, với địa vị Hộ Pháp chàng dặn người đệ tử đó về nói với chưởng môn là hãy chuẩn bị sẵn sàng để mùng năm tháng năm sang năm dự ngày khai phái Vạn Dương để cùng diệt trừ tên ác ma đó.
Tích Tố nhớ Lý Nhược Hoa liền nhờ người đệ tử đó báo tin cho Nhược Hoa hay và mời nàng tới Hồ Nam gặp gỡ.
Bọn Nguyên Thông ba người vì không có những bề trên đi cùng nên tự do khoan thái hơn trước nhiều.
Lại nói về Ứng Thành Luân bấy lâu nay luôn bị Nguyên Thông truy tìm. Sau khi Vô Lăng Biệt Thủ bị phát giác, y vội mang các con tin ở Cửu U trên núi Tuyết Phong, tưởng Nguyên Thông không thể khám phá ra được. Ngờ đâu Vương Nhị, Lý Ngũ lại báo tin cho biết...
Trong lúc vội vã y không thể nào mang hết con tin đi được, đành mang đi một số có giá trị còn lại bao nhiêu y nhẫn tâm giết sạch. Y định mang những cái xác đem chôn thì bọn Nguyên Thông đã tới.
Ứng Thành Luân rút lui ra khỏi núi Phong Tuyết, dặn dò thuộc hạ mấy việc quan trọng. Mấy việc đó tất nhiền không ngoài việc dò xét xem trong nội bộ có ai phản loạn không, nếu có người phản loạn thì diệt trừ ngay như bọn Vương Nhị, Lý Ngũ. Xong đâu đấy, y tạm bỏ thân phận Vạn Dương Sơn Chủ, lại dùng cái tên Vạn Gia Sinh Phật và xuất hiện ở vùng Trường Sa.
Trường Sa là một thị trấn rất quan trọng của tỉnh Hồ Đông, đường thủy đều có, thực là thuận tiện.Ứng Thành Luân đã dùng danh nghĩa Vạn Gia Sinh Phật bỏ tiền ra mua đất, xây một tòa nhà đồ sộ là Hoài Viễn Sơn Trang để dùng làm chỗ kết nạp anh hùng và tăng thanh thế. Những người có mặt trong Hoài Viễn Sơn Trang có khá nhiều kì nhân dị sĩ, anh hùng hào kiệt quang minh lỗi lạc.
Trong bọn trang khách có một nhân vật rất kỳ lạ, người đó chính là Ngãi Chiêm, lão nhị của nhóm Kính Môn Song Anh, y được Vạn Dương Sơn Chủ phái tới để làm tai mắt.
Vì Vạn Gia Sinh Phật rất tin cậy y, và y hầu như là nhị trang chủ Hoài Viễn Sơn Trang. Y rất kính trọng Vạn Gia Sinh Phật nên rất trung thành xử lý mọi việc ở Hoài Viễn Sơn Trang, ngoài ra y không còn làm một việc nào khác.
Chính y cũng không ngờ Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân người y tâm phục nhất lại là Vạn Dương Sơn Chủ ngấm ngầm bắt y nhập bọn. Y ở trước một hoàn cảnh phức tạp, lúc nào cũng nhớ đến lời hẹn ước với Nguyên Thông, y chỉ sợ không lấy được lòng tin của Vạn Dương Sơn Chủ không sao đạt được kế hoạch của mình và Nguyên Thông đã định.
Hôm đó y đang tiếp mấy cao thủ trứ danh trên giang hồ, đang khi đàm đạo đến đại sự của võ lâm, bỗng có tráng đinh dẫn một ông già gầy gò mặc áo dài màu lam vào. Ông già này già đến nỗi hai mắt lòi ra, đôi mắt phát ra hai luồng ánh sáng màu lam, khiến cho ai nhìn thấy cũng rùng mình kinh sợ. Hiển nhiên ông già này có võ công rất cao siêu. Ngãi Chiêm vội tiến lên chào và cất tiếng hỏi:
- Lão trượng tới đây có việc gì thế?
Ông già vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh càng sáng thêm với giọng khàn khàn đáp:
- Chẳng lẽ không có việc không được phép đến đây sao?
Ngãi Chiêm nghe nói ngẩn người ra giây lát, rồi ngượng nghịu đáp:
- Lão trượng khiển trách như vậy cũng phải, nguyên lai Hoài Viễn Sơn Trang là nơi tiếp đãi thiên hạ anh hùng, mời lão tiên sinh ngồi.
Ông già quái dị vênh váo ngồi xuống ghế trên nhất, đưa mắt liếc nhìn quần hùng, giọng mũi kêu hừ hai tiếng rồi vênh váo hỏi:
- Hoài Viễn Sơn Trang này xưa nay vẫn được gọi là cửa hiệp nghĩa và cũng là nơi tiếp hiền nạp sĩ, vậy sao lão phu đến đã nửa ngày rồi mà không thấy ai ra tiếp đãi thế này?
Ngãi Chiêm là người có tên tuổi khá nổi tiếng trên giang hồ, nên các khách đến thăm ai cũng kiêng nể y ba phần. Nhưng chưa có ai vô lễ với y như thế này, y hơi tỏ vẻ không vui đáp:
- Đây là Vạn Gia Sinh Phật Ứng lão tiền bối sai tại hạ đón tiếp quý khách.
Ông già quái dị đưa mắt nhìn thẳng ra sân nhà ở chỗ chính sảnh nói tiếp:
- Ngươi đủ tư cách tiếp đón lão phu hay sao?
Lời sỉ nhục ấy không những Ngãi Chiêm nhị không nổi mà ngay cả các tân khách có mặt tại đó cũng đều nổi giận. Nhưng Ngãi Chiêm vẫn cố nhị không giở mặt vội. Tuy vậy y không lễ phép như trước nữa mà cất tiếng đáp:
- Lão phũ là Ngãi Chiêm được người xưng là Kính Môn Song Anh, xưa nay tiếp đãi các vị chưởng môn của các môn phái chưa thấy là mình không xứng đáng.
Ông già gầy gò vẫn vênh váo như cũ, mồm chỉ cười nhạt, hình như y không định trả lời Ngãi Chiêm vậy.
Ngãi Chiêm không sao chịu nhịn được nữa, tức giận đến người lầy bầy, nhưng vì nể chủ nhân nên y không dám nổi khùng ngay thôi. Khiết Trưởng Chấn Tam Xương Ngô Hàm tuy là người miền nam nhưng lại cao to như người miền bắc, ngồi cạnh đó thấy vậy liền bước ra nói:
- Chẳng hay ngươi có tài ba cao siêu tới mức nào mà dám làm bộ làm tịch như thế.
Ông già nọ vẫn ngồi yên, hai mắt cứ nhìn ngược chứ không thèm để ý gì đến Ngô Hàm. Ngô Hàm là khách mà Ngãi Chiêm thay mặt chủ chịu nhịn được thì khi nào y lại nổi khùng trước, nhưng thái độ ngông cuồng của lão già này thực làm y không sao nhịn được, liền bước đi đến gần đối phương, bước đi rất nặng khiến nền đất và nhà cửa đều phải rung, đủ thấy nội công của y thâm hậu biết bao, rồi y đưa tả chưởng lên toan đẩy vào đối phương một cái.
Thực không ai tin ông già gầy gò như thế mà chịu nổi một chưởng của Ngô Hàm mạnh như vậy.
Ai nấy đều trố mắt ra nhìn Ngô Hàm ra tay, vì thái độ của ông quá ngông nên không ai đứng ra can ngăn.
Ngờ đâu chưởng lực của Ngô Hàm chưa đẩy tới thì ông già đã trừng mắt lên nhìn y nhe răng cười, tiếng cười như tiếng khóc, với giọng khàn khàn và xoa tay hỏi:
- Hãy khoan đã! Lão gầy gò như vậy làm sao chịu được 1 chưởng của ngươi, lão chịu người hùng hơn lão đấy, chẳng hay ngươi đã vừa lòng chưa.
Mọi người trong sảnh nghe thấy đều cười ồ, nhờ vậy mà không khí bớt gay cấn.
Ngô Hàm thấy ông già quái dị nói như vậy thật không tiện ra tay, đứng ngẩn ra đó hồi lâu, rốt cục cũng phải rút tay lại rồi quát lớn:
- Nếu vậy ngươi mau bước xuống dưới kia ngồi ghế chót đi.
Ông già nhún vai một cái rồi nói:
- Ủa, thế ra bạn tranh chỗ của lão đó, thôi được lão đổi chỗ với bạn cũng được.
Ngô Hàm thấy y trả lời như vậy càng thêm tức giận đành hậm hực quay trở về chỗ ngồi chứ không thèm cãi với lão nữa.
Ông già ấy kể mặt cũng dày thật. Y không coi sự bị sỉ nhục đó vào đâu cả, vẫn cứ kiêu ngạo ngồi yên như cũ, không khác gì một con gà mái, tha hồ mọi người nhìn y và nhạo báng y cũng mặc.
Mọi người vui vẻ như thường riêng chỉ có Ngãi Chiêm là vẫn hậm hực và để ý nhìn mãi mà không nhận ra lai lịch ông già, cho nên y cứ cau mày ngồi yên. Y ngẫm nghĩ một lát bỗng dậm chân một cái, thở dài một tiếng, gọi người hầu pha một ấm trà ngon bưng ra, y định thân chinh đi bưng trà mời ông già kia uống.
Khi người hầu pha nước và Ngãi Chiêm rót nước vào một cái chén nhỏ rồi tay phải cầm chén, và ngón tay trỏ với ngón tay cái của bàn tay trái giao đầu vào nhau tạo thành một cái vòng tròn, còn ba ngón tay kia thì khẽ đụng vào mép chén nước.
Đây là một kiểu chào hỏi ngầm của các nhân vật cao cấp của Vạn Dương Sơn, y nghi ngờ ông già này là cao thủ của Vạn Dương Sơn Chủ sai phái đến để gây hấn.
Ông già quái dị đưa tay đỡ lấy chén nước nhưng không dùng ám hiệu để trả lời. Tuy vậy mắt y vẫn nhìn vào tay trái của Ngãi Chiêm khiến Ngãi Chiêm rất hối hận là mình làm như thế đã thất cách và không sao biết được lai lịch của đối phương.
Có lẽ ông già nọ đã biết ám hiệu của Ngãi Chiêm nên chỉ thấy y cười nhạt và đặt chén nước xuống bàn quát lớn hỏi:
- Trong chén nước này có độc hay không?
/72
|