Tiểu Ôn Nhu

Chương 3 - Tặng Em Trái Tim Nhỏ

/143


“Phó Thời Hàn đối xử với cô không chỉ tốt một chút.”

Phó Thời Hàn nhanh tay lẹ mắt, ôm chầm lấy Hoắc Yên.

Eo cô rất nhỏ, một bàn tay là có thể nắm trọn, cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào ngã vào trong ngực.

Đuôi mắt Phó Thời Hàn khẽ cong, ánh sáng lóe lên trong mắt.

Nữ sinh xung quanh phát ra từng tiếng thở mạnh, ồn ào thảo luận.

Hiếm khi có thể nhìn thấy Phó Thời Hàn chủ động đụng chạm con gái, còn dùng tư thế như vậy — gần như anh ôm trọn cô gái vào trong ngực.

Quần áo mùa hè vải vóc mỏng manh, Hoắc Yên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay đang đặt trên eo.

Lưng của cô dán chặt phần bụng bằng phẳng cứng rắn của anh, mơ hồ có thể cảm nhận được hình dáng của cơ bụng.

Tay Hoắc Yên đặt trước ngực anh, nhanh chóng ổn định cơ thể, nhỏ giọng thì thầm: “Cảm ơn.”

Giọng nói mềm nhũn, giống kẹo bông ngọt.

Trái tim Phó Thời Hàn như bị lông vũ cọ qua ngứa ngáy. Trong cổ họng phát ra tiếng ừm nhẹ, xem như đáp lại.

Lâm Sơ Ngữ nháy mắt ra hiệu với Hoắc Yên: “Ôi chao, mặt đỏ bừng, nhanh cảm ơn tớ đi, cơ hội tốt như vậy cho cậu, vừa rồi không ít người hâm mộ đâu.”

Cảm ơn cái quỷ ấy!

Hoắc Yên đơn giản muốn một cước đá bay cô nàng đi.

Ngay trong khoảng khắc vô cùng xấu hổ, cô đột nhiên cảm giác trong tay bị người ta nhét thứ gì vào, khô ráp, hơi nhọn, vẫn còn độ ấm.

Hoắc Yên quay đầu, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Phó Thời Hàn, anh cong môi cười nhàn nhạt, trong mắt chứa đầy tia sáng.

Hoắc Yên lập tức hiểu ý, anh cho cô đồ.

Giống như đồng đội gặp gỡ bí mật dưới lòng đất, một lời cũng không nói, lặng lẽ nhận đồ của anh.

Từ cảm xúc trong tay, hẳn là một tờ giấy được gấp thành hình gì đó.

**

Thật vất vả mới ra khỏi hội trường, Hoắc Yên lôi kéo Lâm Sơ Ngữ nhanh chóng xuyên qua đám người, chạy một mạch đến con đường phía sau sân trường, lúc này mới dừng lại thở dốc.

Lâm Sơ Ngữ buồn bực nói: “Cậu làm cái gì cũng chậm, vừa rồi lại chạy nhanh như thỏ, sợ đàn anh vì chuyện vừa rồi mà gây khó dễ cho cậu à?”

“Đúng vậy!” Hoắc Yên há miệng thở dốc, nhìn sau lưng: “Anh ấy chắc chắn sẽ gây phiền phức cho tớ, nói không chừng còn muốn mắng tớ nữa, anh ấy xấu xa lắm!”

Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Hoắc Yên qua cổng sau đến con phố quà vặt, không để ý nói: “Nói như cậu giống như thật sự quen biết anh ấy, còn trách mắng cậu, cậu biết không, lúc hội học sinh kiểm tra phòng ngủ, rất nhiều nữ sinh cố ý làm trái nội quy mang lò vi sóng, máy sấy tóc bày ra ngoài sáng, muốn anh ấy trách mắng còn không được, anh ấy căn bản không để ý đến con gái, cậu đừng mơ mộng hão huyền.”

“Tớ quen biết anh ấy.” Hoắc Yên thẳng thắn nói: “Anh ấy rất xấu tính, hay trêu trọc người khác, có một lần nhân lúc tớ ngủ, còn cắt trộm bím tóc của tớ, nhưng chuyện như vậy là khi còn bé.”

“Cậu chém, chém tiếp đi!” Lâm Sơ Ngữ chọc chọc đầu Hoắc Yên: “Cậu luyện làm sao được bản lĩnh ăn nói mạnh miện thế này, tập rất lâu phải không?”

Hoắc Yên oan ức nói: “Tớ thật sự quen biết anh ấy, vừa rồi anh ấy cố ý đi đằng sau tớ, còn lén đưa đồ cho tớ nữa.”

Lâm Sơ Ngữ khoanh tay, nghi ngờ hỏi: “Cho cậu cái gì?”

Lúc này Hoắc Yên mới nhớ đến, mở bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là tờ giấy được gấp thành hình trái tim màu hồng.

Mượn ánh đèn đường nhìn kỹ, phát hiện đây không phải là giấy bình thường, mà là… tờ một trăm tệ!

Lâm Sơ Ngữ nói: “Tiền?”

Hoắc Yên cũng ngây người.

Phó Thời Hàn vậy mà đưa cho cô một trăm tệ, còn gấp thành hình trái tim! Nếu vừa rồi biết, cô tuyệt đối sẽ không nhận!

Cô tưởng Phó Thời Hàn đưa cho cô một tờ giấy nhỏ như lần trước.

Nhưng, đợi khi Hoắc Yên cẩn thận gỡ hình trái tim ra, bất ngờ phát hiện trái tim không phải được gấp từ một tờ một trăm tệ, mà là…

Năm tờ!

Bây giờ trong tay Hoắc Yên có năm trăm tệ nhăm nhúm, lông mày cô xoắn xuýt lại với nhau.

Lâm Sơ Ngữ không tin nổi: “Phó Thời Hàn kín đáo đưa cho cậu 500 tệ? Đùa cái gì vậy!”

Hoắc Yên gấp tiền lại bỏ vào túi, nói với cô nàng: “Ừm, nói đùa, tớ đùa cậu đó.”

“Cậu hư hỏng quá, suýt chút tớ tin là thật.”

Hoắc Yên mím môi, không nói thêm nữa.

Nhớ lại nhiều năm về trước, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nhà họ Phó, là trong bữa tiệc của bố mẹ hai bên.

Lúc đó Phó Thời Hàn chưa tới mười hai tuổi, làn da trắng sứ, giữa chân mày tràn ngập anh khí tuổi trẻ, tuấn lãng vô song, đôi mắt đào hoa sáng rực câu hồn đoạt phách.

Anh nghiêm chỉnh ngồi trong bữa tiệc, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc, y hệt ông cụ non.

Hoắc Yên nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy ngôi sao trên trời.

Mà khi đó, trong mắt Hoắc Tư Noãn cũng sáng như sao.

Bởi vì có quan hệ thông gia từ nhỏ, hai bên phụ mẫu không ngừng gán ghép Phó Thời Hàn và Hoắc Tư Noãn cùng một chỗ.

Cấp hai, cấp ba, đại học đều học cùng trường, cùng một khóa, mà Hoắc Yên lại nhỏ hơn bọn họ một lớp.

Phó Thời Hàn và Hoắc Tư Noãn ở chung, giống như phim thần tượng trên TV, thục nữ đoan trang cùng công tử đẹp trai lịch sự.

Khi đó Hoắc Yên cảm thấy, Phó ca ca và chị gái đơn giản là trời sinh một đôi.

Nghe nói Phó Thời Hàn xưa nay không cùng nữ sinh qua lại, lúc học cấp ba chỉ có một bạn nữ duy nhất là Hoắc Tư Noãn.

Khi đó, Hoắc Yên nghe lời mẹ, không dám quấy rầy Phó ca ca và chị gái ở chung, không dám theo đuôi bọn họ, để bọn họ có không gian riêng.

Vì lý do đó mà Hoắc Yên hầu như đều trốn tránh Phó Thời Hàn, mặc dù anh chưa từng thừa nhận Hoắc Tư Noãn là bạn gái mình, nhưng trong lòng Hoắc Yên, anh là bạn trai của chị gái.

Nhưng muốn tránh cũng không tránh được, Phó Thời Hàn thường xuyên đến tìm Hoắc Yên, có đôi khi còn trèo tường ở sau sân nhà, có đôi khi ở trong trường chặn cô vào góc tường, cũng không làm cái gì khác, đấu võ mồm với cô hoặc là trêu ghẹo cô.

Phó Thời Hàn trước mặt Hoắc Yên và trước mặt người khác, cái gì mà thận trọng trầm ổn, toàn là anh giả vờ.

Anh chính là tên vô lại, lưu manh, không biết xấu hổ.

Đương nhiên, một Phó Thời Hàn như vậy, chỉ có Hoắc Yên mới biết, nói cho người khác căn bản họ không tin.

“Cái gì, cậu nói Phó Thời Hàn trêu ghẹo cậu, bắt nạt cậu?”

“Trời ơi! Sau anh ấy không đến bắt nạt tớ.”

“Được được, đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi.”

Dù sao nói người khác cũng không tin, Hoắc Yên dứt khoát không đi khắp nơi tố cáo, dù sao mặt tốt kia, anh bày cho mọi người và Hoắc Tư Noãn xem.

Mặt bad boy kia, anh để cho Hoắc Yên thấy.

Trái tim của Hoắc Yên rộng lớn, cùng lười không muốn so đo với anh, nhưng dù anh có muôn vàn cái không tốt, nhưng cũng không hẳn là người hoàn toàn xấu xa.

Ví dụ như có một lần, Hoắc Yên bị mấy tên con trai xấu chặn đường ở cổng sau trường học, Phó Thời Hàn nhìn thấy, con ngươi giống như kết băng, không nói hai lời xắn tay áo xông lên, năm ba chiêu đã quật ngã tất cả nhóm người, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, không dám tới gần Hoắc Yên nữa.

Hoắc Yên chính là cô bé “chỉ cần người khác đối với cô tốt một chút, cho dù có muôn vàn cái xấu, cô cũng chỉ nhớ rõ điểm tốt kia”.

Huống chi, Phó Thời Hàn đối xử với cô không chỉ tốt một chút.

Ví dụ như năm trăm tệ nhăn nhúm trong tay cô.

Vừa rồi Lâm Sơ Ngữ hẹn cô ra ngoài ăn khuya, thái độ do dự của cô đã bị Phó Thời Hàn nhìn thấy, biết cô thiếu tiền, mới dùng cách này để tiếp ứng cho cô.

Ba mẹ cũng không quan tâm được như vậy.

Anh quan tâm cô, đại khái bởi vì cô là em gái của Hoắc Tư Noãn chăng.

Nhưng năm trăm tệ này, Hoắc Yên tuyệt đối không thể nhận, nhất định phải tìm cơ hội trả lại anh.

**

Ban đêm, trong ký túc xá không thiếu nhất chính là náo nhiệt. Bên ngoài ban công, có thể nghe thấy âm thanh líu ríu của các cô gái, hoặc là nhìn thấy côn trùng kỳ lạ mà hét hoặc, hoặc là tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Lúc Lâm Sơ Ngữ tắm rửa có hỏi Hoắc Yên mượn dầu gội đầu, một bạn cùng phòng tên Tô Hoàn đặc biệt hào phòng đưa dầu gội của mình cho cô nàng.

Nhưng mà hai phút sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng hét lạc giọng của Lâm Sơ Ngữ.

Hoắc Yên gần nhà vệ sinh nhất, chạy tới đầu tiên: “Sao thế!”

Lâm Sơ Ngữ run rẩy trả lời: “Alterma! Ba ngàn sáu một chai! Mẹ ơi, tớ vừa mới ấn một nhát, ít nhất cũng mất hơn hai trăm tệ! Tô Hoàn! Ta có lỗi với người!”

Hoắc Yên thở dài một tiếng, còn tưởng cô nàng té ngã bên trong.

Bạn cùng phòng Tô Hoàn nhà rất có tiền, từ cách ăn mặc của cô nàng cũng nhìn ra được, là tiểu thư được nuông chiều từ bé.

Thế nhưng ba ngàn sáu một chai dầu gội đầu, vẫn khiến Hoắc Yên líu lưỡi.

Mặc dù điều kiện gia đình của Lâm Sơ Ngữ bình thường, nhưng thỉnh thoảng hay xem một số tạp chí thời thượng, đương nhiên cũng biết hàng, khó trách vừa rồi hét thảm thiết như vậy.

“Kêu cái gì.” Tô Hoàn không để ý nói: “Ai không biết còn tưởng rằng cậu gặp quỷ trong nhà vệ sinh.”

“Cái này mẹ nó so với gặp quỷ còn khiến trái tim tớ đập mạnh hơn có được không.” Lâm Sơ Ngữ khoa trương nói: “Dầu gội Alterma, 200 tệ một lần gội, tớ muốn gội 20 phút, đừng ai cản tớ!”

“Được được, cậu gội một tiếng cũng không ai cản.”

Hoắc Yên trở về chỗ mình, cầm điện thoại mở phần tin nhắn, muốn nhắn cho Phó Thời Hàn một tin, cảm ơn anh, cũng nói cho anh biết mình không thể nhận 500 tệ kia.

Nửa tiếng sau, Lâm Sơ Ngữ bước ra khỏi nhà vệ sinh, tin nhắn của Hoắc Yên vẫn chưa được gửi.

“Tớ có cảm giác, tóc của tớ như bước sang một trang mới.”

“Có cần khoa trương vậy không, nếu cậu thích, chai dầu gội đó cho cậu.” Tô Hoàn vân đạm phong khinh nói.

“Cái đệt, cậu nói thật chứ?”

“Thật.”

“Tô Hoàn tên có tiền kia! Cậu còn thiếu chân chạy vặt không? Ngó xem tớ có thuận mắt không?”

Tô Hoàn cười: “Được rồi, đừng nói đùa, tất cả mọi người đều là bạn cùng phòng, sau này giúp đỡ lẫn nhau, nên làm.”

Lâm Sơ Ngữ mặc dù nói đùa, nhưng vẫn tịch thu chai dầu gội, dù sao cũng là đồ của người khác, giá cả còn quan trọng sao.

Ban đêm con gái trò chuyện, Lâm Sơ Ngữ nhắc đến vở “Hồ thiên nga” của Hoắc Tư Noãn trong tiệc tối đón tân sinh viên, chậc chậc cảm thán: “Chị ấy thật sự quá đẹp, đơn giản chính là nữ thần của tớ.”

Tô Hoàn hừ lạnh một tiếng: “Nữ thần cái gì, Hoắc Tư Noãn chính là nữ thần kinh phùng má giả làm người mập ấy.”

“Cậu nói cái gì!” Không đợi Lâm Sơ Ngữ mở miệng, giọng nói của Hoắc Yên đã lạnh tám phần.

Tô Hoàn khinh thường nói: “Không phải sao, nhà chị ta không tính là có tiền, giai cấp trung lưu, chị ta lại ăn mặc hàng hiệu, xách túi xịn, hàng ngày cùng đám tiểu thư con nhà giàu có kết bạn, loại vòng tròn hỗn loạn đó tớ cũng không phải chưa từng trải qua, ganh đua so sánh, bợ đỡ nhau, không có ai tốt lành, toàn một bọn dối trá. Cậu nói cô ta có âm mưu gì, vì chút hư vinh đó ép khô nhà mình, có phải ngu xuẩn không, có phải nữ thần kinh không?”

Tay Hoắc Yên siết chặt ga giường, may mắn bây giờ tắt đèn, không nhìn khuôn mặt biến sắc của cô.

Lâm Sơ Ngữ nói: “Hoắc Tư Noãn không phải còn có Phó Thời Hàn sao, hôn ước của bọn họ trường đều biết.”

“Hắc, có hôn ước thì sao, Phó Thời Hàn sẽ trả tiền cho chi phí ăn mặc của chị ta sao? Không bao giờ!” Tô Hoàn là người thẳng tính, tiếp tục nói: “Huống chi, tớ cảm thấy Phó Thời Hàn căn bản không thích cô ta.”

Lâm Sơ Ngữ gào lên: “Không thích! Sao có thể!”

“Sao không thể, Phó Thời Hàn từng nói qua anh ta thích Hoắc Tư Noãn không, nếu đã có hôn ước, lại đều thích nhau, vì sao không ở chung một chỗ? Cho nên ấy, tớ cảm thấy đây là mong muốn đơn phương của Hoắc Tư Noãn, ặc.”

Hoắc Yên cuối cùng cứng nhắc mở miệng: “Đó là việc của người khác, cậu không phải người trong cuộc, tùy ý suy đoán như vậy không được tốt.”

Mấy bạn cùng phòng đều không ngờ người bình thường vô hại như Hoắc Yên lại đột nhiên nổi giận.

“Tùy tiện nói chuyện Bát quái thì sao.” Tô Hoàn cũng không tức giận: “Tớ dám nói, ngay lúc nào, không chỉ mỗi chúng ta ở ký túc xá buôn chuyện của chị ta, đã muốn huênh hoang thì phải chịu lời đàm tiếu sau lưng của người khác.”

“Đừng nói nữa, ngủ đi.”

Bạn cùng phòng Lạc Dĩ Nam luôn im lặng đột nhiên ngắt lời Tô Hoàn.

“Ngủ ngủ.” Tô Hoàn ngáp một cái: “Hoắc Yên, đừng giận, tớ là người không có việc gì là thích nói chuyện Bát quái, nếu đắc tội cậu thì tớ xin lỗi.”

“Ừm.”

Ký túc xá của nữ sinh một lần nữa chìm vào bóng đêm im lặng.

Cô cầm điện thoại của mình, tia sáng màn hình hắt lên khuôn mặt xinh đẹp một vòng ánh sáng, do dự một lát, vẫn xóa tin nhắn định gửi cho Phó Thời Hàn, tắt điện thoại di động, trằn trọc trở mình.

Tô Hoàn nói rất khó nghe. Hoắc Yên mặc dù không tình nguyện thừa nhận, nhưng trong nội tâm cô rõ ràng, những lời cô ấy nói đều là sự thật.

Chi phí ăn mặc của Hoắc Tư Noãn, gần như ép khô cả nhà, ba mẹ tiết kiệm tiền đều để Hoắc Tư Noãn tiêu xài.

Phó Thời Hàn không bao giờ cho tiền Hoắc Tư Noãn.

Hoắc Yên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, Phó Thời Hàn chưa từng cho Hoắc Tư Noãn một đồng, vậy anh kín đáo cho cô 500 tệ, rốt cuộc là có ý gì?

/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status