Tiểu Ôn Nhu

Chương 89 - Ngoại Truyện Năm: Bỏ Nhà

/143


“Tớ chỉ có cảm giác đó với cô gái tớ thích thôi.”

Tối đó Lạc Dĩ Nam giận dỗi Hướng Nam, một mực không để ý đến anh, Hướng Nam tự mình làm cơm chiên trứng, gõ cửa phòng cô nhưng cô chẳng thèm ra.

Thế mà thật sự ầm ĩ với anh, trong bụng Hướng Nam cũng như có lửa, cách cửa phòng cô gào lớn: “Không ăn thì thôi, cho em đói chết.”

Anh quay người xuống lầu, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Lạc Dĩ Nam cầm theo vali hành lý của mình đi ra: “Không thể chịu nổi, em muốn bỏ nhà!”

Hướng Nam đi qua, cướp lấy vali hành lý của cô: “Ai bỏ nhà đi còn cầm vali, cùng lắm đem theo hai bộ quần áo thôi được không hả.”

Lạc Dĩ Nam hung hăng lườm anh một cái: “Ôi! Em tức giận lắm! Muốn bùng nổ!”

Hướng Nam đẩy cô xuống lầu: “Trước tiên ăn cơm đã, giận cả đêm cũng không ai quản em.”

“Hướng Nam, anh là chàng trai đầu tiên từ chối em.” Lạc Dĩ Nam vừa bới cơm vừa nói: “Những người khác, theo đuổi em em còn không đồng ý đâu.”

Hướng Nam lấy khăn tay lau khóe miệng dính mỡ của cô: “Em quá không hiểu chuyện.”

Anh còn có thể đi theo cô cùng nhau làm loạn sao.

“Em cái gì cũng hiểu.” Lạc Dĩ Nam nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em yêu anh.”

“Phụt.” Hướng Nam phun cơm lên đầy mặt cô.

Lạc Dĩ Nam: …

Anh vội vàng dùng khăn lau mặt cho cô, nhấp một ngụm nước chanh cho tỉnh táo, nói: “Con bé này, em hiểu yêu là gì à.”

“Hiểu, cảm giác cực kỳ rõ ràng, em phát hiện từ sau khi em yêu anh, lúc dì cả đến bụng không còn đau nữa.”

“Phụt.” Hướng Nam lại phun hết nước chanh vào mặt cô.

Lạc Dĩ Nam: …

Hướng Nam lấy khăn mặt, đầu óc mê muội dùng sức chà xát mặt cô, khiến lớp trang điểm trên mặt bay hết.

“Anh cảm thấy, tuổi của em nên đặt vào việc học trước, sau này thi vào trường đại học tốt, sẽ gặp nhiều nam sinh ưu tú hơn, lúc đó có thể cân nhắc đến chuyện yêu đương, biết không?”

Lạc Dĩ Nam bĩu môi, chẳng thèm để ý.

“Không cho phép nói linh tinh nữa.”

Hướng Nam dọn bàn ăn, mang tới phòng bếp rửa sạch, Lạc Dĩ Nam đi sau anh, dựa vào cửa hỏi: “Hướng Nam, anh yêu em không?”

“Em có thể đừng treo yêu hay không yêu ở cửa miệng không, con gái phải rụt rè một chút.”

“Anh cứ nói anh có yêu em không đi, nếu anh không yêu em, em lập tức dọn ra ngoài.”

Được, còn uy hiếp anh phải không.

“Lạc Dĩ Nam, chuyện tình cảm không đơn giản như vậy.”

“Chuyện tình cảm chỉ đơn giản như vậy.”

Hai người tranh chấp không có kết quả, Lạc Dĩ Nam quay về phòng tiếp tục hờn dỗi, Hướng Nam ngồi trên ghế sô pha chơi điện tử một lúc, cảm thấy buồn chán, ngẩng đầu nhìn cửa phòng lầu hai đóng chặt của cô, tâm trạng bực bội.

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lớn, còn có tiếng sấm rền, xem ra sắp mưa.

“Lạc Dĩ Nam, đi ra sân thu quần áo của em đi.” Tiếng anh vang lên lầu hai, không nhận được phản ứng.

Anh thở dài, bất đắc dĩ ra sân, giúp cô thu từng bộ quần áo váy vóc, còn có vài bộ đồ lót của cô, màu đen, cỡ A.

Hướng Nam mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhắm mắt gỡ đồ lót của cô xuống, thu lại với nhau rồi gõ cửa phòng cô: “Quỷ ấu trĩ, nhận quần áo của em.”

Lạc Dĩ Nam kéo cửa phòng ra, cầm quần áo ôm vào, khi cô phát hiện bên trong có áo ngực, ý tứ sâu xa nhìn Hướng Nam một cái —

“Ặc.”

Trán Hướng Nam giật giật: “Lão tử không có chạm vào.”

“Không chạm thì không chạm, kích động cái gì.” Lạc Dĩ Nam “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Hướng Nam đứng ngoài cửa, vò tóc, trước khi có bão, không khí oi bức, trong lòng anh cũng cực kỳ khó chịu.

Vào lúc nửa đêm sấm chớp đan xen, Hướng Nam đang ngủ mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy tiếng gõ cửa ở phòng mình —

“Rầm rầm, rầm rầm.”

Tiếng động rất nhỏ, không chú ý còn tưởng rằng có chuột.

Có điều trong nhà chuột ở đâu ra.

Hướng Nam mở mắt, ngoài cửa sổ tiếng sét cắt ngang bầu trời, tiếng đập cửa lập tức dồn dập hơn nhiều —

“Rầm rầm rầm rầm rầm.”

Anh ngáp một cái, đạp chân lên dép lê lười biếng mở cửa, Lạc Dĩ Nam ôm chăn bông, vô cùng đáng thương nhìn anh: “Hướng Nam, em sợ.”

Hướng Nam còn buồn ngủ: “Sợ cái gì.”

“Em sợ sét đánh.”

“Em tiếp tục đi.”

Hướng Nam còn đang tưởng cô chơi trò gì, căn bản không phản ứng, “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại, một lần nữa trở lại giường lớn.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rào rào, gió thổi cành lá dao động, màn cửa cũng hứng đầy gió, bóng cây chiếu lên tường giống như quái vật giương nanh múa vuốt.

Hướng Nam tỉnh cả ngủ, nằm trên giường lật qua lật lại, đi ra mở cửa.

Khiến anh không ngờ là, con nhóc này thế mà thật sự ngủ ở cửa phòng anh, quấn chăn bông, nhắm chặt hai mắt, co ro run rẩy.

Hướng Nam nhíu mày, duỗi chân đá đá chăn cô: “Có cần khoa trương vậy không.”

Lạc Dĩ Nam mở to mắt, hoảng sợ nhìn anh: “Em… đặc biệt sợ tiếng sét, trước kia ở cô nhi viện, nghe rất nhiều chuyện ma, cực kỳ… cực kỳ sợ hãi.”

Hướng Nam bất đắc dĩ mở hết đèn trong phòng lên, nói với cô: “Ôm chăn vào phòng khách, anh cùng em.”

Đôi anh em giả ngồi ở ghế sô pha phòng khách, Hướng Nam ở trần, Lạc Dĩ Nam bọc chăn mềm, quấn mình thành gấu nhỏ.

“Còn sợ không?”

“Hướng Nam, anh cùng em, em không sợ.”

Hướng Nam chịu không nổi, ngáp ngắn ngáp dài, dứt khoát ngã trên ghế sô pha, không bao lâu liền vang lên tiếng ngáy không dứt.

Lạc Dĩ Nam dứt khoát hất chăn mềm nhảy lên trên ghế sô pha của anh, đắp chăn cho anh, sau đó trực tiếp cuộn tròn người vào ngực anh, còn mò mẫm đặt cánh tay anh vòng qua qua người mình.

Hướng Nam ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện, chỉ theo bản năng ôm chặt cô gái trong ngực, giống như bình thường ôm gối bông đi ngủ.

Ngoài cửa sổ lại vang lên một trận sấm rền, cơ thể Lạc Dĩ Nam sát lại, sau đó vùi đầu vào ngực anh.

Thật ấm áp.

Tim anh đập có lực, hô hấp cũng rất vững vàng, làn da tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.

Lạc Dĩ Nam ôm lấy mặt anh, khóe miệng hơi cong lên.

“Hướng Nam, anh là của em.”

Cô ôm chặt anh, yên tâm thiếp đi.

Sáng hôm sau, Hướng Nam tỉnh lại, cảm giác toàn thân đau nhức như muốn rời từng mảnh, trái tim cũng buồn bực khó chịu.

Không đúng, tình trạng này rất không đúng!

Anh dời mắt xuống, nhìn thấy cô gái trong ngực vùi đầu vào cổ mình, hơi thở nhẹ nhàng quét qua người anh, giống như con mèo ngủ say, còn vô thức cọ cọ.

Cả chăn đều là mùi hương ấm áp trên người cô.

Trán Hướng Nam muốn nổ tung.

Tình huống là sao!

Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, thình lình thấy quần bốn góc bị người anh em đẩy lên.

Cíu mạng!

Hướng Nam dịch chuyển cơ thể, kết quả Lạc Dĩ Nam ôm chặt anh hơn, treo trên cổ anh, dùng sức bám víu lên người anh, đùi cũng quấn lấy anh.

Phần dưới nhạy cảm của Hướng Nam bị cô chạm phải, cơ thể anh giống như muốn nổ tung, khó chịu như thiêu đốt.

Fuck me.

“Đệt!”

Mặc kệ! Nhịn không nổi!

Anh xoay người ép cô gái dưới thân, đưa tay muốn kéo quần cô, lúc này cô gái mới tỉnh lại, bất ngờ phát hiện mình bị chói buộc, chợt cảm thấy không ổn.

“Hướng Nam, anh làm gì thế.”

Anh đang làm gì?!

Hướng Nam như chim sợ cành cong, bỗng nhiên từ trên người cô nhảy lên, lăn xuống ghế sô pha, nằm trên gối dựa bảo vệ bộ phận quan trọng của mình.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Anh luôn miệng nói xin lỗi, vừa ngã dúi dụi vừa chạy lên lầu, trốn vào phòng tắm dội nước lạnh.

Lạc Dĩ Nam mơ màng ngồi trên ghế sô pha sửng sốt một lúc, cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Vừa mới là sao?

Lạc Dĩ Nam nhớ lại phản ứng hoảng hốt của chàng trai, cúi đầu nhìn mình một chút, đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc kêu lên —

“Òa.”

**

Tắm nước lạnh giúp Hướng Nam áp chế được lửa trong người xuống, tóc ướt ra khỏi phòng tắm, Lạc Dĩ Nam đối diện ân cần đưa quần áo: “Tắm à?”

Hướng Nam chợt lùi ra sau hai bước, đột nhiên quát cô: “Sau này không có sự đồng ý của anh, không cho phép bước vào phòng anh!”

Đối mặt với lửa giận bất ngờ xuất hiện của anh, Lạc Dĩ Nam cảm thấy tủi thân vô cùng, cô cầm quần áo ném lên giường, đỏ mắt chạy ra ngoài: “Hung dữ cái gì, không biết người tốt, ai thèm hầu hạ anh.”

Cửa phòng bị đóng rầm lại, Hướng Nam ngồi trên giường, cầm quần áo và đồ lót sạch sẽ, một mình yên lặng rất lâu.

Thu dọn xong xuống lầu, Lạc Dĩ Nam đã đi học một mình.

Anh luôn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, thế là gọi điện cho lão Hướng.

**

Lạc Dĩ Nam ra quyết định, nếu Hướng Nam không xin lỗi cô, cô sẽ vĩnh viễn không để ý đến anh.

Giữa trưa cô không quay về, tự mình tới nhà ăn của trường ăn cơm, lúc đi ra nhận được điện thoại của Hướng Kình.

“Ba Hướng ạ.” Cô vẫn không thích gọi ông là ba, mặc dù Tần Hoan luôn muốn cô gọi như vậy, nhưng cô không làm được, từ nhỏ cô đã không có ba, cũng không quen gọi người khác là ba.

“Nam Nam, con và anh trai ở chung thế nào?” Hướng Kình quan tâm nói: “Nếu như anh trai bắt nạt con, nhất định phải nói cho ba Hướng, ba thay con dạy bảo nó.”

Lạc Dĩ Nam không biết vì sao Hướng Kình lại đột nhiên hỏi chuyện này, có điều giữa hai người có mâu thuẫn lớn hơn nữa, hẳn là phải đứng cùng trận tuyến, cô sẽ không bán đứng Hướng Nam.

“Không có ạ, anh đối xử với con siêu tốt, còn mua máy nghe nhạc cho con.”

“Vậy thì tốt.” Hướng Kình thở dài: “Muốn cái gì thì nói với nó, không cần khách khí, coi nó như anh ruột.”

“Được ạ.”

“À đúng, buổi sáng hôm nay Hướng Nam gọi điện cho ba, bảo ba tìm phòng ở cho con, con có muốn tới ở với dì Tần không, chỗ chúng ta cách trường học không xa, con xem… nếu như không muốn ở cùng anh trai, chuyển tới đây cũng được.”

Trong nháy mắt trái tim Lạc Dĩ Nam lạnh buốt: “Có phải anh nói gì với ba không?”

“Thằng nhóc kia tính tình thối hoắc, nói ở cùng con không hợp, cũng sẽ không chăm sóc con, sợ không chu đáo.”

“Ba Hướng, sáng nay con khiến anh trai hơi không vui, cái đó con sẽ xin lỗi anh ấy! Con không muốn chuyển, con muốn ở trong nhà.”

“Con không cần phải xin lỗi nó, đều là lỗi của nó, để ba mắng nó một trận là được, không sao đâu, không muốn chuyển thì không chuyển, ba tôn trọng ý kiến của con.”

Quả nhiên là con của người khác, sợ cô có một chút tủi thân.

Lạc Dĩ Nam cúp điện thoại, mãi mới chờ được đến lúc lên lớp, cô chạy tới lớp của Hướng Nam.

Hướng Nam vừa mới lên lầu, trong tay còn cầm cái kem chưa ăn, túi mới xé một chút, Lạc Dĩ Nam đột nhiên chạy tới, ôm chặt cánh tay anh: “Anh, em sai rồi, sau này tất cả đều nghe theo anh, anh đừng đuổi em đi có được không!”

Hướng Nam sững sờ nhìn cô, chớp mắt mấy cái: “Ba gọi điện thoại cho em rồi?”

Lạc Dĩ Nam gật đầu, vành mắt đỏ ửng: “Anh đừng đuổi em, thật đó, em sẽ không tiếp tục nói như vậy đâu, cũng không tiếp tục đùa giỡn anh, em sai rồi! Anh đừng nóng giận được không.”

Hướng Nam thở dài một tiếng, đưa tay lặng lẽ kéo cô đến ban công, khuyên bảo: “Anh không giận em, chẳng qua cảm thấy chúng ta ở chung không thích hợp, em là con gái đã lớn, anh là đàn ông.”

“Em không phải con gái đã lớn.” Lạc Dĩ Nam cố chấp nói: “Em là con nhóc con.”

Hướng Nam nói: “Em đừng tùy hứng, tách ra kỳ thật đều tốt cho chúng ta, có đôi khi anh không khống chế nổi bản thân, nếu xảy ra loại chuyện như buổi sáng hôm nay, chúng ta liền xong đời.”

Lạc Dĩ Nam thấy anh đã quyết, lùi ra sau hai bước, tuyệt vọng nhìn anh: “Dù sao… dù sao em sẽ không đi, thật vất vả mới có gia đình, em mới không đi đâu.”

Lúc này chuông học vang lên, Hướng Nam buông tiếng thở dài: “Lên lớp trước đã, để anh suy nghĩ lại một chút, được không.”

Trước khi Lạc Dĩ Nam đi, còn thuận tiện cuỗm luôn cái kem của Hướng Nam, sô cô la hòa tan trên đầu lưỡi cô, ngọt ngọt dính dính, thế nhưng trong lòng cô lại cảm giác một mảng thê lương.

Nơi đó là nhà cô, trong nhà còn có Hướng Nam đối xử với cô tốt như vậy, cô không nỡ, cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô, cô không muốn tiếp tục quay lại quá khứ, không có người hỏi thăm sống chết.

Cho dù bây giờ cô chết, ít nhất còn có Hướng Nam phát hiện.

Cô gái “trung nhị” liếm kem, trong lòng một mảng mưa rơi gió lạnh, cả ngày đều nghĩ dùng cách gì để cứu vãn trái tim của Hướng Nam.

Hướng Nam không đành lòng đuổi cô đi thật, thế nhưng mỗi lần về đến nhà, nhìn thấy nụ cười của cô, thấy cô cẩn thận từng li từng tí lấy lòng mình, anh lại xoắn xuýt đau lòng.

Lần này bỏ nhà ra đi là Hướng Nam, anh quyết định tới nhà Phó Thời Hàn ở vài ngày.

Trước khi đi, anh để lại cho Lạc Dĩ Nam một tờ giấy, nói muốn một mình tỉnh táo một chút, tạm thời không quay về, trong nhà mua sẵn đồ ăn, đói bụng tự mình nấu cơm, nếu không muốn thì gọi thức ăn bên ngoài, không có tiền gọi điện thoại cho anh.

Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, một mình dường như không có gì không tốt, tự do tự tại, không có ai bắt cô ăn bữa sáng cũng không có ai bắt cô đúng giờ đi ngủ, thậm chí chơi điện tử đến sáng cũng không có người quản.

Mà đến khi Lạc Dĩ Nam nhìn thấy tờ giấy kia, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi chua xót, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Rất muốn khóc.

Cô cố nén nước mắt đi vào phòng khách, chuẩn bị lấy tay cầm chơi game của Hướng Nam, lại phát hiện tên nhóc kia vậy mà mang theo tay cầm chơi game đi mất!

“Oa” một tiếng, cuối cùng cô thoải mái khóc to.

**

Hướng Nam bá chiếm giường lớn trong phòng của Phó Thời Hàn, ngồi trên giường chơi game.

Phó Thời Hàn cầm một quyển sách thật dày, ghét bỏ nhìn anh: “Ngày thứ ba rồi, cậu định chuẩn bị làm ổ trong nhà tớ sao?”

Hướng Nam ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Tớ không thể cùng nhóc kia ở chung dưới một mái nhà, xảy ra chuyện lớn mất.”

Phó Thời Hàn cười sâu xa: “Xúc động như vậy?”

Hướng Nam trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”

Chuyện buổi sáng hôm đó, tới giờ anh nghĩ lại vẫn kinh hồn bạt vía.

“Đều là đàn ông… cậu hiểu đúng không.” Hướng Nam mở rộng lòng nói chuyện phiếm với Phó Thời Hàn: “Cực kỳ khó chịu, không khống chế nổi bản thân.”

Phó Thời Hàn nói: “Tớ không giống cậu hormone bạo phát như vậy, tớ chỉ có cảm giác đó với cô gái tớ thích thôi.”

Hướng Nam nói: “Tớ cũng không phải đối với người nào cũng hăng.”

“Ồ.” Phó Thời Hàn mỉm cười.

Hướng Nam nói xong câu này, cả người ngẩn ngơ.

Đúng vậy, anh không phải đối với ai cũng hăng hái, chỉ có con nhóc kia, khiến anh mất khống chế hết lần này đến lần khác.

Anh vò tóc mình: “Được rồi, không nghĩ không nghĩ.”

“Tối nay cậu ngủ trên sàn nhà đi.”

“Tớ không.” Hướng Nam ôm chăn mềm mại: “Tớ muốn ngủ với cậu.”

Một tay Phó Thời Hàn cướp chăn mềm, đạp anh xuống giường: “Lão tử không muốn ngủ cùng ngươi, ngươi thích khỏa thân coi như thôi, tay chân còn không an phận, lúc ngủ say coi lão tử là phụ nữ, vừa sờ vừa hôn, buồn nôn chết mất.”

“Cái đệt, không có việc này chứ!”

Hướng Nam bị Phó Thời Hàn đuổi xuống sàn nhà, ngoài cửa lại vang lên tiếng mưa to gió lớn, sấm sét rầm rĩ.

“Hàn Hàn, cậu ngủ rồi à?”

“Hàn Hàn, em gái tớ sợ sấm sét, cậu nói đêm nay em ấy ở nhà một mình, có thể bị dọa đến không dám ngủ không.”

“Có.”

Hướng Nam trằn trọc một lúc, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng rất nôn nóng cũng rất lo lắng, cuối cùng xoay người ngồi dậy, đi tới bên giường Phó Thời Hàn: “Hàn Hàn, không thì tớ vẫn về xem một chút.”

Phó Thời Hàn ném gối đầu cho anh: “Cút mau!”

Editor: Tâm sự giữa các chàng trai mới lớn dễ thương ghê!!!

/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status