Thụy vương phi thấy máu chảy ra thấm ướt váy Trầm Tử liền biến sắc, trầm giọng nói, “Có đại phu không?”
“Có.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng phát hiện, thầm kêu không tốt, vội nói, “Nhanh gọi đại phu tới.”
Tiền đại phu ở ngay trong viện, hắn không dám xem vết thương cho Ngũ cô nương Thụy vương phủ, nghe nha hoàn gọi bỏ chạy tới, nói, “Mau nâng nàng vào phòng.”
Thụy vương phi nhìn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân nói, “Bên này.”
Vài bà tử khỏe mạnh liền nâng Trầm Tử đi theo Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Thụy vương phi thấy dấu tay trên mặt Trầm Tử ánh mắt lóe lóe nhìn Trầm Hiên, Trầm Hiên hối hận, hắn không biết Trầm Tử có thai, thật ra tình trạng hiện tại của Trầm Tử không liên quan tới Trầm Hiên nhiều nhưng nếu nhỡ Trầm Tử cắn Trầm Hiên bảo hắn khiến nàng lưu sản thì hỏng.
Thụy vương phi đè thấp giọng hỏi, “Lúc ấy có ai?”
Trầm Hiên kể ra những người nhìn thấy hắn động thủ, Thụy vương phi gật đầu, nghĩ nên làm như thế nào để giải quyết hậu quả, thì thấy An Ninh cầm thuốc mỡ chạy về, thấy Thụy vương phi và Trầm Hiên liền hành lễ.
Thụy vương phi hòa nhã nói, “Làm gì vội vàng thế?”
“Trong phủ có một hộp Tuyết Liên cao ngự ban, phu nhân thấy Ngũ cô nương bị thương, bảo nô tỳ chạy về phủ cầm.” An Ninh cung kính đáp.
Thụy vương phi ánh mắt chợt lóe, nói, “Thật đúng là…đưa ta xem thử.”
An Ninh hai tay dâng, Thụy vương phi mở ra nhẹ nhàng quẹt thử ngửi, sau đó đưa lại cho An Ninh nói, “Mau cầm vào đi, nói với phu nhân nhà ngươi, mọi việc chờ Thái y đến nói sau.”
“Dạ.” An Ninh nghe Thụy vương phi nói đã hiểu, bà đang nhắc nhở Trầm Cẩm, dược tốt nhưng không chịu nổi bát nước bẩn của người khác.
Chờ An Ninh đi rồi Thúy Hỉ nói, “Vương phi đi thăm Ngũ cô nương, nô tỳ đi thăm Nhị cô nương.”
Thụy vương phi vỗ vỗ tay Thúy Hỉ nói, “Đi thôi.”
Thúy Hỉ lén nắm chặt tay sau đó bước tới chỗ Trầm Tử, do ở phủ người khác nên Thụy vương phi không nói nhiều, có điều nhìn vẻ mặt con trai mới nói, “Không sao, con dẫn người đi đón Trịnh gia lão phu nhân lại đây, kể lại sự tình cho bọn họ biết.”
Trầm Hiên nghe mẫu thân nói thế yên lòng, “Vâng.”
Thụy vương phi trầm giọng nói, “Ở Thụy vương phủ Trầm Tử kính cẩn nghe lời hiền lương thục đức, sao mới gả đến Trịnh gia bọn họ một thời gian ngắn đã biến thành lòng đầy ghen tị, tâm địa tàn nhẫn. Nhưng dù sao cũng đã gả đến Trịnh gia, Thụy vương phủ sẽ không nhúng tay nữa.”
“Đã biết.” Trầm Hiên mở miệng.
Thụy vương phi phất tay rồi vào trong thăm Trầm Dung, Trầm Dung thấy Thụy vương phi liền hô, “Mẫu phi.”
“Đáng thương.” Thụy vương phi bước nhanh tới nhìn kỹ mặt Trầm Dung, máu trên mặt có vẻ đã ngừng, miệng vết thương còn hơi rỉ máu, chỗ cách xa miệng vết thương đã được lau khô.
An Ninh đã đưa thuốc mỡ cho Triệu ma ma, nên đưa khi nào tự nhiên có Triệu ma ma quyết định.
Phía Trầm Tử nhanh chóng truyền tin đến, nha hoàn vội vã chạy tới nói, đứa bé trong bụng Trầm Tử sợ không bảo đảm, nếu có thể quyết định, Tiền đại phu sẽ khai dược để nó ra sạch sẽ.
Mọi người đều nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Tuy Nhị nha đầu là quận chúa của Thụy vương phủ nhưng dù sao cũng đã gả tới Trịnh gia, bảo Tiền đại phu tận lực giữ thai, còn lại chờ người nhà Trịnh gia đến quyết định.”
Triệu ma ma nghe thế nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi vô cùng chán ghét Trầm Tử, nếu không lúc này mà lo lắng cho Trầm Tử thì nên để đại phu sớm lấy sạch máu đen trong bụng Trầm Tử ra, tuy đẻ non sẽ bị thương thân nhưng chỉ cần dưỡng một thời gian ngắn thì không đáng ngại. Nay Thụy vương phi cố tình bảo đại phu nghĩ biện pháp bảo trụ chờ người Trịnh gia đến, thời gian chậm trễ…cơ thể Trầm Tử sẽ thương tổn nặng hơn.
Có điều Thụy vương phi làm thế có gì sai? Không có, dù sao Trầm Tử đã gả đến Trịnh gia, trong bụng là con nối dòng của Trịnh gia, bà không nhúng tay bất luận kẻ nào cũng không thể nói một chữ sai, nếu thực sự nhúng tay, cuối cùng còn có thể bị người oán trách.
Tuy Trầm Cẩm đã thành thân song chuyện này chưa trải qua thành ra không rõ ràng, chỉ mím môi nhỏ giọng nói, “Sao Nhị tỷ tỷ lại không biết mình có thai chứ?”
Triệu ma ma cũng nhỏ giọng trả lời, “Lòng của nàng ta dành cho việc khác hết rồi.”
Trầm Cẩm à một tiếng, “Đáng tiếc.” Tuy nàng không thích Trầm Tử nhưng đứa bé kia không làm gì sai, lấy tay sờ bụng, khi nào nàng có con của phu quân đây?
Hiển nhiên Triệu ma ma chú ý thấy liền an ủi, “Chờ phu nhân lớn thêm chút nữa sẽ ổn thỏa hơn.”
“Ừ.” Trầm Cẩm không nói nữa.
Thụy vương phi thở dài, “Ta tới chỗ Nhị nha đầu xem thử.”
Trầm Kỳ hỏi, “Mẫu thân, con đi cùng nhé?”
“Không cần.” Thụy vương phi nói, “Các con ở đây với Ngũ nha đầu.” Nói xong dẫn nha hoàn tới chỗ Trầm Tử.
Trầm Tử nằm trên giường, Tiền đại phu đang thi châm cho nàng, mặt mày vô cùng nghiêm túc, trán đầy mồ hôi, vết bàn tay trên mặt đã biến mất, Thúy Hỉ đứng bên cạnh khẽ gật đầu với Thụy vương phi.
Thái y bị Vĩnh Nhạc hầu và Vĩnh Ninh Bá cùng nhau dẫn về, ngay cả Thụy vương cũng đi theo, ba người bọn họ vốn đang ở ngự thư phòng, do Vĩnh Ninh Hầu phủ cầm thẻ bài tìm Thái y nên bị báo đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu phái Thái y đi rồi cho tiểu thái giám truyền lời cho Thành đế, lần này Thành đế không giấu diếm, nói ngay, “Có người cầm thẻ bài của Vĩnh Nhạc hầu phủ đến mời Thái y, nói là có nữ quyến bị thương, Hoàng hậu biết liền phái Thái y đi.”
Vĩnh Nhạc hầu nghe thế kinh ngạc nhìn Thành đế, Thành đế nói, “Ta nhớ đại nữ nhi của Hoàng đệ gả cho Vĩnh Nhạc hầu thế tử, nhị nữ nhi gả đến Trịnh gia, tam nữ nhi gả cho Vĩnh Ninh Bá.”
Lúc này ở ngự thư phòng trừ ba người bọn họ còn có không ít đại thần trong triều, mọi người đang thương nghị chuyện hải khấu vùng duyên hải, giờ thấy Thành đế bỗng nhiên nói chuyện nhà lòng mỗi người đều có sở đoán.
Thụy vương đứng dậy cung kính nói, “Dạ.”
“A?” Thành đế tuy cố che lấp nhưng ánh mắt vẫn lộ vài phần cảm xúc, hắn nói, “Đã thế thì các ngươi cùng về với Thái y đi, nói có nữ quyến bị thương đấy.”
Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu vẻ mặt biến đổi, Sở Tu Minh đứng dậy tạ ân sau đó xoay người ra ngoài trước, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu cũng nhanh chóng tạ ơn đi theo hắn.
Thành đế thở dài nói, “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” Lại lắc đầu như đang tiếc hận.
Tất cả mọi người không ai dám nói gì, tuy Thành đế không trực tiếp điểm danh nhưng ý tứ mọi người đều hiểu được, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu mặc dù có tước vị nhưng không có thực quyền, Trịnh gia lại chỉ có thanh danh, như vậy chỉ còn lại Vĩnh Ninh Bá Sở Tu Minh. Ở đây phần lớn mọi người đều là lão thần, trong lòng ai cũng thấy Thành đế hơi hạ tác, những kẻ được Thành đế đề bạt nghe tiếng biết nghĩa, hiểu thái độ của Thành đế với Vĩnh Ninh Bá, lòng thầm bắt đầu tính toán.
Cho dù Sở Tu Minh không nghe được câu cuối cùng, thì hắn cũng đã đoán được ý của Thành đế ngay từ khi Thành đế nhắc đến việc này trước mặt mọi người, hắn chẳng thèm để ý. Tuy biết có Triệu ma ma, An Bình với An Ninh đi theo, khả năng nương tử nhà mình bị thương rất thấp, song không tận mắt thấy không tài nào an tâm.
Ở cửa cung đoàn người gặp người do Thụy vương phủ với Vĩnh Nhạc hầu phủ phái tới, nói đại khái mọi việc, ba người trong lòng tự có tính toán, dẫn theo Thái y cùng nhau tiến về phía Vĩnh Nhạc hầu phủ.
Thụy vương giận điên, Trầm Tử dám cào bị thương mặt Trầm Dung, đó là thân muội muội của nàng ta mà lại làm thế, bấy giờ Thụy vương còn chưa biết chuyện Trầm Tử đẻ non.
Vĩnh Nhạc hầu thế tử ra đón, thấy hai Thái y nhẹ nhàng thở ra, “May quá, ai am hiểu trị ngoại thương vậy?”
“Sao thế?” Vĩnh Nhạc hầu hỏi, “Còn người khác bị thương hả?”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử xấu hổ gật đầu nói, “Nhị muội muội…”
“Nghiệp chướng kia làm sao?” Thụy vương trầm giọng hỏi.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân chạy tới kịp nói, “Vừa đi vừa nói chuyện, Trịnh thiếu phu nhân quá hồ đồ, tháng còn thấp lại…bây giờ sợ không giữ được.”
Thụy vương cắn răng, biểu tình dữ tợn, “Để nó đi chết đi.”
“Vương gia.” Thụy vương phi cũng theo ra đúng lúc nghe thấy câu này, trầm giọng nói, “Tuy Nhị nha đầu là nữ nhi của ngài nhưng hôm nay đã gả vào Trịnh gia, là người của Trịnh gia.” Đang làm sạch quan hệ.
Sở Tu Minh chưa từng dừng bước chân, hỏi, “Phu nhân con có bị thương không?”
“Cẩm nha đầu không ngại.” Thụy vương phi nói một câu lại nhìn Thái y, “Làm phiền hai vị Thái y.”
Hai Thái y gật đầu tự theo nha hoàn tách ra đi, Thụy vương phi nói, “Vương gia các vị tạm thời xin hãy ở ngoài.”
“Được.” Thụy vương cùng Vĩnh Nhạc hầu biết bây giờ bọn họ vào không tiện, không dị nghị gì.
Sở Tu Minh nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Tu Minh ở ngoài chờ, ta vào kêu Cẩm nha đầu ra.”
“Cám ơn nhạc mẫu.” Sở Tu Minh thế này mới nói.
Thụy vương phi gật đầu, xoay người vào trong, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân dặn con theo sau Thụy vương rồi cũng đi vào.
Lát sau Trầm Hi bước ra, chào hỏi mọi người xong mới nói, “Tam tỷ phu, Tam tỷ nói tỷ ấy sẽ ra ngay.”
Sở Tu Minh gật đầu, Thụy vương hỏi, “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Vốn đang tốt lành sao tới chơi lại bị thương?”
Trầm Hi xấu hổ không biết nói ra sao, Thụy vương trầm giọng nói, “Nói tình hình thực tế.”
“Thật ra con cũng không biết.” Trầm Hi đáp, “Huynh trưởng, con với Ngũ muội muội đến nơi liền ra ngoài, Ngũ muội muội đi tìm nhóm Đại tỷ tỷ nói chuyện, con với huynh trưởng cùng Đại tỷ phu ở thư phòng.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiếp lời, “Đúng thế, tiểu tế mấy hôm trước có được một bản bút tích thật mới mời hai vị thê đệ đến thư phòng giám thưởng.”
Vĩnh Nhạc hầu nghe thế nói, “Ta cũng biết chuyện này, sắp tới sinh thần của Vương gia, thời gian này Ngọc Hồng luôn chuẩn bị hạ lễ cho Vương gia, bản chữ kia là thật.”
Trầm Hi gật đầu, “Đại tỷ phu còn hỏi con với huynh trưởng, Phụ vương có thích không nữa.”
Sắc mặt Thụy vương hòa hoãn hơn, nói, “Không cần phiền hà thế, chỉ cần con với Kỳ Nhi sống hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử không nhắc chuyện này tiếp, “Ba người bọn con đang nói chuyện bỗng nhiên nghe hạ nhân đến bẩm, phu nhân kêu đại phu trong phủ, còn cho người đi gọi Thái y, nên bọn con vội vã tới đây, ai ngờ chưa vào cửa đã nghe…” Khúc sau Vĩnh Nhạc hầu thế tử không tiện nói.
Trầm Hi không cố kỵ nhiều thế liền tiếp lời, với lại lúc Trầm Tử thét lên rất nhiều người nghe thấy không giấu được, “Nhị tỷ tỷ đang thét, nếu thật sự muốn cào mặt thì cũng đi cào mặt Tam tỷ tỷ, sao lại đi cào mặt thân muội muội của mình.”
Mặt Thụy vương âm trầm lại xấu hổ liếc Vĩnh Ninh Bá, vẻ mặt Sở Tu Minh không thay đổi, chỉ có mắt mị hơn, “Thật không?”
“Là ý đó.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử ho khan một tiếng nói.
Mặt Trầm Hi cũng không được tốt, “Bấy giờ chúng ta mới biết Nhị tỷ tỷ cố ý mài nhọn móng tay, không biết sao lại tát Ngũ muội muội khiến mặt muội ấy bị cào.”
Vĩnh Ninh Bá hơi híp mắt, may cho Trầm Tử làm bị thương người khác mà không phải Trầm Cẩm, nếu không…
Thụy vương tức giận đến mức không nói được câu nào, lúc đoàn người Trịnh gia đến hắn không cho người ta vẻ mặt hòa nhã, thấy Trịnh phu nhân liền chất vấn, “Trịnh Gia Cù đâu? Thê tử hắn gặp chuyện không may mà hắn cũng không lộ diện sao?”
Trịnh phu nhân vội vàng đến nghe vậy không tức giận, ngược lại vấn an mọi người xong đáp lời, “Thân thể Gia Cù không khoẻ, không thể xuất môn, ngày khác nhất định sẽ để nó đến bồi tội với Vương gia.”
Trong phòng Thái y cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Trầm Dung, nhíu mày nói, “Sợ sẽ…không tốt lắm.”
Trầm Kỳ truy vấn, “Thái y, có khả năng để lại sẹo không?”
Thái y không thèm nhắc lại, thái độ đã biểu lộ hết thảy, Triệu ma ma nhét thuốc mỡ vào tay Trầm Cẩm, nhẹ nhàng đẩy nàng, Trầm Cẩm mới trong góc đi ra, “Thái y, nếu dùng Tuyết Liên cao có thể đỡ hơn không?”
“Nếu có Tuyết Liên Cao thì sẽ mờ nhạt hơn xíu.” Thái y nói đã ngụ ý vẫn sẽ để lại sẹo.
Trầm Dung rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lên, “Ta không sống nổi mất…”
Trầm Kỳ nói, “Mong Thái y làm hết sức.”
Thái y gật đầu, Trầm Cẩm đưa Tuyết Liên cao cho Thái y, Trầm Kỳ dặn nha hoàn cẩn thận chăm sóc sau đó kéo Trầm Cẩm ra khỏi phòng, thấy vài người Thụy vương đang ngồi trong sảnh, không khí có vẻ xấu hổ, Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh mắt sáng rực lên, Sở Tu Minh tận mắt thấy Trầm Cẩm không có gì đáng lo mới khẽ gật đầu, cơn tức vẫn không giảm.
Thụy vương hỏi, “Miệng vết thương của muội muội con ra sao?”
“Thái y nói sợ rằng không tốt.” Trầm Kỳ nói lại lời Thái y, “Ít nhiều có Tam muội muội cho người chạy về phủ cầm Tuyết Liên cao ngự ban tới đây, nếu không…nhưng mà như thế cũng chỉ mờ nhạt hơn chút thôi chứ vẫn có sẹo.”
Thụy vương vừa tức vừa hận, nhiều nhất là thấy xấu hổ, Trầm Kỳ nháy mắt với trượng phu, Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Nhạc phụ, tiểu tế còn có chuyện muốn thỉnh giáo phụ thân.”
“Nhanh đi đi.” Hiện tại Thụy vương cũng không muốn gặp Vĩnh Nhạc hầu, nghe thế nói.
Phụ tử Vĩnh Nhạc hầu ly khai đại sảnh, Trầm Kỳ cho nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, nhất thời chỉ còn lại Thụy vương, Trầm Hiên, Trầm Hi cùng phu thê Vĩnh Ninh Bá, lần này Trầm Kỳ nói chuyện không cần khách khí, nói thẳng, “Phụ vương, việc này hôm nay tuyệt không hay ho.”
Thụy vương nhìn nữ nhi, mặc dù hắn coi trọng con trai hơn nhưng Trầm Kỳ là đứa con đầu tiên của hắn, địa vị khác hẳn, “Kỳ Nhi làm sao thế?”
Trầm Kỳ đỏ hai mắt, cố nén nước mắt nói, “Phụ vương, lần này mời bọn muội muội, muội phu đến làm khách, vốn định để mọi người tụ tập gia tăng tình cảm nhưng tình huống bây giờ…con không còn mặt mũi gặp người.”
Thụy vương vội nói, “Chuyện đó đâu có quan hệ gì tới con, rõ ràng là tụi nó không tốt.”
“Nhưng đây là nhà chồng con.” Trầm Kỳ nhìn Thụy vương, khóc kể.
Thụy vương phi vẻ mặt ưu sầu vào phòng, tuy Trầm Kỳ dặn không cho người nào tới gần, Thụy vương phi lại không phải người khác, Thụy vương phi bước vào liếc Trầm Kỳ một cái nói thẳng, “Kỳ Nhi yên tâm, lát nữa để Phụ vương con tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu cùng Hầu phu nhân, chờ ta về rồi sẽ cho người đưa lễ tới.”
Thụy vương chờ thê tử ngồi xuống mới nhỏ giọng hỏi, “Cần sao?”
Thụy vương phi liếc Thụy vương một cái, Thụy vương đành phải nói, “Kỳ Nhi đừng sợ, lát nữa Phụ vương sẽ đi tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu, nhất định sẽ không làm khó con.”
Trầm Kỳ cảm động nhìn Thụy vương, “Phụ vương.”
Thụy vương nghẹn trong lòng, không phải trách tội Trầm Kỳ mà toàn bộ lửa giận trút hết lên người Trầm Tử, lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nha hoàn nói chẳng rõ ràng.”
Sở Tu Minh nãy giờ vẫn luôn im lặng bất chợt nói, “Thật ra ta cũng muốn biết, làm sao tỷ tỷ của phu nhân ta lại muốn cào mặt phu nhân ta.”
Thụy vương càng thêm xấu hổ, Trầm Kỳ khó mở miệng, Thụy vương phi nói, “Chuyện đã như thế, có mất mặt nữa cũng chỉ thế thôi.” Sau đó nhìn Trầm Cẩm, “Cẩm nha đầu hôm nay bị tủi, ta với Phụ vương con đều nhớ kỹ, nhất định sẽ cho con câu trả lời rõ ràng.”
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương, lại nhìn Thụy vương phi nói, “Thật ra con không có bị thương.”
Thụy vương phi cảm thán, “Thật sự là nha đầu thành thật, đều là nữ nhi của ta, ta không thể để con chịu thiệt, Vương gia, lát nữa để Thái y tự bẩm báo với ngài, mặt của Ngũ nha đầu nếu không có Tuyết Liên cao của Cẩm nha đầu sợ sẽ bị hủy nặng hơn, đến lúc đó đừng để người ta oan uổng Cẩm nha đầu.”
“Sao có thể.” Thụy vương nói, “Cẩm nha đầu, Phụ vương biết hôm nay con chịu tủi, yên tâm đi.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm nhu thuận nói, “Phụ vương, Mẫu phi với Đại tỷ tỷ đều đối xử với con vô cùng tốt.”
Sở Tu Minh thở dài, “Lúc ở biên thành phu nhân vẫn hay nói thế.”
Không khí trong sảnh cuối cùng cũng dịu đi, mọi người đều ngồi xuống, Trầm Cẩm nói, “Phu quân đi nói chuyện với Đại tỷ phu đi.” Ngụ ý bảo Sở Tu Minh ra ngoài trước.
Sở Tu Minh liếc Trầm Cẩm nói, “Ừ.” Lúc này mới ra ngoài, hắn không đi nói chuyện với Vĩnh Nhạc hầu thế tử mà đi tìm nhóm Triệu ma ma đang canh giữ ở bên ngoài.
Trầm Hiên nói, “Con với đệ đệ…”
“Ở lại.” Thụy vương phi nói, “Đây đều là tỷ muội của con, có một số chuyện bọn con biết tốt hơn.”
Chờ trong sảnh không còn người ngoài, Trầm Kỳ liền kể chi tiết mọi chuyện, Thụy vương càng nghe càng giận, trước đây Hứa trắc phi với Trầm Tử khóc nháo không muốn gả cho Vĩnh Ninh Bá, bây giờ lại oán hận, Thụy vương phi cũng tức giận, đỡ trán nói, “Hóa ra Nhị nha đầu vẫn luôn oán hận ta.” Nói xong liền rơi nước mắt, “Nếu nói trong phủ thực sự bất công, người đáng bất bình nhất phải là Cẩm nha đầu mới phải, nay…Nhị nha đầu lại có tâm tư đó, nếu để người ta biết, thể diện của quý phủ chúng ta sẽ mất hết.”
Trầm Cẩm nói, “Mẫu phi đừng khóc, chắc Nhị tỷ tỷ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm.” Trầm Kỳ lạnh giọng phản bác, “Thấy Tam muội muội thiện tâm dễ ăn hiếp thôi, ngẫm lại hôm qua nàng dám đánh nhau với Nhị muội phu trên đường về, mất hết thể diện, hôm nay nếu không có âm mưu sao lại xuất môn?”
Trầm Cẩm cúi đầu im lặng, Trầm Kỳ lạnh giọng tiếp tục, “Còn chuyện hôm qua của Tứ muội muội, Phụ vương hôm nay may nhờ Tam muội muội giúp đỡ bao che chứ nhỡ Vĩnh Ninh Bá biết Nhị muội muội nói thế sẽ nghĩ ra sao về Thụy vương phủ, Tam muội muội biết làm sao?”
Thụy vương phi lau nước mắt nói, “Chuyện này kết thù mất, tình huống ở biên thành ra sao, Cẩm nha đầu vất vả lắm mới về đây được, nay mới được mấy ngày an lành, tuy ở trong phủ ta dưỡng Cẩm nha đầu bên cạnh nhưng nói đến thiên vị, bọn Nhị nha đầu mọi chuyện đều đè ép Cẩm nha đầu, việc hôn nhân của Cẩm nha đầu rốt cuộc ra sao Vương gia tự biết, Trịnh gia do Hứa trắc phi với Nhị nha đầu tự chọn, sao bây giờ lại bảo chúng ta hại các nàng?”
“Phụ vương, chuyện của mấy tỷ muội đáng lý con không nên xen mồm, dù sao sớm hay muộn các nàng cũng phải xuất giá, ở nhà tự tại chút cũng không sao.” Trầm Hiên lúc này mới nói, “Nhưng mà…bản thân con cũng gặp mấy lần, đồ mẫu thân cho Tam muội muội cuối cùng xuất hiện ở chỗ Nhị muội muội với Tứ muội muội.”
Trầm Hi cũng góp lời, “Con từng thấy một lần, Tứ muội muội nói rất thích cây trâm điểm thúy của Tam tỷ tỷ nhưng Tam tỷ tỷ cũng thích cây trâm đó, nói là đồ cưới của Trần trắc phi, còn bị Tứ muội muội châm chọc.”
Thụy vương nhíu mày chất vất, “Sao các con không nói với ta?”
“Là ta không cho nói.” Thụy vương phi nói, “Chuyện của tỷ muội các nàng, ngài tham dự vào làm gì? Còn không phải bảo Cẩm nha đầu tặng hết cho Tứ nha đầu?”
Thụy vương bị nói sửng sốt, không biết nên phản bác thế nào.
Trầm Cẩm mở miệng, “Phụ vương, cây trâm điểm thúy đó là cây mẫu thân thích nhất nên con mới không cho Tứ muội muội, còn lại đều không sao cả, với lại sau đó Mẫu phi với Đại tỷ tỷ sẽ vụng trộm cho con cái khác, ngay cả ca ca với đệ đệ cũng có cho con thứ này thứ kia nữa.”
Trầm Hiên không phủ nhận, chỉ nói, “Bình thường nhận được rất nhiều túi hương hay mặt quạt của Tam muội muội.”
Trầm Hi cũng cười, “Nhưng mà lần nào mang ra ngoài cũng bị đồng học cười chê, thứ gì thêu trên đó cũng tròn hết.”
Thụy vương cũng nhớ những thứ lặt vặt Trầm Cẩm làm cho bản thân, ánh mắt ôn hòa hơn, “Khiến con chịu thiệt, lúc đó ta không chú ý.”
“Phụ vương là người làm đại sự.” Trầm Cẩm cười nói, “Con có Mẫu phi chăm sóc mà.”
Thụy vương nhìn Thụy vương phi nói, “Trước đây ta sai rồi.”
Thụy vương phi giận dữ, “Bây giờ nói những thứ này làm gì, chờ hồi phủ rồi nói sau.” Sau đó nhìn Trầm Kỳ, “Con đi giúp đỡ Ngũ nha đầu, Vương gia đi bồi tội với Vĩnh Nhạc hầu cùng Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, chúng ta hồi phủ đi.”
Trầm Hiên nói, “Con với đệ đệ sẽ đi chung với Phụ vương.”
Thụy vương vội nói, “Ừ.” Liền dẫn hai con trai ra ngoài.
Thụy vương phi nhìn Trầm Cẩm nói, “Cẩm nha đầu, con cũng dẫn con rể về trước đi.”
Trầm Cẩm đồng ý ngay, “Dạ.”
Thụy vương phi nói, “Yên tâm, nhất định sẽ không để người khác vu khống hãm hại con.”
Mặt Trầm Cẩm mê mang nhìn Thụy vương phi, còn thiếu chút hỏi chuyện này có quan hệ gì tới ta, nhưng do nàng đã quen nghe lời Thụy vương phi nên gật đầu nói, “Tốt ạ.”
Thụy vương phi vẫy tay không tính giải thích cái gì, tránh phá hỏng tâm trạng của Trầm Cẩm.
Trầm Kỳ cũng nói, “Mấy ngày nữa ta sẽ tới phủ muội chơi.”
“Vâng.” Trầm Cẩm đồng ý, thấy Thụy vương phi không còn chuyện gì nữa liền cáo từ.
Ra cửa đã thấy Sở Tu Minh toàn thân quan phục chuẩn tước đứng trong viện, nhóm Triệu ma ma đều đứng bên cạnh, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm liền vươn tay phải cho nàng, Trầm Cẩm nở nụ cười bước tới đặt tay vào lòng bàn tay Sở Tu Minh nói, “Chúng ta về đi.”
“Ừ.” Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm sửa sang lại tóc tai.
Vừa rồi Triệu ma ma đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe, Trầm Cẩm kéo áo Sở Tu Minh qua lại làm nũng, “Đừng giận mà.”
Tuy mặt Sở Tu Minh vẫn hết sức bình tĩnh song Trầm Cẩm cảm giác được tâm trạng Sở Tu Minh không tốt, Sở Tu Minh híp mắt nhìn tiểu nương tử của mình nói, “Nhỡ nàng bị thương thì sao?”
Trầm Cẩm liền thấy lòng ngọt ngào, còn ngọt hơn Long Tu tô mà Triệu ma ma làm nữa, vẫy vẫy tay chờ Sở Tu Minh ngoảnh lại mới nhón chân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Thật ra ta thấy Nhị tỷ tỷ có khả năng thật sự không cố ý.”
“Hả?” Hai người đứng rất gần, thậm chí Sở Tu Minh có thể ngửi được mùi hương trên người Trầm Cẩm, liền ôm thắt lưng Trầm Cẩm để nàng không cần vất vả như thế.
Trầm Cẩm nói, “Thật, ta thấy Nhị tỷ tỷ không có lá gan lớn thế đâu, có thể nàng có tâm tư gây thương tích cho ta nhưng tuyệt đối không dám ra tay, lần này Ngũ muội muội…chắc bị ngộ thương, có điều ta không có nói ra.” Nói xong câu cuối còn có vẻ yếu ớt, “Ta không thích Nhị tỷ tỷ cho nên không muốn nói giúp nàng.”
Sở Tu Minh ậm ừ, chờ Trầm Cẩm nói xong ra ngoài cũng không buông tay ra, ôm cả người mềm mềm vào ngực, sau đó bước từ từ ra ngoài, không nói gì.
Trầm Cẩm làm nũng, “Đừng giận mà.”
Sở Tu Minh dừng bước, ôm Trầm Cẩm lên để nàng ngồi trên cánh tay mình, Trầm Cẩm chớp chân lên, làn váy lay động, đôi giày thêu như ẩn như hiện, hạ nhân của Vĩnh Nhạc hầu phủ bị dọa sợ ngây ngẩn cả người, thậm chí có nha hoàn đang bưng chậu nước bị hất đổ.
Trầm Cẩm nhận ra da mặt mình lại dày hơn xưa, bây giờ không chỉ không biết ngượng còn cảm thấy an toàn và vui vẻ.
Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm thích, còn cố ý tung hứng để Trầm Cẩm càng vui, chuyện hôm nay tuy Trầm Cẩm không biểu hiện ra ngoài nhưng Sở Tu Minh nhận thấy lòng Trầm Cẩm có đau khổ, dù sao đây đều là người thân của nàng, cho nên lúc này dỗ nàng, chỉ hy vọng tiểu nương tử nhà mình mỗi ngày đều cười ha ha.
Trầm Cẩm không thấy sợ, nở nụ cười, vòng ngọc trên cổ tay va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Cuối cùng ánh mắt của Triệu ma ma cũng nhu hòa một ít, An Bình và An Ninh cười nhìn tướng quân với phu nhân.
“Không biết xấu hổ.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nghiêm khắc chen ngang không khí, Sở Tu Minh ngừng lại xoay người nhìn, Trầm Cẩm liền thấy Trầm Tử mặt mày trắng bệch được áo choàng bao quanh bị hai thô sử bà tử nâng, đứng phía trước nàng là một trung niên nữ nhân mặt mày nghiêm túc, người nói chuyện là bà ta.
“Ta quen các ngươi à?” Trầm Cẩm đánh giá bà ta một lát rồi hỏi.
Trung niên nữ nhân không thấy bản thân có sai, “Trước công chúng các ngươi lại vui đùa ầm ĩ có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không?”
“Bà chuẩn bị dạy dỗ bọn ta?” Cuối cùng Sở Tu Minh mở miệng nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ trào phúng, dừng trên người Trầm Tử, cơ thể Trầm Tử quơ quơ.
Lại một trung niên mỹ phụ đi ra, thấy mọi người tụ tại cửa hỏi, “Sao thế này?” Người hỏi là mẫu thân của Trịnh Gia Cù, bà bà của Trầm Tử, so với phụ nhân mặt mày nghiêm túc kia trông ôn hòa hơn rất nhiều.
Trầm Cẩm thấy Trầm Tử nói, “Các ngươi nhanh đưa Nhị tỷ tỷ về đi.”
Trịnh phu nhân đã nghe nha hoàn báo lại sự tình, hút một ngụm khí lạnh, “Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi”*, thoáng nhìn tiểu cô nhà mình chỉ thấy đau đầu cực, vội nói, “Mới rồi chỉ là hiểu lầm.”
* Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Con sóng thứ nhất chưa qua, cơn sóng tiếp theo lại tới, trong hoàn cảnh này chỉ chuyện của Trầm Tử còn chưa đâu vào đâu đã gặp chuyện Trịnh tiểu cô gây rối =))
“Trịnh phu nhân phải không?” Ánh mắt Sở Tu Minh dừng trên người phụ nhân ra sau cùng, nói, “Lời hôm nay ta nói bà nên ghi tạc trong lòng, nếu sau này Trịnh gia các người bất luận kẻ nào khiến thê tử ta bị thương một chút, ta liền chặt một chi của con bà, bà có thể về đếm lại số con để biết có bao nhiêu cơ hội.”
Trịnh gia tiểu cô đã biết người trước mắt này là ai, nghe Sở Tu Minh ăn nói bừa bãi như thế liền giận dữ, “Dưới chân thiên tử không phải nơi ngươi có thể làm càn.”
“Ha.” Ánh mắt Sở Tu Minh quét một vòng lên toàn bộ người Trịnh gia, không nói thêm gì.
Trịnh phu nhân vội nói, “Vĩnh Ninh Bá, mọi người đều là thông gia với nhau… Bá phu nhân, ta biết chuyện hôm nay khiến ngươi…”
“Trịnh phu nhân đừng sốt ruột.” Giọng Trầm Cẩm dịu dàng, mang vẻ mềm yếu, “Phu quân có chừng mực.”
Có chừng mực đã chặt tay chân con bà thì không đúng mực sẽ ra sao? Trịnh phu nhân muốn ngất mất thôi.
Hai mắt Trầm Tử tràn đầy cừu hận nhìn Trầm Cẩm, vẻ mặt vặn vẹo, “Trầm Cẩm ngươi đừng đắc ý…”
“Nếu ta nghe thấy người Trịnh gia các người nói phu nhân ta một câu không tốt hoặc chọc phu nhân ta giận.” Sở Tu Minh lần nữa mở miệng nói, mặt hắn vô cùng bình tĩnh nhưng giọng nói lạnh lẽo, thậm chí khiến người khác cảm giác thấy sát ý, “Thì cũng sẽ làm như thế.”
Không đợi Trầm Tử lại mở miệng nói chuyện Trịnh phu nhân rốt cuộc không thể bảo trì hình tượng được nữa lớn giọng thét, “Bịt miệng nàng lại cho ta.”
Trầm Cẩm còn ngồi trên vai Sở Tu Minh nói, “Phu quân ta đói bụng, muốn đi về.”
“Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, khí lạnh và sát ý toàn thân vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Trầm Cẩm ngoảnh đầu liếc Trầm Tử một cái, thở dài hất chân, thường thường đá lên người Sở Tu Minh, “Phu quân, ta muốn ăn thịt nướng chàng làm cho ta.”
“Được.” Sở Tu Minh đồng ý ngay.
Triệu ma ma nhìn đoàn người Trịnh gia cười lạnh, “Tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ lời thiếu gia nhà ta nói, trừ phu nhân ra thì hắn nói một không nói hai.” Nói xong mới bỏ đi.
Thụy vương phi cũng đi ra, theo phía sau bà là một nữ tử duy mạo được nha hoàn bà tử vây quanh, vừa rồi hai người cũng nghe Sở Tu Minh nói, Trầm Kỳ lại không chút lưu tình nói thẳng, “Có vài người tự cho rằng bản thân luôn đúng, chuyện nhà người khác cũng muốn nhúng tay vào, nay móng vuốt quá dài bị người khác cắt đi.”
Nghe thế mặt Trịnh gia tiểu cô biến từ màu này sang màu khác, Trịnh phu nhân có kinh nghiệm nhanh chóng cho bà tử đắc lực bên cạnh kéo nàng ta không cho mở miệng.
Lúc này Trịnh gia phu nhân không quan tâm chuyện thân thể Trầm Tử, vội nói, “Thân gia, chắc Vĩnh Ninh Bá hiểu nhầm chúng ta, xin…”
“Sau này chuyện của Trịnh gia không liên quan tới Thụy vương phủ.” Thụy vương phi bình tĩnh đáp lời, “Chuyện của Trầm Tử ta cũng sẽ không xen vào nữa, nếu các ngươi thực sự có yêu cầu gì thì hãy đi tìm mẹ đẻ Trầm Tử.” Nói xong dẫn người bỏ đi.
Cho đến lúc lên xe ngựa Sở Tu Minh mới cho Trầm Cẩm xuống, Vĩnh Nhạc hầu thế tử tự mình đi tiễn, do chuyện Sở Tu Minh ‘bế’ Trầm Cẩm đi không phải chuyện bí mật, để tránh xấu hổ hắn cố ý đi phía sau, hai người hàn huyên vài câu rồi Sở Tu Minh chống đỡ một tay nhảy lên xe ngựa.
Chờ nhóm Triệu ma ma ngồi lên xe ngựa phía sau, xe ngựa bắt đầu nhanh chóng rời Vĩnh Nhạc hầu phủ về Vĩnh Ninh Bá phủ.
“Có.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng phát hiện, thầm kêu không tốt, vội nói, “Nhanh gọi đại phu tới.”
Tiền đại phu ở ngay trong viện, hắn không dám xem vết thương cho Ngũ cô nương Thụy vương phủ, nghe nha hoàn gọi bỏ chạy tới, nói, “Mau nâng nàng vào phòng.”
Thụy vương phi nhìn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân nói, “Bên này.”
Vài bà tử khỏe mạnh liền nâng Trầm Tử đi theo Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Thụy vương phi thấy dấu tay trên mặt Trầm Tử ánh mắt lóe lóe nhìn Trầm Hiên, Trầm Hiên hối hận, hắn không biết Trầm Tử có thai, thật ra tình trạng hiện tại của Trầm Tử không liên quan tới Trầm Hiên nhiều nhưng nếu nhỡ Trầm Tử cắn Trầm Hiên bảo hắn khiến nàng lưu sản thì hỏng.
Thụy vương phi đè thấp giọng hỏi, “Lúc ấy có ai?”
Trầm Hiên kể ra những người nhìn thấy hắn động thủ, Thụy vương phi gật đầu, nghĩ nên làm như thế nào để giải quyết hậu quả, thì thấy An Ninh cầm thuốc mỡ chạy về, thấy Thụy vương phi và Trầm Hiên liền hành lễ.
Thụy vương phi hòa nhã nói, “Làm gì vội vàng thế?”
“Trong phủ có một hộp Tuyết Liên cao ngự ban, phu nhân thấy Ngũ cô nương bị thương, bảo nô tỳ chạy về phủ cầm.” An Ninh cung kính đáp.
Thụy vương phi ánh mắt chợt lóe, nói, “Thật đúng là…đưa ta xem thử.”
An Ninh hai tay dâng, Thụy vương phi mở ra nhẹ nhàng quẹt thử ngửi, sau đó đưa lại cho An Ninh nói, “Mau cầm vào đi, nói với phu nhân nhà ngươi, mọi việc chờ Thái y đến nói sau.”
“Dạ.” An Ninh nghe Thụy vương phi nói đã hiểu, bà đang nhắc nhở Trầm Cẩm, dược tốt nhưng không chịu nổi bát nước bẩn của người khác.
Chờ An Ninh đi rồi Thúy Hỉ nói, “Vương phi đi thăm Ngũ cô nương, nô tỳ đi thăm Nhị cô nương.”
Thụy vương phi vỗ vỗ tay Thúy Hỉ nói, “Đi thôi.”
Thúy Hỉ lén nắm chặt tay sau đó bước tới chỗ Trầm Tử, do ở phủ người khác nên Thụy vương phi không nói nhiều, có điều nhìn vẻ mặt con trai mới nói, “Không sao, con dẫn người đi đón Trịnh gia lão phu nhân lại đây, kể lại sự tình cho bọn họ biết.”
Trầm Hiên nghe mẫu thân nói thế yên lòng, “Vâng.”
Thụy vương phi trầm giọng nói, “Ở Thụy vương phủ Trầm Tử kính cẩn nghe lời hiền lương thục đức, sao mới gả đến Trịnh gia bọn họ một thời gian ngắn đã biến thành lòng đầy ghen tị, tâm địa tàn nhẫn. Nhưng dù sao cũng đã gả đến Trịnh gia, Thụy vương phủ sẽ không nhúng tay nữa.”
“Đã biết.” Trầm Hiên mở miệng.
Thụy vương phi phất tay rồi vào trong thăm Trầm Dung, Trầm Dung thấy Thụy vương phi liền hô, “Mẫu phi.”
“Đáng thương.” Thụy vương phi bước nhanh tới nhìn kỹ mặt Trầm Dung, máu trên mặt có vẻ đã ngừng, miệng vết thương còn hơi rỉ máu, chỗ cách xa miệng vết thương đã được lau khô.
An Ninh đã đưa thuốc mỡ cho Triệu ma ma, nên đưa khi nào tự nhiên có Triệu ma ma quyết định.
Phía Trầm Tử nhanh chóng truyền tin đến, nha hoàn vội vã chạy tới nói, đứa bé trong bụng Trầm Tử sợ không bảo đảm, nếu có thể quyết định, Tiền đại phu sẽ khai dược để nó ra sạch sẽ.
Mọi người đều nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Tuy Nhị nha đầu là quận chúa của Thụy vương phủ nhưng dù sao cũng đã gả tới Trịnh gia, bảo Tiền đại phu tận lực giữ thai, còn lại chờ người nhà Trịnh gia đến quyết định.”
Triệu ma ma nghe thế nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi vô cùng chán ghét Trầm Tử, nếu không lúc này mà lo lắng cho Trầm Tử thì nên để đại phu sớm lấy sạch máu đen trong bụng Trầm Tử ra, tuy đẻ non sẽ bị thương thân nhưng chỉ cần dưỡng một thời gian ngắn thì không đáng ngại. Nay Thụy vương phi cố tình bảo đại phu nghĩ biện pháp bảo trụ chờ người Trịnh gia đến, thời gian chậm trễ…cơ thể Trầm Tử sẽ thương tổn nặng hơn.
Có điều Thụy vương phi làm thế có gì sai? Không có, dù sao Trầm Tử đã gả đến Trịnh gia, trong bụng là con nối dòng của Trịnh gia, bà không nhúng tay bất luận kẻ nào cũng không thể nói một chữ sai, nếu thực sự nhúng tay, cuối cùng còn có thể bị người oán trách.
Tuy Trầm Cẩm đã thành thân song chuyện này chưa trải qua thành ra không rõ ràng, chỉ mím môi nhỏ giọng nói, “Sao Nhị tỷ tỷ lại không biết mình có thai chứ?”
Triệu ma ma cũng nhỏ giọng trả lời, “Lòng của nàng ta dành cho việc khác hết rồi.”
Trầm Cẩm à một tiếng, “Đáng tiếc.” Tuy nàng không thích Trầm Tử nhưng đứa bé kia không làm gì sai, lấy tay sờ bụng, khi nào nàng có con của phu quân đây?
Hiển nhiên Triệu ma ma chú ý thấy liền an ủi, “Chờ phu nhân lớn thêm chút nữa sẽ ổn thỏa hơn.”
“Ừ.” Trầm Cẩm không nói nữa.
Thụy vương phi thở dài, “Ta tới chỗ Nhị nha đầu xem thử.”
Trầm Kỳ hỏi, “Mẫu thân, con đi cùng nhé?”
“Không cần.” Thụy vương phi nói, “Các con ở đây với Ngũ nha đầu.” Nói xong dẫn nha hoàn tới chỗ Trầm Tử.
Trầm Tử nằm trên giường, Tiền đại phu đang thi châm cho nàng, mặt mày vô cùng nghiêm túc, trán đầy mồ hôi, vết bàn tay trên mặt đã biến mất, Thúy Hỉ đứng bên cạnh khẽ gật đầu với Thụy vương phi.
Thái y bị Vĩnh Nhạc hầu và Vĩnh Ninh Bá cùng nhau dẫn về, ngay cả Thụy vương cũng đi theo, ba người bọn họ vốn đang ở ngự thư phòng, do Vĩnh Ninh Hầu phủ cầm thẻ bài tìm Thái y nên bị báo đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu phái Thái y đi rồi cho tiểu thái giám truyền lời cho Thành đế, lần này Thành đế không giấu diếm, nói ngay, “Có người cầm thẻ bài của Vĩnh Nhạc hầu phủ đến mời Thái y, nói là có nữ quyến bị thương, Hoàng hậu biết liền phái Thái y đi.”
Vĩnh Nhạc hầu nghe thế kinh ngạc nhìn Thành đế, Thành đế nói, “Ta nhớ đại nữ nhi của Hoàng đệ gả cho Vĩnh Nhạc hầu thế tử, nhị nữ nhi gả đến Trịnh gia, tam nữ nhi gả cho Vĩnh Ninh Bá.”
Lúc này ở ngự thư phòng trừ ba người bọn họ còn có không ít đại thần trong triều, mọi người đang thương nghị chuyện hải khấu vùng duyên hải, giờ thấy Thành đế bỗng nhiên nói chuyện nhà lòng mỗi người đều có sở đoán.
Thụy vương đứng dậy cung kính nói, “Dạ.”
“A?” Thành đế tuy cố che lấp nhưng ánh mắt vẫn lộ vài phần cảm xúc, hắn nói, “Đã thế thì các ngươi cùng về với Thái y đi, nói có nữ quyến bị thương đấy.”
Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu vẻ mặt biến đổi, Sở Tu Minh đứng dậy tạ ân sau đó xoay người ra ngoài trước, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu cũng nhanh chóng tạ ơn đi theo hắn.
Thành đế thở dài nói, “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” Lại lắc đầu như đang tiếc hận.
Tất cả mọi người không ai dám nói gì, tuy Thành đế không trực tiếp điểm danh nhưng ý tứ mọi người đều hiểu được, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu mặc dù có tước vị nhưng không có thực quyền, Trịnh gia lại chỉ có thanh danh, như vậy chỉ còn lại Vĩnh Ninh Bá Sở Tu Minh. Ở đây phần lớn mọi người đều là lão thần, trong lòng ai cũng thấy Thành đế hơi hạ tác, những kẻ được Thành đế đề bạt nghe tiếng biết nghĩa, hiểu thái độ của Thành đế với Vĩnh Ninh Bá, lòng thầm bắt đầu tính toán.
Cho dù Sở Tu Minh không nghe được câu cuối cùng, thì hắn cũng đã đoán được ý của Thành đế ngay từ khi Thành đế nhắc đến việc này trước mặt mọi người, hắn chẳng thèm để ý. Tuy biết có Triệu ma ma, An Bình với An Ninh đi theo, khả năng nương tử nhà mình bị thương rất thấp, song không tận mắt thấy không tài nào an tâm.
Ở cửa cung đoàn người gặp người do Thụy vương phủ với Vĩnh Nhạc hầu phủ phái tới, nói đại khái mọi việc, ba người trong lòng tự có tính toán, dẫn theo Thái y cùng nhau tiến về phía Vĩnh Nhạc hầu phủ.
Thụy vương giận điên, Trầm Tử dám cào bị thương mặt Trầm Dung, đó là thân muội muội của nàng ta mà lại làm thế, bấy giờ Thụy vương còn chưa biết chuyện Trầm Tử đẻ non.
Vĩnh Nhạc hầu thế tử ra đón, thấy hai Thái y nhẹ nhàng thở ra, “May quá, ai am hiểu trị ngoại thương vậy?”
“Sao thế?” Vĩnh Nhạc hầu hỏi, “Còn người khác bị thương hả?”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử xấu hổ gật đầu nói, “Nhị muội muội…”
“Nghiệp chướng kia làm sao?” Thụy vương trầm giọng hỏi.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân chạy tới kịp nói, “Vừa đi vừa nói chuyện, Trịnh thiếu phu nhân quá hồ đồ, tháng còn thấp lại…bây giờ sợ không giữ được.”
Thụy vương cắn răng, biểu tình dữ tợn, “Để nó đi chết đi.”
“Vương gia.” Thụy vương phi cũng theo ra đúng lúc nghe thấy câu này, trầm giọng nói, “Tuy Nhị nha đầu là nữ nhi của ngài nhưng hôm nay đã gả vào Trịnh gia, là người của Trịnh gia.” Đang làm sạch quan hệ.
Sở Tu Minh chưa từng dừng bước chân, hỏi, “Phu nhân con có bị thương không?”
“Cẩm nha đầu không ngại.” Thụy vương phi nói một câu lại nhìn Thái y, “Làm phiền hai vị Thái y.”
Hai Thái y gật đầu tự theo nha hoàn tách ra đi, Thụy vương phi nói, “Vương gia các vị tạm thời xin hãy ở ngoài.”
“Được.” Thụy vương cùng Vĩnh Nhạc hầu biết bây giờ bọn họ vào không tiện, không dị nghị gì.
Sở Tu Minh nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Tu Minh ở ngoài chờ, ta vào kêu Cẩm nha đầu ra.”
“Cám ơn nhạc mẫu.” Sở Tu Minh thế này mới nói.
Thụy vương phi gật đầu, xoay người vào trong, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân dặn con theo sau Thụy vương rồi cũng đi vào.
Lát sau Trầm Hi bước ra, chào hỏi mọi người xong mới nói, “Tam tỷ phu, Tam tỷ nói tỷ ấy sẽ ra ngay.”
Sở Tu Minh gật đầu, Thụy vương hỏi, “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Vốn đang tốt lành sao tới chơi lại bị thương?”
Trầm Hi xấu hổ không biết nói ra sao, Thụy vương trầm giọng nói, “Nói tình hình thực tế.”
“Thật ra con cũng không biết.” Trầm Hi đáp, “Huynh trưởng, con với Ngũ muội muội đến nơi liền ra ngoài, Ngũ muội muội đi tìm nhóm Đại tỷ tỷ nói chuyện, con với huynh trưởng cùng Đại tỷ phu ở thư phòng.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiếp lời, “Đúng thế, tiểu tế mấy hôm trước có được một bản bút tích thật mới mời hai vị thê đệ đến thư phòng giám thưởng.”
Vĩnh Nhạc hầu nghe thế nói, “Ta cũng biết chuyện này, sắp tới sinh thần của Vương gia, thời gian này Ngọc Hồng luôn chuẩn bị hạ lễ cho Vương gia, bản chữ kia là thật.”
Trầm Hi gật đầu, “Đại tỷ phu còn hỏi con với huynh trưởng, Phụ vương có thích không nữa.”
Sắc mặt Thụy vương hòa hoãn hơn, nói, “Không cần phiền hà thế, chỉ cần con với Kỳ Nhi sống hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử không nhắc chuyện này tiếp, “Ba người bọn con đang nói chuyện bỗng nhiên nghe hạ nhân đến bẩm, phu nhân kêu đại phu trong phủ, còn cho người đi gọi Thái y, nên bọn con vội vã tới đây, ai ngờ chưa vào cửa đã nghe…” Khúc sau Vĩnh Nhạc hầu thế tử không tiện nói.
Trầm Hi không cố kỵ nhiều thế liền tiếp lời, với lại lúc Trầm Tử thét lên rất nhiều người nghe thấy không giấu được, “Nhị tỷ tỷ đang thét, nếu thật sự muốn cào mặt thì cũng đi cào mặt Tam tỷ tỷ, sao lại đi cào mặt thân muội muội của mình.”
Mặt Thụy vương âm trầm lại xấu hổ liếc Vĩnh Ninh Bá, vẻ mặt Sở Tu Minh không thay đổi, chỉ có mắt mị hơn, “Thật không?”
“Là ý đó.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử ho khan một tiếng nói.
Mặt Trầm Hi cũng không được tốt, “Bấy giờ chúng ta mới biết Nhị tỷ tỷ cố ý mài nhọn móng tay, không biết sao lại tát Ngũ muội muội khiến mặt muội ấy bị cào.”
Vĩnh Ninh Bá hơi híp mắt, may cho Trầm Tử làm bị thương người khác mà không phải Trầm Cẩm, nếu không…
Thụy vương tức giận đến mức không nói được câu nào, lúc đoàn người Trịnh gia đến hắn không cho người ta vẻ mặt hòa nhã, thấy Trịnh phu nhân liền chất vấn, “Trịnh Gia Cù đâu? Thê tử hắn gặp chuyện không may mà hắn cũng không lộ diện sao?”
Trịnh phu nhân vội vàng đến nghe vậy không tức giận, ngược lại vấn an mọi người xong đáp lời, “Thân thể Gia Cù không khoẻ, không thể xuất môn, ngày khác nhất định sẽ để nó đến bồi tội với Vương gia.”
Trong phòng Thái y cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Trầm Dung, nhíu mày nói, “Sợ sẽ…không tốt lắm.”
Trầm Kỳ truy vấn, “Thái y, có khả năng để lại sẹo không?”
Thái y không thèm nhắc lại, thái độ đã biểu lộ hết thảy, Triệu ma ma nhét thuốc mỡ vào tay Trầm Cẩm, nhẹ nhàng đẩy nàng, Trầm Cẩm mới trong góc đi ra, “Thái y, nếu dùng Tuyết Liên cao có thể đỡ hơn không?”
“Nếu có Tuyết Liên Cao thì sẽ mờ nhạt hơn xíu.” Thái y nói đã ngụ ý vẫn sẽ để lại sẹo.
Trầm Dung rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lên, “Ta không sống nổi mất…”
Trầm Kỳ nói, “Mong Thái y làm hết sức.”
Thái y gật đầu, Trầm Cẩm đưa Tuyết Liên cao cho Thái y, Trầm Kỳ dặn nha hoàn cẩn thận chăm sóc sau đó kéo Trầm Cẩm ra khỏi phòng, thấy vài người Thụy vương đang ngồi trong sảnh, không khí có vẻ xấu hổ, Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh mắt sáng rực lên, Sở Tu Minh tận mắt thấy Trầm Cẩm không có gì đáng lo mới khẽ gật đầu, cơn tức vẫn không giảm.
Thụy vương hỏi, “Miệng vết thương của muội muội con ra sao?”
“Thái y nói sợ rằng không tốt.” Trầm Kỳ nói lại lời Thái y, “Ít nhiều có Tam muội muội cho người chạy về phủ cầm Tuyết Liên cao ngự ban tới đây, nếu không…nhưng mà như thế cũng chỉ mờ nhạt hơn chút thôi chứ vẫn có sẹo.”
Thụy vương vừa tức vừa hận, nhiều nhất là thấy xấu hổ, Trầm Kỳ nháy mắt với trượng phu, Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Nhạc phụ, tiểu tế còn có chuyện muốn thỉnh giáo phụ thân.”
“Nhanh đi đi.” Hiện tại Thụy vương cũng không muốn gặp Vĩnh Nhạc hầu, nghe thế nói.
Phụ tử Vĩnh Nhạc hầu ly khai đại sảnh, Trầm Kỳ cho nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, nhất thời chỉ còn lại Thụy vương, Trầm Hiên, Trầm Hi cùng phu thê Vĩnh Ninh Bá, lần này Trầm Kỳ nói chuyện không cần khách khí, nói thẳng, “Phụ vương, việc này hôm nay tuyệt không hay ho.”
Thụy vương nhìn nữ nhi, mặc dù hắn coi trọng con trai hơn nhưng Trầm Kỳ là đứa con đầu tiên của hắn, địa vị khác hẳn, “Kỳ Nhi làm sao thế?”
Trầm Kỳ đỏ hai mắt, cố nén nước mắt nói, “Phụ vương, lần này mời bọn muội muội, muội phu đến làm khách, vốn định để mọi người tụ tập gia tăng tình cảm nhưng tình huống bây giờ…con không còn mặt mũi gặp người.”
Thụy vương vội nói, “Chuyện đó đâu có quan hệ gì tới con, rõ ràng là tụi nó không tốt.”
“Nhưng đây là nhà chồng con.” Trầm Kỳ nhìn Thụy vương, khóc kể.
Thụy vương phi vẻ mặt ưu sầu vào phòng, tuy Trầm Kỳ dặn không cho người nào tới gần, Thụy vương phi lại không phải người khác, Thụy vương phi bước vào liếc Trầm Kỳ một cái nói thẳng, “Kỳ Nhi yên tâm, lát nữa để Phụ vương con tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu cùng Hầu phu nhân, chờ ta về rồi sẽ cho người đưa lễ tới.”
Thụy vương chờ thê tử ngồi xuống mới nhỏ giọng hỏi, “Cần sao?”
Thụy vương phi liếc Thụy vương một cái, Thụy vương đành phải nói, “Kỳ Nhi đừng sợ, lát nữa Phụ vương sẽ đi tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu, nhất định sẽ không làm khó con.”
Trầm Kỳ cảm động nhìn Thụy vương, “Phụ vương.”
Thụy vương nghẹn trong lòng, không phải trách tội Trầm Kỳ mà toàn bộ lửa giận trút hết lên người Trầm Tử, lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nha hoàn nói chẳng rõ ràng.”
Sở Tu Minh nãy giờ vẫn luôn im lặng bất chợt nói, “Thật ra ta cũng muốn biết, làm sao tỷ tỷ của phu nhân ta lại muốn cào mặt phu nhân ta.”
Thụy vương càng thêm xấu hổ, Trầm Kỳ khó mở miệng, Thụy vương phi nói, “Chuyện đã như thế, có mất mặt nữa cũng chỉ thế thôi.” Sau đó nhìn Trầm Cẩm, “Cẩm nha đầu hôm nay bị tủi, ta với Phụ vương con đều nhớ kỹ, nhất định sẽ cho con câu trả lời rõ ràng.”
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương, lại nhìn Thụy vương phi nói, “Thật ra con không có bị thương.”
Thụy vương phi cảm thán, “Thật sự là nha đầu thành thật, đều là nữ nhi của ta, ta không thể để con chịu thiệt, Vương gia, lát nữa để Thái y tự bẩm báo với ngài, mặt của Ngũ nha đầu nếu không có Tuyết Liên cao của Cẩm nha đầu sợ sẽ bị hủy nặng hơn, đến lúc đó đừng để người ta oan uổng Cẩm nha đầu.”
“Sao có thể.” Thụy vương nói, “Cẩm nha đầu, Phụ vương biết hôm nay con chịu tủi, yên tâm đi.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm nhu thuận nói, “Phụ vương, Mẫu phi với Đại tỷ tỷ đều đối xử với con vô cùng tốt.”
Sở Tu Minh thở dài, “Lúc ở biên thành phu nhân vẫn hay nói thế.”
Không khí trong sảnh cuối cùng cũng dịu đi, mọi người đều ngồi xuống, Trầm Cẩm nói, “Phu quân đi nói chuyện với Đại tỷ phu đi.” Ngụ ý bảo Sở Tu Minh ra ngoài trước.
Sở Tu Minh liếc Trầm Cẩm nói, “Ừ.” Lúc này mới ra ngoài, hắn không đi nói chuyện với Vĩnh Nhạc hầu thế tử mà đi tìm nhóm Triệu ma ma đang canh giữ ở bên ngoài.
Trầm Hiên nói, “Con với đệ đệ…”
“Ở lại.” Thụy vương phi nói, “Đây đều là tỷ muội của con, có một số chuyện bọn con biết tốt hơn.”
Chờ trong sảnh không còn người ngoài, Trầm Kỳ liền kể chi tiết mọi chuyện, Thụy vương càng nghe càng giận, trước đây Hứa trắc phi với Trầm Tử khóc nháo không muốn gả cho Vĩnh Ninh Bá, bây giờ lại oán hận, Thụy vương phi cũng tức giận, đỡ trán nói, “Hóa ra Nhị nha đầu vẫn luôn oán hận ta.” Nói xong liền rơi nước mắt, “Nếu nói trong phủ thực sự bất công, người đáng bất bình nhất phải là Cẩm nha đầu mới phải, nay…Nhị nha đầu lại có tâm tư đó, nếu để người ta biết, thể diện của quý phủ chúng ta sẽ mất hết.”
Trầm Cẩm nói, “Mẫu phi đừng khóc, chắc Nhị tỷ tỷ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm.” Trầm Kỳ lạnh giọng phản bác, “Thấy Tam muội muội thiện tâm dễ ăn hiếp thôi, ngẫm lại hôm qua nàng dám đánh nhau với Nhị muội phu trên đường về, mất hết thể diện, hôm nay nếu không có âm mưu sao lại xuất môn?”
Trầm Cẩm cúi đầu im lặng, Trầm Kỳ lạnh giọng tiếp tục, “Còn chuyện hôm qua của Tứ muội muội, Phụ vương hôm nay may nhờ Tam muội muội giúp đỡ bao che chứ nhỡ Vĩnh Ninh Bá biết Nhị muội muội nói thế sẽ nghĩ ra sao về Thụy vương phủ, Tam muội muội biết làm sao?”
Thụy vương phi lau nước mắt nói, “Chuyện này kết thù mất, tình huống ở biên thành ra sao, Cẩm nha đầu vất vả lắm mới về đây được, nay mới được mấy ngày an lành, tuy ở trong phủ ta dưỡng Cẩm nha đầu bên cạnh nhưng nói đến thiên vị, bọn Nhị nha đầu mọi chuyện đều đè ép Cẩm nha đầu, việc hôn nhân của Cẩm nha đầu rốt cuộc ra sao Vương gia tự biết, Trịnh gia do Hứa trắc phi với Nhị nha đầu tự chọn, sao bây giờ lại bảo chúng ta hại các nàng?”
“Phụ vương, chuyện của mấy tỷ muội đáng lý con không nên xen mồm, dù sao sớm hay muộn các nàng cũng phải xuất giá, ở nhà tự tại chút cũng không sao.” Trầm Hiên lúc này mới nói, “Nhưng mà…bản thân con cũng gặp mấy lần, đồ mẫu thân cho Tam muội muội cuối cùng xuất hiện ở chỗ Nhị muội muội với Tứ muội muội.”
Trầm Hi cũng góp lời, “Con từng thấy một lần, Tứ muội muội nói rất thích cây trâm điểm thúy của Tam tỷ tỷ nhưng Tam tỷ tỷ cũng thích cây trâm đó, nói là đồ cưới của Trần trắc phi, còn bị Tứ muội muội châm chọc.”
Thụy vương nhíu mày chất vất, “Sao các con không nói với ta?”
“Là ta không cho nói.” Thụy vương phi nói, “Chuyện của tỷ muội các nàng, ngài tham dự vào làm gì? Còn không phải bảo Cẩm nha đầu tặng hết cho Tứ nha đầu?”
Thụy vương bị nói sửng sốt, không biết nên phản bác thế nào.
Trầm Cẩm mở miệng, “Phụ vương, cây trâm điểm thúy đó là cây mẫu thân thích nhất nên con mới không cho Tứ muội muội, còn lại đều không sao cả, với lại sau đó Mẫu phi với Đại tỷ tỷ sẽ vụng trộm cho con cái khác, ngay cả ca ca với đệ đệ cũng có cho con thứ này thứ kia nữa.”
Trầm Hiên không phủ nhận, chỉ nói, “Bình thường nhận được rất nhiều túi hương hay mặt quạt của Tam muội muội.”
Trầm Hi cũng cười, “Nhưng mà lần nào mang ra ngoài cũng bị đồng học cười chê, thứ gì thêu trên đó cũng tròn hết.”
Thụy vương cũng nhớ những thứ lặt vặt Trầm Cẩm làm cho bản thân, ánh mắt ôn hòa hơn, “Khiến con chịu thiệt, lúc đó ta không chú ý.”
“Phụ vương là người làm đại sự.” Trầm Cẩm cười nói, “Con có Mẫu phi chăm sóc mà.”
Thụy vương nhìn Thụy vương phi nói, “Trước đây ta sai rồi.”
Thụy vương phi giận dữ, “Bây giờ nói những thứ này làm gì, chờ hồi phủ rồi nói sau.” Sau đó nhìn Trầm Kỳ, “Con đi giúp đỡ Ngũ nha đầu, Vương gia đi bồi tội với Vĩnh Nhạc hầu cùng Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, chúng ta hồi phủ đi.”
Trầm Hiên nói, “Con với đệ đệ sẽ đi chung với Phụ vương.”
Thụy vương vội nói, “Ừ.” Liền dẫn hai con trai ra ngoài.
Thụy vương phi nhìn Trầm Cẩm nói, “Cẩm nha đầu, con cũng dẫn con rể về trước đi.”
Trầm Cẩm đồng ý ngay, “Dạ.”
Thụy vương phi nói, “Yên tâm, nhất định sẽ không để người khác vu khống hãm hại con.”
Mặt Trầm Cẩm mê mang nhìn Thụy vương phi, còn thiếu chút hỏi chuyện này có quan hệ gì tới ta, nhưng do nàng đã quen nghe lời Thụy vương phi nên gật đầu nói, “Tốt ạ.”
Thụy vương phi vẫy tay không tính giải thích cái gì, tránh phá hỏng tâm trạng của Trầm Cẩm.
Trầm Kỳ cũng nói, “Mấy ngày nữa ta sẽ tới phủ muội chơi.”
“Vâng.” Trầm Cẩm đồng ý, thấy Thụy vương phi không còn chuyện gì nữa liền cáo từ.
Ra cửa đã thấy Sở Tu Minh toàn thân quan phục chuẩn tước đứng trong viện, nhóm Triệu ma ma đều đứng bên cạnh, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm liền vươn tay phải cho nàng, Trầm Cẩm nở nụ cười bước tới đặt tay vào lòng bàn tay Sở Tu Minh nói, “Chúng ta về đi.”
“Ừ.” Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm sửa sang lại tóc tai.
Vừa rồi Triệu ma ma đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe, Trầm Cẩm kéo áo Sở Tu Minh qua lại làm nũng, “Đừng giận mà.”
Tuy mặt Sở Tu Minh vẫn hết sức bình tĩnh song Trầm Cẩm cảm giác được tâm trạng Sở Tu Minh không tốt, Sở Tu Minh híp mắt nhìn tiểu nương tử của mình nói, “Nhỡ nàng bị thương thì sao?”
Trầm Cẩm liền thấy lòng ngọt ngào, còn ngọt hơn Long Tu tô mà Triệu ma ma làm nữa, vẫy vẫy tay chờ Sở Tu Minh ngoảnh lại mới nhón chân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Thật ra ta thấy Nhị tỷ tỷ có khả năng thật sự không cố ý.”
“Hả?” Hai người đứng rất gần, thậm chí Sở Tu Minh có thể ngửi được mùi hương trên người Trầm Cẩm, liền ôm thắt lưng Trầm Cẩm để nàng không cần vất vả như thế.
Trầm Cẩm nói, “Thật, ta thấy Nhị tỷ tỷ không có lá gan lớn thế đâu, có thể nàng có tâm tư gây thương tích cho ta nhưng tuyệt đối không dám ra tay, lần này Ngũ muội muội…chắc bị ngộ thương, có điều ta không có nói ra.” Nói xong câu cuối còn có vẻ yếu ớt, “Ta không thích Nhị tỷ tỷ cho nên không muốn nói giúp nàng.”
Sở Tu Minh ậm ừ, chờ Trầm Cẩm nói xong ra ngoài cũng không buông tay ra, ôm cả người mềm mềm vào ngực, sau đó bước từ từ ra ngoài, không nói gì.
Trầm Cẩm làm nũng, “Đừng giận mà.”
Sở Tu Minh dừng bước, ôm Trầm Cẩm lên để nàng ngồi trên cánh tay mình, Trầm Cẩm chớp chân lên, làn váy lay động, đôi giày thêu như ẩn như hiện, hạ nhân của Vĩnh Nhạc hầu phủ bị dọa sợ ngây ngẩn cả người, thậm chí có nha hoàn đang bưng chậu nước bị hất đổ.
Trầm Cẩm nhận ra da mặt mình lại dày hơn xưa, bây giờ không chỉ không biết ngượng còn cảm thấy an toàn và vui vẻ.
Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm thích, còn cố ý tung hứng để Trầm Cẩm càng vui, chuyện hôm nay tuy Trầm Cẩm không biểu hiện ra ngoài nhưng Sở Tu Minh nhận thấy lòng Trầm Cẩm có đau khổ, dù sao đây đều là người thân của nàng, cho nên lúc này dỗ nàng, chỉ hy vọng tiểu nương tử nhà mình mỗi ngày đều cười ha ha.
Trầm Cẩm không thấy sợ, nở nụ cười, vòng ngọc trên cổ tay va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Cuối cùng ánh mắt của Triệu ma ma cũng nhu hòa một ít, An Bình và An Ninh cười nhìn tướng quân với phu nhân.
“Không biết xấu hổ.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nghiêm khắc chen ngang không khí, Sở Tu Minh ngừng lại xoay người nhìn, Trầm Cẩm liền thấy Trầm Tử mặt mày trắng bệch được áo choàng bao quanh bị hai thô sử bà tử nâng, đứng phía trước nàng là một trung niên nữ nhân mặt mày nghiêm túc, người nói chuyện là bà ta.
“Ta quen các ngươi à?” Trầm Cẩm đánh giá bà ta một lát rồi hỏi.
Trung niên nữ nhân không thấy bản thân có sai, “Trước công chúng các ngươi lại vui đùa ầm ĩ có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không?”
“Bà chuẩn bị dạy dỗ bọn ta?” Cuối cùng Sở Tu Minh mở miệng nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ trào phúng, dừng trên người Trầm Tử, cơ thể Trầm Tử quơ quơ.
Lại một trung niên mỹ phụ đi ra, thấy mọi người tụ tại cửa hỏi, “Sao thế này?” Người hỏi là mẫu thân của Trịnh Gia Cù, bà bà của Trầm Tử, so với phụ nhân mặt mày nghiêm túc kia trông ôn hòa hơn rất nhiều.
Trầm Cẩm thấy Trầm Tử nói, “Các ngươi nhanh đưa Nhị tỷ tỷ về đi.”
Trịnh phu nhân đã nghe nha hoàn báo lại sự tình, hút một ngụm khí lạnh, “Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi”*, thoáng nhìn tiểu cô nhà mình chỉ thấy đau đầu cực, vội nói, “Mới rồi chỉ là hiểu lầm.”
* Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Con sóng thứ nhất chưa qua, cơn sóng tiếp theo lại tới, trong hoàn cảnh này chỉ chuyện của Trầm Tử còn chưa đâu vào đâu đã gặp chuyện Trịnh tiểu cô gây rối =))
“Trịnh phu nhân phải không?” Ánh mắt Sở Tu Minh dừng trên người phụ nhân ra sau cùng, nói, “Lời hôm nay ta nói bà nên ghi tạc trong lòng, nếu sau này Trịnh gia các người bất luận kẻ nào khiến thê tử ta bị thương một chút, ta liền chặt một chi của con bà, bà có thể về đếm lại số con để biết có bao nhiêu cơ hội.”
Trịnh gia tiểu cô đã biết người trước mắt này là ai, nghe Sở Tu Minh ăn nói bừa bãi như thế liền giận dữ, “Dưới chân thiên tử không phải nơi ngươi có thể làm càn.”
“Ha.” Ánh mắt Sở Tu Minh quét một vòng lên toàn bộ người Trịnh gia, không nói thêm gì.
Trịnh phu nhân vội nói, “Vĩnh Ninh Bá, mọi người đều là thông gia với nhau… Bá phu nhân, ta biết chuyện hôm nay khiến ngươi…”
“Trịnh phu nhân đừng sốt ruột.” Giọng Trầm Cẩm dịu dàng, mang vẻ mềm yếu, “Phu quân có chừng mực.”
Có chừng mực đã chặt tay chân con bà thì không đúng mực sẽ ra sao? Trịnh phu nhân muốn ngất mất thôi.
Hai mắt Trầm Tử tràn đầy cừu hận nhìn Trầm Cẩm, vẻ mặt vặn vẹo, “Trầm Cẩm ngươi đừng đắc ý…”
“Nếu ta nghe thấy người Trịnh gia các người nói phu nhân ta một câu không tốt hoặc chọc phu nhân ta giận.” Sở Tu Minh lần nữa mở miệng nói, mặt hắn vô cùng bình tĩnh nhưng giọng nói lạnh lẽo, thậm chí khiến người khác cảm giác thấy sát ý, “Thì cũng sẽ làm như thế.”
Không đợi Trầm Tử lại mở miệng nói chuyện Trịnh phu nhân rốt cuộc không thể bảo trì hình tượng được nữa lớn giọng thét, “Bịt miệng nàng lại cho ta.”
Trầm Cẩm còn ngồi trên vai Sở Tu Minh nói, “Phu quân ta đói bụng, muốn đi về.”
“Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, khí lạnh và sát ý toàn thân vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Trầm Cẩm ngoảnh đầu liếc Trầm Tử một cái, thở dài hất chân, thường thường đá lên người Sở Tu Minh, “Phu quân, ta muốn ăn thịt nướng chàng làm cho ta.”
“Được.” Sở Tu Minh đồng ý ngay.
Triệu ma ma nhìn đoàn người Trịnh gia cười lạnh, “Tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ lời thiếu gia nhà ta nói, trừ phu nhân ra thì hắn nói một không nói hai.” Nói xong mới bỏ đi.
Thụy vương phi cũng đi ra, theo phía sau bà là một nữ tử duy mạo được nha hoàn bà tử vây quanh, vừa rồi hai người cũng nghe Sở Tu Minh nói, Trầm Kỳ lại không chút lưu tình nói thẳng, “Có vài người tự cho rằng bản thân luôn đúng, chuyện nhà người khác cũng muốn nhúng tay vào, nay móng vuốt quá dài bị người khác cắt đi.”
Nghe thế mặt Trịnh gia tiểu cô biến từ màu này sang màu khác, Trịnh phu nhân có kinh nghiệm nhanh chóng cho bà tử đắc lực bên cạnh kéo nàng ta không cho mở miệng.
Lúc này Trịnh gia phu nhân không quan tâm chuyện thân thể Trầm Tử, vội nói, “Thân gia, chắc Vĩnh Ninh Bá hiểu nhầm chúng ta, xin…”
“Sau này chuyện của Trịnh gia không liên quan tới Thụy vương phủ.” Thụy vương phi bình tĩnh đáp lời, “Chuyện của Trầm Tử ta cũng sẽ không xen vào nữa, nếu các ngươi thực sự có yêu cầu gì thì hãy đi tìm mẹ đẻ Trầm Tử.” Nói xong dẫn người bỏ đi.
Cho đến lúc lên xe ngựa Sở Tu Minh mới cho Trầm Cẩm xuống, Vĩnh Nhạc hầu thế tử tự mình đi tiễn, do chuyện Sở Tu Minh ‘bế’ Trầm Cẩm đi không phải chuyện bí mật, để tránh xấu hổ hắn cố ý đi phía sau, hai người hàn huyên vài câu rồi Sở Tu Minh chống đỡ một tay nhảy lên xe ngựa.
Chờ nhóm Triệu ma ma ngồi lên xe ngựa phía sau, xe ngựa bắt đầu nhanh chóng rời Vĩnh Nhạc hầu phủ về Vĩnh Ninh Bá phủ.
/58
|