Hôm nay thời tiết đẹp nên Thụy vương phi dẫn Trầm Kỳ và Trầm Cẩm từ chính viện tới hoa viên nhỏ, tiểu viện này do chính tay Thụy vương phi bài trí, thanh nhã xảo trí.
Nha hoàn dọn dẹp bài trí lương đình, Thụy vương phi ngồi xong Trầm Kỳ và Trầm Cẩm an vị bên cạnh bà, nha hoàn bưng nước trà hoa quả điểm tâm lên rồi đứng ở bên ngoài, sẽ không hầu hạ chậm cũng sẽ không quấy rầy mọi người nói chuyện.
Lúc này Thụy vương phi mới nói, “Kỳ Nhi, con biết con sai ở đâu không?”
Trầm Kỳ sửng sốt hỏi lại, “Mẫu thân?”
Thụy vương phi nhìn Trầm Kỳ một lúc lâu mới thở dài nói, “Đến giờ mà con vẫn chưa biết?”
Trầm Cẩm thấy Thụy vương phi nói chuyện với Đại tỷ nên ngoan ngoãn lui sang bên cạnh không hé răng, hai tay bưng mân côi hoa lộ uống, đã hơn một năm không tới đây, viện này có chỗ đã thay đổi.
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi, nhấp mím môi nói, “Mẫu thân nói cho con biết đi.”
Thụy vương phi nhìn mắt nữ nhi, “Con cứ nói với Cẩm nha đầu.”
Trầm Kỳ sửng sốt, Trầm Cẩm nghe nhắc tới mình cũng ngơ ngác, Thụy vương phi tựa vào lan can gỗ không nói, Trầm Kỳ vô cùng tin phục Thụy vương phi nên kể lại chuyện lần nữa, có chỗ nói sơ không kể rõ.
Nói xong Thụy vương phi hỏi Trầm Cẩm, “Nếu là con thì con sẽ làm thế nào?”
Trầm Cẩm trừng mắt, lông mi run run nói, “Không cho nàng vào cửa.”
Trầm Kỳ ngây ngẩn cả người, Thụy vương phi cười khẽ rồi nói tiếp, “Nói rõ cho Đại tỷ tỷ con đi, Đại tỷ tỷ con là người hồ đồ.”
Trầm Cẩm nói, “Mẫu phi, Đại tỷ tỷ đã làm tốt lắm rồi.”
Trầm Kỳ hỏi, “Muội muội, muội phải nói rõ cho ta, nếu là muội thì muội sẽ xử lý thế nào?”
Trầm Cẩm thấy vậy ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu là thân thích thì không thể không quản, cho ít bạc rồi đuổi ra ngoài, nếu Vĩnh Nhạc hầu phu nhân không vui thì lại cho thêm bạc để biểu muội thuê nhà mua vài hạ nhân hầu hạ.”
Trầm Kỳ đã hiểu vì sao mẫu thân thất vọng, ngay từ đầu nàng đã sai, vì tài đức và lấy lòng bà bà nên chiều ý để cả nhà biểu muội vào phủ mới cho nàng ta cơ hội dụ dỗ phu quân.
“Đại tỷ, biểu muội tuy đáng thương trông nhu nhược nhưng có thể cả đường bình an tìm đến kinh thành cho thấy rất lợi hại.” Trầm Cẩm cảm thán, “Phu quân dẫn muội về gặp rất nhiều chuyện.”
“Đúng thế.” Trầm Kỳ cảm thán, “Ta chỉ nghĩ thân thế nàng đáng thương lại quên rằng nàng có thể tìm đến thì đã có chủ ý.” Nàng lại bị vẻ ngoài dễ thương đáng yêu của biểu muội kia lừa gạt.
Trầm Cẩm gật đầu, vẻ mặt đồng ý nhìn Trầm Kỳ, Trầm Kỳ chịu không nổi nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Trầm Cẩm nói, “Ta thấy muội béo phải không?”
“Không có mà.” Trầm Cẩm trợn tròn mắt nhìn Trầm Kỳ, “Đại tỷ tỷ, muội cao lớn thôi!”
“Ha ha được rồi.” Trầm Kỳ bị chọc cười, tâm trạng nặng nề tiêu tán không ít nói, “Sau đó thì sao?”
“A?” Trầm Cẩm hơi mê mang nhìn Trầm Kỳ, “À, đúng rồi, sau khi vào ở nếu nguyện ý làm thiếp thì để nàng làm thiếp, vì sao đã làm thiếp còn muốn hưởng thụ đãi ngộ của thân thích?”
Trầm Kỳ bị hỏi ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Thụy vương phi, tuy Thụy vương phi không nói nhưng vẻ mặt đồng ý.
“Không nên thế.” Trầm Cẩm nghiêm trang nói, “Lễ pháp không dung.”
Trầm Kỳ vẫn luôn nghĩ tính tình Trầm Cẩm mềm yếu cho dù bị ăn hiếp cũng chỉ ngồi yên, thích ăn lại vô tội đáng yêu nhưng lần đầu tiên phát hiện có một số việc muội muội này còn hiểu rõ hơn nàng.
Khả năng do địa vị xấu hổ của Trầm Cẩm trong phủ mới có thể dưỡng thành tính tình này, còn nàng thì sao? Tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn đứng trên nhưng đâu có chuyện tốt hoàn toàn.
Vĩnh Nhạc hầu phủ hiện tại do Trầm Kỳ quản gia lại không muốn người ta nói nhà bọn họ bạc đãi thân thích nên với biểu muội kia có nhiều dung túng, mắt không thấy tâm không phiền nhưng ngược lại nuôi lớn lòng của nàng ta.
Thụy vương phi nói, “Đại tỷ tỷ con lúc trước uống một chén thuốc Đại tỷ phu con bưng tới thì đứa nhỏ không còn.”
“A?” Trầm Cẩm kinh hô thành tiếng sau đó hai tay bịt miệng nhìn Trầm Kỳ.
Trầm Kỳ nhớ đến đứa nhỏ kia ánh mắt đỏ lên ngoảnh đầu đi không nói gì.
Trầm Cẩm nắm tay Trầm Kỳ an ủi, “Đại tỷ, chắc chắn không phải tỷ phu.”
“Ta cũng biết, tỷ phu muội mặc dù hơi…nhưng đây dù sao cũng là trưởng tử của hắn.” Tình cảm của nam nhân dành cho đứa con đầu tiên luôn khác thường, nhớ đến biểu tình lúc đó của trượng phu Trầm Kỳ mím môi nói, “Là ai lòng ta tự biết.” Có thế nào cũng không ngoài những người đó.
“Thế Đại tỷ tỷ có xử lý chuyện này không?” Trầm Cẩm hỏi ngược lại.
Trầm Kỳ không biết nói gì cho phải, bà bà che chở trượng phu nàng biết làm sao? Lắc lắc đầu không nói.
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Người sống cả đời chú trọng nhất là thanh danh, bản thân khó tránh khỏi sống không được thoải mái.”
“Mẫu thân.” Trầm Kỳ dùng khăn tay bụm mặt, nhỏ giọng khóc, “Ta hận không thể đánh chết tiểu tiện nhân kia nhưng mà ta không có chứng cớ.”
Nhìn Trầm Kỳ như thế Trầm Cẩm không biết an ủi sao mới tốt, Thụy vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi, “Thế sao lúc đó không nhân cơ hội buộc bọn họ để thiếp thất này ký giấy bán mình?”
Trầm Kỳ vẫn lắc đầu, khóc nói không ra lời.
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi dùng khăn tay cầm một miếng Phù Dung cao trước khi xuất giá Trầm Kỳ thích ăn nhất nói, “Cho Đại tỷ tỷ này, đừng khóc.”
Trầm Kỳ nghe vậy nhìn Trầm Cẩm, chỉ thấy trên tay nàng nâng miếng điểm tâm kia, Trầm Cẩm nói, “Ăn ngon lắm, muội vừa mới thử rồi.”
Có khổ sở thì lúc này cũng khóc không được, Trầm Kỳ nhận miếng Phù Dung cao từ từ ăn, Trầm Cẩm hòa nhã nói, “Đại tỷ tỷ đừng khóc cũng đừng khổ sở, thành thế này rồi tỷ có khổ nữa cũng vô dụng.”
Miếng điểm tâm trong miệng Trầm Kỳ nuốt xuống không được mà không nuốt cũng không xong, nhìn Trầm Cẩm thì thấy vẻ mặt chân thành đang khuyên nàng, Thụy vương phi cười khẽ thành tiếng, “Đúng thế thật, việc đã đến nước này khổ sở hối hận thì có lợi gì? Người ta đã chỉ điểm thì nên học.”
Trầm Cẩm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trầm Kỳ ăn xong nói, “Ta biết rồi.”
Thụy vương phi kêu Thúy Hỉ tới dẫn Trầm Kỳ vào tịnh thất rửa mặt, sau đó nhìn Trầm Cẩm hỏi, “Vĩnh Ninh Bá có biểu muội như thế không?”
Không giống Trầm Kỳ, Thụy vương phi nghĩ Trầm Cẩm chắc phải suy nghĩ cẩn thận trước sau mới có tính toán hôm nay, Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi hết sức ngạc nhiên tỏ ý sao Mẫu phi biết, lợi hại quá đi mất con còn chưa nói gì mà.
Thụy vương phi mím môi cười nhợt nhạt cảm thán, “Đúng là đứa nhỏ có phúc.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử do Thụy vương phi ngàn chọn vạn tuyển cho nữ nhi, mọi phương diện đều vô cùng tốt, tính tình có hơi yếu đuối Thụy vương phi cũng biết nhưng nữ nhi nhà mình tranh cường háo thắng nên thế càng hay, ai ngờ thành ra như bây giờ.
Còn Trầm Cẩm thì sao? Từ cử chỉ lời nói của Vĩnh Ninh Bá có thể thấy hắn thật sự quan tâm tới nàng, có điều nghĩ tới tình huống ở biên thành, thôi thì coi như khổ tận cam lai.
Cũng do đứa nhỏ này tính tình tốt, nhìn thấu lại không thích so đo, tính toán của bản thân sẽ không gặp trở ngại, việc nhỏ mặc dù có chút hồ đồ nhưng việc lớn luôn hiểu rõ.
Trầm Cẩm cười hai mắt cong cong, Thụy vương phi nói, “Ngày mai Đại tỷ mời con tới phủ làm khách chắc thiếp thất kia sẽ chủ động nhảy ra.”
Nếu người nói không phải là Thụy vương phi thì Trầm Cẩm đã nói ba chữ không có đâu rồi, tỷ muội các nàng nói chuyện người nọ nhảy ra làm cái gì, không thấy hôm nay Trần trắc phi với Hứa trắc phi đều không ra mặt sao?
Thụy vương phi nói một câu rồi không thêm lời nào, đúng lúc nha hoàn đến bẩm Trầm Tử và phu quân tới, phu quân của Trầm Tử là Trịnh gia đại công tử, Trịnh Gia Cù tuy chưa có công danh nhưng văn hay chữ tốt được mọi người công nhận, hơn nữa vẻ ngoài hào hoa phong nhã.
Lúc Trầm Tử tới thấy Thụy vương phi đang uống trà nói chuyện với Trầm Cẩm, chờ Trầm Tử thỉnh an Thụy vương phi xong liền cười nói, “Nhị tỷ tỷ.”
“Tam muội muội thành Bá phu nhân rồi thì không còn như xưa.” Trầm Tử ngồi đối diện Trầm Cẩm, dĩ vãng ở trong phủ khi thấy nàng tới Trầm Cẩm sẽ đứng lên nhưng hôm nay vẫn ngồi yên ổn, “Trông này khí hậu biên thành nuôi dưỡng con người khéo thật, hình như Tam muội muội béo hơn ngày trước, cũng ổn trọng hơn.”
Trầm Kỳ nói Trầm Cẩm béo lên do cảm giác khi nhéo mặt mang lại còn Trầm Tử rõ ràng đang châm chọc người khác, ai chẳng biết biên thành là nơi khỉ ho cò gáy còn có Man tộc như hổ rình mồi.
“Vâng.” Trầm Cẩm gật đầu nói, “Nếu Nhị tỷ tỷ thích thì cứ cùng tỷ phu tới, ta sẽ mời các ngươi ăn dê nướng.”
Trầm Tử biến sắc, “Ai sẽ thích.” Địa phương đó bình thường chỉ ai bị lưu đày mới đi, nàng nghĩ Trầm Cẩm đang châm chọc nàng.
Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử ánh mắt mê mang sau đó… “À.”
Trầm Kỳ đã trang điểm xong về, Thụy vương phi nhìn thoáng qua cười nói, “Được rồi, tỷ muội các con nói chuyện đi, ta bảo người gọi Tứ nha đầu với Ngũ nha đầu tới luôn, ta sẽ không ở đây vướng bận.”
“Mẫu phi.” Trầm Cẩm cùng Trầm Tử đều đứng lên.
Trầm Kỳ cười tiễn Thụy vương phi ra ngoài, không nhận ra vừa rồi nàng đã khóc chút nào.
Thụy vương phi đi rồi Trầm Cẩm chờ Trầm Kỳ trở về liền cùng nhau ngồi xuống, Trầm Tử không còn cố kỵ nên cười lạnh, “Tam muội muội tới biên thành một thời gian về lại quên mất quy củ đã học ở kinh thành.”
“Hả?” Trầm Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn Trầm Tử.
Trầm Kỳ phản ứng kịp, nhìn Trầm Tử đứng trong đình còn chưa ngồi cười nói, “Nhị muội muội thanh thế lớn thật.”
Trầm Tử không dám ăn hiếp Trầm Kỳ nói, “Ba tỷ muội chúng ta được Phụ vương và Mẫu phi dạy rằng lớn nhỏ có thứ tự, ta làm tỷ tỷ còn chưa ngồi mà Tam muội muội đã ngồi rồi.”
“Nhưng mà ta là Bá phu nhân.” Trầm Cẩm hiểu, mờ mịt lại đương nhiên nói, “Nhị tỷ phu…không có chức quan tước vị mà.”
“Trí nhớ Tam muội muội tốt thật.” Trầm Kỳ cười nhìn Trầm Tử cảm thấy nàng ta càng ngày càng vụng về, còn tưởng bây giờ vẫn như trước đấy à? “Bây giờ đang ở nhà chứ nếu ở ngoài Nhị muội muội phải hành lễ với Tam muội muội đấy.”
Trầm Cẩm hai tay bưng mân côi hoa lộ uống tiếp, giọng nói kiều nhuyễn, “Người nhà cả Nhị tỷ không cần để ý nhanh ngồi đi.”
Trầm Tử biến sắc ngồi không được đứng cũng không xong, lời Trầm Cẩm như nói vì nàng thân phận thấp nên mới không ngồi vậy.
“Ủa? Nhị tỷ tỷ?” Thấy Trầm Tử cứ đứng mãi không chịu ngồi, Trầm Cẩm uống hết nửa chén thanh lộ liền nhìn qua, như đã hiểu Trầm Tử, Trầm Cẩm cười nói, “Không cần khách sáo thế đâu, tuy Nhị tỷ tỷ coi trọng quy củ nhưng toàn người nhà cả mà, ở ngoài hãy chú ý.”
Trầm Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của Trầm Cẩm vừa nghẹn vừa phiền, nhớ đến cái gì lại cười vặn vẹo, ngồi xuống, “Còn chưa hỏi Tam muội muội sau khi thành thân sống ra sao? Nghe nói Vĩnh Ninh Bá thích giết người, Tam muội muội không sao chứ? Tam muội muội đáng thương thật, nhìn xem gầy đi rồi này, chắc thấy Vĩnh Ninh Bá sợ lắm hả? Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt dữ tợn…Tam muội muội đáng thương thiệt, tiều tụy đi nhiều quá.”
“…” Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử, Nhị tỷ nói gì thế? Sao nghe không hiểu gì hết, “Vừa rồi Nhị tỷ tỷ còn bảo muội béo mà.”
Khóe miệng Trầm Tử giật giật, sao lại chú ý cái gì thế này.
Trầm Kỳ hơi đồng tình nhìn Trầm Tử đang đắc ý dào dạt nói, “Muội tới thẳng hậu viện luôn hả?” Nếu đã thấy Vĩnh Ninh Bá thì đâu có thể nói thế.
Nha hoàn dọn dẹp bài trí lương đình, Thụy vương phi ngồi xong Trầm Kỳ và Trầm Cẩm an vị bên cạnh bà, nha hoàn bưng nước trà hoa quả điểm tâm lên rồi đứng ở bên ngoài, sẽ không hầu hạ chậm cũng sẽ không quấy rầy mọi người nói chuyện.
Lúc này Thụy vương phi mới nói, “Kỳ Nhi, con biết con sai ở đâu không?”
Trầm Kỳ sửng sốt hỏi lại, “Mẫu thân?”
Thụy vương phi nhìn Trầm Kỳ một lúc lâu mới thở dài nói, “Đến giờ mà con vẫn chưa biết?”
Trầm Cẩm thấy Thụy vương phi nói chuyện với Đại tỷ nên ngoan ngoãn lui sang bên cạnh không hé răng, hai tay bưng mân côi hoa lộ uống, đã hơn một năm không tới đây, viện này có chỗ đã thay đổi.
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi, nhấp mím môi nói, “Mẫu thân nói cho con biết đi.”
Thụy vương phi nhìn mắt nữ nhi, “Con cứ nói với Cẩm nha đầu.”
Trầm Kỳ sửng sốt, Trầm Cẩm nghe nhắc tới mình cũng ngơ ngác, Thụy vương phi tựa vào lan can gỗ không nói, Trầm Kỳ vô cùng tin phục Thụy vương phi nên kể lại chuyện lần nữa, có chỗ nói sơ không kể rõ.
Nói xong Thụy vương phi hỏi Trầm Cẩm, “Nếu là con thì con sẽ làm thế nào?”
Trầm Cẩm trừng mắt, lông mi run run nói, “Không cho nàng vào cửa.”
Trầm Kỳ ngây ngẩn cả người, Thụy vương phi cười khẽ rồi nói tiếp, “Nói rõ cho Đại tỷ tỷ con đi, Đại tỷ tỷ con là người hồ đồ.”
Trầm Cẩm nói, “Mẫu phi, Đại tỷ tỷ đã làm tốt lắm rồi.”
Trầm Kỳ hỏi, “Muội muội, muội phải nói rõ cho ta, nếu là muội thì muội sẽ xử lý thế nào?”
Trầm Cẩm thấy vậy ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu là thân thích thì không thể không quản, cho ít bạc rồi đuổi ra ngoài, nếu Vĩnh Nhạc hầu phu nhân không vui thì lại cho thêm bạc để biểu muội thuê nhà mua vài hạ nhân hầu hạ.”
Trầm Kỳ đã hiểu vì sao mẫu thân thất vọng, ngay từ đầu nàng đã sai, vì tài đức và lấy lòng bà bà nên chiều ý để cả nhà biểu muội vào phủ mới cho nàng ta cơ hội dụ dỗ phu quân.
“Đại tỷ, biểu muội tuy đáng thương trông nhu nhược nhưng có thể cả đường bình an tìm đến kinh thành cho thấy rất lợi hại.” Trầm Cẩm cảm thán, “Phu quân dẫn muội về gặp rất nhiều chuyện.”
“Đúng thế.” Trầm Kỳ cảm thán, “Ta chỉ nghĩ thân thế nàng đáng thương lại quên rằng nàng có thể tìm đến thì đã có chủ ý.” Nàng lại bị vẻ ngoài dễ thương đáng yêu của biểu muội kia lừa gạt.
Trầm Cẩm gật đầu, vẻ mặt đồng ý nhìn Trầm Kỳ, Trầm Kỳ chịu không nổi nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Trầm Cẩm nói, “Ta thấy muội béo phải không?”
“Không có mà.” Trầm Cẩm trợn tròn mắt nhìn Trầm Kỳ, “Đại tỷ tỷ, muội cao lớn thôi!”
“Ha ha được rồi.” Trầm Kỳ bị chọc cười, tâm trạng nặng nề tiêu tán không ít nói, “Sau đó thì sao?”
“A?” Trầm Cẩm hơi mê mang nhìn Trầm Kỳ, “À, đúng rồi, sau khi vào ở nếu nguyện ý làm thiếp thì để nàng làm thiếp, vì sao đã làm thiếp còn muốn hưởng thụ đãi ngộ của thân thích?”
Trầm Kỳ bị hỏi ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Thụy vương phi, tuy Thụy vương phi không nói nhưng vẻ mặt đồng ý.
“Không nên thế.” Trầm Cẩm nghiêm trang nói, “Lễ pháp không dung.”
Trầm Kỳ vẫn luôn nghĩ tính tình Trầm Cẩm mềm yếu cho dù bị ăn hiếp cũng chỉ ngồi yên, thích ăn lại vô tội đáng yêu nhưng lần đầu tiên phát hiện có một số việc muội muội này còn hiểu rõ hơn nàng.
Khả năng do địa vị xấu hổ của Trầm Cẩm trong phủ mới có thể dưỡng thành tính tình này, còn nàng thì sao? Tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn đứng trên nhưng đâu có chuyện tốt hoàn toàn.
Vĩnh Nhạc hầu phủ hiện tại do Trầm Kỳ quản gia lại không muốn người ta nói nhà bọn họ bạc đãi thân thích nên với biểu muội kia có nhiều dung túng, mắt không thấy tâm không phiền nhưng ngược lại nuôi lớn lòng của nàng ta.
Thụy vương phi nói, “Đại tỷ tỷ con lúc trước uống một chén thuốc Đại tỷ phu con bưng tới thì đứa nhỏ không còn.”
“A?” Trầm Cẩm kinh hô thành tiếng sau đó hai tay bịt miệng nhìn Trầm Kỳ.
Trầm Kỳ nhớ đến đứa nhỏ kia ánh mắt đỏ lên ngoảnh đầu đi không nói gì.
Trầm Cẩm nắm tay Trầm Kỳ an ủi, “Đại tỷ, chắc chắn không phải tỷ phu.”
“Ta cũng biết, tỷ phu muội mặc dù hơi…nhưng đây dù sao cũng là trưởng tử của hắn.” Tình cảm của nam nhân dành cho đứa con đầu tiên luôn khác thường, nhớ đến biểu tình lúc đó của trượng phu Trầm Kỳ mím môi nói, “Là ai lòng ta tự biết.” Có thế nào cũng không ngoài những người đó.
“Thế Đại tỷ tỷ có xử lý chuyện này không?” Trầm Cẩm hỏi ngược lại.
Trầm Kỳ không biết nói gì cho phải, bà bà che chở trượng phu nàng biết làm sao? Lắc lắc đầu không nói.
Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi nói, “Người sống cả đời chú trọng nhất là thanh danh, bản thân khó tránh khỏi sống không được thoải mái.”
“Mẫu thân.” Trầm Kỳ dùng khăn tay bụm mặt, nhỏ giọng khóc, “Ta hận không thể đánh chết tiểu tiện nhân kia nhưng mà ta không có chứng cớ.”
Nhìn Trầm Kỳ như thế Trầm Cẩm không biết an ủi sao mới tốt, Thụy vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi, “Thế sao lúc đó không nhân cơ hội buộc bọn họ để thiếp thất này ký giấy bán mình?”
Trầm Kỳ vẫn lắc đầu, khóc nói không ra lời.
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi dùng khăn tay cầm một miếng Phù Dung cao trước khi xuất giá Trầm Kỳ thích ăn nhất nói, “Cho Đại tỷ tỷ này, đừng khóc.”
Trầm Kỳ nghe vậy nhìn Trầm Cẩm, chỉ thấy trên tay nàng nâng miếng điểm tâm kia, Trầm Cẩm nói, “Ăn ngon lắm, muội vừa mới thử rồi.”
Có khổ sở thì lúc này cũng khóc không được, Trầm Kỳ nhận miếng Phù Dung cao từ từ ăn, Trầm Cẩm hòa nhã nói, “Đại tỷ tỷ đừng khóc cũng đừng khổ sở, thành thế này rồi tỷ có khổ nữa cũng vô dụng.”
Miếng điểm tâm trong miệng Trầm Kỳ nuốt xuống không được mà không nuốt cũng không xong, nhìn Trầm Cẩm thì thấy vẻ mặt chân thành đang khuyên nàng, Thụy vương phi cười khẽ thành tiếng, “Đúng thế thật, việc đã đến nước này khổ sở hối hận thì có lợi gì? Người ta đã chỉ điểm thì nên học.”
Trầm Cẩm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trầm Kỳ ăn xong nói, “Ta biết rồi.”
Thụy vương phi kêu Thúy Hỉ tới dẫn Trầm Kỳ vào tịnh thất rửa mặt, sau đó nhìn Trầm Cẩm hỏi, “Vĩnh Ninh Bá có biểu muội như thế không?”
Không giống Trầm Kỳ, Thụy vương phi nghĩ Trầm Cẩm chắc phải suy nghĩ cẩn thận trước sau mới có tính toán hôm nay, Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi hết sức ngạc nhiên tỏ ý sao Mẫu phi biết, lợi hại quá đi mất con còn chưa nói gì mà.
Thụy vương phi mím môi cười nhợt nhạt cảm thán, “Đúng là đứa nhỏ có phúc.”
Vĩnh Nhạc hầu thế tử do Thụy vương phi ngàn chọn vạn tuyển cho nữ nhi, mọi phương diện đều vô cùng tốt, tính tình có hơi yếu đuối Thụy vương phi cũng biết nhưng nữ nhi nhà mình tranh cường háo thắng nên thế càng hay, ai ngờ thành ra như bây giờ.
Còn Trầm Cẩm thì sao? Từ cử chỉ lời nói của Vĩnh Ninh Bá có thể thấy hắn thật sự quan tâm tới nàng, có điều nghĩ tới tình huống ở biên thành, thôi thì coi như khổ tận cam lai.
Cũng do đứa nhỏ này tính tình tốt, nhìn thấu lại không thích so đo, tính toán của bản thân sẽ không gặp trở ngại, việc nhỏ mặc dù có chút hồ đồ nhưng việc lớn luôn hiểu rõ.
Trầm Cẩm cười hai mắt cong cong, Thụy vương phi nói, “Ngày mai Đại tỷ mời con tới phủ làm khách chắc thiếp thất kia sẽ chủ động nhảy ra.”
Nếu người nói không phải là Thụy vương phi thì Trầm Cẩm đã nói ba chữ không có đâu rồi, tỷ muội các nàng nói chuyện người nọ nhảy ra làm cái gì, không thấy hôm nay Trần trắc phi với Hứa trắc phi đều không ra mặt sao?
Thụy vương phi nói một câu rồi không thêm lời nào, đúng lúc nha hoàn đến bẩm Trầm Tử và phu quân tới, phu quân của Trầm Tử là Trịnh gia đại công tử, Trịnh Gia Cù tuy chưa có công danh nhưng văn hay chữ tốt được mọi người công nhận, hơn nữa vẻ ngoài hào hoa phong nhã.
Lúc Trầm Tử tới thấy Thụy vương phi đang uống trà nói chuyện với Trầm Cẩm, chờ Trầm Tử thỉnh an Thụy vương phi xong liền cười nói, “Nhị tỷ tỷ.”
“Tam muội muội thành Bá phu nhân rồi thì không còn như xưa.” Trầm Tử ngồi đối diện Trầm Cẩm, dĩ vãng ở trong phủ khi thấy nàng tới Trầm Cẩm sẽ đứng lên nhưng hôm nay vẫn ngồi yên ổn, “Trông này khí hậu biên thành nuôi dưỡng con người khéo thật, hình như Tam muội muội béo hơn ngày trước, cũng ổn trọng hơn.”
Trầm Kỳ nói Trầm Cẩm béo lên do cảm giác khi nhéo mặt mang lại còn Trầm Tử rõ ràng đang châm chọc người khác, ai chẳng biết biên thành là nơi khỉ ho cò gáy còn có Man tộc như hổ rình mồi.
“Vâng.” Trầm Cẩm gật đầu nói, “Nếu Nhị tỷ tỷ thích thì cứ cùng tỷ phu tới, ta sẽ mời các ngươi ăn dê nướng.”
Trầm Tử biến sắc, “Ai sẽ thích.” Địa phương đó bình thường chỉ ai bị lưu đày mới đi, nàng nghĩ Trầm Cẩm đang châm chọc nàng.
Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử ánh mắt mê mang sau đó… “À.”
Trầm Kỳ đã trang điểm xong về, Thụy vương phi nhìn thoáng qua cười nói, “Được rồi, tỷ muội các con nói chuyện đi, ta bảo người gọi Tứ nha đầu với Ngũ nha đầu tới luôn, ta sẽ không ở đây vướng bận.”
“Mẫu phi.” Trầm Cẩm cùng Trầm Tử đều đứng lên.
Trầm Kỳ cười tiễn Thụy vương phi ra ngoài, không nhận ra vừa rồi nàng đã khóc chút nào.
Thụy vương phi đi rồi Trầm Cẩm chờ Trầm Kỳ trở về liền cùng nhau ngồi xuống, Trầm Tử không còn cố kỵ nên cười lạnh, “Tam muội muội tới biên thành một thời gian về lại quên mất quy củ đã học ở kinh thành.”
“Hả?” Trầm Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn Trầm Tử.
Trầm Kỳ phản ứng kịp, nhìn Trầm Tử đứng trong đình còn chưa ngồi cười nói, “Nhị muội muội thanh thế lớn thật.”
Trầm Tử không dám ăn hiếp Trầm Kỳ nói, “Ba tỷ muội chúng ta được Phụ vương và Mẫu phi dạy rằng lớn nhỏ có thứ tự, ta làm tỷ tỷ còn chưa ngồi mà Tam muội muội đã ngồi rồi.”
“Nhưng mà ta là Bá phu nhân.” Trầm Cẩm hiểu, mờ mịt lại đương nhiên nói, “Nhị tỷ phu…không có chức quan tước vị mà.”
“Trí nhớ Tam muội muội tốt thật.” Trầm Kỳ cười nhìn Trầm Tử cảm thấy nàng ta càng ngày càng vụng về, còn tưởng bây giờ vẫn như trước đấy à? “Bây giờ đang ở nhà chứ nếu ở ngoài Nhị muội muội phải hành lễ với Tam muội muội đấy.”
Trầm Cẩm hai tay bưng mân côi hoa lộ uống tiếp, giọng nói kiều nhuyễn, “Người nhà cả Nhị tỷ không cần để ý nhanh ngồi đi.”
Trầm Tử biến sắc ngồi không được đứng cũng không xong, lời Trầm Cẩm như nói vì nàng thân phận thấp nên mới không ngồi vậy.
“Ủa? Nhị tỷ tỷ?” Thấy Trầm Tử cứ đứng mãi không chịu ngồi, Trầm Cẩm uống hết nửa chén thanh lộ liền nhìn qua, như đã hiểu Trầm Tử, Trầm Cẩm cười nói, “Không cần khách sáo thế đâu, tuy Nhị tỷ tỷ coi trọng quy củ nhưng toàn người nhà cả mà, ở ngoài hãy chú ý.”
Trầm Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của Trầm Cẩm vừa nghẹn vừa phiền, nhớ đến cái gì lại cười vặn vẹo, ngồi xuống, “Còn chưa hỏi Tam muội muội sau khi thành thân sống ra sao? Nghe nói Vĩnh Ninh Bá thích giết người, Tam muội muội không sao chứ? Tam muội muội đáng thương thật, nhìn xem gầy đi rồi này, chắc thấy Vĩnh Ninh Bá sợ lắm hả? Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt dữ tợn…Tam muội muội đáng thương thiệt, tiều tụy đi nhiều quá.”
“…” Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử, Nhị tỷ nói gì thế? Sao nghe không hiểu gì hết, “Vừa rồi Nhị tỷ tỷ còn bảo muội béo mà.”
Khóe miệng Trầm Tử giật giật, sao lại chú ý cái gì thế này.
Trầm Kỳ hơi đồng tình nhìn Trầm Tử đang đắc ý dào dạt nói, “Muội tới thẳng hậu viện luôn hả?” Nếu đã thấy Vĩnh Ninh Bá thì đâu có thể nói thế.
/58
|