Cái miệng nhỏ bé của Trầm Cẩm khẽ nhếch, ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc, như thấy chuyện gì không thể lý giải không thể tin được vậy, sau đó nhìn Thần Dương công chúa đang nói chuyện lại nhìn Hoàng hậu, nhìn Chiêu Dương công chúa cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thần Dương công chúa, sau đó cúi đầu, “À.”
Trả lời kiểu gì thế? Không chỉ Thần Dương công chúa, ngay cả Chiêu Dương công chúa cũng hơi nhíu mày nhìn Trầm Cẩm, nếu không muốn trả lời thì lựa ý nói qua, chỉ à một tiếng có lệ thế này hả.
Thụy vương phi âm thầm buồn cười, vẻ mặt Hoàng hậu cũng không tốt chút nào, nhất thời không phản ứng kịp ý của Trầm Cẩm.
Thần Dương công chúa ở trong cung kiêu ngạo thành tính, nói thẳng, “Ngươi trả lời cái kiểu gì thế? Không phải ta đang hỏi ngươi sao?”
Trầm Cẩm hơi khó xử, nhấp nháy môi, ánh mắt khó xử và luống cuống, bộ dáng hoảng loạn chọc người thương tiếc, như động vật nhỏ đang bị người khác ăn hiếp, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn nói, “À.”
Thần Dương công chúa giận đến mức suýt chút nữa ném chén trà đang cầm, do còn nhớ thân phận của Trầm Cẩm nên nhịn, nếu là người trong cung nàng thì đã bị kéo xuống vả miệng rồi.
“Ngươi không hiểu lời ta nói à?” Thần Dương công chúa cắn răng hỏi, “Cần ta lặp lại lần nữa không?”
Vì thấy bị người ta coi thường nên sắc mặt Thần Dương công chúa tối tăm, ngữ khí nói chuyện bức người, Trầm Cẩm lại đỏ hai mắt, nước mắt lưng tròng, trông hết sức điềm đạm đáng yêu.
Tuy Chiêu Dương công chúa biết việc này không thể hoàn toàn trách Thần Dương nhưng rốt cuộc mềm lòng nói, “Không bằng đường tỷ kể phong cảnh trên đường cho mọi người nghe?”
“Nghĩ hay lắm.” Thần Dương công chúa cười lạnh, nàng ghét nhất người như Trầm Cẩm, giả vô tội, “Hình dáng Vĩnh Ninh Bá ra sao Vĩnh Ninh Bá phu nhân không biết à?” Giọng tràn đầy trào phúng.
Hoàng hậu nhíu mày, tuy bà thấy vừa rồi Trầm Cẩm thất lễ nhưng biểu hiện của Thần Dương cũng khiến bà không vừa lòng, cho nên buông chén trà định mở miệng, chợt nghe Trầm Cẩm nói, giọng nàng có vẻ nức nở, không chút khí thế nhưng nói xong lại khiến Hoàng hậu chấn động, Thần Dương công chúa sắc mặt đại biến, tái nhợt không huyết sắc, ngay cả Chiêu Dương công chúa sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Trầm Cẩm cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu nhìn Thần Dương công chúa, “Quân công của phu quân do Hoàng bá phụ định ra, công chúa đang nghi ngờ…” Giật giật khóe môi nói tiếp, “Hậu cung không được bàn chính sự.” Ánh mắt hướng về phía Hoàng hậu, mới rồi bị Thần Dương công chúa ép hỏi nàng không trả lời, hiện tại nói cho người ta sắc mặt biến trắng, Trầm Cẩm cố tình mở máy hát, “Phu quân dùng mạng sống bảo vệ quốc thổ, lời công chúa rét lạnh lòng bao nhiêu người, nếu để binh lính biết được…Công chúa là người hoàng thất, ngôn hành cử chỉ đại diện hoàng thất, lỡ như bị hiểu lầm…”
Có chỗ Trầm Cẩm không nói rõ ngược lại càng khiến người khác liên tưởng sâu sắc hơn.
Thần Dương há miệng thở dốc muốn nói lại không biết nói như thế nào để phản bác, nhưng không đợi nàng nghĩ xong Trầm Cẩm liền nói tiếp, “Hơn nữa tuy phu quân là đường muội phu của công chúa nhưng rốt cuộc vẫn là ngoại nam, công chúa hỏi thăm ngoại nam thì không tốt chút nào, trông mặt mà bắt hình dong như thế không tốt đâu.” Ngữ khí của nàng thực chân thành, trong đó còn mang theo lo lắng, “Nhưng mà Hoàng bá mẫu nhất định sẽ giải thích với Hoàng bá phụ giúp tỷ, dù sao tỷ cũng là con gái của Hoàng bá phụ, chắc Hoàng bá phụ sẽ hiểu, chớ bao giờ để người ngoài biết nhé.”
Nói xong Trầm Cẩm nhìn Hoàng hậu, tiếp tục nói, “Có phải không Hoàng bá mẫu?”
Hoàng hậu nhìn mặt Trầm Cẩm thầm hận trong lòng, bà lại nhìn nhầm sài lang thành thỏ trắng, cố bình tĩnh nói, “Cẩm nha đầu nói phải, Thần Dương luôn nhanh mồm nhanh miệng nên ta không chú ý, lần này…còn không xin lỗi đường muội con?”
Thân phận Trầm Cẩm quá mẫn cảm, tuy đều là người hoàng thất nhưng nay nàng là thê tử của Sở gia Vĩnh Ninh Bá, địa vị của Sở gia trong lòng võ tướng rất cao, lỡ như những lời này truyền ra ngoài, Hoàng hậu thầm run, không phải Trầm Cẩm đặt bẫy đấy chứ? Đắn đo trước sau, còn câu hậu cung không được bàn chính sự…lại thầm hận Thần Dương được việc không đủ bại sự có thừa.
Chiêu Dương công chúa cũng sốt ruột, Trầm Cẩm luôn miệng nói công chúa lại không nói rõ công chúa nào, nay trong cung đủ tuổi chỉ có hai người các nàng, lỡ như hỏng thanh danh mình thì không tốt, “Đường tỷ, tỷ tỷ không có ý đó đâu.”
Thần Dương công chúa trừng Trầm Cẩm, hận không thể bước tới tát mấy bạt tai nhưng vẫn phải đứng dậy nhún người hành lễ với Trầm Cẩm, nói, “Đường muội, vừa rồi ta quá thẳng thắn.”
Trầm Cẩm nói, “Không sao, sau này công chúa nên chú ý nhiều hơn.”
Thụy vương phi bấy giờ mới nói, “Việc này sau này chớ nhắc lại.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý sau đó dặn dò, “Sau này công chúa chớ để người ta nói sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh.”
Thần Dương công chúa nghẹn khuất, thở không ra hơi muốn ngất tới nơi, Trầm Cẩm xuyên tạc lời mình còn cố ý làm ra vẻ vì mình, giả vờ vô tội, quả thực hận đến nỗi không thể hận hơn.
Hoàng hậu híp mắt nói, “Mọi người không được nhắc, ta cũng coi như không biết, Thần Dương con chép một trăm lần kinh, tế tướng lãnh và binh lính bỏ mình vì bảo vệ quốc gia lãnh thổ, không xong thì không được ra ngoài.”
Chiêu Dương công chúa cũng nói, “Ta sẽ chép kinh với tỷ tỷ.”
Hoàng hậu nói xong liền nhìn Trầm Cẩm, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi, như thế Trầm Cẩm vừa lòng chứ.
Trầm Cẩm mê mang đối diện với Hoàng hậu sau đó linh quang chợt lóe như đã hiểu ý Hoàng hậu, nói, “Hoàng bá mẫu yên tâm, khi nào công chúa chép kinh thư xong đưa cho con, con sẽ cho người đưa tới biên thành tế trước phần mộ các tướng sĩ.”
Nếu không nhờ bản thân tu dưỡng nhiều năm Hoàng hậu đã sớm trở mặt, sao lại có người bám riết không chịu buông tha thế chứ, Chiêu Dương công chúa thầm hận, biết thế hồi nảy không nói, vốn định kiếm thanh danh tốt, bảo viết để tế nhưng thật ra nàng chỉ cần viết một hai phần, còn lại giao cho bọn cung nữ thái giám nhưng hiện tại…không chỉ tự tay chép mà còn phải nắn nót từng chữ để chuyển tới biên thành? Như thế sao có thể chiếm được thanh danh? Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Thần Dương công chúa không nghĩ nhiều đến thế, chỉ nghĩ Trầm Cẩm không tin mình nên mới vậy, có điều bây giờ đang ở thế hạ phong không thể nói gì.
Hoàng hậu không có tâm trạng nói chuyện với Trầm Cẩm, hàn huyên vài câu liền bưng trà tiễn khách ai ngờ Trầm Cẩm cố tình không chịu hiểu, trực tiếp hỏi, “Hoàng bá mẫu, con tới đón Mẫu phi và mẫu thân, Mẫu phi mọi người đã chuẩn bị đồ hết chưa ạ?”
“Ta chưa có thu dọn.” Thụy vương phi thực bình tĩnh trả lời.
Hoàng hậu vốn không chuẩn bị hôm nay thả người liền cười nói, “Đã thế thì ngày khác hãy về.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm không chút để ý nói, “Mẫu phi với mẫu thân nhanh đi dọn đồ đi, con với Hoàng bá mẫu nói chuyện, lâu rồi không tán gẫu với Hoàng bá mẫu lòng con lo lắng lắm, ai ngờ Hoàng bá mẫu lại thân thiết thế này, đường tỷ và đường muội đều thân thiện, con thấy tiếc ghê.”
Lâu lắm rồi Hoàng hậu không nếm trải cảm giác uất nghẹn này, “Ta vốn định giữ đệ muội ở chơi mấy ngày, không báo cho vương phủ sợ sẽ không đủ xe về.”
“Phu quân tới đón bọn con.” Trầm Cẩm lúc nào cũng vô tội, ánh mắt cười cong cong, “Không sợ, vốn hôm nay phu quân với con định đến vương phủ bái kiến Phụ vương và Mẫu phi. Nhưng Mẫu phi với mẫu thân còn ở trong cung, Hoàng bá mẫu lại cho người đến gọi, con phải vào đây trước, thuận tiện đón Mẫu phi với mẫu thân để phu quân chào hỏi. Đến vương phủ sẽ chào Phụ vương sau, Phụ vương bảo rất nhớ bọn con mà? Sắp tới sinh nhật Phụ vương nữa…Đúng rồi Mẫu phi có mời đầu bếp ở Vọng Giang lâu không? Con nhớ Phụ vương thích ăn món ăn ở đó lắm…”
Hoàng hậu vẫn còn tức, nghe Trầm Cẩm nói linh tinh đủ thứ chuyện nhà, từ chuyện ăn đến việc trang trí, rồi tới chuyện cũ lúc còn sống ở kinh thành, cho dù hận đến mức muốn sai người bịt miệng Trầm Cẩm mặt vẫn phải cười không tắt.
Trầm Cẩm ngồi nói một lúc lâu bưng trà uống một ngụm sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thụy vương phi như đang hỏi sao Mẫu phi còn ngồi đây, không đi dọn đồ đi?
Thụy vương phi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu há miệng thở dốc định nói chợt nghe Trầm Cẩm nói tiếp, “Mẫu phi đừng sợ xe không đủ chỗ ngồi, có phu quân lo, hắn nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Hoàng hậu nhìn Trầm Cẩm, không phải nó đang lấy Vĩnh Ninh Bá ra ép người đấy chứ? Đã nói đến mức này rồi chỉ phải nói, “Đệ muội mau mau đi dọn đồ đi, chào hỏi mẫu hậu nữa.”
“Dạ.” Thụy vương phi lúc này mới đứng dậy, nói, “Cẩm nha đầu, con cứ nói chuyện với Hoàng hậu nhưng không được bướng bỉnh đâu đấy.”
Trầm Cẩm đứng lên, nhu thuận nói, “Vâng.”
Thụy vương phi liền dẫn Trần trắc phi ra ngoài.
Chiêu Dương công chúa cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói, “Đường tỷ hay ta với tỷ tới ngự hoa viên chơi nhé?”
Thần Dương công chúa ngồi bên cạnh không hé răng, Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm, chờ Trầm Cẩm đi bà phải kêu người tới tìm bệ hạ hỏi nên làm sao mới được.
“Không được, phu quân bảo ta tiến cung không được đi lung tung lại gây phiền hà cho Hoàng bá mẫu.” Trầm Cẩm nghe lời như trẻ con, “Hơn nữa phu quân còn nói Hoàng bá mẫu nhất định rất nhớ ta, muốn nói chuyện với ta, bảo ta phải kể chuyện cho Hoàng bá mẫu vui.”
Ai muốn nói chuyện với ngươi! Ai muốn nghe ngươi kể chuyện? Rõ ràng nói cho người ta nghẹn họng còn ra vẻ thỏ trắng đáng yêu nghe lời, may không phải là phi tử trong cung chứ không sẽ khiến bà tức chết mất.
Đến Hoàng hậu luôn tính kế mọi người cũng không phân biệt được Trầm Cẩm vô tội nhu thuận thật hay giả vờ.
Trầm Cẩm không có đôi mắt phượng truyền thống của nhà họ Trầm, mắt Trần trắc phi cũng là mắt hạnh nhưng chỉ khiến người khác thấy yếu đuối, đôi mắt hạnh của Trầm Cẩm hợp với hai má lúm đồng tiền, đôi môi không cần son cũng đỏ kia trông thực vô tội khiến người yêu mến, nếu như Trần trắc phi có bốn năm phần như nàng chắc đã được Thụy vương sủng ái rồi.
Vẻ ngoài của Trầm Cẩm không chỉ khiến nam nhân thương tiếc ngay cả nữ nhân nhìn đã muốn yêu thương, quả thực nam nữ đều thích, không khiến người khác thấy uy hiếp, đến lúc bị hại còn nghĩ có phải bản thân hiểu nhầm nàng hay không.
Chờ tiễn Trầm Cẩm đi bất chấp hai công chúa còn ở đây Hoàng hậu nhanh chóng bảo người thuận khí cho bà, thiếu chút nữa tức chết còn phải ban thưởng đủ thứ cho Trầm Cẩm, cho hai công chúa ra về, Hoàng hậu mới hỏi, “Ngọc Trúc, ngươi thấy Trầm Cẩm kia cố ý hay…”
Khóe mắt Ngọc Trúc giật giật nói, “Nô tỳ cũng không biết nhưng lại cảm thấy Vĩnh Ninh Bá phu nhân này không đơn giản.”
“Do ta nhất thời bị che mắt.” Hoàng hậu lạnh giọng nói, “Nếu đơn giản thì đã không sống đến giờ.”
Dẫn Mẫu phi và mẫu thân xuất cung tâm trạng Trầm Cẩm khá tốt, Trần trắc phi có vẻ lo lắng nói, “Sao con có thể nói chuyện như thế với Hoàng hậu?”
“Hoàng hậu bảo con gọi bà là Hoàng bá mẫu chỉ nói chuyện nhà mà.” Trầm Cẩm thực vô tội nhìn Trần trắc phi, “Hoàng bá mẫu là người tốt lại thân thiết hiền lành, nếu không phải phu quân chờ ngoài này con còn muốn tán gẫu thêm với Hoàng bá mẫu ấy.”
Thụy vương phi cười đoan trang có lễ nói, “Cẩm nha đầu không làm gì sai cả, Hoàng bá mẫu thích nói chuyện với con lắm, nếu có cơ hội con hãy trò chuyện nhiều hơn, bà ấy chắc chắn vui vẻ.”
Trần trắc phi khóe mắt rút gân rất muốn hỏi một câu Vương phi bà như thế có được không vậy?
Trả lời kiểu gì thế? Không chỉ Thần Dương công chúa, ngay cả Chiêu Dương công chúa cũng hơi nhíu mày nhìn Trầm Cẩm, nếu không muốn trả lời thì lựa ý nói qua, chỉ à một tiếng có lệ thế này hả.
Thụy vương phi âm thầm buồn cười, vẻ mặt Hoàng hậu cũng không tốt chút nào, nhất thời không phản ứng kịp ý của Trầm Cẩm.
Thần Dương công chúa ở trong cung kiêu ngạo thành tính, nói thẳng, “Ngươi trả lời cái kiểu gì thế? Không phải ta đang hỏi ngươi sao?”
Trầm Cẩm hơi khó xử, nhấp nháy môi, ánh mắt khó xử và luống cuống, bộ dáng hoảng loạn chọc người thương tiếc, như động vật nhỏ đang bị người khác ăn hiếp, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn nói, “À.”
Thần Dương công chúa giận đến mức suýt chút nữa ném chén trà đang cầm, do còn nhớ thân phận của Trầm Cẩm nên nhịn, nếu là người trong cung nàng thì đã bị kéo xuống vả miệng rồi.
“Ngươi không hiểu lời ta nói à?” Thần Dương công chúa cắn răng hỏi, “Cần ta lặp lại lần nữa không?”
Vì thấy bị người ta coi thường nên sắc mặt Thần Dương công chúa tối tăm, ngữ khí nói chuyện bức người, Trầm Cẩm lại đỏ hai mắt, nước mắt lưng tròng, trông hết sức điềm đạm đáng yêu.
Tuy Chiêu Dương công chúa biết việc này không thể hoàn toàn trách Thần Dương nhưng rốt cuộc mềm lòng nói, “Không bằng đường tỷ kể phong cảnh trên đường cho mọi người nghe?”
“Nghĩ hay lắm.” Thần Dương công chúa cười lạnh, nàng ghét nhất người như Trầm Cẩm, giả vô tội, “Hình dáng Vĩnh Ninh Bá ra sao Vĩnh Ninh Bá phu nhân không biết à?” Giọng tràn đầy trào phúng.
Hoàng hậu nhíu mày, tuy bà thấy vừa rồi Trầm Cẩm thất lễ nhưng biểu hiện của Thần Dương cũng khiến bà không vừa lòng, cho nên buông chén trà định mở miệng, chợt nghe Trầm Cẩm nói, giọng nàng có vẻ nức nở, không chút khí thế nhưng nói xong lại khiến Hoàng hậu chấn động, Thần Dương công chúa sắc mặt đại biến, tái nhợt không huyết sắc, ngay cả Chiêu Dương công chúa sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Trầm Cẩm cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu nhìn Thần Dương công chúa, “Quân công của phu quân do Hoàng bá phụ định ra, công chúa đang nghi ngờ…” Giật giật khóe môi nói tiếp, “Hậu cung không được bàn chính sự.” Ánh mắt hướng về phía Hoàng hậu, mới rồi bị Thần Dương công chúa ép hỏi nàng không trả lời, hiện tại nói cho người ta sắc mặt biến trắng, Trầm Cẩm cố tình mở máy hát, “Phu quân dùng mạng sống bảo vệ quốc thổ, lời công chúa rét lạnh lòng bao nhiêu người, nếu để binh lính biết được…Công chúa là người hoàng thất, ngôn hành cử chỉ đại diện hoàng thất, lỡ như bị hiểu lầm…”
Có chỗ Trầm Cẩm không nói rõ ngược lại càng khiến người khác liên tưởng sâu sắc hơn.
Thần Dương há miệng thở dốc muốn nói lại không biết nói như thế nào để phản bác, nhưng không đợi nàng nghĩ xong Trầm Cẩm liền nói tiếp, “Hơn nữa tuy phu quân là đường muội phu của công chúa nhưng rốt cuộc vẫn là ngoại nam, công chúa hỏi thăm ngoại nam thì không tốt chút nào, trông mặt mà bắt hình dong như thế không tốt đâu.” Ngữ khí của nàng thực chân thành, trong đó còn mang theo lo lắng, “Nhưng mà Hoàng bá mẫu nhất định sẽ giải thích với Hoàng bá phụ giúp tỷ, dù sao tỷ cũng là con gái của Hoàng bá phụ, chắc Hoàng bá phụ sẽ hiểu, chớ bao giờ để người ngoài biết nhé.”
Nói xong Trầm Cẩm nhìn Hoàng hậu, tiếp tục nói, “Có phải không Hoàng bá mẫu?”
Hoàng hậu nhìn mặt Trầm Cẩm thầm hận trong lòng, bà lại nhìn nhầm sài lang thành thỏ trắng, cố bình tĩnh nói, “Cẩm nha đầu nói phải, Thần Dương luôn nhanh mồm nhanh miệng nên ta không chú ý, lần này…còn không xin lỗi đường muội con?”
Thân phận Trầm Cẩm quá mẫn cảm, tuy đều là người hoàng thất nhưng nay nàng là thê tử của Sở gia Vĩnh Ninh Bá, địa vị của Sở gia trong lòng võ tướng rất cao, lỡ như những lời này truyền ra ngoài, Hoàng hậu thầm run, không phải Trầm Cẩm đặt bẫy đấy chứ? Đắn đo trước sau, còn câu hậu cung không được bàn chính sự…lại thầm hận Thần Dương được việc không đủ bại sự có thừa.
Chiêu Dương công chúa cũng sốt ruột, Trầm Cẩm luôn miệng nói công chúa lại không nói rõ công chúa nào, nay trong cung đủ tuổi chỉ có hai người các nàng, lỡ như hỏng thanh danh mình thì không tốt, “Đường tỷ, tỷ tỷ không có ý đó đâu.”
Thần Dương công chúa trừng Trầm Cẩm, hận không thể bước tới tát mấy bạt tai nhưng vẫn phải đứng dậy nhún người hành lễ với Trầm Cẩm, nói, “Đường muội, vừa rồi ta quá thẳng thắn.”
Trầm Cẩm nói, “Không sao, sau này công chúa nên chú ý nhiều hơn.”
Thụy vương phi bấy giờ mới nói, “Việc này sau này chớ nhắc lại.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý sau đó dặn dò, “Sau này công chúa chớ để người ta nói sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh.”
Thần Dương công chúa nghẹn khuất, thở không ra hơi muốn ngất tới nơi, Trầm Cẩm xuyên tạc lời mình còn cố ý làm ra vẻ vì mình, giả vờ vô tội, quả thực hận đến nỗi không thể hận hơn.
Hoàng hậu híp mắt nói, “Mọi người không được nhắc, ta cũng coi như không biết, Thần Dương con chép một trăm lần kinh, tế tướng lãnh và binh lính bỏ mình vì bảo vệ quốc gia lãnh thổ, không xong thì không được ra ngoài.”
Chiêu Dương công chúa cũng nói, “Ta sẽ chép kinh với tỷ tỷ.”
Hoàng hậu nói xong liền nhìn Trầm Cẩm, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi, như thế Trầm Cẩm vừa lòng chứ.
Trầm Cẩm mê mang đối diện với Hoàng hậu sau đó linh quang chợt lóe như đã hiểu ý Hoàng hậu, nói, “Hoàng bá mẫu yên tâm, khi nào công chúa chép kinh thư xong đưa cho con, con sẽ cho người đưa tới biên thành tế trước phần mộ các tướng sĩ.”
Nếu không nhờ bản thân tu dưỡng nhiều năm Hoàng hậu đã sớm trở mặt, sao lại có người bám riết không chịu buông tha thế chứ, Chiêu Dương công chúa thầm hận, biết thế hồi nảy không nói, vốn định kiếm thanh danh tốt, bảo viết để tế nhưng thật ra nàng chỉ cần viết một hai phần, còn lại giao cho bọn cung nữ thái giám nhưng hiện tại…không chỉ tự tay chép mà còn phải nắn nót từng chữ để chuyển tới biên thành? Như thế sao có thể chiếm được thanh danh? Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Thần Dương công chúa không nghĩ nhiều đến thế, chỉ nghĩ Trầm Cẩm không tin mình nên mới vậy, có điều bây giờ đang ở thế hạ phong không thể nói gì.
Hoàng hậu không có tâm trạng nói chuyện với Trầm Cẩm, hàn huyên vài câu liền bưng trà tiễn khách ai ngờ Trầm Cẩm cố tình không chịu hiểu, trực tiếp hỏi, “Hoàng bá mẫu, con tới đón Mẫu phi và mẫu thân, Mẫu phi mọi người đã chuẩn bị đồ hết chưa ạ?”
“Ta chưa có thu dọn.” Thụy vương phi thực bình tĩnh trả lời.
Hoàng hậu vốn không chuẩn bị hôm nay thả người liền cười nói, “Đã thế thì ngày khác hãy về.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm không chút để ý nói, “Mẫu phi với mẫu thân nhanh đi dọn đồ đi, con với Hoàng bá mẫu nói chuyện, lâu rồi không tán gẫu với Hoàng bá mẫu lòng con lo lắng lắm, ai ngờ Hoàng bá mẫu lại thân thiết thế này, đường tỷ và đường muội đều thân thiện, con thấy tiếc ghê.”
Lâu lắm rồi Hoàng hậu không nếm trải cảm giác uất nghẹn này, “Ta vốn định giữ đệ muội ở chơi mấy ngày, không báo cho vương phủ sợ sẽ không đủ xe về.”
“Phu quân tới đón bọn con.” Trầm Cẩm lúc nào cũng vô tội, ánh mắt cười cong cong, “Không sợ, vốn hôm nay phu quân với con định đến vương phủ bái kiến Phụ vương và Mẫu phi. Nhưng Mẫu phi với mẫu thân còn ở trong cung, Hoàng bá mẫu lại cho người đến gọi, con phải vào đây trước, thuận tiện đón Mẫu phi với mẫu thân để phu quân chào hỏi. Đến vương phủ sẽ chào Phụ vương sau, Phụ vương bảo rất nhớ bọn con mà? Sắp tới sinh nhật Phụ vương nữa…Đúng rồi Mẫu phi có mời đầu bếp ở Vọng Giang lâu không? Con nhớ Phụ vương thích ăn món ăn ở đó lắm…”
Hoàng hậu vẫn còn tức, nghe Trầm Cẩm nói linh tinh đủ thứ chuyện nhà, từ chuyện ăn đến việc trang trí, rồi tới chuyện cũ lúc còn sống ở kinh thành, cho dù hận đến mức muốn sai người bịt miệng Trầm Cẩm mặt vẫn phải cười không tắt.
Trầm Cẩm ngồi nói một lúc lâu bưng trà uống một ngụm sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thụy vương phi như đang hỏi sao Mẫu phi còn ngồi đây, không đi dọn đồ đi?
Thụy vương phi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu há miệng thở dốc định nói chợt nghe Trầm Cẩm nói tiếp, “Mẫu phi đừng sợ xe không đủ chỗ ngồi, có phu quân lo, hắn nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Hoàng hậu nhìn Trầm Cẩm, không phải nó đang lấy Vĩnh Ninh Bá ra ép người đấy chứ? Đã nói đến mức này rồi chỉ phải nói, “Đệ muội mau mau đi dọn đồ đi, chào hỏi mẫu hậu nữa.”
“Dạ.” Thụy vương phi lúc này mới đứng dậy, nói, “Cẩm nha đầu, con cứ nói chuyện với Hoàng hậu nhưng không được bướng bỉnh đâu đấy.”
Trầm Cẩm đứng lên, nhu thuận nói, “Vâng.”
Thụy vương phi liền dẫn Trần trắc phi ra ngoài.
Chiêu Dương công chúa cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói, “Đường tỷ hay ta với tỷ tới ngự hoa viên chơi nhé?”
Thần Dương công chúa ngồi bên cạnh không hé răng, Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm, chờ Trầm Cẩm đi bà phải kêu người tới tìm bệ hạ hỏi nên làm sao mới được.
“Không được, phu quân bảo ta tiến cung không được đi lung tung lại gây phiền hà cho Hoàng bá mẫu.” Trầm Cẩm nghe lời như trẻ con, “Hơn nữa phu quân còn nói Hoàng bá mẫu nhất định rất nhớ ta, muốn nói chuyện với ta, bảo ta phải kể chuyện cho Hoàng bá mẫu vui.”
Ai muốn nói chuyện với ngươi! Ai muốn nghe ngươi kể chuyện? Rõ ràng nói cho người ta nghẹn họng còn ra vẻ thỏ trắng đáng yêu nghe lời, may không phải là phi tử trong cung chứ không sẽ khiến bà tức chết mất.
Đến Hoàng hậu luôn tính kế mọi người cũng không phân biệt được Trầm Cẩm vô tội nhu thuận thật hay giả vờ.
Trầm Cẩm không có đôi mắt phượng truyền thống của nhà họ Trầm, mắt Trần trắc phi cũng là mắt hạnh nhưng chỉ khiến người khác thấy yếu đuối, đôi mắt hạnh của Trầm Cẩm hợp với hai má lúm đồng tiền, đôi môi không cần son cũng đỏ kia trông thực vô tội khiến người yêu mến, nếu như Trần trắc phi có bốn năm phần như nàng chắc đã được Thụy vương sủng ái rồi.
Vẻ ngoài của Trầm Cẩm không chỉ khiến nam nhân thương tiếc ngay cả nữ nhân nhìn đã muốn yêu thương, quả thực nam nữ đều thích, không khiến người khác thấy uy hiếp, đến lúc bị hại còn nghĩ có phải bản thân hiểu nhầm nàng hay không.
Chờ tiễn Trầm Cẩm đi bất chấp hai công chúa còn ở đây Hoàng hậu nhanh chóng bảo người thuận khí cho bà, thiếu chút nữa tức chết còn phải ban thưởng đủ thứ cho Trầm Cẩm, cho hai công chúa ra về, Hoàng hậu mới hỏi, “Ngọc Trúc, ngươi thấy Trầm Cẩm kia cố ý hay…”
Khóe mắt Ngọc Trúc giật giật nói, “Nô tỳ cũng không biết nhưng lại cảm thấy Vĩnh Ninh Bá phu nhân này không đơn giản.”
“Do ta nhất thời bị che mắt.” Hoàng hậu lạnh giọng nói, “Nếu đơn giản thì đã không sống đến giờ.”
Dẫn Mẫu phi và mẫu thân xuất cung tâm trạng Trầm Cẩm khá tốt, Trần trắc phi có vẻ lo lắng nói, “Sao con có thể nói chuyện như thế với Hoàng hậu?”
“Hoàng hậu bảo con gọi bà là Hoàng bá mẫu chỉ nói chuyện nhà mà.” Trầm Cẩm thực vô tội nhìn Trần trắc phi, “Hoàng bá mẫu là người tốt lại thân thiết hiền lành, nếu không phải phu quân chờ ngoài này con còn muốn tán gẫu thêm với Hoàng bá mẫu ấy.”
Thụy vương phi cười đoan trang có lễ nói, “Cẩm nha đầu không làm gì sai cả, Hoàng bá mẫu thích nói chuyện với con lắm, nếu có cơ hội con hãy trò chuyện nhiều hơn, bà ấy chắc chắn vui vẻ.”
Trần trắc phi khóe mắt rút gân rất muốn hỏi một câu Vương phi bà như thế có được không vậy?
/58
|