Tuy Sở Tu Minh nói chuẩn bị hồi kinh nhưng không phải nói về là có thể về ngay, với chức quan của hắn muốn về kinh phải thỉnh chỉ, điểm ấy hết sức dễ dàng, Thành đế còn ước gì hắn về nhanh nhanh, hạ chỉ đồng ý rẹt rẹt. Sau đó để Sở Tu Minh an tâm còn vận chuyển không ít lương thảo, quân nhu đến, kèm theo vài quan văn, nghe nói lưu lại giúp xử lý việc vặt vãnh, tránh khi Sở Tu Minh đi khiến biên thành không có người làm chủ bị người khác quấy rầy, nói trắng ra là đến giám thị, biết địa vị của Sở gia trong lòng võ tướng nên chẳng dám phái võ tướng lại đây.
Sở Tu Minh quy củ tạ ơn, không giống Thành đế lo vài quan văn này sẽ chết bất đắc kỳ tử, ngược lại tìm chỗ nuôi người khá tốt, đúng là nuôi, giống như nuôi heo ấy, mỗi ngày áo cơm không thiếu nhưng muốn ra ngoài thì không có cửa đâu, hàng tháng đều viết tấu chương dâng cho triều đình, luôn có mấy tráng hán giám thị ngày đêm, viết cho tốt, viết xong chúng ta đem tới trạm dịch giúp ngươi.
Không cần Sở Tu Minh phái người trông nom dân chúng biên thành cũng tự giác đề phòng, quan sát, bọn họ không phải kẻ ngốc, lúc Man tộc vây thành họ hận Thành đế thấu xương, với họ chỉ cần Sở Tu Minh thật sự vung tay hô một tiếng khởi nghĩa vũ trang thì ai cũng sẽ ủng hộ.
Triệu ma ma chậm rãi thu dọn hơn mười xe đồ, lúc thấy hạ nhân lục tục dọn ra Trầm Cẩm sợ ngây người. Từ trước đến giờ nàng luôn nghĩ phu quân vì cuộc sống mà phải tiêu tán cả gia tài, nay sự thật bỗng nhiên tát nàng một cái thật đau, thật ra phu quân của ta không khốn cùng, ngược lại…có vẻ rất giàu có?
Đợi tối khi Trầm Cẩm nằm trong lòng Sở Tu Minh mới dè dặt nói với Sở Tu Minh những thứ như Nguyệt Hoa cẩm, Phù Quang cẩm…đều quá quý giá, liền bị Sở Tu Minh sửa trị thật nặng một hồi, “Yên tâm, cho dù có nuôi thêm con thỏ nữa ta vẫn có bạc.”
Trầm Cẩm tỉnh cả người, “Chàng muốn giết thỏ của ta?”
“Sao ta lại muốn giết thỏ của nàng?” Sở Tu Minh đẩy Trầm Cẩm lại vào lòng.
“Không phải chàng nói nuôi một con thỏ sao?” Trầm Cẩm truy vấn, “Nhưng mà ta có mấy con thỏ con, chúng nó còn có thể sinh rất nhiều thỏ con nữa.”
Lần đầu tiên Sở Tu Minh bị người khác nói cho cứng miệng, không thể bảo con thỏ trong miệng hắn khác với thỏ trong miệng Trầm Cẩm được, chỉ cười nói, “Nếu ta không có bạc thì hôm thành thân sao có thể đãi tiệc lớn thế được.”
Trầm Cẩm trừng mắt nhìn, “À.” Nàng quên mất, lại nhớ tới bộ trang sức, Trầm Cẩm đổi tư thế thoải mái hơn sau đó nhắm mắt ngủ.
Sở Tu Minh nhìn Trầm Cẩm vô tâm vô tư không biết nên cảm thán nàng đơn thuần hay mơ mơ hồ hồ nữa, toàn chú ý những điểm không nên chú ý, có điều ngửi hương thơm ngào ngạt từ người tức phụ, Sở Tu Minh cũng nhắm mắt ngủ.
Triệu ma ma lại chọn cho Trầm Cẩm thêm một nha hoàn, trông không lớn tuổi lắm, gầy tong teo bộ dạng gầy yếu, đổi tên theo An Bình gọi là An Ninh. Hơn nữa dường như An Bình quen An Ninh, chủ động để nàng làm thiếp thân nha hoàn cho Trầm Cẩm, An Bình chuyển sang chú ý đồ dùng của Trầm Cẩm, Trầm Cẩm xuất môn đều để An Ninh đi theo.
Ban đầu Trầm Cẩm còn không biết sao lại sắp xếp thế này, sau đó khi thấy An Ninh một tay nâng sư tử đá cao bằng nửa cánh cửa thì ánh mắt nàng nhìn An Ninh liền thay đổi, buổi tối trộm nói với Sở Tu Minh, “Tảng đá cao to thế mà chỉ cần nhấc là lên liền.”
Sở Tu Minh kéo hai tay Trầm Cẩm ra sau lưng, gần đây hắn rất bận, chỉ có thể nói chuyện với Trầm Cẩm vào buổi tối, hắn rất thích nghe Trầm Cẩm nói bởi vì không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ còn có thể cười giải trí, cả người thoải mái hẳn, “Nàng bảo nàng ta có thể ôm trên người à?”
“Bốn, năm nam nhân trưởng thành quyền cước bình thường hợp lại cũng không phải là đối thủ của An Ninh.” Sở Tu Minh nhắm mắt lại nói.
Trầm Cẩm mắt sáng rực lên sau đó tự mình cười, “Phu quân chàng thật tốt.”
“Ta với nàng mà còn phải nói mấy chuyện này?” Dỗ Sở Tu Minh không đơn giản bằng hai từ thật tốt, chẳng qua hắn nghe Triệu ma ma nói Trầm Cẩm đã chọn vải và chỉ cùng màu chuẩn bị thêu thứ gì đó cho hắn.
Trầm Cẩm bắt đầu gà gật chuyện gì cũng bị vứt sau óc, “Mệt rồi đi ngủ thôi.”
“Trước khi đến kinh thành hy vọng ta có thể nhìn thấy đồ nương tử làm.” Sở Tu Minh không tiếp tục hỏi chỉ định kỳ hạn.
Hiện giờ Tiểu Bất Điểm bắt đầu trưởng thành, Trầm Cẩm không thể ôm nó được nữa, Sở Tu Minh còn nói Tiểu Bất Điểm còn có thể cao lớn thêm, cuối cùng lúc hoàn toàn trưởng thành có thể còn cao hơn Trầm Cẩm.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, sự vụ ở biên thành được giao vào tay Sở Tu Viễn. Sở Tu Viễn gần như được thủ thành tướng trông từ nhỏ đến lớn, hơn nữa với dòng họ của mình thủ thành tướng tự nhiên nguyện ý nghe hắn phân phó, trong phủ còn có quân sư mưu sĩ, dân chúng biên thành từng đồng sinh cộng tử với Sở Tu Viễn, hắn lại không phải người tự cao tự đại, cho nên có Sở Tu Viễn ở biên thành, dù Thành đế có phái tới thêm nhiều người như thế nào cũng vô dụng, chỉ thêm người bị nuôi nhốt thôi mà.
Chờ đến lúc phải đi thật không ngờ Triệu ma ma đem theo không ít đồ, may có Thành đế sợ Sở Tu Minh đổi ý nửa đường nên phái thị vệ tới đón, Sở Tu Minh liền để bọn thị vệ giúp vận chuyển, hắn dẫn theo hơn hai mươi hạ nhân lên đường.
Có thể bị Thành đế phái tới đều là tâm phúc, hơn nữa không ít trong số đó là đệ tử chi thứ của đại thần trong triều, tiếc để đệ tử trực hệ đến chịu khổ, còn chi thứ muốn có tiền đồ luôn phải quanh co vòng vèo.
Nhưng cho dù là chi thứ bọn họ cũng chưa từng vất vả thế này, Sở Tu Minh xem bọn họ là thô sử hạ nhân để sai bảo, còn không đưa tiền công, lương khô phải tự chuẩn bị.
Hố hơn nữa là Sở Tu Minh chẳng dọa người như đồn đại chút nào, con người tuấn mỹ nhã nhặn, chỉ có hơi trong trẻo lạnh lùng thôi, không giống tướng quân trấn thủ biên thành giết địch vô số gì cả! So ra hắn còn nổi bật hơn bọn họ.
So với họ, hơn hai mươi người Sở Tu Minh dẫn theo thoải mái hơn nhiều, chuyện cần làm khá ít, chỉ cần bảo vệ tốt tướng quân và tướng quân phu nhân, không có việc gì thì chuẩn bị món ăn thôn quê để đổi món là đủ.
Ban đầu Trầm Cẩm ngồi xe ngựa, sau đó được Sở Tu Minh ôm cùng cưỡi ngựa, để tiện Trầm Cẩm luôn mặc trang phục kỵ mã. Bọn họ lại không vội vào kinh, hàng ngày chọn lúc ít nóng mới đi nên không khổ mấy, lại còn thường xuyên có món ăn dân dã thành ra lại cao hơn so với lúc ở biên thành.
Tiểu Bất Điểm không chịu cả ngày ngồi xe, thường hay chạy theo đoàn ngựa. Không biết vì sao những con ngựa này đều sợ nó, nó lại như đã thành tinh, chuyên môn dọa ngựa của thị vệ, nếu không phải thị vệ có bản lĩnh phòng thân thì đã bị tức điên rơi xuống đất rồi.
Trầm Cẩm cảm thấy ngượng ngùng, còn bảo An Bình tặng thịt cho những người đó để xoa dịu, về liền giáo huấn Tiểu Bất Điểm thật nặng, “Không được lộn xộn, bọn họ bảo vệ đồ đạc nhà chúng ta, lỡ như làm lũ ngựa sợ hất hỏng đồ thì sao? Bọn họ mà làm hỏng đồ đạc, chẳng còn gì thì đến xương cũng chẳng có cho mày ăn …” Nói liên miên cằn nhằn giáo huấn, Tiểu Bất Điểm nằm trên đất, chân trước bịt lỗ tai.
Khiến bọn thị vệ vốn có chút cảm động nghẹn khuất, lời này ý là bọn họ không quan trọng bằng đồ đạc hay do bọn họ suy nghĩ nhiều, Trầm Cẩm đúng là không có ý thế, chỉ dùng hình ảnh minh họa thôi mà.
Sở Tu Minh rất nuông chiều Trầm Cẩm, điểm này mọi người ở biên thành đều biết, thị vệ đi theo họ thời gian qua cũng biết. Mỗi khi đến chỗ phồn hoa, bọn họ luôn phải nghỉ ngơi mấy ngày để Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm đi du ngoạn, hơn nữa lúc ở ngoài nấu món dân dã luôn để Trầm Cẩm ăn, có một lần bọn họ đã thấy Trầm Cẩm ăn không hết chân thỏ nướng nên đưa cho Sở Tu Minh ăn giúp.
Có mấy người trợn mắt há hốc mồm ngay tại trận, nhà ai cũng đều nam nhân ăn trước còn lại mới để nữ nhân ăn, làm sao có kiểu thê tử ăn không nổi nữa thì để trượng phu ăn chứ, đặc biệt trượng phu này còn quyền cao chức trọng.
Ấy thế mà tướng quân lại chịu, còn vô cùng tự nhiên. Tất cả những người theo từ biên thành chẳng ai ngạc nhiên, ngược lại còn làm vẻ đương nhiên. Ma ma phục vụ tướng quân phu nhân chẳng nói một câu không được, còn bảo phu nhân ăn nhiều nhớ lát nữa uống một viên thuốc Sơn Tra tiêu thực.
Trầm Cẩm ghét ăn chua nhất, chua chua ngọt ngọt lại thích, mà phải ngọt nhiều hơn chua. Dĩ vãng ở kinh thành không thể lựa chọn trái cây ăn, trừ lúc ở chỗ Thụy vương phi có thể ăn đồ ngon, thì lúc ở viện của Trần trắc phi hai mẹ con chẳng được phân thứ gì tươi mới, dù sao vẫn hơn những những thiếp thất không có danh phận đến trái cây còn chẳng có.
Cho nên Trầm Cẩm không kén chọn, có thể ăn là tốt rồi. Từ khi đến biên thành vì chủng loại có hạn, hơn nữa do hoàn cảnh nên trái cây đều ngọt nên Trầm Cẩm thích lắm, Triệu ma ma và An Bình còn tưởng không có nhiều chọn lựa nên Trầm Cẩm thích tất nhưng hóa ra không phải.
Sở Tu Minh lại là kẻ nuông chiều tức phụ, dọc đường cho dù có đắt cũng mua những thứ mới mẻ cho Trầm Cẩm ăn, từ lúc Trầm Cẩm phát hiện nhà bọn họ không thiếu bạc thì bắt đầu ăn thả phanh, đôi khi khó tránh khỏi tham ăn. Triệu ma ma lại không nỡ thấy nàng thất vọng thành ra mắt nhắm mắt mở, kết quả là có ngày nàng ăn đến thượng thổ hạ tả, nằm ba ngày mới khỏe. Từ đó về sau Triệu ma ma liền mua Sơn Tra để đại phu làm thành thuốc viên, chỉ cần Trầm Cẩm ăn hơi nhiều sẽ bắt Trầm Cẩm ăn một viên.
Thuốc viên Sơn Tra không phải dược, ăn sẽ không hại thân thể lại còn có lợi cho nên không ai thấy không tốt, nhưng chỉ khổ Trầm Cẩm, nàng không thích ăn chua. Triệu ma ma còn không cho đại phu bỏ thêm đường, bà không nỡ thấy Trầm Cẩm thất vọng, sẽ để Trầm Cẩm tự mình nhớ kỹ.
Lần này Sở Tu Minh không đứng về phía Trầm Cẩm, còn giúp Triệu ma ma trông chừng.
Đến kinh thành lúc trời đã vào thu, hơn nữa Trầm Cẩm ngủ mà vào thành. Vì việc tư tiến kinh nên Thành đế không muốn cho Sở Tu Minh mặt mũi, thành ra không ai gióng trống khua chiêng tới đón, lúc đó không ít người ngẩn người vì Sở Tu Minh xuất chúng, lại không nghĩ hắn là Vĩnh Ninh Bá, mãi cho tới khi xe ngựa đi thẳng vào phủ Vĩnh Ninh Bá cũng không có ai đoán Sở Tu Minh chính là Vĩnh Ninh Bá, cũng do đồn đãi quá mức thành công mà ra.
Tuy Sở gia hàng năm trấn thủ biên thành nhưng Vĩnh Ninh Bá phủ ở kinh thành vẫn có người. Mặc kệ là người của ai cũng không dám chậm trễ bọn họ, vì tin tức có từ sớm, ngại mặt mũi Thành đế phải phái người tu sửa hoàn thiện lần nữa, Sở Tu Minh không khách khí yêu cầu đủ thử, còn hoa lệ phú quý hơn tướng quân phủ ở biên thành.
Hơn nữa Vĩnh Ninh Bá phủ không hề thiếu hạ nhân, nha hoàn hầu hạ ở chính viện người người xinh đẹp, béo mập gầy yếu không thiếu loại nào, các nàng vốn có nghe đồn về Vĩnh Ninh Bá nên ngầm không tình nguyện, ai ngờ thấy Sở Tu Minh thật lại không tự giác đỏ mặt, động tác càng thêm tuyệt đẹp dụ hoặc mấy phần.
Xe ngựa dừng ở cửa chính viện, Sở Tu Minh không thèm liếc những người này một cái, leo lên ôm người bị áo choàng lớn bao phủ toàn thân xuống xe. Người nọ giật giật như hơi từ chối, bị bao như kén tằm ấy, sau đó một bàn tay trắng noãn từ dưới áo choàng chui ra vỗ bả vai Sở Tu Minh vài cái, Sở Tu Minh liền điều chỉnh tư thế, sau đó cái tay kia rụt về, người dưới áo choàng giật giật lộ ra một đôi giày thêu tinh xảo khảm ngọc, nhoáng lên một cái lại tiếp tục ngủ.
Sở Tu Minh quy củ tạ ơn, không giống Thành đế lo vài quan văn này sẽ chết bất đắc kỳ tử, ngược lại tìm chỗ nuôi người khá tốt, đúng là nuôi, giống như nuôi heo ấy, mỗi ngày áo cơm không thiếu nhưng muốn ra ngoài thì không có cửa đâu, hàng tháng đều viết tấu chương dâng cho triều đình, luôn có mấy tráng hán giám thị ngày đêm, viết cho tốt, viết xong chúng ta đem tới trạm dịch giúp ngươi.
Không cần Sở Tu Minh phái người trông nom dân chúng biên thành cũng tự giác đề phòng, quan sát, bọn họ không phải kẻ ngốc, lúc Man tộc vây thành họ hận Thành đế thấu xương, với họ chỉ cần Sở Tu Minh thật sự vung tay hô một tiếng khởi nghĩa vũ trang thì ai cũng sẽ ủng hộ.
Triệu ma ma chậm rãi thu dọn hơn mười xe đồ, lúc thấy hạ nhân lục tục dọn ra Trầm Cẩm sợ ngây người. Từ trước đến giờ nàng luôn nghĩ phu quân vì cuộc sống mà phải tiêu tán cả gia tài, nay sự thật bỗng nhiên tát nàng một cái thật đau, thật ra phu quân của ta không khốn cùng, ngược lại…có vẻ rất giàu có?
Đợi tối khi Trầm Cẩm nằm trong lòng Sở Tu Minh mới dè dặt nói với Sở Tu Minh những thứ như Nguyệt Hoa cẩm, Phù Quang cẩm…đều quá quý giá, liền bị Sở Tu Minh sửa trị thật nặng một hồi, “Yên tâm, cho dù có nuôi thêm con thỏ nữa ta vẫn có bạc.”
Trầm Cẩm tỉnh cả người, “Chàng muốn giết thỏ của ta?”
“Sao ta lại muốn giết thỏ của nàng?” Sở Tu Minh đẩy Trầm Cẩm lại vào lòng.
“Không phải chàng nói nuôi một con thỏ sao?” Trầm Cẩm truy vấn, “Nhưng mà ta có mấy con thỏ con, chúng nó còn có thể sinh rất nhiều thỏ con nữa.”
Lần đầu tiên Sở Tu Minh bị người khác nói cho cứng miệng, không thể bảo con thỏ trong miệng hắn khác với thỏ trong miệng Trầm Cẩm được, chỉ cười nói, “Nếu ta không có bạc thì hôm thành thân sao có thể đãi tiệc lớn thế được.”
Trầm Cẩm trừng mắt nhìn, “À.” Nàng quên mất, lại nhớ tới bộ trang sức, Trầm Cẩm đổi tư thế thoải mái hơn sau đó nhắm mắt ngủ.
Sở Tu Minh nhìn Trầm Cẩm vô tâm vô tư không biết nên cảm thán nàng đơn thuần hay mơ mơ hồ hồ nữa, toàn chú ý những điểm không nên chú ý, có điều ngửi hương thơm ngào ngạt từ người tức phụ, Sở Tu Minh cũng nhắm mắt ngủ.
Triệu ma ma lại chọn cho Trầm Cẩm thêm một nha hoàn, trông không lớn tuổi lắm, gầy tong teo bộ dạng gầy yếu, đổi tên theo An Bình gọi là An Ninh. Hơn nữa dường như An Bình quen An Ninh, chủ động để nàng làm thiếp thân nha hoàn cho Trầm Cẩm, An Bình chuyển sang chú ý đồ dùng của Trầm Cẩm, Trầm Cẩm xuất môn đều để An Ninh đi theo.
Ban đầu Trầm Cẩm còn không biết sao lại sắp xếp thế này, sau đó khi thấy An Ninh một tay nâng sư tử đá cao bằng nửa cánh cửa thì ánh mắt nàng nhìn An Ninh liền thay đổi, buổi tối trộm nói với Sở Tu Minh, “Tảng đá cao to thế mà chỉ cần nhấc là lên liền.”
Sở Tu Minh kéo hai tay Trầm Cẩm ra sau lưng, gần đây hắn rất bận, chỉ có thể nói chuyện với Trầm Cẩm vào buổi tối, hắn rất thích nghe Trầm Cẩm nói bởi vì không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ còn có thể cười giải trí, cả người thoải mái hẳn, “Nàng bảo nàng ta có thể ôm trên người à?”
“Bốn, năm nam nhân trưởng thành quyền cước bình thường hợp lại cũng không phải là đối thủ của An Ninh.” Sở Tu Minh nhắm mắt lại nói.
Trầm Cẩm mắt sáng rực lên sau đó tự mình cười, “Phu quân chàng thật tốt.”
“Ta với nàng mà còn phải nói mấy chuyện này?” Dỗ Sở Tu Minh không đơn giản bằng hai từ thật tốt, chẳng qua hắn nghe Triệu ma ma nói Trầm Cẩm đã chọn vải và chỉ cùng màu chuẩn bị thêu thứ gì đó cho hắn.
Trầm Cẩm bắt đầu gà gật chuyện gì cũng bị vứt sau óc, “Mệt rồi đi ngủ thôi.”
“Trước khi đến kinh thành hy vọng ta có thể nhìn thấy đồ nương tử làm.” Sở Tu Minh không tiếp tục hỏi chỉ định kỳ hạn.
Hiện giờ Tiểu Bất Điểm bắt đầu trưởng thành, Trầm Cẩm không thể ôm nó được nữa, Sở Tu Minh còn nói Tiểu Bất Điểm còn có thể cao lớn thêm, cuối cùng lúc hoàn toàn trưởng thành có thể còn cao hơn Trầm Cẩm.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, sự vụ ở biên thành được giao vào tay Sở Tu Viễn. Sở Tu Viễn gần như được thủ thành tướng trông từ nhỏ đến lớn, hơn nữa với dòng họ của mình thủ thành tướng tự nhiên nguyện ý nghe hắn phân phó, trong phủ còn có quân sư mưu sĩ, dân chúng biên thành từng đồng sinh cộng tử với Sở Tu Viễn, hắn lại không phải người tự cao tự đại, cho nên có Sở Tu Viễn ở biên thành, dù Thành đế có phái tới thêm nhiều người như thế nào cũng vô dụng, chỉ thêm người bị nuôi nhốt thôi mà.
Chờ đến lúc phải đi thật không ngờ Triệu ma ma đem theo không ít đồ, may có Thành đế sợ Sở Tu Minh đổi ý nửa đường nên phái thị vệ tới đón, Sở Tu Minh liền để bọn thị vệ giúp vận chuyển, hắn dẫn theo hơn hai mươi hạ nhân lên đường.
Có thể bị Thành đế phái tới đều là tâm phúc, hơn nữa không ít trong số đó là đệ tử chi thứ của đại thần trong triều, tiếc để đệ tử trực hệ đến chịu khổ, còn chi thứ muốn có tiền đồ luôn phải quanh co vòng vèo.
Nhưng cho dù là chi thứ bọn họ cũng chưa từng vất vả thế này, Sở Tu Minh xem bọn họ là thô sử hạ nhân để sai bảo, còn không đưa tiền công, lương khô phải tự chuẩn bị.
Hố hơn nữa là Sở Tu Minh chẳng dọa người như đồn đại chút nào, con người tuấn mỹ nhã nhặn, chỉ có hơi trong trẻo lạnh lùng thôi, không giống tướng quân trấn thủ biên thành giết địch vô số gì cả! So ra hắn còn nổi bật hơn bọn họ.
So với họ, hơn hai mươi người Sở Tu Minh dẫn theo thoải mái hơn nhiều, chuyện cần làm khá ít, chỉ cần bảo vệ tốt tướng quân và tướng quân phu nhân, không có việc gì thì chuẩn bị món ăn thôn quê để đổi món là đủ.
Ban đầu Trầm Cẩm ngồi xe ngựa, sau đó được Sở Tu Minh ôm cùng cưỡi ngựa, để tiện Trầm Cẩm luôn mặc trang phục kỵ mã. Bọn họ lại không vội vào kinh, hàng ngày chọn lúc ít nóng mới đi nên không khổ mấy, lại còn thường xuyên có món ăn dân dã thành ra lại cao hơn so với lúc ở biên thành.
Tiểu Bất Điểm không chịu cả ngày ngồi xe, thường hay chạy theo đoàn ngựa. Không biết vì sao những con ngựa này đều sợ nó, nó lại như đã thành tinh, chuyên môn dọa ngựa của thị vệ, nếu không phải thị vệ có bản lĩnh phòng thân thì đã bị tức điên rơi xuống đất rồi.
Trầm Cẩm cảm thấy ngượng ngùng, còn bảo An Bình tặng thịt cho những người đó để xoa dịu, về liền giáo huấn Tiểu Bất Điểm thật nặng, “Không được lộn xộn, bọn họ bảo vệ đồ đạc nhà chúng ta, lỡ như làm lũ ngựa sợ hất hỏng đồ thì sao? Bọn họ mà làm hỏng đồ đạc, chẳng còn gì thì đến xương cũng chẳng có cho mày ăn …” Nói liên miên cằn nhằn giáo huấn, Tiểu Bất Điểm nằm trên đất, chân trước bịt lỗ tai.
Khiến bọn thị vệ vốn có chút cảm động nghẹn khuất, lời này ý là bọn họ không quan trọng bằng đồ đạc hay do bọn họ suy nghĩ nhiều, Trầm Cẩm đúng là không có ý thế, chỉ dùng hình ảnh minh họa thôi mà.
Sở Tu Minh rất nuông chiều Trầm Cẩm, điểm này mọi người ở biên thành đều biết, thị vệ đi theo họ thời gian qua cũng biết. Mỗi khi đến chỗ phồn hoa, bọn họ luôn phải nghỉ ngơi mấy ngày để Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm đi du ngoạn, hơn nữa lúc ở ngoài nấu món dân dã luôn để Trầm Cẩm ăn, có một lần bọn họ đã thấy Trầm Cẩm ăn không hết chân thỏ nướng nên đưa cho Sở Tu Minh ăn giúp.
Có mấy người trợn mắt há hốc mồm ngay tại trận, nhà ai cũng đều nam nhân ăn trước còn lại mới để nữ nhân ăn, làm sao có kiểu thê tử ăn không nổi nữa thì để trượng phu ăn chứ, đặc biệt trượng phu này còn quyền cao chức trọng.
Ấy thế mà tướng quân lại chịu, còn vô cùng tự nhiên. Tất cả những người theo từ biên thành chẳng ai ngạc nhiên, ngược lại còn làm vẻ đương nhiên. Ma ma phục vụ tướng quân phu nhân chẳng nói một câu không được, còn bảo phu nhân ăn nhiều nhớ lát nữa uống một viên thuốc Sơn Tra tiêu thực.
Trầm Cẩm ghét ăn chua nhất, chua chua ngọt ngọt lại thích, mà phải ngọt nhiều hơn chua. Dĩ vãng ở kinh thành không thể lựa chọn trái cây ăn, trừ lúc ở chỗ Thụy vương phi có thể ăn đồ ngon, thì lúc ở viện của Trần trắc phi hai mẹ con chẳng được phân thứ gì tươi mới, dù sao vẫn hơn những những thiếp thất không có danh phận đến trái cây còn chẳng có.
Cho nên Trầm Cẩm không kén chọn, có thể ăn là tốt rồi. Từ khi đến biên thành vì chủng loại có hạn, hơn nữa do hoàn cảnh nên trái cây đều ngọt nên Trầm Cẩm thích lắm, Triệu ma ma và An Bình còn tưởng không có nhiều chọn lựa nên Trầm Cẩm thích tất nhưng hóa ra không phải.
Sở Tu Minh lại là kẻ nuông chiều tức phụ, dọc đường cho dù có đắt cũng mua những thứ mới mẻ cho Trầm Cẩm ăn, từ lúc Trầm Cẩm phát hiện nhà bọn họ không thiếu bạc thì bắt đầu ăn thả phanh, đôi khi khó tránh khỏi tham ăn. Triệu ma ma lại không nỡ thấy nàng thất vọng thành ra mắt nhắm mắt mở, kết quả là có ngày nàng ăn đến thượng thổ hạ tả, nằm ba ngày mới khỏe. Từ đó về sau Triệu ma ma liền mua Sơn Tra để đại phu làm thành thuốc viên, chỉ cần Trầm Cẩm ăn hơi nhiều sẽ bắt Trầm Cẩm ăn một viên.
Thuốc viên Sơn Tra không phải dược, ăn sẽ không hại thân thể lại còn có lợi cho nên không ai thấy không tốt, nhưng chỉ khổ Trầm Cẩm, nàng không thích ăn chua. Triệu ma ma còn không cho đại phu bỏ thêm đường, bà không nỡ thấy Trầm Cẩm thất vọng, sẽ để Trầm Cẩm tự mình nhớ kỹ.
Lần này Sở Tu Minh không đứng về phía Trầm Cẩm, còn giúp Triệu ma ma trông chừng.
Đến kinh thành lúc trời đã vào thu, hơn nữa Trầm Cẩm ngủ mà vào thành. Vì việc tư tiến kinh nên Thành đế không muốn cho Sở Tu Minh mặt mũi, thành ra không ai gióng trống khua chiêng tới đón, lúc đó không ít người ngẩn người vì Sở Tu Minh xuất chúng, lại không nghĩ hắn là Vĩnh Ninh Bá, mãi cho tới khi xe ngựa đi thẳng vào phủ Vĩnh Ninh Bá cũng không có ai đoán Sở Tu Minh chính là Vĩnh Ninh Bá, cũng do đồn đãi quá mức thành công mà ra.
Tuy Sở gia hàng năm trấn thủ biên thành nhưng Vĩnh Ninh Bá phủ ở kinh thành vẫn có người. Mặc kệ là người của ai cũng không dám chậm trễ bọn họ, vì tin tức có từ sớm, ngại mặt mũi Thành đế phải phái người tu sửa hoàn thiện lần nữa, Sở Tu Minh không khách khí yêu cầu đủ thử, còn hoa lệ phú quý hơn tướng quân phủ ở biên thành.
Hơn nữa Vĩnh Ninh Bá phủ không hề thiếu hạ nhân, nha hoàn hầu hạ ở chính viện người người xinh đẹp, béo mập gầy yếu không thiếu loại nào, các nàng vốn có nghe đồn về Vĩnh Ninh Bá nên ngầm không tình nguyện, ai ngờ thấy Sở Tu Minh thật lại không tự giác đỏ mặt, động tác càng thêm tuyệt đẹp dụ hoặc mấy phần.
Xe ngựa dừng ở cửa chính viện, Sở Tu Minh không thèm liếc những người này một cái, leo lên ôm người bị áo choàng lớn bao phủ toàn thân xuống xe. Người nọ giật giật như hơi từ chối, bị bao như kén tằm ấy, sau đó một bàn tay trắng noãn từ dưới áo choàng chui ra vỗ bả vai Sở Tu Minh vài cái, Sở Tu Minh liền điều chỉnh tư thế, sau đó cái tay kia rụt về, người dưới áo choàng giật giật lộ ra một đôi giày thêu tinh xảo khảm ngọc, nhoáng lên một cái lại tiếp tục ngủ.
/58
|