Sáng hôm nay Trầm Cẩm không thể đứng dậy được, Sở Tu Minh ôm đi tắm, ăn sáng cũng ăn trên giường, Triệu ma ma dọn dẹp giường sạch sẽ.
“Phu nhân không ăn chung với tướng quân thật hả?” Triệu ma ma nấu cháo táo đỏ cho Trầm Cẩm, bà cũng không ngờ ngay sáng hôm đầu tiên sau tân hôn tướng quân lại bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng, nhớ tới bộ dáng không biết làm sao của tướng quân Triệu ma ma âm thầm buồn cười.
Hai má Trầm Cẩm phiếm hồng, hai mắt trong suốt ẩn tình, đôi môi mềm của nàng nay hơi sưng đỏ, hai mắt có dấu vết đã khóc, Triệu ma ma nhắc tới Sở Tu Minh khiến nàng nhớ tới chuyện đêm qua, vừa thẹn thùng vừa đau xót, Sở Tu Minh thừa dịp nàng uống rượu lừa nàng nói nhiều lời thẹn muốn chết đi được.
Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm thế chỉ cười không nói gì nữa, chiếu cố nàng ăn sáng, “Tướng quân dặn phòng bếp bữa trưa nấu chân giò hun khói, còn chuẩn bị cả gà nấu tiêu cay phu nhân thích nữa.”
Mắt Trầm Cẩm rực sáng, không tự chủ ngồi dậy nhưng lập tức thắt lưng đau nhức lại đổ lên gối mềm, không chỉ nơi thắt lưng ngay cả địa phương khó mở miệng cũng đau rát không thôi, hai chân mềm nhũn vô lực.
Đáy mắt Triệu ma ma tràn ngập ý cười, trong lòng tính toán khi nào thì bà có thể bồng tiểu thiếu gia, cũng không cần gấp gáp, tốt nhất cứ chờ Trầm Cẩm lớn thêm ít tuổi, đến lúc đó sẽ ổn thỏa hơn.
Lúc Sở Tu Minh vào không biết Triệu ma ma nói gì mà Trầm Cẩm cười không ngừng, đồ ăn đã dọn xuống, gối mềm sau lưng Trầm Cẩm trông nhỏ xinh lắm, nàng thấy Sở Tu Minh cả cổ cả mặt đều đỏ lên, nhìn đáng yêu lại đáng thương.
Triệu ma ma cười cười, biết điều lui ra ngoài, Sở Tu Minh ngồi bên giường, nắm tay Trầm Cẩm nói, “Sao lại không nhìn ta?”
Trầm Cẩm ngoảnh đầu nhìn phía trong giường, bây giờ mới chú ý giá giường dùng gỗ lê chế thành, vô cùng tinh xảo, Sở Tu Minh cười khẽ thành tiếng, “Bảo bối của ta, chúng ta thân thiết vốn là chuyện phu thê thường tình, không cần thẹn thùng.”
“Không được nói.” Trầm Cẩm bịt miệng Sở Tu Minh, trước khi xuất giá mẫu thân có cho nàng xem sách vốn đã đủ xấu hổ rồi, nhưng mà…cũng không đa dạng thế, thực mắc cỡ chết người.
Sở Tu Minh hôn một cái vào lòng bàn tay Trầm Cẩm, “Để ta xoa bóp cho nàng nhé.”
Trầm Cẩm gật đầu, tựa vào giường, nàng chỉ mặc trung y ngắn màu đỏ thêu hoa do Trần trắc phi may riêng cho, vì để mặc ngủ nên may hơi rộng, lúc mới gả tới không có cơ hội mặc, giờ mới bị Triệu ma ma đào ra.
Trần trắc phi lo lắng chu toàn mọi bề, tấm lòng mẹ thương con hận không thể cùng tới biên quan để chăm sóc nữ nhi, giống như bà không quên chuẩn bị lễ vật cho Sở Tu Minh, không phải vì thân phận Vĩnh Ninh Bá của Sở Tu Minh mà chỉ muốn lấy lòng hắn, mong hắn có thể đối xử tử tế với nữ nhi.
Chỉ sợ Trần trắc phi cũng chẳng ngờ nữ nhi trông ngây ngây ngốc ngốc của mình lại có phúc, hợp mắt Sở Tu Minh, được sủng nên lá gan lớn không ít, chính Thụy vương phi cũng chưa bao giờ dám đuổi Thụy vương ra khỏi phòng.
Trầm Cẩm được Sở Tu Minh xoa bóp rất thoải mái, nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng rồi mới oán giận, “Đừng tưởng ta uống rượu không nhớ, hôm qua chàng đánh ta.”
“Hử?” Ngón tay xinh đẹp của Sở Tu Minh chậm rãi ấn trên lưng Trầm Cẩm, “Đánh nàng?”
Trầm Cẩm vừa định tiếp tục nói, chợt nghe Sở Tu Minh nói tiếp, “Thế thì sao nào? Lần tới còn không nghe lời sẽ còn đánh nàng.”
“…” Lần đầu tiên Trầm Cẩm bị người khác nói cho cứng họng không biết chống đỡ thế nào, quay đầu lại vẻ mặt lên án nhìn Sở Tu Minh, có cảm giác Sở Tu Minh trở thành người khác vậy, sao có thể vô lại thế chứ.
Sở Tu Minh nhướng mày, nghiêm túc hỏi, “Có nghe không?”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, tủi thân nói, “Còn không chịu phân rõ phải trái…” Rõ ràng đang lên án nhưng giọng mềm nhũn như đang làm nũng.
Sở Tu Minh cười xoa đầu Trầm Cẩm, chưa ra khỏi giường nên nàng không vấn tóc, chỉ cột sau lưng, thấy Sở Tu Minh cười, lo lắng của Trầm Cẩm lại trổi dậy, “Không được trưng bộ mặt này ra.”
“Được rồi.” Sở Tu Minh không đùa Trầm Cẩm, “Khá hơn chút nào không?”
Trầm Cẩm nhẹ nhàng xoay người thử, thoải mái hơn rồi, gật đầu nói, “Ta gọi Triệu ma ma vào giúp ta rửa mặt chải đầu.”
Sở Tu Minh đồng ý, Trầm Cẩm không biết lúc nảy Sở Tu Minh ấn thắt lưng cho nàng đã dùng nội lực, bùa cứu mệnh lại được dùng trên chiếc thắt lưng nho nhỏ, nếu bị người ta biết chắc chắn sẽ bị mắng phá của.
Triệu ma ma nhanh chóng dẫn nha hoàn An Bình theo vào, Trầm Cẩm ngồi trước bàn trang điểm mới phát hiện trong phòng dùng gương thủy ngân, cao cơ hồ soi rõ cả người Trầm Cẩm.
Gương này nàng đã thấy trong đồ cưới của Trầm Kỳ nhưng không có lớn thế này!
Trầm Cẩm thích thú nhìn bản thân trong gương, Sở Tu Minh ngồi bên cạnh nhìn tiểu nương tử nhà mình trang điểm cho rằng, da Trầm Cẩm sáng bóng không thoa thêm phấn, hai má đỏ ửng tự nhiên, môi không tô son mà đỏ, đôi mắt hạnh to tròn trông trong sáng vô tội nhưng do vừa mới động phòng nên tự nhiên toát ra vài phần kiều mị, mê hoặc nói không nên lời.
Triệu ma ma và An Bình lâu nay tự nhiên biết nên trang điểm cho Trầm Cẩm thế nào, chỉ gắn trâm hồ điệp giữa tóc, một viên trân châu tròn tròn hồng nhạt lủng lẳng giữa trán.*
*loại trang sức này là bộ diêu, kiểu trâm cài gắn trên búi tóc có dây gắn đá thòng trước trán ấy
1425854554_967321380.310x310
Sở Tu Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, tròng mắt hiện ý cười, đôi khi hắn nghĩ nếu phụ thân và huynh trưởng còn sống sợ rằng hắn sẽ lựa chọn loại cuộc sống khác chứ không phải như bây giờ sống không phải là chính mình.
Có đôi khi Sở Tu Minh quên mất con người vốn có của mình, hắn nhớ huynh trưởng từng nói, đệ đệ nhà mình là một người lười nhác lại âm tình bất định.
“Xong rồi.” Trầm Cẩm tự chọn vòng tay để đeo, đứng lên nhìn Sở Tu Minh hỏi, “Chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
Sở Tu Minh ánh mắt lóe lên rồi khôi phục bình thường ngay, cũng đứng lên nắm tay Trầm Cẩm nói, “Dẫn nàng đi xem khố phòng trong nhà.”
“À à.” Trầm Cẩm ậm ừ, lén nhìn Sở Tu Minh mấy lần, mới rồi quá nhanh tựa như nhìn lầm, nếu Sở Tu Minh không muốn nói Trầm Cẩm cũng chỉ làm không phát hiện.
Sở Tu Minh nói, “Sở gia trấn thủ biên quan hơn mười năm cho nên có rất nhiều đồ để ở đây.”
Trầm Cẩm gật gật đầu, hạt trân châu giữa trán theo động tác của nàng lắc lư, “Cái gương thủy ngân kia cũng thế à?”
“Đồ cưới của mẫu thân ta.” Sở Tu Minh giải thích.
Trầm Cẩm vừa định gật đầu liền ngây ngẩn cả người, kéo tay Sở Tu Minh nói, “Thế thì cất đi.”
Sở Tu Minh thấy tóc Trầm Cẩm đã vấn lên, tiếc thật không thể vuốt tóc nàng, hòa nhã nói, “Mẫu thân nói để dành cho con dâu.”
Trầm Cẩm à một tiếng, không biết nên nói gì, mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn đã thấy sân này chỗ nào cũng giống tưởng tượng của nàng, thậm chí còn tốt hơn mơ ước của nàng nữa, Sở Tu Minh theo Trầm Cẩm thả chậm bước chân nói, “Thích không?”
“Thích.” Trầm Cẩm vui vẻ đến mức không biết nói gì, chẳng trách công tượng chỉ ở đây, hóa ra Sở Tu Minh sớm tính cả rồi.
Sở Tu Minh im lặng dẫn Trầm Cẩm đến khố phòng, “Nhớ đường, sau này muốn gì cứ tới đây lấy, chờ chút nữa ta bảo Triệu ma ma đem sổ sách khố phòng tới cho nàng.”
“Vâng.” Trầm Cẩm vâng dạ.
Mở cửa lớn khố phòng ra xong Sở Tu Minh bỏ chùm chìa khóa vào tay Trầm Cẩm, sau đó bàn tay to của hắn nắm tay Trầm Cẩm nói, “Của nàng hết.”
Khóe miệng Trầm Cẩm giật giật, trong lòng ấm áp, lúm đồng tiền hiện cả ra hỏi, “Chàng có giấu tiền riêng không?” Thái độ đương nhiên.
“A.” Sở Tu Minh bị chọc cười, sợ là Trầm Cẩm cũng không chú ý bất an nơi đáy mắt mình, như chuột đang thử mèo, muốn diễu võ dương oai lại sợ bị cự tuyệt khi dễ, “Về sẽ cho nàng xem, cả hòm tiền trong phủ cũng kiểm tra luôn.”
“Không muốn quản đâu.” Trầm Cẩm chiếm được đáp án vừa lòng thoải mái cả người, tiếp tục theo Sở Tu Minh vào trong.
“Vậy mặc kệ.” Sở Tu Minh không chút để ý nói, “Cứ giao cho Vương quản gia.”
Trầm Cẩm lúc này mới vui vẻ, thấy Triệu ma ma không theo vào liền rút tay ra cả người bám sau lưng Sở Tu Minh, bị hắn kéo đi, Sở Tu Minh trở tay ôm thắt lưng nàng tránh mệt mỏi tiếp tục nói, “Tóm lại phải nghe lời.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý.
Chờ đến cửa trong Trầm Cẩm mới trượt khỏi người Sở Tu Minh, Sở Tu Minh dạy Trầm Cẩm cách nhận biết chìa khóa, mở cửa ra mới nói, “Chỗ này là đồ cưới của bà cố ta.”
Trầm Cẩm nhìn đồ bên trong, đều là đồ gia dụng lớn, thậm chí còn có một đôi bình hoa sứ men xanh cao nửa người, xem hết một lượt Sở Tu Minh lại dẫn nàng tới khố phòng khác, cuối cùng tới chỗ để đồ cưới của mẫu thân Sở Tu Minh.
Buông lư lương chạm rỗng khắc hoa trong tay, Trầm Cẩm phát hiện những thứ còn lại trong khố phòng đều là đồ dùng lớn hoặc có ấn ký trong cung, ví dụ như chiếc lư hương này, nếu đây là đồ cưới của toàn bộ nữ quyến Sở gia vậy hẳn phải còn có rất nhiều đồ gia dụng bé và trang sức.
Sở Tu Minh nói, “Còn có ít vải dệt, nhân dịp này dọn dẹp đã chuyển tới khố phòng trong phủ.”
“À.” Trầm Cẩm không hoài nghi lời nói dối của Sở Tu Minh, nếu hắn nói đây là toàn bộ đồ cưới thì chính là toàn bộ, chính xác là toàn bộ những thứ còn lại, nhưng những thứ kia đi nơi nào?
Không biết sao Trầm Cẩm bỗng nhớ tới năm mươi vạn lượng bạc Thụy vương phi đưa, suy đoán không ngờ tới hiện ra, hay là Sở Tu Minh thiếu bạc? Mấy thứ kia bị đổi thành bạc cả rồi? Những thứ còn lại này không tiện bán hoặc không thể bán?
Nhưng Sở Tu Minh cần nhiều bạc thế để làm gì?
Sở Tu Minh thấy thi thoảng Trầm Cẩm lại len lén liếc hắn, vẻ mặt nghi ngờ, bỗng nhiên nhớ tới lời phụ thân từng nói, đừng bao giờ khinh thường nữ nhân, đôi khi các nàng nguyện ý tin lời nói dối của ngươi do họ cam tâm tình nguyện để ngươi lừa, lúc các nàng không muốn ngươi sẽ biết các nàng rốt cuộc thông minh trí tuệ ra sao.
“Bây giờ chưa phải lúc nói cho nàng biết, không cần đoán nữa.” Sở Tu Minh lại nắm tay Trầm Cẩm nói.
Quả nhiên Trầm Cẩm thôi không nghi ngờ, vô tội đối diện Sở Tu Minh, Sở Tu Minh véo nhẹ mũi nàng nói, “Nha đầu ngốc.”
“Ta cho chàng biết, ta thông minh lắm.” Trầm Cẩm cau mũi phản bác, “Đừng bảo ta ngốc nữa.”
Sở Tu Minh dắt Trầm Cẩm ra ngoài, “Trưa ăn gà ngũ vị hương nhé.”
Trầm Cẩm mím môi, vẻ mặt lên án nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh không chớp mắt tiếp tục bước đi, hít sâu mấy lần, ngực phập phồng lên xuống, lát sau mới ra khỏi khố phòng tủi thân nói, “So với phu quân thì ta ngốc hơn chút.” Còn cố ý nhấn mạnh chỉ ít hơn tí thôi.
Sở Tu Minh rốt cuộc cười to thành tiếng khiến Trầm Cẩm tức đến dậm chân lại không thể làm gì.
“Phu nhân không ăn chung với tướng quân thật hả?” Triệu ma ma nấu cháo táo đỏ cho Trầm Cẩm, bà cũng không ngờ ngay sáng hôm đầu tiên sau tân hôn tướng quân lại bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng, nhớ tới bộ dáng không biết làm sao của tướng quân Triệu ma ma âm thầm buồn cười.
Hai má Trầm Cẩm phiếm hồng, hai mắt trong suốt ẩn tình, đôi môi mềm của nàng nay hơi sưng đỏ, hai mắt có dấu vết đã khóc, Triệu ma ma nhắc tới Sở Tu Minh khiến nàng nhớ tới chuyện đêm qua, vừa thẹn thùng vừa đau xót, Sở Tu Minh thừa dịp nàng uống rượu lừa nàng nói nhiều lời thẹn muốn chết đi được.
Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm thế chỉ cười không nói gì nữa, chiếu cố nàng ăn sáng, “Tướng quân dặn phòng bếp bữa trưa nấu chân giò hun khói, còn chuẩn bị cả gà nấu tiêu cay phu nhân thích nữa.”
Mắt Trầm Cẩm rực sáng, không tự chủ ngồi dậy nhưng lập tức thắt lưng đau nhức lại đổ lên gối mềm, không chỉ nơi thắt lưng ngay cả địa phương khó mở miệng cũng đau rát không thôi, hai chân mềm nhũn vô lực.
Đáy mắt Triệu ma ma tràn ngập ý cười, trong lòng tính toán khi nào thì bà có thể bồng tiểu thiếu gia, cũng không cần gấp gáp, tốt nhất cứ chờ Trầm Cẩm lớn thêm ít tuổi, đến lúc đó sẽ ổn thỏa hơn.
Lúc Sở Tu Minh vào không biết Triệu ma ma nói gì mà Trầm Cẩm cười không ngừng, đồ ăn đã dọn xuống, gối mềm sau lưng Trầm Cẩm trông nhỏ xinh lắm, nàng thấy Sở Tu Minh cả cổ cả mặt đều đỏ lên, nhìn đáng yêu lại đáng thương.
Triệu ma ma cười cười, biết điều lui ra ngoài, Sở Tu Minh ngồi bên giường, nắm tay Trầm Cẩm nói, “Sao lại không nhìn ta?”
Trầm Cẩm ngoảnh đầu nhìn phía trong giường, bây giờ mới chú ý giá giường dùng gỗ lê chế thành, vô cùng tinh xảo, Sở Tu Minh cười khẽ thành tiếng, “Bảo bối của ta, chúng ta thân thiết vốn là chuyện phu thê thường tình, không cần thẹn thùng.”
“Không được nói.” Trầm Cẩm bịt miệng Sở Tu Minh, trước khi xuất giá mẫu thân có cho nàng xem sách vốn đã đủ xấu hổ rồi, nhưng mà…cũng không đa dạng thế, thực mắc cỡ chết người.
Sở Tu Minh hôn một cái vào lòng bàn tay Trầm Cẩm, “Để ta xoa bóp cho nàng nhé.”
Trầm Cẩm gật đầu, tựa vào giường, nàng chỉ mặc trung y ngắn màu đỏ thêu hoa do Trần trắc phi may riêng cho, vì để mặc ngủ nên may hơi rộng, lúc mới gả tới không có cơ hội mặc, giờ mới bị Triệu ma ma đào ra.
Trần trắc phi lo lắng chu toàn mọi bề, tấm lòng mẹ thương con hận không thể cùng tới biên quan để chăm sóc nữ nhi, giống như bà không quên chuẩn bị lễ vật cho Sở Tu Minh, không phải vì thân phận Vĩnh Ninh Bá của Sở Tu Minh mà chỉ muốn lấy lòng hắn, mong hắn có thể đối xử tử tế với nữ nhi.
Chỉ sợ Trần trắc phi cũng chẳng ngờ nữ nhi trông ngây ngây ngốc ngốc của mình lại có phúc, hợp mắt Sở Tu Minh, được sủng nên lá gan lớn không ít, chính Thụy vương phi cũng chưa bao giờ dám đuổi Thụy vương ra khỏi phòng.
Trầm Cẩm được Sở Tu Minh xoa bóp rất thoải mái, nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng rồi mới oán giận, “Đừng tưởng ta uống rượu không nhớ, hôm qua chàng đánh ta.”
“Hử?” Ngón tay xinh đẹp của Sở Tu Minh chậm rãi ấn trên lưng Trầm Cẩm, “Đánh nàng?”
Trầm Cẩm vừa định tiếp tục nói, chợt nghe Sở Tu Minh nói tiếp, “Thế thì sao nào? Lần tới còn không nghe lời sẽ còn đánh nàng.”
“…” Lần đầu tiên Trầm Cẩm bị người khác nói cho cứng họng không biết chống đỡ thế nào, quay đầu lại vẻ mặt lên án nhìn Sở Tu Minh, có cảm giác Sở Tu Minh trở thành người khác vậy, sao có thể vô lại thế chứ.
Sở Tu Minh nhướng mày, nghiêm túc hỏi, “Có nghe không?”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, tủi thân nói, “Còn không chịu phân rõ phải trái…” Rõ ràng đang lên án nhưng giọng mềm nhũn như đang làm nũng.
Sở Tu Minh cười xoa đầu Trầm Cẩm, chưa ra khỏi giường nên nàng không vấn tóc, chỉ cột sau lưng, thấy Sở Tu Minh cười, lo lắng của Trầm Cẩm lại trổi dậy, “Không được trưng bộ mặt này ra.”
“Được rồi.” Sở Tu Minh không đùa Trầm Cẩm, “Khá hơn chút nào không?”
Trầm Cẩm nhẹ nhàng xoay người thử, thoải mái hơn rồi, gật đầu nói, “Ta gọi Triệu ma ma vào giúp ta rửa mặt chải đầu.”
Sở Tu Minh đồng ý, Trầm Cẩm không biết lúc nảy Sở Tu Minh ấn thắt lưng cho nàng đã dùng nội lực, bùa cứu mệnh lại được dùng trên chiếc thắt lưng nho nhỏ, nếu bị người ta biết chắc chắn sẽ bị mắng phá của.
Triệu ma ma nhanh chóng dẫn nha hoàn An Bình theo vào, Trầm Cẩm ngồi trước bàn trang điểm mới phát hiện trong phòng dùng gương thủy ngân, cao cơ hồ soi rõ cả người Trầm Cẩm.
Gương này nàng đã thấy trong đồ cưới của Trầm Kỳ nhưng không có lớn thế này!
Trầm Cẩm thích thú nhìn bản thân trong gương, Sở Tu Minh ngồi bên cạnh nhìn tiểu nương tử nhà mình trang điểm cho rằng, da Trầm Cẩm sáng bóng không thoa thêm phấn, hai má đỏ ửng tự nhiên, môi không tô son mà đỏ, đôi mắt hạnh to tròn trông trong sáng vô tội nhưng do vừa mới động phòng nên tự nhiên toát ra vài phần kiều mị, mê hoặc nói không nên lời.
Triệu ma ma và An Bình lâu nay tự nhiên biết nên trang điểm cho Trầm Cẩm thế nào, chỉ gắn trâm hồ điệp giữa tóc, một viên trân châu tròn tròn hồng nhạt lủng lẳng giữa trán.*
*loại trang sức này là bộ diêu, kiểu trâm cài gắn trên búi tóc có dây gắn đá thòng trước trán ấy
1425854554_967321380.310x310
Sở Tu Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, tròng mắt hiện ý cười, đôi khi hắn nghĩ nếu phụ thân và huynh trưởng còn sống sợ rằng hắn sẽ lựa chọn loại cuộc sống khác chứ không phải như bây giờ sống không phải là chính mình.
Có đôi khi Sở Tu Minh quên mất con người vốn có của mình, hắn nhớ huynh trưởng từng nói, đệ đệ nhà mình là một người lười nhác lại âm tình bất định.
“Xong rồi.” Trầm Cẩm tự chọn vòng tay để đeo, đứng lên nhìn Sở Tu Minh hỏi, “Chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
Sở Tu Minh ánh mắt lóe lên rồi khôi phục bình thường ngay, cũng đứng lên nắm tay Trầm Cẩm nói, “Dẫn nàng đi xem khố phòng trong nhà.”
“À à.” Trầm Cẩm ậm ừ, lén nhìn Sở Tu Minh mấy lần, mới rồi quá nhanh tựa như nhìn lầm, nếu Sở Tu Minh không muốn nói Trầm Cẩm cũng chỉ làm không phát hiện.
Sở Tu Minh nói, “Sở gia trấn thủ biên quan hơn mười năm cho nên có rất nhiều đồ để ở đây.”
Trầm Cẩm gật gật đầu, hạt trân châu giữa trán theo động tác của nàng lắc lư, “Cái gương thủy ngân kia cũng thế à?”
“Đồ cưới của mẫu thân ta.” Sở Tu Minh giải thích.
Trầm Cẩm vừa định gật đầu liền ngây ngẩn cả người, kéo tay Sở Tu Minh nói, “Thế thì cất đi.”
Sở Tu Minh thấy tóc Trầm Cẩm đã vấn lên, tiếc thật không thể vuốt tóc nàng, hòa nhã nói, “Mẫu thân nói để dành cho con dâu.”
Trầm Cẩm à một tiếng, không biết nên nói gì, mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn đã thấy sân này chỗ nào cũng giống tưởng tượng của nàng, thậm chí còn tốt hơn mơ ước của nàng nữa, Sở Tu Minh theo Trầm Cẩm thả chậm bước chân nói, “Thích không?”
“Thích.” Trầm Cẩm vui vẻ đến mức không biết nói gì, chẳng trách công tượng chỉ ở đây, hóa ra Sở Tu Minh sớm tính cả rồi.
Sở Tu Minh im lặng dẫn Trầm Cẩm đến khố phòng, “Nhớ đường, sau này muốn gì cứ tới đây lấy, chờ chút nữa ta bảo Triệu ma ma đem sổ sách khố phòng tới cho nàng.”
“Vâng.” Trầm Cẩm vâng dạ.
Mở cửa lớn khố phòng ra xong Sở Tu Minh bỏ chùm chìa khóa vào tay Trầm Cẩm, sau đó bàn tay to của hắn nắm tay Trầm Cẩm nói, “Của nàng hết.”
Khóe miệng Trầm Cẩm giật giật, trong lòng ấm áp, lúm đồng tiền hiện cả ra hỏi, “Chàng có giấu tiền riêng không?” Thái độ đương nhiên.
“A.” Sở Tu Minh bị chọc cười, sợ là Trầm Cẩm cũng không chú ý bất an nơi đáy mắt mình, như chuột đang thử mèo, muốn diễu võ dương oai lại sợ bị cự tuyệt khi dễ, “Về sẽ cho nàng xem, cả hòm tiền trong phủ cũng kiểm tra luôn.”
“Không muốn quản đâu.” Trầm Cẩm chiếm được đáp án vừa lòng thoải mái cả người, tiếp tục theo Sở Tu Minh vào trong.
“Vậy mặc kệ.” Sở Tu Minh không chút để ý nói, “Cứ giao cho Vương quản gia.”
Trầm Cẩm lúc này mới vui vẻ, thấy Triệu ma ma không theo vào liền rút tay ra cả người bám sau lưng Sở Tu Minh, bị hắn kéo đi, Sở Tu Minh trở tay ôm thắt lưng nàng tránh mệt mỏi tiếp tục nói, “Tóm lại phải nghe lời.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý.
Chờ đến cửa trong Trầm Cẩm mới trượt khỏi người Sở Tu Minh, Sở Tu Minh dạy Trầm Cẩm cách nhận biết chìa khóa, mở cửa ra mới nói, “Chỗ này là đồ cưới của bà cố ta.”
Trầm Cẩm nhìn đồ bên trong, đều là đồ gia dụng lớn, thậm chí còn có một đôi bình hoa sứ men xanh cao nửa người, xem hết một lượt Sở Tu Minh lại dẫn nàng tới khố phòng khác, cuối cùng tới chỗ để đồ cưới của mẫu thân Sở Tu Minh.
Buông lư lương chạm rỗng khắc hoa trong tay, Trầm Cẩm phát hiện những thứ còn lại trong khố phòng đều là đồ dùng lớn hoặc có ấn ký trong cung, ví dụ như chiếc lư hương này, nếu đây là đồ cưới của toàn bộ nữ quyến Sở gia vậy hẳn phải còn có rất nhiều đồ gia dụng bé và trang sức.
Sở Tu Minh nói, “Còn có ít vải dệt, nhân dịp này dọn dẹp đã chuyển tới khố phòng trong phủ.”
“À.” Trầm Cẩm không hoài nghi lời nói dối của Sở Tu Minh, nếu hắn nói đây là toàn bộ đồ cưới thì chính là toàn bộ, chính xác là toàn bộ những thứ còn lại, nhưng những thứ kia đi nơi nào?
Không biết sao Trầm Cẩm bỗng nhớ tới năm mươi vạn lượng bạc Thụy vương phi đưa, suy đoán không ngờ tới hiện ra, hay là Sở Tu Minh thiếu bạc? Mấy thứ kia bị đổi thành bạc cả rồi? Những thứ còn lại này không tiện bán hoặc không thể bán?
Nhưng Sở Tu Minh cần nhiều bạc thế để làm gì?
Sở Tu Minh thấy thi thoảng Trầm Cẩm lại len lén liếc hắn, vẻ mặt nghi ngờ, bỗng nhiên nhớ tới lời phụ thân từng nói, đừng bao giờ khinh thường nữ nhân, đôi khi các nàng nguyện ý tin lời nói dối của ngươi do họ cam tâm tình nguyện để ngươi lừa, lúc các nàng không muốn ngươi sẽ biết các nàng rốt cuộc thông minh trí tuệ ra sao.
“Bây giờ chưa phải lúc nói cho nàng biết, không cần đoán nữa.” Sở Tu Minh lại nắm tay Trầm Cẩm nói.
Quả nhiên Trầm Cẩm thôi không nghi ngờ, vô tội đối diện Sở Tu Minh, Sở Tu Minh véo nhẹ mũi nàng nói, “Nha đầu ngốc.”
“Ta cho chàng biết, ta thông minh lắm.” Trầm Cẩm cau mũi phản bác, “Đừng bảo ta ngốc nữa.”
Sở Tu Minh dắt Trầm Cẩm ra ngoài, “Trưa ăn gà ngũ vị hương nhé.”
Trầm Cẩm mím môi, vẻ mặt lên án nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh không chớp mắt tiếp tục bước đi, hít sâu mấy lần, ngực phập phồng lên xuống, lát sau mới ra khỏi khố phòng tủi thân nói, “So với phu quân thì ta ngốc hơn chút.” Còn cố ý nhấn mạnh chỉ ít hơn tí thôi.
Sở Tu Minh rốt cuộc cười to thành tiếng khiến Trầm Cẩm tức đến dậm chân lại không thể làm gì.
/58
|