“Muốn đi xem họp chợ?” Sở Tu Minh chờ Trầm Cẩm nói hết chuyện họp chợ nghe bảo có chỗ nào ăn, chỗ nào chơi, còn có thể mua thú nuôi xong mới hỏi.
Trầm Cẩm cầm một miếng bánh phù dung lấy lòng Sở Tu Minh, lại bưng ấm lá trà đã ngâm bảy tám phần rót cho hắn một ly, mới nói, “Phu quân, dẫn ta đi cùng được không?” Giọng mềm nhũn mang theo ý làm nũng, như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào cào vào lòng người vậy.
Sở Tu Minh chậm rãi bưng ly trà uống một ngụm, lại ăn miếng bánh phù dung rồi mới nói, “Được.”
Hạnh phúc tới quá nhanh khiến Trầm Cẩm chưa phản ứng kịp, chờ ý thức được Sở Tu Minh đồng ý mới lộ hai lúm đồng tiền, “Phu quân tốt nhất.”
Đáy mắt Sở Tu Minh hiện ý cười, cho dù Trầm Cẩm không mở miệng hắn cũng chuẩn bị dẫn nàng theo, biên thành đang trùng tu, hiện giờ tướng quân phủ không tìm được người đến tu sửa khiến Trầm Cẩm không có chỗ nào chơi, hàng ngày chỉ có thể ở trong phòng ngây ngốc, Triệu ma ma nói xa nói gần vài lần rồi, cho dù Trầm Cẩm không oán giận cũng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trầm Cẩm đạt được mục đích nên không tiếp tục lấy lòng Sở Tu Minh, cảm thấy mỹ mãn ăn bánh phù dung, nước trà cũng do Sở Tu Minh rót cho nàng, “Đúng rồi, kinh thành đồn rất nhiều về ta à?”
“Ừ.” Trầm Cẩm nuốt miếng bánh trong miệng, nói, “Có rất nhiều, đáng sợ lắm.”
Tuy Sở Tu Minh không nói gì nhưng đáy mắt vẫn lộ cho nàng chút ý tứ, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ nói, “Đặc biệt lần phu quân hồi kinh giao tù binh, nửa đường lại rời đi ấy.”
Không đợi Sở Tu Minh hỏi Trầm Cẩm đã chọn vài lời đồn kể hắn nghe, Sở Tu Minh đặt nửa đĩa điểm tâm còn lại cách xa Trầm Cẩm, nàng theo bản năng cầm điểm tâm lại không thấy nhưng không chú ý bởi còn đắm chìm trong việc kể chuyện, lại còn trộm vui vẻ, “Nói phu quân mặt mày dữ tợn, vị hôn thê đầu tiên mới nhìn thấy bức họa phu quân đã bị hù chết, người thứ hai hình như bị bệnh chết, người thứ ba do phu quân không hài lòng diện mạo của nàng nên giết chết…”
“Nếu phu quân về kinh thành, những chuyện đồn đại này sẽ bị động biến mất.” Mắt Trầm Cẩm là mắt hạnh, nhìn vừa long lanh vừa vô tội, “Sợ rằng Nhị tỷ sẽ hối hận dữ lắm, còn nói phu quân thích uống máu người, ăn thịt người sống, một ngày không giết người sẽ ngứa ngáy khó chịu, phu quân chàng thích ăn sâu à?”
Cho dù Sở Tu Minh nghe thấy nhiều lời bất lợi bản thân sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, có điều khi nghe câu cuối của Trầm Cẩm lại búng trán nàng, “Sao ta lại thích ăn sâu chứ?”
“Vậy chàng ăn thử rồi hả?” Trầm Cẩm lại hỏi.
Sở Tu Minh hơi híp mắt, “Thử rồi, ngay cả thịt chuột cũng từng ăn rồi.”
Trầm Cẩm vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt thúc giục, Sở Tu Minh không còn cách nào khác phải mở miệng nói, “Năm ấy ta nếm mùi thất bại, chỉ còn hơn mười người trốn trong rừng, đói bụng thì tự nhiên cái gì cũng ăn được.”
Một chuyện cửu tử nhất sinh thế mà Sở Tu Minh nói ra vô cùng đơn giản, Trầm Cẩm như không ý thức được sự mạo hiểm lúc đó, chỉ nói, “May mà ta không cần phải ăn sâu hay thịt chuột.”
Nhìn bộ dạng Trầm Cẩm vui sướng khi người gặp họa, Sở Tu Minh lại búng trán nàng, lúc này chẳng phải nên hỏi sao hắn lại thua hoặc lúc đó hắn có bị thương không à? Có điều bị Trầm Cẩm nháo thế buồn bã đã biến mất.
“Mấy chuyện đồn đại này bắt đầu từ sáu, bảy năm trước.” Trầm Cẩm suy tư, “Chờ đến khi ta biết thì mọi người đều biết cả, có điều khi đó còn chưa nhiều với quá đáng như hiện nay thôi.”
Sở Tu Minh chớp mắt nhìn Trầm Cẩm, hắn còn tưởng tiểu thê tử của hắn muốn truyền bá vài chuyện ở biên thành chứ.
Trầm Cẩm lắc quai hàm nói, “Ở đây không ai tin, người kinh thành chưa ai gặp chàng, hàng ngày lại không có chuyện gì để nói nên mới tìm chuyện nói, người biên thành bề bộn nhiều việc, làm sao có thời gian tám chuyện linh tinh.”
Sở Tu Minh nhớ chuyện giết bảy trăm tám mươi sáu người đã lừa được ai chưa từng thấy chuyện giết người.
Trầm Cẩm thủ thỉ không ít chuyện, chuyện có ích rất nhiều, chuyện vô ích càng nhiều hơn, “Kỳ quái thiệt, trong kinh không có đồn gì về tiểu thúc hết.” Tiểu thúc trong miệng nàng là Sở Tu Viễn.
Ánh mắt Sở Tu Minh hiện mấy phần châm chọc rồi nhanh chóng biến mất khiến Trầm Cẩm tưởng mình nhìn nhầm nên không để ý, nếu phu quân không muốn để nàng biết, vậy không biết mới tốt, vì sắp tới bữa tối nên Trầm Cẩm không về mà ở lại chỗ Sở Tu Minh, đi dạo trong sảnh với hắn, Sở Tu Viễn đến thấy bọn họ liền cười nói, “Đại ca, tẩu tử.”
“Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, ngay lúc nha hoàn bưng nước tới cho bọn họ rửa tay, An Bình cũng chuẩn bị nước cho Trầm Cẩm, hai người rửa xong mới ngồi xuống, Sở Tu Viễn đã ngồi bên cạnh Sở Tu Minh.
Nha hoàn nhanh chóng dọn đồ ăn, lúc nhìn thấy một bàn gà nướng hai mắt nàng sáng rực, từ sớm nàng đã ngửi thấy mùi mật ngọt với vị gà, nàng múc cho mỗi người một chén cháo rồi mới dùng đũa gắp một miếng gà ăn, gà được dần sơ rồi ướp gia vị thêm mật, còn ngon hơn món gà từng ăn hồi trước, cháo được nấu nhuyễn thơm lừng, ngon không tả nổi.
Chờ ăn xong Sở Tu Minh cầm tay dắt Trầm Cẩm về viện, trong lòng Trầm Cẩm hiểu con người phu quân tốt liền bỏ qua việc lần trước hắn nghe lén nàng, ban đêm lúc ngâm chân bằng ngải cứu còn cảm thán với Triệu ma ma, “Phu quân là người tốt.”
Triệu ma ma không biết nói gì cho phải, ngày thường kể đủ loại chuyện tốt của tướng quân Trầm Cẩm đều có thể ngẩn ngơ không chú ý, hôm nay chỉ cần một món ăn đã có thể khiến Trầm Cẩm cảm thán nửa ngày, An Bình cười nói, “Phu nhân thích là tốt rồi.”
“Thật ra ta từng ăn một món khác, thịt kia không chỉ vừa mềm vừa béo mà còn được ướp nhiều loại gia vị ăn ngon lắm.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma một cách trông mong, vừa miêu tả cẩn thận hương vị món ăn, còn kém nói thẳng, Triệu ma ma nhanh đi nói với tướng quân, không chừng mấy bữa nữa món này sẽ xuất hiện trên bàn ăn, lòng Trầm Cẩm liền thỏa mãn ngọt ngào.
An Bình và Triệu ma ma đều nhận ra ý Trầm Cẩm, Triệu ma ma mở miệng, “Nếu phu nhân mở miệng, tướng quân nhất định sẽ dặn dò hạ nhân.”
“Không được đâu.” Trầm Cẩm không chút nghĩ ngợi đáp, “Thế thì trông ta tham ăn quá.”
Không chỉ Triệu ma ma ngay cả An Bình đều không chống đỡ được, chẳng lẽ không tự mình mở miệng thì sẽ không có vẻ tham ăn à?
Triệu ma ma vừa buồn cười vừa không biết làm sao, chỉ đành phải nói, “Được rồi, lão nô đã biết.”
Trầm Cẩm thỏa mãn mỉm cười ngọt ngào, có điều buổi tối ngủ nàng bị đau bụng đến tỉnh, không biết do mục đích đạt thành hay do trong khoảng thời gian này Triệu ma ma điều trị có hiệu quả khiến nguyệt sự tạm ngừng lâu nay của Trầm Cẩm đột nhiên đến, đừng nói chi tới thịt béo nữa, lần này nguyệt sự khiến nàng đau tới mức mặt mày trắng bệch, mỗi ngày chỉ có thể ôm lò sưởi tay nằm trên giường bị Triệu ma ma đút uống nước đường đỏ, ăn đồ ăn không được bỏ hạt tiêu càng thêm thống khổ.
May là nguyệt sự hết trước ngày họp chợ mở, cả người khoan khoái, trời còn chưa sáng đã bị Triệu ma ma gọi dậy, mơ mơ màng màng uống một chén sữa dê hạnh nhân mới tỉnh táo, phối hợp thay quần áo rửa mặt chải đầu, hôm nay An Bình chỉ bới tóc đơn giản cho Trầm Cẩm sau đó dùng ngân quan cố định, mặc quần áo màu lam trông nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng choàng cho nàng thêm cái áo choàng rồi mới đưa Trầm Cẩm xuất môn, Sở Tu Minh mặc quần áo nâu đã đứng đợi bên ngoài, lúc thấy Trầm Cẩm liền vươn tay, tay Trầm Cẩm chui ra khỏi áo choàng đặt vào tay Sở Tu Minh.
Tay Sở Tu Minh nóng ấm xua tan cảm giác lạnh lẽo sáng sớm, hắn đội mũ lạp cho Trầm Cẩm rồi mới nắm tay nàng ra ngoài, Triệu ma ma thấy thế liền đưa bọc nhỏ mang theo cho An Bình, An Bình xách đi theo phía sau Trầm Cẩm, hôm nay nàng không đi theo, nàng đã xin nghỉ chuẩn bị về thăm nhà.
Quần áo hôm nay Trầm Cẩm màu nhạt nhưng chi tiết lại tinh xảo, như tay áo, bên trong cổ tay thêu một chú bướm, vì được buộc chặt nên càng khiến cổ tay nàng trông tinh tế hơn, ở ngoài là áo ngắn tay, trên còn thêu hoa cỏ các loại, mới nhìn giống như một chú bướm bay từ bụi hoa ra.
Họp chợ mở cách biên thành không xa, cưỡi ngựa hơn một canh giờ là tới, Trầm Cẩm ngồi chung ngựa với Sở Tu Minh, Sở Tu Minh bế Trầm Cẩm lên ngựa rồi nhận áo choàng từ gã sai vặt mới ngồi lên phía sau Trầm Cẩm, một tay nắm dây cương, An Bình đưa đồ Triệu ma ma chuẩn bị cho Trầm Cẩm.
Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm điều chỉnh chỗ ngồi, để nàng ngồi thoải mái mới dùng áo choàng của mình bao nàng vào trong, tay kia cột nút áo choàng, sau đó ôm chặt Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm có vẻ không vui mở một nút áo, đầu chui ra, nói, “Ta không thể nhìn thấy bên ngoài.”
Sở Tu Viễn cũng lên ngựa, ở ngay cạnh Sở Tu Minh nghe thế liền nói, “Tẩu tử, đại ca sợ ngựa chạy sẽ khiến tẩu hứng gió.”
Trầm Cẩm mới biết mình hiểu lầm Sở Tu Minh, ngón tay mềm mềm quét lên mu bàn tay Sở Tu Minh vài cái, nói, “Thế lát nữa ta lại chui vào.”
Sở Tu Minh không giận, thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt mới ra lệnh, “Đi.” Sau đó ấn Trầm Cẩm vào trong lòng, xác định Trầm Cẩm cột chặt nút áo choàng mới giục ngựa đi trước.
Trầm Cẩm đã từng cưỡi ngựa nhưng khi đó chỉ ngồi rồi được hạ nhân kéo đi vài vòng, sau đó Vương phi không cho phép cưỡi thêm lần nào, nói cô nương cưỡi ngựa không hay, chân sẽ trở nên khó coi, rốt cuộc nàng không kiềm chế được tò mò lại mở một nút áo, nhìn hé hé phong cảnh bên ngoài, hôm nay biên thành đặc biệt im lặng.
Chờ ngựa chạy ra khỏi cửa thành, Trầm Cẩm phát hiện không còn gì để xem, gió thổi vào mặt hơi khó chịu mới ngoan ngoãn trốn vào trong lòng Sở Tu Minh, lại thấy đói bụng nên mở gói đồ Triệu ma ma chuẩn bị, lấy thịt với điểm tâm chuẩn bị sẵn bao trong giấy dầu chậm rãi ăn.
Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn sóng vai đi trước, theo sau là người hầu trong phủ, dần dần mọi người đông hơn, đều đi họp chợ, tốc độ đám người Sở Tu Minh liền chậm lại.
Sở Tu Viễn vốn định nói chuyện với Sở Tu Minh nhưng lại thấy áo choàng của huynh trưởng nhà mình giật giật, sau khi giật giật có một cánh tay chui ra, trong tay nắm một miếng thịt, sau đó hướng về phía mặt Sở Tu Minh, ánh mắt Sở Tu Minh trở nên bất đắc dĩ, đương lúc Sở Tu Viễn nghĩ huynh trưởng sẽ cự tuyệt liền thấy hắn cúi đầu ăn khối thịt kia, sau đó vỗ vỗ vị trí đầu người trong áo choàng, ngay sau đó cánh tay rút trở về, đổi thành đầu chui ra ngoài.
Sở Tu Minh không ấn nàng về, ngược lại điều khiển ngựa chạy chậm hơn, Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh lại quay sang nhìn Trầm Cẩm, bỗng nhiên nghĩ, khối thịt kia không phải tẩu tử dùng để hối lộ huynh trưởng mình đấy chứ?
Trầm Cẩm cầm một miếng bánh phù dung lấy lòng Sở Tu Minh, lại bưng ấm lá trà đã ngâm bảy tám phần rót cho hắn một ly, mới nói, “Phu quân, dẫn ta đi cùng được không?” Giọng mềm nhũn mang theo ý làm nũng, như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào cào vào lòng người vậy.
Sở Tu Minh chậm rãi bưng ly trà uống một ngụm, lại ăn miếng bánh phù dung rồi mới nói, “Được.”
Hạnh phúc tới quá nhanh khiến Trầm Cẩm chưa phản ứng kịp, chờ ý thức được Sở Tu Minh đồng ý mới lộ hai lúm đồng tiền, “Phu quân tốt nhất.”
Đáy mắt Sở Tu Minh hiện ý cười, cho dù Trầm Cẩm không mở miệng hắn cũng chuẩn bị dẫn nàng theo, biên thành đang trùng tu, hiện giờ tướng quân phủ không tìm được người đến tu sửa khiến Trầm Cẩm không có chỗ nào chơi, hàng ngày chỉ có thể ở trong phòng ngây ngốc, Triệu ma ma nói xa nói gần vài lần rồi, cho dù Trầm Cẩm không oán giận cũng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trầm Cẩm đạt được mục đích nên không tiếp tục lấy lòng Sở Tu Minh, cảm thấy mỹ mãn ăn bánh phù dung, nước trà cũng do Sở Tu Minh rót cho nàng, “Đúng rồi, kinh thành đồn rất nhiều về ta à?”
“Ừ.” Trầm Cẩm nuốt miếng bánh trong miệng, nói, “Có rất nhiều, đáng sợ lắm.”
Tuy Sở Tu Minh không nói gì nhưng đáy mắt vẫn lộ cho nàng chút ý tứ, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ nói, “Đặc biệt lần phu quân hồi kinh giao tù binh, nửa đường lại rời đi ấy.”
Không đợi Sở Tu Minh hỏi Trầm Cẩm đã chọn vài lời đồn kể hắn nghe, Sở Tu Minh đặt nửa đĩa điểm tâm còn lại cách xa Trầm Cẩm, nàng theo bản năng cầm điểm tâm lại không thấy nhưng không chú ý bởi còn đắm chìm trong việc kể chuyện, lại còn trộm vui vẻ, “Nói phu quân mặt mày dữ tợn, vị hôn thê đầu tiên mới nhìn thấy bức họa phu quân đã bị hù chết, người thứ hai hình như bị bệnh chết, người thứ ba do phu quân không hài lòng diện mạo của nàng nên giết chết…”
“Nếu phu quân về kinh thành, những chuyện đồn đại này sẽ bị động biến mất.” Mắt Trầm Cẩm là mắt hạnh, nhìn vừa long lanh vừa vô tội, “Sợ rằng Nhị tỷ sẽ hối hận dữ lắm, còn nói phu quân thích uống máu người, ăn thịt người sống, một ngày không giết người sẽ ngứa ngáy khó chịu, phu quân chàng thích ăn sâu à?”
Cho dù Sở Tu Minh nghe thấy nhiều lời bất lợi bản thân sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, có điều khi nghe câu cuối của Trầm Cẩm lại búng trán nàng, “Sao ta lại thích ăn sâu chứ?”
“Vậy chàng ăn thử rồi hả?” Trầm Cẩm lại hỏi.
Sở Tu Minh hơi híp mắt, “Thử rồi, ngay cả thịt chuột cũng từng ăn rồi.”
Trầm Cẩm vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt thúc giục, Sở Tu Minh không còn cách nào khác phải mở miệng nói, “Năm ấy ta nếm mùi thất bại, chỉ còn hơn mười người trốn trong rừng, đói bụng thì tự nhiên cái gì cũng ăn được.”
Một chuyện cửu tử nhất sinh thế mà Sở Tu Minh nói ra vô cùng đơn giản, Trầm Cẩm như không ý thức được sự mạo hiểm lúc đó, chỉ nói, “May mà ta không cần phải ăn sâu hay thịt chuột.”
Nhìn bộ dạng Trầm Cẩm vui sướng khi người gặp họa, Sở Tu Minh lại búng trán nàng, lúc này chẳng phải nên hỏi sao hắn lại thua hoặc lúc đó hắn có bị thương không à? Có điều bị Trầm Cẩm nháo thế buồn bã đã biến mất.
“Mấy chuyện đồn đại này bắt đầu từ sáu, bảy năm trước.” Trầm Cẩm suy tư, “Chờ đến khi ta biết thì mọi người đều biết cả, có điều khi đó còn chưa nhiều với quá đáng như hiện nay thôi.”
Sở Tu Minh chớp mắt nhìn Trầm Cẩm, hắn còn tưởng tiểu thê tử của hắn muốn truyền bá vài chuyện ở biên thành chứ.
Trầm Cẩm lắc quai hàm nói, “Ở đây không ai tin, người kinh thành chưa ai gặp chàng, hàng ngày lại không có chuyện gì để nói nên mới tìm chuyện nói, người biên thành bề bộn nhiều việc, làm sao có thời gian tám chuyện linh tinh.”
Sở Tu Minh nhớ chuyện giết bảy trăm tám mươi sáu người đã lừa được ai chưa từng thấy chuyện giết người.
Trầm Cẩm thủ thỉ không ít chuyện, chuyện có ích rất nhiều, chuyện vô ích càng nhiều hơn, “Kỳ quái thiệt, trong kinh không có đồn gì về tiểu thúc hết.” Tiểu thúc trong miệng nàng là Sở Tu Viễn.
Ánh mắt Sở Tu Minh hiện mấy phần châm chọc rồi nhanh chóng biến mất khiến Trầm Cẩm tưởng mình nhìn nhầm nên không để ý, nếu phu quân không muốn để nàng biết, vậy không biết mới tốt, vì sắp tới bữa tối nên Trầm Cẩm không về mà ở lại chỗ Sở Tu Minh, đi dạo trong sảnh với hắn, Sở Tu Viễn đến thấy bọn họ liền cười nói, “Đại ca, tẩu tử.”
“Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, ngay lúc nha hoàn bưng nước tới cho bọn họ rửa tay, An Bình cũng chuẩn bị nước cho Trầm Cẩm, hai người rửa xong mới ngồi xuống, Sở Tu Viễn đã ngồi bên cạnh Sở Tu Minh.
Nha hoàn nhanh chóng dọn đồ ăn, lúc nhìn thấy một bàn gà nướng hai mắt nàng sáng rực, từ sớm nàng đã ngửi thấy mùi mật ngọt với vị gà, nàng múc cho mỗi người một chén cháo rồi mới dùng đũa gắp một miếng gà ăn, gà được dần sơ rồi ướp gia vị thêm mật, còn ngon hơn món gà từng ăn hồi trước, cháo được nấu nhuyễn thơm lừng, ngon không tả nổi.
Chờ ăn xong Sở Tu Minh cầm tay dắt Trầm Cẩm về viện, trong lòng Trầm Cẩm hiểu con người phu quân tốt liền bỏ qua việc lần trước hắn nghe lén nàng, ban đêm lúc ngâm chân bằng ngải cứu còn cảm thán với Triệu ma ma, “Phu quân là người tốt.”
Triệu ma ma không biết nói gì cho phải, ngày thường kể đủ loại chuyện tốt của tướng quân Trầm Cẩm đều có thể ngẩn ngơ không chú ý, hôm nay chỉ cần một món ăn đã có thể khiến Trầm Cẩm cảm thán nửa ngày, An Bình cười nói, “Phu nhân thích là tốt rồi.”
“Thật ra ta từng ăn một món khác, thịt kia không chỉ vừa mềm vừa béo mà còn được ướp nhiều loại gia vị ăn ngon lắm.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma một cách trông mong, vừa miêu tả cẩn thận hương vị món ăn, còn kém nói thẳng, Triệu ma ma nhanh đi nói với tướng quân, không chừng mấy bữa nữa món này sẽ xuất hiện trên bàn ăn, lòng Trầm Cẩm liền thỏa mãn ngọt ngào.
An Bình và Triệu ma ma đều nhận ra ý Trầm Cẩm, Triệu ma ma mở miệng, “Nếu phu nhân mở miệng, tướng quân nhất định sẽ dặn dò hạ nhân.”
“Không được đâu.” Trầm Cẩm không chút nghĩ ngợi đáp, “Thế thì trông ta tham ăn quá.”
Không chỉ Triệu ma ma ngay cả An Bình đều không chống đỡ được, chẳng lẽ không tự mình mở miệng thì sẽ không có vẻ tham ăn à?
Triệu ma ma vừa buồn cười vừa không biết làm sao, chỉ đành phải nói, “Được rồi, lão nô đã biết.”
Trầm Cẩm thỏa mãn mỉm cười ngọt ngào, có điều buổi tối ngủ nàng bị đau bụng đến tỉnh, không biết do mục đích đạt thành hay do trong khoảng thời gian này Triệu ma ma điều trị có hiệu quả khiến nguyệt sự tạm ngừng lâu nay của Trầm Cẩm đột nhiên đến, đừng nói chi tới thịt béo nữa, lần này nguyệt sự khiến nàng đau tới mức mặt mày trắng bệch, mỗi ngày chỉ có thể ôm lò sưởi tay nằm trên giường bị Triệu ma ma đút uống nước đường đỏ, ăn đồ ăn không được bỏ hạt tiêu càng thêm thống khổ.
May là nguyệt sự hết trước ngày họp chợ mở, cả người khoan khoái, trời còn chưa sáng đã bị Triệu ma ma gọi dậy, mơ mơ màng màng uống một chén sữa dê hạnh nhân mới tỉnh táo, phối hợp thay quần áo rửa mặt chải đầu, hôm nay An Bình chỉ bới tóc đơn giản cho Trầm Cẩm sau đó dùng ngân quan cố định, mặc quần áo màu lam trông nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng choàng cho nàng thêm cái áo choàng rồi mới đưa Trầm Cẩm xuất môn, Sở Tu Minh mặc quần áo nâu đã đứng đợi bên ngoài, lúc thấy Trầm Cẩm liền vươn tay, tay Trầm Cẩm chui ra khỏi áo choàng đặt vào tay Sở Tu Minh.
Tay Sở Tu Minh nóng ấm xua tan cảm giác lạnh lẽo sáng sớm, hắn đội mũ lạp cho Trầm Cẩm rồi mới nắm tay nàng ra ngoài, Triệu ma ma thấy thế liền đưa bọc nhỏ mang theo cho An Bình, An Bình xách đi theo phía sau Trầm Cẩm, hôm nay nàng không đi theo, nàng đã xin nghỉ chuẩn bị về thăm nhà.
Quần áo hôm nay Trầm Cẩm màu nhạt nhưng chi tiết lại tinh xảo, như tay áo, bên trong cổ tay thêu một chú bướm, vì được buộc chặt nên càng khiến cổ tay nàng trông tinh tế hơn, ở ngoài là áo ngắn tay, trên còn thêu hoa cỏ các loại, mới nhìn giống như một chú bướm bay từ bụi hoa ra.
Họp chợ mở cách biên thành không xa, cưỡi ngựa hơn một canh giờ là tới, Trầm Cẩm ngồi chung ngựa với Sở Tu Minh, Sở Tu Minh bế Trầm Cẩm lên ngựa rồi nhận áo choàng từ gã sai vặt mới ngồi lên phía sau Trầm Cẩm, một tay nắm dây cương, An Bình đưa đồ Triệu ma ma chuẩn bị cho Trầm Cẩm.
Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm điều chỉnh chỗ ngồi, để nàng ngồi thoải mái mới dùng áo choàng của mình bao nàng vào trong, tay kia cột nút áo choàng, sau đó ôm chặt Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm có vẻ không vui mở một nút áo, đầu chui ra, nói, “Ta không thể nhìn thấy bên ngoài.”
Sở Tu Viễn cũng lên ngựa, ở ngay cạnh Sở Tu Minh nghe thế liền nói, “Tẩu tử, đại ca sợ ngựa chạy sẽ khiến tẩu hứng gió.”
Trầm Cẩm mới biết mình hiểu lầm Sở Tu Minh, ngón tay mềm mềm quét lên mu bàn tay Sở Tu Minh vài cái, nói, “Thế lát nữa ta lại chui vào.”
Sở Tu Minh không giận, thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt mới ra lệnh, “Đi.” Sau đó ấn Trầm Cẩm vào trong lòng, xác định Trầm Cẩm cột chặt nút áo choàng mới giục ngựa đi trước.
Trầm Cẩm đã từng cưỡi ngựa nhưng khi đó chỉ ngồi rồi được hạ nhân kéo đi vài vòng, sau đó Vương phi không cho phép cưỡi thêm lần nào, nói cô nương cưỡi ngựa không hay, chân sẽ trở nên khó coi, rốt cuộc nàng không kiềm chế được tò mò lại mở một nút áo, nhìn hé hé phong cảnh bên ngoài, hôm nay biên thành đặc biệt im lặng.
Chờ ngựa chạy ra khỏi cửa thành, Trầm Cẩm phát hiện không còn gì để xem, gió thổi vào mặt hơi khó chịu mới ngoan ngoãn trốn vào trong lòng Sở Tu Minh, lại thấy đói bụng nên mở gói đồ Triệu ma ma chuẩn bị, lấy thịt với điểm tâm chuẩn bị sẵn bao trong giấy dầu chậm rãi ăn.
Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn sóng vai đi trước, theo sau là người hầu trong phủ, dần dần mọi người đông hơn, đều đi họp chợ, tốc độ đám người Sở Tu Minh liền chậm lại.
Sở Tu Viễn vốn định nói chuyện với Sở Tu Minh nhưng lại thấy áo choàng của huynh trưởng nhà mình giật giật, sau khi giật giật có một cánh tay chui ra, trong tay nắm một miếng thịt, sau đó hướng về phía mặt Sở Tu Minh, ánh mắt Sở Tu Minh trở nên bất đắc dĩ, đương lúc Sở Tu Viễn nghĩ huynh trưởng sẽ cự tuyệt liền thấy hắn cúi đầu ăn khối thịt kia, sau đó vỗ vỗ vị trí đầu người trong áo choàng, ngay sau đó cánh tay rút trở về, đổi thành đầu chui ra ngoài.
Sở Tu Minh không ấn nàng về, ngược lại điều khiển ngựa chạy chậm hơn, Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh lại quay sang nhìn Trầm Cẩm, bỗng nhiên nghĩ, khối thịt kia không phải tẩu tử dùng để hối lộ huynh trưởng mình đấy chứ?
/58
|