Tiêu Nhiên dứt khoát bỏ qua tiếng gào thảm thiết ở sau lưng, xoa cánh tay đang đau nhức do dùng lực quá đà, đi thẳng một mạch về cung điện của mình. Hừ, đánh ngươi một trận là nhẹ cho ngươi rồi… Trong mười năm mà muốn nàng thay đổi tính cách đã được hình thành trong gần ngàn năm, chuyện này … Thật biết cách làm khó nàng mà!
“Ai, mười năm, chỉ có mười năm… Làm sao để dạy một tiểu thần ngang ngược thành một tiểu thần nhu thuận đây? Nhiệm vụ lần này sao lại khó khăn thế chứ?” Trầm tư một lát, Tiêu Nhiên đột nhiên nhận ra một thực tế hết sức nghiêm trọng: hình như nhiêm vụ lần này không những gian khổ mà còn thập phần nguy hiểm. Tiểu thần là ai chứ gì? Nếu muốn giết chết nàng thì chỉ cần dùng một ngón tay, bảo đảm không cần dùng đến ngón thứ hai… Ặc, bây giờ nàng còn có thể quay lại tìm Phụ Thần để xin vài chiêu bảo toàn tính mạng không…
Nghĩ lại vừa rồi mình đã không chút niệm tình, đánh cho người được xưng là quyền cao tối thượng nào đó đo đất, toàn thân Tiêu Nhiên toát một tầng mồ hôi lạnh. Hu hu, xúc động là ma quỷ mà. Cho nên, tình hình bây giờ là, nàng không những chọc giận Thần Bóng Tối, mà còn đắc tội với Phụ Thần Sáng Thế nữa sao? Hu hu, không cần như vậy mà…
Đưa mắt nhìn Vân Chi Bỉ vẫn gió thổi mây bay như cũ, Tiêu Nhiên hai dòng lệ rơi…
“Tiêu… Tiêu Nhiên lão sư!” Một giọng nói hơi khẩn trương đột ngột vang lên sau lưng Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiện vội vàng thu lại nét bi thương trên mặt, xoay người, thấy rõ người đến là ai thì muộn phiền trong lòng nàng liền giảm đi rất nhiều.
Tiểu thần vừa lên tiếng gọi nàng, là Thần Sinh Mệnh thập phần dịu dàng. Lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Nhiên có thiện cảm rất lớn với cô bé, hơn nữa, cô bé hoạt bát đáng yêu này cũng hiền lành thiện lương y hệt tên của mình.
Trong buổi học đầu tiên, khi đại đa số các tiểu thần đều khinh thường Tiêu Nhiên, thì chỉ có cô bé này có ý tốt với Tiêu Nhiên. Bởi vậy, nếu bây giờ hỏi ai đang chiếm vị trí thứ nhất trong lòng Tiêu Nhiên thì câu trả lời chắc chắn sẽ là vị thần quản lý sinh mệnh Ngải Vi Hy đang đứng trước mặt nàng lúc này. Còn hỏi ai đang chiếm vị trí thứ nhất từ dưới lên thì chắc chắn chính là Thần Bóng Đêm Lộ Tây Phỉ. Chênh lệch giữa hai đứa trẻ này có thể hình dung bằng khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Nhìn thấy học trò mình ưng ý nhất, Tiêu Nhiên không khỏi tươi cười: “Tiểu Vi Hy, nhìn thấy trò ta rất vui, không biết trò tìm ta có việc gì?”
“Tiêu Nhiên lão sư, con cũng rất vui khi gặp người…” Hai má của tiểu nữ thần lặng lẽ đỏ ửng lên, Ngải Vi Hy có phần hơi căng thẳng, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, lắp bắp mở miệng: “Lão sư, chuyện của Tây Phỉ… Tây Phỉ hắn… Hắn chắc chắn không cố ý đâu… Con… Con muốn… xin người… xin người đừng phạt nặng hắn …” Mấy chữ cuối cùng Tiêu Nhiên gần như không thể nghe thấy, vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Vi Hy đã cúi gằm xuống ngực.
Không uổng là học trò ngoan mà nàng thích nhất, biết yêu thương giúp đỡ bạn bè, mới đó mà đã đi tìm nàng năn nỉ dùm cho cái tên tiểu thần vừa nhìn đã biết tính tình không thể nào tốt đẹp kia. Nếu như tất cả bọn họ đều tương thân tương ái, chung sống hòa bình, thì nàng cần gì phải bó tay toàn tập như lúc này. Tiêu Nhiên âm thầm cảm khái, nhưng không nói với tiểu nữ thần trước mặt.
“Không cần lo lắng, Vi Hy, ta sẽ không làm như vậy đâu. Lúc phạt các trò ta cũng rất đau lòng mà, sao có thể phạt nặng được chứ?” Tiêu Nhiên nghịch ngợm nháy mắt một cái. Những lời này đều là lời thật lòng của nàng, phải biết rằng, đối với học trò, trước giờ nàng vẫn luôn rất khoan dung, nhưng đối với phụ huynh của học trò thì… *lầm bầm*
Không thể phủ nhận là những lúc đối mặt với Phụ Thần Sáng Thế, dường như thần sư đại nhân của chúng ta luôn không thể kềm chế được sự hung hãn của mình…
“Cám ơn người, Lão Sư!” Nghe được lời cam đoan của Tiêu Nhiên, Ngải Vi Hy bất giác ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn kinh hỉ (ngạc nhiên mừng rỡ). Ngải Vi Hy vui vẻ quay đầu sang một bên chia sẻ tin tức đáng mừng này với người bên cạnh. Tiêu Nhiên nhìn theo tầm mắt của Ngải Vi Hy, nhất thời đáy lòng run lên.
Nàng kháo! Vừa rồi nàng phải tâm hồn treo ngược cành cây đến mức nào mới có thể không nhìn thấy một người đen thủi đen thui thế này đứng bên cạnh Ngải Vi Hy? Nhưng mà, người này khiến nàng có cảm giác hơi sợ sợ…
Trong lúc Tiêu Nhiên đang âm thầm suy nghĩ, thì cái người suýt chút nữa bị nàng bỏ quên kia đột nhiên đi tới trước mặt nàng, lộ ra một khuôn mặt vô cảm, nói một câu: “Tiêu Nhiên lão sư, hãy cẩn thận với Lộ Tây Phỉ.” Nói xong lại tiếp tục duy trì bộ mặt không cảm xúc, xoay người bỏ đi.
“Oái, Hắc Tư Đới!” Ngải Vi Hy lo lắng gọi với theo, vội vội vàng vàng quay đầu nói với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên lão sư, con xin phép đi trước.” Rồi nhanh chóng đuổi theo bạn mình.
Sau khi bóng lưng của Ngải Vi Hy biến mất, rút cuộc Tiêu Nhiên cũng đã nhớ ra thân phận của người mang đồ đen kia: Thần Chết Hắc Tư Đới. Chẳng trách nàng vừa thấy người đó liền cảm thấy sợ sợ… Hơn nữa, còn có vẻ mặt vĩnh viễn không thay đổi kia… Tiêu Nhiên phát hiện hình như trái tim bé nhỏ của nàng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Nhưng điều Tiêu Nhiên chú ý hơn cả là câu nói bất ngờ kia của Hắc Tư Đới. Sau khi cân nhắc những lời đó mấy lần, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng biết được dự cảm không lành vừa rồi của mình là từ đâu mà ra.
Sau khi chắc chắn mình đã bị một vị tiểu thần nổi tiếng thù dai nhớ thương, Tiêu Nhiên cảm thấy áp lực vô cùng… Hơn nữa, nghe nói vị tiểu thần này còn bị đặc tính của thần lực ảnh hưởng, bất kể là tính cách hay thủ đoạn đều đặc biệt xấu xa….
Bị đả kích bởi tin tức mới nhận này, cả người Tiêu Nhiên đều buồn bực, bước đi trong trạng thái mông lung. Bởi vì đắm chìm trong tâm trạng buồn bực này nên Tiêu Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra nàng đã đi sang con đường khác, không phải con đường quay về cung điện của nàng. Nàng càng đi càng gần một nơi vô cùng quỷ dị ở Vân Chi Bỉ.
Đến khi Tiêu Nhiên khôi phục lại tinh thần thì nàng phát hiện ra: cảnh vật trước mặt vô cùng xa lạ, còn mình thì đang đứng ở một góc không biết tên của Vân Chi Bỉ. Tiêu Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ, hít sâu vài hơi, lại nhéo mình một cái, cuối cùng không thể không thừa nhận: nàng lạc đường rồi!
Híc híc, thật sự không thể trách nàng mù đường được, có trách thì chỉ có thể trách cái Vân Chi Bỉ dành cho chư thần sinh sống này quá mức rộng lớn. Diện tích nơi này cũng phải ngang với Đế Đô hoặc Ma Đô ở Trái Đất. Nếu muốn chỉnh chết một người hoàn toàn không có thiên phú gì về phương hướng như Tiêu Nhiên thì… hoàn toàn không có… chút vấn đề nào cả!
Thử đi đi lại lại mấy lần, kết quả là Tiêu Nhiên đẩy mình vào nơi càng xa lạ hơn. Nàng khóc không ra nước mắt. Hu hu, Phụ Thần đại ca ơi, cứu mạng!!!
“Ai, mười năm, chỉ có mười năm… Làm sao để dạy một tiểu thần ngang ngược thành một tiểu thần nhu thuận đây? Nhiệm vụ lần này sao lại khó khăn thế chứ?” Trầm tư một lát, Tiêu Nhiên đột nhiên nhận ra một thực tế hết sức nghiêm trọng: hình như nhiêm vụ lần này không những gian khổ mà còn thập phần nguy hiểm. Tiểu thần là ai chứ gì? Nếu muốn giết chết nàng thì chỉ cần dùng một ngón tay, bảo đảm không cần dùng đến ngón thứ hai… Ặc, bây giờ nàng còn có thể quay lại tìm Phụ Thần để xin vài chiêu bảo toàn tính mạng không…
Nghĩ lại vừa rồi mình đã không chút niệm tình, đánh cho người được xưng là quyền cao tối thượng nào đó đo đất, toàn thân Tiêu Nhiên toát một tầng mồ hôi lạnh. Hu hu, xúc động là ma quỷ mà. Cho nên, tình hình bây giờ là, nàng không những chọc giận Thần Bóng Tối, mà còn đắc tội với Phụ Thần Sáng Thế nữa sao? Hu hu, không cần như vậy mà…
Đưa mắt nhìn Vân Chi Bỉ vẫn gió thổi mây bay như cũ, Tiêu Nhiên hai dòng lệ rơi…
“Tiêu… Tiêu Nhiên lão sư!” Một giọng nói hơi khẩn trương đột ngột vang lên sau lưng Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiện vội vàng thu lại nét bi thương trên mặt, xoay người, thấy rõ người đến là ai thì muộn phiền trong lòng nàng liền giảm đi rất nhiều.
Tiểu thần vừa lên tiếng gọi nàng, là Thần Sinh Mệnh thập phần dịu dàng. Lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Nhiên có thiện cảm rất lớn với cô bé, hơn nữa, cô bé hoạt bát đáng yêu này cũng hiền lành thiện lương y hệt tên của mình.
Trong buổi học đầu tiên, khi đại đa số các tiểu thần đều khinh thường Tiêu Nhiên, thì chỉ có cô bé này có ý tốt với Tiêu Nhiên. Bởi vậy, nếu bây giờ hỏi ai đang chiếm vị trí thứ nhất trong lòng Tiêu Nhiên thì câu trả lời chắc chắn sẽ là vị thần quản lý sinh mệnh Ngải Vi Hy đang đứng trước mặt nàng lúc này. Còn hỏi ai đang chiếm vị trí thứ nhất từ dưới lên thì chắc chắn chính là Thần Bóng Đêm Lộ Tây Phỉ. Chênh lệch giữa hai đứa trẻ này có thể hình dung bằng khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Nhìn thấy học trò mình ưng ý nhất, Tiêu Nhiên không khỏi tươi cười: “Tiểu Vi Hy, nhìn thấy trò ta rất vui, không biết trò tìm ta có việc gì?”
“Tiêu Nhiên lão sư, con cũng rất vui khi gặp người…” Hai má của tiểu nữ thần lặng lẽ đỏ ửng lên, Ngải Vi Hy có phần hơi căng thẳng, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, lắp bắp mở miệng: “Lão sư, chuyện của Tây Phỉ… Tây Phỉ hắn… Hắn chắc chắn không cố ý đâu… Con… Con muốn… xin người… xin người đừng phạt nặng hắn …” Mấy chữ cuối cùng Tiêu Nhiên gần như không thể nghe thấy, vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Vi Hy đã cúi gằm xuống ngực.
Không uổng là học trò ngoan mà nàng thích nhất, biết yêu thương giúp đỡ bạn bè, mới đó mà đã đi tìm nàng năn nỉ dùm cho cái tên tiểu thần vừa nhìn đã biết tính tình không thể nào tốt đẹp kia. Nếu như tất cả bọn họ đều tương thân tương ái, chung sống hòa bình, thì nàng cần gì phải bó tay toàn tập như lúc này. Tiêu Nhiên âm thầm cảm khái, nhưng không nói với tiểu nữ thần trước mặt.
“Không cần lo lắng, Vi Hy, ta sẽ không làm như vậy đâu. Lúc phạt các trò ta cũng rất đau lòng mà, sao có thể phạt nặng được chứ?” Tiêu Nhiên nghịch ngợm nháy mắt một cái. Những lời này đều là lời thật lòng của nàng, phải biết rằng, đối với học trò, trước giờ nàng vẫn luôn rất khoan dung, nhưng đối với phụ huynh của học trò thì… *lầm bầm*
Không thể phủ nhận là những lúc đối mặt với Phụ Thần Sáng Thế, dường như thần sư đại nhân của chúng ta luôn không thể kềm chế được sự hung hãn của mình…
“Cám ơn người, Lão Sư!” Nghe được lời cam đoan của Tiêu Nhiên, Ngải Vi Hy bất giác ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn kinh hỉ (ngạc nhiên mừng rỡ). Ngải Vi Hy vui vẻ quay đầu sang một bên chia sẻ tin tức đáng mừng này với người bên cạnh. Tiêu Nhiên nhìn theo tầm mắt của Ngải Vi Hy, nhất thời đáy lòng run lên.
Nàng kháo! Vừa rồi nàng phải tâm hồn treo ngược cành cây đến mức nào mới có thể không nhìn thấy một người đen thủi đen thui thế này đứng bên cạnh Ngải Vi Hy? Nhưng mà, người này khiến nàng có cảm giác hơi sợ sợ…
Trong lúc Tiêu Nhiên đang âm thầm suy nghĩ, thì cái người suýt chút nữa bị nàng bỏ quên kia đột nhiên đi tới trước mặt nàng, lộ ra một khuôn mặt vô cảm, nói một câu: “Tiêu Nhiên lão sư, hãy cẩn thận với Lộ Tây Phỉ.” Nói xong lại tiếp tục duy trì bộ mặt không cảm xúc, xoay người bỏ đi.
“Oái, Hắc Tư Đới!” Ngải Vi Hy lo lắng gọi với theo, vội vội vàng vàng quay đầu nói với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên lão sư, con xin phép đi trước.” Rồi nhanh chóng đuổi theo bạn mình.
Sau khi bóng lưng của Ngải Vi Hy biến mất, rút cuộc Tiêu Nhiên cũng đã nhớ ra thân phận của người mang đồ đen kia: Thần Chết Hắc Tư Đới. Chẳng trách nàng vừa thấy người đó liền cảm thấy sợ sợ… Hơn nữa, còn có vẻ mặt vĩnh viễn không thay đổi kia… Tiêu Nhiên phát hiện hình như trái tim bé nhỏ của nàng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Nhưng điều Tiêu Nhiên chú ý hơn cả là câu nói bất ngờ kia của Hắc Tư Đới. Sau khi cân nhắc những lời đó mấy lần, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng biết được dự cảm không lành vừa rồi của mình là từ đâu mà ra.
Sau khi chắc chắn mình đã bị một vị tiểu thần nổi tiếng thù dai nhớ thương, Tiêu Nhiên cảm thấy áp lực vô cùng… Hơn nữa, nghe nói vị tiểu thần này còn bị đặc tính của thần lực ảnh hưởng, bất kể là tính cách hay thủ đoạn đều đặc biệt xấu xa….
Bị đả kích bởi tin tức mới nhận này, cả người Tiêu Nhiên đều buồn bực, bước đi trong trạng thái mông lung. Bởi vì đắm chìm trong tâm trạng buồn bực này nên Tiêu Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra nàng đã đi sang con đường khác, không phải con đường quay về cung điện của nàng. Nàng càng đi càng gần một nơi vô cùng quỷ dị ở Vân Chi Bỉ.
Đến khi Tiêu Nhiên khôi phục lại tinh thần thì nàng phát hiện ra: cảnh vật trước mặt vô cùng xa lạ, còn mình thì đang đứng ở một góc không biết tên của Vân Chi Bỉ. Tiêu Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ, hít sâu vài hơi, lại nhéo mình một cái, cuối cùng không thể không thừa nhận: nàng lạc đường rồi!
Híc híc, thật sự không thể trách nàng mù đường được, có trách thì chỉ có thể trách cái Vân Chi Bỉ dành cho chư thần sinh sống này quá mức rộng lớn. Diện tích nơi này cũng phải ngang với Đế Đô hoặc Ma Đô ở Trái Đất. Nếu muốn chỉnh chết một người hoàn toàn không có thiên phú gì về phương hướng như Tiêu Nhiên thì… hoàn toàn không có… chút vấn đề nào cả!
Thử đi đi lại lại mấy lần, kết quả là Tiêu Nhiên đẩy mình vào nơi càng xa lạ hơn. Nàng khóc không ra nước mắt. Hu hu, Phụ Thần đại ca ơi, cứu mạng!!!
/24
|