“Phụ Thần… Phụ Thần!!!” Pha Lai Á ngơ ngác vươn tay về hướng Phụ Thần vừa biến mất, trong khoảnh khắc đó nó như thấy trái tim nó tan nát rồi…
Hu hu hu, Phụ Thần của nó sao lại nhẫn tâm thế này, bỏ nó lại đây. Bỏ nó lại đây thì cũng thôi đi, tại sao lại phong ấn hoàn toàn thần lực của nó chỉ vì để thể hiện thành ý xin lỗi chứ? Bây giờ bản thân nó không còn khả năng tự vệ nào khác ngoài tay chân nhỏ xíu…
Pha Lai Á nhìn về phía Tiêu Nhiên, mang theo chút sợ hãi, nước mắt chảy dài, thầm nghĩ: Ngải Vi Hy, Ca Di Táp, Cáp Khải Đặc… Thật xin lỗi, sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa rồi!
“Này, không cần kêu la thảm thiết như vậy chứ?” Tiêu Nhiên co quắp khóe miệng, nhìn Pha Lai Á khóc lóc vật vã trước mặt nàng.
Nàng vốn định xoa đầu nó để an ủi, lại đột nhiên nhớ tới bài học “trêu ghẹo” lần trước, đầu đầy hắc tuyến liền thu tay về… Aiz, nếu lại bị hiểu lầm thêm một lần nữa, nàng chắn chắn sẽ có chướng ngại tâm lý…
Ngay lúc Tiêu Nhiên còn đang buồn buồn sợ sợ, Pha Lai Á đã quay đầu lại, cố ra vẻ hung ác, trừng mắt với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, ta cảnh cáo ngươi! Bản thần… Bản thần không phải hạng dễ trêu vào! Nếu ngươi dám ra tay với bản thần, ngươi nhất định phải chết!”
Trong nháy mắt, gương mặt Tiêu Nhiên liền biến thành một chữ 囧 thật to! Ta nói này tiểu tử, cái bộ dạng hung ác trừng mắt này của ngươi, và cái động tác sợ hãi ôm ngực kia… Rốt cuộc ngươi đang muốn làm trò gì hả? Đối với một tên nhóc nhìn qua chưa tới 10 tuổi, ta hoàn toàn không xuống tay được, có biết không? Ta cũng cần phải làm gương tốt cho các ngươi nữa, được không? Hơn nữa, ngươi là một bé trai đó nha, ngươi ôm ngực để làm gì, chỗ đó của ngươi có gì cho ta trêu ghẹo sao…
Tiêu Nhiên yên lặng phỉ nhổ, phỉ nhổ rồi lại phỉ nhổ, phỉ nhổ xong liền phát hiện ra bản thân đã lạc đề… Suy nghĩ của nàng đến tột cùng đã lặng lẽ chạy đến chỗ nào rồi?
Tiêu Nhiên nhìn trời, lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ ở Hi Phỉ Tư chịu khổ một thời gian, nàng đã hoa lệ thăng cấp thành sinh vật thần kỳ đáng phỉ nhổ trong truyền thuyết rồi sao?
Pha Lai Á nãy giờ vẫn mang một bộ dạng thấy chết không sờn, dĩ nhiên là không có cách nào biết được tròng lòng Tiêu Nhiên bây giờ có bao nhiêu đau thương, cảm tưởng duy nhất của nó lúc này là: ai da, hình như cái người nhìn có vẻ vô cùng tà ác, chỉ biết trêu chọc tiểu thần này không định xuống tay với mình?!? Ôi, Phụ Thần phù hộ!
Pha Lai Á dè dặt bỏ hai tay đang ôm ngực xuống, quan sát mãi mới dám xác nhận, Tiêu Nhiên mà nó cho rằng sẽ ra sức dày vò nó lúc này đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm đau thương của chính mình. Tuy nó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có cơ hội tốt thế này mà không trốn thì nó không phải là Pha Lai Á! Hắc hắc, chỉ cần thừa cơ chuồn đi tìm bọn Ca Di Táp, nó không tin đến mức đó rồi mà Tiêu Nhiên còn có thể làm gì nó!
Ôi, mình thật là thông minh! Pha Lai Á vui vẻ khen ngợi bản thân một hồi, rồi rón ra rón rén đi về hướng cửa chính! Nhưng ngay trong một sát na* trước khi bước ra khỏi phòng kia, bạn nhỏ Pha Lai Á đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: theo lời Phụ Thần nói, hình như, trừ khi nó được Tiêu Nhiên tha lỗi, nếu không vẫn sẽ bị giam trong phòng tối một vạn năm… Vậy tình hình bây giờ đã được gọi là tha lỗi chưa? Câu trả lời… hoàn toàn không cần phải hỏi!
*Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Mắt thấy sắp thoát khỏi bể khổ, nhưng Pha Lai Á vẫn phải lệ rơi đầy mặt quay trở về. Tuy sẽ bị Tiêu Nhiên bắt nạt, trả thù các loại rất khổ, nhưng bị nhốt trong phòng tối một vạn năm còn khổ hơn, thôi, vẫn nên chết sớm siêu sinh sớm … (T_T)
Tiêu Nhiên thật vất vả mới thoát ra khỏi oán niệm của mình, vừa nhìn xuống liền thấy bộ dạng như sắp sửa hy sinh đến nơi của Pha Lai Á, nhất thời Tiêu Nhiên lại cảm thấy dạ dày đau âm ỉ: rõ ràng nàng vừa mới ra khỏi oán niệm của bản thân, nó lại bày ra bộ dạng sắp sửa lừng lẫy bỏ mình kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả là, trong đáy lòng Tiêu Nhiên, đánh giá của nàng đối với Pha Lai Á, ngoài vẻ ngoài bướng bỉnh bất tuân, còn thêm một hạng mục khác: không thể nói lý.
Một cung điện to lớn, hai người một lớn một nhỏ mang hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau, vô cùng thần kỳ biến nơi này thành một nơi quỷ dị….
Pha Lai Á hung hăng trừng mắt qua, Tiêu Nhiên không biết làm sao.
Tiêu Nhiên có phần nghi hoặc nhìn sang, Pha Lai Á lập tức cảnh giác che ngực lại, khiến Tiêu Nhiên đầu đầy hắc tuyến.
Tiêu Nhiên huơ tay, ý bảo Pha Lai Á ngồi xuống, thật không ngờ Pha Lai Á lại trực tiếp chạy tới góc, trên mặt đều là “ta vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi”.
Sau khi tất cả nỗ lực đều không có kết quả gì, rốt cục Tiêu Nhiên cũng ngửa mặt lên trời thở dài: Pha Lai Á, ngươi là đại gia! Kiếp trước nhất định là ta đã có thù với ngươi, đánh ngươi xong còn bạo hoa cúc ngươi, nên kiếp này mới bị ngươi đối xử như thế này.
Tiêu Nhiên vốn dĩ còn muốn bày tỏ thiện ý của mình, nhưng nhân gia người ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến.
Bạn gái Tiêu Nhiên này, tuy ở ngoài mặt rất đứng đắn nghiêm chỉnh, cố gắng làm người tốt gương mẫu, nhưng trong lòng cũng có một chút tà ác, rất dễ bị ‘hắc hóa’ đi. Nếu không, con gái nhà ai mà dám nổi giận là gầm lên một tiếng rồi đánh Phụ Thần thành một con gấu trúc quốc bảo? Bởi vậy, bây giờ đã đến thời điểm Tiêu Nhiên không nhịn được nữa, nàng rất dễ dàng bạo phát, mà bạo phát cũng có hai khả năng tạo thành kết quả khác nhau. Một là trực tiếp nổi khùng, đối diện với cảnh giới này thì đến Phụ Thần cũng phải hoa hoa lệ lệ bị KO [knock-out]. Còn hai là ‘hắc hoá’, hậu quả của loại này… đó là Phụ Thần tình nguyện bị KO cũng không muốn thử nghiệm một lần. Bởi vậy, trong lòng bạn nhỏ Pha Lai Á đang cảnh giác cố thủ trong góc phòng nhất thời dâng lên linh cảm mãnh liệt: tại sao bây giờ nó… lại có một loại dự cảm vô cùng không tốt?
“Pha Lai Á.” Tiêu Nhiên nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Ta vậy mà suýt chút nữa đã quên một chuyện… Hình như ngươi có nói, thần lực của ngươi đã bị Phụ Thần phong ấn rồi ha?”
Thân hình nhỏ bé của Pha Lai Á khẽ run run một cái. Lạnh… Thật sự là quá lạnh! Tuy lúc này Tiêu Nhiên vẫn đang cười tủm tỉm, nhưng sao nó lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ?
Nhưng dù vậy, Pha Lai Á cũng sẽ không thể hiện ra sự khiếp đảm trong lòng nó. Dù bị phong ấn thần lực, nó vẫn là thần. Uy nghiêm của thần là không thể xâm phạm. Bởi vậy, Pha Lai Á cũng tức giận nói: “Đúng vậy thì sao?”
“À, nói vậy có nghĩa là, bây giờ ngươi không thể bay lượn như gió nữa, đúng không?” Tiêu Nhiên mỉm cười.
Pha Lai Á có phần hồ nghi gật đầu.
Tốt lắm, ngươi trốn không thoát rồi. Tâm tư tiểu nhân âm hiểm tàn ác trong lòng Tiêu Nhiên trỗi dậy.
“Vậy bây giờ ngươi hoàn toàn không có cách nào điều khiển gió?” Tiêu Nhiên tiếp tục mỉm cười.
Pha Lai Á lại tiếp tục nghi hoặc gật đầu. Nhưng khi nó nhìn thấy độ cong quỷ dị ở khoé môi Tiêu Nhiên, bạn nhỏ của chúng ta bất giác ôm mình chặt hơn, hỏi một cách căng thẳng: “Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì?”
Tiêu Nhiên cười tủm tỉm: “Thật ra thì, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, ngươi đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, vậy thì có một số việc trước giờ ta vẫn muốn làm nhưng không làm được, bây giờ hình như có thể thực hiện được rồi…”
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì? Hu hu hu! Đừng đến gần đây…”
Hu hu hu, Phụ Thần của nó sao lại nhẫn tâm thế này, bỏ nó lại đây. Bỏ nó lại đây thì cũng thôi đi, tại sao lại phong ấn hoàn toàn thần lực của nó chỉ vì để thể hiện thành ý xin lỗi chứ? Bây giờ bản thân nó không còn khả năng tự vệ nào khác ngoài tay chân nhỏ xíu…
Pha Lai Á nhìn về phía Tiêu Nhiên, mang theo chút sợ hãi, nước mắt chảy dài, thầm nghĩ: Ngải Vi Hy, Ca Di Táp, Cáp Khải Đặc… Thật xin lỗi, sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa rồi!
“Này, không cần kêu la thảm thiết như vậy chứ?” Tiêu Nhiên co quắp khóe miệng, nhìn Pha Lai Á khóc lóc vật vã trước mặt nàng.
Nàng vốn định xoa đầu nó để an ủi, lại đột nhiên nhớ tới bài học “trêu ghẹo” lần trước, đầu đầy hắc tuyến liền thu tay về… Aiz, nếu lại bị hiểu lầm thêm một lần nữa, nàng chắn chắn sẽ có chướng ngại tâm lý…
Ngay lúc Tiêu Nhiên còn đang buồn buồn sợ sợ, Pha Lai Á đã quay đầu lại, cố ra vẻ hung ác, trừng mắt với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, ta cảnh cáo ngươi! Bản thần… Bản thần không phải hạng dễ trêu vào! Nếu ngươi dám ra tay với bản thần, ngươi nhất định phải chết!”
Trong nháy mắt, gương mặt Tiêu Nhiên liền biến thành một chữ 囧 thật to! Ta nói này tiểu tử, cái bộ dạng hung ác trừng mắt này của ngươi, và cái động tác sợ hãi ôm ngực kia… Rốt cuộc ngươi đang muốn làm trò gì hả? Đối với một tên nhóc nhìn qua chưa tới 10 tuổi, ta hoàn toàn không xuống tay được, có biết không? Ta cũng cần phải làm gương tốt cho các ngươi nữa, được không? Hơn nữa, ngươi là một bé trai đó nha, ngươi ôm ngực để làm gì, chỗ đó của ngươi có gì cho ta trêu ghẹo sao…
Tiêu Nhiên yên lặng phỉ nhổ, phỉ nhổ rồi lại phỉ nhổ, phỉ nhổ xong liền phát hiện ra bản thân đã lạc đề… Suy nghĩ của nàng đến tột cùng đã lặng lẽ chạy đến chỗ nào rồi?
Tiêu Nhiên nhìn trời, lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ ở Hi Phỉ Tư chịu khổ một thời gian, nàng đã hoa lệ thăng cấp thành sinh vật thần kỳ đáng phỉ nhổ trong truyền thuyết rồi sao?
Pha Lai Á nãy giờ vẫn mang một bộ dạng thấy chết không sờn, dĩ nhiên là không có cách nào biết được tròng lòng Tiêu Nhiên bây giờ có bao nhiêu đau thương, cảm tưởng duy nhất của nó lúc này là: ai da, hình như cái người nhìn có vẻ vô cùng tà ác, chỉ biết trêu chọc tiểu thần này không định xuống tay với mình?!? Ôi, Phụ Thần phù hộ!
Pha Lai Á dè dặt bỏ hai tay đang ôm ngực xuống, quan sát mãi mới dám xác nhận, Tiêu Nhiên mà nó cho rằng sẽ ra sức dày vò nó lúc này đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm đau thương của chính mình. Tuy nó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có cơ hội tốt thế này mà không trốn thì nó không phải là Pha Lai Á! Hắc hắc, chỉ cần thừa cơ chuồn đi tìm bọn Ca Di Táp, nó không tin đến mức đó rồi mà Tiêu Nhiên còn có thể làm gì nó!
Ôi, mình thật là thông minh! Pha Lai Á vui vẻ khen ngợi bản thân một hồi, rồi rón ra rón rén đi về hướng cửa chính! Nhưng ngay trong một sát na* trước khi bước ra khỏi phòng kia, bạn nhỏ Pha Lai Á đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: theo lời Phụ Thần nói, hình như, trừ khi nó được Tiêu Nhiên tha lỗi, nếu không vẫn sẽ bị giam trong phòng tối một vạn năm… Vậy tình hình bây giờ đã được gọi là tha lỗi chưa? Câu trả lời… hoàn toàn không cần phải hỏi!
*Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Mắt thấy sắp thoát khỏi bể khổ, nhưng Pha Lai Á vẫn phải lệ rơi đầy mặt quay trở về. Tuy sẽ bị Tiêu Nhiên bắt nạt, trả thù các loại rất khổ, nhưng bị nhốt trong phòng tối một vạn năm còn khổ hơn, thôi, vẫn nên chết sớm siêu sinh sớm … (T_T)
Tiêu Nhiên thật vất vả mới thoát ra khỏi oán niệm của mình, vừa nhìn xuống liền thấy bộ dạng như sắp sửa hy sinh đến nơi của Pha Lai Á, nhất thời Tiêu Nhiên lại cảm thấy dạ dày đau âm ỉ: rõ ràng nàng vừa mới ra khỏi oán niệm của bản thân, nó lại bày ra bộ dạng sắp sửa lừng lẫy bỏ mình kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả là, trong đáy lòng Tiêu Nhiên, đánh giá của nàng đối với Pha Lai Á, ngoài vẻ ngoài bướng bỉnh bất tuân, còn thêm một hạng mục khác: không thể nói lý.
Một cung điện to lớn, hai người một lớn một nhỏ mang hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau, vô cùng thần kỳ biến nơi này thành một nơi quỷ dị….
Pha Lai Á hung hăng trừng mắt qua, Tiêu Nhiên không biết làm sao.
Tiêu Nhiên có phần nghi hoặc nhìn sang, Pha Lai Á lập tức cảnh giác che ngực lại, khiến Tiêu Nhiên đầu đầy hắc tuyến.
Tiêu Nhiên huơ tay, ý bảo Pha Lai Á ngồi xuống, thật không ngờ Pha Lai Á lại trực tiếp chạy tới góc, trên mặt đều là “ta vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi”.
Sau khi tất cả nỗ lực đều không có kết quả gì, rốt cục Tiêu Nhiên cũng ngửa mặt lên trời thở dài: Pha Lai Á, ngươi là đại gia! Kiếp trước nhất định là ta đã có thù với ngươi, đánh ngươi xong còn bạo hoa cúc ngươi, nên kiếp này mới bị ngươi đối xử như thế này.
Tiêu Nhiên vốn dĩ còn muốn bày tỏ thiện ý của mình, nhưng nhân gia người ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến.
Bạn gái Tiêu Nhiên này, tuy ở ngoài mặt rất đứng đắn nghiêm chỉnh, cố gắng làm người tốt gương mẫu, nhưng trong lòng cũng có một chút tà ác, rất dễ bị ‘hắc hóa’ đi. Nếu không, con gái nhà ai mà dám nổi giận là gầm lên một tiếng rồi đánh Phụ Thần thành một con gấu trúc quốc bảo? Bởi vậy, bây giờ đã đến thời điểm Tiêu Nhiên không nhịn được nữa, nàng rất dễ dàng bạo phát, mà bạo phát cũng có hai khả năng tạo thành kết quả khác nhau. Một là trực tiếp nổi khùng, đối diện với cảnh giới này thì đến Phụ Thần cũng phải hoa hoa lệ lệ bị KO [knock-out]. Còn hai là ‘hắc hoá’, hậu quả của loại này… đó là Phụ Thần tình nguyện bị KO cũng không muốn thử nghiệm một lần. Bởi vậy, trong lòng bạn nhỏ Pha Lai Á đang cảnh giác cố thủ trong góc phòng nhất thời dâng lên linh cảm mãnh liệt: tại sao bây giờ nó… lại có một loại dự cảm vô cùng không tốt?
“Pha Lai Á.” Tiêu Nhiên nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Ta vậy mà suýt chút nữa đã quên một chuyện… Hình như ngươi có nói, thần lực của ngươi đã bị Phụ Thần phong ấn rồi ha?”
Thân hình nhỏ bé của Pha Lai Á khẽ run run một cái. Lạnh… Thật sự là quá lạnh! Tuy lúc này Tiêu Nhiên vẫn đang cười tủm tỉm, nhưng sao nó lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ?
Nhưng dù vậy, Pha Lai Á cũng sẽ không thể hiện ra sự khiếp đảm trong lòng nó. Dù bị phong ấn thần lực, nó vẫn là thần. Uy nghiêm của thần là không thể xâm phạm. Bởi vậy, Pha Lai Á cũng tức giận nói: “Đúng vậy thì sao?”
“À, nói vậy có nghĩa là, bây giờ ngươi không thể bay lượn như gió nữa, đúng không?” Tiêu Nhiên mỉm cười.
Pha Lai Á có phần hồ nghi gật đầu.
Tốt lắm, ngươi trốn không thoát rồi. Tâm tư tiểu nhân âm hiểm tàn ác trong lòng Tiêu Nhiên trỗi dậy.
“Vậy bây giờ ngươi hoàn toàn không có cách nào điều khiển gió?” Tiêu Nhiên tiếp tục mỉm cười.
Pha Lai Á lại tiếp tục nghi hoặc gật đầu. Nhưng khi nó nhìn thấy độ cong quỷ dị ở khoé môi Tiêu Nhiên, bạn nhỏ của chúng ta bất giác ôm mình chặt hơn, hỏi một cách căng thẳng: “Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì?”
Tiêu Nhiên cười tủm tỉm: “Thật ra thì, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, ngươi đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, vậy thì có một số việc trước giờ ta vẫn muốn làm nhưng không làm được, bây giờ hình như có thể thực hiện được rồi…”
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì? Hu hu hu! Đừng đến gần đây…”
/24
|