"Hoàng thượng, làm sao người phải khổ sở như vậy?"
" Chuyện của trẫm khi nào cần tới ngươi hỏi?"
"Ty chức không dám, ty chức chỉ hi vọng hoàng thượng sống tốt, hai người đã không thể nào, vậy nên cắt đứt hết những ý niệm trong đầu, mà không phải là tìm một người tương tự đến an ủi mình, dù sao dáng dấp giống hơn nữa cũng không phải là cùng một người. . . . . ."
"Cảnh Nhân! Ngươi đừng quên thân phận của mình!"
. . . . . .
"Mẫu hậu! Nếu người nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách trẫm bất hiếu!"
Thái hậu bị chọc đến tức điên lên, "Ngươi...ngươi, ngươi vì con tiện nhân đó mà dám cùng ai gia đối nghịch?"
"Hoa nhi không phải người như vậy! Nếu như mẫu hậu còn dùng những tư ngữ vũ nhục nàng như vậy, trẫm cũng sẽ không cố kỵ tình mẹ con!"
Thấy Hạ Phù Dung một mình ngây ngô, Tu Hồng Miễn bước tới nắm lấy tay nàng, "Thế nào?"
"Ta không phải là thế thân của Như Hoa sao?"
Tu Hồng Miễn buồn cười nói, "Ai nói nàng là thế thân của nàng ấy?"
Nhưng Hạ Phù Dung vẫn không hiểu.
Nàng đem câu nói chính mình nghe được nói cho Tu Hồng Miễn, bị Tu Hồng Miễn hung hăng gõ một cái vào đầu, "Nàng cả ngày lẫn đêm đều ở đây loạn tưởng những thứ gì! Tùy tiện nghe được là có thể đem chắp vá lung tung hả?"
Nàng mờ mịt nhìn hắn, "Cảnh Nhân nói giống, chẳng lẽ không phải là nói ta giống như Như Hoa sao?"
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, "Hai người căn bản không giống nhau."
"Không giống Như Hoa còn giống ai? Ngươi không phải là còn có nữ nhân khác nữa chứ!"
Tu Hồng Miễn không thể chịu nổi, "Nàng không phải là thông minh lắm sao! Từ lúc nào cũng trở nên hỗn độn như vậy rồi ! Cảnh Nhân nói không giống là nói người khác, trừ Trì Tô Tướng quân vào đây còn có ai? !"
Hạ Phù Dung ngơ ngác đứng nơi đó, thì ra là. . . . . . Ban đầu Tu Hồng Miễn đối tốt với nàng là bởi vì thấy nàng giống Trì Tô? Thì ra là nàng vẫn luôn tự ăn giấm cùng chính mình!
Hạ Phù Dung cười, cười đến bất đắc dĩ, nàng vẫn tự nhận là mình rất thông minh nhưng lại phạm vào một sai lầm ngu ngốc như vậy.
Tu Hồng Miễn đưa ngón tay cài vào tóc nàng, "Thì ra nàng đối với trẫm có hiểu lầm lớn như vậy, không trách nàng đối với trẫm ác như vậy."
Nàng lúng túng đỏ mặt, chính hắn mới là một bình dấm chua to.
Gương mặt Tu Hồng Miễn mừng rỡ, "Trẫm luôn luôn ghét những nữ nhân chỉ biết tranh giành tình cảm, nhưng tại sao khi nàng ghen trẫm lại vui vẻ như vậy đây?"
Nàng lập tức ngay ngắn lại, nghiêm túc khác thường nói cho hắn biết, "Bởi vì ngươi là người luôn thay đổi"
"Thay đổi? Thay đổi như thế nào?"
Nàng đột nhiên phát hiện đối với người kiêu ngạo như vậy nói câu nói này sẽ chết rất thảm, "A, thay đổi ý là nói một thái độ của một người rất dễ dàng biến chuyển."
Tu Hồng Miễn sáng tỏ gật gật đầu, "Chỉ là nói đến thay đổi, trẫm thật so ra kém nàng, một lát biến đổi, thật là thay đổi tới cực điểm."
Hạ Phù Dung cố gắng hướng hắn nở nụ cười, trong lòng buồn bực đến cực hạn, chẳng lẽ đây chính là tự mình làm bậy thì không thể sống được?
"Không phải đã sớm đói bụng sao? Nàng xem những thứ này đã đủ cho nàng ăn đi?" Tu Hồng Miễn nói xong chỉ một đống gà rừng trên đất.
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, tiếp tục nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng.
"Tại sao người không làm đi?"
"Ngươi bắt trẫm làm?"
"Người nào săn người đó làm."
Một lát sau, "Trẫm không biết làm."
Nàng không nói gì nhìn về phía hắn, "Vậy ngươi nổi lửa lên."
"Tại sao nàng không làm?"
"Ta không biết."
Cứ như vậy, hắn nổi lửa, để nàng làm.
Gà nướng rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, tại sao lại thành ra như vậy?
Từ đó về sau, Tu Hồng Miễn cai hẳn thịt gà.
Thật là thật không biết thưởng thức! Không cho nàng một chút mặt mũi nào , dầu gì nàng cũng bỏ ra công sức khổ sở mà nướng ra, hắn mới nếm một chút đã không thèm ăn nữa, mặc kệ nàng uy hiếp, dụ dỗ như thế nào cũng không được, thật là một con heo chỉ biết ăn sung mặc sướng! Nàng tức giận ngồi ở trên ngựa, âm thầm đọ sức sau lưng Tu Hồng Miễn.
Tu Hồng Miễn cũng không có ý muốn nhượng bộ, nữ nhân này làm ra thứ gì đó thật sự rất khó có thể nuốt xuống, còn muốn ép hắn ăn? Hắn chưa từng ăn qua thứ gì khó ăn như thế, làm sao hắn có thể bỏ vào miệng được?
Một đường không nói gì, hai người bọn họ chính thức bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh.
Đến lúc nửa đêm, hai người bọn họ vẫn như cũ ngồi ở trên ngựa, không ai chịu mở miệng trước, cho nên con ngựa cứ từng nhịp bước đi.
Có lẽ Tu Hồng Miễn cũng cảm thấy nên nghỉ ngơi, kéo dây cương, con ngựa ngừng lại. Bởi vì nàng không có chuẩn bị, bị doạ cho sợ run lên.
Sau khi xuống lưng ngựa, nàng một mình đi tới dưới một thân cây, chuẩn bị ở chỗ này cả đêm.
Không ngờ Tu Hồng Miễn cũng nằm bên cạnh nàng, đem đầu của nàng đỡ lên cánh tay của hắn. Nhắm hai mắt lại, không nói một câu nào.
Hành động này làm cho trái tim nàng nóng lên, xem ra hắn vẫn còn rất quan tâm tới nàng.
Hắn chịu làm như vậy, có phải đang lấy lòng nàng? Nếu như nàng vẫn không biết tốt xấu như vậy, chỉ sợ quan hệ của hai người bọn họ sẽ càng ngày càng căng thẳng. Hắn là Hoàng đế, nên cho hắn một cái bậc thang để đi xuống.
Trong lòng nàng tự an ủi như vậy,liền lật người hướng về phía hắn, chủ động mở miệng nói, "Tu , còn bao lâu mới đến?"
Tu Hồng Miễn vẫn nhắm hai mắt như cũ, "Nhanh thôi."
Phản ứng này rõ ràng thể hiện là không muốn lấy lòng nàng! Nàng hối hận muốn chết, mặc dù bình thường da mặt nàng rất dầy, nhưng mà trước mặt người mình thích, từ trước đến giờ nàng luôn duy trì tư thái tương đối kiêu ngạo.
"Nàng làm gà tương đối khó ăn." Hắn đột nhiên nói một câu.
Nàng vừa nghe nhất thời cảm thấy rất tức giận, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, "Khó ăn thì thế nào! Làm được đã là tốt rồi! Ta khổ cực như vậy, bận rộn một hồi, ngươi còn kén ăn như vậy, kén cá chọn canh! Thật là một không biết phân biệt tốt xấu!" Mỗi một câu nói của nàng đều mang theo một quyền đánh tới trên miệng hắn đánh,từng quyền từng quyền không chút lưu tình.
/107
|