Hoàng cung thành đô Phong Chi.
Giữa cung điện rộng lớn, ngọn đèn dầu mờ mờ lay động, một người đàn ông trung niên áo lam nhàn tản ngồi trên ghế vàng khảm hình rồng ở cuối cung, một đứa bé trai lanh lợi nhỏ gầy úp sấp trên đùi hắn hưởng thụ những cái xoa nhẹ từ người đàn ông ấy.
Bỗng nhiên, đứa trẻ ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn người nam tử áo lam, giọng lo lắng:"Hoàng Thượng, Nhiên ca ca sẽ chết sao?" Ánh mắt của đứa bé giữa màn đêm tăm tối sâu thẳm này rực rỡ vô ngần, đôi đồng tử lại có một vàng một bạc kì lạ.
Người áo lam cười, nói:"Không đâu.”
Hắn cũng chẳng giải thích vì sao, nhưng đứa trẻ lại lập tức thả lỏng người, hoàn toàn tin tưởng vào hai chữ đơn giản này.
"Tiểu Trì cảm thấy trẫm làm vậy có đúng không?"
Đứa bé đáng yêu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mới ngẩng lên đáp:"Tiểu Trì cũng không rõ. Hoàng Thượng làm như vậy, Nhiên ca ca nhất định sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu không làm, tên bại hoại kia sẽ làm huynh ấy bị thương. Tiểu Trì biết Hoàng thượng muốn tốt cho Nhiên ca ca."
Nam tử áo lam cười ảm đạm rồi mới lên tiếng:"Có lẽ là vậy."
"Hoàng Thượng, Tiểu Trì có một việc không thể nghĩ thông suốt được." Đứa bé trai chôn mặt vào giữa đầu gối của người áo lam, thấp giọng nói.
"Nói đi."
"Cho đến nay, Hoàng Thượng đều là vì muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhiên ca ca. Phàm là vua của Băng quốc thì sẽ phải lãnh huyết vô tình, Hoàng Thượng vì sao lại còn.."
"Tiểu Trì muốn hỏi trẫm vì sao lại đối đãi với nó khác với các hoàng tử còn lại, thay vì đẩy nó vào giữa những cuộc tranh giành xấu xa nhất, dưỡng cho nó một trái tim cay nghiệt, lạnh lùng từ nhỏ, thì lại cho nó xuất cung học nghệ, ẩn cư nơi u cốc phải không?"
"Tiểu Trì không dám."
Người đàn ông áo lam thở dài, trong lời nói có vài phần bất đắc dĩ:"Đó là bởi ngươi không hiểu Nhiên nhi."
"Từ lúc Nhiên nhi vừa bắt đầu trưởng thành, trầm liền hạ quyết tâm. Vì tương lai Băng quốc, đưa nó lên thay Kì Hiên thừa kế ngôi vị là điều tất yếu, bởi vậy mà đã chuẩn bị rất nhiều thứ."
"Thời gian đầu, trẫm tặng nó những con thú nhỏ, đợi khi nó nảy sinh cảm tình thì liền sai người ngầm giết chúng. Sau đó là người, giả dụ như tỳ nữ hay thư đồng bên cạnh. Trẫm muốn nó hiểu được, đã là hoàng tử thì chẳng cần thứ gọi là tình cảm ấy."
"Vốn nghĩ rằng điều này thực sự rất khả thi, bởi tính tình Nhiên nhi thật quá nhu hòa, cũng quá trong sáng, thanh khiết, người như thế thì tâm lại càng dễ bị vấy bẩn. Nhưng một tháng sau, trẫm mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn."
Đứa trẻ kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:"Chẳng lẽ lại không đúng?"
"Trẫm cứ tưởng rằng, Kì Hiên đã bảo vệ nó từ nhỏ và muội muội bảo bối của nó chí ít sẽ có chút bất đồng, chỉ tiếc là trẫm đã đoán sai. Sức nặng của chúng ấy vậy mà vẫn chưa đủ, dù cho nó có khổ sở đến xót xa, bi thương đến sâu sắc, tức giận đến run người, thì ánh mắt cũng vẫn trong veo, thánh khiết, chẳng có lấy bóng dáng một tia thù hận."
"Tính cách Nhiên nhi, ngoài mặt trông thì dịu dàng thiện lương, cố gắng giúp đỡ mọi người xung quanh để được yêu thương. Nhưng trên thực tế, nó lại cũng chưa từng biết yêu thương. Trẫm hỏi thêm, Thanh Nhã với nó có là huynh muội sao?"
Nam tử áo lam chậm rãi hít một hơi, có chút thương hại nhìn đứa trẻ đang quá đỗi kinh ngạc:"Đương nhiên, nó cũng chẳng yêu ngươi!"
"Con không tin!" Đứa bé trai tức giận đứng bật dậy, dùng giọng nói trong, non nớt gào lên, "Trên đời này chỉ có Nhiên ca ca mới có thể cười dịu dàng với con, những kẻ khác đều khi dễ con là yêu quái. Nhiên ca ca thương Tiểu Trì, chắc chắn là có thương!"
Người đàn ông kia cũng chẳng để tâm đến nó, chỉ thản nhiên nói tiếp:"Thật lâu sau trẫm mới phát hiện, Nhiên nhi chẳng có chấp niệm với bất cứ thứ gì trên đời này. Người bên cạnh chết, nó dù đau khổ, nhưng không tuyệt vọng, lại càng không có oán hận. Tựa như việc sinh tử đã thành quen, chưa bao giờ ăn sâu vào tình cảm."
"Bị người hãm hại, phản bội, nó chán nản, thất vọng, nhưng chưa hề nghĩ đến việc trả thù, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nếu nó không có linh giác hơn người, thể chất bách độc bất xâm và sự bảo vệ của trẫm, nó cuối cùng cũng sẽ sớm bị kẻ khác sát hại."
"Tiểu Trì, ngươi có biết vì sao không? Là vì Nhiên nhi chưa bao giờ quan tâm đến bản thân có chết hay không, ngay cả sinn mạng của bản thân mà nó cũng chẳng chấp nhất, hay nói là không có cách nào giữ lại, thì ngươi làm sao có thể khiến nó níu giữ quyền thế, trái tim."
"Nó mặc dù sinh vào hôm nay, ra đời trong cái hoàng cung dơ bẩn này, nhưng lại lãnh đạm tựa như thần tử chẳng quan tâm đến mọi khó khăn nhân thế, phóng khoáng không chút gò bó. Một người như vậy, ngươi bảo trẫm phải bồi dưỡng nó thành vua Băng quốc thế nào đây?"
Đứa trẻ sửng sốt nhìn nam tử áo lam hồi lâu, sau mới lẩm bẩm:"Vậy Hoàng Thượng, hiện tại.."
Khóe miệng người đàn ông bỗng giương lên nở nụ cười lãnh khốc, cay nghiệt đến tận cùng, hai mắt như không có tiêu cự nhìn về nơi xa xăm nào đó, chậm rãi lên tiếng:"Ngay thời điểm trẫm muốn buông tha cho con cờ này thì, Bộ Sát xuất hiện."
"Cái tên sát thủ vô dụng kia ư?" Thằng bé hừ lạnh, "Hắn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất sao, Tiểu trì chỉ cần dùng tay trái là đã có thể đánh bại hắn rồi." Nói xong lại lầu bầu mấy câu, rồi dựa vào trong lòng người nam nhân áo lam lần nữa.
"Nhưng Nhiên nhi cũng là lần đầu tiên có chấp niệm với một người."
"Hoàng Thượng, người dựa vào đâu lại nói.."
"Bởi vì nó không muốn chết." Giọng người đàn ông nhàn nhạt, "Nó không muốn chết trong tay Bộ Sát, cũng không muốn Bộ Sát chết."
"Khoảnh khắc ấy, trẫm lập tức biết đó là thời điểm tung cái lưới mình đã bày ra trong mười mấy năm. Aiz! Người hiểu rõ Nhiên nhi nhất trên đời này là quả nhiên là Thanh Nhã."
"Hoàng hậu ư?"
Người nam nhân áo lam chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười.
"Vậy... Còn cái người xấu xí kia thì sao?" Tiểu Trì bỗng ngẩng đầu, đôi mắt ánh vàng sắc bạc chợt lóe lên.
Hai hàng mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, chậm rãi đáp:"Trẫm.. Không nói chính xác được. Nàng ta là biến số duy nhất không nằm trong kế hoạch. Sự hiện diện của nàng ta đối với Nhiên nhi, dường như so với Bộ Sát lại càng đáng sợ hơn. Mạo hiểm quá cao, trẫm không thể không sớm diệt trừ."
"Nhưng hậu quả. sẽ như thế nào đây?"
"Tiểu Trì, ngươi có biết trẫm đang nghịch với lửa không?" Người đàn ông áo lam khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của đứa bé, ánh mắt sâu thẳm mà mờ mịt, chợt thản nhiên nở nụ cười tràn đầy thích thú, "Trẫm mang Băng quốc cùng cả thiên hạ này ra đùa với lửa."
Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng tôi được chứng kiến võ công đến quỷ thần cũng khó lường của Kì Nhiên. Bóng hình loang sắc máu của hắn như bay lượn xuyên thủng giữa vòng vây. Phàm những nơi mũi kiếm bạc lướt qua, tất có kẻ kêu thét vì sợ hãi, vứt bỏ binh khí hoảng hốt lùi về sau.
Năm giây, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng là năm giây. Nơi Kì Nhiên đi qua, ánh kiếm như phủ trọn. Đối mặt với một thiếu niên bị trọng thương, lại chẳng mảy may có chút cảm xúc, vậy mà dưới tay Tiêu Kì Phong chẳng có một người nào có thể tiếp được một chiêu của hắn.
Khó trách sao Bộ Sát lại bảo võ công của hắn không bằng Kì Nhiên. Đây là loại kiếm thuật thế nào? Phải chăng là tuyệt thế vô song?
Khi tôi còn chưa hoàn hồn, kiếm của Kì Nhiên đã kề vào cổ họng Tiêu Kì Phong. Cơ thể vốn đang đứng lặng im khẽ run lên rồi lại ho ra một búng máu. Miệng vết thương trên lung bị rách, máu lần thứ hai trào ra như trút, mà hắn lại dường như chẳng cảm thấy điều đó, sắc mặt tái nhợt bình tĩnh lên tiếng:"Đừng ép đệ phải xuống tay với huynh."
Sắc mặt Tiêu Kì Phong lúc này càng khó coi hơn Kì Nhiên vài phần, chốc sau mới nói với giọng căm hờn:"Ngươi là tên quái vật! Là kẻ không nên tồn tại trên cõi đời này! Chỉ cần người nào liên quan đến ngươi thì đều bất hạnh cả!"
Tay cầm kiếm của Kì Nhiên run nhẹ, gương mặt từ từ thay đổi, thấp giọng:"Đừng nói nữa."
"Chẳng lẽ lại không đúng sao?" Hai mắt Tiêu Kì Phong đỏ quạnh, gào lên điên loạn, "Nếu không có ngươi, Kì Hiên sẽ không bị sai khiến như quân cờ, mấy huynh đệ chúng ta cũng chẳng phải mỗi giây mỗi khắc đều sống giữa bóng ma. Nếu không có ngươi, Bộ Sát vẫn sẽ an ổn đóng vai một thiên hạ đệ nhất sát thủ, người con gái ngươi yêu cũng sẽ không bị người trong thiên hạ truy sát."
"Nếu không có ngươi, Tuyết nhi nàng cũng sẽ không chết một cách thê thảm như vậy!"
Một tiếng hét điên cuồng của Tiêu Kì Phong vang lên, trong ấy chất chứa bao nỗi bi thương trộn lẫn với niềm bất cam khiến tôi không thể nào hiểu được nữa. Tôi chỉ thấy hắn cầm đằng trước thanh trường kiếm, máu tươi từ giữa ngón tay nhỏ xuống từng giọt, hai mắt hắn đỏ lòm như đầy những máu, dữ tợn vô cùng.
Cả người tôi thoáng chốc chấn động, linh cảm như chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Nỗi bất an đến cực độ tràn ra toàn thân, khuếch tán, len lỏi trong cơ thể, đôi mắt kia tựa như sắp há miệng nuốt chửng, hoàn toàn hủy diệt Kì Nhiên. Tôi hoảng sợ hét to muốn ngăn cản người đằng trước, nhưng yết hầu lại chẳng như ý muốn, không thốt ra được bất kì điều gì, mà từng từ, từng tiếng nói gằn kia lại như lưỡi dao bén nhọn không chút do dự xoáy vào ngực Kì Nhiên.
"Tiêu Kì Nhiên! Ngươi cớ gì lại sống trên đời này? Cho dù còn sống, cả đời ngươi nhất định.!"
"Phịch — !" Lời nguyền độc ác của Tiêu Kì Phong còn chưa dứt, thân mình đã bay ngược ra ngoài!
Tôi như ngây ra nhìn Bộ Sát áo đen tóc đen lạnh lùng đứng thẳng nơi ấy, nhưng lại cảm thấy hốc mắt mình nhòa lệ. Chưa bao giờ có giây phút nào như lúc này, tôi biết ơn sự tồn tại của Bộ Sát đến thế. Hắn tuy không nói một lời, như thể chẳng quan tâm đến bất kì điều gì, nhưng lại lẳng lặng che chắn mọi giông bão cho tôi và Kì Nhiên.
Ba người chúng tôi không dám ngừng lại ở trấn thêm một lúc nào nữa, suốt đêm thu dọn hành trang rời khỏi chốn thị phi này.
Mãi cho đến trời ngả tối thẫm, chúng tôi cuối cùng cũng dừng chân ngủ lại tại một hang núi không người. Vốn hang động này không phải là nơi để nghỉ chân, nhưng từ sau khi bị thương, Kì Nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Tình huống đã đến thời khắc nguy cấp, chúng tôi không thể không gạt qua những nỗi bất an kia.
Kì Nhiên ngủ an tĩnh trên một tảng đá thật lớn, tôi nhíu mày tiếp tục bắt mạch, còn Bộ sát không hề chớp mắt nhìn chằm chằm sắc mặt tôi. Một luồng hơi thở bất an, lo lắng chậm rãi lan tràn trong hang động.
Tôi cuối cùng cũng rút tay về, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên. Bộ Sát bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào bước ra ngoài. Tôi mím môi líu ríu một câu khiến cả người hắn cũng chấn động không thể bước được bước nào nữa.
Tôi nói:"Không còn kịp nữa rồi."
Hắn xoay đầu, nhìn trong mắt tôi ngập tràn nỗi sợ hãi, kinh hoàng, khớp xương bàn tay đặt trên chuôi kiếm trắng bệch, nắm lại buông ra, rồi lại siết chặt.
"Bộ Sát." Tôi ngẩng đầu, mắt hoa lên nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh,"Chỉ có một cách để cứu huynh ấy thôi."
"Là gì?" Trong đáy mắt hắn hiện lên nét vui mừng, rồi lập tức bay đâu mất, nhường chỗ cho sự kinh sợ.
"Huynh có biết" Tôi cười khẽ, "Kì Nhiên thật sự là một thiên tài, biện pháp của huynh ấy tất nhiên là hữu hiệu nhất."
Bộ Sát đánh gãy lời tôi, điên cuồng quát lên:"Không thể được!"
"Muội biết máu của huynh không được, nhưng máu của muội thì có thể." Tôi đứng lên, yên lòng nhìn thẳng hắn,"Muội cam đoan với huynh."
"Không được!" Hắn không mở mắt, hai tay buông thõng bên sườn nắm lại thành quyền. Tôi còn nghe được tiếng khớp xương vang lên,"Tuyệt đối không được!"
Tôi nhìn hắn chân thành, từng giây từng phút đều nhìn hắn, mãi đến khi hắn quay đầu đối mặt lần nữa với ánh mắt tôi. Trong mắt hắn toàn là sự sợ hãi đến tột cùng, nét cô đơn và niềm tự trách, khiến cho lòng tôi co thắt, quặn xiết từng hồi đau đớn, tựa như người trước mặt tôi đây không phải là thiên hạ đệ nhất sát thủ mà là một đứa trẻ cô đơn khát khao sự ấm áp và an ủi đến cùng cực.
"Bộ Sát, huynh cần phải hiểu rõ, đối với huynh mà nói, rốt cuộc là mạng của muội quan trọng, hay vẫn là mạng Kì Nhiên quan trọng?"
"Huống chi," Tôi cười nhẹ, "Muội không nhất định sẽ chết. Không! Muội khẳng định mình sẽ không chết. Cơ thể Kì Nhiên đặc biệt vậy, chưa biết chừng cơ thể muội cũng không khác? Tối thiểu muội bây giờ cũng mang theo một ít ngân châm dự phòng."
"Bỏ qua những việc đó, cho dù muội mang trong mình huyết cổ, thì cũng tạm thời không chết ngay được. Cùng lắm thì huynh quay về Lãnh Nguyệt giáo tiếp tục làm sát thủ đổi thuốc giải cho muội, được không?"
Mắt Bộ Sát hiện lên vẻ hoang mang và... hi vọng. Tên ngốc! Rõ ràng là lo lắng cho chúng tôi như vậy mà lại bày ra bộ dạng lãnh tâm lãnh phế mỗi ngày thế này. Tội gì phải làm khổ mình như thế ?
"Huynh phải tin vào Kì Nhiên, y thuật của huynh ấy là đệ nhất thiên hạ, đến lúc đó huynh ấy nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho muội. Huynh cũng phải tin tưởng muội, vận khí của muội gần đây tốt lắm, ngã từ vách núi cao vậy còn không chết nữa mà. Huynh lại càng phải tin vào bản thân mình, huynh không nợ mọi người gì cả, vì đến tận bây giờ, nhờ huynh vẫn luôn âm thầm bảo vệ, muội với Kì Nhiên mới có thể vui vẻ, hạnh phúc thế này!"
Kì Nhiên được Bộ Sát đỡ dậy ngồi khoanh chân lại. Tôi chăm chú tập trung, châm ba cây ngân châm khác nhau vào huyệt phong phủ sau gáy, huyệt thiên phủ và huyệt hợp cốt ở cánh tay trái. Tôi hơi ngước đầu ngụ ý bảo Bộ Sát từ từ truyền một dòng chân khí vào cơ thể Kì Nhiên.
Tôi thu lại tất cả tạp niệm, cảm nhận dòng chảy kì dị đang tạo thành, thay đổi trong cơ thể Kì Nhiên. Cuối cùng, tôi cũng cảm giác được có một sự dao động rất nhỏ nơi huyệt tử cung ở trái tim thông qua huyết mạch đang lưu thông toàn thân truyền đến ngân châm trên tay mình.
Kì Nhiên đang hôn mê cũng vì sự dao động này mà bất giác run lên, trán mướt mồ hôi.
Giờ phút này, lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, thít chặt như nhắc nhở tôi rằng, một châm này hạ xuống thì sẽ không thể nào hối hận được nữa. Vận mệnh tôi, vận mệnh Kì Nhiên, vận mệnh Bộ Sát sẽ không còn do chúng tôi nắm giữ.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Sát, hai mắt hắn tối thẫm, hun hút như màn đêm, lại không giấu được nỗi đau thương, nhìn tôi sâu sắc.
Lòng chợt run lên, tôi nhận ra mình thật lâu, thật lâu trước kia đã không còn lối để quay đầu nữa rồi. Tôi khẽ nhắm mắt, lại mở ra đã là sự kiên quyết ngập tràn, tôi — tuyệt đối sẽ không để Kì Nhiên phải chết.
Dứt lời, tôi lấy ra ba cây ngân châm nữa, tiếp tục theo thứ tự châm vào huyệt linh hư, khúc trì, khổng tối của Kì Nhiên. Cũng ba cây ngâm châm khác, tôi không do dự châm vào chính cơ thể mình.
Tôi rút ra đoản kiếm mỏng như cánh ve bên hông, dứt khoát cắt một đường trên cổ tay, máu tuôn như trút, nhưng tôi lại chẳng hề thấy đau đớn. Chỉ run mạnh một cái, tôi cắn chặt rang, nói:"Bắt đầu đi!"
"A! — " Từ trong hang núi vang lên một tiếng thét cao vút thảm thiết của cô gái và âm thanh va đập nặng nề.
Trời ơi! Đây là cơn đau do huyết cổ phệ tim ư? Có thể nói cho tôi rốt cuộc làm sao tên Kì Nhiên biến thái kia lại có thể chịu đựng được thế này?
Lúc này đây, trên dưới khắp thân thể tôi tựa có hàng ngàn con sâu, hàng vạn con kiến không ngừng cắn xé ở kinh mạch, ở xương cốt mình. Đặc biệt là ở ngực, tôi cảm thấy như bị một con kiến cực nóng cắn phải, thoắt lan ra thoắt rút lại, cứ như muốn vặn nát trái tim tôi.
Toàn thân tôi mướt mồ hôi, khi nóng khi lạnh, hệt như lúc rơi vào hầm băng, lúc lạc vào ngục lửa. Khắp người vừa tê vừa ngứa khiến tôi phải thét đến nhói tai, nén không được mà khua hết chỗ này đến nơi khác, chỉ cần giúp tôi dừng lại cơn đau đớn không thuộc về bản thân này, thì khoảnh khắc ấy tôi có chết cũng cam lòng.
Khi ý thức lâm vào mê man, thống khổ, tôi cảm thấy dường như có ai đó ôm riết mình vào lòng, mùi máu tươi tanh nồng lan tràn trong vòm miệng. Chẳng cần biết ai bị thương, tôi giãy giụa, kêu khóc, huơ tay đánh đấm, dùng hết sức lực để trút cạn nỗi đau vô tận trong mình.
Mãi đến khi cơ thể đã cạn kiệt sức lực, ý thức chập chờn chợt rời xa, tôi lả người trong vòng ôm ấm áp, cuộn mình lại nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Bộ Sát cúi nhìn gương mặt người ngủ an tĩnh, bình thản trong lòng, siết chặt cánh tay như sợ nàng bỗng nhiên biến mất trong cái ôm riết của mình. Cô thiếu nữ vừa lúc trước còn hét lên như dại đi kia giờ phút này cũng đã yên giấc. Gương mặt nàng khi ngủ vẫn như ngày thường, đạm mạc mà yên bình, rời xa mọi huyên náo thế gian.
Trong mắt Bộ Sát chan chứa niềm đau xót, bi thương, nhìn thật sâu, thật chăm chú, rồi chậm rãi vùi mặt vào mái tóc nàng lẩm bẩm không dứt:"Xin lỗi! Xin lỗi!"
Giữa cung điện rộng lớn, ngọn đèn dầu mờ mờ lay động, một người đàn ông trung niên áo lam nhàn tản ngồi trên ghế vàng khảm hình rồng ở cuối cung, một đứa bé trai lanh lợi nhỏ gầy úp sấp trên đùi hắn hưởng thụ những cái xoa nhẹ từ người đàn ông ấy.
Bỗng nhiên, đứa trẻ ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn người nam tử áo lam, giọng lo lắng:"Hoàng Thượng, Nhiên ca ca sẽ chết sao?" Ánh mắt của đứa bé giữa màn đêm tăm tối sâu thẳm này rực rỡ vô ngần, đôi đồng tử lại có một vàng một bạc kì lạ.
Người áo lam cười, nói:"Không đâu.”
Hắn cũng chẳng giải thích vì sao, nhưng đứa trẻ lại lập tức thả lỏng người, hoàn toàn tin tưởng vào hai chữ đơn giản này.
"Tiểu Trì cảm thấy trẫm làm vậy có đúng không?"
Đứa bé đáng yêu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mới ngẩng lên đáp:"Tiểu Trì cũng không rõ. Hoàng Thượng làm như vậy, Nhiên ca ca nhất định sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu không làm, tên bại hoại kia sẽ làm huynh ấy bị thương. Tiểu Trì biết Hoàng thượng muốn tốt cho Nhiên ca ca."
Nam tử áo lam cười ảm đạm rồi mới lên tiếng:"Có lẽ là vậy."
"Hoàng Thượng, Tiểu Trì có một việc không thể nghĩ thông suốt được." Đứa bé trai chôn mặt vào giữa đầu gối của người áo lam, thấp giọng nói.
"Nói đi."
"Cho đến nay, Hoàng Thượng đều là vì muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhiên ca ca. Phàm là vua của Băng quốc thì sẽ phải lãnh huyết vô tình, Hoàng Thượng vì sao lại còn.."
"Tiểu Trì muốn hỏi trẫm vì sao lại đối đãi với nó khác với các hoàng tử còn lại, thay vì đẩy nó vào giữa những cuộc tranh giành xấu xa nhất, dưỡng cho nó một trái tim cay nghiệt, lạnh lùng từ nhỏ, thì lại cho nó xuất cung học nghệ, ẩn cư nơi u cốc phải không?"
"Tiểu Trì không dám."
Người đàn ông áo lam thở dài, trong lời nói có vài phần bất đắc dĩ:"Đó là bởi ngươi không hiểu Nhiên nhi."
"Từ lúc Nhiên nhi vừa bắt đầu trưởng thành, trầm liền hạ quyết tâm. Vì tương lai Băng quốc, đưa nó lên thay Kì Hiên thừa kế ngôi vị là điều tất yếu, bởi vậy mà đã chuẩn bị rất nhiều thứ."
"Thời gian đầu, trẫm tặng nó những con thú nhỏ, đợi khi nó nảy sinh cảm tình thì liền sai người ngầm giết chúng. Sau đó là người, giả dụ như tỳ nữ hay thư đồng bên cạnh. Trẫm muốn nó hiểu được, đã là hoàng tử thì chẳng cần thứ gọi là tình cảm ấy."
"Vốn nghĩ rằng điều này thực sự rất khả thi, bởi tính tình Nhiên nhi thật quá nhu hòa, cũng quá trong sáng, thanh khiết, người như thế thì tâm lại càng dễ bị vấy bẩn. Nhưng một tháng sau, trẫm mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn."
Đứa trẻ kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:"Chẳng lẽ lại không đúng?"
"Trẫm cứ tưởng rằng, Kì Hiên đã bảo vệ nó từ nhỏ và muội muội bảo bối của nó chí ít sẽ có chút bất đồng, chỉ tiếc là trẫm đã đoán sai. Sức nặng của chúng ấy vậy mà vẫn chưa đủ, dù cho nó có khổ sở đến xót xa, bi thương đến sâu sắc, tức giận đến run người, thì ánh mắt cũng vẫn trong veo, thánh khiết, chẳng có lấy bóng dáng một tia thù hận."
"Tính cách Nhiên nhi, ngoài mặt trông thì dịu dàng thiện lương, cố gắng giúp đỡ mọi người xung quanh để được yêu thương. Nhưng trên thực tế, nó lại cũng chưa từng biết yêu thương. Trẫm hỏi thêm, Thanh Nhã với nó có là huynh muội sao?"
Nam tử áo lam chậm rãi hít một hơi, có chút thương hại nhìn đứa trẻ đang quá đỗi kinh ngạc:"Đương nhiên, nó cũng chẳng yêu ngươi!"
"Con không tin!" Đứa bé trai tức giận đứng bật dậy, dùng giọng nói trong, non nớt gào lên, "Trên đời này chỉ có Nhiên ca ca mới có thể cười dịu dàng với con, những kẻ khác đều khi dễ con là yêu quái. Nhiên ca ca thương Tiểu Trì, chắc chắn là có thương!"
Người đàn ông kia cũng chẳng để tâm đến nó, chỉ thản nhiên nói tiếp:"Thật lâu sau trẫm mới phát hiện, Nhiên nhi chẳng có chấp niệm với bất cứ thứ gì trên đời này. Người bên cạnh chết, nó dù đau khổ, nhưng không tuyệt vọng, lại càng không có oán hận. Tựa như việc sinh tử đã thành quen, chưa bao giờ ăn sâu vào tình cảm."
"Bị người hãm hại, phản bội, nó chán nản, thất vọng, nhưng chưa hề nghĩ đến việc trả thù, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nếu nó không có linh giác hơn người, thể chất bách độc bất xâm và sự bảo vệ của trẫm, nó cuối cùng cũng sẽ sớm bị kẻ khác sát hại."
"Tiểu Trì, ngươi có biết vì sao không? Là vì Nhiên nhi chưa bao giờ quan tâm đến bản thân có chết hay không, ngay cả sinn mạng của bản thân mà nó cũng chẳng chấp nhất, hay nói là không có cách nào giữ lại, thì ngươi làm sao có thể khiến nó níu giữ quyền thế, trái tim."
"Nó mặc dù sinh vào hôm nay, ra đời trong cái hoàng cung dơ bẩn này, nhưng lại lãnh đạm tựa như thần tử chẳng quan tâm đến mọi khó khăn nhân thế, phóng khoáng không chút gò bó. Một người như vậy, ngươi bảo trẫm phải bồi dưỡng nó thành vua Băng quốc thế nào đây?"
Đứa trẻ sửng sốt nhìn nam tử áo lam hồi lâu, sau mới lẩm bẩm:"Vậy Hoàng Thượng, hiện tại.."
Khóe miệng người đàn ông bỗng giương lên nở nụ cười lãnh khốc, cay nghiệt đến tận cùng, hai mắt như không có tiêu cự nhìn về nơi xa xăm nào đó, chậm rãi lên tiếng:"Ngay thời điểm trẫm muốn buông tha cho con cờ này thì, Bộ Sát xuất hiện."
"Cái tên sát thủ vô dụng kia ư?" Thằng bé hừ lạnh, "Hắn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất sao, Tiểu trì chỉ cần dùng tay trái là đã có thể đánh bại hắn rồi." Nói xong lại lầu bầu mấy câu, rồi dựa vào trong lòng người nam nhân áo lam lần nữa.
"Nhưng Nhiên nhi cũng là lần đầu tiên có chấp niệm với một người."
"Hoàng Thượng, người dựa vào đâu lại nói.."
"Bởi vì nó không muốn chết." Giọng người đàn ông nhàn nhạt, "Nó không muốn chết trong tay Bộ Sát, cũng không muốn Bộ Sát chết."
"Khoảnh khắc ấy, trẫm lập tức biết đó là thời điểm tung cái lưới mình đã bày ra trong mười mấy năm. Aiz! Người hiểu rõ Nhiên nhi nhất trên đời này là quả nhiên là Thanh Nhã."
"Hoàng hậu ư?"
Người nam nhân áo lam chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười.
"Vậy... Còn cái người xấu xí kia thì sao?" Tiểu Trì bỗng ngẩng đầu, đôi mắt ánh vàng sắc bạc chợt lóe lên.
Hai hàng mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, chậm rãi đáp:"Trẫm.. Không nói chính xác được. Nàng ta là biến số duy nhất không nằm trong kế hoạch. Sự hiện diện của nàng ta đối với Nhiên nhi, dường như so với Bộ Sát lại càng đáng sợ hơn. Mạo hiểm quá cao, trẫm không thể không sớm diệt trừ."
"Nhưng hậu quả. sẽ như thế nào đây?"
"Tiểu Trì, ngươi có biết trẫm đang nghịch với lửa không?" Người đàn ông áo lam khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của đứa bé, ánh mắt sâu thẳm mà mờ mịt, chợt thản nhiên nở nụ cười tràn đầy thích thú, "Trẫm mang Băng quốc cùng cả thiên hạ này ra đùa với lửa."
Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng tôi được chứng kiến võ công đến quỷ thần cũng khó lường của Kì Nhiên. Bóng hình loang sắc máu của hắn như bay lượn xuyên thủng giữa vòng vây. Phàm những nơi mũi kiếm bạc lướt qua, tất có kẻ kêu thét vì sợ hãi, vứt bỏ binh khí hoảng hốt lùi về sau.
Năm giây, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng là năm giây. Nơi Kì Nhiên đi qua, ánh kiếm như phủ trọn. Đối mặt với một thiếu niên bị trọng thương, lại chẳng mảy may có chút cảm xúc, vậy mà dưới tay Tiêu Kì Phong chẳng có một người nào có thể tiếp được một chiêu của hắn.
Khó trách sao Bộ Sát lại bảo võ công của hắn không bằng Kì Nhiên. Đây là loại kiếm thuật thế nào? Phải chăng là tuyệt thế vô song?
Khi tôi còn chưa hoàn hồn, kiếm của Kì Nhiên đã kề vào cổ họng Tiêu Kì Phong. Cơ thể vốn đang đứng lặng im khẽ run lên rồi lại ho ra một búng máu. Miệng vết thương trên lung bị rách, máu lần thứ hai trào ra như trút, mà hắn lại dường như chẳng cảm thấy điều đó, sắc mặt tái nhợt bình tĩnh lên tiếng:"Đừng ép đệ phải xuống tay với huynh."
Sắc mặt Tiêu Kì Phong lúc này càng khó coi hơn Kì Nhiên vài phần, chốc sau mới nói với giọng căm hờn:"Ngươi là tên quái vật! Là kẻ không nên tồn tại trên cõi đời này! Chỉ cần người nào liên quan đến ngươi thì đều bất hạnh cả!"
Tay cầm kiếm của Kì Nhiên run nhẹ, gương mặt từ từ thay đổi, thấp giọng:"Đừng nói nữa."
"Chẳng lẽ lại không đúng sao?" Hai mắt Tiêu Kì Phong đỏ quạnh, gào lên điên loạn, "Nếu không có ngươi, Kì Hiên sẽ không bị sai khiến như quân cờ, mấy huynh đệ chúng ta cũng chẳng phải mỗi giây mỗi khắc đều sống giữa bóng ma. Nếu không có ngươi, Bộ Sát vẫn sẽ an ổn đóng vai một thiên hạ đệ nhất sát thủ, người con gái ngươi yêu cũng sẽ không bị người trong thiên hạ truy sát."
"Nếu không có ngươi, Tuyết nhi nàng cũng sẽ không chết một cách thê thảm như vậy!"
Một tiếng hét điên cuồng của Tiêu Kì Phong vang lên, trong ấy chất chứa bao nỗi bi thương trộn lẫn với niềm bất cam khiến tôi không thể nào hiểu được nữa. Tôi chỉ thấy hắn cầm đằng trước thanh trường kiếm, máu tươi từ giữa ngón tay nhỏ xuống từng giọt, hai mắt hắn đỏ lòm như đầy những máu, dữ tợn vô cùng.
Cả người tôi thoáng chốc chấn động, linh cảm như chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Nỗi bất an đến cực độ tràn ra toàn thân, khuếch tán, len lỏi trong cơ thể, đôi mắt kia tựa như sắp há miệng nuốt chửng, hoàn toàn hủy diệt Kì Nhiên. Tôi hoảng sợ hét to muốn ngăn cản người đằng trước, nhưng yết hầu lại chẳng như ý muốn, không thốt ra được bất kì điều gì, mà từng từ, từng tiếng nói gằn kia lại như lưỡi dao bén nhọn không chút do dự xoáy vào ngực Kì Nhiên.
"Tiêu Kì Nhiên! Ngươi cớ gì lại sống trên đời này? Cho dù còn sống, cả đời ngươi nhất định.!"
"Phịch — !" Lời nguyền độc ác của Tiêu Kì Phong còn chưa dứt, thân mình đã bay ngược ra ngoài!
Tôi như ngây ra nhìn Bộ Sát áo đen tóc đen lạnh lùng đứng thẳng nơi ấy, nhưng lại cảm thấy hốc mắt mình nhòa lệ. Chưa bao giờ có giây phút nào như lúc này, tôi biết ơn sự tồn tại của Bộ Sát đến thế. Hắn tuy không nói một lời, như thể chẳng quan tâm đến bất kì điều gì, nhưng lại lẳng lặng che chắn mọi giông bão cho tôi và Kì Nhiên.
Ba người chúng tôi không dám ngừng lại ở trấn thêm một lúc nào nữa, suốt đêm thu dọn hành trang rời khỏi chốn thị phi này.
Mãi cho đến trời ngả tối thẫm, chúng tôi cuối cùng cũng dừng chân ngủ lại tại một hang núi không người. Vốn hang động này không phải là nơi để nghỉ chân, nhưng từ sau khi bị thương, Kì Nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Tình huống đã đến thời khắc nguy cấp, chúng tôi không thể không gạt qua những nỗi bất an kia.
Kì Nhiên ngủ an tĩnh trên một tảng đá thật lớn, tôi nhíu mày tiếp tục bắt mạch, còn Bộ sát không hề chớp mắt nhìn chằm chằm sắc mặt tôi. Một luồng hơi thở bất an, lo lắng chậm rãi lan tràn trong hang động.
Tôi cuối cùng cũng rút tay về, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên. Bộ Sát bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào bước ra ngoài. Tôi mím môi líu ríu một câu khiến cả người hắn cũng chấn động không thể bước được bước nào nữa.
Tôi nói:"Không còn kịp nữa rồi."
Hắn xoay đầu, nhìn trong mắt tôi ngập tràn nỗi sợ hãi, kinh hoàng, khớp xương bàn tay đặt trên chuôi kiếm trắng bệch, nắm lại buông ra, rồi lại siết chặt.
"Bộ Sát." Tôi ngẩng đầu, mắt hoa lên nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh,"Chỉ có một cách để cứu huynh ấy thôi."
"Là gì?" Trong đáy mắt hắn hiện lên nét vui mừng, rồi lập tức bay đâu mất, nhường chỗ cho sự kinh sợ.
"Huynh có biết" Tôi cười khẽ, "Kì Nhiên thật sự là một thiên tài, biện pháp của huynh ấy tất nhiên là hữu hiệu nhất."
Bộ Sát đánh gãy lời tôi, điên cuồng quát lên:"Không thể được!"
"Muội biết máu của huynh không được, nhưng máu của muội thì có thể." Tôi đứng lên, yên lòng nhìn thẳng hắn,"Muội cam đoan với huynh."
"Không được!" Hắn không mở mắt, hai tay buông thõng bên sườn nắm lại thành quyền. Tôi còn nghe được tiếng khớp xương vang lên,"Tuyệt đối không được!"
Tôi nhìn hắn chân thành, từng giây từng phút đều nhìn hắn, mãi đến khi hắn quay đầu đối mặt lần nữa với ánh mắt tôi. Trong mắt hắn toàn là sự sợ hãi đến tột cùng, nét cô đơn và niềm tự trách, khiến cho lòng tôi co thắt, quặn xiết từng hồi đau đớn, tựa như người trước mặt tôi đây không phải là thiên hạ đệ nhất sát thủ mà là một đứa trẻ cô đơn khát khao sự ấm áp và an ủi đến cùng cực.
"Bộ Sát, huynh cần phải hiểu rõ, đối với huynh mà nói, rốt cuộc là mạng của muội quan trọng, hay vẫn là mạng Kì Nhiên quan trọng?"
"Huống chi," Tôi cười nhẹ, "Muội không nhất định sẽ chết. Không! Muội khẳng định mình sẽ không chết. Cơ thể Kì Nhiên đặc biệt vậy, chưa biết chừng cơ thể muội cũng không khác? Tối thiểu muội bây giờ cũng mang theo một ít ngân châm dự phòng."
"Bỏ qua những việc đó, cho dù muội mang trong mình huyết cổ, thì cũng tạm thời không chết ngay được. Cùng lắm thì huynh quay về Lãnh Nguyệt giáo tiếp tục làm sát thủ đổi thuốc giải cho muội, được không?"
Mắt Bộ Sát hiện lên vẻ hoang mang và... hi vọng. Tên ngốc! Rõ ràng là lo lắng cho chúng tôi như vậy mà lại bày ra bộ dạng lãnh tâm lãnh phế mỗi ngày thế này. Tội gì phải làm khổ mình như thế ?
"Huynh phải tin vào Kì Nhiên, y thuật của huynh ấy là đệ nhất thiên hạ, đến lúc đó huynh ấy nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho muội. Huynh cũng phải tin tưởng muội, vận khí của muội gần đây tốt lắm, ngã từ vách núi cao vậy còn không chết nữa mà. Huynh lại càng phải tin vào bản thân mình, huynh không nợ mọi người gì cả, vì đến tận bây giờ, nhờ huynh vẫn luôn âm thầm bảo vệ, muội với Kì Nhiên mới có thể vui vẻ, hạnh phúc thế này!"
Kì Nhiên được Bộ Sát đỡ dậy ngồi khoanh chân lại. Tôi chăm chú tập trung, châm ba cây ngân châm khác nhau vào huyệt phong phủ sau gáy, huyệt thiên phủ và huyệt hợp cốt ở cánh tay trái. Tôi hơi ngước đầu ngụ ý bảo Bộ Sát từ từ truyền một dòng chân khí vào cơ thể Kì Nhiên.
Tôi thu lại tất cả tạp niệm, cảm nhận dòng chảy kì dị đang tạo thành, thay đổi trong cơ thể Kì Nhiên. Cuối cùng, tôi cũng cảm giác được có một sự dao động rất nhỏ nơi huyệt tử cung ở trái tim thông qua huyết mạch đang lưu thông toàn thân truyền đến ngân châm trên tay mình.
Kì Nhiên đang hôn mê cũng vì sự dao động này mà bất giác run lên, trán mướt mồ hôi.
Giờ phút này, lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, thít chặt như nhắc nhở tôi rằng, một châm này hạ xuống thì sẽ không thể nào hối hận được nữa. Vận mệnh tôi, vận mệnh Kì Nhiên, vận mệnh Bộ Sát sẽ không còn do chúng tôi nắm giữ.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Sát, hai mắt hắn tối thẫm, hun hút như màn đêm, lại không giấu được nỗi đau thương, nhìn tôi sâu sắc.
Lòng chợt run lên, tôi nhận ra mình thật lâu, thật lâu trước kia đã không còn lối để quay đầu nữa rồi. Tôi khẽ nhắm mắt, lại mở ra đã là sự kiên quyết ngập tràn, tôi — tuyệt đối sẽ không để Kì Nhiên phải chết.
Dứt lời, tôi lấy ra ba cây ngân châm nữa, tiếp tục theo thứ tự châm vào huyệt linh hư, khúc trì, khổng tối của Kì Nhiên. Cũng ba cây ngâm châm khác, tôi không do dự châm vào chính cơ thể mình.
Tôi rút ra đoản kiếm mỏng như cánh ve bên hông, dứt khoát cắt một đường trên cổ tay, máu tuôn như trút, nhưng tôi lại chẳng hề thấy đau đớn. Chỉ run mạnh một cái, tôi cắn chặt rang, nói:"Bắt đầu đi!"
"A! — " Từ trong hang núi vang lên một tiếng thét cao vút thảm thiết của cô gái và âm thanh va đập nặng nề.
Trời ơi! Đây là cơn đau do huyết cổ phệ tim ư? Có thể nói cho tôi rốt cuộc làm sao tên Kì Nhiên biến thái kia lại có thể chịu đựng được thế này?
Lúc này đây, trên dưới khắp thân thể tôi tựa có hàng ngàn con sâu, hàng vạn con kiến không ngừng cắn xé ở kinh mạch, ở xương cốt mình. Đặc biệt là ở ngực, tôi cảm thấy như bị một con kiến cực nóng cắn phải, thoắt lan ra thoắt rút lại, cứ như muốn vặn nát trái tim tôi.
Toàn thân tôi mướt mồ hôi, khi nóng khi lạnh, hệt như lúc rơi vào hầm băng, lúc lạc vào ngục lửa. Khắp người vừa tê vừa ngứa khiến tôi phải thét đến nhói tai, nén không được mà khua hết chỗ này đến nơi khác, chỉ cần giúp tôi dừng lại cơn đau đớn không thuộc về bản thân này, thì khoảnh khắc ấy tôi có chết cũng cam lòng.
Khi ý thức lâm vào mê man, thống khổ, tôi cảm thấy dường như có ai đó ôm riết mình vào lòng, mùi máu tươi tanh nồng lan tràn trong vòm miệng. Chẳng cần biết ai bị thương, tôi giãy giụa, kêu khóc, huơ tay đánh đấm, dùng hết sức lực để trút cạn nỗi đau vô tận trong mình.
Mãi đến khi cơ thể đã cạn kiệt sức lực, ý thức chập chờn chợt rời xa, tôi lả người trong vòng ôm ấm áp, cuộn mình lại nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Bộ Sát cúi nhìn gương mặt người ngủ an tĩnh, bình thản trong lòng, siết chặt cánh tay như sợ nàng bỗng nhiên biến mất trong cái ôm riết của mình. Cô thiếu nữ vừa lúc trước còn hét lên như dại đi kia giờ phút này cũng đã yên giấc. Gương mặt nàng khi ngủ vẫn như ngày thường, đạm mạc mà yên bình, rời xa mọi huyên náo thế gian.
Trong mắt Bộ Sát chan chứa niềm đau xót, bi thương, nhìn thật sâu, thật chăm chú, rồi chậm rãi vùi mặt vào mái tóc nàng lẩm bẩm không dứt:"Xin lỗi! Xin lỗi!"
/107
|