”Đương khi mọi người vẫn còn đang say mê không kềm lòng mình được trong khúc nhạc, tiếng tiêu từ phòng trong như mơ hồ truyền đến hòa tấu cùng tiếng đàn. Âm thanh trước đây chưa từng có, từ yếu ớt đến mạnh mẽ nhưng cũng du dương êm dịu khó thốt thành lời.
Nhưng tiếng tiêu này nói là hòa tấu thì thật không đúng lắm, chẳng qua là để áp chế tiếng đàn của thiếu niên kia mà thôi.
Tiếng đàn của thiếu niên kia bị chèn ép, trở nên trầm thấp mà không mạch lạc nữa, giống như một tội đồ bị vây giữa ngục giam dài dẵng, giãy giụa tìm nơi bấu víu một cách vô ích. Âm khúc tựa bị vùi lấp đến không thể nghe được.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên kia, vào lúc này đây, lại phảng phất một nụ cười, nụ cười hoàn mĩ như khi gặp được tri âm.
Hốt nhiên, một tràng âm thanh như càn quét bỗng chốc bừng lên dồn ép khiến tiếng tiêu kia không thể vang lên nữa trong nháy mắt.
Tiếng đàn như ánh dương lúc tinh mơ phá giải lời nguyền nơi ngục giam tăm tối, cứu rỗi cho linh hồn cô đơn không thể tự siêu thoát kia. Trong cái chớp mắt ấy, tiếng tiêu tuy vẫn uyển chuyển vô cùng nhưng chỉ làm nền, ngược lại còn như mang đi những u hồn cô độc.
Ai ai cũng say mê, đắm chìm, không nén được mà khép mắt lắng nghe, sợ rằng bản thân sẽ quấy nhiễu linh hồn cao quý kia, quấy nhiễu chủ nhân của linh hồn đó. Từ lúc ấy bọn họ mới biết được thiếu niên khi ở cửa đầu tiên vẫn chưa trổ hết tài năng của mình.
Tiếng đàn cũng không hề có dấu hiệu nào mà dừng lại.
Tiêu âm trong phòng dường như đang mang theo bao nỗi nghi hoặc, lại không chậm rãi mà dừng.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, gượng gạo, không cam lòng mà bình tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa căn phòng:’Vì sao tại chỗ mấu chốt công tử ngừng lại?’
Thiếu niên thần y kia nở một nụ cười hứng thú, đáp:‘Tiên sinh thứ lỗi, tại hạ chẳng qua là muốn nhắc nhở người bạn hình như đã quên chuyện mình cần làm ở phía sau một chút mà thôi.’
Cô gái đứng phía sau hắn đỏ mặt, gắt lên:’Đắc ý cái gì chứ? Huynh cũng không cần phải thông minh đột xuất như thế.’
Lúc này chúng ta mới tỉnh ngộ, ở cửa thứ hai cũng là do giọng ca của cô gái ấy. Hay phải nói là ca từ ‘văn sở vị văn’ (lần đầu nghe thấy) đã kinh động mọi người, tài hoa như vậy quả xứng hai chữ kì nữ.
Một chút trầm tư, đối với việc sắp đến, mọi người phấn khích không thôi.
Tiếng đàn lại vang lên, lần này không hề hòa với tiếng tiêu mà như lẳng lặng chờ đợi một kì tích lớn hơn nữa rơi xuống.
Giọng cô gái vui vẻ vang lên nơi ấy, bất luận là với ta, với mọi người ở đây hay là vị cao nhân chưa lộ diện kia, khúc ca này cũng đã chân chân chính chính chinh phục tất cả.
‘Minh nguyệt kỉ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.
Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên.’
Tiếng đàn ngừng lại, thiếu niên thần y vẻ mặt khiếp sợ đưa mắt về phía cô gái hoàn thành khúc hát, nhưng chung vẫn giống như lần đầu biết đến cô ấy vậy.
Cô gái thản nhiên cười, ánh mắt sáng như sao, lấp lánh động lòng người, nói:‘Phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(chỉ sự thay đổi khó có thể đoán trước)(1). Lần này tốt hơn nên đến phiên huynh xuất sự thông minh ra đi?’
Thiếu niên ngẩn người rồi lập tức bất đắc dĩ đứng lên vân vê lọn tóc cô gái, cười khổ:‘Thật là hết cách với muội.’
Ba người Vô Du họ không xem ai ra gì, còn tâm của mọi người vẫn đặt ở khúc ca kia không thể hồi tỉnh, trong phòng trầm mặc thật lâu. Bỗng nhiên nghe một tiếng đập bàn thật lớn vang lên, giọng trầm thấp lại khôi phục nét đạm mạc ban đầu, thậm chí còn có chút khàn khàn run rẩy:‘Ha ha, ha ha! Nhân hữu bi hoan li hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn…… Uổng công Doãn Tử Hằng ta tự phụ đời người phong lưu, lại còn không bằng cái nhìn thông thấu của một tiểu cô nương. Hay cho câu Đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên!’
Lời còn chưa dứt, một thư sinh vận trang phục nhà Nho từ phòng trong bước ra, khom người ôm quyền nói:‘Cầm của công tử, khúc ca của cô nương, tại hạ hôm nay thua tâm phục khẩu phục!’
Thiếu niên thần y hơi cúi người, cười đáp:’Duẫn điện hạ đừng khách khí thế, xin hỏi là chúng ta có thể đến nơi kế tiếp chưa?’
Mọi người lại một phen kinh hoàng, vị cao nhân này quả nhiên là người hoàng thất. Thế lực của Vọng Giang lâu thật không thể so sánh được.
Duẫn Tử Hằng là tứ hoàng tử của Duẫn quốc, thanh danh tài văn cùng võ công đều trên các anh mình, đáng tiếc là không có lòng với chuyện chính sự, đây là việc mà ai ai cũng biết.
Tứ điện hạ gật nhẹ đầu, mỉm cười nói:‘Trận tiếp theo tỉ thí thuật đánh bạc.’
Cô gái hoảng hốt hỏi:‘Chúng ta đâu có lựa chọn đề mục này?’
‘Nhưng mà tại hạ lại càng ngày càng muốn nhìn thấy toàn bộ thực lực của ba vị?’
Cô gái trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy sụp đáp:‘Vậy huynh cũng không nên cười trên nỗi đau của người khác chứ? Hay là huynh cho chúng ta ăn trước rồi lại so tài cũng không muộn mà?’
Lần này đến lượt tứ điện hạ lặng người, tức thì cười phá lên:‘Thật là sơ sót của ta. Lầu ba vẫn còn một căn phòng trang nhã, mời ba vị!’
Bốn người bọn họ dùng cơm đều có nha hoàn đến gắp thức ăn, Lâm công tử và Tô cô nương cũng hầu hạ rất cẩn thận.
Chúng ta tiếc rẻ tản ra, rồi lại tụ họp bên cửa. Tứ điện hạ liền phân phó bày vài bàn rượu và thức ăn ở lầu ba tiếp đón.
Ngừng lại dùng bữa chừng nửa canh giờ mới kết thúc.
Canh bạc đã sớm bài trí xong, lại không biết ai trong ba người họ đứng ra thi tài, Vọng Giang lâu lại cử ai chủ trì.
Một ván này vẫn là do thiếu niên thần y đứng ra, phía Vọng Giang lâu là do người mang danh ‘Đổ quỷ vương’(kiểu vua bài bạc ý) Tề Thiên.
Đánh bạc là bài cửu(2), tiền đặt cược mỗi người mười chồng tiền đồng, ai ăn hết tiền của đối phương là thắng.
Ván thứ nhất Tề Thiên làm nhà cái, tiền cược một chồng, thiếu niên theo. Song thiên và tạp ngũ, Tề Thiên thắng.
Ván thứ hai thiếu niên vẫn yêu cầu Tề Thiên làm cái, tiền cược hai chồng, thiếu niên theo. Song địa và tạp ngũ, Tề Thiên lại thắng.
Ván thứ ba, ván thứ tư, thẳng đến ván thứ sáu chấm dứt, Tề Thiên thắng cả sáu ván, thiếu niên kia chỉ còn lại một chồng tiền. Mọi người vốn ung dung nay lại bắt đầu lo lắng cho chàng trai, dẫu sao chỉ cần bị ăn một lần nữa thôi là hắn sẽ thua rồi.
Sắc mặt thiếu niên cũng chưa hề thay đổi, vẫn ôn hòa, lạnh nhạt như trước, nhưng thật ra thì trán Tề Thiên đã lấm tấm mồ hôi vì cả sáu ván bị mất kia thiếu niên ấy đều ra tạp ngũ.
Ván thứ bảy bắt đầu, thiếu niên làm cái, tiền cược một chồng, Tề Thiên theo. Mở ra đúng là thiên địa chí tôn, cuối cùng thì thiếu niên cũng thắng một ván.
Ván thứ tám vẫn là thiếu niên làm cái, tiền cược hai chồng, Tề Thiên theo. Thiên địa chí tôn như trước, thiếu niên thắng.
Ván thứ chín cược bốn chồng, mở ra vẫn là thiên địa chí tôn, thiếu niên thắng.
Ván thứ mười, Tề Thiên bỏ qua không theo.
Ván thứ mười một, Tề Thiên yêu cầu làm cái, tiền cược tám chồng, thiếu niên kia cười khẽ theo cả. Như mở ra vẫn là thiên địa chí tôn, thiếu niên thắng.
Trán Tề Thiên lúc này chẳng phải lấm tấm mà là đầm đìa mồ hôi.
Ván thứ mười hai, vẫn là Tề Thiên muốn làm nhà cái, cẩn thận gieo súc sắc. Cắn chặt răng, Tề Thiên đẩy hết bốn chồng tiền ra.
Thiếu niên nhìn bốn chồng tiền ấy thì cười cười:‘Nếu ta không theo, hẳn tiên sinh lại rất khó xử chăng?’
Bắt gặp sắc mặt biến đổi của Tề Thiên thì lại nói:’Nhưng khiến tiên sinh thất vọng rồi.’
Hắn một lần đẩy cả bốn chồng đến đáp:‘Theo!’
Gương mặt Tề Thiên hết đỏ lại trắng, cuối cùng vẫn run rẩy mà lấy bài. Chưa đợi hắn xem bài, bài của thiếu niên đã ngửa ra — thiên địa chí tôn!
Chúng ta chỉ cảm thấy mắt như hoa cả lên, không biết ai khơi màn mà tất cả đều vỗ tay tán thưởng.
Sắc mặt Tề Thiên như tro tàn, miễn cưỡng thốt lên:‘Công tử quả có bản lĩnh, lão hủ tung hoàng các sòng bạc mười mấy năm, chưa có ai có thể đùa bỡn ta đến tình trạng này.
Chàng trai buông bài trong tay, lắc đầu nói:’Tại hạ tuyệt đối không hề có ý bỡn cợt lão tiên sinh. Về phần tạp ngũ của sáu ván đầu cũng vốn có bài trí kế trận thế nghi binh.’
Nói xong cũng không hề quan tâm nữa, xoay người hỏi tứ điện hạ:’Xin hỏi chúng ta đã có thể đến nơi kế tiếp chưa?’
Tứ điện hạ vẻ mặt khâm phục gật đầu:‘Mời công tử, cửa tiếp theo là một màn đấu võ.’
Dứt lời, cái nhìn trầm mặc đầy ý vị thâm trường không nói lời nào hướng đến khuôn mặt lạnh lùng của nam tử áo đen.
Ta lúc này mới giật mình nhận ra, từ khi trận đấu võ kia chấm dứt, ta lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn. Lúc này chợt nhớ đến thân thủ như ma quỷ ở cửa đầu tiên, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.
Bắt đầu luận võ, ngoại trừ ba người bọn họ trên đài thì vẫn không có bóng dáng ai cả.”
Nhưng tiếng tiêu này nói là hòa tấu thì thật không đúng lắm, chẳng qua là để áp chế tiếng đàn của thiếu niên kia mà thôi.
Tiếng đàn của thiếu niên kia bị chèn ép, trở nên trầm thấp mà không mạch lạc nữa, giống như một tội đồ bị vây giữa ngục giam dài dẵng, giãy giụa tìm nơi bấu víu một cách vô ích. Âm khúc tựa bị vùi lấp đến không thể nghe được.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên kia, vào lúc này đây, lại phảng phất một nụ cười, nụ cười hoàn mĩ như khi gặp được tri âm.
Hốt nhiên, một tràng âm thanh như càn quét bỗng chốc bừng lên dồn ép khiến tiếng tiêu kia không thể vang lên nữa trong nháy mắt.
Tiếng đàn như ánh dương lúc tinh mơ phá giải lời nguyền nơi ngục giam tăm tối, cứu rỗi cho linh hồn cô đơn không thể tự siêu thoát kia. Trong cái chớp mắt ấy, tiếng tiêu tuy vẫn uyển chuyển vô cùng nhưng chỉ làm nền, ngược lại còn như mang đi những u hồn cô độc.
Ai ai cũng say mê, đắm chìm, không nén được mà khép mắt lắng nghe, sợ rằng bản thân sẽ quấy nhiễu linh hồn cao quý kia, quấy nhiễu chủ nhân của linh hồn đó. Từ lúc ấy bọn họ mới biết được thiếu niên khi ở cửa đầu tiên vẫn chưa trổ hết tài năng của mình.
Tiếng đàn cũng không hề có dấu hiệu nào mà dừng lại.
Tiêu âm trong phòng dường như đang mang theo bao nỗi nghi hoặc, lại không chậm rãi mà dừng.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, gượng gạo, không cam lòng mà bình tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa căn phòng:’Vì sao tại chỗ mấu chốt công tử ngừng lại?’
Thiếu niên thần y kia nở một nụ cười hứng thú, đáp:‘Tiên sinh thứ lỗi, tại hạ chẳng qua là muốn nhắc nhở người bạn hình như đã quên chuyện mình cần làm ở phía sau một chút mà thôi.’
Cô gái đứng phía sau hắn đỏ mặt, gắt lên:’Đắc ý cái gì chứ? Huynh cũng không cần phải thông minh đột xuất như thế.’
Lúc này chúng ta mới tỉnh ngộ, ở cửa thứ hai cũng là do giọng ca của cô gái ấy. Hay phải nói là ca từ ‘văn sở vị văn’ (lần đầu nghe thấy) đã kinh động mọi người, tài hoa như vậy quả xứng hai chữ kì nữ.
Một chút trầm tư, đối với việc sắp đến, mọi người phấn khích không thôi.
Tiếng đàn lại vang lên, lần này không hề hòa với tiếng tiêu mà như lẳng lặng chờ đợi một kì tích lớn hơn nữa rơi xuống.
Giọng cô gái vui vẻ vang lên nơi ấy, bất luận là với ta, với mọi người ở đây hay là vị cao nhân chưa lộ diện kia, khúc ca này cũng đã chân chân chính chính chinh phục tất cả.
‘Minh nguyệt kỉ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.
Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên.’
Tiếng đàn ngừng lại, thiếu niên thần y vẻ mặt khiếp sợ đưa mắt về phía cô gái hoàn thành khúc hát, nhưng chung vẫn giống như lần đầu biết đến cô ấy vậy.
Cô gái thản nhiên cười, ánh mắt sáng như sao, lấp lánh động lòng người, nói:‘Phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(chỉ sự thay đổi khó có thể đoán trước)(1). Lần này tốt hơn nên đến phiên huynh xuất sự thông minh ra đi?’
Thiếu niên ngẩn người rồi lập tức bất đắc dĩ đứng lên vân vê lọn tóc cô gái, cười khổ:‘Thật là hết cách với muội.’
Ba người Vô Du họ không xem ai ra gì, còn tâm của mọi người vẫn đặt ở khúc ca kia không thể hồi tỉnh, trong phòng trầm mặc thật lâu. Bỗng nhiên nghe một tiếng đập bàn thật lớn vang lên, giọng trầm thấp lại khôi phục nét đạm mạc ban đầu, thậm chí còn có chút khàn khàn run rẩy:‘Ha ha, ha ha! Nhân hữu bi hoan li hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn…… Uổng công Doãn Tử Hằng ta tự phụ đời người phong lưu, lại còn không bằng cái nhìn thông thấu của một tiểu cô nương. Hay cho câu Đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên!’
Lời còn chưa dứt, một thư sinh vận trang phục nhà Nho từ phòng trong bước ra, khom người ôm quyền nói:‘Cầm của công tử, khúc ca của cô nương, tại hạ hôm nay thua tâm phục khẩu phục!’
Thiếu niên thần y hơi cúi người, cười đáp:’Duẫn điện hạ đừng khách khí thế, xin hỏi là chúng ta có thể đến nơi kế tiếp chưa?’
Mọi người lại một phen kinh hoàng, vị cao nhân này quả nhiên là người hoàng thất. Thế lực của Vọng Giang lâu thật không thể so sánh được.
Duẫn Tử Hằng là tứ hoàng tử của Duẫn quốc, thanh danh tài văn cùng võ công đều trên các anh mình, đáng tiếc là không có lòng với chuyện chính sự, đây là việc mà ai ai cũng biết.
Tứ điện hạ gật nhẹ đầu, mỉm cười nói:‘Trận tiếp theo tỉ thí thuật đánh bạc.’
Cô gái hoảng hốt hỏi:‘Chúng ta đâu có lựa chọn đề mục này?’
‘Nhưng mà tại hạ lại càng ngày càng muốn nhìn thấy toàn bộ thực lực của ba vị?’
Cô gái trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy sụp đáp:‘Vậy huynh cũng không nên cười trên nỗi đau của người khác chứ? Hay là huynh cho chúng ta ăn trước rồi lại so tài cũng không muộn mà?’
Lần này đến lượt tứ điện hạ lặng người, tức thì cười phá lên:‘Thật là sơ sót của ta. Lầu ba vẫn còn một căn phòng trang nhã, mời ba vị!’
Bốn người bọn họ dùng cơm đều có nha hoàn đến gắp thức ăn, Lâm công tử và Tô cô nương cũng hầu hạ rất cẩn thận.
Chúng ta tiếc rẻ tản ra, rồi lại tụ họp bên cửa. Tứ điện hạ liền phân phó bày vài bàn rượu và thức ăn ở lầu ba tiếp đón.
Ngừng lại dùng bữa chừng nửa canh giờ mới kết thúc.
Canh bạc đã sớm bài trí xong, lại không biết ai trong ba người họ đứng ra thi tài, Vọng Giang lâu lại cử ai chủ trì.
Một ván này vẫn là do thiếu niên thần y đứng ra, phía Vọng Giang lâu là do người mang danh ‘Đổ quỷ vương’(kiểu vua bài bạc ý) Tề Thiên.
Đánh bạc là bài cửu(2), tiền đặt cược mỗi người mười chồng tiền đồng, ai ăn hết tiền của đối phương là thắng.
Ván thứ nhất Tề Thiên làm nhà cái, tiền cược một chồng, thiếu niên theo. Song thiên và tạp ngũ, Tề Thiên thắng.
Ván thứ hai thiếu niên vẫn yêu cầu Tề Thiên làm cái, tiền cược hai chồng, thiếu niên theo. Song địa và tạp ngũ, Tề Thiên lại thắng.
Ván thứ ba, ván thứ tư, thẳng đến ván thứ sáu chấm dứt, Tề Thiên thắng cả sáu ván, thiếu niên kia chỉ còn lại một chồng tiền. Mọi người vốn ung dung nay lại bắt đầu lo lắng cho chàng trai, dẫu sao chỉ cần bị ăn một lần nữa thôi là hắn sẽ thua rồi.
Sắc mặt thiếu niên cũng chưa hề thay đổi, vẫn ôn hòa, lạnh nhạt như trước, nhưng thật ra thì trán Tề Thiên đã lấm tấm mồ hôi vì cả sáu ván bị mất kia thiếu niên ấy đều ra tạp ngũ.
Ván thứ bảy bắt đầu, thiếu niên làm cái, tiền cược một chồng, Tề Thiên theo. Mở ra đúng là thiên địa chí tôn, cuối cùng thì thiếu niên cũng thắng một ván.
Ván thứ tám vẫn là thiếu niên làm cái, tiền cược hai chồng, Tề Thiên theo. Thiên địa chí tôn như trước, thiếu niên thắng.
Ván thứ chín cược bốn chồng, mở ra vẫn là thiên địa chí tôn, thiếu niên thắng.
Ván thứ mười, Tề Thiên bỏ qua không theo.
Ván thứ mười một, Tề Thiên yêu cầu làm cái, tiền cược tám chồng, thiếu niên kia cười khẽ theo cả. Như mở ra vẫn là thiên địa chí tôn, thiếu niên thắng.
Trán Tề Thiên lúc này chẳng phải lấm tấm mà là đầm đìa mồ hôi.
Ván thứ mười hai, vẫn là Tề Thiên muốn làm nhà cái, cẩn thận gieo súc sắc. Cắn chặt răng, Tề Thiên đẩy hết bốn chồng tiền ra.
Thiếu niên nhìn bốn chồng tiền ấy thì cười cười:‘Nếu ta không theo, hẳn tiên sinh lại rất khó xử chăng?’
Bắt gặp sắc mặt biến đổi của Tề Thiên thì lại nói:’Nhưng khiến tiên sinh thất vọng rồi.’
Hắn một lần đẩy cả bốn chồng đến đáp:‘Theo!’
Gương mặt Tề Thiên hết đỏ lại trắng, cuối cùng vẫn run rẩy mà lấy bài. Chưa đợi hắn xem bài, bài của thiếu niên đã ngửa ra — thiên địa chí tôn!
Chúng ta chỉ cảm thấy mắt như hoa cả lên, không biết ai khơi màn mà tất cả đều vỗ tay tán thưởng.
Sắc mặt Tề Thiên như tro tàn, miễn cưỡng thốt lên:‘Công tử quả có bản lĩnh, lão hủ tung hoàng các sòng bạc mười mấy năm, chưa có ai có thể đùa bỡn ta đến tình trạng này.
Chàng trai buông bài trong tay, lắc đầu nói:’Tại hạ tuyệt đối không hề có ý bỡn cợt lão tiên sinh. Về phần tạp ngũ của sáu ván đầu cũng vốn có bài trí kế trận thế nghi binh.’
Nói xong cũng không hề quan tâm nữa, xoay người hỏi tứ điện hạ:’Xin hỏi chúng ta đã có thể đến nơi kế tiếp chưa?’
Tứ điện hạ vẻ mặt khâm phục gật đầu:‘Mời công tử, cửa tiếp theo là một màn đấu võ.’
Dứt lời, cái nhìn trầm mặc đầy ý vị thâm trường không nói lời nào hướng đến khuôn mặt lạnh lùng của nam tử áo đen.
Ta lúc này mới giật mình nhận ra, từ khi trận đấu võ kia chấm dứt, ta lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn. Lúc này chợt nhớ đến thân thủ như ma quỷ ở cửa đầu tiên, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.
Bắt đầu luận võ, ngoại trừ ba người bọn họ trên đài thì vẫn không có bóng dáng ai cả.”
/107
|